Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1175
Chương 1175: Chặt đứt tình cảm trong thần đạo
Chưa nói đến những nhân vật cấp bậc như Giới Chủ, Thiên Tôn mà La Chinh không thể nào đối kháng, nhưng nếu đối mặt với võ giả Thần Hải Cảnh, Thần Cực Cảnh, đã khi nào hắn bị thua thiệt chưa?
Tất nhiên, mắt nhìn của Mộ Minh Tuyết không bằng Huân, thậm chí cũng không bằng Luyện Thần Tử. Tuy Luyện Thần Tử đắm chìm trong luyện khí, nhưng năm đó lão cũng là cường giả Giới Chủ.
Cấp bậc không giống nhau, tất nhiên nhìn sự vật cũng khác nhau. Luyện Thần Tử và Huân vừa thấy Hàm An xuất hiện, mặc dù chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh, nhưng lại cho bọn họ một cảm giác cao thâm bí hiểm, cũng mơ hồ cảm thấy La3Chinh sẽ gặp phiền toái.
Nhưng Mộ Minh Tuyết làm sao có thể nhìn ra được?
Nàng chẳng qua là thấy người này tay không tấc sắt, lại liên tiếp hai ba lần cướp đi kiếm của La Chinh, mà La Chinh gần như không có sức đánh trả!
Nhìn La Chinh liên tiếp gặp thất bại, trong lòng nàng vô cùng khẩn trương, cũng căm hận Hàm An kia. Miệng gọi tiểu sư đệ, nhưng ra tay lại ác liệt như vậy, người này tuyệt đối không phải người tốt lành gì.
Nhưng không bao lâu sau, nàng liền thấy La Chinh bộc phát ra một kiếm kinh thiên này. Một kiếm này đâm Hàm An bị thương, nên tất nhiên trong lòng nàng cảm thấy thoải mái.
Nụ cười của Hàm An2đông cứng lại trên mặt!
Cho dù chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh, nhưng sao mắt nhìn có thể kém được?
Ngay từ đầu y đã nhìn ra, một kiếm này của La Chinh chứa kiếm ý chặt đứt tình cảm trong truyền thừa của thần đạo!
Đặc điểm của chặt đứt tình cảm trong thần đạo chính là sát phạt quyết đoán, trong nháy mắt thi triển kiếm chiêu là đã gạt bỏ tất cả tình cảm của bản thân.
Nhưng điều này thông thường phải đến cảnh giới Giới Chủ mới có thể chạm tới! Cho dù là Thiên Tôn, cũng không có khả năng phát huy đến cực hạn. Nhưng khí thế chất chứa trong một kiếm mới vừa rồi của La Chinh gần như đã có công lực1tương đương!
Người này, thật sự chỉ mới Thần Hải Cảnh thôi sao?
Thậm chí Hàm An nghi ngờ, có phải La Chinh này chính là vị Thần nào đó mang theo trí nhớ và cảm ngộ đời trước chuyển thế hay không!
Sau một kiếm, La Chinh lạnh nhạt liếc một cái, trong hai mắt lại lộ vẻ lạnh lẽo, khí thế cũng trở nên lạnh lùng. Từ trên người hắn khó mà cảm nhận được một chút ấm áp, cùng lúc đó, trên Lôi Phong U Thần Kiếm cũng không ngừng xuất hiện kiếm ý màu lam nhạt.
Hắn không cho Hàm An cơ hội, Dịch Thần Nhất Kiếm tập hợp khí thế dồi dào, bắn về phía Hàm An.
“Ngươi muốn nói gì thì có thể nói.”
Hàm An lấy tay nhẹ1nhàng đánh một cái lên mặt đất, bóng người chợt lóe, ở trong mắt La Chinh trở nên lơ lửng bất định, giống như không thể nào thấy rõ. Y thi triển độn pháp vô cùng quỷ dị kia, muốn tránh một kiếm này của La Chinh!
“Phụt!”
Mấy giọt máu tươi màu vàng nhỏ xuống.
Trong nháy mắt kế tiếp, Hàm An xuất hiện ở bên cạnh La Chinh, trên mặt mang một nụ cười khổ: “Có thể từ từ nói...” Lời còn chưa dứt, Hàm An lại biến sắc.
La Chinh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, Lôi Phong U Thần Kiếm vẽ lên không trung một vòng tròn hình cung. Vẫn là Dịch Thần Nhất Kiếm, vẫn là tốc độ không ai sánh kịp,1vẫn là uy lực vô cùng kinh khủng.
