Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1132
Chương 1132: Trải nghiệm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bước lên Vương vị liền trở thành biểu tượng của toàn bộ Yêu Dạ tộc, thậm chí còn có một chút thần tính.
Qua hàng vạn năm giết chóc, Huân đã không còn là một người Yêu Dạ tộc bình thường nữa. Mặc dù nàng không phải là thần, thậm chí cũng không phải là Thiên Tôn, nhưng trong mắt người Yêu Dạ tộc thì nàng chính là một tồn tại có thể sánh ngang với thần. Cảm xúc mà Huân vừa lộ ra lúc nãy, hình như là vì đã động lòng với La Chinh. Điều này cũng khiến Thanh Long hơi bất ngờ.
Chuyện này không liên quan gì đến Thanh Long, quan trọng là vì trong lòng La Chinh lộ ra sơ sở, bị tuyết yêu túm lấy. Vẫn nên khiến hắn nhanh chóng thoát ra khỏi sơ hở đó3thì hơn.
Cảnh tượng này không phải là do tuyết yêu cố gắng tạo thành, mà là sau khi tuyết yêu nắm được sơ hở của La Chinh, từ chính bản thân La Chinh mà tạo ra ảo cảnh. Nó cũng chính là tưởng tượng đẹp nhất trong lòng La Chinh.
Trong cảnh an nhàn này, một cơn buồn ngủ lặng lẽ dâng lên. Thời niên thiếu, La Chinh cũng nhiều lần ngủ quên trên mái nhà, thậm chí có lần còn lăn từ mái nhà xuống đất.
La Chinh nhẹ nhàng nhắm mắt. La Yên ở bên cạnh nên hắn cực kỳ an tâm, lại không có bất cứ phiền não gì, tất cả đều thuận lợi.
Đúng lúc này, trên mặt “La Yên” hiện lên nụ cười kỳ dị. Nàng lặng lẽ dựa gần vào La Chinh, nụ cười kia cực2kỳ không phù hợp với khuôn mặt tuyệt đẹp của La Yên.
Khi đầu của nàng cách La Chinh chỉ ba tấc, “La Yên” mở miệng, lộ ra những chiếc răng trắng sắc bén.
La Chinh vốn đã nhắm mắt, ngáy nhè nhẹ, giờ lại đột nhiên mở to hai mắt!
“Ca, huynh xem bức tranh chữ này đi, là do vị trạng nguyên duy nhất của La gia chúng ta để lại, thế mà lại bị vứt ở trong cái xó đó, đúng là quá đáng mà.” La Yên giống như là tìm được bảo bối, đưa cho La Chinh xem.
Thế giới này là do võ giả nắm giữ, trạng nguyên cái gì chứ. Cho dù là hoàng đế, nếu không cẩn thận chọc giận tông môn, bọn họ mà tức giận lên thì cũng sẽ bị diệt quốc… Một gia tộc2xuất hiện một trạng nguyên thì cũng không phải là việc gì lớn.
Có điều, La Chinh vẫn hết sức chăm chú bình phẩm một hồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, hoàng hôn biến mất và màn đêm buông xuống.
La Chinh vẫn nằm trên mái nhà ngắm bầu trời đầy sao, còn La Yên vẫn thì thầm ở bên cạnh như trước.
Dưới bầu trời hoàng hôn màu vỏ quýt, cả La gia đang được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhạt.
Ngồi trên mái nhà La gia ngắm nhìn quận Sùng Dương yên bình, La Chinh nở nụ cười bình thản. Những ngày bình yên thế này thật là hiếm có.
Từ trước đến nay, tâm trạng La Chinh giống như một sợi dây cung được kéo căng, không được phép thả lỏng, cũng không có bất kỳ hình thức thư giãn9nào. Bức tranh trong ảo cảnh này chính là tưởng tượng đơn thuần nhất của hắn.
La Yên lặng lẽ ngồi bên cạnh lật giở một tập tranh chữ cũ. Tranh chữ này mới tìm được từ xó xỉnh nào đó ở ngôi nhà cũ. Bởi vì nàng vô cùng tò mò nên mới đem những tranh chữ này lên mái nhà, phủi bụi trên mặt tranh rồi phân ra từng loại.
Nàng phân loại cực kỳ cẩn thận, nếu như gặp phải những tranh chữ có ý nghĩa sẽ mở ra đưa cho La Chinh để ca ca đánh giá.
La Chinh nhẹ nhàng nhắm mắt. La Yên ở bên cạnh nên hắn cực kỳ an tâm, lại không có bất cứ phiền não gì, tất cả đều thuận lợi.
