Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1161
Chương 1161: Biến ảo
Mặc dù thế, uy lực mà họ phát ra cũng hơn võ giả bình thường gấp nhiều lần. Sức mạnh của Thiên Tôn đã vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường.
Ám Ma Thiên Tôn vừa rống lên một tiếng kinh hãi thì cũng là lúc các vị Thiên Tôn khác cùng lúc gia nhập cuộc chiến.
Mục tiêu đầu tiên của các vị Thiên Tôn này chính là tòa Tiên Phủ nhỏ bên dưới.
Dao khẽ nhíu mày, con ngươi hiện lên lệ khí đậm đặc, lập tức giơ Thánh Liên Lôi Chùy trong tay lên. Thánh Liên Lôi Chùy nhẹ lắc một cái, sau đó bỗng nhiên phóng ra ánh chớp dài vạn trượng.
Vô số ánh chớp xoay quanh lấy Dao, tạo thành một vòng3xoáy sét rất lớn.
Trong ánh sét ẩn chứa lực quy tắc hệ Lôi tầng tám, thậm chí là tầng chín.
Vòng xoáy sét bén nhọn đến mức ngay cả cường giả Thiên Tôn cũng phải lui lại.
Trên mặt các vị Thiên Tôn là vẻ kinh sợ. Hình Phạt Vương của Yêu Dạ tộc ra tay không hề nể tình chút nào.
Đối với phản ứng của mấy vị Thiên Tôn này, sắc mặt Dao vẫn không hề có sự thay đổi. Đồ mà nàng ta đã nhìn trúng thì sao có thể để người ta cướp đi được chứ?
Đợi sau khi ánh chớp tan đi, ánh mắt nàng ta cũng quét xuống dưới, sau đó lại sững sờ. Tại sao tòa Tiên Phủ nhỏ kia lại biến mất?
“Còn1muốn trốn? Đúng là ngây thơ!”
Muốn dựa vào pháp bảo không gian để trốn đi trước mặt các Thiên Tôn, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Nói xong, Dao nhẹ nhàng phất tay. Ở một sa mạc thuộc vùng biên giới sao Hoàng Sa xuất hiện một khe nứt. Khe nứt này không ngừng kéo dài, bao quanh toàn bộ sa mạc.
Phía dưới sa mạc là đất, mà xuống sâu nữa, xuyên qua lòng đất là một tầng nham thạch.
“Ầm ầm...”
Cả ba phần sa mạc, đất và nham thạch, thậm chí còn thêm cả một mảnh đất khác của sao Hoàng Sa, tất cả đều bị Dao xới tung cả lên.
Nếu nhìn từ bên trên xuống thì không khác gì như có một người khổng9lồ đang cầm một cái muỗng múc từng muỗng đất của sao Hoàng Sa lên.
Mảnh đất đó và vùng sa mạc kia cứ như vậy mà bị Dao đào lên.
Cứ thế, ở vùng sa mạc bên dưới đã xuất hiện một cái hố sâu hơn mấy nghìn dặm.
Sau khi đào cả sa mạc lên xong, Dao lắc Thánh Lôi Liên Chùy trong tay lần nữa. Lần này, nàng ta chỉ vung nhẹ một cái, trên Thánh Lôi Liên Chùy liền lóe lên ánh chớp, trực tiếp nện thẳng vào sa mạc.
“Ầm!”
Sau khi lôi chùy nện vào sa mạc, ánh chớp mãnh liệt lại bộc phát ra. Dưới tác động của ánh chớp, sa mạc không ngừng tan ra, tiêu tán.
“Vù!”
Khi sa mạc tan ra, một tòa3Tiên Phủ bé nhỏ bắn ra từ bên trong.
Dao cười khẩy, gương mặt tràn đầy hưng phấn, đuổi theo tòa Tiên Phủ kia một lần nữa.
Mấy vị Thiên Tôn khác thấy vậy thì lập tức hành động. Thực lực của Dao có lẽ mạnh hơn bọn họ một bậc, nhưng Thiên Tôn muốn giết Thiên Tôn thì rất khó khăn, huống chi bọn họ đều nắm giữ thuật di chuyển trong không gian.
Các Thiên Tôn lập tức xuyên thẳng qua không gian đến chỗ Tiên Phủ nhỏ bé.
Cùng lúc đó, Dao vung Thánh Lôi Liên Chùy lên lần nữa, lực tín ngưỡng nồng đậm được rót vào, uy lực bạo phát ra từ một kích này còn mạnh hơn so với hai lần trước.
“Hừ, ngươi cho3rằng chúng ta thật sự sợ ngươi?”
