Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1202
Chương 1202: Quá khứ trang nghiêm*
Lần đầu tiên La Chinh vận dụng Nhóm Sao Diệu Kỳ, đây là một chiêu mạnh nhất trong Sao Chiến Thể. Hắn không hề nghi ngờ lực phá hoại mạnh mẽ của nó.
Uy lực như vậy mà cũng không thế đập nát bốn bức tượng La Hán Hàng Long. Điều này rõ ràng đã vượt qua dự liệu của La Chinh, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy hoang mang.
Mười tám vị La Hán, thực lực của người sau lại mạnh hơn người trước, nhưng chênh lệch cũng không quá lớn.
La Hán Hàng Long được xếp ở sân cuối cùng, thực lực mạnh hơn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng La Chinh đã dùng đến phương pháp mạnh mẽ như thế này mà cũng không thể hủy được bốn bức tượng, chuyện này hơi khó3giải quyết.
Đương nhiên hắn không thể nhìn ra, La Hán Hàng Long khôi phục lại được hình dạng ban đầu là do có người ở phía sau nhúng tay vào.
Bốn bức tượng La Hán Hàng Long cũng không dừng lại, ánh sáng của vảy rồng tiếp tục lấp lóe, một lần nữa bao phủ La Chinh từ bốn phía.
Nếu đổi lại là những võ giả khác, khi đối mặt với tình huống này có lẽ sẽ rơi vào trạng thái gần như tuyệt vọng.
Nhưng đối với La Chinh mà nói, trước mắt cũng chỉ là phiền toái mà thôi.
Đối mặt với bốn vị La Hán Hàng Long đang lao đến, sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, một lần nữa giơ cao Lôi Phong U Thần Kiếm lên. Thân kiếm dài hẹp treo2một bên. Một đường kiếm ý lờ mờ giống như một con rắn độc quấn lấy thân kiếm, không ngừng phun ra nuốt vào.
Ánh mắt La Chinh trở nên lạnh lẽo. Lúc này, dường như hắn đã biến thành một bức tượng không cảm xúc.
Chính vào giây phút La Chinh nâng Lôi Phong U Thần Kiếm lên, ánh mắt của Kim Thân Đại Phật ở sâu trong ngôi miếu cổ lập tức lóe sáng.
“Quả nhiên tên này tu thần đạo Đoạn Tình. Mặc dù còn chưa tới mức viên mãn, nhưng với tu vi Thần Hải Cảnh mà lĩnh ngộ được kiếm ý ác nghiệt như thế thì cũng là cực hạn rồi. Nếu hắn tu luyện đến bước cuối cùng, lĩnh ngộ được kiếm ý cực hạn thì một kiếm này chắc chắn1đại thành.”
Nói xong, Kim Thân Đại Phật giơ hoa sen trong tay lên. Đóa hoa sen không ngừng quay tròn trước mặt ông ta.
Thân hoa sen phân ra một nhánh. Trên phần nhánh đó có một đài sen, được sinh ra cùng một chỗ với hoa sen và lá sen.
Ông ta hạ bút thành văn, duỗi bàn tay phật to lớn hái đài sen, lấy ra một hạt sen màu vàng từ bên trong.
“Theo ta nghe được, chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Tâm quá khứ bất khả đắc, tâm hiện tại bất khả đắc, tâm vị lai bất khả đắc...”*
* Trong Kinh Hoa Nghiêm có nói: Nhất thiết duy tâm tạo (一切為心造) nghĩa là tất cả mọi cảnh giới, trong thế gian hay ngoài thế gian đều là do tâm tạo.
Nghĩa1là thế giới vật chất khách quan chỉ là tưởng tượng chứ không có thật, các cảnh giới đó đều là do tâm tưởng tượng ra. Mà cảnh giới không gian vật chất đã không có thật thì thời gian quá khứ, hiện tại, vị lai (tương lai) cũng chỉ là tưởng tượng chứ không có thật.