Đúng lúc này, trên mặt “La Yên” hiện lên nụ cười kỳ dị. Nàng4lặng lẽ dựa gần vào La Chinh, nụ cười kia cực kỳ không phù hợp với khuôn mặt tuyệt đẹp của La Yên.
Khi đầu của nàng cách La Chinh chỉ ba tấc, “La Yên” mở miệng, lộ ra những chiếc răng trắng sắc bén.
La Chinh vốn đã nhắm mắt, ngáy nhè nhẹ, giờ lại đột nhiên mở to hai mắt!
Ánh mắt hắn trong trẻo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào “La Yên”, thế nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo đó ẩn chứa vẻ không nỡ. hắn cười khẩy: “Thể nghiệm kiểu này thực sự không tồi. Mặc dù ta rất thích, nhưng không thể không giết ngươi… Cảm ơn.”
“Vèo!”
Tay hắn thò ra nhanh như chớp, lập tức đâm vào cơ thể “La Yên”.
Lúc này, cả người “La Yên” bắt đầu có biến hóa lạ thường. Từ trong miệng nàng không ngừng phát ra tiếng cười lạnh lùng, hai tay hóa thành móng vuốt sắc bén cào về phía La Chinh… Đáng tiếc, công kích tinh thần của tuyết yêu không mạnh, chúng chỉ lợi dụng sơ hở của con người, một khi con người đã thoát ra được thì có thể nói sức công kích của tuyết yêu cực kỳ yếu.
La Chinh nhẹ dùng sức, con tuyết yêu trong ảo cảnh liền bị hắn vặn thành từng mảnh…
Khung cảnh xung quanh mờ dần, sau đó biến thành hình xoắn ốc, không ngừng khuấy lên. Giống như bức màn của vở kịch đột nhiên được kéo ra, đôi mắt La Chinh khôi phục lại vẻ trong sáng. Hắn đã thoát ra khỏi ảo cảnh!
Còn con tuyết yêu đối mặt với La Chinh ban nãy đã biến thành mảnh vụn, giống như là giấy bị xé thành mảnh vụn bay lả tả khắp nơi.
Muốn loại bỏ tuyết yêu thì hoặc là chống lại nó ngay từ đầu, hoặc là giết nó trong ảo cảnh. La Chinh chọn cách thứ hai, bởi vì hắn quả thực muốn trải nghiệm cảm giác đoàn tụ cùng với La Yên. Cho dù chỉ là một sự lừa dối thì có tác dụng an ủi rất lớn đối với nội tâm của hắn.
Nhìn những mảnh thi thể tuyết yêu bay lả tả, La Chinh không quá vui mừng, ngược lại còn cảm thấy thương cảm.
“Ra rồi?” Giọng nói của Huân truyền đến. Giọng của Huân vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng lần này lại nghe được trong đó có lẫn chút oán giận…
“Ừ!” La Chinh mỉm cười, không nhận ra cảm xúc của Huân.
La Chinh xoay người nhìn những võ giả ở phía sau. Hầu như tất cả mọi người đều đang chìm trong ảo cảnh. Những võ giả này nhắm mắt, lao tự do xuống dưới, mà những con tuyết yêu kia biến thành đủ loại hình dáng khác nhau, xoay quanh bọn họ, thì thầm điều gì đó.
Chỉ có một ngoại lệ, chính là cô gái tóc vàng của Yêu Dạ tộc. Dường như nàng đã dùng bảo vật nào đó để củng cố trái tim, nên con tuyết yêu kia không thể thay đổi hình dạng. Nó chỉ có thể không ngừng lượn vòng xung quanh, nhưng cuối cùng vẫn không thể tấn công được trái tim của nàng.
“Mộ Minh Tuyết…”
Ánh mắt La Chinh dừng trên người Mộ Minh Tuyết, sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Hắn nhìn thấy cả người Mộ Minh Tuyết cuộn tròn lại, một tay ôm đầu, trên mặt nở nụ cười. Đối diện với Mộ Minh Tuyết, người mà tuyết yêu biến thành lại chính là La Chinh!
“Ha ha, La Chinh này đẹp trai hơn ngươi nhiều…” Giọng nói lạnh lùng của Huân truyền đến.
