Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1131
Chương 1131: Tuyết yêu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Rốt cuộc là thứ quỷ quái vì vậy?” Một võ giả Ma tộc không nhịn được hét lên.
Không có ai trả lời câu hỏi của võ giả Ma tộc. Không phải không muốn trả lời, mà là không ai biết tiếng cười này đến từ đâu để mà trả lời gã!
La Chinh thận trọng, hỏi Huân trong đầu: “Đó là gì vậy?”
Huân do dự một chút rồi đáp: “Nếu không nhầm thì là tuyết yêu…”
Tuyết yêu là hung vật nổi tiếng ở Hàn Tuyết giới. Bọn chúng biến hóa đa dạng, lại có thể biết được người trong lòng mà võ giả quan tâm nhất, sau đó biến thành người đó để mê hoặc võ giả. Nếu võ giả bị tuyết yêu mê hoặc thì chúng sẽ xâm3nhập vào trong não, rồi chiếm cứ hoàn toàn thân thể võ giả đó!
La Chinh không động đậy, ánh mắt dán chặt trên người một con tuyết yêu, cẩn thận đánh giá những con tuyết yêu màu trắng này…
Trong quá trình bay vòng quanh, bọn chúng nhanh chóng thay hình đổi dạng. Lúc đầu nhìn chúng giống như một con yêu quái với thân hình kỳ dị, nhưng trong lúc quay xung quanh các võ giả, chúng đã nhanh chóng thay đổi hình dạng.
Số lượng tuyết yêu bằng với số lượng võ giả đang ở trong vực sâu. Nói cách khác, mỗi võ giả phải đối mặt với một con tuyết yêu.
Bời vì độ cao của mỗi người khác nhau, La Chinh hiện tại đang ở vị trí thấp nhất,2cũng chính là vị trí dẫn đầu.
“Tuyết yêu! Ta biết rồi, cái thứ quái quỷ này chỉ có thể sống ở nơi băng tuyết… Nhưng tuyết yêu không phải là hung vật đặc trưng của Hàn Tuyết giới sao?” Một võ giả khác hô lên.
Tiếng của vị võ giả kia vừa cất lên thì từng bóng trắng từ dưới vực sâu cũng đồng thời ào ào chui lên. Bọn chúng không có hình dáng cố định, có thể tự do qua lại liên tục trong không trung. Tuyết yêu màu trắng quay quanh các võ giả, lao xuống với tốc độ bằng với mọi người, khoảng cách với họ cũng càng lúc càng gần!
“Mọi người cẩn thận, tuyết yêu có thể chiếm linh hồn, khiến mọi người đánh mất2bản thân!” Một võ giả nhắc nhở.
“Ha ha, cái thứ phế vật này cũng muốn làm ta đánh mất bản thân? Nằm mơ!” Một võ giả Ma tộc thét lên, ném vòng quay răng cưa trong tay ra.
Xung quanh chiếc vòng quay răng cưa này toàn là những lưỡi cưa sắc bén, bay thẳng về phía tuyết yêu. Thế nhưng lần tấn công này chỉ nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể tuyết yêu, không gây ra bất cứ vết thương nào cho nó!
“Tuyết yêu?” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.
Huân cười khẩy: “Đối với ngươi mà nói thì tuyết yêu này không có uy hiếp quá lớn”
La Chinh vẫn còn đang suy nghĩ xem câu nói của Huân có ý gì thì có một bóng trắng lóe lên9trước mặt, nhưng sau khi lóe qua nó lại không nhập vào trong vách vực.
Lúc nãy bóng trắng kia lẳng lặng lóe lên, không chỉ La Chinh mà các võ giả khác đều nhìn thấy!
“Đó là gì? Hình như cái thứ màu trắng này quay xung quanh chúng ta!” Có võ giả nói.