Khi Kim Thân Đại Phật tụng kinh, hạt sen màu vàng như được hòa tan ra, biến thành giọt nước thuần một màu vàng, không ngừng chuyển động trước người ông.
Giọt nước màu vàng này bắt đầu chuyển hóa hình dạng, có tứ chi, có cơ thể, có đầu...
Cuối cùng, hạt sen màu xanh đã biến thành một đứa bé. Mà đứa bé này có diện mạo rất giống La Chinh.
Tượng Phật đã vận dụng kinh “Vị Tằng1Hữu Thuyết Nhân Duyên” để suy tính vận mệnh của La Chinh.
Phương pháp suy tính này là một phương pháp giống như thần kỹ. Khi so sánh với phương pháp này, suy tính của các Thiên Tôn trong Thiên Đạo chẳng khác nào trò con nít.
Nhưng khi Kim Thân Đại Phật suy tính được một nửa thì ánh mắt lại có vẻ kinh ngạc, trong vẻ kinh ngạc đó còn có chút hậm hực.
Một lát sau, Kim Thân Đại Phật mới lên tiếng: “Là người không có số mệnh. Tại sao lại có một người không có số mệnh...”
Chỉ mới tiến hành suy tính được một nửa thì không tiến hành nổi nữa.
Lúc này, hạt sen màu vàng đã hóa thành hình của La Chinh, nhưng gương mặt vốn nên giống La Chinh như đúc lúc này dường như lại bao phủ một lớp sương mù, không thể ngưng kết thành hình dạng được.
“Được rồi, bản tọa muốn nhìn xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào?”
Bên này Kim Thân Đại Phật còn đang suy tính, bên kia La Chinh đã ra tay.
Dịch Thần Nhất Kiếm được thi triển ra, kiếm quang không gì không phá được.
Sức mạnh của bốn con rồng trên vai bốn La Hán Hàng Long bắt đầu bùng lên, nhưng không ngăn được sự xâm nhập của ánh kiếm.
Một kiếm chém ra không hề do dự. Bên hông bốn La Hán Hàng Long vốn đang xông về phía La Chinh bỗng xuất hiện một sợi dây nhỏ.
“Bụp bụp bụp bụp!”
Ngay sau đó, bốn âm thanh trầm đục vang lên.
Bốn La Hán Hàng Long bị La Chinh chém thành hai đoạn, đầu đuôi tách rời ngã xuống đất.
Nhưng vết thương bị La Chinh chém đứt lại tỏa ra ánh sáng vàng. Ánh vàng lấp lánh, cơ thể của pho tượng cũng sinh ra một sức mạnh kỳ lạ, một lần nữa dung hợp các mảnh vỡ lại với nhau.
Năng lực thần kỳ này tương đương với một cơ thể bất diệt. Cho dù La Chinh có chém nát đến cỡ nào thì bốn pho tượng La Hán Hàng Long vẫn có thể phục hồi lại như trước.
Đối mặt với cảnh tượng kỳ lạ như thế, ánh mắt La Chinh vẫn lạnh lẽo, không hề có chút xúc động nào.
Lúc này, tâm La Chinh lạnh như băng, không hề có suy nghĩ gì, chỉ có sát tâm vô cùng tỉnh táo, muốn giết chết bốn La Hán Hàng Long mà thôi.
“Bụp bụp bụp bụp...”
Lần này lại có thêm mấy tiếng trầm đục nữa vang lên.
Bốn La Hán Hàng Long còn chưa kịp đứng lên, trường kiếm của La Chinh đã chém ra lần nữa.
Ánh kiếm ẩn chứa kiếm ý lạnh lẽo, tàn khốc, khuếch tán thành một mặt quạt, một lần nữa chém xuống cơ thể La Hán Hàng Long.
“Lại nữa!”
Không đợi La Hán Hàng Long hợp lại với nhau lần nữa, kiếm của La Chinh đã chém xuống.
