Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1180
Chương 1180: Hành trình của khê ấu cầm
Mà chiến trường mộng ảo bắt đầu sẽ đấu loại ra thiên tài mạnh nhất trong diễn kỷ này!
Trong thời gian năm năm này, ngoại trừ tu luyện thì La Chinh còn dùng Thét Lệnh để kể chuyện...
Song không phải thiếu nữ thần bí kia ngày nào cũng rảnh rỗi, hình như phần lớn thời gian của thiếu nữ thần bí này đều dùng để ngủ và tu luyện. Cứ cách thời gian một năm thì nàng đều tỉnh lại một hai lần.
Vào ngày đầu tiên tỉnh lại, nàng liền bắt La Chinh kể chuyện.
Trong lúc đó, La Chinh cũng từng hỏi thăm qua về chuyện của La Yên.
Nàng nói với La Chinh là nàng đã ủy thác việc tìm kiếm La Yên nhưng không hề nhận được tin tức trả lời.
Mặc dù La Chinh thất vọng nhưng vẫn không từ chối3yêu cầu kể chuyện này.
Tuy La Chinh không thể khẳng định nhưng đối với hắn thì thế giới trên Thiên Đạo vẫn quá mức hư vô mờ mịt, ngay cả một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn cũng không biết gì cả.
Chắc cũng chỉ có mỗi thiếu nữ thần bí này mới có khả năng giúp hắn mà thôi!
Sau khi Thiên Đạo chấn động, lần này thì thiếu nữ thần bí cũng tỉnh lại. Song lần này nàng không hề vội vã đòi La Chinh kể chuyện, mà lại tuyên bố với giọng nói hết sức lạnh nhạt.
“Chiến trường mộng ảo mở ra, lần này chiến trường mộng ảo sẽ thu nhận tất cả võ giả Thần Hải Cảnh trong cả thiên hạ...”
Sau khi tiếng nói của thiếu nữ thần bí buông xuống, toàn bộ sao trời dưới Thiên Đạo này2bắt đầu liên tục tăng tốc xoay tròn với tốc độ mắt thường có thể thấy được!
La Chinh mở mắt, ngồi ngay ngắn ở trên quảng trường Tiên Phủ...
“Chiến trường mộng ảo là một cơ hội của ngươi, nếu La Chinh ngươi lấy được thứ hạng tốt trong chiến trường mộng ảo, thì hẳn những Giới Chủ coi chừng ngươi ở bên ngoài sẽ phải rời đi...” Huân cũng nhìn cả bầu trời sao mà thản nhiên nói.
“Dù ta bẫy chết Thiên Tôn trong tộc bọn họ thì họ cũng phải cắn răng bỏ đi? Ngay cả Dao cũng sẽ buông tay?” La Chinh hỏi, thời khắc này La Chinh vẫn chưa ý thức được chiến trường mộng ảo có ý nghĩa gì.
Huân cười nhạt một cái, “Dĩ nhiên Dao không muốn thực sự buông tay, ả không thể thay đổi mục1tiêu giết chết ta... Song, ít nhất ở ngoài mặt thì ả sẽ phải lựa chọn nhượng bộ!”
“Ta hiểu rồi.” La Chinh gật đầu.
Không bao lâu sau, ánh sáng của toàn bộ sao trời càng lúc càng chói mắt...
Từng vệt sáng hẹp dài bắt đầu bắn xuống liên tục...
Số lượng võ giả Thần Hải Cảnh trong trăm nghìn Đại Giới cộng lại cũng đến con số trên trời! Mà mỗi một vệt sáng trước mắt thì tương ứng với một vị võ giả Thần Hải Cảnh!
“Vù...”
Trước mặt La Chinh xuất hiện một quầng sáng hình tròn, La Chinh không suy tư gì mà lập tức bước một bước vào trong, ngay sau đó liền ngồi ngay ngắn xuống.
Cùng lúc ấy, trước mặt Mộ Minh Tuyết cũng xuất hiện một quầng sáng hình tròn. Nàng hơi nghi ngờ, cũng cân nhắc mình có1nên tiến vào trong quầng sáng này hay không.
