Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1157
Chương 1157: Tiên phủ chạy trốn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Còn tên của thanh đại đao trong tay Tiễn Đồng thì chỉ có một chữ “Trảm”. Tính tình luyện khí sư rèn ra thanh đại đao này vô cùng kỳ quái, tác phẩm hắn rèn ra cực ít, mà tên của chúng đều chỉ có một chữ. Tuy nhiên, mỗi binh khí hắn rèn ra đều có tên trên bia hoàn vũ vạn linh, lại còn xếp trong tốp ba nghìn vị trí đầu tiên, cũng có nghĩa là nó có chứa luật nhân quả.
Khi Tiễn Đồng vung thanh đại đao “Trảm” lên, trên thanh đại đao ấy đột nhiên tỏa ra ánh sáng lạnh chói mắt, đến mức không ai có thể nhìn thẳng, giống như là có một ngôi sao được khảm trên mặt đao vậy.
Ngay sau đó, chuôi đao quay một vòng quanh eo3Tiễn Đồng.
“Vù…”
La Chinh đang điều khiển bàn luân hồi. Hắn không thể tránh được những tinh kiếm chi chít kia, nhưng chắc chắn có thể tránh được ánh đao đang từ từ lan rộng này. Hắn không phải thằng ngốc chỉ biết điều khiển bàn luân hồi chạy trốn.
“Ha ha…”
U Mộng không nhịn được cười phá lên.
Vũ khí khổng lồ như vậy mà Tiễn Đồng còn có thể chém trượt, quả thực rất buồn cười.
Tiễn Đồng không ngờ chiếc bàn luân hồi khổng lồ đã rách nát nghiêm trọng kia vẫn còn khả năng né tránh linh hoạt như vậy.
Trong ánh mắt Tiễn Đồng hiện lên chút tức giận, sau đó hừ lạnh một tiếng, thanh “Trảm” trong tay nàng ta lại khua điên cuồng.
“Vù, vù, vù, vù…”
Đại đao trong tay nàng hóa thành2nhiều vầng sáng, sau đó hàng chục ánh đao lấy nàng ta là trung tâm mà lan ra xung quanh. Những ánh đao này đâu chỉ nhanh hơn lúc trước trăm lần? Với lại, những ánh đao hình quạt này có cái lan ra theo chiều thẳng đứng, có cái nằm ngang, có cái lại nằm nghiêng, căn bản không bỏ qua góc độ nào, cho dù là U Mộng cũng không thể không lùi về sau để không bị cuốn vào trong.
“Két, két…”
Âm thanh khiến người ta ghê răng từ bàn luân hồi truyền ra. Bàn luân hồi không thể ngăn được những ánh đao này. Trong nháy mắt, chúng đã chém bàn luân hồi khổng lồ thành vô số mảnh!
Ánh đao hình quạt lan ra xung quanh, giống như trong không trung xuất hiện2một cái quạt khổng lồ!
Tất cả những thứ trong phạm vi ánh đao bao phủ đều bị chém thành hai nửa!
Luật nhân quả ẩn chứa trong thanh “Trảm” này cực kỳ giống với luật nhân quả trong cuốc Hắc Tinh. Có điều, luật nhân quả của cuốc Hắc Tinh có tính chất xuyên thấu, còn luật nhân quả trong “Trảm” lại là chặt đứt tất cả!
Tiễn Đồng cứ thế khua thanh đại đao, muốn chém bàn luân hồi khổng lồ thành hai nửa.
Thế nhưng, khoảnh khắc ánh đao hình quạt lan đến chỗ bàn luân hồi thì đột nhiên bàn luân hồi khổng lồ lại nâng độ cao, tránh được cảnh chém giết kia một cách vô cùng kỳ lạ.