“Một kiếm...”
“Hai kiếm...”
“Ba kiếm...”
Từng kiếm cứ thế nối tiếp nhau, chém ra ngoài. Từng luồng ánh kiếm hình quạt lần lượt khuếch tán.
Ngay từ đầu hắn, đã chém La Hán Hàng Long thành hai đoạn, sau đó là bốn đoạn, rồi tám đoạn, cuối cùng bị cắt thành một đống đá vụn.
Nếu có người ngoài ở đây, chắc bọn họ không nhận ra được đống đá vụn này là cái gì nữa mất. Ngay cả tượng con rồng cũng bị La Chinh chém thành những mảnh vụn to bằng bàn tay.
Nhưng trên mặt cắt của đống gạch này, ánh sáng vàng vẫn sáng lóng lánh. Từng mảnh đá không ngừng chuyển động, dường như có lực hút, muốn dính lại với nhau, khôi phục thành La Hán Hàng Long như lúc trước.
Nhưng La Chinh không cho bọn chúng cơ hội.
Kiếm trong tay hắn chưa hề ngừng lại, cũng không hề nể tình.
Sau khi cắt đứt tình cảm, tâm thái của La Chinh sẽ có thay đổi mạnh mẽ. Chỉ có chủ động thoát ly khỏi trạng thái cắt đứt tình cảm, hoặc không được để cho bốn bức tượng La Hán Hàng Long phục hồi lại như cũ, nếu không, hắn không thể dừng tay lại được.
Dưới những nhát kiếm liên tiếp của La Chinh, ánh sáng vàng trên những mặt cắt kia càng lúc càng tối đi.
Ánh sáng vàng này bá đạo lạ thường, có thể khôi phục vết thương của La Hán Hàng Long như lúc ban đầu.
Đó chính là sức mạnh trong “quá khứ Trang Nghiêm” của kinh Phật.
Phật tâm ôm chặt quá khứ, trải qua kiếp nạn sinh tử lại khôi phục như ban đầu.
Ánh sáng đó có thể giúp cho bức tượng La Hán Hàng Long khôi phục lại trạng thái trước khi bị chém vỡ.
Nhưng tượng đá vẫn cứ là tượng đá. Ánh sáng vàng cũng không thể vô cùng vô tận. Sau mỗi nhát kiếm La Chinh chém xuống, ánh sáng vàng dần dần tối đi.
“Nếu còn khôi phục nữa, ta sẽ chém các ngươi thành bột phấn.”
Giọng nói không chút tình cảm của La Chinh vang lên, Lôi Phong U Thần Kiếm vẫn chém ra như trước, chém mấy cục đá thành những mảnh nhỏ hơn.
Nhìn thấy ánh sáng ngày càng yếu dần, La Chinh cũng hiểu, việc này sắp kết thúc rồi.
Trong lòng hắn vừa nghĩ như vậy thì ánh sáng vàng trên mặt cắt lại lập tức tăng vọt, đã thế còn gấp mười lần so với trước đây.
Cùng lúc đó, tần suất chấn động của những hòn đá nhỏ cũng tăng lên, điên cuồng dính lại với nhau.
“Ồ?”
La Chinh cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Rõ ràng ánh sáng vàng đã tối đi, nhưng lại lập tức sáng rực hơn chỉ trong nháy mắt?
Kiếm trong tay hắn vẫn không ngừng, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn vào sâu trong ngôi miếu. Hắn phát hiện có gì đó không ổn, giống như có ai đang can thiệp vào.
Cùng lúc này, Kim Thân Đại Phật cũng đang suy nghĩ. Phật tâm của ông ta đã đạt đến đại thừa, nhưng khi thấy La Chinh thi triển kiếm chiêu lạnh lùng như vậy, dường như còn chỉ tiện tay thi triển ra thì trong lòng ông ta liền có suy tính.
