Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1185
Chương 1185: Bát khúc phi yên
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thực lực của bọn họ cũng không yếu, ba người liên thủ đã từng giết được cường giả Thần Cực Cảnh. Nên ba người bọn họ bèn im hơi lặng tiếng mà bám đuôi tới.
Trên mặt La Chinh lộ ra chút vẻ lười biếng. Tuy rằng mấy năm nay đã chuẩn bị chu đáo, nhưng hắn giống như một con bướm vừa mới thoát khỏi kén, tâm tình cũng ngầm xảy ra một chút thay đổi. Hiện tại hắn cần chiến đấu để tiến hành rèn giũa tâm linh cho mình.
Hắn nhìn xuống ba người phía dưới, thản nhiên nói, “Đã có hứng thú, vậy cùng lên đi...”
Ba người Ma tộc kia liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh. Vừa cười, ba bóng dáng to lớn kia vừa âm thầm biến mất trong tầm mắt của La Chinh.
“Tốc độ cũng không3chậm, đáng tiếc...”
Ở thế giới trong cơ thể của La Chinh, mầm non của cây thế giới nhẹ nhàng đung đưa. Sau đó, có một dòng khí hỗn độn xuôi theo cây non mà âm thầm bay lên, chẳng mấy chốc liền đâm vào trong cơ thể hắn.
Cùng lúc đó, trên hai tay của La Chinh xuất hiện một làn khói mờ ảo lượn lờ!
“Bát Khúc Phi Yên!”
Tuy rằng La Chinh không thích nhị sư huynh kia cho lắm, nhưng ánh mắt của nhị sư huynh này quả thật là vô cùng độc đáo!
Quả thực phương pháp ngầm trốn này vô cùng hiệu quả.
Bởi vì bọn họ không chỉ thu lại tiếng động, ít nhất ở phương diện thị giác thì hoàn toàn che giấu thân hình của mình!
Nhìn ba người nhanh chóng biến mất, La Chinh lại khẽ mỉm cười.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi,2hiện hắn đang đợi cỏ nuôi béo dê, nên mới có thể giải sầu ở nơi hoang dã này, nếu bọn người kia chịu xuất hiện ở trước mặt mình, La Chinh cũng không ngại ra tay.
Trong năm năm này, La Chinh đã xem qua ba bản công pháp mà cái người cái gọi là nhị sư huynh kia đề cử.
Có điều, năm năm nay La Chinh vẫn chưa bước ra khỏi Tiên Phủ một bước, lại không ai có thể so tài với hắn. Huân chỉ là thể kiếm linh, bản thân cũng không quá thích hợp, còn Mộ Minh Tuyết lại có chênh lệch quá lớn về thực lực với hắn. Mặc dù năm năm này Mộ Minh Tuyết cũng có tiến bộ vượt bậc, nhưng vẫn chưa đủ tư cách so tài với La Chinh.
Sau khi ba người này ngầm trốn đi thì2liền thi triển thuật thu hơi thở, chạy thẳng tới La Chinh từ mấy phương hướng. Thân hình của bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, thậm chí ngay cả cái bóng cũng không còn.
Vào giây phút này, La Chinh lại nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một dòng cảm nhận khuếch tán ra từ trong óc của hắn!
Dưới miêu tả của cảm nhận, hoàn cảnh chung quanh dần thành hình trong đầu hắn...
Ở trong này lại có ba chỗ trống, mà ba chỗ trống này lại nhanh chóng đến gần La Chinh.
Ở thế giới trong cơ thể của La Chinh, mầm non của cây thế giới nhẹ nhàng đung đưa. Sau đó, có một dòng khí hỗn độn xuôi theo cây non mà âm thầm bay lên, chẳng mấy chốc liền đâm vào trong cơ thể hắn.
Cùng lúc đó, trên hai tay của9La Chinh xuất hiện một làn khói mờ ảo lượn lờ!
“Bát Khúc Phi Yên!”