Huân hờ hững nhìn sang Mộ Minh Tuyết, tuy rằng thiên phú của cô gái này không mạnh nhưng lại vô cùng thông minh, đây cũng là cô gái duy nhất ở bên cạnh La Chinh mà Huân không ghét. Nàng liền chỉ rõ: “Thực ra chiến trường mộng ảo chính là một không gian mộng ảo khổng lồ, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, lại là một cơ hội tu luyện không thể bỏ qua đối với võ giả Thần Hải Cảnh các ngươi!”
“Không gian mộng ảo?”
Mộ Minh Tuyết đã nghe nói qua về không gian mộng ảo, chỉ là nàng đến Thượng Giới chưa bao lâu, lại chưa từng tiến vào trong không gian mộng ảo, nên nghe Huân đề cập như vậy thì nàng vẫn còn hơi nghi hoặc.
Song Huân1lại không chịu nói thêm nữa, Mộ Minh Tuyết phải tự mình suy tính xem có bằng lòng tiến vào chiến trường mộng ảo hay không.
Mộ Minh Tuyết do dự một lát, Huân đã nói không gian mộng ảo này cũng không nguy hiểm, lại nhìn thấy La Chinh đã bước vào trong đó nên bản thân cũng lựa chọn tiến vào.
Vô số vầng sáng xuất hiện ở bên người tất cả võ giả Thần Hải Cảnh...
***
Trong Tử Cực giới...
Cái Tiểu Giới kỳ lạ này chẳng hề chịu sự quản lý của trăm nghìn Đại Giới.
Trên đỉnh tháp Vô Định!
Khê Ấu Cầm ngồi thẳng ở trên một thanh kiếm lớn.
Trước mặt nàng có vô số cự kiếm đang xoay quanh lặp đi lặp lại!
So với mấy năm trước, khuôn mặt của Khê Ấu Cầm bớt đi một phần dịu dàng, nhưng lại nhiều thêm ba phần trưởng thành.
Dung nhan tuyệt mỹ kia dưới ánh kiếm tỏa sáng động lòng người...
Còn tu vi của nàng đã bất ngờ nhảy vọt đến Thần Hải Cảnh!
Chỉ thấy dưới một cái nhấc tay của nàng, hơn trăm nghìn cự kiếm quay cuồng trong cùng một lúc, sau đó liền tập hợp thành một kiếm trận đặc biệt bao vây nàng ở giữa!
Bộ kiếm trận này nhìn qua không quá mức phi thường nhưng sau khi Khê Ấu Cầm đứng dậy, thuận tay lật một cái, cả bộ kiếm trận liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất... Lúc này, toàn bộ kiếm trận đều lộ ra sát cơ mãnh liệt!
Song trong lúc nàng đang khống chế kiếm trận thì trên mặt lại lộ vẻ cô đơn, cứ như vậy, khuôn mày dịu dàng kia của nàng càng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Khê Ấu Cầm đã xa La Chinh những bảy năm...
Bảy năm, không giây phút nào là nàng không mong nhớ La Chinh. Trong thời gian bảy năm này, nàng cũng đợi chiến trường mộng ảo giáng xuống.
Sư phụ nói cho nàng biết, khi chiến trường mộng ảo giáng xuống thì thể nào La Chinh cũng sẽ bước vào đó, lúc đó chính là thời điểm bọn họ gặp nhau.
Nhưng rốt cuộc khi nào chiến trường mộng ảo mới mở ra?
Nghĩ tới đây, Khê Ấu Cầm đang luyện tập kiếm trận liền tỏ ra hơi cụt hứng, ngón tay thon dài mịn màng khẽ đảo một cái, làm ra một tư thế hạ xuống. Tất cả cự kiếm đều nằm sấp xuống cùng lúc lần nữa, tạo thành một mặt phẳng phía trên tháp Vô Định. Dường như tất cả cự kiếm coi Khê Ấu Cầm là quân vương mà thần phục ở dưới chân nàng.
Còn nàng lại ôm hai đầu gối ngồi xuống, một khi dòng thác nhớ nhung trào dâng thì khó mà ngăn chặn, cái bóng mơ hồ mà lại rõ ràng của La Chinh kia liền không ngừng lay động trong mắt nàng.
Song ngay vào lúc này, bóng dáng của Vô Định lão nhân lại xuất hiện ở sau lưng Khê Ấu Cầm.