“Vù, vù, vù, vù…”
Đại đao trong tay nàng hóa thành nhiều vầng sáng, sau đó hàng chục ánh9đao lấy nàng ta là trung tâm mà lan ra xung quanh. Những ánh đao này đâu chỉ nhanh hơn lúc trước trăm lần? Với lại, những ánh đao hình quạt này có cái lan ra theo chiều thẳng đứng, có cái nằm ngang, có cái lại nằm nghiêng, căn bản không bỏ qua góc độ nào, cho dù là U Mộng cũng không thể không lùi về sau để không bị cuốn vào trong.
“Két, két…”
Âm thanh khiến người ta ghê răng từ bàn luân hồi truyền ra. Bàn luân hồi không thể ngăn được những ánh đao này. Trong nháy mắt, chúng đã chém bàn luân hồi khổng lồ thành vô số mảnh!
Những ánh đao này quá sắc bén. Sau khi bàn luân hồi bị chém vỡ, nó vẫn lao như bay theo quán tính, còn4trên bề mặt bàn luân hồi có thêm vài đường cắt nhỏ. Cứ lao như vậy một khoảng thời gian, bàn luân hồi mới bắt đầu vỡ ra thành nhiều mảnh lớn không ra hình dạng gì từ những đường cắt nhỏ đó, không ngừng bồng bềnh, chuyển động trong không trung…
Trong số các mảnh vỡ khổng lồ đó, có một mảnh đang chầm chậm chuyển động theo hình xoắn ốc. Hai chân La Chinh giống như đóng đinh trên bề mặt, cơ thể cùng chuyển động với mảnh vỡ kia. Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn hướng về U Mộng và Tiễn Đồng, đồng thời nở nụ cười thản nhiên.
“Chính là tên nhóc này…” U Mộng quan sát La Chinh, “Huân dựa vào thân thể kiếm linh, phụ thuộc vào cơ thể hắn.”
“Giết hắn trước đã.” Tiễn Đồng thản nhiên nói. Trong mắt nàng ta, một thằng nhóc Thần Hải Cảnh chỉ được coi như là người vừa mới bước chân vào con đường võ đạo mà thôi, không cần phí lời. Việc chấp hành mệnh lệnh của Dao vĩnh viễn là số một.
Đúng lúc này, trong tay La Chinh bỗng xuất hiện lệnh bài chữ Cấn. Nó lập tức biến thành một tòa Tiên Phủ cỡ nhỏ, sau đó thân hình La Chinh liền biến mất.
Trông thấy cảnh tượng này, Tiễn Đồng hơi khựng lại: “Vẫn còn có một pháp bảo không gian?”
Pháp bảo không gian không phải là vật thường thấy. Bọn họ quả thực không ngờ sau khi chém tan bàn luân hồi khổng lồ kia, La Chinh lại trốn trong một pháp bảo không gian nho nhỏ khác.
“Thật tốn thời gian của ta!” Tiễn Đồng không hề do dự, xông thẳng vào tòa Tiên Phủ cỡ nhỏ!
Nhưng khi vừa xông lên, nàng ta lại thấy tòa Tiên Phủ ấy bắn cực nhanh về phía trước, tốc độ di chuyển thật quá sức tưởng tượng của nàng ta!
“Sao pháp bảo không gian này lại có tốc độ di chuyển khác thường thế này?” U Mộng nhướng mày, rõ ràng cảnh tượng xảy ra trước mắt đã vượt qua dự liệu của hắn.
Hai người là cường giả Giới Chủ, lại là nhân tài kiệt xuất trong đám Giới Chủ, hiểu biết của bọn họ về lực quy tắc và không gian có thể nói là hàng đầu trong Thiên Đạo. Bọn họ chỉ không gánh vác số mệnh, nên không thể so sánh được với cường giả Thiên Tôn mà thôi...
Thế nhưng tốc độ chạy trốn của tòa Tiên Phủ kia còn nhanh hơn cả tốc độ chạy toàn lực của họ gấp mấy lần. Trong chớp mắt, nó đã kéo giãn khoảng cách với hai người họ.
“Tốc độ có nhanh hơn nữa thì cũng vô dụng!”