Đúng như những gì Huân nói, La Chinh ở đối diện Mộ Minh Tuyết thân hình cao hơn La Chinh thật tới ba phần, khuôn mặt cũng đẹp trai hơn không ít…
Đây là hiện tượng bình thường. Con người thường như vậy, nếu như thích một người thì hình tượng của người đó trong trái tim sẽ hoàn mỹ hơn người thật nhiều. Nếu như ghét người nào đó thì hình tượng của người bị ghét trong lòng đối phương cũng sẽ tệ hơn so với thực tế.
Đến giờ La Chinh vẫn không ngờ trong lòng Mộ Minh Tuyết, bản thân mình lại có hình dạng như thế này, ngược lại còn khiến hắn có chút hổ thẹn…
“Làm thế nào bây giờ? Trực tiếp gọi họ hay là đợi họ thoát ra?” La Chinh hỏi.
Đừng thấy tuyết yêu này không gây ra tổn hại nào cho La Chinh mà lầm, công kích của tuyết yêu cũng không thể xem thường. Một khi để tuyết yêu mê hoặc trái tim thành công thì cả linh hồn cũng sẽ bị nó chiếm đoạt. Điều đó đồng nghĩa với cái chết, thân thể cũng sẽ trở thành thân thể của tuyết yêu!
“Đợi một chút, Mặc dù tuyết yêu có thể mê hoặc con người, nhưng khả năng thoát ra của bọn họ rất lớn.” Huân khuyên, nếu có thể thì hãy để tự họ thoát ra.
Đúng lúc này, đột nhiên một võ giả Nhân tộc đứng không xa mở mắt. Lúc võ giả này mở to mắt thì cười “hi hi…” đầy kỳ dị. Võ giả Nhân tộc phát ra nụ cười khẽ, lấy ra trường kiếm rồi bay về phía Mộ Minh Tuyết!
“Tên này… đã bị tuyết yêu chiếm đoạt rồi. Hắn không được coi là nhân loại nữa. Giết hắn đi.” Huân nói.
Không cần Huân phải nói, La Chinh cũng đã cảm nhận được. Ánh mắt của võ giả Nhân tộc đó tuyệt đối không phải là ánh mắt của người bình thường!
La Chinh đưa tay ra kéo nhẹ Mộ Minh Tuyết về phía sau mình. Trong nháy mắt, từ nhẫn tu di của hắn lóe ra ánh kiếm, sau đó liền xuất hiện ra ba U Thần Ảnh bay về phía võ giả Nhân tộc theo ba hướng khác nhau...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Qua hàng vạn năm giết chóc, Huân đã không còn là một người Yêu Dạ tộc bình thường nữa. Mặc dù nàng không phải là thần, thậm chí cũng không phải là Thiên Tôn, nhưng trong mắt người Yêu Dạ tộc thì nàng chính là một tồn tại có thể sánh ngang với thần. Cảm xúc mà Huân vừa lộ ra lúc nãy, hình như là vì đã động lòng với La Chinh. Điều này cũng khiến Thanh Long hơi bất ngờ.
Chuyện này không liên quan gì đến Thanh Long, quan trọng là vì trong lòng La Chinh lộ ra sơ sở, bị tuyết yêu túm lấy. Vẫn nên khiến hắn nhanh chóng thoát ra khỏi sơ hở đó3thì hơn.
Cảnh tượng này không phải là do tuyết yêu cố gắng tạo thành, mà là sau khi tuyết yêu nắm được sơ hở của La Chinh, từ chính bản thân La Chinh mà tạo ra ảo cảnh. Nó cũng chính là tưởng tượng đẹp nhất trong lòng La Chinh.
Trong cảnh an nhàn này, một cơn buồn ngủ lặng lẽ dâng lên. Thời niên thiếu, La Chinh cũng nhiều lần ngủ quên trên mái nhà, thậm chí có lần còn lăn từ mái nhà xuống đất.
La Chinh nhẹ nhàng nhắm mắt. La Yên ở bên cạnh nên hắn cực kỳ an tâm, lại không có bất cứ phiền não gì, tất cả đều thuận lợi.
Đúng lúc này, trên mặt “La Yên” hiện lên nụ cười kỳ dị. Nàng lặng lẽ dựa gần vào La Chinh, nụ cười kia cực2kỳ không phù hợp với khuôn mặt tuyệt đẹp của La Yên.
Khi đầu của nàng cách La Chinh chỉ ba tấc, “La Yên” mở miệng, lộ ra những chiếc răng trắng sắc bén.
La Chinh vốn đã nhắm mắt, ngáy nhè nhẹ, giờ lại đột nhiên mở to hai mắt!
