Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1147
Chương 1147: Rút lui
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vào thời khắc này, căn bản La Chinh không hề do dự!
Dưới sự điều khiển của hắn, tốc độ của bàn luân hồi đã nhanh hơn mấy phần. Bàn luân hồi khổng lồ như vậy, nên khi bay trên không trung liền cuốn lên từng cơn gió lốc dữ dội, chạy như điên ra xung quanh!
Tốc độ bay của bàn luân hồi vượt xa sức tưởng tượng của La Chinh!
Bay trong Đại Giới vốn là một quá trình rất dài, võ giả bình thường đều sẽ đi con đường Đại Giới để tiết kiệm thời gian!
Khoảng cách từ Âm La giới đến thánh địa Ma tộc kia vốn dĩ tương đối xa, nếu không đi con đường Đại Giới thì cho dù là võ giả Thần Hải Cảnh cũng phải3tốn mất một khoảng thời gian khá lâu mới vừa đi vừa về được.
Nhưng khi bị Thánh chủ Ma tộc đuổi theo thì chưa tới một canh giờ mà La Chinh đã nhìn thấy một số công trình kiến trúc màu đen có hình dạng rất khoa trương, đó là một thành lớn của Ma tộc! Đã đến địa bàn của Ma tộc rồi...
Hắn gần như không hề do dự, lập tức điều khiển bàn luân hồi đột ngột đâm xuống phía dưới!
“Ầm ầm...”
Bàn luân hồi to lớn vừa đâm một cái liền trực tiếp cày ra một cái rãnh rộng vài dặm, dài trăm dặm trong thành lớn của Ma tộc!
Bàn luân hồi tiếp tục hoành hành trong thành lớn, đi tới đâu liền hủy diệt tới đó!
Nhóm võ giả2Ma tộc trong thành lớn tới tấp bay lên, ai nấy đều vừa sợ vừa giận mà nhìn con quái vật lớn này. Đứng trước bàn luân hồi, những võ giả Ma tộc có vóc người vạm vỡ này chỉ giống như một con muỗi nhỏ bé, bọn họ cũng không biết tại sao lại phải chịu tai ương ngập đầu như vậy.
Thậm chí có một số võ giả Ma tộc còn thử phản kích lại, nhưng ngay cả Thánh chủ còn không thể lay động được bàn luân hồi này thì công kích của võ giả Thần Hải Cảnh cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, thậm chí còn không thể để lại một vết tích nào!
Bàn luân hồi không ngừng nghiền ép khắp thành lớn, lang thang tầm mười vòng2thì hầu như đã hủy diệt cả một nửa thành, sau đó mới chậm rãi bay lên.
“Cho ngươi một cơ hội để hối hận.” Giọng nói lạnh lùng của La Chinh từ trong bàn luân hồi truyền tới.
Nhìn từ trên không thì thấy tòa thành lớn của Ma tộc này lập tức có thêm một vết sẹo kinh người, không biết có bao nhiêu người Ma tộc trong đó đã chết đi...
Nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt của Thánh chủ Ma tộc cũng phải giật giật.
Thằng nhóc này...
Mặc dù thành lớn của Ma tộc trước mắt này chỉ là một tòa thành ở vùng biên giới, cho dù có bị phá hủy thì gã cũng sẽ không tiếc. Nhưng nếu cứ để mặc thằng nhóc này tùy ý làm bừa9tiếp thì đến khi tới trung tâm thánh địa, có lẽ chỉ cần tích tắc thôi hắn sẽ thực sự hủy hoại cơ nghiệp gã đã tích lũy vô số năm!
“Ầm ầm...”
Nhóm võ giả Ma tộc trong thành lớn tới tấp bay lên, ai nấy đều vừa sợ vừa giận mà nhìn con quái vật lớn này. Đứng trước bàn luân hồi, những võ giả Ma tộc có vóc người vạm vỡ này chỉ giống như một con muỗi nhỏ bé, bọn họ cũng không biết tại sao lại phải chịu tai ương ngập đầu như vậy.
Thậm chí có một số võ giả Ma tộc còn thử phản kích lại, nhưng ngay cả Thánh chủ còn không thể lay động được bàn luân hồi này thì công kích của võ giả Thần4Hải Cảnh cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, thậm chí còn không thể để lại một vết tích nào!