Trong tay một vị Thiên Tôn toàn thân bốc lửa bỗng xuất hiện một vòng lửa màu đỏ.
“Lửa Chư Thiên Diệt Kiếp.”
Vòng lửa đã phát ra nhiệt lượng cực kỳ khủng bố. Không gian quanh ngọn lửa xuất hiện khe hở rồi không ngừng sụp xuống. Ngay cả không gian cũng không gánh nổi uy lực của nó. Vòng lửa không ngừng xoay quanh trên không trung, sau đó lao thẳng đến chỗ của Dao.
Một vị Thiên Tôn khác cũng không chịu yếu thế. Chỉ thấy vị Thiên Tôn ấy đan hai tay lại với nhau, cả người như đang đứng trong nước, lơ lửng trên không trung. Ông ta duỗi hai ngón tay cái và ngón trỏ, định dạng bóng của Dao trong tay, sau đó phun ra một chữ: “Nứt!”
“Tách.”
Chỗ Dao đang đứng lập tức xuất hiện một vết nứt kỳ lạ. Tốc độ nứt rất nhanh, sau đó lan đến trên người Dao.
Lúc này, cơ thể Dao đang được bao phủ trong lực tín ngưỡng nồng đậm. Lực tín ngưỡng chính là nền tảng cho cuộc chiến giữa nàng và Thiên Tôn.
Nhưng vết nứt sinh ra trong không gian kia lại là một cách công kích vô cùng quỷ dị, bản thân nó bá đạo đến cực điểm. Vết nứt này phá nứt lực tín ngưỡng, khiến vai phải trần trụi của Dao xuất hiện một vết thương, máu bắn ra.
Nếu vết nứt này vẫn tiếp tục kéo dài xuống dưới thì chắc chắn cơ thể của Dao sẽ bị xẻ thành hai đoạn.
Nhưng lúc này, bảo giáp trên người Dao bỗng lóe lên ánh sáng quỷ dị, mạnh mẽ ngăn cản vết nứt kia, không cho nó kéo dài.
Dù sao thì cũng là bảo giáp của Thiên Tôn. Trong vũ trụ này, bảo giáp của Thiên Tôn chính là thần khí phòng ngự thuộc hàng cao cấp nhất.
Mặc dù nhờ bảo giáp mà tránh được một kiếp, nhưng vòng lửa của một vị Thiên Tôn khác đã cuốn đến phía Dao.
Ngoài hai vị Thiên Tôn này, hai vị Thiên Tôn còn lại cũng đang chăm chú quan sát như hổ rình mồi... Cùng một lúc phải đối mặt với sự vây công của bốn vị Thiên Tôn, thực sự cũng quá miễn cưỡng đối với Dao. Lúc này, Dao không thể không lui lại.
Cũng bởi vì bị bốn vị Thiên Tôn ngăn cản, nên tòa Tiên Phủ nhỏ của La Chinh lại chui vào một bãi sa mạc khác trong sao Hoàng Sa.
Các Thiên Tôn rất rõ, cho dù Tiên Phủ đó có trốn như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ. Quan trọng nhất vẫn là giải quyết sự dòm ngó của các Thiên Tôn khác.
Vốn dĩ các Thiên Tôn đều có tính toán của riêng mình. Có người muốn ngồi xuống thảo luận, có người lại muốn thừa dịp hỗn loạn mà cướp đi Tiên Phủ. Nhưng khi Dao xuất hiện, nàng đã bá đạo tấn công thẳng vào Tiên Phủ, vậy nên tất nhiên đã trở thành con chim đầu đàn, khiến các Thiên Tôn khác quay qua tấn công.
Bây giờ, trong lúc bọn họ liên thủ lại với nhau để ép Dao phải lui thì một vị Thiên Tôn đã đuổi kịp tòa Tiên Phủ nhỏ. Cho dù có thế nào, cứ tóm pháp bảo không gian nho nhỏ này lại đã rồi tính.
Trong Tiên Phủ.
La Chinh, Huân và A Phúc đều chăm chú quan sát tình hình chiến đấu bên ngoài.
Sau khi A Phúc điều khiển Tiên Phủ chui vào trong sa mạc, lão mỉm cười nói: “Ta đã biến hóa Tiên Phủ một lần nữa.”
Tiên Phủ được biến hóa từ lệnh bài chữ Cấn, nhưng vẫn có thể tự do biến hóa thành những hình dạng khác nhau. Lần này, khi chui vào trong sa mạc, nó đã trực tiếp biến thành một tảng đá nhỏ khoảng bàn tay.
