Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1146
Chương 1146: Uy hiếp
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng nàng còn chưa ra tay, ánh mắt của Thánh chủ Ma tộc bên cạnh đã lóe lên, ngay sau đó cười phá lên, “Thiên Ma Đại Thủ Ấn!”
Tuy rằng Thánh chủ của thánh địa thập phẩm không phải là Giới Chủ của một giới, nhưng tu vi Giới Chủ mà hắn sở hữu cũng mạnh mẽ biết nhường nào?
Trong nháy mắt Thánh chủ Ma tộc này ra tay, nguyên khí trời đất của vùng trời trên cả thành Trạch Cát đều bắt đầu hỗn loạn, tạo thành một cái dấu tay to lớn. Dấu tay kia dường như không nhỏ hơn bàn luân hồi bao nhiêu!
Tại chỗ sâu nhất của bàn luân hồi, cung điện xung quanh La Chinh đã3hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hắn và ba nghìn sáu trăm thần văn kia!
Đứng ở chỗ này, La Chinh có thể nhìn thấy tất cả các động tĩnh bên ngoài. Mắt thấy dấu tay lớn kia đang ngưng kết lại, trong ánh mắt hắn cũng có vẻ nghiêm trọng.
Nếu như có thể trốn khỏi nơi đây thông qua bàn luân hồi thì không gì có thể tốt hơn được nữa. Nếu bàn luân hồi này bị phá, hắn cũng chỉ có thể sử dụng lệnh bài chữ Cấn để trốn về Tiên Phủ. Nhưng đó là đường lui cuối cùng của La Chinh, chưa đến tình huống vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không lựa chọn2cách này!
Một chưởng ấn to lớn ẩn chứa sức mạnh diệt sạch vạn vật, đây là một kích mạnh nhất mà La Chinh từng gặp!
Mặc dù La Chinh có thân thể thần khí, nhưng có lẽ cũng sẽ bị tan thành mây khói dưới chưởng ấn này. Tuy rằng Luyện Thần Tử rất tự tin vào bàn luân hồi, nhưng giờ khắc này, vẻ mặt La Chinh và Huân vẫn vô cùng nặng nề.
“Ầm ầm...”
Dấu tay to lớn kia ầm ầm bao phủ trên bàn luân hồi, khiến nó đột nhiên lắc lư rồi chìm xuống phía dưới khoảng mấy trượng!
Còn hai chân La Chinh vẫn đứng vững tại chỗ, hai tay điều khiển thần văn như thoi đưa, cố2gắng ổn định độ cao của bàn luân hồi.
“Khà khà... Tuy tên này sở hữu tu vi Giới Chủ, nhưng vẫn chưa đủ để phá hỏng bàn luân hồi của ta đâu!” Luyện Thần Tử ở bên cạnh cười khẩy nói.
Mắt Thánh chủ Ma tộc có vẻ thận trọng. Thiên Ma Đại Thủ Ấn vừa rồi đã phát huy ra bảy phần thực lực của gã, nhưng vẫn không thể đánh tan bàn luân hồi. Rõ ràng, chuyện này nằm ngoài dự liệu của gã.
Còn Thánh chủ Yêu Dạ tộc thì không biết đang suy tư điều gì, một lúc sau mới thở dài một hơi, hai tay nhẹ nhàng lật một cái, bên người đã xuất hiện một cây cung9lớn dài mấy trượng. Ngay sau đó, bóng dáng nàng vụt lên, đột nhiên nắm dây cung kéo về phía sau...
“Vù!”
Nàng buông dây cung ra, cây cung lớn này liền bắn mạnh ra một bóng tên vô hình về phía bàn luân hồi!
“Rầm!”
Bàn luân hồi bị bóng tên vô hình kia bắn trúng, phát ra một tiếng vang thật lớn, nhưng nó vẫn không thể bị lay động.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt của Thánh chủ Yêu Dạ tộc lại có vẻ hơi thoải mái. Nàng không hề ra tay với Huân, nhưng nếu thực lực của bản thân không thể phá vỡ được bàn luân hồi này thì đây cũng không phải là trách nhiệm của nàng.
