Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1153
Chương 1153: Không phục
Lão nằm bò trên mặt đất, cẩn thận dò xét sàn nhà rộng gần mười trượng này.
“Không phải chứ...”
Một lát sau, lão lại thét lên một tiếng chói tai.
Lão dùng móng vuốt, cẩn thận gõ lên sàn nhà, rồi lớn tiếng kêu: “Đây là Đế Phách Nham, hàng xịn đó!” Cả đời ta mới chỉ từng nhìn thấy có một khối lớn cỡ bàn tay thôi!”
Thời gian Luyện Thần Tử đã sống rất dài, còn dài hơn so với các Thiên Tôn! Theo như lời lão nói thì có vẻ Đế Phách Nham này rất hiếm thấy.
Nhưng toàn bộ sàn của Tiên Phủ đều được lát bằng Đế Phách Nham, như vậy chẳng phải quá khoa trương sao.
Nhìn dáng vẻ muốn3phát điên của Luyện Thần Tử, La Chinh mỉm cười. Không ngờ mình lại dẫn một người biết nhìn hàng vào đây.
Đương nhiên La Chinh biết tòa Tiên Phủ này không hề tầm thường. Vốn dĩ hắn cũng không chú ý đến sàn và vách tường của Tiên Phủ, càng không ngờ chúng lại được chế tạo từ những nguyên liệu hiếm thấy như vậy. Thật đúng là khiến hắn phải giật mình.
Đúng lúc này, A Phúc xuất hiện, lão gật đầu, mỉm cười chào đón La Chinh: “Chủ nhân, người đã về.”
La Chinh có ba tấm lệnh bài, lại bái chủ nhân đầu tiên của Tiên Phủ làm sư phụ, nên cũng coi như là nửa chủ nhân của tòa1Tiên Phủ này.
La Chinh chưa kịp nói gì thì Luyện Thần Tử đã lao về phía A Phúc.
“Con rối!” Luyện Thần Tử đánh giá A Phúc từ đầu đến chân, lúc thì gõ chân A Phúc, lúc lại vỗ vỗ vào ngực lão, “Đúng là con rối! Trời ạ! Trên đời thật sự còn có người tạo ra được con rối hoàn mỹ như thế này ư…”
Trên phương diện luyện khí, Luyện Thần Tử rất kiêu ngạo!
Tuy con rối lão tự chế tạo ra cho mình hơi khó coi, nhưng nó lại ẩn chứa quy tắc sinh mệnh cực kỳ hoàn mỹ, nên linh hồn lão mới có thể sống đến tận bây giờ!
Lão nghĩ, trong vũ trụ sẽ không còn9ai có thể làm được như lão nữa!
Nhưng khi nhìn thấy thân thể con rối của A Phúc, lão mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Thân thể con rối của lão hoàn toàn không thể so sánh được với A Phúc.
A Phúc đánh giá Luyện Thần Tử một chút rồi lạnh lùng nói: “Đừng có sờ linh tinh.”
Lúc này Luyện Thần Tử đang u mê, làm sao mà dừng lại được? Tuy rằng tay không sờ mó nữa, nhưng lão vẫn không ngừng đi quanh A Phúc.
Cuối cùng A Phúc đành nhìn về phía La Chinh nhờ giúp đỡ. Lão không hiểu La Chinh lôi tên kỳ lạ này ở đâu về.
La Chinh bất3đắc dĩ nhún vai, nói: “Đây là một luyện khí sư. Theo lão nói thì lão đã sống qua một Thiên Đạo rồi.”
“Sống qua một Thiên Đạo?” Nét mặt lạnh lùng của A Phúc hơi thay đổi. Lão liếc nhìn Luyện Thần Tử rồi nói: “Không tệ. Dùng nguyên liệu có hạn tạo ra được một thân thể con rối như vậy, mặc dù hơi xấu, nhưng cũng đã phát huy hết đặc tính của những nguyên liệu bỏ đi kia.”
Đương nhiên, thân thể con rối của Luyện Thần Tử không thể so được với A Phúc, mà Luyện Thần Tử không biết và cũng chưa từng thấy những vật liệu trên thân thể A Phúc.
A Phúc sống đã nhiều năm,3lại đi theo chủ nhân của Tiên Phủ rất lâu rồi, nên tầm mắt cũng rất cao. Những nguyên liệu bên trong vũ trụ hoàn toàn không lọt được vào mắt xanh của A Phúc. Vậy nên, khi thấy Luyện Thần Tử có thể dựa vào những nguyên liệu này để luyện ra được một con rối thì lão cũng phải công nhận rằng Luyện Thần Tử rất có thiên phú về mặt luyện khí.
“Đồ bỏ đi! Ngươi nói ta là đồ bỏ đi…”
Luyện Thần Tử không phục. Lúc trước, lão đã phải tốn rất nhiều công sức mới kiếm được những tài liệu này, vậy mà trong mắt A Phúc chúng lại chỉ là đồ bỏ đi.