Tiễn Đồng hừ lạnh một tiếng, chém trường đao xuống, trực tiếp xé rách không gian. Sau đó nàng bước ra một bước, cùng với lực quy tắc mạnh mẽ, nàng ta vượt qua không gian hàng trăm dặm.
U Mộng cũng bước ra một bước tương tự, chặn trước tòa Tiên Phủ nhỏ.
Quả thực, tốc độ của tòa Tiên Phủ này rất nhanh, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ chạy trốn trong không gian. Còn so với hai người có thể bước một bước đi xa hàng trăm dặm, thậm chí hàng nghìn dặm thì vẫn chậm hơn không ít.
“Vỡ ra…” Trông thấy tòa Tiên Phủ nhỏ sắp chạy thoát, Tiễn Đồng khua thanh đao Trảm trong tay,
“Vù…”
Không chỉ có tốc độ cực nhanh mà tòa tiên phủ nho nhỏ này còn cực kỳ linh hoạt. Nó đột nhiên chuyển hướng chín mươi độ trong không trung, tránh được nhát chém này!
Nhưng vừa mới tránh được đại đao của cô gái Yêu Dạ tộc kia thì nó liền nghênh đón tinh kiếm của U Mộng. Tinh kiếm chi chít như mưa, đẹp nhưng trí mạng. Từ đầu đến cuối, tòa Tiên Phủ cứ bay trong làn mưa kiếm này mà không chạm phải một thanh tinh kiếm nào!
Sau khi vượt qua hai người, tòa Tiên Phủ nhỏ lại tiếp tục chạy trốn. Sau đó hai người lại tiến hành di chuyển không gian, tiếp tục ngăn cản…
Cứ hết chạy rồi lại đuổi như vậy trong suốt một khoảng thời gian dài.
Sắc mặt hai người Yêu Dạ tộc càng lúc càng mất kiên nhẫn. Bọn họ không thể ngờ được rằng, ngay cả bàn luân hồi khổng lồ lúc trước cũng bị bọn họ nhẹ nhàng chém vỡ, vậy mà giờ lại bó tay trước tòa Tiên Phủ bé nhỏ kia. Điều này đối với họ mà nói đúng là vô cùng nhục nhã.
Trong Tiên Phủ, La Chinh đứng sừng sững ở quảng trường, A Phúc đứng phía sau hắn. Phía trước họ là một bức tường pha lê, trên đó hiện lên hình ảnh của thế giới bên ngoài.
Nói một cách chính xác thì thế giới bên ngoài Tiên Phủ không phải là thế giới trong vũ trụ. Còn trong thế giới, nơi tất cả đã được phóng đại này thì đã bị Tiên Phủ giăng kết giới rồi, giống như đã bị một cái nắp đậy lên.
Mà Tiên Phủ bé nhỏ bị truy đuổi này chỉ là vật do Tiên Phủ thật biến ra mà thôi.
“Hình như không cắt đuôi bọn họ được?” La Chinh nhìn hai người vẫn đang truy đuổi gắt gao trên bức tường pha lê.
A Phúc mỉm cười: “Chủ nhân không cần lo lắng. Hai người này đã lĩnh ngộ phép dịch chuyển không gian, đương nhiên Tiên Phủ chỉ dựa vào cách thức chạy trốn thì không thể cắt đuôi được. Nhưng bọn họ chỉ là hai Giới Chủ nhỏ nhoi… Đừng nói là không cắt đuôi được, cho dù là Tiên Phủ đứng yên một chỗ, không động đậy gì thì bọn họ cũng đừng hòng tấn công được.”
La Chinh gật đầu. Hắn chưa có manh mối gì để hóa giải nguy cơ trước mắt, nhưng để bảo đảm an toàn của bản thân mình và Huân thì chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó, xem Dao có thể gây phiền toái tới mức nào!
Cuộc truy đuổi này kéo dài khoảng hai ngày, khoảng cách với ngôi sao sáng màu vàng trong Thiên Vực càng ngày càng gần. Mặc dù U Mộng và Tiễn Đồng liên tục truy đuổi, nhưng vẫn không thể bắt được tòa Tiên Phủ nhỏ bé này.