Mặc dù Hàm An có thân pháp vô cùng quỷ dị, nhưng lần nào cũng chỉ là miễn cưỡng tránh chỗ hiểm mà thôi!
Dịch Thần Nhất Kiếm có thể xưng là một trong số những kiếm pháp mạnh mẽ nhất trong vũ trụ. Cho dù là tốc độ, hay là uy lực đều đã đạt tới cực hạn của kiếm pháp.
Nếu như đích thân bản tôn Hàm An tới, đứng ở chỗ này để cho La Chinh chém lên chục nghìn kiếm, e rằng cũng không bị bất kỳ tổn hại nào. Nhưng dù sao bây giờ Hàm An cũng chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh, nên phải né tránh La Chinh rất chật vật!
“Phụt!”
Lại thêm một búng máu màu vàng như đóa hoa nở rộ dưới chân Hàm An, đủ thấy vết thương kia đã sâu đến xương.
“Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, có thể dừng tay để chúng ta nói chuyện một chút không!” Trên mặt Hàm An lộ ra vẻ lo lắng, nhưng lời nói của y chẳng tác động được gì với La Chinh! Bây giờ La Chinh đã tiến vào trạng thái chặt đứt tình cảm, mặc dù không thể nào che giấu tất cả dao động tâm tình, nhưng hắn không có chút hứng thú nào với đối với mấy lời nói nhảm này của Hàm An.
“Chết tiệt! Bí thuật Hỗn Độn này thật là biến thái!” Thấy La Chinh vẫn cầm kiếm chém về phía mình, Hàm An lại lần nữa thi triển độn thuật để tránh Dịch Thần Nhất Kiếm của La Chinh.
Tuy Dịch Thần Nhất Kiếm của La Chinh rất mạnh, nhưng Hàm An cũng không để vào mắt! Điều khiến cho y bận tâm chính là bí thuật Hỗn Độn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Loại kiếm chiêu như Dịch Thần Nhất Kiếm này có yêu cầu cực cao đối với chân nguyên của võ giả, tốc độ tiêu hao chân nguyên cực nhanh!
Võ giả Thần Hải Cảnh tu luyện hệ thống chân nguyên, tối đa chỉ có thể thi triển được hai kiếm, sau đó nhất định phải dừng lại để bổ sung chân nguyên.
Nhưng trong cơ thể La Chinh không phải là chân nguyên, thứ tích trữ trong cơ thể hắn là khí hỗn độn!
Năm xưa Hàm An đã từng nghe sư phụ nói khí hỗn độn có tính chất rất giống chân nguyên!
Ví dụ như chân nguyên là dựa vào quán tưởng để biến thành vật chất, mà khí hỗn độn có thể trực tiếp biến thành vật chất. Chân nguyên có thể tạo thành một thế giới ở trong cơ thể người, thai nghén sinh mệnh, mà khí hỗn độn lại là nguồn gốc của vạn vật!
Cũng là bởi vì suy đoán này, khi sư phụ giả thiết ra một quyển bí thuật Hỗn Độn liền đắc ý vô cùng. Khí hỗn độn này phong phú hơn chân nguyên gấp nghìn lần, một khi luyện thành, trong cơ thể chứa khí hỗn độn tương đương gấp nghìn lần so với võ giả tu luyện hệ thống chân nguyên!
Sau khi biên soạn xong bí thuật Hỗn Độn, sư phụ lại thở dài một hồi, chỉ nói e là trong vũ trụ này không ai có thể tu luyện được bí thuật Hỗn Độn. Nếu sau này thật sự gặp được người như vậy, ông chắc chắn sẽ thu làm đồ đệ thứ ba.
Cho nên La Chinh có thể không cố kỵ gì, từng chiêu kiếm một, gần như không hề dừng lại mà thi triển Dịch Thần Nhất Kiếm, mà Hàm An cũng chỉ có thể không ngừng chạy trối chết.
Từng luồng kiếm ý không ngừng xuyên qua Chân Tuyệt Lộ, giống như là một đao lớn vô hình đã cắt ra vô số kẽ hở trên mặt đất, La Chinh chậm rãi bước đi, từng bước ép sát Hàm An.
Mỗi một kiếm đâm ra, trên đất lại thêm một ít máu tươi màu vàng, mà vết thương trên người Hàm An cũng càng ngày càng nhiều!
A Phúc xem cuộc chiến, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông cũng coi như là con rối tương đối “cao cấp”, bề ngoài của ông không khác nhân loại là bao, tất nhiên biểu cảm cũng phong phú hơn, ông nói: “Không ngờ Hàm An lại bị La Chinh dồn ép như vậy!”
