Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1196
Chương 1196: Giết lần ba
Có thể đùa giỡn với Long Cầm như vậy, sợ rằng thực lực mà La Chinh ẩn giấu không chỉ có thế.
La Chinh vẫn lặng lẽ lơ lửng trong không trung, trên mặt vẫn là nụ cười như có như không. Trong mắt nhiều võ giả, nụ cười này cũng thể hiện một vẻ cao thâm không lường được.
Không lâu sau, một bóng dáng lại vội chạy từ trong thành tới. Đó chính là Long Cầm đã bị La Chinh giết chết hai lần.
Ngã hai lần ở cùng một chỗ, đây là sai lầm không thể bỏ qua. Lúc này, tâm trạng Long Cầm đã xấu tới cực điểm, dường như không thể khống chế được nữa!
Đây cũng là chênh lệch giữa võ giả Thượng Giới và võ giả Hạ Giới.
Tài nguyên, thậm chí nguyên khí trời đất của võ giả Hạ Giới đều không thể so3sánh với võ giả Thượng Giới, nhưng vì muốn thoát khỏi Đại Thế Giới, phi thăng lên Thượng Giới nên họ nỗ lực hơn các võ giả Thượng Giới nhiều, thời gian cũng tốn nhiều hơn vô số lần!
Ví dụ, ở Hạ Giới, võ giả Thần Hải Cảnh có thể được gọi là “đại năng”, là sự tồn tại cao nhất trong Đại Thế Giới. Để tu luyện đến Thần Hải Cảnh, bọn họ cũng cần thời gian tu luyện hơn võ giả Thượng Giới nhiều.
Nhưng những Thiên Kiêu Ma tộc như Long Cầm lại đúng lúc gặp Đại Thế Chi Tranh, nên tốc độ tu luyện nhanh hơn vô số lần. Tâm võ đạo của bọn họ chưa từng bị thời gian thử thách, thậm chí cũng rất ít gặp phải nguy hiểm, thế nên dù thực lực có mạnh hơn võ giả phi thăng nhiều,2nhưng tâm tình lại kém hơn.
Để xảy ra thất bại kiểu này trên người mình, Long Cầm không thể chấp nhận được. Bây giờ gã giống như một con mãnh thú đang phẫn nộ, có thua mất điểm mộng ảo nữa hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Gã chỉ muốn phát tiết, muốn xé xác võ giả Nhân tộc kia để trút giận!
“Cút ra!”
Dưới tiếng gào thét của Long Cầm, các võ giả xung quanh tường thành dần nhường ra một khoảng trống, nhìn Long Cầm nhảy vọt đến, bám vào tường thành rồi mượn lực xông ra khỏi trường thành!
Hắn hoàn thành một loạt các động tác như vậy, nhưng ngay cả mục tiêu của bản thân cũng không nắm chắc…
Trông thấy cảnh tượng này, một số cường giả ẩn nấp trong đám đông cũng thầm thở dài. Nếu Long Cầm có thể1khống chế tức giận của bản thân thì khi đối mặt với La Chinh vẫn còn cơ hội chiến thắng. Nhưng bây giờ tâm võ đạo của gã đã loạn, lần này xông ra chỉ có khả năng tặng không điểm mộng ảo cho thằng nhóc Nhân tộc kia thôi.
Quả nhiên…
Long Cầm vừa xông ra khỏi tường thành thì đột nhiên phát hiện La Chinh đã biến mất rồi?
Gã đang phẫn nộ, nên trước tiên chỉ muốn ra khỏi thành, sau đó giết chết La Chinh, thế nhưng lại hoàn toàn không chú ý đến vị trí của La Chinh!
Đúng lúc Long Cầm đang khựng lại trong không trung thì một giọng nói thản nhiên truyền đến. Chính là La Chinh!
Lúc này La Chinh đang lơ lửng trên đỉnh đầu Long Cầm, ánh mắt dửng dưng, trên Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay tỏa ra hàn1khí màu xanh lam…
“Ngươi nói ngươi là sói, ta đồng ý cách nói này.” La Chinh nở nụ cười. Trong lúc nói chuyện, Lôi Phong U Thần Kiếm đã được giương cao, “Nhưng, ngươi cùng lắm cũng chỉ được coi là một con sói yếu mà thôi!”
Nói đến đây, trường kiếm của La Chinh liền chém xuống!
Lúc lưỡi kiếm chém xuống gáy Long Cầm, nó lại hơi chếch đi. La Chinh dùng một mặt kiếm đập vào phía sau cổ Long Cầm!
“Ầm!”