Khi Tiên Phủ vừa mới biến hình xong, một vị Thiên Tôn liền vung tay, lại có thêm một bãi sa mạc rộng lớn của sao Hoàng Sa bị vị Thiên Tôn này đào lên. Bọn họ làm theo phương pháp của Dao. Những ngọn lửa cứ thế hừng hực thiêu đốt, vị Thiên Tôn kia đã trực tiếp thiêu cháy bãi sa mạc này.
Cát trên sa mạc bị ngọn lửa thiêu đốt, hóa thành tinh thể trong suốt. Dưới sự thiêu đốt không ngừng, các tinh thể này cũng nhanh chóng tan ra.
Không bao lâu sau, bãi sa mạc dài đến mấy trăm dặm đã bị đốt hết tám chín phần, chỉ còn một số thứ vụn vặt rơi lả tả xuống cái hố to trong sao Hoàng Sa.
Trong đó có một tảng đá từ trên không trung rơi xuống, rơi vào cái hố lớn, sau đó không hề nhúc nhích.
Tảng đá đó là do Tiên Phủ biến thành.
“Ồ?” Mặt vị Thiên Tôn kia đầy vẻ hoài nghi.
Dưới một trảo tiện tay vừa rồi, tòa Tiên Phủ nhỏ ấy không thể nào thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của ông ta được. Bây giờ, dường như ông ta đã đốt sạch sa mạc, ấy thế mà lại không tìm được tòa Tiên Phủ nhỏ kia?
“Không hề có dao động không gian. Pháp bảo không gian đó hẳn vẫn còn ở sao Hoàng Sa.” Một vị Thiên Tôn thản nhiên nói.
“Hừ, nếu Tiên Phủ vẫn còn ở đây, chúng ta cứ tính toán một chút là biết ngay thôi.” Một vị Thiên Tôn khác bấm đốt ngón tay tính toán. Chỉ cần mũ Thiên Mệnh chưa bị ai đoạt đi thì muốn tính ra vị trí của nó cũng chẳng có gì khó. Huống chi, khoảng cách giữa bọn họ với mũ Thiên Mệnh cũng không xa, thế nên suy diễn cũng không quá phức tạp.
Sau một thoáng, vị Thiên Tôn kia liền nhìn về phía sao Hoàng Sa, chân mày nhíu lại: “Đúng là vẫn còn ở sao Hoàng Sa, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Ám Ma Thiên Tôn vừa rống lên một tiếng kinh hãi thì cũng là lúc các vị Thiên Tôn khác cùng lúc gia nhập cuộc chiến.
Mục tiêu đầu tiên của các vị Thiên Tôn này chính là tòa Tiên Phủ nhỏ bên dưới.
Dao khẽ nhíu mày, con ngươi hiện lên lệ khí đậm đặc, lập tức giơ Thánh Liên Lôi Chùy trong tay lên. Thánh Liên Lôi Chùy nhẹ lắc một cái, sau đó bỗng nhiên phóng ra ánh chớp dài vạn trượng.
Vô số ánh chớp xoay quanh lấy Dao, tạo thành một vòng3xoáy sét rất lớn.
Trong ánh sét ẩn chứa lực quy tắc hệ Lôi tầng tám, thậm chí là tầng chín.
Vòng xoáy sét bén nhọn đến mức ngay cả cường giả Thiên Tôn cũng phải lui lại.
Trên mặt các vị Thiên Tôn là vẻ kinh sợ. Hình Phạt Vương của Yêu Dạ tộc ra tay không hề nể tình chút nào.
Đối với phản ứng của mấy vị Thiên Tôn này, sắc mặt Dao vẫn không hề có sự thay đổi. Đồ mà nàng ta đã nhìn trúng thì sao có thể để người ta cướp đi được chứ?
Đợi sau khi ánh chớp tan đi, ánh mắt nàng ta cũng quét xuống dưới, sau đó lại sững sờ. Tại sao tòa Tiên Phủ nhỏ kia lại biến mất?
“Còn1muốn trốn? Đúng là ngây thơ!”
Muốn dựa vào pháp bảo không gian để trốn đi trước mặt các Thiên Tôn, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Nói xong, Dao nhẹ nhàng phất tay. Ở một sa mạc thuộc vùng biên giới sao Hoàng Sa xuất hiện một khe nứt. Khe nứt này không ngừng kéo dài, bao quanh toàn bộ sa mạc.
Phía dưới sa mạc là đất, mà xuống sâu nữa, xuyên qua lòng đất là một tầng nham thạch.
“Ầm ầm...”