Nàng buông4dây cung ra, cây cung lớn này liền bắn mạnh ra một bóng tên vô hình về phía bàn luân hồi!
“Rầm!”
Bàn luân hồi bị bóng tên vô hình kia bắn trúng, phát ra một tiếng vang thật lớn, nhưng nó vẫn không thể bị lay động.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt của Thánh chủ Yêu Dạ tộc lại có vẻ hơi thoải mái. Nàng không hề ra tay với Huân, nhưng nếu thực lực của bản thân không thể phá vỡ được bàn luân hồi này thì đây cũng không phải là trách nhiệm của nàng.
Ngược lại, trong nội tâm nàng hy vọng Huân có thể mau chóng rời đi...
Trong lòng người Yêu Dạ tộc, hình tượng của ba vị Vương đã ăn sâu bén rễ. Tuy rằng trong những năm này Huân đã biến mất, Dao không ngừng diệt tận gốc các thuộc hạ cũ của Huân, nhưng pho tượng vương giả của Huân vẫn không thể thay thế. Chỉ cần nàng không chết, vậy thì nàng vẫn là Vương của Yêu Dạ tộc!
Hai vị Thánh chủ đều đã ra tay...
Thánh chủ Nhân tộc không có lý do gì để ra tay cả. Dù sao La Chinh cũng là người của liên minh, theo lý mà nói, hắn nên đứng về phía La Chinh. Nhưng hiện tại, La Chinh lại dây dưa với cuộc đấu trong Yêu Dạ tộc, mà hắn lại không muốn dính dáng đến chuyện này.
Chẳng may mà bị liên luỵ, khiến liên minh trở mặt với Yêu Dạ tộc thì sợ rằng thánh địa Nhân tộc trong Âm La giới cũng phải dời đi.
Dưới tình huống này, mọi người đều ích kỷ, nên hắn không thể không suy nghĩ cho mình.
Thánh chủ Ma tộc kia vẫn không cam lòng, bàn luân hồi này càng kiên cố thì hắn lại càng hứng thú. Một pháp bảo không gian như thế này đều là sự tồn tại đẳng cấp chí bảo, có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với bất kỳ thánh địa nào!
“Ầm ầm, ầm ầm...”
Từng dấu tay to lớn bao phủ trên bàn luân hồi, cả bàn luân hồi đều không ngừng chấn động, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc chấn động mà thôi. Cuối cùng, Thánh chủ Ma tộc vẫn không thể đánh nát được bàn luân hồi này.
La Chinh tủm tỉm cười. Không ngờ bàn luân hồi này lại kiên cố như vậy, có thể chịu lực đánh của Giới Chủ.
Nhưng một khắc sau, nụ cười kia liền biến mất, hắn nhìn thấy Mộ Minh Tuyết.
Thánh chủ Ma tộc dừng công kích, nhưng Mộ Minh Tuyết toàn thân mặc đồ trắng lại bay lơ lửng trên không trung, chậm rãi tới gần Thánh chủ Ma tộc kia.
Người Mộ Minh Tuyết bị trói chặt bởi những sợi xích màu xám xanh, cả người xiêu vẹo, tóc rủ xuống, hình như đã rơi vào trạng thái hôn mê.
“Ngươi, tên là La Chinh đúng không?”
Một tiếng gầm gừ rất lớn vang vọng khắp không gian, giống như một tiếng sấm truyền vào trong bàn luân hồi.
“Ta không có hứng thú với tính mạng của ngươi, đó là chuyện giữa ngươi và Yêu Dạ tộc! Giao bàn luân hồi và cả con rối kia ra thì ta có thể thả ngươi đi!”
Thánh chủ Ma tộc kia vừa nói vừa dùng bàn tay to lớn nắm chặt Mộ Minh Tuyết trong tay. Thân thể nhỏ nhắn của nàng giống như một con búp bê trong tay gã, chỉ cần gã hơi dùng sức một chút thôi thì Mộ Minh Tuyết sẽ ngọc nát hương tan.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt La Chinh lập tức u ám lại. Giao bàn luân hồi ra thì hắn và Huân đều chỉ có một con đường chết, Yêu Dạ tộc sẽ không để cho bọn hắn chạy thoát.