“Sư phụ...” Khê Ấu Cầm không quay đầu lại, nhưng nàng đã cảm giác được động tĩnh của Vô Định lão nhân.
Vô Định lão nhân hiền từ đi về phía Khê Ấu Cầm rồi hỏi: “Ấu Cầm, làm sao vậy?”
“Không, không có gì...” Mấy năm nay Khê Ấu Cầm củng cố tâm võ đạo của mình, cũng rất ít khi oán trách, cho dù trong lòng phiền muộn cũng biết cách ngụy trang.
Song Vô Định lão nhân lại hơi mỉm cười, “Có phải lại nhớ La Chinh rồi đúng không?”
“Không.” Khê Ấu Cầm trả lời một các thờ ơ.
“Có chính là có, sư phụ cũng là người từng trải, sao có thể không hiểu tâm tư của con?” Vô Định lão nhân cười nói.
Nói như vậy khiến Khê Ấu Cầm càng khó chịu hơn, sống mũi cay xè, hít hít hai cái xong thì mới lên tiếng: “Nhớ thì sao chứ... Chẳng biết tên quỷ kia đang ở chỗ nào!”
Vô Định lão nhân đặt bàn tay nhăn nheo kia trên vai Khê Ấu Cầm, vẫn cười nói: “Hiện tại hẳn là La Chinh đã bước vào chiến trường mộng ảo!”
“Hả?” Khê Ấu Cầm hơi sững người, ngẩng đầu lên nhìn Vô Định lão nhân, “Chiến trường mộng ảo đã bắt đầu rồi?”
“Ừ!”
“Thực sự bắt đầu rồi!” Khê Ấu Cầm gần như muốn nhảy dựng lên.
Khê Ấu Cầm đã chờ ngày này lâu lắm rồi...
Vô Định lão nhân gật đầu khẳng định rồi lập tức nói: “Tất cả võ giả Thần Hải Cảnh đều có thể tiến vào chiến trường mộng ảo, con ở trong Tử Cực giới này nên quầng sáng kia không thể bắn vào, để ta đưa con rời khỏi Tử Cực giới rồi thì con liền có thể tự tiến vào chiến trường mộng ảo!”
“Nhưng La Chinh cũng tiến vào chiến trường mộng ảo ư?” Khê Ấu Cầm vẫn không dám xác định.
Vô Định lão nhân khẽ cười nói: “Ta không thể xác định bây giờ hắn đã có thể đi vào chiến trường mộng ảo hay chưa. Nhưng ta chắc chắn hắn sẽ tiến vào! Song... muốn gặp được La Chinh thì phải dựa vào thực lực của chính con!”
Nghe thấy Vô Định lão nhân nói vậy, Khê Ấu Cầm lại tỏ vẻ cực kỳ tự tin, “Vâng! Sư phụ, con hiểu rồi! Con cũng sẽ dùng hết sức để ứng phó trong chiến trường mộng ảo!”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Khê Ấu Cầm, Vô Định lão nhân liền gật gật đầu một cách hài lòng, “Thế thì ta cũng yên tâm. Con là đệ tử ưu tú nhất của ta, cũng là Âm Thể Tử Cực mạnh nhất, ta hy vọng con có thể thành công. Bây giờ ta đưa con rời khỏi Tử Cực giới...”
La Chinh nhiều lần sử dụng Thét Lệnh trong thiên hạ như vậy, làm sao Vô Định lão nhân thường xuyên rời khỏi Tử Cực giới không lại không rõ hướng đi của La Chinh?
Thậm chí bà cũng biết rõ chuyện La Chinh bị Giới Chủ của mấy chủng tộc luân phiên vây khốn ở phía Bắc Thiên Vực...
Song bà lại che giấu tin tức này vì Khê Ấu Cầm, nếu thực lực của Khê Ấu Cầm đủ mạnh thì đương nhiên nàng sẽ gặp lại La Chinh ở trong chiến trường mộng ảo.
Khê Ấu Cầm sải bước đi theo sư phụ chuẩn bị rời khỏi Tử Cực giới. Nàng nhìn lên thế giới ngập tràn quầng sáng màu tím này một cái, trong lòng cũng thấy vô cùng bùi ngùi. Nàng biết hành trình của mình phải bắt đầu rồi, đó là hành trình hướng về phía phu quân của nàng!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trong thời gian năm năm này, ngoại trừ tu luyện thì La Chinh còn dùng Thét Lệnh để kể chuyện...