Tên nhóc Thần Hải Cảnh này, biển chân nguyên của hắn chắc chắn cũng chỉ là con số nhất cửu mà thôi, không thể đủ chân nguyên mà thi triển võ kỹ này được?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Uy lực như vậy mà cũng không thế đập nát bốn bức tượng La Hán Hàng Long. Điều này rõ ràng đã vượt qua dự liệu của La Chinh, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy hoang mang.
Mười tám vị La Hán, thực lực của người sau lại mạnh hơn người trước, nhưng chênh lệch cũng không quá lớn.
La Hán Hàng Long được xếp ở sân cuối cùng, thực lực mạnh hơn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng La Chinh đã dùng đến phương pháp mạnh mẽ như thế này mà cũng không thể hủy được bốn bức tượng, chuyện này hơi khó3giải quyết.
Đương nhiên hắn không thể nhìn ra, La Hán Hàng Long khôi phục lại được hình dạng ban đầu là do có người ở phía sau nhúng tay vào.
Bốn bức tượng La Hán Hàng Long cũng không dừng lại, ánh sáng của vảy rồng tiếp tục lấp lóe, một lần nữa bao phủ La Chinh từ bốn phía.
Nếu đổi lại là những võ giả khác, khi đối mặt với tình huống này có lẽ sẽ rơi vào trạng thái gần như tuyệt vọng.
Nhưng đối với La Chinh mà nói, trước mắt cũng chỉ là phiền toái mà thôi.
Đối mặt với bốn vị La Hán Hàng Long đang lao đến, sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, một lần nữa giơ cao Lôi Phong U Thần Kiếm lên. Thân kiếm dài hẹp treo2một bên. Một đường kiếm ý lờ mờ giống như một con rắn độc quấn lấy thân kiếm, không ngừng phun ra nuốt vào.
Ánh mắt La Chinh trở nên lạnh lẽo. Lúc này, dường như hắn đã biến thành một bức tượng không cảm xúc.
Chính vào giây phút La Chinh nâng Lôi Phong U Thần Kiếm lên, ánh mắt của Kim Thân Đại Phật ở sâu trong ngôi miếu cổ lập tức lóe sáng.
“Quả nhiên tên này tu thần đạo Đoạn Tình. Mặc dù còn chưa tới mức viên mãn, nhưng với tu vi Thần Hải Cảnh mà lĩnh ngộ được kiếm ý ác nghiệt như thế thì cũng là cực hạn rồi. Nếu hắn tu luyện đến bước cuối cùng, lĩnh ngộ được kiếm ý cực hạn thì một kiếm này chắc chắn1đại thành.”
Nói xong, Kim Thân Đại Phật giơ hoa sen trong tay lên. Đóa hoa sen không ngừng quay tròn trước mặt ông ta.
Thân hoa sen phân ra một nhánh. Trên phần nhánh đó có một đài sen, được sinh ra cùng một chỗ với hoa sen và lá sen.
Ông ta hạ bút thành văn, duỗi bàn tay phật to lớn hái đài sen, lấy ra một hạt sen màu vàng từ bên trong.
“Theo ta nghe được, chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Tâm quá khứ bất khả đắc, tâm hiện tại bất khả đắc, tâm vị lai bất khả đắc...”*
* Trong Kinh Hoa Nghiêm có nói: Nhất thiết duy tâm tạo (一切為心造) nghĩa là tất cả mọi cảnh giới, trong thế gian hay ngoài thế gian đều là do tâm tạo.
Nghĩa1là thế giới vật chất khách quan chỉ là tưởng tượng chứ không có thật, các cảnh giới đó đều là do tâm tưởng tượng ra. Mà cảnh giới không gian vật chất đã không có thật thì thời gian quá khứ, hiện tại, vị lai (tương lai) cũng chỉ là tưởng tượng chứ không có thật.
Khi Kim Thân Đại Phật tụng kinh, hạt sen màu vàng như được hòa tan ra, biến thành giọt nước thuần một màu vàng, không ngừng chuyển động trước người ông.
