Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1163
Chương 1163: Một hạt cát
Tinh hạch là trung tâm của ngôi sao. Ngoài đặc tính cực kỳ kiên cố ra thì trọng lượng của nó cũng rất kinh người. Nghe nói, tinh hạch lớn chừng bàn tay, nhưng trọng lượng của nó có thể so với cả một ngọn núi.
Mặc dù rồng lửa của Linh Hỏa Thiên Tôn rất lợi hại, nhưng muốn thiêu hủy toàn bộ sao Hoàng Sa chỉ trong thời gian ngắn thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Tốt nhất là nên để mũ Thiên Mệnh lại cho ta đi. Tộc ta đang có một người rất cần dùng đến nó.”
Ở bên cạnh, Chỉ Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói. Trong lúc chờ luyện hóa sao Hoàng Sa, mọi người bắt đầu thảo3luận xem mũ Thiên Mệnh nên thuộc về ai.
“Trong tộc ngươi có người cần? Linh Hỏa Thiên Tôn, ngươi đang kể chuyện cười à? Chỉ trong tộc của ngươi mới có Giới Chủ chắc?” Một vị Thiên Tôn khác nhảy ra, bất mãn nói.
Số lượng Giới Chủ trong vũ trụ không ít, nhưng mũ Thiên Mệnh thì lại ít đến đáng thương.
Bây giờ đã có gần hai mươi vị Thiên Tôn rồi. Vừa rồi La Chinh sử dụng Thét Lệnh để phát tiếng nói khắp toàn bộ vũ trụ, chỉ sợ số lượng Thiên Tôn chạy đến đây sẽ còn nhiều hơn. Vậy mũ Thiên Mệnh phải phân như thế nào?
Quan trọng là ở chỗ, vật này không thể cắt ra được.1Đâu thể cắt nát mũ Thiên Mệnh rồi đưa cho mỗi người một miếng?
“Hừ, hình như mọi người nghĩ sai hướng rồi. Các người không nghĩ đến chuyện mũ Thiên Mệnh này là thiên mệnh thứ một trăm hai mươi chín sao? Nếu thật sự có người có được nó, các vị có nghĩ tới chuyện gì sẽ phát sinh không?” Một vị Thiên Tôn cao giọng hỏi.
Lời này vừa thốt ra, rất nhiều Thiên Tôn đều im lặng.
Đúng vậy, mỗi Thiên Đạo chỉ có thể gánh chịu một trăm hai mươi tám thiên mệnh, con số này chưa từng thay đổi.
Nếu có thêm một thiên mệnh nữa, không ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nếu chẳng may9Thiên Đạo sụp đổ, thậm chí diễn kỷ kết thúc sớm trước thời hạn thì chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, lại có một vị Thiên Tôn nữa lao vùn vụt đến. Sau khi vị Thiên Tôn này xuất hiện, Ám Ma lão quái cười hì hì: “Thập Tam đệ, rốt cuộc thì đệ cũng đã đến rồi.”
Ám Ma Thiên Tôn là người đầu tiên chạy đến, nhưng bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn càng lúc càng nhiều Thiên Tôn xuất hiện, bản thân gã thậm chí còn bị đẩy ra ngoài rìa.
Mặc dù Ám Ma Thiên Tôn được xưng là lão quái bởi tuổi thọ của gã dài nhất trong tất cả các3Thiên Tôn, nhưng thực lực của Thiên Tôn lại do thiên mệnh quyết định. Trong thiên mệnh có chứa luật nhân quả cường đại thì thực lực của Thiên Tôn sẽ rất mạnh.
Nhưng luật nhân quả chứa trong thiên mệnh của Ám Ma Thiên Tôn cũng không được tính là mạnh. So ra mà thì gã chỉ thuộc hàng khá trong số các Thiên Tôn mà thôi.
Nhưng sau khi nghe Ám Ma Thiên Tôn gọi “Thập Tam đệ”, biểu hiện của hai mươi vị Thiên Tôn đang có mặt lập tức thay đổi.