Mộ Minh Tuyết khó hiểu nhìn A Phúc, nàng suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: “Không phải là rất bình thường sao? Dù sao La Chinh có vũ khí, người kia lại tay không tấc sắt, còn chỉ là Thần Hải Cảnh mà thôi.” Nàng vốn muốn nói, Hàm An ở tu vi Thần Hải Cảnh sơ kỳ có thể cùng La Chinh chiến đấu như vậy đã là rất khá rồi. Nhưng nàng thân ở trong Tiên Phủ, mơ hồ có cảm giác Tiên Phủ có chỗ bất phàm, thế nên lại ngại phản bác A Phúc.
A Phúc lại cười nhạt: “Ngươi không hiểu đâu, Hàm An nắm giữ huyết thống vương giả Thánh tộc. Cho dù là trong Thánh tộc, cũng là nhân vật đứng đầu. Người có thể được chủ nhân thu làm đồ đệ sao có thể kém cỏi được? Làm sao có thể xem y như võ giả Thần Hải Cảnh chứ?”
“Chủ nhân” trong miệng A Phúc tất nhiên chỉ là chỉ sư phụ của La Chinh.
Huân, Luyện Thần Tử và Mộ Minh Tuyết không biết lai lịch của Hàm An, nhưng A Phúc lại cực kỳ rõ ràng!
Thân là nhân vật vượt trên Thiên Đạo, Hàm An bây giờ, cho dù là ở Thượng Giới thì cũng có thể đứng đầu một cõi. Cho dù bây giờ chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh sơ kỳ giống La Chinh, nhưng thực lực của y mạnh hơn La Chinh rất nhiều lần!
Nhưng bây giờ A Phúc cũng chỉ cảm thán thế thôi, nếu chủ nhân biết được La Chinh có thực lực như vậy, chắc hẳn sẽ vô cùng vui mừng. Còn về cuộc chiến trên Chân Tuyệt Lộ này, đương nhiên A Phúc sẽ không ngăn cản.
“Phụt!”
Lại thêm một búng máu tươi màu vàng tràn ra!
Hơn nửa người Hàm An đều bị La Chinh chém nát, hóa thành từng luồng khí âm dương, dần dần tiêu tan.
Chỉ còn lại một cái đầu cùng nửa thân trên nằm trên đất, y không có đường né tránh nữa.
Nhưng thế công của La Chinh đã chậm lại, hắn đi tới bên cạnh Hàm An, nửa ngồi xuống: “Nói đi, bây giờ chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện một chút rồi.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tất nhiên, mắt nhìn của Mộ Minh Tuyết không bằng Huân, thậm chí cũng không bằng Luyện Thần Tử. Tuy Luyện Thần Tử đắm chìm trong luyện khí, nhưng năm đó lão cũng là cường giả Giới Chủ.
Cấp bậc không giống nhau, tất nhiên nhìn sự vật cũng khác nhau. Luyện Thần Tử và Huân vừa thấy Hàm An xuất hiện, mặc dù chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh, nhưng lại cho bọn họ một cảm giác cao thâm bí hiểm, cũng mơ hồ cảm thấy La3Chinh sẽ gặp phiền toái.
Nhưng Mộ Minh Tuyết làm sao có thể nhìn ra được?
Nàng chẳng qua là thấy người này tay không tấc sắt, lại liên tiếp hai ba lần cướp đi kiếm của La Chinh, mà La Chinh gần như không có sức đánh trả!
Nhìn La Chinh liên tiếp gặp thất bại, trong lòng nàng vô cùng khẩn trương, cũng căm hận Hàm An kia. Miệng gọi tiểu sư đệ, nhưng ra tay lại ác liệt như vậy, người này tuyệt đối không phải người tốt lành gì.
Nhưng không bao lâu sau, nàng liền thấy La Chinh bộc phát ra một kiếm kinh thiên này. Một kiếm này đâm Hàm An bị thương, nên tất nhiên trong lòng nàng cảm thấy thoải mái.
Nụ cười của Hàm An2đông cứng lại trên mặt!
Cho dù chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh, nhưng sao mắt nhìn có thể kém được?
Ngay từ đầu y đã nhìn ra, một kiếm này của La Chinh chứa kiếm ý chặt đứt tình cảm trong truyền thừa của thần đạo!
Đặc điểm của chặt đứt tình cảm trong thần đạo chính là sát phạt quyết đoán, trong nháy mắt thi triển kiếm chiêu là đã gạt bỏ tất cả tình cảm của bản thân.