Ánh mắt Huân cũng hơi lóe lên, vùng xung quanh lông mày xuất hiện một chữ xuyên* mờ. Trong lòng nàng, việc hy sinh Mộ Minh Tuyết là điều chẳng cần phải cân nhắc. Nàng ta chẳng qua chỉ là người phi thăng không hề quan trọng của Nhân tộc mà thôi. Nhưng nàng lại hiểu rõ tính cách của La Chinh. Có lẽ Mộ Minh Tuyết chỉ là một nhân vật râu ria, nhưng La Chinh tuyệt đối sẽ không hy sinh nàng ta. Tuy rằng nhiều lúc hắn rất phong tình, nhưng lại chưa bao giờ buông lơi sự kiên trì trong lòng.
* Chữ xuyên được viết là (川) được chỉ vết nhăn trên trán khi nhíu mày.
Quả nhiên...
Sau khi La Chinh kích hoạt xong một thần văn, giọng nói của hắn bắt đầu truyền từ trong bàn luân hồi ra ngoài: “Nếu ta không giao bàn luân hồi ra thì sao?”
Nghe thấy La Chinh đáp lại, trên mặt Thánh chủ Ma tộc là ý cười thật sâu, sau đó liền có hai con rắn nhỏ màu đen xuất hiện từ ống tay áo của hắn. Con rắn nhỏ màu đen kia xuôi theo cổ tay hắn, bò đến trên người Mộ Minh Tuyết, không ngừng quấn quanh người nàng.
Lúc trước, Thánh chủ Ma tộc mình không đe dọa được La Chinh, bởi vì ngoài sắc đẹp không tệ ra thì nhìn từ bất kỳ phương diện nào Mộ Minh Tuyết này cũng đều không đáng để hy sinh bàn luân hồi.
“Hậu quả của việc không giao bàn luân hồi ra rất đơn giản, khà khà.” Thánh chủ Ma tộc nói xong, hai con rắn nhỏ kia liền quấn quanh cần cổ trắng ngần của Mộ Minh Tuyết, không ngừng thè cái lưỡi dài nhỏ ra, “Loài rắn Thiết Ly này sẽ khiến cho cô gái Nhân tộc này sống không bằng chết...”
Mặt La Chinh u ám hẳn đi, nhìn chằm chằm vào Mộ Minh Tuyết. Hắn suy tư một lúc rồi trên mặt đột nhiên lại nở nụ cười khẩy, bất chợt mở miệng hỏi: “Ta hiểu rồi. Nhưng hình như ngươi là một Thánh chủ của thánh địa thập phẩm?”
“Thì sao?” Thánh chủ Ma tộc hừ lạnh một tiếng.
“Không biết thánh địa thập phẩm này có quan trọng với ngươi hay không? Ta nhớ chắc là thánh địa thập phẩm của Ma tộc nằm ở phương bắc Âm La giới. Ta càng không biết, nếu san bằng thánh địa thập phẩm này thì ngươi có thấy đau lòng hay không?”
“Ngươi dám!” Nghe thấy câu này, sắc mặt Thánh chủ Ma tộc cũng thay đổi.
La Chinh vung tay một cái, hơn trăm thần văn liền được kích hoạt, cả bàn luân hồi chầm chậm chuyển động, rồi bắn về hướng bắc!
Bàn luân hồi chính là pháp bảo không gian của Thiên Tôn, tốc độ phi hành qua lại giữa không gian vô cùng nhanh. Dựa vào bàn luân hồi, La Chinh có thể chống lại công kích của Thánh chủ này, nhưng muốn phản kích lại thì không được. Bởi vì trong ba nghìn sáu trăm tấm thần văn kia căn bản không có công dụng này.
Nhưng chỉ dựa vào hình dáng khổng lồ của bàn luân hồi, cùng với vỏ ngoài không thể rung chuyển thì đã đủ để đụng chạm lung tung trong thánh địa Ma tộc rồi...
“Ầm!”
