Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1192
Chương 1192: Long cầm
Nguyên nhân rất đơn giản, có lẽ là vì Thét Lệnh...
Hàng tỉ sinh linh trong vũ trụ, không ai không nghe thấy tiếng được phát ra từ Thét Lệnh, mà cô gái thần bí kia lại không chỉ một lần gọi lên cái tên “La Chinh”.
Mấy năm trước, La Chinh bị hơn mười vị Thiên Tôn bao vây, thậm chí sự việc lừa giết mấy vị Thiên Tôn cũng ồn ào khắp vũ trụ suốt một quãng thời gian!
Võ giả có thể nổi tiếng như thế, e là từ xưa đến nay chỉ có mình La Chinh, dù là Thiên Tôn cũng không làm được như vậy.
Người tìm kiếm thứ hạng của La Chinh không chỉ có Vân Lạc, Thiên Vị tộc, mà thậm chí còn là rất3nhiều người tò mò trong vũ trụ cũng đang không ngừng tìm kiếm.
Dù sao trước đây tiếng tăm của La Chinh cũng quá lớn, thậm chí nhiều Thiên Tôn cũng tò mò, không biết biểu hiện của La Chinh ở chiến trường mộng ảo như thế nào.
Nhưng lần này tìm tới tên thì, lại khiến không ít người thất vọng...
Trên kim tự tháp đã có hàng trăm triệu cái tên, nhiều không thể tưởng tượng được. Mà những cái tên ở phía dưới thì cứ dính lại với nhau thành một đám, căn bản không thể phân biệt được.
Xếp ở thứ hạng mấy chục triệu bên trên thì còn đỡ, vì dù sao xếp hạng càng cao thì càng tích được nhiều điểm mộng ảo, khoảng cách giữa2các vị trí cũng tương đối dễ phá!
Có người vì tò mò mà tìm kiếm tên La Chinh từ đỉnh kim tự tháp dọc xuống dưới, nhưng tốn bao nhiêu công, dò tìm cả triệu cái tên mà cũng không thể thấy La Chinh đâu.
“La Chinh này, không phải có một Tiên Phủ trâu bò lắm à? Sao còn không thể tiến vào thứ hạng mười triệu vậy?”
“Rất đơn giản, là do tên nhóc này ăn may, có được một tòa Tiên Phủ không thể phá vỡ mà thôi. Có lẽ thiên phú của hắn cũng chỉ bình bình. Xếp hạng trong số mười triệu? Ha ha, xem ra La Chinh này còn chẳng bằng thiên tài của thánh địa trung tâm nào đó...”
“Đúng thế. Mười triệu là1một tiêu chuẩn rất thấp, xem ra không lâu nữa vũ trụ này sẽ xuất hiện tai họa rồi!”
“Tai họa? Tai họa gì?” Có người ngạc nhiên nói.
“Ngươi nghĩ mà xem, La Chinh chỉ có thiên phú như vậy, một khi bị nhốt trong Tiên Phủ thì vài chục nghìn năm, hoặc mấy trăm nghìn năm sau chắc chắn sẽ chết đi. Lúc đó tòa Tiên Phủ kia có thể trở thành vật vô chủ! Tòa Tiên Phủ dạng này chẳng phải sẽ khiến các Thiên Tôn trong vũ trụ đi cướp đoạt à? E rằng chẳng ai sẽ từ bỏ đâu.”
“Suy đoán này, cũng có lý...”
Đám võ giả ở bên ngoài không bàn tán về thứ hạng của các võ giả trên đỉnh kim tự tháp thì1thảo luận về chuyện La Chinh.
Bảy mươi nghìn điểm mộng ảo, xếp hạng thứ mười chín triệu, tất nhiên La Chinh không hài lòng với thứ hạng này.
Lần trở về thành chính này, La Chinh muốn ít nhất là ba trăm nghìn điểm mộng ảo. Số điểm mộng ảo này vừa đủ để mở ra hang động trong vùng đất hoang vu kia...
Thế nhưng La Chinh đã đi khắp một vòng quanh tường thành chính, nụ cười khổ trên mặt càng lúc càng đậm. Chắc không phải quy tắc của chiến trường mộng ảo này có vấn đề rồi đâu nhỉ?
Không phải La Chinh không muốn giết người để cướp đoạt điểm mộng ảo, mà cơ bản là hắn không có cơ hội này!
Sói càng lúc càng trở1về nhiều hơn, các võ giả quay về thành chính giống La Chinh đều đi vòng quanh thành chính mà ra sức chém giết.