“Ca, huynh xem bức tranh chữ này đi, là do vị trạng nguyên duy nhất của La gia chúng ta để lại, thế mà lại bị vứt ở trong cái xó đó, đúng là quá đáng mà.” La Yên giống như là tìm được bảo bối, đưa cho La Chinh xem.
Thế giới này là do võ giả nắm giữ, trạng nguyên cái gì chứ. Cho dù là hoàng đế, nếu không cẩn thận chọc giận tông môn, bọn họ mà tức giận lên thì cũng sẽ bị diệt quốc… Một gia tộc2xuất hiện một trạng nguyên thì cũng không phải là việc gì lớn.
Có điều, La Chinh vẫn hết sức chăm chú bình phẩm một hồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, hoàng hôn biến mất và màn đêm buông xuống.
La Chinh vẫn nằm trên mái nhà ngắm bầu trời đầy sao, còn La Yên vẫn thì thầm ở bên cạnh như trước.
Dưới bầu trời hoàng hôn màu vỏ quýt, cả La gia đang được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhạt.
Ngồi trên mái nhà La gia ngắm nhìn quận Sùng Dương yên bình, La Chinh nở nụ cười bình thản. Những ngày bình yên thế này thật là hiếm có.
Từ trước đến nay, tâm trạng La Chinh giống như một sợi dây cung được kéo căng, không được phép thả lỏng, cũng không có bất kỳ hình thức thư giãn9nào. Bức tranh trong ảo cảnh này chính là tưởng tượng đơn thuần nhất của hắn.
La Yên lặng lẽ ngồi bên cạnh lật giở một tập tranh chữ cũ. Tranh chữ này mới tìm được từ xó xỉnh nào đó ở ngôi nhà cũ. Bởi vì nàng vô cùng tò mò nên mới đem những tranh chữ này lên mái nhà, phủi bụi trên mặt tranh rồi phân ra từng loại.
Nàng phân loại cực kỳ cẩn thận, nếu như gặp phải những tranh chữ có ý nghĩa sẽ mở ra đưa cho La Chinh để ca ca đánh giá.
La Chinh nhẹ nhàng nhắm mắt. La Yên ở bên cạnh nên hắn cực kỳ an tâm, lại không có bất cứ phiền não gì, tất cả đều thuận lợi.
Đúng lúc này, trên mặt “La Yên” hiện lên nụ cười kỳ dị. Nàng4lặng lẽ dựa gần vào La Chinh, nụ cười kia cực kỳ không phù hợp với khuôn mặt tuyệt đẹp của La Yên.
Khi đầu của nàng cách La Chinh chỉ ba tấc, “La Yên” mở miệng, lộ ra những chiếc răng trắng sắc bén.
La Chinh vốn đã nhắm mắt, ngáy nhè nhẹ, giờ lại đột nhiên mở to hai mắt!
Ánh mắt hắn trong trẻo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào “La Yên”, thế nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo đó ẩn chứa vẻ không nỡ. hắn cười khẩy: “Thể nghiệm kiểu này thực sự không tồi. Mặc dù ta rất thích, nhưng không thể không giết ngươi… Cảm ơn.”
“Vèo!”
Tay hắn thò ra nhanh như chớp, lập tức đâm vào cơ thể “La Yên”.
Lúc này, cả người “La Yên” bắt đầu có biến hóa lạ thường. Từ trong miệng nàng không ngừng phát ra tiếng cười lạnh lùng, hai tay hóa thành móng vuốt sắc bén cào về phía La Chinh… Đáng tiếc, công kích tinh thần của tuyết yêu không mạnh, chúng chỉ lợi dụng sơ hở của con người, một khi con người đã thoát ra được thì có thể nói sức công kích của tuyết yêu cực kỳ yếu.
La Chinh nhẹ dùng sức, con tuyết yêu trong ảo cảnh liền bị hắn vặn thành từng mảnh…
Khung cảnh xung quanh mờ dần, sau đó biến thành hình xoắn ốc, không ngừng khuấy lên. Giống như bức màn của vở kịch đột nhiên được kéo ra, đôi mắt La Chinh khôi phục lại vẻ trong sáng. Hắn đã thoát ra khỏi ảo cảnh!
Còn con tuyết yêu đối mặt với La Chinh ban nãy đã biến thành mảnh vụn, giống như là giấy bị xé thành mảnh vụn bay lả tả khắp nơi.