Một âm thanh trong trẻo truyền đến, cùng với đó là tiếng rên rỉ của Long Cầm. Gã rơi nhanh xuống dưới, sắp đập xuống mặt đất.
Nhưng đúng lúc này, La Chinh bước ra một bước, thân hình bỗng biến mất, đồng thời vượt qua không gian, xuất hiện trước mặt Long Cầm. La Chinh ngẩng đầu nhìn Long Cầm đang rơi thẳng xuống, trường kiếm1lại giương lên: “Còn ngươi nói ta là cừu, câu này ta không thể đồng ý!”
“Ầm!”
Nói xong, La Chinh lại đập mặt kiếm vào người Long Cầm giống như là đang đánh bóng bàn.
Âm thanh giòn giã vang lên, Long Cầm vừa lăn lộn vừa bay lên trên không trung…
Bị La Chinh đập hai lần liên tiếp như vậy, đầu óc Long Cầm cũng hỗn loạn. Mặc dù nghe rõ tiếng của La Chinh, nhưng ngay cả cơ hội mở miệng hắn cũng chưa từng có!
Sau khi đập Long Cầm lên trên, thân hình La Chinh lại lóe lên, bước ra một bước. Thân hình hắn lại xuất hiện trước Long Cầm, trên đầy ý cười, tiếp tục nói: “Ta không phải cừu, cũng không được coi là sói… Ta là sư tử ăn thịt sói!”
Vừa dứt lời, mắt La Chinh tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Lần này La Chinh không hề nương tay, trong trường kiếm bộc phát ra khí thế dứt khoát. Bản thân La Chinh cũng biến thành sát thần vô tình!
Trong ánh kiếm chém ra ẩn chứa kiếm ý khủng bố, lao thẳng về phía Long Cầm!
Lúc này Long Cầm như một món đồ chơi của La Chinh, bị hắn tùy ý đập tới đập lui, làm gì có thể phản kháng?
Kiếm này của La Chinh đã giết Long Cầm lần thứ ba!
Chuyện này nghe thôi cũng đã kỳ lạ lắm rồi!
Dù sao thì võ giả trong chiến trường mộng ảo đều dựa vào thành chính, không đánh lại được người ta thì chạy vào thành chính là được rồi, làm gì có tên ngốc nào lại xông ra hết lần này đến lần khác để người ta giết chứ?
Vậy mà La Chinh lại làm được!
Giết chết Long Cầm ba lần. Lần đầu tiên La Chinh giành được một trăm bốn mươi nghìn điểm mộng ảo, lần thứ hai giành được bảy mươi nghìn điểm, còn lần thứ ba lại giảm thêm một nửa, giành được hơn ba mươi nghìn điểm mộng ảo. Cộng thêm điểm mộng ảo lúc trước đã tích lũy, điểm mộng ảo trong tay La Chinh đã đạt đến hơn ba trăm mười nghìn điểm.
Sau đó La Chinh lại dò thứ hạng của mình!
Sau khi hấp thu điểm mộng ảo của Long Cầm, thứ hạng của La Chinh liền tăng vọt!
Lúc trước La Chinh chỉ có bảy mươi nghìn điểm mộng ảo, xếp thứ bốn trăm mười nghìn ở giới này, xếp thứ mười chín triệu trong chiến trường mộng ảo!
Nhưng lúc này thứ hạng của La Chinh đã vào khoảng tám mươi nghìn trong giới này, thứ hạng trong chiến trường mộng ảo là khoảng ba triệu chín trăm nghìn… Đây cũng là lần đầu tiên tên của La Chinh lọt vào khoảng mười lăm triệu.
Ở thế giới bên ngoài, sự chú ý vào kim tự tháp của mọi người cũng chỉ giới hạn trong năm triệu cái tên đầu tiên…
Có thể xếp hạng trong khoảng năm triệu cái tên đầu tiên trong mười vạn Đại Giới thì có thể coi là ưu tú. Dù sao thì đây cũng là năm triệu cái tên đứng đầu trong một tỉ người.
Đương nhiên, dùng từ ưu tú để hình dung La Chinh thì rõ ràng không phù hợp. Bởi hắn bị xếp ở vị trí này chẳng qua là do tốc độ thu thập điểm mộng ảo chậm hơn một chút mà thôi.
Lúc này, tất cả các võ giả của thiên cung Vân Miểu đều đang tập trung xung quanh kim tự tháp. Ánh mắt bọn họ tập trung vào những cái tên tạo thành kim tự tháp này.
“Xếp thứ nhất vẫn là Hiên Viên Thần Phong của Chư Thần Vô Niệm!”
