Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1186
Chương 1186: Thân pháp kỳ quái
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chỉ cần một chút chấn động là có thể đẩy thân hình của La Chinh đi, đây cũng là lý do không đao nào của Đế Vương Thất Trảm kia chém trúng người La Chinh.
Nói cho cùng, thực lực của Mộ Minh Tuyết vẫn quá yếu!
Ở trong mắt La Chinh, tất nhiên ba vị võ giả Ma tộc trước mặt này cũng không được xem là mạnh mẽ hơn, song dùng bọn họ để kiểm duyệt Bát Khúc Phi Yên này thì cũng thích hợp!
“Vù vù...”
Sau khi vị võ giả cầm đao thứ nhất dừng thế tiến công lại, trường thương của người thứ hai lại đâm về phía La Chinh!
“Bôi Cung Xà Ảnh Thương!”
Mũi thương nọ giống như một con rắn dài, thè cái lưỡi màu đen ra, xông thẳng tới giữa3trán của La Chinh!
La Chinh vẫn không hề né tránh...
Cả người hắn duỗi ra, ở vào trạng thái trồng cây chuối, hai mắt lại thản nhiên nhìn chằm chằm mũi thương cách đó không xa!
Nhưng cho dù trường thương này linh hoạt thế nào, mạnh mẽ ra sao, cuối cùng vẫn không thể đâm trúng La Chinh...
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của ba người đều trở nên u ám.
Tuy rằng bọn họ nhìn không hiểu thân pháp kỳ dị mà La Chinh thi triển, nhưng lúc này e rằng ngay cả thằng ngốc cũng có thể nghĩ ra, La Chinh căn bản không coi bọn họ là đối thủ.
Đối với Ma tộc mà nói, bị người khác sỉ nhục trong chiến đấu chính là một chuyện không thể tha thứ.
“Lão nhị, lão2tam, chặn đường lui của hắn!” Võ giả Ma tộc cầm đầu rống lên một tiếng, thanh đao bản to màu đen trong tay gã lại chém ra lần nữa.
Khi mũi thương lạnh lẽo ánh lên sắc đen này còn cách giữa mày La Chinh ba tấc... Ở khoảng cách này, La Chinh có thể nhìn rõ mồn một đường vân mờ nhạt trên mũi thương kia!
Chỉ cần qua ba tấc nữa, trường thương có thể đâm vào giữa mày La Chinh...
Nhưng ba tấc này vĩnh viễn là một khoảng cách chỉ có thể muốn chứ không thể kéo gần!
“Vù vù vù...”
Sắc mặt võ giả Ma tộc này càng nghiêm trọng hơn. Trường thương trong tay gã múa như thoi đưa, từng tiếng xé gió không ngừng nổ vang trong không trung, tựa như2tiếng pháo nổ thành một tràng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của ba người đều trở nên u ám.
Tuy rằng bọn họ nhìn không hiểu thân pháp kỳ dị mà La Chinh thi triển, nhưng lúc này e rằng ngay cả thằng ngốc cũng có thể nghĩ ra, La Chinh căn bản không coi bọn họ là đối thủ.
Đối với Ma tộc mà nói, bị người khác sỉ nhục trong chiến đấu chính là một chuyện không thể tha thứ.
“Lão nhị, lão tam, chặn đường lui của hắn!” Võ giả Ma tộc cầm đầu rống lên một tiếng, thanh đao bản to màu đen trong tay gã lại chém ra lần nữa.
Dưới cách nhìn của La Chinh, Bát Khúc Phi Yên mà hắn thi triển thật ra ẩn chứa quy tắc di chuyển theo9gió, mà quy tắc này lại ngầm chứa pháp môn tối cao nào đó, cho nên mới có thể tạo ra khoảng cách ba tấc không thể vượt qua. Nhưng ở trong mắt ba gã võ giả này thì lại là La Chinh dùng tốc độ của mình giữ một khoảng cách để trêu chọc ba người bọn họ!
Cũng có một biện pháp phá hỏng thân pháp quỷ dị này của La Chinh, dưới sự bao vây theo thế gọng kìm của ba người, La Chinh sẽ không còn chỗ nào để lẩn trốn.
Nhưng bọn họ lại đánh giá quá thấp sự kỳ diệu của Bát Khúc Phi Yên...
Lần này ba người bọn họ xông lại quả thật đã chặn kín lối đi của La Chinh, một đao, một thương, một kiếm liền từ ba4phương hướng khác nhau kẹp chắc La Chinh vào chính giữa.
Cho dù La Chinh thụt lùi về hướng nào thì hắn đều sẽ đụng phải vũ khí của một người khác.