Thánh chủ Ma tộc kia đuổi theo phía sau, đánh một chưởng ấn lên trên bàn luân hồi, muốn ngăn cản La Chinh.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tuy rằng Thánh chủ của thánh địa thập phẩm không phải là Giới Chủ của một giới, nhưng tu vi Giới Chủ mà hắn sở hữu cũng mạnh mẽ biết nhường nào?
Trong nháy mắt Thánh chủ Ma tộc này ra tay, nguyên khí trời đất của vùng trời trên cả thành Trạch Cát đều bắt đầu hỗn loạn, tạo thành một cái dấu tay to lớn. Dấu tay kia dường như không nhỏ hơn bàn luân hồi bao nhiêu!
Tại chỗ sâu nhất của bàn luân hồi, cung điện xung quanh La Chinh đã3hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hắn và ba nghìn sáu trăm thần văn kia!
Đứng ở chỗ này, La Chinh có thể nhìn thấy tất cả các động tĩnh bên ngoài. Mắt thấy dấu tay lớn kia đang ngưng kết lại, trong ánh mắt hắn cũng có vẻ nghiêm trọng.
Nếu như có thể trốn khỏi nơi đây thông qua bàn luân hồi thì không gì có thể tốt hơn được nữa. Nếu bàn luân hồi này bị phá, hắn cũng chỉ có thể sử dụng lệnh bài chữ Cấn để trốn về Tiên Phủ. Nhưng đó là đường lui cuối cùng của La Chinh, chưa đến tình huống vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không lựa chọn2cách này!
Một chưởng ấn to lớn ẩn chứa sức mạnh diệt sạch vạn vật, đây là một kích mạnh nhất mà La Chinh từng gặp!
Mặc dù La Chinh có thân thể thần khí, nhưng có lẽ cũng sẽ bị tan thành mây khói dưới chưởng ấn này. Tuy rằng Luyện Thần Tử rất tự tin vào bàn luân hồi, nhưng giờ khắc này, vẻ mặt La Chinh và Huân vẫn vô cùng nặng nề.
“Ầm ầm...”
Dấu tay to lớn kia ầm ầm bao phủ trên bàn luân hồi, khiến nó đột nhiên lắc lư rồi chìm xuống phía dưới khoảng mấy trượng!
Còn hai chân La Chinh vẫn đứng vững tại chỗ, hai tay điều khiển thần văn như thoi đưa, cố2gắng ổn định độ cao của bàn luân hồi.
“Khà khà... Tuy tên này sở hữu tu vi Giới Chủ, nhưng vẫn chưa đủ để phá hỏng bàn luân hồi của ta đâu!” Luyện Thần Tử ở bên cạnh cười khẩy nói.
Mắt Thánh chủ Ma tộc có vẻ thận trọng. Thiên Ma Đại Thủ Ấn vừa rồi đã phát huy ra bảy phần thực lực của gã, nhưng vẫn không thể đánh tan bàn luân hồi. Rõ ràng, chuyện này nằm ngoài dự liệu của gã.
Còn Thánh chủ Yêu Dạ tộc thì không biết đang suy tư điều gì, một lúc sau mới thở dài một hơi, hai tay nhẹ nhàng lật một cái, bên người đã xuất hiện một cây cung9lớn dài mấy trượng. Ngay sau đó, bóng dáng nàng vụt lên, đột nhiên nắm dây cung kéo về phía sau...
“Vù!”
Nàng buông dây cung ra, cây cung lớn này liền bắn mạnh ra một bóng tên vô hình về phía bàn luân hồi!
“Rầm!”
Bàn luân hồi bị bóng tên vô hình kia bắn trúng, phát ra một tiếng vang thật lớn, nhưng nó vẫn không thể bị lay động.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt của Thánh chủ Yêu Dạ tộc lại có vẻ hơi thoải mái. Nàng không hề ra tay với Huân, nhưng nếu thực lực của bản thân không thể phá vỡ được bàn luân hồi này thì đây cũng không phải là trách nhiệm của nàng.
Nàng buông4dây cung ra, cây cung lớn này liền bắn mạnh ra một bóng tên vô hình về phía bàn luân hồi!