Cả ba phần sa mạc, đất và nham thạch, thậm chí còn thêm cả một mảnh đất khác của sao Hoàng Sa, tất cả đều bị Dao xới tung cả lên.
Nếu nhìn từ bên trên xuống thì không khác gì như có một người khổng9lồ đang cầm một cái muỗng múc từng muỗng đất của sao Hoàng Sa lên.
Mảnh đất đó và vùng sa mạc kia cứ như vậy mà bị Dao đào lên.
Cứ thế, ở vùng sa mạc bên dưới đã xuất hiện một cái hố sâu hơn mấy nghìn dặm.
Sau khi đào cả sa mạc lên xong, Dao lắc Thánh Lôi Liên Chùy trong tay lần nữa. Lần này, nàng ta chỉ vung nhẹ một cái, trên Thánh Lôi Liên Chùy liền lóe lên ánh chớp, trực tiếp nện thẳng vào sa mạc.
“Ầm!”
Sau khi lôi chùy nện vào sa mạc, ánh chớp mãnh liệt lại bộc phát ra. Dưới tác động của ánh chớp, sa mạc không ngừng tan ra, tiêu tán.
“Vù!”
Khi sa mạc tan ra, một tòa3Tiên Phủ bé nhỏ bắn ra từ bên trong.
Dao cười khẩy, gương mặt tràn đầy hưng phấn, đuổi theo tòa Tiên Phủ kia một lần nữa.
Mấy vị Thiên Tôn khác thấy vậy thì lập tức hành động. Thực lực của Dao có lẽ mạnh hơn bọn họ một bậc, nhưng Thiên Tôn muốn giết Thiên Tôn thì rất khó khăn, huống chi bọn họ đều nắm giữ thuật di chuyển trong không gian.
Các Thiên Tôn lập tức xuyên thẳng qua không gian đến chỗ Tiên Phủ nhỏ bé.
Cùng lúc đó, Dao vung Thánh Lôi Liên Chùy lên lần nữa, lực tín ngưỡng nồng đậm được rót vào, uy lực bạo phát ra từ một kích này còn mạnh hơn so với hai lần trước.
“Hừ, ngươi cho3rằng chúng ta thật sự sợ ngươi?”
Trong tay một vị Thiên Tôn toàn thân bốc lửa bỗng xuất hiện một vòng lửa màu đỏ.
“Lửa Chư Thiên Diệt Kiếp.”
Vòng lửa đã phát ra nhiệt lượng cực kỳ khủng bố. Không gian quanh ngọn lửa xuất hiện khe hở rồi không ngừng sụp xuống. Ngay cả không gian cũng không gánh nổi uy lực của nó. Vòng lửa không ngừng xoay quanh trên không trung, sau đó lao thẳng đến chỗ của Dao.
Một vị Thiên Tôn khác cũng không chịu yếu thế. Chỉ thấy vị Thiên Tôn ấy đan hai tay lại với nhau, cả người như đang đứng trong nước, lơ lửng trên không trung. Ông ta duỗi hai ngón tay cái và ngón trỏ, định dạng bóng của Dao trong tay, sau đó phun ra một chữ: “Nứt!”
“Tách.”
Chỗ Dao đang đứng lập tức xuất hiện một vết nứt kỳ lạ. Tốc độ nứt rất nhanh, sau đó lan đến trên người Dao.
Lúc này, cơ thể Dao đang được bao phủ trong lực tín ngưỡng nồng đậm. Lực tín ngưỡng chính là nền tảng cho cuộc chiến giữa nàng và Thiên Tôn.
Nhưng vết nứt sinh ra trong không gian kia lại là một cách công kích vô cùng quỷ dị, bản thân nó bá đạo đến cực điểm. Vết nứt này phá nứt lực tín ngưỡng, khiến vai phải trần trụi của Dao xuất hiện một vết thương, máu bắn ra.
Nếu vết nứt này vẫn tiếp tục kéo dài xuống dưới thì chắc chắn cơ thể của Dao sẽ bị xẻ thành hai đoạn.
Nhưng lúc này, bảo giáp trên người Dao bỗng lóe lên ánh sáng quỷ dị, mạnh mẽ ngăn cản vết nứt kia, không cho nó kéo dài.
Dù sao thì cũng là bảo giáp của Thiên Tôn. Trong vũ trụ này, bảo giáp của Thiên Tôn chính là thần khí phòng ngự thuộc hàng cao cấp nhất.
Mặc dù nhờ bảo giáp mà tránh được một kiếp, nhưng vòng lửa của một vị Thiên Tôn khác đã cuốn đến phía Dao.