Bàn luân hồi không ngừng nghiền ép khắp thành lớn, lang thang tầm mười vòng thì hầu như đã hủy diệt cả một nửa thành, sau đó mới chậm rãi bay lên.
“Cho ngươi một cơ hội để hối hận.” Giọng nói lạnh lùng của La Chinh từ trong bàn luân hồi truyền tới.
Sắc mặt Thánh chủ Ma tộc hết sức khó coi. Vốn dĩ việc dùng một cô gái Nhân tộc để uy hiếp một tiểu bối Thần Hải Cảnh đã là chuyện vô cùng mất mặt, nếu không phải vì bàn luân hồi này rất quan trọng thì với thân phận Thánh chủ của thánh địa thập phẩm, sao gã có thể làm chuyện này được?
Vậy mà bây giờ còn bị La Chinh đe dọa ngược lại...
La Chinh không cho Thánh chủ Ma tộc thời gian cân nhắc. Trên thực tế, bây giờ La Chinh đang có ưu thế khá lớn, hắn biết nếu mình lộ vẻ sợ hãi thì sẽ chỉ hại chết Mộ Minh Tuyết mà thôi.
“Vù...”
Đột nhiên, bàn luân hồi to lớn bỗng đi về phía trước, tiếp tục thẳng tiến vào sâu trong thánh địa Ma tộc!
Trong thành lớn bị La Chinh hủy diệt hơn phân nửa kia, vô số võ giả Ma tộc bay lơ lửng trên không trung. Bọn họ nhìn lên bàn luân hồi giữa bầu trời, rồi lại nhìn bóng dáng cường tráng giữa không trung kia, có người liền nhận ra thân phận của Thánh chủ Ma tộc!
“Là Thánh chủ của chúng ta!
“Vì sao Thánh chủ không ngăn cản cái đĩa lớn kia?”
“Hu hu hu, nhà của ta bị hủy cả rồi...”
Nghe thấy tiếng kêu rên của rất nhiều võ giả Ma tộc phía dưới, Thánh chủ Ma tộc cũng rất phiền lòng. Khuôn mặt hắn lúc này đầy vẻ không cam lòng, hắn không nỡ bỏ qua cho La Chinh, bởi đối với hắn, bàn luân hồi có sức hấp dẫn khá lớn. Huống hồ bí mật của bàn luân hồi chắc chắn không phải chỉ có một chút thế này!
Nhưng không bỏ qua cho La Chinh thì thế nào?
Trong tay hắn cũng chỉ có cô gái Nhân tộc này là có thể uy hiếp đến La Chinh, nhưng hiện tại xem ra, uy hiếp của hắn không có chút hiệu quả nào, trái lại còn làm cho mình tổn thất một tòa thành. Dưới sự nghiền ép của bàn luân hồi này, chẳng biết số lượng võ giả Ma tộc trong thành lớn kia bị chết là bao nhiêu!
Xem ra thằng nhóc này cũng là một tên sát phạt quyết đoán. Nếu gã tiếp tục do dự thì có lẽ thánh địa cũng sẽ không chỉ tổn thất thế này, mà số lượng võ giả Ma tộc tử vong sẽ tăng thêm gấp mười lần, gấp trăm lần!
Cuối cùng, Thánh chủ Ma tộc bèn cắn chặt răng, sau đó bước ra một bước, quy tắc không gian xung quanh thân thể lóe lên một lúc, sau đó liền vượt qua không gian mà đi tới, chặn phía trước bàn luân hồi.
“Dừng!”
Thánh chủ Ma tộc nắm Mộ Minh Tuyết chặn ở phía trước bàn luân hồi.
Bàn luân hồi đang bay trên không đột nhiên giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại cách Mộ Minh Tuyết mấy trượng.
“Suy nghĩ kỹ rồi?” La Chinh lạnh lùng hỏi, “Thả Mộ Minh Tuyết, chuyện này coi như chưa hề xảy ra!”
Chưa hề xảy ra...
Trong lòng Thánh chủ Ma tộc đầy lửa giận. Một tòa thành lớn của gã đã bị hủy, lời này mà La Chinh còn có thể nên nói ra khỏi miệng được hả.
Nhưng gã đã hiểu, dường như mình không hề có cơ hội để đàm phán với La Chinh. Cuối cùng trên mặt hắn hiện vẻ bất đắc dĩ, hơi buông lỏng bàn tay to của mình ra, sau đó xiềng xích màu đen trên người Mộ Minh Tuyết cũng tiêu tan.