Nhưng mà nghĩ lại một chút, Luyện Thần Tử lập tức im lặng…
Nơi này còn dùng Phạn Sa để nung gạch xây tường, dùng Đế Phách Nham để lát sàn. Nếu Luyện Thần Tử là chủ nhân Tiên Phủ, lão cũng sẽ cảm thấy thân thể mình chỉ là đồ bỏ đi.
A Phúc không hỏi lý do La Chinh quay lại Tiên Phủ, lão chỉ là người hầu mà chủ nhân giữ lại để phục vụ La Chinh mà thôi. Dù La Chinh khống chế Tiên Phủ như thế nào, hay đạt được quyền hạn trong Tiên Phủ ra sao thì lão cũng chỉ cần cố gắng trợ giúp là được.
Mục đích La Chinh quay lại Tiên Phủ là để sắp xếp cho Mộ Minh Tuyết và Luyện Thần Tử.
Khi đi lại trong Tiên Phủ, Mộ Minh Tuyết lại càng tò mò hơn. Dù không hiểu biết gì về Tiên Phủ, nhưng nàng đã hiểu tại sao trước đây La Chinh chưa bao giờ thấy sợ hãi. Có được một tòa Tiên Phủ như thế này, người bên ngoài rất khó tấn công vào được.
Còn Luyện Thần Tử đi phía sau thì đã chết lặng. Từ khi biết bất cứ loại nguyên liệu nào bên trong Tiên Phủ, từ đỉnh lâu đài đến cái lan can đều là chí bảo thì lão đã hận đến mức không thể khuân tất cả đi.
Chẳng qua thấy nhiều nên mới chết lặng, song khi đi qua cái ao chỗ đình nghỉ mát của Tiên Phủ, ánh mắt lão liền nhìn chằm chằm về một hướng.
Từ đình này có các con đường dẫn đến nhưng đại điện khác nhau như: Tàng Thư Các, phòng luyện đan, phường luyện khí...
“Phường luyện khí!”
Lão nhớ, lúc trước La Chinh có nói sẽ thu xếp cho lão vào một phường luyện khí.
Bây giờ đã nhìn thấy phường luyện khí, nếu như Luyện Thần Tử có tim, chỉ sợ tim của hắn lúc này sẽ nhảy vọt ra ngoài mất.
Cả Tiên Phủ đều bất phàm, phường luyện khí chắc cũng như vậy.
“Két két, két két…”
Luyện Thần Tử bước nhanh về phía phường luyện khí.
Nhưng vừa đi được một nửa trên con đường dẫn đến phường luyện khí thì một tiếng “Cạch!” vang lên. Lão đâm sầm vào một kết giới trong suốt, cả người bật ngửa ra đất, nằm yên không nhúc nhích.
Nhìn thấy vậy, A Phúc im lặng, “Hình như... đá chân nguyên của hắn dùng hết rồi?” Vừa rồi A Phúc đã nhìn ra, biết được con rối này sử dụng năng lượng chân nguyên để hoạt động, muốn duy trì thì cần rất nhiều chân nguyên.
La Chinh cười khổ, bước đến phía sau Luyện Thần Tử, liền nghe thấy Luyện Thần Tử kêu lên nho nhỏ. Hắn chỉ đành lấy ngọc chân nguyên ra nhét vào cái lỗ phía sau lưng con rối.
Ngay lập tức, con rối lại hoạt động, Luyện Thần Tử vội hỏi: “Này, vì sao không thể nào vào được phường luyện khí?”
La Chinh nhún vai, lắc đầu đáp: “Đơn giản là ta không có quyền đi vào.”
“A...”
Luyện Thần Tử kêu thảm một tiếng, nhìn xuyên qua kết giới vô hình đang bao phủ lấy phường luyện khí, cứ như muốn nhìn xuyên qua cửa lớn của nó: “Làm thế nào mới có được quyền đi vào?”
“Xem vận may thôi.” La Chinh thản nhiên nói.
La Chinh nhất định sẽ đi vào Chân Tuyệt Lộ. Dù sao thì hắn cũng đã có ba tấm lệnh bài, nhưng có đoạt được lệnh bài của phường luyện khí ở đoạn Chân Tuyệt Lộ tiếp theo hay không thì hắn không chắc lắm, nên không thể hứa hẹn với Luyện Thần Tử.
Luyện Thần Tử thấy không thể đi vào phường luyện khí thì rất thất vọng, khi đi theo sau La Chinh, cứ đi được ba bước lại quay đầu nhìn về sau. Lão không ngừng lẩm nhẩm trong miệng: “Xem vận may? Rốt cuộc là phải may mắn như thế nào mới có thể vào được phường luyện khí?”
A Phúc đang dẫn đường phía trước thản nhiên đáp: “Dựa vào tài nghệ của ngươi thì dù có mở được phường luyện khí cũng không có tư cách khống chế!”
“Làm sao có thể!”