Song không phải thiếu nữ thần bí kia ngày nào cũng rảnh rỗi, hình như phần lớn thời gian của thiếu nữ thần bí này đều dùng để ngủ và tu luyện. Cứ cách thời gian một năm thì nàng đều tỉnh lại một hai lần.
Vào ngày đầu tiên tỉnh lại, nàng liền bắt La Chinh kể chuyện.
Trong lúc đó, La Chinh cũng từng hỏi thăm qua về chuyện của La Yên.
Nàng nói với La Chinh là nàng đã ủy thác việc tìm kiếm La Yên nhưng không hề nhận được tin tức trả lời.
Mặc dù La Chinh thất vọng nhưng vẫn không từ chối3yêu cầu kể chuyện này.
Tuy La Chinh không thể khẳng định nhưng đối với hắn thì thế giới trên Thiên Đạo vẫn quá mức hư vô mờ mịt, ngay cả một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn cũng không biết gì cả.
Chắc cũng chỉ có mỗi thiếu nữ thần bí này mới có khả năng giúp hắn mà thôi!
Sau khi Thiên Đạo chấn động, lần này thì thiếu nữ thần bí cũng tỉnh lại. Song lần này nàng không hề vội vã đòi La Chinh kể chuyện, mà lại tuyên bố với giọng nói hết sức lạnh nhạt.
“Chiến trường mộng ảo mở ra, lần này chiến trường mộng ảo sẽ thu nhận tất cả võ giả Thần Hải Cảnh trong cả thiên hạ...”
Sau khi tiếng nói của thiếu nữ thần bí buông xuống, toàn bộ sao trời dưới Thiên Đạo này2bắt đầu liên tục tăng tốc xoay tròn với tốc độ mắt thường có thể thấy được!
La Chinh mở mắt, ngồi ngay ngắn ở trên quảng trường Tiên Phủ...
“Chiến trường mộng ảo là một cơ hội của ngươi, nếu La Chinh ngươi lấy được thứ hạng tốt trong chiến trường mộng ảo, thì hẳn những Giới Chủ coi chừng ngươi ở bên ngoài sẽ phải rời đi...” Huân cũng nhìn cả bầu trời sao mà thản nhiên nói.
“Dù ta bẫy chết Thiên Tôn trong tộc bọn họ thì họ cũng phải cắn răng bỏ đi? Ngay cả Dao cũng sẽ buông tay?” La Chinh hỏi, thời khắc này La Chinh vẫn chưa ý thức được chiến trường mộng ảo có ý nghĩa gì.
Huân cười nhạt một cái, “Dĩ nhiên Dao không muốn thực sự buông tay, ả không thể thay đổi mục1tiêu giết chết ta... Song, ít nhất ở ngoài mặt thì ả sẽ phải lựa chọn nhượng bộ!”
“Ta hiểu rồi.” La Chinh gật đầu.
Không bao lâu sau, ánh sáng của toàn bộ sao trời càng lúc càng chói mắt...
Từng vệt sáng hẹp dài bắt đầu bắn xuống liên tục...
Số lượng võ giả Thần Hải Cảnh trong trăm nghìn Đại Giới cộng lại cũng đến con số trên trời! Mà mỗi một vệt sáng trước mắt thì tương ứng với một vị võ giả Thần Hải Cảnh!
“Vù...”
Trước mặt La Chinh xuất hiện một quầng sáng hình tròn, La Chinh không suy tư gì mà lập tức bước một bước vào trong, ngay sau đó liền ngồi ngay ngắn xuống.
Cùng lúc ấy, trước mặt Mộ Minh Tuyết cũng xuất hiện một quầng sáng hình tròn. Nàng hơi nghi ngờ, cũng cân nhắc mình có1nên tiến vào trong quầng sáng này hay không.