Diện tích một thành chính cũng vô cùng lớn, nhưng đám võ giả tích lũy nhiều điểm mộng ảo lại càng lúc càng thông minh. Họ hiểu tên nhóc như La Chinh thì không thể trêu vào được, nếu gặp mặt, bọn họ có thể tránh được chắc?
Thế là không ít võ giả “khá giàu có” cứ ngồi yên trong thành chính, căn bản không ra ngoài.
Trong thành chính cấm chiến đấu, thế nên dù sao La Chinh cũng không thể xông vào trong đó để giết người!
Những võ giả có được nhiều điểm mộng ảo cứ trốn vào thành chính thì cũng thôi, nhưng lại cứ có một vài “đội cảm tử” lao ra khiêu chiến La Chinh.
Giết hết đám người này thì cũng chẳng có điểm mộng ảo. Không ít người trong số bọn họ còn khiêu khích, thậm chí nhất định phải đuổi theo phía sau La Chinh, thế nên hắn còn phải phí công để thoát khỏi bọn họ!
“Quy tắc bố trí chiến trường mộng ảo này có chút vấn đề...”
Xét tổng thể thì vấn đề này không lớn, võ giả nào muốn trổ hết tài năng thì nhất định phải đánh giết những võ giả khác. Kiểu này chính là cá lớn nuốt cá bé, cá con ăn tôm, tôm ăn bùn...
Nhưng không nên sắp xếp một nơi ẩn nấp như thành chính. Chuyện này quá không công bằng đối với La Chinh rồi.
Nhưng chiến trường mộng ảo vừa mới mở ra mà thôi, nếu như tất cả mọi người đều bắt đầu rút vào trong thành thì cũng không thể đánh giá được sức mạnh của nhau, chiến trường mộng ảo cũng mất đi tác dụng mong muốn ban đầu. Chắc là không lâu nữa quy tắc này sẽ thay đổi.
La Chinh vừa thầm nghĩ, vừa chạy như điên quanh thành chính.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới lướt qua một góc tường thành thì thấy bên phía đối diện có một ngọn lửa màu tím đang lượn lờ bay lên, đồng thời có tiếng nổ dữ dội từ phía trước truyền tới.
“Vù vù...”
Tiếng oanh tạc dữ dội sinh ra trong sức ép của gió, không ngờ trong đó lại có từng đường đao gió màu xanh! Từ đó có thể thấy, trận oanh tạc vừa rồi dữ dội tới mức nào!
Đợi sau khi ánh sáng dần dần tan đi, ở phía trước, bên dưới tường thành xuất hiện một cái hố to, đó là một cái hố lớn rộng khoảng nghìn trượng, sâu khoảng mấy trăm trượng...
Trên tường thành, rất nhiều võ giả Ma tộc cũng còn đang sợ hãi nhìn cái hố to kia. Trong hố to này còn có từng ngọn lửa màu tím bay lên.
“Long Cầm không hổ là truyền nhân của Ma Viêm giới. Dường như gã đã tu luyện ngọn lửa Tử Quy đến cực hạn rồi! Uy lực vừa nãy thật sự quá khoa trương!”
“Ha ha, Bạch Trạch vừa mới trở về là không ai bì nổi, trong thời gian một canh giờ đã chém giết bảy người, tích lũy gần hai trăm nghìn điểm mộng ảo... Không ngờ Long Cầm lại đánh chết Bạch Trạch, đã thế còn chỉ dùng ba chiêu! Ba chiêu!”
“Võ giả mạnh nhất trong thành chúng ta có lẽ chính là Long Cầm!”
Các võ giả trong tường thành đều nhìn chằm chằm vào cái hố to kia rồi bàn tán ầm ĩ, tiếng nói của họ tự nhiên cũng truyền tới tai La Chinh.
“Long Cầm...”
Tên gì không quan trọng, nhưng La Chinh lại nghe được một tin tức rất quan trọng. Dường như Long Cầm này nhanh hơn La Chinh một bước, tích lũy được hai trăm nghìn điểm mộng ảo chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Tốc độ này đúng là nhanh hơn La Chinh không ít.
Trên thực tế, đã có không ít võ giả trở về thành chính trước La Chinh. Sau khi lấy được một chút điểm mộng ảo, bọn họ liền nhanh chóng kín đáo tiến vào trong thành chính. Khi La Chinh trở về, những con dê kia cơ bản đều đã bị giết gọn một lần rồi! Vì vậy, suốt cả quãng đường La Chinh đi tới đây, chỉ gặp được đúng hai con “dê” mà thôi.