“Hiên Viên Thần Phong là Đạo Tử của Chư Thần Vô Niệm! Nghe nói năm đó hắn dựa vào phương pháp của Nguyên Tội Thiên Tôn nên đã nuốt một mảnh vỡ Thiên Đạo, chịu đựng nỗi thống khổ khi tâm bị cắn nát… Người này xếp thứ nhất quả thực không uổng!”
“Hình như biểu hiện của võ giả thiên cung Vân Miểu chúng ta đều không nổi bật! Cho đến giờ vẫn chưa có ai tiến vào mười nghìn vị trí đầu tiên! Ngải An Tâm mà vẫn xếp thứ một trăm mười nghìn… Không ngờ biểu hiện của Tiết Mộc Dương còn tốt hơn nàng một chút, tiến vào tám mươi nghìn cái tên đầu tiên rồi!”
“Vội gì chứ, vừa mới bắt đầu mà. Chẳng phải La Chinh còn chưa xuất hiện sao?”
“Đừng nhắc La Chinh nữa. Vẫn chưa thấy bóng dáng thằng nhóc đó đâu!”
“Tìm thấy La Chinh rồi! Xếp thứ ba triệu chín trăm ba mươi nghìn! Hắn đã lên năm triệu đầu tiên!” Một võ giả trong thiên cung Vân Miểu hô to.
Vân Lạc vẫn trầm mặc không nói. Nghe thấy tiếng của võ giả kia, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên.
Từ sau khi chiến trường mộng ảo bắt đầu, La Chinh hoàn toàn mất tích. Thậm chí Vân Lạc còn hoài nghi, không biết có phải La Chinh không tiến vào chiến trường mộng ảo hay không! Nhưng bây giờ nghe thấy tên la Chinh lần đầu tiên, Vân Lạc cũng yên tâm rồi.
Nàng tin La Chinh. Tên nhóc này đã không tiến vào thì thôi, nhưng chỉ cần tiến vào thì ắt phải giành được thành tích không tệ!
“Mới xếp thứ ba triệu chín trăm nghìn… rốt cuộc thằng nhóc này muốn làm gì?” Có người không vừa lòng, lên tiếng làu bàu. Cho dù thế nào thì biểu hiện của thằng nhóc này cũng không phù hợp với phong cách mà hắn thể hiện trong truyền thừa Tân Hỏa!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
La Chinh vẫn lặng lẽ lơ lửng trong không trung, trên mặt vẫn là nụ cười như có như không. Trong mắt nhiều võ giả, nụ cười này cũng thể hiện một vẻ cao thâm không lường được.
Không lâu sau, một bóng dáng lại vội chạy từ trong thành tới. Đó chính là Long Cầm đã bị La Chinh giết chết hai lần.
Ngã hai lần ở cùng một chỗ, đây là sai lầm không thể bỏ qua. Lúc này, tâm trạng Long Cầm đã xấu tới cực điểm, dường như không thể khống chế được nữa!
Đây cũng là chênh lệch giữa võ giả Thượng Giới và võ giả Hạ Giới.
Tài nguyên, thậm chí nguyên khí trời đất của võ giả Hạ Giới đều không thể so3sánh với võ giả Thượng Giới, nhưng vì muốn thoát khỏi Đại Thế Giới, phi thăng lên Thượng Giới nên họ nỗ lực hơn các võ giả Thượng Giới nhiều, thời gian cũng tốn nhiều hơn vô số lần!
Ví dụ, ở Hạ Giới, võ giả Thần Hải Cảnh có thể được gọi là “đại năng”, là sự tồn tại cao nhất trong Đại Thế Giới. Để tu luyện đến Thần Hải Cảnh, bọn họ cũng cần thời gian tu luyện hơn võ giả Thượng Giới nhiều.
Nhưng những Thiên Kiêu Ma tộc như Long Cầm lại đúng lúc gặp Đại Thế Chi Tranh, nên tốc độ tu luyện nhanh hơn vô số lần. Tâm võ đạo của bọn họ chưa từng bị thời gian thử thách, thậm chí cũng rất ít gặp phải nguy hiểm, thế nên dù thực lực có mạnh hơn võ giả phi thăng nhiều,2nhưng tâm tình lại kém hơn.
Để xảy ra thất bại kiểu này trên người mình, Long Cầm không thể chấp nhận được. Bây giờ gã giống như một con mãnh thú đang phẫn nộ, có thua mất điểm mộng ảo nữa hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Gã chỉ muốn phát tiết, muốn xé xác võ giả Nhân tộc kia để trút giận!