Cái tay còn lại của hắn lập tức điểm nhẹ vào trán Mộ Minh Tuyết, một dòng ánh sáng đen liền bắn ra từ trán của nàng. Lúc này, Mộ Minh Tuyết mới từ từ tỉnh lại.
Trong nháy mắt khi Mộ Minh Tuyết dùng thần văn để trở về, rời khỏi vực sâu luân hồi thì nàng cũng đã mất đi ý thức, không biết gì về những chuyện xảy ra sau đó. Cho nên khi nàng nhìn thấy mình rơi vào trong tay Thánh chủ Ma tộc kia, hai mắt cứ mở tròn xoe, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thả nàng ra!”
Đúng lúc này, tiếng của La Chinh liền truyền tới.
“La Chinh!”
Mộ Minh Tuyết chợt quay đầu, lại nhìn thấy một quái vật lớn màu vàng kim rực rỡ, sắc mặt càng kinh ngạc hơn. Rốt cuộc cái đĩa tròn khổng lồ này là cái gì? Vì sao giọng nói của La Chinh lại truyền ra từ bên trong?
Thánh chủ Ma tộc nọ cắn răng, nới lỏng bàn tay mình ra. Mộ Minh Tuyết lắc lắc hai vai, trong lòng lại đầy ắp mười vạn câu hỏi vì sao... Tại sao Thánh chủ Ma tộc này lại nghe lời La Chinh?
Song, Mộ Minh Tuyết đã được tự do nên nào chịu đứng yên một chỗ? Đôi chân đạp nhẹ một cái, nàng liền rời khỏi bàn tay của Thánh chủ Ma tộc này, bay về phía bàn luân hồi kia.
“La Chinh?” Mộ Minh Tuyết kỳ quái kêu lên một tiếng.
“Ngươi tiến sát vào đây, bên dưới!” La Chinh nói.
Khi bàn luân hồi ẩn sâu dưới đất thì chỉ có một cửa vào, hơn nữa còn là cái cửa do Ngọc Lân Thiên Tôn kia tốn công bố trí.
Song sau khi La Chinh giành được quyền khống chế bàn luân hồi này, hắn liền đóng chặt cửa vào kia lại. Bây giờ thông qua các thần văn ở đây, hắn biết được bàn luân hồi có không ít cửa vào, một trong số đó ở ngay dưới đáy bàn luân hồi!
Thánh chủ Ma tộc nọ đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng...
La Chinh lại nói: “Ngươi, cút xa ra một chút cho ta!”
Nghe thấy câu này, mắt Thánh chủ Ma tộc đột nhiên lóe lên một tia sáng sắc bén. Gã đường đường là Thánh chủ, há có thể để cho một tên tiểu bối quát tháo mình như vậy?
“Nhóc con...” Thánh chủ Ma tộc cắn răng nói.
“Ta không muốn nói nhảm với ngươi. Nếu không muốn thánh địa thập phẩm này bị hủy diệt thì cút ngay!” Giọng nói của La Chinh lại truyền ra từ trong bàn luân hồi, giọng điệu không cho phép người khác nghi ngờ.
Thánh chủ Ma tộc thở dài một hơi, sau đó đành rời xa nơi này...
Thực ra trong lòng Thánh chủ Ma tộc vốn dự định, nếu cô gái Nhân tộc này muốn tiến vào bàn luân hồi thì tất nhiên La Chinh sẽ mở ra một cánh cửa, gã có thể nhân cơ hội này rồi vượt qua không gian mà chui vào trong đó.
Nhưng cơ hội này cũng không lớn, hơn nữa nếu nhỡ thất bại thì với tính cách có thù ắt trả của thằng nhóc này, e rằng thánh địa thập phẩm của gã thực sự không giữ được.
Sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, gã vẫn quyết định rút lui.
Đây cũng là do hắn không biết trong bàn luân hồi này có một cái mũ Thiên Mệnh.
Mũ Thiên Mệnh kia đã khiến cho Thiên Đạo chấn động, nhưng chỉ có một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn kia mới có khả năng cảm nhận được chấn động này.