Nhưng ngay vào lúc ba người ép sát, một cảnh tượng kỳ dị lại xuất hiện!
Không ngờ cả người hắn vặn vẹo một hồi, co duỗi dẻo dai giống như là một con mực, chen ra ngoài từ kẽ hở giữa vòng vây vũ khí của ba người!
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn duy trì khoảng cách ba tấc...
“Cái này...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, ba gã Ma tộc võ giả cũng sợ ngây người.
Thậm chí bọn họ đều nghi ngờ La Chinh có phải là người hay không...
Cho dù là Ma tộc hay Nhân tộc thì đều có một số thể thuật có thể uốn dẻo thân thể của mình. Võ giả luyện thể có thể cương có thể nhu, nếu cần thiết thì cho dù là võ giả Ma tộc cường tráng cũng có thể gập thân thể của chính mình thành một góc độ không thể tưởng tượng nổi, đó không phải việc khó gì.
Nhưng mới vừa rồi, khoảng cách giữa các món vũ khí của ba người bọn họ cùng lắm chỉ là nửa thước mà thôi!
Thân thể của La Chinh lại có thể biến thành một vật dẹt, chuồn đi từ độ rộng không đến nửa thước kia. Hơn nữa trong quá trình chạy đi này, hắn vẫn duy trì khoảng cách ba tấc, thân thể La Chinh đã uốn dẻo đến cực hạn, giống như những động vật thân mềm...
Sau khi La Chinh thoát khỏi phạm vi công kích của bọn họ, toàn thân lại trở về trạng thái bình thường, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười thản nhiên, “Tiếp tục không?”
Trên mặt hai gã võ giả Ma tộc trong đám lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lòng đã thầm đánh bài chuồn...
Vốn dĩ ba huynh đệ bọn họ còn có một chút tự tin trong việc lấy mạng La Chinh cùng với số điểm mộng ảo trong cơ thể hắn. Nhưng trong cuộc chiến quỷ dị này, tự tin dần bị mài mòn đi từng chút từng chút một, bọn họ ý thức được mình đã chọn nhầm đối tượng rồi.
“Không tiếp tục thì để ta tới?” Trong ánh mắt La Chinh hơi lộ ra vẻ lạnh lẽo, đánh chết ba người trước mắt thì tốt xấu gì cũng có một trăm năm mươi điểm mộng ảo!
La Chinh vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng “phựt”, là âm thanh do kéo thả dây cung vang lên!
“Vù…”
Một gã võ giả Ma tộc còn lại cách đó không xa kéo cung ra, bắn một mũi tên về phía La Chinh!
“Này...”
Trong lòng La Chinh thầm thấy không ổn, ngay sau đó hắn thấy mũi tên này lập tức bay thẳng tới chỗ mình!
“Bát Khúc Phi Yên... Lui...”
La Chinh còn chưa kịp thu khói mù mờ ảo quanh thân lại thì mũi tên này đã kề sát ngực của La Chinh...
Giống như những công kích trước đây, trước sau đầu mũi tên này đều cách La Chinh một khoảng ba tấc!
Thân thể nhẹ như khói xanh của La Chinh bắn ngược về đằng sau giống như bị một mũi tên này đẩy đi!
Tốc độ tên bay nhanh đến mức nào? Huống hồ mũi tên này còn do một vị võ giả Thần Hải Cảnh bắn ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, mũi tên này đã đẩy La Chinh vọt ra khỏi cự ly ngoài nghìn trượng. Cho đến khi sức bay của mũi tên này dần dần suy kiệt khiến nó rơi xuống dưới, thân hình của La Chinh mới xem như là ngừng lại.
Điều càng khiến cho La Chinh không biết làm sao là, mặc dù mũi tên hướng xuống dưới, nhưng không ngờ thân thể của hắn vẫn duy trì khoảng cách ba tấc với nó. Cho đến khi mũi tên này rơi trên mặt đất, thân thể của La Chinh uốn dẻo lần nữa, lách mạnh ra ngoài từ kẽ hở giữa mũi tên với mặt đất.
Trong quá trình này, thân thể của La Chinh vẫn giữ nguyên khoảng cách ba tấc với mũi tên và mặt đất...
Ngay cả bản thân La Chinh cũng chưa từng dự liệu được tình huống như vậy, chính hắn cũng trợn mắt há mồm.