Đúng lúc này, một luồng khói đen xuất hiện sau lưng hai người họ. Luồng khói đen bốc lên cuồn cuộn, trong đó có một cánh tay lớn thò ra, bắt lấy hai người Yêu Dạ tộc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khi Tiễn Đồng vung thanh đại đao “Trảm” lên, trên thanh đại đao ấy đột nhiên tỏa ra ánh sáng lạnh chói mắt, đến mức không ai có thể nhìn thẳng, giống như là có một ngôi sao được khảm trên mặt đao vậy.
Ngay sau đó, chuôi đao quay một vòng quanh eo3Tiễn Đồng.
“Vù…”
La Chinh đang điều khiển bàn luân hồi. Hắn không thể tránh được những tinh kiếm chi chít kia, nhưng chắc chắn có thể tránh được ánh đao đang từ từ lan rộng này. Hắn không phải thằng ngốc chỉ biết điều khiển bàn luân hồi chạy trốn.
“Ha ha…”
U Mộng không nhịn được cười phá lên.
Vũ khí khổng lồ như vậy mà Tiễn Đồng còn có thể chém trượt, quả thực rất buồn cười.
Tiễn Đồng không ngờ chiếc bàn luân hồi khổng lồ đã rách nát nghiêm trọng kia vẫn còn khả năng né tránh linh hoạt như vậy.
Trong ánh mắt Tiễn Đồng hiện lên chút tức giận, sau đó hừ lạnh một tiếng, thanh “Trảm” trong tay nàng ta lại khua điên cuồng.
“Vù, vù, vù, vù…”
Đại đao trong tay nàng hóa thành2nhiều vầng sáng, sau đó hàng chục ánh đao lấy nàng ta là trung tâm mà lan ra xung quanh. Những ánh đao này đâu chỉ nhanh hơn lúc trước trăm lần? Với lại, những ánh đao hình quạt này có cái lan ra theo chiều thẳng đứng, có cái nằm ngang, có cái lại nằm nghiêng, căn bản không bỏ qua góc độ nào, cho dù là U Mộng cũng không thể không lùi về sau để không bị cuốn vào trong.
“Két, két…”
Âm thanh khiến người ta ghê răng từ bàn luân hồi truyền ra. Bàn luân hồi không thể ngăn được những ánh đao này. Trong nháy mắt, chúng đã chém bàn luân hồi khổng lồ thành vô số mảnh!
Ánh đao hình quạt lan ra xung quanh, giống như trong không trung xuất hiện2một cái quạt khổng lồ!
Tất cả những thứ trong phạm vi ánh đao bao phủ đều bị chém thành hai nửa!
Luật nhân quả ẩn chứa trong thanh “Trảm” này cực kỳ giống với luật nhân quả trong cuốc Hắc Tinh. Có điều, luật nhân quả của cuốc Hắc Tinh có tính chất xuyên thấu, còn luật nhân quả trong “Trảm” lại là chặt đứt tất cả!
Tiễn Đồng cứ thế khua thanh đại đao, muốn chém bàn luân hồi khổng lồ thành hai nửa.
Thế nhưng, khoảnh khắc ánh đao hình quạt lan đến chỗ bàn luân hồi thì đột nhiên bàn luân hồi khổng lồ lại nâng độ cao, tránh được cảnh chém giết kia một cách vô cùng kỳ lạ.
“Vù, vù, vù, vù…”
Đại đao trong tay nàng hóa thành nhiều vầng sáng, sau đó hàng chục ánh9đao lấy nàng ta là trung tâm mà lan ra xung quanh. Những ánh đao này đâu chỉ nhanh hơn lúc trước trăm lần? Với lại, những ánh đao hình quạt này có cái lan ra theo chiều thẳng đứng, có cái nằm ngang, có cái lại nằm nghiêng, căn bản không bỏ qua góc độ nào, cho dù là U Mộng cũng không thể không lùi về sau để không bị cuốn vào trong.