“Cút ra!”
Dưới tiếng gào thét của Long Cầm, các võ giả xung quanh tường thành dần nhường ra một khoảng trống, nhìn Long Cầm nhảy vọt đến, bám vào tường thành rồi mượn lực xông ra khỏi trường thành!
Hắn hoàn thành một loạt các động tác như vậy, nhưng ngay cả mục tiêu của bản thân cũng không nắm chắc…
Trông thấy cảnh tượng này, một số cường giả ẩn nấp trong đám đông cũng thầm thở dài. Nếu Long Cầm có thể1khống chế tức giận của bản thân thì khi đối mặt với La Chinh vẫn còn cơ hội chiến thắng. Nhưng bây giờ tâm võ đạo của gã đã loạn, lần này xông ra chỉ có khả năng tặng không điểm mộng ảo cho thằng nhóc Nhân tộc kia thôi.
Quả nhiên…
Long Cầm vừa xông ra khỏi tường thành thì đột nhiên phát hiện La Chinh đã biến mất rồi?
Gã đang phẫn nộ, nên trước tiên chỉ muốn ra khỏi thành, sau đó giết chết La Chinh, thế nhưng lại hoàn toàn không chú ý đến vị trí của La Chinh!
Đúng lúc Long Cầm đang khựng lại trong không trung thì một giọng nói thản nhiên truyền đến. Chính là La Chinh!
Lúc này La Chinh đang lơ lửng trên đỉnh đầu Long Cầm, ánh mắt dửng dưng, trên Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay tỏa ra hàn1khí màu xanh lam…
“Ngươi nói ngươi là sói, ta đồng ý cách nói này.” La Chinh nở nụ cười. Trong lúc nói chuyện, Lôi Phong U Thần Kiếm đã được giương cao, “Nhưng, ngươi cùng lắm cũng chỉ được coi là một con sói yếu mà thôi!”
Nói đến đây, trường kiếm của La Chinh liền chém xuống!
Lúc lưỡi kiếm chém xuống gáy Long Cầm, nó lại hơi chếch đi. La Chinh dùng một mặt kiếm đập vào phía sau cổ Long Cầm!
“Ầm!”
Một âm thanh trong trẻo truyền đến, cùng với đó là tiếng rên rỉ của Long Cầm. Gã rơi nhanh xuống dưới, sắp đập xuống mặt đất.
Nhưng đúng lúc này, La Chinh bước ra một bước, thân hình bỗng biến mất, đồng thời vượt qua không gian, xuất hiện trước mặt Long Cầm. La Chinh ngẩng đầu nhìn Long Cầm đang rơi thẳng xuống, trường kiếm1lại giương lên: “Còn ngươi nói ta là cừu, câu này ta không thể đồng ý!”
“Ầm!”
Nói xong, La Chinh lại đập mặt kiếm vào người Long Cầm giống như là đang đánh bóng bàn.
Âm thanh giòn giã vang lên, Long Cầm vừa lăn lộn vừa bay lên trên không trung…
Bị La Chinh đập hai lần liên tiếp như vậy, đầu óc Long Cầm cũng hỗn loạn. Mặc dù nghe rõ tiếng của La Chinh, nhưng ngay cả cơ hội mở miệng hắn cũng chưa từng có!
Sau khi đập Long Cầm lên trên, thân hình La Chinh lại lóe lên, bước ra một bước. Thân hình hắn lại xuất hiện trước Long Cầm, trên đầy ý cười, tiếp tục nói: “Ta không phải cừu, cũng không được coi là sói… Ta là sư tử ăn thịt sói!”
Vừa dứt lời, mắt La Chinh tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Lần này La Chinh không hề nương tay, trong trường kiếm bộc phát ra khí thế dứt khoát. Bản thân La Chinh cũng biến thành sát thần vô tình!
Trong ánh kiếm chém ra ẩn chứa kiếm ý khủng bố, lao thẳng về phía Long Cầm!
Lúc này Long Cầm như một món đồ chơi của La Chinh, bị hắn tùy ý đập tới đập lui, làm gì có thể phản kháng?
Kiếm này của La Chinh đã giết Long Cầm lần thứ ba!
Chuyện này nghe thôi cũng đã kỳ lạ lắm rồi!
Dù sao thì võ giả trong chiến trường mộng ảo đều dựa vào thành chính, không đánh lại được người ta thì chạy vào thành chính là được rồi, làm gì có tên ngốc nào lại xông ra hết lần này đến lần khác để người ta giết chứ?
Vậy mà La Chinh lại làm được!