“Bát Khúc Phi Yên cái quỷ gì, đây không phải là thân pháp tâm thần sao...” La Chinh không biết nên nói gì, khi thân pháp này thi triển ra thì dường như cứ duy trì khoảng cách ba tấc với đối phương một cách không tự chủ. Thân pháp không giải thích được này cũng khiến cho La Chinh khá là cạn lời, đồng thời hơi hoài nghi không phải là mình bị nhị sư huynh không đáng tin cậy kia gài bẫy đó chứ?
Đợi đến khi hắn thu khói mù quanh thân lại, chậm rãi bay lên không trung, ba gã võ giả Ma tộc kia đã bỏ trốn mất dạng về hướng ngược lại.
“Vù…”
Ba người này lén lút bám đuôi, bây giờ thấy không có cách nào gây khó dễ mình bèn muốn chạy trốn, tất nhiên La Chinh sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Tuy rằng khoảng cách giữa hắn với ba gã võ giả Ma tộc này là hơn một nghìn trượng, song với thực lực của La Chinh thì đuổi theo đánh chết ba người cũng không khó!
Lúc trước, ba gã võ giả Ma tộc này cơ bản đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, cũng định bó tay chịu trói, thực lực của bọn họ với La Chinh hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Cũng may nơi này là chiến trường mộng ảo, sau khi chết bọn họ vẫn còn cơ hội sống lại, chẳng qua sợ rằng phải thiệt hại một nửa điểm mộng ảo trong cơ thể...
Không ngờ dưới tình thế cấp bách, một người trong đó bắn ra một mũi tên lại có thể đẩy La Chinh ra khoảng cách xa như vậy, ba người này cũng đồng thời trợn mắt há mồm như La Chinh. Võ giả Ma tộc bắn tên kia chỉ muốn lập lời thề ngay tại chỗ, cả đời này hắn chưa từng thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy.
Nếu đã đẩy La Chinh ra khoảng cách xa như vậy thì không lý nào lại không chạy.
Thấy sát tinh kia có thể điên cuồng đuổi đến bất cứ lúc nào, ba người bèn kích hoạt áo giáp trên người cùng một lúc, từ từ biến mất trong tầm mắt của La Chinh.
Song đối với La Chinh mà nói, chiêu này không có tác dụng lớn. Nói cho cùng, ba người vẫn không thể chạy thoát khỏi số phận bị La Chinh đánh chết.
Không bao lâu sau, ba đốm sáng màu đỏ bao quanh linh hồn của bọn họ bay vọt về phía thành chính, bọn họ chỉ có thể đợi mình sống lại lần nữa ở trong thành chính.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nói cho cùng, thực lực của Mộ Minh Tuyết vẫn quá yếu!
Ở trong mắt La Chinh, tất nhiên ba vị võ giả Ma tộc trước mặt này cũng không được xem là mạnh mẽ hơn, song dùng bọn họ để kiểm duyệt Bát Khúc Phi Yên này thì cũng thích hợp!
“Vù vù...”
Sau khi vị võ giả cầm đao thứ nhất dừng thế tiến công lại, trường thương của người thứ hai lại đâm về phía La Chinh!
“Bôi Cung Xà Ảnh Thương!”
Mũi thương nọ giống như một con rắn dài, thè cái lưỡi màu đen ra, xông thẳng tới giữa3trán của La Chinh!
La Chinh vẫn không hề né tránh...
Cả người hắn duỗi ra, ở vào trạng thái trồng cây chuối, hai mắt lại thản nhiên nhìn chằm chằm mũi thương cách đó không xa!
Nhưng cho dù trường thương này linh hoạt thế nào, mạnh mẽ ra sao, cuối cùng vẫn không thể đâm trúng La Chinh...
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của ba người đều trở nên u ám.
Tuy rằng bọn họ nhìn không hiểu thân pháp kỳ dị mà La Chinh thi triển, nhưng lúc này e rằng ngay cả thằng ngốc cũng có thể nghĩ ra, La Chinh căn bản không coi bọn họ là đối thủ.
Đối với Ma tộc mà nói, bị người khác sỉ nhục trong chiến đấu chính là một chuyện không thể tha thứ.
“Lão nhị, lão2tam, chặn đường lui của hắn!” Võ giả Ma tộc cầm đầu rống lên một tiếng, thanh đao bản to màu đen trong tay gã lại chém ra lần nữa.
Khi mũi thương lạnh lẽo ánh lên sắc đen này còn cách giữa mày La Chinh ba tấc... Ở khoảng cách này, La Chinh có thể nhìn rõ mồn một đường vân mờ nhạt trên mũi thương kia!
Chỉ cần qua ba tấc nữa, trường thương có thể đâm vào giữa mày La Chinh...