“Két, két…”
Âm thanh khiến người ta ghê răng từ bàn luân hồi truyền ra. Bàn luân hồi không thể ngăn được những ánh đao này. Trong nháy mắt, chúng đã chém bàn luân hồi khổng lồ thành vô số mảnh!
Những ánh đao này quá sắc bén. Sau khi bàn luân hồi bị chém vỡ, nó vẫn lao như bay theo quán tính, còn4trên bề mặt bàn luân hồi có thêm vài đường cắt nhỏ. Cứ lao như vậy một khoảng thời gian, bàn luân hồi mới bắt đầu vỡ ra thành nhiều mảnh lớn không ra hình dạng gì từ những đường cắt nhỏ đó, không ngừng bồng bềnh, chuyển động trong không trung…
Trong số các mảnh vỡ khổng lồ đó, có một mảnh đang chầm chậm chuyển động theo hình xoắn ốc. Hai chân La Chinh giống như đóng đinh trên bề mặt, cơ thể cùng chuyển động với mảnh vỡ kia. Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn hướng về U Mộng và Tiễn Đồng, đồng thời nở nụ cười thản nhiên.
“Chính là tên nhóc này…” U Mộng quan sát La Chinh, “Huân dựa vào thân thể kiếm linh, phụ thuộc vào cơ thể hắn.”
“Giết hắn trước đã.” Tiễn Đồng thản nhiên nói. Trong mắt nàng ta, một thằng nhóc Thần Hải Cảnh chỉ được coi như là người vừa mới bước chân vào con đường võ đạo mà thôi, không cần phí lời. Việc chấp hành mệnh lệnh của Dao vĩnh viễn là số một.
Đúng lúc này, trong tay La Chinh bỗng xuất hiện lệnh bài chữ Cấn. Nó lập tức biến thành một tòa Tiên Phủ cỡ nhỏ, sau đó thân hình La Chinh liền biến mất.
Trông thấy cảnh tượng này, Tiễn Đồng hơi khựng lại: “Vẫn còn có một pháp bảo không gian?”
Pháp bảo không gian không phải là vật thường thấy. Bọn họ quả thực không ngờ sau khi chém tan bàn luân hồi khổng lồ kia, La Chinh lại trốn trong một pháp bảo không gian nho nhỏ khác.
“Thật tốn thời gian của ta!” Tiễn Đồng không hề do dự, xông thẳng vào tòa Tiên Phủ cỡ nhỏ!
Nhưng khi vừa xông lên, nàng ta lại thấy tòa Tiên Phủ ấy bắn cực nhanh về phía trước, tốc độ di chuyển thật quá sức tưởng tượng của nàng ta!
“Sao pháp bảo không gian này lại có tốc độ di chuyển khác thường thế này?” U Mộng nhướng mày, rõ ràng cảnh tượng xảy ra trước mắt đã vượt qua dự liệu của hắn.
Hai người là cường giả Giới Chủ, lại là nhân tài kiệt xuất trong đám Giới Chủ, hiểu biết của bọn họ về lực quy tắc và không gian có thể nói là hàng đầu trong Thiên Đạo. Bọn họ chỉ không gánh vác số mệnh, nên không thể so sánh được với cường giả Thiên Tôn mà thôi...
Thế nhưng tốc độ chạy trốn của tòa Tiên Phủ kia còn nhanh hơn cả tốc độ chạy toàn lực của họ gấp mấy lần. Trong chớp mắt, nó đã kéo giãn khoảng cách với hai người họ.
“Tốc độ có nhanh hơn nữa thì cũng vô dụng!”
Tiễn Đồng hừ lạnh một tiếng, chém trường đao xuống, trực tiếp xé rách không gian. Sau đó nàng bước ra một bước, cùng với lực quy tắc mạnh mẽ, nàng ta vượt qua không gian hàng trăm dặm.
U Mộng cũng bước ra một bước tương tự, chặn trước tòa Tiên Phủ nhỏ.