Huyền Ma Thiên Tôn chính là Thiên Tôn đứng thứ hai trong số các Thiên Tôn trung cấp, tính tình vô cùng hung hãn. Cùng là Thiên Tôn trung cấp,3thực lực của gã ngang bằng với Chỉ Thủy Thiên Tôn và Linh Hỏa Thiên Tôn, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Người này vừa đến, sao Hoàng Sa lập tức xuất hiện một Thiên Tôn trung cấp thứ ba.
Nhưng sau khi Huyền Ma Thiên Tôn xuất hiện, mọi người nhìn thấy sau lưng gã có lúc nhúc các bóng ma. Hình dạng bóng ma đó giống như những cái đầu lâu khô, không ngừng gặm nhấm trên lưng gã.
Chân nguyên hộ thể của Huyền Ma Thiên Tôn vô cùng dày, cho dù đám đầu lâu này gặm nhấm như thế nào thì cũng không thể gặm nát được chân nguyên hộ thể của gã.
“Thập Tam đệ, tại sao sau lưng đệ lại có nhiều đầu lâu nguyền rủa vậy?” Ám Ma Thiên Tôn bước đến gần Huyền Ma Thiên Tôn, vẻ mặt kỳ quái nhìn đám đầu lâu.
Sắc mặt Huyền Ma Thiên Tôn cũng hơi khó coi, hung hăng nói: “Đừng nhắc đến nữa. Khi đệ chạy đến đây có đụng phải Âm Ảnh tộc. Đám dở hơi đó giống như lũ điên, xé rách không gian đuổi giết đệ. Trong cơn nóng giận, đệ đã giết chết không ít bọn chúng.”
“Âm Ảnh tộc dám truy sát Thập Tam đệ ngươi?” Ám Ma Thiên Tôn nghi ngờ hỏi.
Ngay cả các Thiên Tôn khác nghe xong cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Âm Ảnh tộc là một chủng tộc vô cùng phiền phức, ngay cả cường giả Thiên Tôn cũng không thích chọc vào. Không phải Thiên Tôn e ngại chủng tộc đó, mà là sau khi giết chúng, trước khi chết bọn chúng sẽ phóng ra lời nguyền đầu lâu.
Lời nguyền đầu lâu không thể giải trừ. Cho dù là Thiên Tôn thì cũng không giải được. Bọn chúng sẽ liên tục đi theo đằng sau, không ngừng cắn xé người bị nguyền rủa.
Mà lời nguyền này thường kéo dài trong nhiều năm.
Cường giả Thiên Tôn không sợ bị đầu lâu nguyền rủa cắn xé, nhưng đi đến chỗ nào cũng bị một đống đầu lâu dính sau lưng mình thì cũng vô cùng phiền phức.
Những Thiên Tôn khác không nói gì thêm nữa. Dù sao cũng chẳng phải bọn họ bị nguyền rủa. Tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung trên sao Hoàng Sa.
Trong Tiên Phủ...
“Sao Hoàng Sa càng lúc càng nhỏ.” Gương mặt La Chinh hiện vẻ lo lắng. Nếu còn tiếp tục nữa, chỉ sợ hắn sẽ không còn chỗ ẩn thân.
Mặt A Phúc vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì. Dường như ông không lo lắng về vấn đề này. Lão nói: “Bây giờ biến thành hòn đá vẫn có thể thấy được, để ta hóa Tiên Phủ thành một hạt cát.”
Ngay lập tức, Tiên Phủ bắt đầu thu nhỏ lại. Từ một tảng đá liền hóa thành một hạt cát, sau đó dung nhập vào trong tinh hạch.
Đám Thiên Tôn bên ngoài vẫn còn cãi nhau. Đụng phải vấn đề liên quan đến lợi ích cá nhân, bọn họ cũng chẳng khác gì người bình thường. Nhưng nhiều người như vậy thì biết phân chia mũ Thiên Mệnh thế nào, đây đúng là một vấn đề rất phiền toái, trong lòng rất nhiều Thiên Tôn âm thầm đề phòng.