Nhưng ba tấc này vĩnh viễn là một khoảng cách chỉ có thể muốn chứ không thể kéo gần!
“Vù vù vù...”
Sắc mặt võ giả Ma tộc này càng nghiêm trọng hơn. Trường thương trong tay gã múa như thoi đưa, từng tiếng xé gió không ngừng nổ vang trong không trung, tựa như2tiếng pháo nổ thành một tràng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của ba người đều trở nên u ám.
Tuy rằng bọn họ nhìn không hiểu thân pháp kỳ dị mà La Chinh thi triển, nhưng lúc này e rằng ngay cả thằng ngốc cũng có thể nghĩ ra, La Chinh căn bản không coi bọn họ là đối thủ.
Đối với Ma tộc mà nói, bị người khác sỉ nhục trong chiến đấu chính là một chuyện không thể tha thứ.
“Lão nhị, lão tam, chặn đường lui của hắn!” Võ giả Ma tộc cầm đầu rống lên một tiếng, thanh đao bản to màu đen trong tay gã lại chém ra lần nữa.
Dưới cách nhìn của La Chinh, Bát Khúc Phi Yên mà hắn thi triển thật ra ẩn chứa quy tắc di chuyển theo9gió, mà quy tắc này lại ngầm chứa pháp môn tối cao nào đó, cho nên mới có thể tạo ra khoảng cách ba tấc không thể vượt qua. Nhưng ở trong mắt ba gã võ giả này thì lại là La Chinh dùng tốc độ của mình giữ một khoảng cách để trêu chọc ba người bọn họ!
Cũng có một biện pháp phá hỏng thân pháp quỷ dị này của La Chinh, dưới sự bao vây theo thế gọng kìm của ba người, La Chinh sẽ không còn chỗ nào để lẩn trốn.
Nhưng bọn họ lại đánh giá quá thấp sự kỳ diệu của Bát Khúc Phi Yên...
Lần này ba người bọn họ xông lại quả thật đã chặn kín lối đi của La Chinh, một đao, một thương, một kiếm liền từ ba4phương hướng khác nhau kẹp chắc La Chinh vào chính giữa.
Cho dù La Chinh thụt lùi về hướng nào thì hắn đều sẽ đụng phải vũ khí của một người khác.
Nhưng ngay vào lúc ba người ép sát, một cảnh tượng kỳ dị lại xuất hiện!
Không ngờ cả người hắn vặn vẹo một hồi, co duỗi dẻo dai giống như là một con mực, chen ra ngoài từ kẽ hở giữa vòng vây vũ khí của ba người!
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn duy trì khoảng cách ba tấc...
“Cái này...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, ba gã Ma tộc võ giả cũng sợ ngây người.
Thậm chí bọn họ đều nghi ngờ La Chinh có phải là người hay không...
Cho dù là Ma tộc hay Nhân tộc thì đều có một số thể thuật có thể uốn dẻo thân thể của mình. Võ giả luyện thể có thể cương có thể nhu, nếu cần thiết thì cho dù là võ giả Ma tộc cường tráng cũng có thể gập thân thể của chính mình thành một góc độ không thể tưởng tượng nổi, đó không phải việc khó gì.
Nhưng mới vừa rồi, khoảng cách giữa các món vũ khí của ba người bọn họ cùng lắm chỉ là nửa thước mà thôi!
Thân thể của La Chinh lại có thể biến thành một vật dẹt, chuồn đi từ độ rộng không đến nửa thước kia. Hơn nữa trong quá trình chạy đi này, hắn vẫn duy trì khoảng cách ba tấc, thân thể La Chinh đã uốn dẻo đến cực hạn, giống như những động vật thân mềm...
Sau khi La Chinh thoát khỏi phạm vi công kích của bọn họ, toàn thân lại trở về trạng thái bình thường, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười thản nhiên, “Tiếp tục không?”
Trên mặt hai gã võ giả Ma tộc trong đám lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lòng đã thầm đánh bài chuồn...
Vốn dĩ ba huynh đệ bọn họ còn có một chút tự tin trong việc lấy mạng La Chinh cùng với số điểm mộng ảo trong cơ thể hắn. Nhưng trong cuộc chiến quỷ dị này, tự tin dần bị mài mòn đi từng chút từng chút một, bọn họ ý thức được mình đã chọn nhầm đối tượng rồi.
“Không tiếp tục thì để ta tới?” Trong ánh mắt La Chinh hơi lộ ra vẻ lạnh lẽo, đánh chết ba người trước mắt thì tốt xấu gì cũng có một trăm năm mươi điểm mộng ảo!