Tuy rằng La Chinh không thích nhị sư huynh kia cho lắm, nhưng ánh mắt của nhị sư huynh này quả thật là vô cùng độc đáo!
Ba môn công pháp y chọn lựa ra ở trong Tàng Thư Các đều dễ thấy, nhưng La Chinh xem lướt qua lại phát hiện mỗi một bản trong ba bản công pháp này đều vô cùng phù hợp với mình...
Suy nghĩ kỹ một chút, tuy rằng con người nhị sư huynh hơi có vấn đề, nhưng việc y sở hữu loại ánh mắt này cũng không tính là kỳ lạ. Dù sao cũng là nhân vật vượt trên Thiên Đạo, có thể trong mắt y La Chinh chỉ là người vô hình, song liếc mắt là có thể nhìn thấu bên trong bên ngoài.
Bát Khúc Phi Yên4này chính là một loại thân pháp vô cùng độc đáo!
Đa số độn thuật trong vũ trụ đều sử dụng đủ loại quy tắc căn bản tạo thành...
Ví dụ như độn phong dĩ nhiên là sử dụng quy tắc hệ Phong, còn độn thổ lại sử dụng quy tắc hệ Thổ. Còn các loại công pháp dùng nhiều loại lực quy tắc tạo mà thành, tuy rằng trọng điểm của mỗi thứ đều khác nhau, nhưng dưới con mắt của người trong nghề lại là trăm sông đổ ra một biển.
Song, Bát Khúc Phi Yên này lại không giống. Trên thực tế, công pháp này có phần na ná với một số công pháp có đẳng cấp tương đối thấp ở Hạ Giới.
Khói mù trong hai tay La Chinh là do hắn quán tưởng nên, trong đó chẳng hề chứa lực quy tắc!
Theo đạo lý, càng là công pháp cấp cao thì thường chứa lực quy tắc càng mạnh, cái gọi là thần võ tối cao trong Thiên Đạo này cũng là công pháp mà Thiên Tôn dùng luật nhân quả cực mạnh của mình lĩnh ngộ ra!
Bát Khúc Phi Yên lại đi ngược với đạo lý này!
Trong trang thứ nhất của bộ sách cổ này vẽ một hoa văn.
Trong đó là một viên cầu có tám lỗ thủng, lại có một sợi dây mảnh xuyên qua lỗ thủng này...
Cho tới bây giờ, La Chinh vẫn không hiểu được đây rốt cuộc là cái gì, nhưng bước đầu tiên để tu luyện Bát Khúc Phi Yên chính là quán tưởng hoa văn này!
Nhưng càng quán tưởng, La Chinh càng thấy kỳ diệu!
Vị trí của tám cái lỗ cùng với lộ tuyến của sợi dây kia mơ hồ gợi nhắc điều gì đó cho La Chinh. Hoa văn này giống như muốn nói lại thôi, thậm chí khiến cho trái tim của La Chinh sinh ra một cảm giác khác thường!
Những năm gần đây, cái cảm giác này chỉ xuất hiện qua một lần!
Chính là lúc La Chinh độ kiếp lần đầu tiên trên đại lục thần quốc.
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi La Chinh độ kiếp, có xuất hiện một luồng ánh sáng đen đủ để hủy diệt trời đất. Luồng ánh sáng đen này kéo theo một sợi dây mảnh không ngừng lượn vòng trên không trung, đan vào nhau, chầm chậm rơi xuống phía La Chinh!
Nhìn qua thì dây nhỏ mà ánh sáng đen kia kéo ra có vẻ lộn xộn, dường như chỉ là tùy ý vắt ngang qua bầu trời. Nhưng hình như quỹ đạo vận hành của nó lại ngầm phù hợp với quy tắc cực kỳ kinh khủng nào đó!
Tuy rằng La Chinh mơ hồ cảm nhận được loại quy tắc này, nhưng hắn lại rõ là nguyên do nào, thậm chí cũng không hình dung ra được!