Không lâu sau, một bóng dáng hơi gầy gò chậm rãi dâng lên từ trong hố lớn!
Người này chính là Long Cầm trong miệng mọi người. Dưới chân gã, một ngọn lửa màu tím yêu dị hóa thành một cái tay khổng lồ nâng Long Cầm lên.
Mặc dù Long Cầm cũng là võ giả Ma tộc, nhưng hình thể của hắn lại không cao lớn như người Ma tộc. Mặc dù vạm vỡ hơn loài người, nhưng với người Ma tộc vốn to lớn mạnh mẽ thì tương đối bé nhỏ.
Sau khi từ huyệt động trồi lên, Long Cầm quét mắt một vòng, nhìn thấy các võ giả co đầu rụt cổ ở lại trong tường thành thì trên mặt lộ ra vẻ cười cợt!
Dù đám hèn nhát này có chủ động đi ra ngoài thành thì gã cũng chẳng muốn giết!
Nhưng khi ánh mắt gã lướt dọc theo rìa tường thành, sau khi kéo dài đến cuối thì lại nhìn thấy một bóng dáng lơ lửng nơi góc rẽ.
Chính là La Chinh, mặc một bộ quần áo xanh!
Long Cầm lập tức nghi ngờ ra mặt. Vì sao võ giả Nhân tộc này không trốn trong tường thành?
Long Cầm gã là truyền nhân của Ma Viêm giới, chinh phục tòa thành chính trước mắt này là mục tiêu nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi. Điều gã thực sự muốn chính là có thể va chạm với cường giả hàng đầu thực sự trong chiến trường mộng ảo này!
Từ đầu tới cuối, Long Cầm chưa từng coi trọng thành chính này, chưa từng coi người trong thành chính này ra gì.
Cho nên khi nhìn thấy La Chinh không hề tránh né mình, gã lại bắt đầu nghi hoặc. Không biết có phải võ giả Nhân tộc này đã bị mình dọa tới mức ngơ ra rồi không?
Lúc Long Cầm còn nghi hoặc thì lại nhìn thấy La Chinh chậm rãi bay về phía mình, trên mặt hắn còn nở một nụ cười...
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hàng tỉ sinh linh trong vũ trụ, không ai không nghe thấy tiếng được phát ra từ Thét Lệnh, mà cô gái thần bí kia lại không chỉ một lần gọi lên cái tên “La Chinh”.
Mấy năm trước, La Chinh bị hơn mười vị Thiên Tôn bao vây, thậm chí sự việc lừa giết mấy vị Thiên Tôn cũng ồn ào khắp vũ trụ suốt một quãng thời gian!
Võ giả có thể nổi tiếng như thế, e là từ xưa đến nay chỉ có mình La Chinh, dù là Thiên Tôn cũng không làm được như vậy.
Người tìm kiếm thứ hạng của La Chinh không chỉ có Vân Lạc, Thiên Vị tộc, mà thậm chí còn là rất3nhiều người tò mò trong vũ trụ cũng đang không ngừng tìm kiếm.
Dù sao trước đây tiếng tăm của La Chinh cũng quá lớn, thậm chí nhiều Thiên Tôn cũng tò mò, không biết biểu hiện của La Chinh ở chiến trường mộng ảo như thế nào.
Nhưng lần này tìm tới tên thì, lại khiến không ít người thất vọng...
Trên kim tự tháp đã có hàng trăm triệu cái tên, nhiều không thể tưởng tượng được. Mà những cái tên ở phía dưới thì cứ dính lại với nhau thành một đám, căn bản không thể phân biệt được.
Xếp ở thứ hạng mấy chục triệu bên trên thì còn đỡ, vì dù sao xếp hạng càng cao thì càng tích được nhiều điểm mộng ảo, khoảng cách giữa2các vị trí cũng tương đối dễ phá!
Có người vì tò mò mà tìm kiếm tên La Chinh từ đỉnh kim tự tháp dọc xuống dưới, nhưng tốn bao nhiêu công, dò tìm cả triệu cái tên mà cũng không thể thấy La Chinh đâu.
“La Chinh này, không phải có một Tiên Phủ trâu bò lắm à? Sao còn không thể tiến vào thứ hạng mười triệu vậy?”