Mũ Thiên Mệnh có thể khiến cho bất kỳ nhân vật cấp Giới Chủ nào cũng trở nên điên cuồng. Nếu gã biết được thì có lẽ bây giờ gã sẽ liều mạng. Đây chính là một cơ hội để được gánh chịu mệnh trời đấy!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dưới sự điều khiển của hắn, tốc độ của bàn luân hồi đã nhanh hơn mấy phần. Bàn luân hồi khổng lồ như vậy, nên khi bay trên không trung liền cuốn lên từng cơn gió lốc dữ dội, chạy như điên ra xung quanh!
Tốc độ bay của bàn luân hồi vượt xa sức tưởng tượng của La Chinh!
Bay trong Đại Giới vốn là một quá trình rất dài, võ giả bình thường đều sẽ đi con đường Đại Giới để tiết kiệm thời gian!
Khoảng cách từ Âm La giới đến thánh địa Ma tộc kia vốn dĩ tương đối xa, nếu không đi con đường Đại Giới thì cho dù là võ giả Thần Hải Cảnh cũng phải3tốn mất một khoảng thời gian khá lâu mới vừa đi vừa về được.
Nhưng khi bị Thánh chủ Ma tộc đuổi theo thì chưa tới một canh giờ mà La Chinh đã nhìn thấy một số công trình kiến trúc màu đen có hình dạng rất khoa trương, đó là một thành lớn của Ma tộc! Đã đến địa bàn của Ma tộc rồi...
Hắn gần như không hề do dự, lập tức điều khiển bàn luân hồi đột ngột đâm xuống phía dưới!
“Ầm ầm...”
Bàn luân hồi to lớn vừa đâm một cái liền trực tiếp cày ra một cái rãnh rộng vài dặm, dài trăm dặm trong thành lớn của Ma tộc!
Bàn luân hồi tiếp tục hoành hành trong thành lớn, đi tới đâu liền hủy diệt tới đó!
Nhóm võ giả2Ma tộc trong thành lớn tới tấp bay lên, ai nấy đều vừa sợ vừa giận mà nhìn con quái vật lớn này. Đứng trước bàn luân hồi, những võ giả Ma tộc có vóc người vạm vỡ này chỉ giống như một con muỗi nhỏ bé, bọn họ cũng không biết tại sao lại phải chịu tai ương ngập đầu như vậy.
Thậm chí có một số võ giả Ma tộc còn thử phản kích lại, nhưng ngay cả Thánh chủ còn không thể lay động được bàn luân hồi này thì công kích của võ giả Thần Hải Cảnh cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, thậm chí còn không thể để lại một vết tích nào!
Bàn luân hồi không ngừng nghiền ép khắp thành lớn, lang thang tầm mười vòng2thì hầu như đã hủy diệt cả một nửa thành, sau đó mới chậm rãi bay lên.
“Cho ngươi một cơ hội để hối hận.” Giọng nói lạnh lùng của La Chinh từ trong bàn luân hồi truyền tới.
Nhìn từ trên không thì thấy tòa thành lớn của Ma tộc này lập tức có thêm một vết sẹo kinh người, không biết có bao nhiêu người Ma tộc trong đó đã chết đi...
Nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt của Thánh chủ Ma tộc cũng phải giật giật.
Thằng nhóc này...
Mặc dù thành lớn của Ma tộc trước mắt này chỉ là một tòa thành ở vùng biên giới, cho dù có bị phá hủy thì gã cũng sẽ không tiếc. Nhưng nếu cứ để mặc thằng nhóc này tùy ý làm bừa9tiếp thì đến khi tới trung tâm thánh địa, có lẽ chỉ cần tích tắc thôi hắn sẽ thực sự hủy hoại cơ nghiệp gã đã tích lũy vô số năm!
“Ầm ầm...”
Nhóm võ giả Ma tộc trong thành lớn tới tấp bay lên, ai nấy đều vừa sợ vừa giận mà nhìn con quái vật lớn này. Đứng trước bàn luân hồi, những võ giả Ma tộc có vóc người vạm vỡ này chỉ giống như một con muỗi nhỏ bé, bọn họ cũng không biết tại sao lại phải chịu tai ương ngập đầu như vậy.
Thậm chí có một số võ giả Ma tộc còn thử phản kích lại, nhưng ngay cả Thánh chủ còn không thể lay động được bàn luân hồi này thì công kích của võ giả Thần4Hải Cảnh cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, thậm chí còn không thể để lại một vết tích nào!
Bàn luân hồi không ngừng nghiền ép khắp thành lớn, lang thang tầm mười vòng thì hầu như đã hủy diệt cả một nửa thành, sau đó mới chậm rãi bay lên.