Huân hờ hững nhìn sang Mộ Minh Tuyết, tuy rằng thiên phú của cô gái này không mạnh nhưng lại vô cùng thông minh, đây cũng là cô gái duy nhất ở bên cạnh La Chinh mà Huân không ghét. Nàng liền chỉ rõ: “Thực ra chiến trường mộng ảo chính là một không gian mộng ảo khổng lồ, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, lại là một cơ hội tu luyện không thể bỏ qua đối với võ giả Thần Hải Cảnh các ngươi!”
“Không gian mộng ảo?”
Mộ Minh Tuyết đã nghe nói qua về không gian mộng ảo, chỉ là nàng đến Thượng Giới chưa bao lâu, lại chưa từng tiến vào trong không gian mộng ảo, nên nghe Huân đề cập như vậy thì nàng vẫn còn hơi nghi hoặc.
Song Huân1lại không chịu nói thêm nữa, Mộ Minh Tuyết phải tự mình suy tính xem có bằng lòng tiến vào chiến trường mộng ảo hay không.
Mộ Minh Tuyết do dự một lát, Huân đã nói không gian mộng ảo này cũng không nguy hiểm, lại nhìn thấy La Chinh đã bước vào trong đó nên bản thân cũng lựa chọn tiến vào.
Vô số vầng sáng xuất hiện ở bên người tất cả võ giả Thần Hải Cảnh...
***
Trong Tử Cực giới...
Cái Tiểu Giới kỳ lạ này chẳng hề chịu sự quản lý của trăm nghìn Đại Giới.
Trên đỉnh tháp Vô Định!
Khê Ấu Cầm ngồi thẳng ở trên một thanh kiếm lớn.
Trước mặt nàng có vô số cự kiếm đang xoay quanh lặp đi lặp lại!
So với mấy năm trước, khuôn mặt của Khê Ấu Cầm bớt đi một phần dịu dàng, nhưng lại nhiều thêm ba phần trưởng thành.
Dung nhan tuyệt mỹ kia dưới ánh kiếm tỏa sáng động lòng người...
Còn tu vi của nàng đã bất ngờ nhảy vọt đến Thần Hải Cảnh!
Chỉ thấy dưới một cái nhấc tay của nàng, hơn trăm nghìn cự kiếm quay cuồng trong cùng một lúc, sau đó liền tập hợp thành một kiếm trận đặc biệt bao vây nàng ở giữa!
Bộ kiếm trận này nhìn qua không quá mức phi thường nhưng sau khi Khê Ấu Cầm đứng dậy, thuận tay lật một cái, cả bộ kiếm trận liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất... Lúc này, toàn bộ kiếm trận đều lộ ra sát cơ mãnh liệt!
Song trong lúc nàng đang khống chế kiếm trận thì trên mặt lại lộ vẻ cô đơn, cứ như vậy, khuôn mày dịu dàng kia của nàng càng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Khê Ấu Cầm đã xa La Chinh những bảy năm...
Bảy năm, không giây phút nào là nàng không mong nhớ La Chinh. Trong thời gian bảy năm này, nàng cũng đợi chiến trường mộng ảo giáng xuống.
Sư phụ nói cho nàng biết, khi chiến trường mộng ảo giáng xuống thì thể nào La Chinh cũng sẽ bước vào đó, lúc đó chính là thời điểm bọn họ gặp nhau.
Nhưng rốt cuộc khi nào chiến trường mộng ảo mới mở ra?
Nghĩ tới đây, Khê Ấu Cầm đang luyện tập kiếm trận liền tỏ ra hơi cụt hứng, ngón tay thon dài mịn màng khẽ đảo một cái, làm ra một tư thế hạ xuống. Tất cả cự kiếm đều nằm sấp xuống cùng lúc lần nữa, tạo thành một mặt phẳng phía trên tháp Vô Định. Dường như tất cả cự kiếm coi Khê Ấu Cầm là quân vương mà thần phục ở dưới chân nàng.
Còn nàng lại ôm hai đầu gối ngồi xuống, một khi dòng thác nhớ nhung trào dâng thì khó mà ngăn chặn, cái bóng mơ hồ mà lại rõ ràng của La Chinh kia liền không ngừng lay động trong mắt nàng.
Song ngay vào lúc này, bóng dáng của Vô Định lão nhân lại xuất hiện ở sau lưng Khê Ấu Cầm.
“Sư phụ...” Khê Ấu Cầm không quay đầu lại, nhưng nàng đã cảm giác được động tĩnh của Vô Định lão nhân.