Ngoài hai vị Thiên Tôn này, hai vị Thiên Tôn còn lại cũng đang chăm chú quan sát như hổ rình mồi... Cùng một lúc phải đối mặt với sự vây công của bốn vị Thiên Tôn, thực sự cũng quá miễn cưỡng đối với Dao. Lúc này, Dao không thể không lui lại.
Cũng bởi vì bị bốn vị Thiên Tôn ngăn cản, nên tòa Tiên Phủ nhỏ của La Chinh lại chui vào một bãi sa mạc khác trong sao Hoàng Sa.
Các Thiên Tôn rất rõ, cho dù Tiên Phủ đó có trốn như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ. Quan trọng nhất vẫn là giải quyết sự dòm ngó của các Thiên Tôn khác.
Vốn dĩ các Thiên Tôn đều có tính toán của riêng mình. Có người muốn ngồi xuống thảo luận, có người lại muốn thừa dịp hỗn loạn mà cướp đi Tiên Phủ. Nhưng khi Dao xuất hiện, nàng đã bá đạo tấn công thẳng vào Tiên Phủ, vậy nên tất nhiên đã trở thành con chim đầu đàn, khiến các Thiên Tôn khác quay qua tấn công.
Bây giờ, trong lúc bọn họ liên thủ lại với nhau để ép Dao phải lui thì một vị Thiên Tôn đã đuổi kịp tòa Tiên Phủ nhỏ. Cho dù có thế nào, cứ tóm pháp bảo không gian nho nhỏ này lại đã rồi tính.
Trong Tiên Phủ.
La Chinh, Huân và A Phúc đều chăm chú quan sát tình hình chiến đấu bên ngoài.
Sau khi A Phúc điều khiển Tiên Phủ chui vào trong sa mạc, lão mỉm cười nói: “Ta đã biến hóa Tiên Phủ một lần nữa.”
Tiên Phủ được biến hóa từ lệnh bài chữ Cấn, nhưng vẫn có thể tự do biến hóa thành những hình dạng khác nhau. Lần này, khi chui vào trong sa mạc, nó đã trực tiếp biến thành một tảng đá nhỏ khoảng bàn tay.
Khi Tiên Phủ vừa mới biến hình xong, một vị Thiên Tôn liền vung tay, lại có thêm một bãi sa mạc rộng lớn của sao Hoàng Sa bị vị Thiên Tôn này đào lên. Bọn họ làm theo phương pháp của Dao. Những ngọn lửa cứ thế hừng hực thiêu đốt, vị Thiên Tôn kia đã trực tiếp thiêu cháy bãi sa mạc này.
Cát trên sa mạc bị ngọn lửa thiêu đốt, hóa thành tinh thể trong suốt. Dưới sự thiêu đốt không ngừng, các tinh thể này cũng nhanh chóng tan ra.
Không bao lâu sau, bãi sa mạc dài đến mấy trăm dặm đã bị đốt hết tám chín phần, chỉ còn một số thứ vụn vặt rơi lả tả xuống cái hố to trong sao Hoàng Sa.
Trong đó có một tảng đá từ trên không trung rơi xuống, rơi vào cái hố lớn, sau đó không hề nhúc nhích.
Tảng đá đó là do Tiên Phủ biến thành.
“Ồ?” Mặt vị Thiên Tôn kia đầy vẻ hoài nghi.
Dưới một trảo tiện tay vừa rồi, tòa Tiên Phủ nhỏ ấy không thể nào thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của ông ta được. Bây giờ, dường như ông ta đã đốt sạch sa mạc, ấy thế mà lại không tìm được tòa Tiên Phủ nhỏ kia?
“Không hề có dao động không gian. Pháp bảo không gian đó hẳn vẫn còn ở sao Hoàng Sa.” Một vị Thiên Tôn thản nhiên nói.
“Hừ, nếu Tiên Phủ vẫn còn ở đây, chúng ta cứ tính toán một chút là biết ngay thôi.” Một vị Thiên Tôn khác bấm đốt ngón tay tính toán. Chỉ cần mũ Thiên Mệnh chưa bị ai đoạt đi thì muốn tính ra vị trí của nó cũng chẳng có gì khó. Huống chi, khoảng cách giữa bọn họ với mũ Thiên Mệnh cũng không xa, thế nên suy diễn cũng không quá phức tạp.
Sau một thoáng, vị Thiên Tôn kia liền nhìn về phía sao Hoàng Sa, chân mày nhíu lại: “Đúng là vẫn còn ở sao Hoàng Sa, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com