Dĩ nhiên đường nét hoa văn ghi lại ở mặt trên của Bát Khúc Phi Yên này không phức tạp bằng dây nhỏ mà ánh sáng đen kia kéo theo, song cảm giác nó đem đến cho La Chinh lại tương tự nhau...
Cho nên dù quyển võ kỹ thân pháp này không tính là thần võ tối cao, trong đó cũng không chứa quy tắc căn bản, nhưng La Chinh vẫn không chùn bước mà tu luyện nó!
“Vù!”
Khói mờ phủ lấy La Chinh.
Cùng lúc đó...
Một thanh đao thép bản rộng màu đen phá vỡ không gian, lặng lẽ xuất hiện sau lưng La Chinh!
Trong nháy mắt thanh đao bản rộng này xuất kích, hai thanh vũ khí cũng xuất hiện từ hai phương hướng khác...
“Giết!”
“Đế Vương Trảm!”
Đối mặt với tập kích thình lình xảy ra, sắc mặt của La Chinh không thay đổi chút nào. Hắn nhẹ nhàng uốn người một cái trên không trung. La Chinh đã thuộc nằm lòng bức vẽ quán tưởng kia, toàn thân hắn hoàn toàn thả lỏng, không có chút sát ý nào, cũng không có bất kỳ ý tưởng phản kích, giống như khoanh tay chịu chết, lại giống như nhắm mắt làm ngơ, kể cả tâm tình cũng bắt đầu phối hợp với bộ thân pháp này.
Ba người này thi triển thủ đoạn mạnh mẽ, dĩ nhiên là sinh ra từng dòng khí chấn động!
Đặc biệt một đao mà võ giả cầm thanh đao bản rộng kia chém ra có chứa đựng tiếng gào thét, tựa như ngay cả không gian cũng phải bị chém vỡ!
Nhưng thời khắc này La Chinh lại giống như một dòng khói xanh, rong chơi giữa thế giới này...
Đao phá vỡ không gian, hướng thẳng tới sau lưng La Chinh. Tốc độ của đao nhanh như tia chớp, sợ là người bình thường nhìn chăm chú để phân biệt cũng không thấy rõ bóng đao trong đó.
Nhưng khi đao kia cách La Chinh còn chừng ba tấc thì thân thể hắn liền chuyển động theo đao!
Đó không phải là La Chinh đang chuyển động, mà là đao này “đẩy” La Chinh ra ngoài!
Một nhát chém chưa trúng, võ giả cầm đao kia không do dự chút nào lại chém thanh đao bản rộng trong tay ra lần nữa, là nhát chém thứ hai!
La Chinh vẫn duy trì khoảng cách ba tấc với gã, và vẫn chưa hề bị chém trúng!
Nhát chém thứ ba!
Vẫn là ba tấc!
Nhìn thấy cảnh tượng này, võ giả Ma tộc cầm thanh đao bản rộng cũng hơi đờ ra.
Tuy rằng thế tiến công trong tay chưa từng chậm lại, nhưng trong lòng cũng bắt đầu kinh hãi.
Đây là thân pháp gì...
Từ trước đến nay gã chưa từng thấy thân pháp nào quỷ dị như vậy!
Thân thể người này giống như không có trọng lượng vậy, chỉ cần gã chém ra một đao là lại sẽ đẩy hắn đi một khoảng, cứ chém là lại đẩy!
Cứ như thế, gã căn bản không thể chém chết La Chinh!
Từ đầu đến cuối La Chinh vẫn duy trì khoảng cách ba tấc với hắn, ba tấc này... chính là một cái rãnh trời không thể vượt qua!
Đế Vương Trảm cũng là một môn đao pháp ác liệt, được cho là bảy đao mạnh mẽ nhất của Đại Đế Ma tộc hồi đó, ẩn chứa một đao ý cực hạn được niêm phong vào trong Đế Vương Thất Trảm.
