Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1200
Chương 1200: Sức mạnh chân long
Chúng hóa thành lưỡi đao gió và sấm sét, tiêu tán vào không gian xung quanh, trong đó còn kèm theo từng đường U Thần Ảnh.
Sau khi giằng co với bốn bức tượng La Hán Phục Hổ khoảng bốn năm nhịp thở, ánh mắt hắn lóe lên, lao thẳng đến một bức tượng trong số đó.
Mặc dù cả bốn bức tượng La Hán Phục Hổ này có thể hóa giải sấm sét và đao gió trong Lôi Phong U Thần Kiếm, nhưng đó cũng là cực hạn của chúng. Chưởng ảnh vẫn liên tiếp được đánh ra, các chiêu thức vô cùng tinh diệu, nhưng trong đó vẫn có sơ hở.
La Chinh nhanh nhạy nên đã nắm bắt được sơ hở này, vì thế mới lao đến gần.
Chỉ trong chớp mắt, tốc độ của hắn đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Khi bức tượng La Hán Phục Hổ3phát hiện ra La Chinh thì nó đã bị hắn dán sát trước người rồi. lúc này, bàn tay hắn đang đặt trên ngực của vị La Hán.
“Vỡ!”
Một chữ “vỡ” nhẹ nhàng được phun ra, cùng với đó là những âm thanh loảng xoảng. Lồng ngực vạm vỡ của vị La Hán Phục Hổ đó xuất hiện dấu một bàn tay chỉnh tề, vết nứt xung quanh dấu ấn đó nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ cơ thể của vị La Hán, rồi bức tượng ầm ầm vỡ ra, hóa thành một đống gạch vụn.
Lúc này, bởi vì La Chinh xuất phát sau mà đến trước cả đao gió. Dư uy của lưỡi đao gió trực tiếp thổi tan đám gạch vụn trước mặt.
Đánh nát một bức tượng xong, La Chinh không dừng lại. Thân hình hắn khẽ chuyển động, trường kiếm đang bên cạnh đột nhiên hướng2lên, quét ra một luồng ánh kiếm dứt khoát, bay thẳng đến bức tượng của một vị La Hán Phục Hổ khác.
“Ầm!”
Ánh kiếm lập tức bao phủ bức tượng La Hán Phục Hổ.
Bức tượng La Hán Phục Hổ đang đánh ra từng bóng chưởng hổ gầm, nhưng lúc này nó bỗng ngừng lại. Khi La Chinh chạy đến một bức tượng khác thì đã thấy trên bức tượng này bất ngờ xuất hiện từng vết nứt nhỏ, sau đó ầm ầm vỡ tan.
“Ầm, ầm...”
Chỉ còn lại hai bức tượng La Hán Phục Hổ, nên tất không thể tạo thành thế vây công, không thể uy hiếp La Chinh được nữa. Không cần tốn quá nhiều sức lực, La Chinh cũng có thể đánh nát hai bức tượng này.
Sau khi đánh nát bốn bức tượng, La Chinh vẫn không dừng lại.
Hắn đã xông qua được mười bảy cái sân trong.
Mặc1dù quá trình này không quá nguy hiểm, nhưng cũng hơi tốn thời gian và sức lực.
Tuy nhiên, trong lòng La Chinh lại càng mong đợi hơn. Không biết sau khi thông qua thử thách của hang động này thì sẽ có được phần thưởng như thế nào? Tiếp đó chính là khoảng sân thứ mười tám, cũng là sân cuối cùng.
Khi La Chinh vừa mới bước vào khoảng sân cuối cùng, bên tai đột nhiên có tiếng rồng ngâm.
“La Hán Hàng Long.”
Hai mắt La Chinh lóe lên.
Trên người bốn bức tượng La Hán ở bốn góc đều quấn một con rồng.
Thời xưa từng có người thu phục Chân Long, dùng lực của chính bản thân để hàng phục Chân Long dưới chướng của Phật. Vị La Hán Hàng Long này tên là Nan-đề-mật-đa-la (Nandimitra)
Lần này, La Chinh không đứng im chờ đợi nữa.
Hắn đã xông qua hết mười1bảy sân liên tiếp, giết chết mười bảy tượng Phật La Hán, nên cũng đã nhận ra điểm mấu chốt trong đó.
Thực lực của những bức tượng La Hán này không mạnh. Dù sao chúng cũng không phải là bản thể, chỉ là những bức tượng được rót phật tâm, ngưng tụ sức mạnh từ mùi hương mà thôi.