Trong tình huống không thể thống nhất ý kiến, chỉ sợ kết quả sau cùng là phải chém giết để tranh đoạt.
Nhưng đốt lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được tòa Tiên Phủ nhỏ kia, cho nên vẫn chưa đến lúc ra tay mà thôi.
Linh Hỏa Thiên Tôn nhìn tinh hạch đang dần dần bị đốt cháy, trong tay ông ta xuất hiện thêm một con rồng lửa. Con rồng lửa này xoay quanh hai vòng, hòa thành một thể với con rồng lửa kia. Lần dung hợp này, uy lực của rồng lửa đã bất chợt tăng lên hai lần, tốc độ đốt cháy tinh hạch cũng tăng nhanh.
“Linh Hỏa Thiên Tôn, để ta giúp ngươi một tay.” Một vị Thiên Tôn khác lên tiếng.
Cường giả Thiên Tôn gần như đều lĩnh ngộ được quy tắc cơ bản trong vũ trụ. Cho dù một số Thiên Tôn không tu luyện công pháp hệ Hỏa, nhưng võ giả bình thường cũng không thể sánh kịp uy lực của họ.
“Phừng phừng...”
Từng ngọn lửa được rót vào bên trong.
Uy lực của con rồng lửa lại càng tăng lên gấp bội.
Tinh hạch cứng rắn như thế, nhưng khi bị ngọn lửa này đốt cháy thì cũng nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đường kính còn một nghìn dặm...
Đường kính còn tám trăm dặm...
Đường kính còn một trăm dặm...
Tất cả các tạp vật đều bị thiêu hủy, chỉ còn lại vật chất thuộc loại thủy tinh cứng rắn giống như thép đang nấu trong nước nóng, chậm rãi chuyển động trong bầu trời sao, đồng thời tiếp tục thu nhỏ lại.
Đường kính còn mười dặm...
Một dặm...
Một trăm trượng...
Cuối cùng, tinh hạch còn sót lại bị đốt thành một khối to bằng quả đấm. Khối tinh hạch này chính là thứ còn sót lại của sao Hoàng Sa có đường kính tám mươi nghìn dặm trước đây. Toàn bộ vật chất bên trên sao Hoàng Sa đều đã bị đốt trụi.
Thấy món đồ đen sì này, sắc mặt của rất nhiều Thiên Tôn một lần nữa trở nên khó coi.
“Tòa Tiên Phủ nhỏ kia đâu...”
“Không phải nó chạy thoát rồi chứ? Chẳng lẽ không gian này có quy tắc, có thể tiến hành dịch chuyển không gian? Không đúng, nếu có dấu hiệu dịch chuyển thì chắc chắn không có khả năng thoát khỏi mắt của ta.” Một vị Thiên Tôn nghĩ mãi mà không ra. Tòa Tiên Phủ nhỏ kia rốt cuộc đã trốn ở chỗ nào rồi? Hay là nó nằm trong tinh hạch màu đen to bằng nắm tay kia?
Linh Hỏa Thiên Tôn cũng tạm dừng một chút, lập tức đưa ngón tay ra tính toán, sau đó cười lạnh: “Tiếp tục đốt đi. Pháp bảo không gian này thú vị thật, vẫn còn ẩn núp được.”
Bây giờ, Tiên Phủ nhỏ đã hóa thành một hạt cát, chui vào chính giữa tinh hạch.
Nhưng Linh Hỏa Thiên Tôn cứ đốt như vậy mãi thì thể nào Tiên Phủ nhỏ cũng sẽ bại lộ.