Nhưng dưới tình huống La Chinh không hề chống cự, bảy đường Đế Vương Trảm thậm chí chưa từng chạm vào ống tay áo của La Chinh.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trên mặt La Chinh lộ ra chút vẻ lười biếng. Tuy rằng mấy năm nay đã chuẩn bị chu đáo, nhưng hắn giống như một con bướm vừa mới thoát khỏi kén, tâm tình cũng ngầm xảy ra một chút thay đổi. Hiện tại hắn cần chiến đấu để tiến hành rèn giũa tâm linh cho mình.
Hắn nhìn xuống ba người phía dưới, thản nhiên nói, “Đã có hứng thú, vậy cùng lên đi...”
Ba người Ma tộc kia liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh. Vừa cười, ba bóng dáng to lớn kia vừa âm thầm biến mất trong tầm mắt của La Chinh.
“Tốc độ cũng không3chậm, đáng tiếc...”
Ở thế giới trong cơ thể của La Chinh, mầm non của cây thế giới nhẹ nhàng đung đưa. Sau đó, có một dòng khí hỗn độn xuôi theo cây non mà âm thầm bay lên, chẳng mấy chốc liền đâm vào trong cơ thể hắn.
Cùng lúc đó, trên hai tay của La Chinh xuất hiện một làn khói mờ ảo lượn lờ!
“Bát Khúc Phi Yên!”
Tuy rằng La Chinh không thích nhị sư huynh kia cho lắm, nhưng ánh mắt của nhị sư huynh này quả thật là vô cùng độc đáo!
Quả thực phương pháp ngầm trốn này vô cùng hiệu quả.
Bởi vì bọn họ không chỉ thu lại tiếng động, ít nhất ở phương diện thị giác thì hoàn toàn che giấu thân hình của mình!
Nhìn ba người nhanh chóng biến mất, La Chinh lại khẽ mỉm cười.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi,2hiện hắn đang đợi cỏ nuôi béo dê, nên mới có thể giải sầu ở nơi hoang dã này, nếu bọn người kia chịu xuất hiện ở trước mặt mình, La Chinh cũng không ngại ra tay.
Trong năm năm này, La Chinh đã xem qua ba bản công pháp mà cái người cái gọi là nhị sư huynh kia đề cử.
Có điều, năm năm nay La Chinh vẫn chưa bước ra khỏi Tiên Phủ một bước, lại không ai có thể so tài với hắn. Huân chỉ là thể kiếm linh, bản thân cũng không quá thích hợp, còn Mộ Minh Tuyết lại có chênh lệch quá lớn về thực lực với hắn. Mặc dù năm năm này Mộ Minh Tuyết cũng có tiến bộ vượt bậc, nhưng vẫn chưa đủ tư cách so tài với La Chinh.
Sau khi ba người này ngầm trốn đi thì2liền thi triển thuật thu hơi thở, chạy thẳng tới La Chinh từ mấy phương hướng. Thân hình của bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, thậm chí ngay cả cái bóng cũng không còn.
Vào giây phút này, La Chinh lại nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một dòng cảm nhận khuếch tán ra từ trong óc của hắn!
Dưới miêu tả của cảm nhận, hoàn cảnh chung quanh dần thành hình trong đầu hắn...
Ở trong này lại có ba chỗ trống, mà ba chỗ trống này lại nhanh chóng đến gần La Chinh.
Ở thế giới trong cơ thể của La Chinh, mầm non của cây thế giới nhẹ nhàng đung đưa. Sau đó, có một dòng khí hỗn độn xuôi theo cây non mà âm thầm bay lên, chẳng mấy chốc liền đâm vào trong cơ thể hắn.
Cùng lúc đó, trên hai tay của9La Chinh xuất hiện một làn khói mờ ảo lượn lờ!
“Bát Khúc Phi Yên!”
Tuy rằng La Chinh không thích nhị sư huynh kia cho lắm, nhưng ánh mắt của nhị sư huynh này quả thật là vô cùng độc đáo!