“Rất đơn giản, là do tên nhóc này ăn may, có được một tòa Tiên Phủ không thể phá vỡ mà thôi. Có lẽ thiên phú của hắn cũng chỉ bình bình. Xếp hạng trong số mười triệu? Ha ha, xem ra La Chinh này còn chẳng bằng thiên tài của thánh địa trung tâm nào đó...”
“Đúng thế. Mười triệu là1một tiêu chuẩn rất thấp, xem ra không lâu nữa vũ trụ này sẽ xuất hiện tai họa rồi!”
“Tai họa? Tai họa gì?” Có người ngạc nhiên nói.
“Ngươi nghĩ mà xem, La Chinh chỉ có thiên phú như vậy, một khi bị nhốt trong Tiên Phủ thì vài chục nghìn năm, hoặc mấy trăm nghìn năm sau chắc chắn sẽ chết đi. Lúc đó tòa Tiên Phủ kia có thể trở thành vật vô chủ! Tòa Tiên Phủ dạng này chẳng phải sẽ khiến các Thiên Tôn trong vũ trụ đi cướp đoạt à? E rằng chẳng ai sẽ từ bỏ đâu.”
“Suy đoán này, cũng có lý...”
Đám võ giả ở bên ngoài không bàn tán về thứ hạng của các võ giả trên đỉnh kim tự tháp thì1thảo luận về chuyện La Chinh.
Bảy mươi nghìn điểm mộng ảo, xếp hạng thứ mười chín triệu, tất nhiên La Chinh không hài lòng với thứ hạng này.
Lần trở về thành chính này, La Chinh muốn ít nhất là ba trăm nghìn điểm mộng ảo. Số điểm mộng ảo này vừa đủ để mở ra hang động trong vùng đất hoang vu kia...
Thế nhưng La Chinh đã đi khắp một vòng quanh tường thành chính, nụ cười khổ trên mặt càng lúc càng đậm. Chắc không phải quy tắc của chiến trường mộng ảo này có vấn đề rồi đâu nhỉ?
Không phải La Chinh không muốn giết người để cướp đoạt điểm mộng ảo, mà cơ bản là hắn không có cơ hội này!
Sói càng lúc càng trở1về nhiều hơn, các võ giả quay về thành chính giống La Chinh đều đi vòng quanh thành chính mà ra sức chém giết.
Diện tích một thành chính cũng vô cùng lớn, nhưng đám võ giả tích lũy nhiều điểm mộng ảo lại càng lúc càng thông minh. Họ hiểu tên nhóc như La Chinh thì không thể trêu vào được, nếu gặp mặt, bọn họ có thể tránh được chắc?
Thế là không ít võ giả “khá giàu có” cứ ngồi yên trong thành chính, căn bản không ra ngoài.
Trong thành chính cấm chiến đấu, thế nên dù sao La Chinh cũng không thể xông vào trong đó để giết người!
Những võ giả có được nhiều điểm mộng ảo cứ trốn vào thành chính thì cũng thôi, nhưng lại cứ có một vài “đội cảm tử” lao ra khiêu chiến La Chinh.
Giết hết đám người này thì cũng chẳng có điểm mộng ảo. Không ít người trong số bọn họ còn khiêu khích, thậm chí nhất định phải đuổi theo phía sau La Chinh, thế nên hắn còn phải phí công để thoát khỏi bọn họ!
“Quy tắc bố trí chiến trường mộng ảo này có chút vấn đề...”
Xét tổng thể thì vấn đề này không lớn, võ giả nào muốn trổ hết tài năng thì nhất định phải đánh giết những võ giả khác. Kiểu này chính là cá lớn nuốt cá bé, cá con ăn tôm, tôm ăn bùn...
Nhưng không nên sắp xếp một nơi ẩn nấp như thành chính. Chuyện này quá không công bằng đối với La Chinh rồi.
Nhưng chiến trường mộng ảo vừa mới mở ra mà thôi, nếu như tất cả mọi người đều bắt đầu rút vào trong thành thì cũng không thể đánh giá được sức mạnh của nhau, chiến trường mộng ảo cũng mất đi tác dụng mong muốn ban đầu. Chắc là không lâu nữa quy tắc này sẽ thay đổi.
La Chinh vừa thầm nghĩ, vừa chạy như điên quanh thành chính.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới lướt qua một góc tường thành thì thấy bên phía đối diện có một ngọn lửa màu tím đang lượn lờ bay lên, đồng thời có tiếng nổ dữ dội từ phía trước truyền tới.
“Vù vù...”