Muốn loại bỏ tuyết yêu thì hoặc là chống lại nó ngay từ đầu, hoặc là giết nó trong ảo cảnh. La Chinh chọn cách thứ hai, bởi vì hắn quả thực muốn trải nghiệm cảm giác đoàn tụ cùng với La Yên. Cho dù chỉ là một sự lừa dối thì có tác dụng an ủi rất lớn đối với nội tâm của hắn.
Nhìn những mảnh thi thể tuyết yêu bay lả tả, La Chinh không quá vui mừng, ngược lại còn cảm thấy thương cảm.
“Ra rồi?” Giọng nói của Huân truyền đến. Giọng của Huân vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng lần này lại nghe được trong đó có lẫn chút oán giận…
“Ừ!” La Chinh mỉm cười, không nhận ra cảm xúc của Huân.
La Chinh xoay người nhìn những võ giả ở phía sau. Hầu như tất cả mọi người đều đang chìm trong ảo cảnh. Những võ giả này nhắm mắt, lao tự do xuống dưới, mà những con tuyết yêu kia biến thành đủ loại hình dáng khác nhau, xoay quanh bọn họ, thì thầm điều gì đó.
Chỉ có một ngoại lệ, chính là cô gái tóc vàng của Yêu Dạ tộc. Dường như nàng đã dùng bảo vật nào đó để củng cố trái tim, nên con tuyết yêu kia không thể thay đổi hình dạng. Nó chỉ có thể không ngừng lượn vòng xung quanh, nhưng cuối cùng vẫn không thể tấn công được trái tim của nàng.
“Mộ Minh Tuyết…”
Ánh mắt La Chinh dừng trên người Mộ Minh Tuyết, sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Hắn nhìn thấy cả người Mộ Minh Tuyết cuộn tròn lại, một tay ôm đầu, trên mặt nở nụ cười. Đối diện với Mộ Minh Tuyết, người mà tuyết yêu biến thành lại chính là La Chinh!
“Ha ha, La Chinh này đẹp trai hơn ngươi nhiều…” Giọng nói lạnh lùng của Huân truyền đến.
Đúng như những gì Huân nói, La Chinh ở đối diện Mộ Minh Tuyết thân hình cao hơn La Chinh thật tới ba phần, khuôn mặt cũng đẹp trai hơn không ít…
Đây là hiện tượng bình thường. Con người thường như vậy, nếu như thích một người thì hình tượng của người đó trong trái tim sẽ hoàn mỹ hơn người thật nhiều. Nếu như ghét người nào đó thì hình tượng của người bị ghét trong lòng đối phương cũng sẽ tệ hơn so với thực tế.
Đến giờ La Chinh vẫn không ngờ trong lòng Mộ Minh Tuyết, bản thân mình lại có hình dạng như thế này, ngược lại còn khiến hắn có chút hổ thẹn…
“Làm thế nào bây giờ? Trực tiếp gọi họ hay là đợi họ thoát ra?” La Chinh hỏi.
Đừng thấy tuyết yêu này không gây ra tổn hại nào cho La Chinh mà lầm, công kích của tuyết yêu cũng không thể xem thường. Một khi để tuyết yêu mê hoặc trái tim thành công thì cả linh hồn cũng sẽ bị nó chiếm đoạt. Điều đó đồng nghĩa với cái chết, thân thể cũng sẽ trở thành thân thể của tuyết yêu!
“Đợi một chút, Mặc dù tuyết yêu có thể mê hoặc con người, nhưng khả năng thoát ra của bọn họ rất lớn.” Huân khuyên, nếu có thể thì hãy để tự họ thoát ra.
Đúng lúc này, đột nhiên một võ giả Nhân tộc đứng không xa mở mắt. Lúc võ giả này mở to mắt thì cười “hi hi…” đầy kỳ dị. Võ giả Nhân tộc phát ra nụ cười khẽ, lấy ra trường kiếm rồi bay về phía Mộ Minh Tuyết!
“Tên này… đã bị tuyết yêu chiếm đoạt rồi. Hắn không được coi là nhân loại nữa. Giết hắn đi.” Huân nói.
Không cần Huân phải nói, La Chinh cũng đã cảm nhận được. Ánh mắt của võ giả Nhân tộc đó tuyệt đối không phải là ánh mắt của người bình thường!
La Chinh đưa tay ra kéo nhẹ Mộ Minh Tuyết về phía sau mình. Trong nháy mắt, từ nhẫn tu di của hắn lóe ra ánh kiếm, sau đó liền xuất hiện ra ba U Thần Ảnh bay về phía võ giả Nhân tộc theo ba hướng khác nhau...