Ba môn công pháp y chọn lựa ra ở trong Tàng Thư Các đều dễ thấy, nhưng La Chinh xem lướt qua lại phát hiện mỗi một bản trong ba bản công pháp này đều vô cùng phù hợp với mình...
Suy nghĩ kỹ một chút, tuy rằng con người nhị sư huynh hơi có vấn đề, nhưng việc y sở hữu loại ánh mắt này cũng không tính là kỳ lạ. Dù sao cũng là nhân vật vượt trên Thiên Đạo, có thể trong mắt y La Chinh chỉ là người vô hình, song liếc mắt là có thể nhìn thấu bên trong bên ngoài.
Bát Khúc Phi Yên4này chính là một loại thân pháp vô cùng độc đáo!
Đa số độn thuật trong vũ trụ đều sử dụng đủ loại quy tắc căn bản tạo thành...
Ví dụ như độn phong dĩ nhiên là sử dụng quy tắc hệ Phong, còn độn thổ lại sử dụng quy tắc hệ Thổ. Còn các loại công pháp dùng nhiều loại lực quy tắc tạo mà thành, tuy rằng trọng điểm của mỗi thứ đều khác nhau, nhưng dưới con mắt của người trong nghề lại là trăm sông đổ ra một biển.
Song, Bát Khúc Phi Yên này lại không giống. Trên thực tế, công pháp này có phần na ná với một số công pháp có đẳng cấp tương đối thấp ở Hạ Giới.
Khói mù trong hai tay La Chinh là do hắn quán tưởng nên, trong đó chẳng hề chứa lực quy tắc!
Theo đạo lý, càng là công pháp cấp cao thì thường chứa lực quy tắc càng mạnh, cái gọi là thần võ tối cao trong Thiên Đạo này cũng là công pháp mà Thiên Tôn dùng luật nhân quả cực mạnh của mình lĩnh ngộ ra!
Bát Khúc Phi Yên lại đi ngược với đạo lý này!
Trong trang thứ nhất của bộ sách cổ này vẽ một hoa văn.
Trong đó là một viên cầu có tám lỗ thủng, lại có một sợi dây mảnh xuyên qua lỗ thủng này...
Cho tới bây giờ, La Chinh vẫn không hiểu được đây rốt cuộc là cái gì, nhưng bước đầu tiên để tu luyện Bát Khúc Phi Yên chính là quán tưởng hoa văn này!
Nhưng càng quán tưởng, La Chinh càng thấy kỳ diệu!
Vị trí của tám cái lỗ cùng với lộ tuyến của sợi dây kia mơ hồ gợi nhắc điều gì đó cho La Chinh. Hoa văn này giống như muốn nói lại thôi, thậm chí khiến cho trái tim của La Chinh sinh ra một cảm giác khác thường!
Những năm gần đây, cái cảm giác này chỉ xuất hiện qua một lần!
Chính là lúc La Chinh độ kiếp lần đầu tiên trên đại lục thần quốc.
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi La Chinh độ kiếp, có xuất hiện một luồng ánh sáng đen đủ để hủy diệt trời đất. Luồng ánh sáng đen này kéo theo một sợi dây mảnh không ngừng lượn vòng trên không trung, đan vào nhau, chầm chậm rơi xuống phía La Chinh!
Nhìn qua thì dây nhỏ mà ánh sáng đen kia kéo ra có vẻ lộn xộn, dường như chỉ là tùy ý vắt ngang qua bầu trời. Nhưng hình như quỹ đạo vận hành của nó lại ngầm phù hợp với quy tắc cực kỳ kinh khủng nào đó!
Tuy rằng La Chinh mơ hồ cảm nhận được loại quy tắc này, nhưng hắn lại rõ là nguyên do nào, thậm chí cũng không hình dung ra được!