Tiếng oanh tạc dữ dội sinh ra trong sức ép của gió, không ngờ trong đó lại có từng đường đao gió màu xanh! Từ đó có thể thấy, trận oanh tạc vừa rồi dữ dội tới mức nào!
Đợi sau khi ánh sáng dần dần tan đi, ở phía trước, bên dưới tường thành xuất hiện một cái hố to, đó là một cái hố lớn rộng khoảng nghìn trượng, sâu khoảng mấy trăm trượng...
Trên tường thành, rất nhiều võ giả Ma tộc cũng còn đang sợ hãi nhìn cái hố to kia. Trong hố to này còn có từng ngọn lửa màu tím bay lên.
“Long Cầm không hổ là truyền nhân của Ma Viêm giới. Dường như gã đã tu luyện ngọn lửa Tử Quy đến cực hạn rồi! Uy lực vừa nãy thật sự quá khoa trương!”
“Ha ha, Bạch Trạch vừa mới trở về là không ai bì nổi, trong thời gian một canh giờ đã chém giết bảy người, tích lũy gần hai trăm nghìn điểm mộng ảo... Không ngờ Long Cầm lại đánh chết Bạch Trạch, đã thế còn chỉ dùng ba chiêu! Ba chiêu!”
“Võ giả mạnh nhất trong thành chúng ta có lẽ chính là Long Cầm!”
Các võ giả trong tường thành đều nhìn chằm chằm vào cái hố to kia rồi bàn tán ầm ĩ, tiếng nói của họ tự nhiên cũng truyền tới tai La Chinh.
“Long Cầm...”
Tên gì không quan trọng, nhưng La Chinh lại nghe được một tin tức rất quan trọng. Dường như Long Cầm này nhanh hơn La Chinh một bước, tích lũy được hai trăm nghìn điểm mộng ảo chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Tốc độ này đúng là nhanh hơn La Chinh không ít.
Trên thực tế, đã có không ít võ giả trở về thành chính trước La Chinh. Sau khi lấy được một chút điểm mộng ảo, bọn họ liền nhanh chóng kín đáo tiến vào trong thành chính. Khi La Chinh trở về, những con dê kia cơ bản đều đã bị giết gọn một lần rồi! Vì vậy, suốt cả quãng đường La Chinh đi tới đây, chỉ gặp được đúng hai con “dê” mà thôi.
Không lâu sau, một bóng dáng hơi gầy gò chậm rãi dâng lên từ trong hố lớn!
Người này chính là Long Cầm trong miệng mọi người. Dưới chân gã, một ngọn lửa màu tím yêu dị hóa thành một cái tay khổng lồ nâng Long Cầm lên.
Mặc dù Long Cầm cũng là võ giả Ma tộc, nhưng hình thể của hắn lại không cao lớn như người Ma tộc. Mặc dù vạm vỡ hơn loài người, nhưng với người Ma tộc vốn to lớn mạnh mẽ thì tương đối bé nhỏ.
Sau khi từ huyệt động trồi lên, Long Cầm quét mắt một vòng, nhìn thấy các võ giả co đầu rụt cổ ở lại trong tường thành thì trên mặt lộ ra vẻ cười cợt!
Dù đám hèn nhát này có chủ động đi ra ngoài thành thì gã cũng chẳng muốn giết!
Nhưng khi ánh mắt gã lướt dọc theo rìa tường thành, sau khi kéo dài đến cuối thì lại nhìn thấy một bóng dáng lơ lửng nơi góc rẽ.
Chính là La Chinh, mặc một bộ quần áo xanh!
Long Cầm lập tức nghi ngờ ra mặt. Vì sao võ giả Nhân tộc này không trốn trong tường thành?
Long Cầm gã là truyền nhân của Ma Viêm giới, chinh phục tòa thành chính trước mắt này là mục tiêu nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi. Điều gã thực sự muốn chính là có thể va chạm với cường giả hàng đầu thực sự trong chiến trường mộng ảo này!
Từ đầu tới cuối, Long Cầm chưa từng coi trọng thành chính này, chưa từng coi người trong thành chính này ra gì.
Cho nên khi nhìn thấy La Chinh không hề tránh né mình, gã lại bắt đầu nghi hoặc. Không biết có phải võ giả Nhân tộc này đã bị mình dọa tới mức ngơ ra rồi không?
Lúc Long Cầm còn nghi hoặc thì lại nhìn thấy La Chinh chậm rãi bay về phía mình, trên mặt hắn còn nở một nụ cười...
Đọc nhanh tại Vietwriter.com