Nhưng điều này thông thường phải đến cảnh giới Giới Chủ mới có thể chạm tới! Cho dù là Thiên Tôn, cũng không có khả năng phát huy đến cực hạn. Nhưng khí thế chất chứa trong một kiếm mới vừa rồi của La Chinh gần như đã có công lực1tương đương!
Người này, thật sự chỉ mới Thần Hải Cảnh thôi sao?
Thậm chí Hàm An nghi ngờ, có phải La Chinh này chính là vị Thần nào đó mang theo trí nhớ và cảm ngộ đời trước chuyển thế hay không!
Sau một kiếm, La Chinh lạnh nhạt liếc một cái, trong hai mắt lại lộ vẻ lạnh lẽo, khí thế cũng trở nên lạnh lùng. Từ trên người hắn khó mà cảm nhận được một chút ấm áp, cùng lúc đó, trên Lôi Phong U Thần Kiếm cũng không ngừng xuất hiện kiếm ý màu lam nhạt.
Hắn không cho Hàm An cơ hội, Dịch Thần Nhất Kiếm tập hợp khí thế dồi dào, bắn về phía Hàm An.
“Ngươi muốn nói gì thì có thể nói.”
Hàm An lấy tay nhẹ1nhàng đánh một cái lên mặt đất, bóng người chợt lóe, ở trong mắt La Chinh trở nên lơ lửng bất định, giống như không thể nào thấy rõ. Y thi triển độn pháp vô cùng quỷ dị kia, muốn tránh một kiếm này của La Chinh!
“Phụt!”
Mấy giọt máu tươi màu vàng nhỏ xuống.
Trong nháy mắt kế tiếp, Hàm An xuất hiện ở bên cạnh La Chinh, trên mặt mang một nụ cười khổ: “Có thể từ từ nói...” Lời còn chưa dứt, Hàm An lại biến sắc.
La Chinh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, Lôi Phong U Thần Kiếm vẽ lên không trung một vòng tròn hình cung. Vẫn là Dịch Thần Nhất Kiếm, vẫn là tốc độ không ai sánh kịp,1vẫn là uy lực vô cùng kinh khủng.
Mặc dù Hàm An có thân pháp vô cùng quỷ dị, nhưng lần nào cũng chỉ là miễn cưỡng tránh chỗ hiểm mà thôi!
Dịch Thần Nhất Kiếm có thể xưng là một trong số những kiếm pháp mạnh mẽ nhất trong vũ trụ. Cho dù là tốc độ, hay là uy lực đều đã đạt tới cực hạn của kiếm pháp.
Nếu như đích thân bản tôn Hàm An tới, đứng ở chỗ này để cho La Chinh chém lên chục nghìn kiếm, e rằng cũng không bị bất kỳ tổn hại nào. Nhưng dù sao bây giờ Hàm An cũng chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh, nên phải né tránh La Chinh rất chật vật!
“Phụt!”
Lại thêm một búng máu màu vàng như đóa hoa nở rộ dưới chân Hàm An, đủ thấy vết thương kia đã sâu đến xương.
“Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, có thể dừng tay để chúng ta nói chuyện một chút không!” Trên mặt Hàm An lộ ra vẻ lo lắng, nhưng lời nói của y chẳng tác động được gì với La Chinh! Bây giờ La Chinh đã tiến vào trạng thái chặt đứt tình cảm, mặc dù không thể nào che giấu tất cả dao động tâm tình, nhưng hắn không có chút hứng thú nào với đối với mấy lời nói nhảm này của Hàm An.
“Chết tiệt! Bí thuật Hỗn Độn này thật là biến thái!” Thấy La Chinh vẫn cầm kiếm chém về phía mình, Hàm An lại lần nữa thi triển độn thuật để tránh Dịch Thần Nhất Kiếm của La Chinh.
Tuy Dịch Thần Nhất Kiếm của La Chinh rất mạnh, nhưng Hàm An cũng không để vào mắt! Điều khiến cho y bận tâm chính là bí thuật Hỗn Độn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Loại kiếm chiêu như Dịch Thần Nhất Kiếm này có yêu cầu cực cao đối với chân nguyên của võ giả, tốc độ tiêu hao chân nguyên cực nhanh!
Võ giả Thần Hải Cảnh tu luyện hệ thống chân nguyên, tối đa chỉ có thể thi triển được hai kiếm, sau đó nhất định phải dừng lại để bổ sung chân nguyên.
Nhưng trong cơ thể La Chinh không phải là chân nguyên, thứ tích trữ trong cơ thể hắn là khí hỗn độn!
Năm xưa Hàm An đã từng nghe sư phụ nói khí hỗn độn có tính chất rất giống chân nguyên!