La Chinh không động đậy, ánh mắt dán chặt trên người một con tuyết yêu, cẩn thận đánh giá những con tuyết yêu màu trắng này…
Trong quá trình bay vòng quanh, bọn chúng nhanh chóng thay hình đổi dạng. Lúc đầu nhìn chúng giống như một con yêu quái với thân hình kỳ dị, nhưng trong lúc quay xung quanh các võ giả, chúng đã nhanh chóng thay đổi hình dạng.
Số lượng tuyết yêu bằng với số lượng4võ giả đang ở trong vực sâu. Nói cách khác, mỗi võ giả phải đối mặt với một con tuyết yêu.
Bời vì độ cao của mỗi người khác nhau, La Chinh hiện tại đang ở vị trí thấp nhất, cũng chính là vị trí dẫn đầu.
Hắn nhanh chóng phát hiện ra con tuyết yêu mà hắn đối mặt giống như là một khối tuyết, không ngừng tan ra rồi lại ngưng tụ thành thân thể mới. Lúc tuyết yêu biến hình thì trong lòng La Chinh cũng có cảm giác kỳ lạ, giống như là tuyết yêu đang bí mật dò xét tâm hồn hắn!
“Hi hi…” Con tuyết yêu vừa thay đổi hình dạng vừa phát ra tiếng cười êm tai.
Lúc này không chỉ có La Chinh nhìn chằm chằm vào tuyết yêu.
Huân trong cơ thể La Chinh cũng nhìn chằm chằm vào con tuyết yêu kia với chút chờ mong. Nàng biết tuyết yêu có thể đọc được nội tâm con người, nên trong lúc tuyết yêu quay xung quanh liền lợi dụng thiên phú của nó để nhìn trộm nội tâm của La Chinh.
Loại thiên phú này cực kỳ hiếm thấy, cũng là thiên phú mà tuyết yêu dựa vào để sinh tồn. Nội tâm của đa số võ giả cực kỳ vững chắc, rất khó bị mê hoặc! Thế nên cũng chỉ sau khi đọc hiểu nội tâm đối phương, tuyết yêu mới thể tấn công con mồi, biến thành hình dáng nên biến.
Một lát sau, thân thể con tuyết yêu này dần dần hóa ra một đôi cánh tay trắng nõn, vòng eo tinh xảo, cùng một đôi chân thon dài thẳng tắp. Sau khi biến thành thân hình cao gầy thì khuôn mặt mới hiện ra…
Khi Huân chăm chú nhìn vào khuôn mặt của tuyết yêu thì hơi thất vọng. Rõ ràng hình dáng mà tuyết yêu biến ra không phải là nàng.
“La Yên!” Đột nhiên nhìn thấy muội muội của mình khiến La Chinh hơi khựng lại, nhưng hắn nhanh chóng cười khẩy. Cho rằng biến thành hình dáng muội muội của ta thì có thể mê hoặc được ta ư? Dường như tuyết yêu này cũng không khó đối phó lắm!
Lúc này, La Chinh hơi nghiêng trường kiếm, một tia sét màu xanh phóng ra từ Lôi Phong U Thần Kiếm, không ngừng quay xung quanh thân kiếm.
Hung vật trên thế gian đều có cách đối phó. Tuyết yêu không sợ những công kích bình thường, vậy chắc hẳn tia sét trừ tà sẽ có tác dụng!
Thế nhưng khi La Chinh giơ Lôi Phong U Thần Kiếm lên, đối mặt với tuyết yêu đang không ngừng quay xung quanh mình thì lại hơi do dự.
Hắn vẫn chưa bị tuyết yêu mê hoặc.
Nhưng trên đường từ Hạ Giới đến đây, việc đầu tiên La Chinh làm sau khi đến Thượng Giới chính là dùng Thét Lệnh tìm kiếm muội muội của mình. Kết quả lại làm cho La Chinh cực kỳ thất vọng, La Yên không trả lời.
Điều đó chứng tỏ chỉ có hai khả năng, hoặc là La Yên ở ngoài vũ trụ, không nghe thấy giọng nói của La Chinh, hoặc là La Yên không có Thét Lệnh nên không thể trả lời hắn.