Giọt nước màu vàng này bắt đầu chuyển hóa hình dạng, có tứ chi, có cơ thể, có đầu...
Cuối cùng, hạt sen màu xanh đã biến thành một đứa bé. Mà đứa bé này có diện mạo rất giống La Chinh.
Tượng Phật đã vận dụng kinh “Vị Tằng1Hữu Thuyết Nhân Duyên” để suy tính vận mệnh của La Chinh.
Phương pháp suy tính này là một phương pháp giống như thần kỹ. Khi so sánh với phương pháp này, suy tính của các Thiên Tôn trong Thiên Đạo chẳng khác nào trò con nít.
Nhưng khi Kim Thân Đại Phật suy tính được một nửa thì ánh mắt lại có vẻ kinh ngạc, trong vẻ kinh ngạc đó còn có chút hậm hực.
Một lát sau, Kim Thân Đại Phật mới lên tiếng: “Là người không có số mệnh. Tại sao lại có một người không có số mệnh...”
Chỉ mới tiến hành suy tính được một nửa thì không tiến hành nổi nữa.
Lúc này, hạt sen màu vàng đã hóa thành hình của La Chinh, nhưng gương mặt vốn nên giống La Chinh như đúc lúc này dường như lại bao phủ một lớp sương mù, không thể ngưng kết thành hình dạng được.
“Được rồi, bản tọa muốn nhìn xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào?”
Bên này Kim Thân Đại Phật còn đang suy tính, bên kia La Chinh đã ra tay.
Dịch Thần Nhất Kiếm được thi triển ra, kiếm quang không gì không phá được.
Sức mạnh của bốn con rồng trên vai bốn La Hán Hàng Long bắt đầu bùng lên, nhưng không ngăn được sự xâm nhập của ánh kiếm.
Một kiếm chém ra không hề do dự. Bên hông bốn La Hán Hàng Long vốn đang xông về phía La Chinh bỗng xuất hiện một sợi dây nhỏ.
“Bụp bụp bụp bụp!”
Ngay sau đó, bốn âm thanh trầm đục vang lên.
Bốn La Hán Hàng Long bị La Chinh chém thành hai đoạn, đầu đuôi tách rời ngã xuống đất.
Nhưng vết thương bị La Chinh chém đứt lại tỏa ra ánh sáng vàng. Ánh vàng lấp lánh, cơ thể của pho tượng cũng sinh ra một sức mạnh kỳ lạ, một lần nữa dung hợp các mảnh vỡ lại với nhau.
Năng lực thần kỳ này tương đương với một cơ thể bất diệt. Cho dù La Chinh có chém nát đến cỡ nào thì bốn pho tượng La Hán Hàng Long vẫn có thể phục hồi lại như trước.
Đối mặt với cảnh tượng kỳ lạ như thế, ánh mắt La Chinh vẫn lạnh lẽo, không hề có chút xúc động nào.
Lúc này, tâm La Chinh lạnh như băng, không hề có suy nghĩ gì, chỉ có sát tâm vô cùng tỉnh táo, muốn giết chết bốn La Hán Hàng Long mà thôi.
“Bụp bụp bụp bụp...”
Lần này lại có thêm mấy tiếng trầm đục nữa vang lên.
Bốn La Hán Hàng Long còn chưa kịp đứng lên, trường kiếm của La Chinh đã chém ra lần nữa.
Ánh kiếm ẩn chứa kiếm ý lạnh lẽo, tàn khốc, khuếch tán thành một mặt quạt, một lần nữa chém xuống cơ thể La Hán Hàng Long.
“Lại nữa!”
Không đợi La Hán Hàng Long hợp lại với nhau lần nữa, kiếm của La Chinh đã chém xuống.
“Một kiếm...”
“Hai kiếm...”
“Ba kiếm...”