La Chinh vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng “phựt”, là âm thanh do kéo thả dây cung vang lên!
“Vù…”
Một gã võ giả Ma tộc còn lại cách đó không xa kéo cung ra, bắn một mũi tên về phía La Chinh!
“Này...”
Trong lòng La Chinh thầm thấy không ổn, ngay sau đó hắn thấy mũi tên này lập tức bay thẳng tới chỗ mình!
“Bát Khúc Phi Yên... Lui...”
La Chinh còn chưa kịp thu khói mù mờ ảo quanh thân lại thì mũi tên này đã kề sát ngực của La Chinh...
Giống như những công kích trước đây, trước sau đầu mũi tên này đều cách La Chinh một khoảng ba tấc!
Thân thể nhẹ như khói xanh của La Chinh bắn ngược về đằng sau giống như bị một mũi tên này đẩy đi!
Tốc độ tên bay nhanh đến mức nào? Huống hồ mũi tên này còn do một vị võ giả Thần Hải Cảnh bắn ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, mũi tên này đã đẩy La Chinh vọt ra khỏi cự ly ngoài nghìn trượng. Cho đến khi sức bay của mũi tên này dần dần suy kiệt khiến nó rơi xuống dưới, thân hình của La Chinh mới xem như là ngừng lại.
Điều càng khiến cho La Chinh không biết làm sao là, mặc dù mũi tên hướng xuống dưới, nhưng không ngờ thân thể của hắn vẫn duy trì khoảng cách ba tấc với nó. Cho đến khi mũi tên này rơi trên mặt đất, thân thể của La Chinh uốn dẻo lần nữa, lách mạnh ra ngoài từ kẽ hở giữa mũi tên với mặt đất.
Trong quá trình này, thân thể của La Chinh vẫn giữ nguyên khoảng cách ba tấc với mũi tên và mặt đất...
Ngay cả bản thân La Chinh cũng chưa từng dự liệu được tình huống như vậy, chính hắn cũng trợn mắt há mồm.
“Bát Khúc Phi Yên cái quỷ gì, đây không phải là thân pháp tâm thần sao...” La Chinh không biết nên nói gì, khi thân pháp này thi triển ra thì dường như cứ duy trì khoảng cách ba tấc với đối phương một cách không tự chủ. Thân pháp không giải thích được này cũng khiến cho La Chinh khá là cạn lời, đồng thời hơi hoài nghi không phải là mình bị nhị sư huynh không đáng tin cậy kia gài bẫy đó chứ?
Đợi đến khi hắn thu khói mù quanh thân lại, chậm rãi bay lên không trung, ba gã võ giả Ma tộc kia đã bỏ trốn mất dạng về hướng ngược lại.
“Vù…”
Ba người này lén lút bám đuôi, bây giờ thấy không có cách nào gây khó dễ mình bèn muốn chạy trốn, tất nhiên La Chinh sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Tuy rằng khoảng cách giữa hắn với ba gã võ giả Ma tộc này là hơn một nghìn trượng, song với thực lực của La Chinh thì đuổi theo đánh chết ba người cũng không khó!
Lúc trước, ba gã võ giả Ma tộc này cơ bản đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, cũng định bó tay chịu trói, thực lực của bọn họ với La Chinh hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Cũng may nơi này là chiến trường mộng ảo, sau khi chết bọn họ vẫn còn cơ hội sống lại, chẳng qua sợ rằng phải thiệt hại một nửa điểm mộng ảo trong cơ thể...
Không ngờ dưới tình thế cấp bách, một người trong đó bắn ra một mũi tên lại có thể đẩy La Chinh ra khoảng cách xa như vậy, ba người này cũng đồng thời trợn mắt há mồm như La Chinh. Võ giả Ma tộc bắn tên kia chỉ muốn lập lời thề ngay tại chỗ, cả đời này hắn chưa từng thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy.
Nếu đã đẩy La Chinh ra khoảng cách xa như vậy thì không lý nào lại không chạy.
Thấy sát tinh kia có thể điên cuồng đuổi đến bất cứ lúc nào, ba người bèn kích hoạt áo giáp trên người cùng một lúc, từ từ biến mất trong tầm mắt của La Chinh.
Song đối với La Chinh mà nói, chiêu này không có tác dụng lớn. Nói cho cùng, ba người vẫn không thể chạy thoát khỏi số phận bị La Chinh đánh chết.
Không bao lâu sau, ba đốm sáng màu đỏ bao quanh linh hồn của bọn họ bay vọt về phía thành chính, bọn họ chỉ có thể đợi mình sống lại lần nữa ở trong thành chính.