Tinh hạch to bằng quả đấm vẫn đang tiếp tục bị đốt cháy, nhỏ xuống bằng đầu ngón tay, sau đó bằng viên đá nhỏ, cuối cùng ngay cả viên đá nhỏ ấy cũng bị đốt trụi, chỉ còn lại một hạt cát nhỏ đến mức không thể thấy được đang xoay chầm chậm trên không trung.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Mặc dù rồng lửa của Linh Hỏa Thiên Tôn rất lợi hại, nhưng muốn thiêu hủy toàn bộ sao Hoàng Sa chỉ trong thời gian ngắn thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Tốt nhất là nên để mũ Thiên Mệnh lại cho ta đi. Tộc ta đang có một người rất cần dùng đến nó.”
Ở bên cạnh, Chỉ Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói. Trong lúc chờ luyện hóa sao Hoàng Sa, mọi người bắt đầu thảo3luận xem mũ Thiên Mệnh nên thuộc về ai.
“Trong tộc ngươi có người cần? Linh Hỏa Thiên Tôn, ngươi đang kể chuyện cười à? Chỉ trong tộc của ngươi mới có Giới Chủ chắc?” Một vị Thiên Tôn khác nhảy ra, bất mãn nói.
Số lượng Giới Chủ trong vũ trụ không ít, nhưng mũ Thiên Mệnh thì lại ít đến đáng thương.
Bây giờ đã có gần hai mươi vị Thiên Tôn rồi. Vừa rồi La Chinh sử dụng Thét Lệnh để phát tiếng nói khắp toàn bộ vũ trụ, chỉ sợ số lượng Thiên Tôn chạy đến đây sẽ còn nhiều hơn. Vậy mũ Thiên Mệnh phải phân như thế nào?
Quan trọng là ở chỗ, vật này không thể cắt ra được.1Đâu thể cắt nát mũ Thiên Mệnh rồi đưa cho mỗi người một miếng?
“Hừ, hình như mọi người nghĩ sai hướng rồi. Các người không nghĩ đến chuyện mũ Thiên Mệnh này là thiên mệnh thứ một trăm hai mươi chín sao? Nếu thật sự có người có được nó, các vị có nghĩ tới chuyện gì sẽ phát sinh không?” Một vị Thiên Tôn cao giọng hỏi.
Lời này vừa thốt ra, rất nhiều Thiên Tôn đều im lặng.
Đúng vậy, mỗi Thiên Đạo chỉ có thể gánh chịu một trăm hai mươi tám thiên mệnh, con số này chưa từng thay đổi.
Nếu có thêm một thiên mệnh nữa, không ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nếu chẳng may9Thiên Đạo sụp đổ, thậm chí diễn kỷ kết thúc sớm trước thời hạn thì chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, lại có một vị Thiên Tôn nữa lao vùn vụt đến. Sau khi vị Thiên Tôn này xuất hiện, Ám Ma lão quái cười hì hì: “Thập Tam đệ, rốt cuộc thì đệ cũng đã đến rồi.”
Ám Ma Thiên Tôn là người đầu tiên chạy đến, nhưng bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn càng lúc càng nhiều Thiên Tôn xuất hiện, bản thân gã thậm chí còn bị đẩy ra ngoài rìa.
Mặc dù Ám Ma Thiên Tôn được xưng là lão quái bởi tuổi thọ của gã dài nhất trong tất cả các3Thiên Tôn, nhưng thực lực của Thiên Tôn lại do thiên mệnh quyết định. Trong thiên mệnh có chứa luật nhân quả cường đại thì thực lực của Thiên Tôn sẽ rất mạnh.
Nhưng luật nhân quả chứa trong thiên mệnh của Ám Ma Thiên Tôn cũng không được tính là mạnh. So ra mà thì gã chỉ thuộc hàng khá trong số các Thiên Tôn mà thôi.
Nhưng sau khi nghe Ám Ma Thiên Tôn gọi “Thập Tam đệ”, biểu hiện của hai mươi vị Thiên Tôn đang có mặt lập tức thay đổi.