Dù thế nào đi nữa, hắn quả thực rất nhớ muội muội của mình.
Thực ra, La Yên mà con tuyết yêu trước mặt biến thành và La Yên thật vẫn có khác biệt không nhỏ. Bởi vì con tuyết yêu này không được biến ra dựa trên chính bản thân La Yên, mà là dựa theo nỗi nhớ trong lòng của La Chinh.
Một người đã nhớ thương rất lâu thì sẽ tưởng tượng ra người mình thương nhớ cực kỳ tốt đẹp!
La Yên chính là sự ràng buộc không thể tách rời của La Chinh, sự ràng buộc này đến từ tình thân máu mủ ruột già.
Từ sau khi La Chinh bước đi trên con đường võ đạo, thời gian gặp gỡ La Yên có thể tính bằng canh giờ. Nỗi nhớ càng ngày càng tăng lên, La Yên trong lòng hắn cũng càng ngày càng hoàn mỹ.
Do đó “người” trước mặt La Chinh hiện giờ chính là được biến ra dựa theo suy nghĩ của La Chinh.
La Chinh biết đây là tuyết yêu, càng biết tuyết yêu này muốn chiếm cơ thể của hắn, chỉ là khoảnh khắc giơ kiếm, hắn vẫn có chút do dự.
Sau khi La Yên bị người thanh niên đó đưa đi thì không có bất kỳ tin tức gì nữa. Mặc dù quyết tâm tìm kiếm La Yên cực kỳ mạnh, nhưng không biết đến bao giờ hắn mới có thể gặp mặt lần nữa. Đối mặt với một La Yên giả, hắn thực sự không nhịn được mà muốn nhìn lâu hơn một chút…
Trong lúc nhìn chăm chú, trong lòng La Chinh lặng lẽ xuất hiện tình cảm dịu dàng. Nhưng đúng lúc này, trong tâm trí hắn cũng lộ ra sơ hở.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt tuyết yêu đột nhiên lóe lên ánh sáng mê hoặc.
Khi ánh sáng mê hoặc đột nhiên lóe lên thì trong con ngươi La Chinh cũng phát ra ánh sáng tương tự, cả người hắn bị mê hoặc trong ảo cảnh tinh thần. Nhìn bên ngoài thì cả người La Chinh đang đờ ra rơi xuống dưới, không có thêm bất kỳ động tĩnh gì.
Huân vẫn ở trong cơ thể La Chinh cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lúc này, giọng nói của Thanh Long lẳng lặng truyền tới: “Tại sao vừa rồi không nhắc La Chinh? Hắn có thể tránh khỏi cái bẫy này mà.”
Đối với một số võ giả có tâm võ đạo không vững chắc thì tuyết yêu có thể là điểm yếu chết người. Nhưng đối với những võ giả như La Chinh thì nó lại không phải là phiền phức quá lớn, đặc biệt là trong cơ thể La Chinh còn có Huân và Thanh Long.
Thanh Long giữ im lặng không có nghĩa là nó không quan tâm La Chinh. Nếu Huân đã cực kỳ quen thuộc với vực sâu luân hồi này thì đương nhiên tất cả mọi việc cứ để nàng làm chủ, Thanh Long sẽ không nhúng tay vào.
Thế nhưng, lúc nãy Huân không hề ngăn La Chinh mà để mặc hắn chìm đắm trong ảo cảnh mà tuyết yêu tạo ra. Điều này khiến Thanh Long không hiểu nổi.
Ai biết được Huân lại cười khẩy, nói: “Đấy là lựa chọn của bản thân La Chinh, nếu hắn đã nhớ muội muội của mình thì để hắn ở trong ảo cảnh thêm một lát, ta tin hắn có thể thoát ra được…”
Nghe thấy Huân trả lời như vậy, Thanh Long không nhịn được mà trợn trừng đôi mắt rồng vô cùng uy vũ của mình lên.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Không có ai trả lời câu hỏi của võ giả Ma tộc. Không phải không muốn trả lời, mà là không ai biết tiếng cười này đến từ đâu để mà trả lời gã!