Vô Định lão nhân hiền từ đi về phía Khê Ấu Cầm rồi hỏi: “Ấu Cầm, làm sao vậy?”
“Không, không có gì...” Mấy năm nay Khê Ấu Cầm củng cố tâm võ đạo của mình, cũng rất ít khi oán trách, cho dù trong lòng phiền muộn cũng biết cách ngụy trang.
Song Vô Định lão nhân lại hơi mỉm cười, “Có phải lại nhớ La Chinh rồi đúng không?”
“Không.” Khê Ấu Cầm trả lời một các thờ ơ.
“Có chính là có, sư phụ cũng là người từng trải, sao có thể không hiểu tâm tư của con?” Vô Định lão nhân cười nói.
Nói như vậy khiến Khê Ấu Cầm càng khó chịu hơn, sống mũi cay xè, hít hít hai cái xong thì mới lên tiếng: “Nhớ thì sao chứ... Chẳng biết tên quỷ kia đang ở chỗ nào!”
Vô Định lão nhân đặt bàn tay nhăn nheo kia trên vai Khê Ấu Cầm, vẫn cười nói: “Hiện tại hẳn là La Chinh đã bước vào chiến trường mộng ảo!”
“Hả?” Khê Ấu Cầm hơi sững người, ngẩng đầu lên nhìn Vô Định lão nhân, “Chiến trường mộng ảo đã bắt đầu rồi?”
“Ừ!”
“Thực sự bắt đầu rồi!” Khê Ấu Cầm gần như muốn nhảy dựng lên.
Khê Ấu Cầm đã chờ ngày này lâu lắm rồi...
Vô Định lão nhân gật đầu khẳng định rồi lập tức nói: “Tất cả võ giả Thần Hải Cảnh đều có thể tiến vào chiến trường mộng ảo, con ở trong Tử Cực giới này nên quầng sáng kia không thể bắn vào, để ta đưa con rời khỏi Tử Cực giới rồi thì con liền có thể tự tiến vào chiến trường mộng ảo!”
“Nhưng La Chinh cũng tiến vào chiến trường mộng ảo ư?” Khê Ấu Cầm vẫn không dám xác định.
Vô Định lão nhân khẽ cười nói: “Ta không thể xác định bây giờ hắn đã có thể đi vào chiến trường mộng ảo hay chưa. Nhưng ta chắc chắn hắn sẽ tiến vào! Song... muốn gặp được La Chinh thì phải dựa vào thực lực của chính con!”
Nghe thấy Vô Định lão nhân nói vậy, Khê Ấu Cầm lại tỏ vẻ cực kỳ tự tin, “Vâng! Sư phụ, con hiểu rồi! Con cũng sẽ dùng hết sức để ứng phó trong chiến trường mộng ảo!”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Khê Ấu Cầm, Vô Định lão nhân liền gật gật đầu một cách hài lòng, “Thế thì ta cũng yên tâm. Con là đệ tử ưu tú nhất của ta, cũng là Âm Thể Tử Cực mạnh nhất, ta hy vọng con có thể thành công. Bây giờ ta đưa con rời khỏi Tử Cực giới...”
La Chinh nhiều lần sử dụng Thét Lệnh trong thiên hạ như vậy, làm sao Vô Định lão nhân thường xuyên rời khỏi Tử Cực giới không lại không rõ hướng đi của La Chinh?
Thậm chí bà cũng biết rõ chuyện La Chinh bị Giới Chủ của mấy chủng tộc luân phiên vây khốn ở phía Bắc Thiên Vực...
Song bà lại che giấu tin tức này vì Khê Ấu Cầm, nếu thực lực của Khê Ấu Cầm đủ mạnh thì đương nhiên nàng sẽ gặp lại La Chinh ở trong chiến trường mộng ảo.
Khê Ấu Cầm sải bước đi theo sư phụ chuẩn bị rời khỏi Tử Cực giới. Nàng nhìn lên thế giới ngập tràn quầng sáng màu tím này một cái, trong lòng cũng thấy vô cùng bùi ngùi. Nàng biết hành trình của mình phải bắt đầu rồi, đó là hành trình hướng về phía phu quân của nàng!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com