Hương hỏa, hay chính là lực tín ngưỡng.
Thánh vực Vạn Phật được rất nhiều tín đồ tôn thờ. Mặc dù thuyết pháp khác nhau, nhưng bản chất cũng không khác gì ba vị Vương của Yêu Dạ tộc.
Nhưng dù sao cũng vẫn có điểm chênh lệch.
Yêu Dạ tộc được ra đời trong vũ trụ, việc vận dụng và phát triển lực tín ngưỡng cũng chỉ hạn chế trên người ba vị Vương.
Nhưng truyền thừa của thánh vực Vạn Phật lại không đơn giản như vậy.
Bởi vì cái gọi là “chư thiên1thần phật”, một chữ “chư” đã ẩn chứa ý nghĩa của một chữ “nhiều”. Trời không chỉ có một, thần và phật được đặt song song thì rõ ràng cũng không chỉ tồn tại trong Thiên Đạo này. Phật tồn tại song song với thần.
Nói cách khác, truyền thừa của thánh vực Vạn Phật có lẽ đã vượt qua sự tồn tại của Thiên Đạo.
Nếu mười tám vị La Hán thật sự đến đây, chỉ một ngón tay thôi cũng đã có thể dễ dàng giết chết La Chinh rồi.
Những bức tượng đá này chỉ dựa vào một chút lực hương hỏa mà có thể phát huy được thực lực kinh người như thế, khiến La Chinh vô cùng kiêng kỵ. Quan trọng nhất là khi bốn bức tượng La Hán cùng liên thủ lại với nhau thì thực lực còn tăng lên gấp mấy lần, hoàn toàn không có bất kỳ một sơ hở nào.
Thực lực của bốn bức tượng cuối cùng này chắc chắn sẽ mạnh hơn những bức tượng trước. Để an toàn thì sau khi bước vào sân trong, La Chinh đã xông thẳng đến một pho tượng.
Đánh nát một bức tượng La Hán Hàng Long trước thì mọi chuyện sau đó sẽ dễ ứng phó hơn.
Bức tượng La Hán Hàng Long nằm ở góc tường không ngừng nứt ra, cơ thể rung lên, dường như sắp chuyển động.
Nhưng sau khi đến gần bức tượng La Hán Hàng Long, một ngón tay của La Chinh điểm vào đầu bức tượng. Chỉ cần đầu ngón tay của hắn đụng vào thì sức mạnh tuôn ra cũng có thể biến bức tượng kia thành bột phấn.
Ngay cả núi đá to lớn còn không ngăn cản được sức mạnh dời núi lấp biển của La Chinh, huống chi là một bức tượng đá cao tám thước trước mặt!
Mặc dù bức tượng La Hán Hàng Long còn chưa hề nhúc nhích, nhưng con rồng đá quấn trên đó lại bò lên vai phải, nhô cái sừng rồng của nó ra, chạm vào ngón tay La Chinh đang điểm tới.
Nhưng Chân Long thì cũng chỉ làm từ đá mà thôi.
La Chinh không hề do dự, một chỉ này là tình huống bắt buộc. Hắn phá được một bức tượng thì sẽ có thể phá luôn ba bức tượng còn lại. Phần thưởng trong hang động này nhất định phải thuộc về hắn.
Nhưng không ngờ, khi đầu ngón tay của La Chinh điểm vào sừng của con rồng kia, hắn lại cảm nhận được một luồng sức mạnh thật lớn truyền đến.
“Ầm!”
Đầu ngón tay và sừng Chân Long chạm vào nhau.
Sừng vỡ nát, nhưng cũng đã ngăn được một chỉ này của La Chinh.
Cùng lúc đó, La Hán Hàng Long đã “thức tỉnh” hoàn toàn, đôi tay nó vỗ xuống, một tiếng rồng ngâm đồng thời truyền đến, giống như có một con rồng trong cơ thể người này đang tỉnh dậy vậy.
Cùng lúc đó, con rồng quấn quanh trên pho tượng bắt đầu lóe sáng.
Đó là ánh sáng của vảy rồng.
“Grào!”
Hai chưởng đánh ra cùng lúc, đều hướng đến chỉ ấn của La Chinh.
Một kích La Chinh vừa đánh lén chưa thể thành công, hắn không kịp đề phòng nên bị La Hán Hàng Long đánh trúng.