La Chinh thận trọng, hỏi Huân trong đầu: “Đó là gì vậy?”
Huân do dự một chút rồi đáp: “Nếu không nhầm thì là tuyết yêu…”
Tuyết yêu là hung vật nổi tiếng ở Hàn Tuyết giới. Bọn chúng biến hóa đa dạng, lại có thể biết được người trong lòng mà võ giả quan tâm nhất, sau đó biến thành người đó để mê hoặc võ giả. Nếu võ giả bị tuyết yêu mê hoặc thì chúng sẽ xâm3nhập vào trong não, rồi chiếm cứ hoàn toàn thân thể võ giả đó!
La Chinh không động đậy, ánh mắt dán chặt trên người một con tuyết yêu, cẩn thận đánh giá những con tuyết yêu màu trắng này…
Trong quá trình bay vòng quanh, bọn chúng nhanh chóng thay hình đổi dạng. Lúc đầu nhìn chúng giống như một con yêu quái với thân hình kỳ dị, nhưng trong lúc quay xung quanh các võ giả, chúng đã nhanh chóng thay đổi hình dạng.
Số lượng tuyết yêu bằng với số lượng võ giả đang ở trong vực sâu. Nói cách khác, mỗi võ giả phải đối mặt với một con tuyết yêu.
Bời vì độ cao của mỗi người khác nhau, La Chinh hiện tại đang ở vị trí thấp nhất,2cũng chính là vị trí dẫn đầu.
“Tuyết yêu! Ta biết rồi, cái thứ quái quỷ này chỉ có thể sống ở nơi băng tuyết… Nhưng tuyết yêu không phải là hung vật đặc trưng của Hàn Tuyết giới sao?” Một võ giả khác hô lên.
Tiếng của vị võ giả kia vừa cất lên thì từng bóng trắng từ dưới vực sâu cũng đồng thời ào ào chui lên. Bọn chúng không có hình dáng cố định, có thể tự do qua lại liên tục trong không trung. Tuyết yêu màu trắng quay quanh các võ giả, lao xuống với tốc độ bằng với mọi người, khoảng cách với họ cũng càng lúc càng gần!
“Mọi người cẩn thận, tuyết yêu có thể chiếm linh hồn, khiến mọi người đánh mất2bản thân!” Một võ giả nhắc nhở.
“Ha ha, cái thứ phế vật này cũng muốn làm ta đánh mất bản thân? Nằm mơ!” Một võ giả Ma tộc thét lên, ném vòng quay răng cưa trong tay ra.
Xung quanh chiếc vòng quay răng cưa này toàn là những lưỡi cưa sắc bén, bay thẳng về phía tuyết yêu. Thế nhưng lần tấn công này chỉ nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể tuyết yêu, không gây ra bất cứ vết thương nào cho nó!
“Tuyết yêu?” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.
Huân cười khẩy: “Đối với ngươi mà nói thì tuyết yêu này không có uy hiếp quá lớn”
La Chinh vẫn còn đang suy nghĩ xem câu nói của Huân có ý gì thì có một bóng trắng lóe lên9trước mặt, nhưng sau khi lóe qua nó lại không nhập vào trong vách vực.
Lúc nãy bóng trắng kia lẳng lặng lóe lên, không chỉ La Chinh mà các võ giả khác đều nhìn thấy!
“Đó là gì? Hình như cái thứ màu trắng này quay xung quanh chúng ta!” Có võ giả nói.