Huyền Ma Thiên Tôn chính là Thiên Tôn đứng thứ hai trong số các Thiên Tôn trung cấp, tính tình vô cùng hung hãn. Cùng là Thiên Tôn trung cấp,3thực lực của gã ngang bằng với Chỉ Thủy Thiên Tôn và Linh Hỏa Thiên Tôn, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Người này vừa đến, sao Hoàng Sa lập tức xuất hiện một Thiên Tôn trung cấp thứ ba.
Nhưng sau khi Huyền Ma Thiên Tôn xuất hiện, mọi người nhìn thấy sau lưng gã có lúc nhúc các bóng ma. Hình dạng bóng ma đó giống như những cái đầu lâu khô, không ngừng gặm nhấm trên lưng gã.
Chân nguyên hộ thể của Huyền Ma Thiên Tôn vô cùng dày, cho dù đám đầu lâu này gặm nhấm như thế nào thì cũng không thể gặm nát được chân nguyên hộ thể của gã.
“Thập Tam đệ, tại sao sau lưng đệ lại có nhiều đầu lâu nguyền rủa vậy?” Ám Ma Thiên Tôn bước đến gần Huyền Ma Thiên Tôn, vẻ mặt kỳ quái nhìn đám đầu lâu.
Sắc mặt Huyền Ma Thiên Tôn cũng hơi khó coi, hung hăng nói: “Đừng nhắc đến nữa. Khi đệ chạy đến đây có đụng phải Âm Ảnh tộc. Đám dở hơi đó giống như lũ điên, xé rách không gian đuổi giết đệ. Trong cơn nóng giận, đệ đã giết chết không ít bọn chúng.”
“Âm Ảnh tộc dám truy sát Thập Tam đệ ngươi?” Ám Ma Thiên Tôn nghi ngờ hỏi.
Ngay cả các Thiên Tôn khác nghe xong cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Âm Ảnh tộc là một chủng tộc vô cùng phiền phức, ngay cả cường giả Thiên Tôn cũng không thích chọc vào. Không phải Thiên Tôn e ngại chủng tộc đó, mà là sau khi giết chúng, trước khi chết bọn chúng sẽ phóng ra lời nguyền đầu lâu.
Lời nguyền đầu lâu không thể giải trừ. Cho dù là Thiên Tôn thì cũng không giải được. Bọn chúng sẽ liên tục đi theo đằng sau, không ngừng cắn xé người bị nguyền rủa.
Mà lời nguyền này thường kéo dài trong nhiều năm.
Cường giả Thiên Tôn không sợ bị đầu lâu nguyền rủa cắn xé, nhưng đi đến chỗ nào cũng bị một đống đầu lâu dính sau lưng mình thì cũng vô cùng phiền phức.
Những Thiên Tôn khác không nói gì thêm nữa. Dù sao cũng chẳng phải bọn họ bị nguyền rủa. Tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung trên sao Hoàng Sa.
Trong Tiên Phủ...
“Sao Hoàng Sa càng lúc càng nhỏ.” Gương mặt La Chinh hiện vẻ lo lắng. Nếu còn tiếp tục nữa, chỉ sợ hắn sẽ không còn chỗ ẩn thân.
Mặt A Phúc vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì. Dường như ông không lo lắng về vấn đề này. Lão nói: “Bây giờ biến thành hòn đá vẫn có thể thấy được, để ta hóa Tiên Phủ thành một hạt cát.”
Ngay lập tức, Tiên Phủ bắt đầu thu nhỏ lại. Từ một tảng đá liền hóa thành một hạt cát, sau đó dung nhập vào trong tinh hạch.
Đám Thiên Tôn bên ngoài vẫn còn cãi nhau. Đụng phải vấn đề liên quan đến lợi ích cá nhân, bọn họ cũng chẳng khác gì người bình thường. Nhưng nhiều người như vậy thì biết phân chia mũ Thiên Mệnh thế nào, đây đúng là một vấn đề rất phiền toái, trong lòng rất nhiều Thiên Tôn âm thầm đề phòng.