“Rầm!”
Bàn luân hồi bị bóng tên vô hình kia bắn trúng, phát ra một tiếng vang thật lớn, nhưng nó vẫn không thể bị lay động.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt của Thánh chủ Yêu Dạ tộc lại có vẻ hơi thoải mái. Nàng không hề ra tay với Huân, nhưng nếu thực lực của bản thân không thể phá vỡ được bàn luân hồi này thì đây cũng không phải là trách nhiệm của nàng.
Ngược lại, trong nội tâm nàng hy vọng Huân có thể mau chóng rời đi...
Trong lòng người Yêu Dạ tộc, hình tượng của ba vị Vương đã ăn sâu bén rễ. Tuy rằng trong những năm này Huân đã biến mất, Dao không ngừng diệt tận gốc các thuộc hạ cũ của Huân, nhưng pho tượng vương giả của Huân vẫn không thể thay thế. Chỉ cần nàng không chết, vậy thì nàng vẫn là Vương của Yêu Dạ tộc!
Hai vị Thánh chủ đều đã ra tay...
Thánh chủ Nhân tộc không có lý do gì để ra tay cả. Dù sao La Chinh cũng là người của liên minh, theo lý mà nói, hắn nên đứng về phía La Chinh. Nhưng hiện tại, La Chinh lại dây dưa với cuộc đấu trong Yêu Dạ tộc, mà hắn lại không muốn dính dáng đến chuyện này.
Chẳng may mà bị liên luỵ, khiến liên minh trở mặt với Yêu Dạ tộc thì sợ rằng thánh địa Nhân tộc trong Âm La giới cũng phải dời đi.
Dưới tình huống này, mọi người đều ích kỷ, nên hắn không thể không suy nghĩ cho mình.
Thánh chủ Ma tộc kia vẫn không cam lòng, bàn luân hồi này càng kiên cố thì hắn lại càng hứng thú. Một pháp bảo không gian như thế này đều là sự tồn tại đẳng cấp chí bảo, có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với bất kỳ thánh địa nào!
“Ầm ầm, ầm ầm...”
Từng dấu tay to lớn bao phủ trên bàn luân hồi, cả bàn luân hồi đều không ngừng chấn động, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc chấn động mà thôi. Cuối cùng, Thánh chủ Ma tộc vẫn không thể đánh nát được bàn luân hồi này.
La Chinh tủm tỉm cười. Không ngờ bàn luân hồi này lại kiên cố như vậy, có thể chịu lực đánh của Giới Chủ.
Nhưng một khắc sau, nụ cười kia liền biến mất, hắn nhìn thấy Mộ Minh Tuyết.
Thánh chủ Ma tộc dừng công kích, nhưng Mộ Minh Tuyết toàn thân mặc đồ trắng lại bay lơ lửng trên không trung, chậm rãi tới gần Thánh chủ Ma tộc kia.
Người Mộ Minh Tuyết bị trói chặt bởi những sợi xích màu xám xanh, cả người xiêu vẹo, tóc rủ xuống, hình như đã rơi vào trạng thái hôn mê.
“Ngươi, tên là La Chinh đúng không?”
Một tiếng gầm gừ rất lớn vang vọng khắp không gian, giống như một tiếng sấm truyền vào trong bàn luân hồi.
“Ta không có hứng thú với tính mạng của ngươi, đó là chuyện giữa ngươi và Yêu Dạ tộc! Giao bàn luân hồi và cả con rối kia ra thì ta có thể thả ngươi đi!”
Thánh chủ Ma tộc kia vừa nói vừa dùng bàn tay to lớn nắm chặt Mộ Minh Tuyết trong tay. Thân thể nhỏ nhắn của nàng giống như một con búp bê trong tay gã, chỉ cần gã hơi dùng sức một chút thôi thì Mộ Minh Tuyết sẽ ngọc nát hương tan.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt La Chinh lập tức u ám lại. Giao bàn luân hồi ra thì hắn và Huân đều chỉ có một con đường chết, Yêu Dạ tộc sẽ không để cho bọn hắn chạy thoát.