La Chinh không động đậy, ánh mắt dán chặt trên người một con tuyết yêu, cẩn thận đánh giá những con tuyết yêu màu trắng này…
Trong quá trình bay vòng quanh, bọn chúng nhanh chóng thay hình đổi dạng. Lúc đầu nhìn chúng giống như một con yêu quái với thân hình kỳ dị, nhưng trong lúc quay xung quanh các võ giả, chúng đã nhanh chóng thay đổi hình dạng.
Số lượng tuyết yêu bằng với số lượng4võ giả đang ở trong vực sâu. Nói cách khác, mỗi võ giả phải đối mặt với một con tuyết yêu.
Bời vì độ cao của mỗi người khác nhau, La Chinh hiện tại đang ở vị trí thấp nhất, cũng chính là vị trí dẫn đầu.
Hắn nhanh chóng phát hiện ra con tuyết yêu mà hắn đối mặt giống như là một khối tuyết, không ngừng tan ra rồi lại ngưng tụ thành thân thể mới. Lúc tuyết yêu biến hình thì trong lòng La Chinh cũng có cảm giác kỳ lạ, giống như là tuyết yêu đang bí mật dò xét tâm hồn hắn!
“Hi hi…” Con tuyết yêu vừa thay đổi hình dạng vừa phát ra tiếng cười êm tai.
Lúc này không chỉ có La Chinh nhìn chằm chằm vào tuyết yêu.
Huân trong cơ thể La Chinh cũng nhìn chằm chằm vào con tuyết yêu kia với chút chờ mong. Nàng biết tuyết yêu có thể đọc được nội tâm con người, nên trong lúc tuyết yêu quay xung quanh liền lợi dụng thiên phú của nó để nhìn trộm nội tâm của La Chinh.
Loại thiên phú này cực kỳ hiếm thấy, cũng là thiên phú mà tuyết yêu dựa vào để sinh tồn. Nội tâm của đa số võ giả cực kỳ vững chắc, rất khó bị mê hoặc! Thế nên cũng chỉ sau khi đọc hiểu nội tâm đối phương, tuyết yêu mới thể tấn công con mồi, biến thành hình dáng nên biến.
Một lát sau, thân thể con tuyết yêu này dần dần hóa ra một đôi cánh tay trắng nõn, vòng eo tinh xảo, cùng một đôi chân thon dài thẳng tắp. Sau khi biến thành thân hình cao gầy thì khuôn mặt mới hiện ra…
Khi Huân chăm chú nhìn vào khuôn mặt của tuyết yêu thì hơi thất vọng. Rõ ràng hình dáng mà tuyết yêu biến ra không phải là nàng.
“La Yên!” Đột nhiên nhìn thấy muội muội của mình khiến La Chinh hơi khựng lại, nhưng hắn nhanh chóng cười khẩy. Cho rằng biến thành hình dáng muội muội của ta thì có thể mê hoặc được ta ư? Dường như tuyết yêu này cũng không khó đối phó lắm!
Lúc này, La Chinh hơi nghiêng trường kiếm, một tia sét màu xanh phóng ra từ Lôi Phong U Thần Kiếm, không ngừng quay xung quanh thân kiếm.
Hung vật trên thế gian đều có cách đối phó. Tuyết yêu không sợ những công kích bình thường, vậy chắc hẳn tia sét trừ tà sẽ có tác dụng!
Thế nhưng khi La Chinh giơ Lôi Phong U Thần Kiếm lên, đối mặt với tuyết yêu đang không ngừng quay xung quanh mình thì lại hơi do dự.
Hắn vẫn chưa bị tuyết yêu mê hoặc.
Nhưng trên đường từ Hạ Giới đến đây, việc đầu tiên La Chinh làm sau khi đến Thượng Giới chính là dùng Thét Lệnh tìm kiếm muội muội của mình. Kết quả lại làm cho La Chinh cực kỳ thất vọng, La Yên không trả lời.
Điều đó chứng tỏ chỉ có hai khả năng, hoặc là La Yên ở ngoài vũ trụ, không nghe thấy giọng nói của La Chinh, hoặc là La Yên không có Thét Lệnh nên không thể trả lời hắn.