“Cho ngươi một cơ hội để hối hận.” Giọng nói lạnh lùng của La Chinh từ trong bàn luân hồi truyền tới.
Sắc mặt Thánh chủ Ma tộc hết sức khó coi. Vốn dĩ việc dùng một cô gái Nhân tộc để uy hiếp một tiểu bối Thần Hải Cảnh đã là chuyện vô cùng mất mặt, nếu không phải vì bàn luân hồi này rất quan trọng thì với thân phận Thánh chủ của thánh địa thập phẩm, sao gã có thể làm chuyện này được?
Vậy mà bây giờ còn bị La Chinh đe dọa ngược lại...
La Chinh không cho Thánh chủ Ma tộc thời gian cân nhắc. Trên thực tế, bây giờ La Chinh đang có ưu thế khá lớn, hắn biết nếu mình lộ vẻ sợ hãi thì sẽ chỉ hại chết Mộ Minh Tuyết mà thôi.
“Vù...”
Đột nhiên, bàn luân hồi to lớn bỗng đi về phía trước, tiếp tục thẳng tiến vào sâu trong thánh địa Ma tộc!
Trong thành lớn bị La Chinh hủy diệt hơn phân nửa kia, vô số võ giả Ma tộc bay lơ lửng trên không trung. Bọn họ nhìn lên bàn luân hồi giữa bầu trời, rồi lại nhìn bóng dáng cường tráng giữa không trung kia, có người liền nhận ra thân phận của Thánh chủ Ma tộc!
“Là Thánh chủ của chúng ta!
“Vì sao Thánh chủ không ngăn cản cái đĩa lớn kia?”
“Hu hu hu, nhà của ta bị hủy cả rồi...”
Nghe thấy tiếng kêu rên của rất nhiều võ giả Ma tộc phía dưới, Thánh chủ Ma tộc cũng rất phiền lòng. Khuôn mặt hắn lúc này đầy vẻ không cam lòng, hắn không nỡ bỏ qua cho La Chinh, bởi đối với hắn, bàn luân hồi có sức hấp dẫn khá lớn. Huống hồ bí mật của bàn luân hồi chắc chắn không phải chỉ có một chút thế này!
Nhưng không bỏ qua cho La Chinh thì thế nào?
Trong tay hắn cũng chỉ có cô gái Nhân tộc này là có thể uy hiếp đến La Chinh, nhưng hiện tại xem ra, uy hiếp của hắn không có chút hiệu quả nào, trái lại còn làm cho mình tổn thất một tòa thành. Dưới sự nghiền ép của bàn luân hồi này, chẳng biết số lượng võ giả Ma tộc trong thành lớn kia bị chết là bao nhiêu!
Xem ra thằng nhóc này cũng là một tên sát phạt quyết đoán. Nếu gã tiếp tục do dự thì có lẽ thánh địa cũng sẽ không chỉ tổn thất thế này, mà số lượng võ giả Ma tộc tử vong sẽ tăng thêm gấp mười lần, gấp trăm lần!
Cuối cùng, Thánh chủ Ma tộc bèn cắn chặt răng, sau đó bước ra một bước, quy tắc không gian xung quanh thân thể lóe lên một lúc, sau đó liền vượt qua không gian mà đi tới, chặn phía trước bàn luân hồi.
“Dừng!”
Thánh chủ Ma tộc nắm Mộ Minh Tuyết chặn ở phía trước bàn luân hồi.
Bàn luân hồi đang bay trên không đột nhiên giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại cách Mộ Minh Tuyết mấy trượng.
“Suy nghĩ kỹ rồi?” La Chinh lạnh lùng hỏi, “Thả Mộ Minh Tuyết, chuyện này coi như chưa hề xảy ra!”
Chưa hề xảy ra...
Trong lòng Thánh chủ Ma tộc đầy lửa giận. Một tòa thành lớn của gã đã bị hủy, lời này mà La Chinh còn có thể nên nói ra khỏi miệng được hả.
Nhưng gã đã hiểu, dường như mình không hề có cơ hội để đàm phán với La Chinh. Cuối cùng trên mặt hắn hiện vẻ bất đắc dĩ, hơi buông lỏng bàn tay to của mình ra, sau đó xiềng xích màu đen trên người Mộ Minh Tuyết cũng tiêu tan.