Ví dụ như chân nguyên là dựa vào quán tưởng để biến thành vật chất, mà khí hỗn độn có thể trực tiếp biến thành vật chất. Chân nguyên có thể tạo thành một thế giới ở trong cơ thể người, thai nghén sinh mệnh, mà khí hỗn độn lại là nguồn gốc của vạn vật!
Cũng là bởi vì suy đoán này, khi sư phụ giả thiết ra một quyển bí thuật Hỗn Độn liền đắc ý vô cùng. Khí hỗn độn này phong phú hơn chân nguyên gấp nghìn lần, một khi luyện thành, trong cơ thể chứa khí hỗn độn tương đương gấp nghìn lần so với võ giả tu luyện hệ thống chân nguyên!
Sau khi biên soạn xong bí thuật Hỗn Độn, sư phụ lại thở dài một hồi, chỉ nói e là trong vũ trụ này không ai có thể tu luyện được bí thuật Hỗn Độn. Nếu sau này thật sự gặp được người như vậy, ông chắc chắn sẽ thu làm đồ đệ thứ ba.
Cho nên La Chinh có thể không cố kỵ gì, từng chiêu kiếm một, gần như không hề dừng lại mà thi triển Dịch Thần Nhất Kiếm, mà Hàm An cũng chỉ có thể không ngừng chạy trối chết.
Từng luồng kiếm ý không ngừng xuyên qua Chân Tuyệt Lộ, giống như là một đao lớn vô hình đã cắt ra vô số kẽ hở trên mặt đất, La Chinh chậm rãi bước đi, từng bước ép sát Hàm An.
Mỗi một kiếm đâm ra, trên đất lại thêm một ít máu tươi màu vàng, mà vết thương trên người Hàm An cũng càng ngày càng nhiều!
A Phúc xem cuộc chiến, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông cũng coi như là con rối tương đối “cao cấp”, bề ngoài của ông không khác nhân loại là bao, tất nhiên biểu cảm cũng phong phú hơn, ông nói: “Không ngờ Hàm An lại bị La Chinh dồn ép như vậy!”
Mộ Minh Tuyết khó hiểu nhìn A Phúc, nàng suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: “Không phải là rất bình thường sao? Dù sao La Chinh có vũ khí, người kia lại tay không tấc sắt, còn chỉ là Thần Hải Cảnh mà thôi.” Nàng vốn muốn nói, Hàm An ở tu vi Thần Hải Cảnh sơ kỳ có thể cùng La Chinh chiến đấu như vậy đã là rất khá rồi. Nhưng nàng thân ở trong Tiên Phủ, mơ hồ có cảm giác Tiên Phủ có chỗ bất phàm, thế nên lại ngại phản bác A Phúc.
A Phúc lại cười nhạt: “Ngươi không hiểu đâu, Hàm An nắm giữ huyết thống vương giả Thánh tộc. Cho dù là trong Thánh tộc, cũng là nhân vật đứng đầu. Người có thể được chủ nhân thu làm đồ đệ sao có thể kém cỏi được? Làm sao có thể xem y như võ giả Thần Hải Cảnh chứ?”
“Chủ nhân” trong miệng A Phúc tất nhiên chỉ là chỉ sư phụ của La Chinh.
Huân, Luyện Thần Tử và Mộ Minh Tuyết không biết lai lịch của Hàm An, nhưng A Phúc lại cực kỳ rõ ràng!
Thân là nhân vật vượt trên Thiên Đạo, Hàm An bây giờ, cho dù là ở Thượng Giới thì cũng có thể đứng đầu một cõi. Cho dù bây giờ chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh sơ kỳ giống La Chinh, nhưng thực lực của y mạnh hơn La Chinh rất nhiều lần!
Nhưng bây giờ A Phúc cũng chỉ cảm thán thế thôi, nếu chủ nhân biết được La Chinh có thực lực như vậy, chắc hẳn sẽ vô cùng vui mừng. Còn về cuộc chiến trên Chân Tuyệt Lộ này, đương nhiên A Phúc sẽ không ngăn cản.
“Phụt!”
Lại thêm một búng máu tươi màu vàng tràn ra!
Hơn nửa người Hàm An đều bị La Chinh chém nát, hóa thành từng luồng khí âm dương, dần dần tiêu tan.
Chỉ còn lại một cái đầu cùng nửa thân trên nằm trên đất, y không có đường né tránh nữa.
Nhưng thế công của La Chinh đã chậm lại, hắn đi tới bên cạnh Hàm An, nửa ngồi xuống: “Nói đi, bây giờ chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện một chút rồi.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com