“Sức mạnh thật cường đại.”
Hai chưởng đánh xuống, La Chinh cảm nhận được một sức mạnh có thể dời núi lấp biển truyền đến.
Cả người hắn bắn ngược ra phía sau, hai chân kéo thành một hàng dài trên mặt đất, cả người đâm vào một vách tường khác trong sân.
“Ầm ầm!”
La Chinh bị một luồng sức mạnh cường đại đánh bay đi nên lực phá hoại kinh người tới mức nào?
Nếu là ở Hạ Giới, một ngọn núi lớn bị hắn đâm phải như thế thì không những chỉ đổ ngọn núi thứ nhất mà ngay cả những ngọn núi phía sau cũng liên tiếp vỡ vụn.
Vách tường ở sân này nhìn thì có vẻ đã cũ nát, dường như chỉ cần một cơn bão cuốn tới cũng có thể phá hủy cả ngôi miếu này. Nhưng nó bị La Chinh đâm phải như vậy mà lại không hề nhúc nhích, độ chắc chắn của nó khiến người ta phải thán phục.
Nhưng dù sao đây cũng là chiến trường mộng ảo.
Những bức tường của thành chính bên ngoài nhìn vô cùng bình thường, nhưng võ giả mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể phá vỡ được. Chắc chắn cả hai đều có cùng một nguyên tắc. Đồ do Thiên Đạo tạo ra, làm sao có thể bị tổn hại dễ dàng như thế được?
La Chinh cũng không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ những thứ này nữa. Bây giờ, hắn đang tập trung hết sức vào con rồng trên vai La Hán Hàng Long.
Vị La Hán kia mạnh như vậy cũng là nhờ sức mạnh của con rồng. Hắn không ngờ La Hán Hàng Long có thể đối kháng với hắn là nhờ sức mạnh của con rồng kia.
Khi La Hán Hàng Long đánh ra hai chưởng, vảy trên người con rồng cũng sáng lên...
Nhưng, con rồng này cũng chỉ được làm từ đá. Cho dù vảy rồng toàn thân có sáng lên, sức mạnh có kinh khủng hơn thì cũng không thể bằng La Chinh được.
Nếu đây là một con Chân Long, vảy rồng toàn thân đều được thắp sáng lên thì chỉ sợ La Chinh đã sớm bị đập thành tro.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Sau khi giằng co với bốn bức tượng La Hán Phục Hổ khoảng bốn năm nhịp thở, ánh mắt hắn lóe lên, lao thẳng đến một bức tượng trong số đó.
Mặc dù cả bốn bức tượng La Hán Phục Hổ này có thể hóa giải sấm sét và đao gió trong Lôi Phong U Thần Kiếm, nhưng đó cũng là cực hạn của chúng. Chưởng ảnh vẫn liên tiếp được đánh ra, các chiêu thức vô cùng tinh diệu, nhưng trong đó vẫn có sơ hở.
La Chinh nhanh nhạy nên đã nắm bắt được sơ hở này, vì thế mới lao đến gần.
Chỉ trong chớp mắt, tốc độ của hắn đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Khi bức tượng La Hán Phục Hổ3phát hiện ra La Chinh thì nó đã bị hắn dán sát trước người rồi. lúc này, bàn tay hắn đang đặt trên ngực của vị La Hán.
“Vỡ!”
Một chữ “vỡ” nhẹ nhàng được phun ra, cùng với đó là những âm thanh loảng xoảng. Lồng ngực vạm vỡ của vị La Hán Phục Hổ đó xuất hiện dấu một bàn tay chỉnh tề, vết nứt xung quanh dấu ấn đó nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ cơ thể của vị La Hán, rồi bức tượng ầm ầm vỡ ra, hóa thành một đống gạch vụn.
Lúc này, bởi vì La Chinh xuất phát sau mà đến trước cả đao gió. Dư uy của lưỡi đao gió trực tiếp thổi tan đám gạch vụn trước mặt.
Đánh nát một bức tượng xong, La Chinh không dừng lại. Thân hình hắn khẽ chuyển động, trường kiếm đang bên cạnh đột nhiên hướng2lên, quét ra một luồng ánh kiếm dứt khoát, bay thẳng đến bức tượng của một vị La Hán Phục Hổ khác.
“Ầm!”
Ánh kiếm lập tức bao phủ bức tượng La Hán Phục Hổ.