Dĩ nhiên đường nét hoa văn ghi lại ở mặt trên của Bát Khúc Phi Yên này không phức tạp bằng dây nhỏ mà ánh sáng đen kia kéo theo, song cảm giác nó đem đến cho La Chinh lại tương tự nhau...
Cho nên dù quyển võ kỹ thân pháp này không tính là thần võ tối cao, trong đó cũng không chứa quy tắc căn bản, nhưng La Chinh vẫn không chùn bước mà tu luyện nó!
“Vù!”
Khói mờ phủ lấy La Chinh.
Cùng lúc đó...
Một thanh đao thép bản rộng màu đen phá vỡ không gian, lặng lẽ xuất hiện sau lưng La Chinh!
Trong nháy mắt thanh đao bản rộng này xuất kích, hai thanh vũ khí cũng xuất hiện từ hai phương hướng khác...
“Giết!”
“Đế Vương Trảm!”
Đối mặt với tập kích thình lình xảy ra, sắc mặt của La Chinh không thay đổi chút nào. Hắn nhẹ nhàng uốn người một cái trên không trung. La Chinh đã thuộc nằm lòng bức vẽ quán tưởng kia, toàn thân hắn hoàn toàn thả lỏng, không có chút sát ý nào, cũng không có bất kỳ ý tưởng phản kích, giống như khoanh tay chịu chết, lại giống như nhắm mắt làm ngơ, kể cả tâm tình cũng bắt đầu phối hợp với bộ thân pháp này.
Ba người này thi triển thủ đoạn mạnh mẽ, dĩ nhiên là sinh ra từng dòng khí chấn động!
Đặc biệt một đao mà võ giả cầm thanh đao bản rộng kia chém ra có chứa đựng tiếng gào thét, tựa như ngay cả không gian cũng phải bị chém vỡ!
Nhưng thời khắc này La Chinh lại giống như một dòng khói xanh, rong chơi giữa thế giới này...
Đao phá vỡ không gian, hướng thẳng tới sau lưng La Chinh. Tốc độ của đao nhanh như tia chớp, sợ là người bình thường nhìn chăm chú để phân biệt cũng không thấy rõ bóng đao trong đó.
Nhưng khi đao kia cách La Chinh còn chừng ba tấc thì thân thể hắn liền chuyển động theo đao!
Đó không phải là La Chinh đang chuyển động, mà là đao này “đẩy” La Chinh ra ngoài!
Một nhát chém chưa trúng, võ giả cầm đao kia không do dự chút nào lại chém thanh đao bản rộng trong tay ra lần nữa, là nhát chém thứ hai!
La Chinh vẫn duy trì khoảng cách ba tấc với gã, và vẫn chưa hề bị chém trúng!
Nhát chém thứ ba!
Vẫn là ba tấc!
Nhìn thấy cảnh tượng này, võ giả Ma tộc cầm thanh đao bản rộng cũng hơi đờ ra.
Tuy rằng thế tiến công trong tay chưa từng chậm lại, nhưng trong lòng cũng bắt đầu kinh hãi.
Đây là thân pháp gì...
Từ trước đến nay gã chưa từng thấy thân pháp nào quỷ dị như vậy!
Thân thể người này giống như không có trọng lượng vậy, chỉ cần gã chém ra một đao là lại sẽ đẩy hắn đi một khoảng, cứ chém là lại đẩy!
Cứ như thế, gã căn bản không thể chém chết La Chinh!
Từ đầu đến cuối La Chinh vẫn duy trì khoảng cách ba tấc với hắn, ba tấc này... chính là một cái rãnh trời không thể vượt qua!
Đế Vương Trảm cũng là một môn đao pháp ác liệt, được cho là bảy đao mạnh mẽ nhất của Đại Đế Ma tộc hồi đó, ẩn chứa một đao ý cực hạn được niêm phong vào trong Đế Vương Thất Trảm.
Nhưng dưới tình huống La Chinh không hề chống cự, bảy đường Đế Vương Trảm thậm chí chưa từng chạm vào ống tay áo của La Chinh.