Ánh mắt Huân cũng hơi lóe lên, vùng xung quanh lông mày xuất hiện một chữ xuyên* mờ. Trong lòng nàng, việc hy sinh Mộ Minh Tuyết là điều chẳng cần phải cân nhắc. Nàng ta chẳng qua chỉ là người phi thăng không hề quan trọng của Nhân tộc mà thôi. Nhưng nàng lại hiểu rõ tính cách của La Chinh. Có lẽ Mộ Minh Tuyết chỉ là một nhân vật râu ria, nhưng La Chinh tuyệt đối sẽ không hy sinh nàng ta. Tuy rằng nhiều lúc hắn rất phong tình, nhưng lại chưa bao giờ buông lơi sự kiên trì trong lòng.
* Chữ xuyên được viết là (川) được chỉ vết nhăn trên trán khi nhíu mày.
Quả nhiên...
Sau khi La Chinh kích hoạt xong một thần văn, giọng nói của hắn bắt đầu truyền từ trong bàn luân hồi ra ngoài: “Nếu ta không giao bàn luân hồi ra thì sao?”
Nghe thấy La Chinh đáp lại, trên mặt Thánh chủ Ma tộc là ý cười thật sâu, sau đó liền có hai con rắn nhỏ màu đen xuất hiện từ ống tay áo của hắn. Con rắn nhỏ màu đen kia xuôi theo cổ tay hắn, bò đến trên người Mộ Minh Tuyết, không ngừng quấn quanh người nàng.
Lúc trước, Thánh chủ Ma tộc mình không đe dọa được La Chinh, bởi vì ngoài sắc đẹp không tệ ra thì nhìn từ bất kỳ phương diện nào Mộ Minh Tuyết này cũng đều không đáng để hy sinh bàn luân hồi.
“Hậu quả của việc không giao bàn luân hồi ra rất đơn giản, khà khà.” Thánh chủ Ma tộc nói xong, hai con rắn nhỏ kia liền quấn quanh cần cổ trắng ngần của Mộ Minh Tuyết, không ngừng thè cái lưỡi dài nhỏ ra, “Loài rắn Thiết Ly này sẽ khiến cho cô gái Nhân tộc này sống không bằng chết...”
Mặt La Chinh u ám hẳn đi, nhìn chằm chằm vào Mộ Minh Tuyết. Hắn suy tư một lúc rồi trên mặt đột nhiên lại nở nụ cười khẩy, bất chợt mở miệng hỏi: “Ta hiểu rồi. Nhưng hình như ngươi là một Thánh chủ của thánh địa thập phẩm?”
“Thì sao?” Thánh chủ Ma tộc hừ lạnh một tiếng.
“Không biết thánh địa thập phẩm này có quan trọng với ngươi hay không? Ta nhớ chắc là thánh địa thập phẩm của Ma tộc nằm ở phương bắc Âm La giới. Ta càng không biết, nếu san bằng thánh địa thập phẩm này thì ngươi có thấy đau lòng hay không?”
“Ngươi dám!” Nghe thấy câu này, sắc mặt Thánh chủ Ma tộc cũng thay đổi.
La Chinh vung tay một cái, hơn trăm thần văn liền được kích hoạt, cả bàn luân hồi chầm chậm chuyển động, rồi bắn về hướng bắc!
Bàn luân hồi chính là pháp bảo không gian của Thiên Tôn, tốc độ phi hành qua lại giữa không gian vô cùng nhanh. Dựa vào bàn luân hồi, La Chinh có thể chống lại công kích của Thánh chủ này, nhưng muốn phản kích lại thì không được. Bởi vì trong ba nghìn sáu trăm tấm thần văn kia căn bản không có công dụng này.
Nhưng chỉ dựa vào hình dáng khổng lồ của bàn luân hồi, cùng với vỏ ngoài không thể rung chuyển thì đã đủ để đụng chạm lung tung trong thánh địa Ma tộc rồi...
“Ầm!”
Thánh chủ Ma tộc kia đuổi theo phía sau, đánh một chưởng ấn lên trên bàn luân hồi, muốn ngăn cản La Chinh.