Giết chết Long Cầm ba lần. Lần đầu tiên La Chinh giành được một trăm bốn mươi nghìn điểm mộng ảo, lần thứ hai giành được bảy mươi nghìn điểm, còn lần thứ ba lại giảm thêm một nửa, giành được hơn ba mươi nghìn điểm mộng ảo. Cộng thêm điểm mộng ảo lúc trước đã tích lũy, điểm mộng ảo trong tay La Chinh đã đạt đến hơn ba trăm mười nghìn điểm.
Sau đó La Chinh lại dò thứ hạng của mình!
Sau khi hấp thu điểm mộng ảo của Long Cầm, thứ hạng của La Chinh liền tăng vọt!
Lúc trước La Chinh chỉ có bảy mươi nghìn điểm mộng ảo, xếp thứ bốn trăm mười nghìn ở giới này, xếp thứ mười chín triệu trong chiến trường mộng ảo!
Nhưng lúc này thứ hạng của La Chinh đã vào khoảng tám mươi nghìn trong giới này, thứ hạng trong chiến trường mộng ảo là khoảng ba triệu chín trăm nghìn… Đây cũng là lần đầu tiên tên của La Chinh lọt vào khoảng mười lăm triệu.
Ở thế giới bên ngoài, sự chú ý vào kim tự tháp của mọi người cũng chỉ giới hạn trong năm triệu cái tên đầu tiên…
Có thể xếp hạng trong khoảng năm triệu cái tên đầu tiên trong mười vạn Đại Giới thì có thể coi là ưu tú. Dù sao thì đây cũng là năm triệu cái tên đứng đầu trong một tỉ người.
Đương nhiên, dùng từ ưu tú để hình dung La Chinh thì rõ ràng không phù hợp. Bởi hắn bị xếp ở vị trí này chẳng qua là do tốc độ thu thập điểm mộng ảo chậm hơn một chút mà thôi.
Lúc này, tất cả các võ giả của thiên cung Vân Miểu đều đang tập trung xung quanh kim tự tháp. Ánh mắt bọn họ tập trung vào những cái tên tạo thành kim tự tháp này.
“Xếp thứ nhất vẫn là Hiên Viên Thần Phong của Chư Thần Vô Niệm!”
“Hiên Viên Thần Phong là Đạo Tử của Chư Thần Vô Niệm! Nghe nói năm đó hắn dựa vào phương pháp của Nguyên Tội Thiên Tôn nên đã nuốt một mảnh vỡ Thiên Đạo, chịu đựng nỗi thống khổ khi tâm bị cắn nát… Người này xếp thứ nhất quả thực không uổng!”
“Hình như biểu hiện của võ giả thiên cung Vân Miểu chúng ta đều không nổi bật! Cho đến giờ vẫn chưa có ai tiến vào mười nghìn vị trí đầu tiên! Ngải An Tâm mà vẫn xếp thứ một trăm mười nghìn… Không ngờ biểu hiện của Tiết Mộc Dương còn tốt hơn nàng một chút, tiến vào tám mươi nghìn cái tên đầu tiên rồi!”
“Vội gì chứ, vừa mới bắt đầu mà. Chẳng phải La Chinh còn chưa xuất hiện sao?”
“Đừng nhắc La Chinh nữa. Vẫn chưa thấy bóng dáng thằng nhóc đó đâu!”
“Tìm thấy La Chinh rồi! Xếp thứ ba triệu chín trăm ba mươi nghìn! Hắn đã lên năm triệu đầu tiên!” Một võ giả trong thiên cung Vân Miểu hô to.
Vân Lạc vẫn trầm mặc không nói. Nghe thấy tiếng của võ giả kia, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên.
Từ sau khi chiến trường mộng ảo bắt đầu, La Chinh hoàn toàn mất tích. Thậm chí Vân Lạc còn hoài nghi, không biết có phải La Chinh không tiến vào chiến trường mộng ảo hay không! Nhưng bây giờ nghe thấy tên la Chinh lần đầu tiên, Vân Lạc cũng yên tâm rồi.
Nàng tin La Chinh. Tên nhóc này đã không tiến vào thì thôi, nhưng chỉ cần tiến vào thì ắt phải giành được thành tích không tệ!
“Mới xếp thứ ba triệu chín trăm nghìn… rốt cuộc thằng nhóc này muốn làm gì?” Có người không vừa lòng, lên tiếng làu bàu. Cho dù thế nào thì biểu hiện của thằng nhóc này cũng không phù hợp với phong cách mà hắn thể hiện trong truyền thừa Tân Hỏa!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com