Dù thế nào đi nữa, hắn quả thực rất nhớ muội muội của mình.
Thực ra, La Yên mà con tuyết yêu trước mặt biến thành và La Yên thật vẫn có khác biệt không nhỏ. Bởi vì con tuyết yêu này không được biến ra dựa trên chính bản thân La Yên, mà là dựa theo nỗi nhớ trong lòng của La Chinh.
Một người đã nhớ thương rất lâu thì sẽ tưởng tượng ra người mình thương nhớ cực kỳ tốt đẹp!
La Yên chính là sự ràng buộc không thể tách rời của La Chinh, sự ràng buộc này đến từ tình thân máu mủ ruột già.
Từ sau khi La Chinh bước đi trên con đường võ đạo, thời gian gặp gỡ La Yên có thể tính bằng canh giờ. Nỗi nhớ càng ngày càng tăng lên, La Yên trong lòng hắn cũng càng ngày càng hoàn mỹ.
Do đó “người” trước mặt La Chinh hiện giờ chính là được biến ra dựa theo suy nghĩ của La Chinh.
La Chinh biết đây là tuyết yêu, càng biết tuyết yêu này muốn chiếm cơ thể của hắn, chỉ là khoảnh khắc giơ kiếm, hắn vẫn có chút do dự.
Sau khi La Yên bị người thanh niên đó đưa đi thì không có bất kỳ tin tức gì nữa. Mặc dù quyết tâm tìm kiếm La Yên cực kỳ mạnh, nhưng không biết đến bao giờ hắn mới có thể gặp mặt lần nữa. Đối mặt với một La Yên giả, hắn thực sự không nhịn được mà muốn nhìn lâu hơn một chút…
Trong lúc nhìn chăm chú, trong lòng La Chinh lặng lẽ xuất hiện tình cảm dịu dàng. Nhưng đúng lúc này, trong tâm trí hắn cũng lộ ra sơ hở.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt tuyết yêu đột nhiên lóe lên ánh sáng mê hoặc.
Khi ánh sáng mê hoặc đột nhiên lóe lên thì trong con ngươi La Chinh cũng phát ra ánh sáng tương tự, cả người hắn bị mê hoặc trong ảo cảnh tinh thần. Nhìn bên ngoài thì cả người La Chinh đang đờ ra rơi xuống dưới, không có thêm bất kỳ động tĩnh gì.
Huân vẫn ở trong cơ thể La Chinh cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lúc này, giọng nói của Thanh Long lẳng lặng truyền tới: “Tại sao vừa rồi không nhắc La Chinh? Hắn có thể tránh khỏi cái bẫy này mà.”
Đối với một số võ giả có tâm võ đạo không vững chắc thì tuyết yêu có thể là điểm yếu chết người. Nhưng đối với những võ giả như La Chinh thì nó lại không phải là phiền phức quá lớn, đặc biệt là trong cơ thể La Chinh còn có Huân và Thanh Long.
Thanh Long giữ im lặng không có nghĩa là nó không quan tâm La Chinh. Nếu Huân đã cực kỳ quen thuộc với vực sâu luân hồi này thì đương nhiên tất cả mọi việc cứ để nàng làm chủ, Thanh Long sẽ không nhúng tay vào.
Thế nhưng, lúc nãy Huân không hề ngăn La Chinh mà để mặc hắn chìm đắm trong ảo cảnh mà tuyết yêu tạo ra. Điều này khiến Thanh Long không hiểu nổi.
Ai biết được Huân lại cười khẩy, nói: “Đấy là lựa chọn của bản thân La Chinh, nếu hắn đã nhớ muội muội của mình thì để hắn ở trong ảo cảnh thêm một lát, ta tin hắn có thể thoát ra được…”
Nghe thấy Huân trả lời như vậy, Thanh Long không nhịn được mà trợn trừng đôi mắt rồng vô cùng uy vũ của mình lên.