Bức tượng La Hán Phục Hổ đang đánh ra từng bóng chưởng hổ gầm, nhưng lúc này nó bỗng ngừng lại. Khi La Chinh chạy đến một bức tượng khác thì đã thấy trên bức tượng này bất ngờ xuất hiện từng vết nứt nhỏ, sau đó ầm ầm vỡ tan.
“Ầm, ầm...”
Chỉ còn lại hai bức tượng La Hán Phục Hổ, nên tất không thể tạo thành thế vây công, không thể uy hiếp La Chinh được nữa. Không cần tốn quá nhiều sức lực, La Chinh cũng có thể đánh nát hai bức tượng này.
Sau khi đánh nát bốn bức tượng, La Chinh vẫn không dừng lại.
Hắn đã xông qua được mười bảy cái sân trong.
Mặc1dù quá trình này không quá nguy hiểm, nhưng cũng hơi tốn thời gian và sức lực.
Tuy nhiên, trong lòng La Chinh lại càng mong đợi hơn. Không biết sau khi thông qua thử thách của hang động này thì sẽ có được phần thưởng như thế nào? Tiếp đó chính là khoảng sân thứ mười tám, cũng là sân cuối cùng.
Khi La Chinh vừa mới bước vào khoảng sân cuối cùng, bên tai đột nhiên có tiếng rồng ngâm.
“La Hán Hàng Long.”
Hai mắt La Chinh lóe lên.
Trên người bốn bức tượng La Hán ở bốn góc đều quấn một con rồng.
Thời xưa từng có người thu phục Chân Long, dùng lực của chính bản thân để hàng phục Chân Long dưới chướng của Phật. Vị La Hán Hàng Long này tên là Nan-đề-mật-đa-la (Nandimitra)
Lần này, La Chinh không đứng im chờ đợi nữa.
Hắn đã xông qua hết mười1bảy sân liên tiếp, giết chết mười bảy tượng Phật La Hán, nên cũng đã nhận ra điểm mấu chốt trong đó.
Thực lực của những bức tượng La Hán này không mạnh. Dù sao chúng cũng không phải là bản thể, chỉ là những bức tượng được rót phật tâm, ngưng tụ sức mạnh từ mùi hương mà thôi.
Hương hỏa, hay chính là lực tín ngưỡng.
Thánh vực Vạn Phật được rất nhiều tín đồ tôn thờ. Mặc dù thuyết pháp khác nhau, nhưng bản chất cũng không khác gì ba vị Vương của Yêu Dạ tộc.
Nhưng dù sao cũng vẫn có điểm chênh lệch.
Yêu Dạ tộc được ra đời trong vũ trụ, việc vận dụng và phát triển lực tín ngưỡng cũng chỉ hạn chế trên người ba vị Vương.
Nhưng truyền thừa của thánh vực Vạn Phật lại không đơn giản như vậy.
Bởi vì cái gọi là “chư thiên1thần phật”, một chữ “chư” đã ẩn chứa ý nghĩa của một chữ “nhiều”. Trời không chỉ có một, thần và phật được đặt song song thì rõ ràng cũng không chỉ tồn tại trong Thiên Đạo này. Phật tồn tại song song với thần.
Nói cách khác, truyền thừa của thánh vực Vạn Phật có lẽ đã vượt qua sự tồn tại của Thiên Đạo.
Nếu mười tám vị La Hán thật sự đến đây, chỉ một ngón tay thôi cũng đã có thể dễ dàng giết chết La Chinh rồi.
Những bức tượng đá này chỉ dựa vào một chút lực hương hỏa mà có thể phát huy được thực lực kinh người như thế, khiến La Chinh vô cùng kiêng kỵ. Quan trọng nhất là khi bốn bức tượng La Hán cùng liên thủ lại với nhau thì thực lực còn tăng lên gấp mấy lần, hoàn toàn không có bất kỳ một sơ hở nào.
Thực lực của bốn bức tượng cuối cùng này chắc chắn sẽ mạnh hơn những bức tượng trước. Để an toàn thì sau khi bước vào sân trong, La Chinh đã xông thẳng đến một pho tượng.
Đánh nát một bức tượng La Hán Hàng Long trước thì mọi chuyện sau đó sẽ dễ ứng phó hơn.
Bức tượng La Hán Hàng Long nằm ở góc tường không ngừng nứt ra, cơ thể rung lên, dường như sắp chuyển động.