Cái tay còn lại của hắn lập tức điểm nhẹ vào trán Mộ Minh Tuyết, một dòng ánh sáng đen liền bắn ra từ trán của nàng. Lúc này, Mộ Minh Tuyết mới từ từ tỉnh lại.
Trong nháy mắt khi Mộ Minh Tuyết dùng thần văn để trở về, rời khỏi vực sâu luân hồi thì nàng cũng đã mất đi ý thức, không biết gì về những chuyện xảy ra sau đó. Cho nên khi nàng nhìn thấy mình rơi vào trong tay Thánh chủ Ma tộc kia, hai mắt cứ mở tròn xoe, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thả nàng ra!”
Đúng lúc này, tiếng của La Chinh liền truyền tới.
“La Chinh!”
Mộ Minh Tuyết chợt quay đầu, lại nhìn thấy một quái vật lớn màu vàng kim rực rỡ, sắc mặt càng kinh ngạc hơn. Rốt cuộc cái đĩa tròn khổng lồ này là cái gì? Vì sao giọng nói của La Chinh lại truyền ra từ bên trong?
Thánh chủ Ma tộc nọ cắn răng, nới lỏng bàn tay mình ra. Mộ Minh Tuyết lắc lắc hai vai, trong lòng lại đầy ắp mười vạn câu hỏi vì sao... Tại sao Thánh chủ Ma tộc này lại nghe lời La Chinh?
Song, Mộ Minh Tuyết đã được tự do nên nào chịu đứng yên một chỗ? Đôi chân đạp nhẹ một cái, nàng liền rời khỏi bàn tay của Thánh chủ Ma tộc này, bay về phía bàn luân hồi kia.
“La Chinh?” Mộ Minh Tuyết kỳ quái kêu lên một tiếng.
“Ngươi tiến sát vào đây, bên dưới!” La Chinh nói.
Khi bàn luân hồi ẩn sâu dưới đất thì chỉ có một cửa vào, hơn nữa còn là cái cửa do Ngọc Lân Thiên Tôn kia tốn công bố trí.
Song sau khi La Chinh giành được quyền khống chế bàn luân hồi này, hắn liền đóng chặt cửa vào kia lại. Bây giờ thông qua các thần văn ở đây, hắn biết được bàn luân hồi có không ít cửa vào, một trong số đó ở ngay dưới đáy bàn luân hồi!
Thánh chủ Ma tộc nọ đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng...
La Chinh lại nói: “Ngươi, cút xa ra một chút cho ta!”
Nghe thấy câu này, mắt Thánh chủ Ma tộc đột nhiên lóe lên một tia sáng sắc bén. Gã đường đường là Thánh chủ, há có thể để cho một tên tiểu bối quát tháo mình như vậy?
“Nhóc con...” Thánh chủ Ma tộc cắn răng nói.
“Ta không muốn nói nhảm với ngươi. Nếu không muốn thánh địa thập phẩm này bị hủy diệt thì cút ngay!” Giọng nói của La Chinh lại truyền ra từ trong bàn luân hồi, giọng điệu không cho phép người khác nghi ngờ.
Thánh chủ Ma tộc thở dài một hơi, sau đó đành rời xa nơi này...
Thực ra trong lòng Thánh chủ Ma tộc vốn dự định, nếu cô gái Nhân tộc này muốn tiến vào bàn luân hồi thì tất nhiên La Chinh sẽ mở ra một cánh cửa, gã có thể nhân cơ hội này rồi vượt qua không gian mà chui vào trong đó.
Nhưng cơ hội này cũng không lớn, hơn nữa nếu nhỡ thất bại thì với tính cách có thù ắt trả của thằng nhóc này, e rằng thánh địa thập phẩm của gã thực sự không giữ được.
Sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, gã vẫn quyết định rút lui.
Đây cũng là do hắn không biết trong bàn luân hồi này có một cái mũ Thiên Mệnh.
Mũ Thiên Mệnh kia đã khiến cho Thiên Đạo chấn động, nhưng chỉ có một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn kia mới có khả năng cảm nhận được chấn động này.
Mũ Thiên Mệnh có thể khiến cho bất kỳ nhân vật cấp Giới Chủ nào cũng trở nên điên cuồng. Nếu gã biết được thì có lẽ bây giờ gã sẽ liều mạng. Đây chính là một cơ hội để được gánh chịu mệnh trời đấy!