Trong tình huống không thể thống nhất ý kiến, chỉ sợ kết quả sau cùng là phải chém giết để tranh đoạt.
Nhưng đốt lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được tòa Tiên Phủ nhỏ kia, cho nên vẫn chưa đến lúc ra tay mà thôi.
Linh Hỏa Thiên Tôn nhìn tinh hạch đang dần dần bị đốt cháy, trong tay ông ta xuất hiện thêm một con rồng lửa. Con rồng lửa này xoay quanh hai vòng, hòa thành một thể với con rồng lửa kia. Lần dung hợp này, uy lực của rồng lửa đã bất chợt tăng lên hai lần, tốc độ đốt cháy tinh hạch cũng tăng nhanh.
“Linh Hỏa Thiên Tôn, để ta giúp ngươi một tay.” Một vị Thiên Tôn khác lên tiếng.
Cường giả Thiên Tôn gần như đều lĩnh ngộ được quy tắc cơ bản trong vũ trụ. Cho dù một số Thiên Tôn không tu luyện công pháp hệ Hỏa, nhưng võ giả bình thường cũng không thể sánh kịp uy lực của họ.
“Phừng phừng...”
Từng ngọn lửa được rót vào bên trong.
Uy lực của con rồng lửa lại càng tăng lên gấp bội.
Tinh hạch cứng rắn như thế, nhưng khi bị ngọn lửa này đốt cháy thì cũng nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đường kính còn một nghìn dặm...
Đường kính còn tám trăm dặm...
Đường kính còn một trăm dặm...
Tất cả các tạp vật đều bị thiêu hủy, chỉ còn lại vật chất thuộc loại thủy tinh cứng rắn giống như thép đang nấu trong nước nóng, chậm rãi chuyển động trong bầu trời sao, đồng thời tiếp tục thu nhỏ lại.
Đường kính còn mười dặm...
Một dặm...
Một trăm trượng...
Cuối cùng, tinh hạch còn sót lại bị đốt thành một khối to bằng quả đấm. Khối tinh hạch này chính là thứ còn sót lại của sao Hoàng Sa có đường kính tám mươi nghìn dặm trước đây. Toàn bộ vật chất bên trên sao Hoàng Sa đều đã bị đốt trụi.
Thấy món đồ đen sì này, sắc mặt của rất nhiều Thiên Tôn một lần nữa trở nên khó coi.
“Tòa Tiên Phủ nhỏ kia đâu...”
“Không phải nó chạy thoát rồi chứ? Chẳng lẽ không gian này có quy tắc, có thể tiến hành dịch chuyển không gian? Không đúng, nếu có dấu hiệu dịch chuyển thì chắc chắn không có khả năng thoát khỏi mắt của ta.” Một vị Thiên Tôn nghĩ mãi mà không ra. Tòa Tiên Phủ nhỏ kia rốt cuộc đã trốn ở chỗ nào rồi? Hay là nó nằm trong tinh hạch màu đen to bằng nắm tay kia?
Linh Hỏa Thiên Tôn cũng tạm dừng một chút, lập tức đưa ngón tay ra tính toán, sau đó cười lạnh: “Tiếp tục đốt đi. Pháp bảo không gian này thú vị thật, vẫn còn ẩn núp được.”
Bây giờ, Tiên Phủ nhỏ đã hóa thành một hạt cát, chui vào chính giữa tinh hạch.
Nhưng Linh Hỏa Thiên Tôn cứ đốt như vậy mãi thì thể nào Tiên Phủ nhỏ cũng sẽ bại lộ.
Tinh hạch to bằng quả đấm vẫn đang tiếp tục bị đốt cháy, nhỏ xuống bằng đầu ngón tay, sau đó bằng viên đá nhỏ, cuối cùng ngay cả viên đá nhỏ ấy cũng bị đốt trụi, chỉ còn lại một hạt cát nhỏ đến mức không thể thấy được đang xoay chầm chậm trên không trung.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com