Nhưng sau khi đến gần bức tượng La Hán Hàng Long, một ngón tay của La Chinh điểm vào đầu bức tượng. Chỉ cần đầu ngón tay của hắn đụng vào thì sức mạnh tuôn ra cũng có thể biến bức tượng kia thành bột phấn.
Ngay cả núi đá to lớn còn không ngăn cản được sức mạnh dời núi lấp biển của La Chinh, huống chi là một bức tượng đá cao tám thước trước mặt!
Mặc dù bức tượng La Hán Hàng Long còn chưa hề nhúc nhích, nhưng con rồng đá quấn trên đó lại bò lên vai phải, nhô cái sừng rồng của nó ra, chạm vào ngón tay La Chinh đang điểm tới.
Nhưng Chân Long thì cũng chỉ làm từ đá mà thôi.
La Chinh không hề do dự, một chỉ này là tình huống bắt buộc. Hắn phá được một bức tượng thì sẽ có thể phá luôn ba bức tượng còn lại. Phần thưởng trong hang động này nhất định phải thuộc về hắn.
Nhưng không ngờ, khi đầu ngón tay của La Chinh điểm vào sừng của con rồng kia, hắn lại cảm nhận được một luồng sức mạnh thật lớn truyền đến.
“Ầm!”
Đầu ngón tay và sừng Chân Long chạm vào nhau.
Sừng vỡ nát, nhưng cũng đã ngăn được một chỉ này của La Chinh.
Cùng lúc đó, La Hán Hàng Long đã “thức tỉnh” hoàn toàn, đôi tay nó vỗ xuống, một tiếng rồng ngâm đồng thời truyền đến, giống như có một con rồng trong cơ thể người này đang tỉnh dậy vậy.
Cùng lúc đó, con rồng quấn quanh trên pho tượng bắt đầu lóe sáng.
Đó là ánh sáng của vảy rồng.
“Grào!”
Hai chưởng đánh ra cùng lúc, đều hướng đến chỉ ấn của La Chinh.
Một kích La Chinh vừa đánh lén chưa thể thành công, hắn không kịp đề phòng nên bị La Hán Hàng Long đánh trúng.
“Sức mạnh thật cường đại.”
Hai chưởng đánh xuống, La Chinh cảm nhận được một sức mạnh có thể dời núi lấp biển truyền đến.
Cả người hắn bắn ngược ra phía sau, hai chân kéo thành một hàng dài trên mặt đất, cả người đâm vào một vách tường khác trong sân.
“Ầm ầm!”
La Chinh bị một luồng sức mạnh cường đại đánh bay đi nên lực phá hoại kinh người tới mức nào?
Nếu là ở Hạ Giới, một ngọn núi lớn bị hắn đâm phải như thế thì không những chỉ đổ ngọn núi thứ nhất mà ngay cả những ngọn núi phía sau cũng liên tiếp vỡ vụn.
Vách tường ở sân này nhìn thì có vẻ đã cũ nát, dường như chỉ cần một cơn bão cuốn tới cũng có thể phá hủy cả ngôi miếu này. Nhưng nó bị La Chinh đâm phải như vậy mà lại không hề nhúc nhích, độ chắc chắn của nó khiến người ta phải thán phục.
Nhưng dù sao đây cũng là chiến trường mộng ảo.
Những bức tường của thành chính bên ngoài nhìn vô cùng bình thường, nhưng võ giả mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể phá vỡ được. Chắc chắn cả hai đều có cùng một nguyên tắc. Đồ do Thiên Đạo tạo ra, làm sao có thể bị tổn hại dễ dàng như thế được?
La Chinh cũng không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ những thứ này nữa. Bây giờ, hắn đang tập trung hết sức vào con rồng trên vai La Hán Hàng Long.
Vị La Hán kia mạnh như vậy cũng là nhờ sức mạnh của con rồng. Hắn không ngờ La Hán Hàng Long có thể đối kháng với hắn là nhờ sức mạnh của con rồng kia.
Khi La Hán Hàng Long đánh ra hai chưởng, vảy trên người con rồng cũng sáng lên...
Nhưng, con rồng này cũng chỉ được làm từ đá. Cho dù vảy rồng toàn thân có sáng lên, sức mạnh có kinh khủng hơn thì cũng không thể bằng La Chinh được.
Nếu đây là một con Chân Long, vảy rồng toàn thân đều được thắp sáng lên thì chỉ sợ La Chinh đã sớm bị đập thành tro.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com