Quả thực, tốc độ của tòa Tiên Phủ này rất nhanh, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ chạy trốn trong không gian. Còn so với hai người có thể bước một bước đi xa hàng trăm dặm, thậm chí hàng nghìn dặm thì vẫn chậm hơn không ít.
“Vỡ ra…” Trông thấy tòa Tiên Phủ nhỏ sắp chạy thoát, Tiễn Đồng khua thanh đao Trảm trong tay,
“Vù…”
Không chỉ có tốc độ cực nhanh mà tòa tiên phủ nho nhỏ này còn cực kỳ linh hoạt. Nó đột nhiên chuyển hướng chín mươi độ trong không trung, tránh được nhát chém này!
Nhưng vừa mới tránh được đại đao của cô gái Yêu Dạ tộc kia thì nó liền nghênh đón tinh kiếm của U Mộng. Tinh kiếm chi chít như mưa, đẹp nhưng trí mạng. Từ đầu đến cuối, tòa Tiên Phủ cứ bay trong làn mưa kiếm này mà không chạm phải một thanh tinh kiếm nào!
Sau khi vượt qua hai người, tòa Tiên Phủ nhỏ lại tiếp tục chạy trốn. Sau đó hai người lại tiến hành di chuyển không gian, tiếp tục ngăn cản…
Cứ hết chạy rồi lại đuổi như vậy trong suốt một khoảng thời gian dài.
Sắc mặt hai người Yêu Dạ tộc càng lúc càng mất kiên nhẫn. Bọn họ không thể ngờ được rằng, ngay cả bàn luân hồi khổng lồ lúc trước cũng bị bọn họ nhẹ nhàng chém vỡ, vậy mà giờ lại bó tay trước tòa Tiên Phủ bé nhỏ kia. Điều này đối với họ mà nói đúng là vô cùng nhục nhã.
Trong Tiên Phủ, La Chinh đứng sừng sững ở quảng trường, A Phúc đứng phía sau hắn. Phía trước họ là một bức tường pha lê, trên đó hiện lên hình ảnh của thế giới bên ngoài.
Nói một cách chính xác thì thế giới bên ngoài Tiên Phủ không phải là thế giới trong vũ trụ. Còn trong thế giới, nơi tất cả đã được phóng đại này thì đã bị Tiên Phủ giăng kết giới rồi, giống như đã bị một cái nắp đậy lên.
Mà Tiên Phủ bé nhỏ bị truy đuổi này chỉ là vật do Tiên Phủ thật biến ra mà thôi.
“Hình như không cắt đuôi bọn họ được?” La Chinh nhìn hai người vẫn đang truy đuổi gắt gao trên bức tường pha lê.
A Phúc mỉm cười: “Chủ nhân không cần lo lắng. Hai người này đã lĩnh ngộ phép dịch chuyển không gian, đương nhiên Tiên Phủ chỉ dựa vào cách thức chạy trốn thì không thể cắt đuôi được. Nhưng bọn họ chỉ là hai Giới Chủ nhỏ nhoi… Đừng nói là không cắt đuôi được, cho dù là Tiên Phủ đứng yên một chỗ, không động đậy gì thì bọn họ cũng đừng hòng tấn công được.”
La Chinh gật đầu. Hắn chưa có manh mối gì để hóa giải nguy cơ trước mắt, nhưng để bảo đảm an toàn của bản thân mình và Huân thì chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó, xem Dao có thể gây phiền toái tới mức nào!
Cuộc truy đuổi này kéo dài khoảng hai ngày, khoảng cách với ngôi sao sáng màu vàng trong Thiên Vực càng ngày càng gần. Mặc dù U Mộng và Tiễn Đồng liên tục truy đuổi, nhưng vẫn không thể bắt được tòa Tiên Phủ nhỏ bé này.
Đúng lúc này, một luồng khói đen xuất hiện sau lưng hai người họ. Luồng khói đen bốc lên cuồn cuộn, trong đó có một cánh tay lớn thò ra, bắt lấy hai người Yêu Dạ tộc.