Từng kiếm cứ thế nối tiếp nhau, chém ra ngoài. Từng luồng ánh kiếm hình quạt lần lượt khuếch tán.
Ngay từ đầu hắn, đã chém La Hán Hàng Long thành hai đoạn, sau đó là bốn đoạn, rồi tám đoạn, cuối cùng bị cắt thành một đống đá vụn.
Nếu có người ngoài ở đây, chắc bọn họ không nhận ra được đống đá vụn này là cái gì nữa mất. Ngay cả tượng con rồng cũng bị La Chinh chém thành những mảnh vụn to bằng bàn tay.
Nhưng trên mặt cắt của đống gạch này, ánh sáng vàng vẫn sáng lóng lánh. Từng mảnh đá không ngừng chuyển động, dường như có lực hút, muốn dính lại với nhau, khôi phục thành La Hán Hàng Long như lúc trước.
Nhưng La Chinh không cho bọn chúng cơ hội.
Kiếm trong tay hắn chưa hề ngừng lại, cũng không hề nể tình.
Sau khi cắt đứt tình cảm, tâm thái của La Chinh sẽ có thay đổi mạnh mẽ. Chỉ có chủ động thoát ly khỏi trạng thái cắt đứt tình cảm, hoặc không được để cho bốn bức tượng La Hán Hàng Long phục hồi lại như cũ, nếu không, hắn không thể dừng tay lại được.
Dưới những nhát kiếm liên tiếp của La Chinh, ánh sáng vàng trên những mặt cắt kia càng lúc càng tối đi.
Ánh sáng vàng này bá đạo lạ thường, có thể khôi phục vết thương của La Hán Hàng Long như lúc ban đầu.
Đó chính là sức mạnh trong “quá khứ Trang Nghiêm” của kinh Phật.
Phật tâm ôm chặt quá khứ, trải qua kiếp nạn sinh tử lại khôi phục như ban đầu.
Ánh sáng đó có thể giúp cho bức tượng La Hán Hàng Long khôi phục lại trạng thái trước khi bị chém vỡ.
Nhưng tượng đá vẫn cứ là tượng đá. Ánh sáng vàng cũng không thể vô cùng vô tận. Sau mỗi nhát kiếm La Chinh chém xuống, ánh sáng vàng dần dần tối đi.
“Nếu còn khôi phục nữa, ta sẽ chém các ngươi thành bột phấn.”
Giọng nói không chút tình cảm của La Chinh vang lên, Lôi Phong U Thần Kiếm vẫn chém ra như trước, chém mấy cục đá thành những mảnh nhỏ hơn.
Nhìn thấy ánh sáng ngày càng yếu dần, La Chinh cũng hiểu, việc này sắp kết thúc rồi.
Trong lòng hắn vừa nghĩ như vậy thì ánh sáng vàng trên mặt cắt lại lập tức tăng vọt, đã thế còn gấp mười lần so với trước đây.
Cùng lúc đó, tần suất chấn động của những hòn đá nhỏ cũng tăng lên, điên cuồng dính lại với nhau.
“Ồ?”
La Chinh cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Rõ ràng ánh sáng vàng đã tối đi, nhưng lại lập tức sáng rực hơn chỉ trong nháy mắt?
Kiếm trong tay hắn vẫn không ngừng, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn vào sâu trong ngôi miếu. Hắn phát hiện có gì đó không ổn, giống như có ai đang can thiệp vào.
Cùng lúc này, Kim Thân Đại Phật cũng đang suy nghĩ. Phật tâm của ông ta đã đạt đến đại thừa, nhưng khi thấy La Chinh thi triển kiếm chiêu lạnh lùng như vậy, dường như còn chỉ tiện tay thi triển ra thì trong lòng ông ta liền có suy tính.
Tên nhóc Thần Hải Cảnh này, biển chân nguyên của hắn chắc chắn cũng chỉ là con số nhất cửu mà thôi, không thể đủ chân nguyên mà thi triển võ kỹ này được?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com