Đối mặt với sự nghi ngờ của A Phúc, làm sao Luyện Thần Tử chịu phục được?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Không phải chứ...”
Một lát sau, lão lại thét lên một tiếng chói tai.
Lão dùng móng vuốt, cẩn thận gõ lên sàn nhà, rồi lớn tiếng kêu: “Đây là Đế Phách Nham, hàng xịn đó!” Cả đời ta mới chỉ từng nhìn thấy có một khối lớn cỡ bàn tay thôi!”
Thời gian Luyện Thần Tử đã sống rất dài, còn dài hơn so với các Thiên Tôn! Theo như lời lão nói thì có vẻ Đế Phách Nham này rất hiếm thấy.
Nhưng toàn bộ sàn của Tiên Phủ đều được lát bằng Đế Phách Nham, như vậy chẳng phải quá khoa trương sao.
Nhìn dáng vẻ muốn3phát điên của Luyện Thần Tử, La Chinh mỉm cười. Không ngờ mình lại dẫn một người biết nhìn hàng vào đây.
Đương nhiên La Chinh biết tòa Tiên Phủ này không hề tầm thường. Vốn dĩ hắn cũng không chú ý đến sàn và vách tường của Tiên Phủ, càng không ngờ chúng lại được chế tạo từ những nguyên liệu hiếm thấy như vậy. Thật đúng là khiến hắn phải giật mình.
Đúng lúc này, A Phúc xuất hiện, lão gật đầu, mỉm cười chào đón La Chinh: “Chủ nhân, người đã về.”
La Chinh có ba tấm lệnh bài, lại bái chủ nhân đầu tiên của Tiên Phủ làm sư phụ, nên cũng coi như là nửa chủ nhân của tòa1Tiên Phủ này.
La Chinh chưa kịp nói gì thì Luyện Thần Tử đã lao về phía A Phúc.
“Con rối!” Luyện Thần Tử đánh giá A Phúc từ đầu đến chân, lúc thì gõ chân A Phúc, lúc lại vỗ vỗ vào ngực lão, “Đúng là con rối! Trời ạ! Trên đời thật sự còn có người tạo ra được con rối hoàn mỹ như thế này ư…”
Trên phương diện luyện khí, Luyện Thần Tử rất kiêu ngạo!
Tuy con rối lão tự chế tạo ra cho mình hơi khó coi, nhưng nó lại ẩn chứa quy tắc sinh mệnh cực kỳ hoàn mỹ, nên linh hồn lão mới có thể sống đến tận bây giờ!
Lão nghĩ, trong vũ trụ sẽ không còn9ai có thể làm được như lão nữa!
Nhưng khi nhìn thấy thân thể con rối của A Phúc, lão mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Thân thể con rối của lão hoàn toàn không thể so sánh được với A Phúc.
A Phúc đánh giá Luyện Thần Tử một chút rồi lạnh lùng nói: “Đừng có sờ linh tinh.”
Lúc này Luyện Thần Tử đang u mê, làm sao mà dừng lại được? Tuy rằng tay không sờ mó nữa, nhưng lão vẫn không ngừng đi quanh A Phúc.
Cuối cùng A Phúc đành nhìn về phía La Chinh nhờ giúp đỡ. Lão không hiểu La Chinh lôi tên kỳ lạ này ở đâu về.
La Chinh bất3đắc dĩ nhún vai, nói: “Đây là một luyện khí sư. Theo lão nói thì lão đã sống qua một Thiên Đạo rồi.”
“Sống qua một Thiên Đạo?” Nét mặt lạnh lùng của A Phúc hơi thay đổi. Lão liếc nhìn Luyện Thần Tử rồi nói: “Không tệ. Dùng nguyên liệu có hạn tạo ra được một thân thể con rối như vậy, mặc dù hơi xấu, nhưng cũng đã phát huy hết đặc tính của những nguyên liệu bỏ đi kia.”
Đương nhiên, thân thể con rối của Luyện Thần Tử không thể so được với A Phúc, mà Luyện Thần Tử không biết và cũng chưa từng thấy những vật liệu trên thân thể A Phúc.
A Phúc sống đã nhiều năm,3lại đi theo chủ nhân của Tiên Phủ rất lâu rồi, nên tầm mắt cũng rất cao. Những nguyên liệu bên trong vũ trụ hoàn toàn không lọt được vào mắt xanh của A Phúc. Vậy nên, khi thấy Luyện Thần Tử có thể dựa vào những nguyên liệu này để luyện ra được một con rối thì lão cũng phải công nhận rằng Luyện Thần Tử rất có thiên phú về mặt luyện khí.
“Đồ bỏ đi! Ngươi nói ta là đồ bỏ đi…”
Luyện Thần Tử không phục. Lúc trước, lão đã phải tốn rất nhiều công sức mới kiếm được những tài liệu này, vậy mà trong mắt A Phúc chúng lại chỉ là đồ bỏ đi.
Nhưng mà nghĩ lại một chút, Luyện Thần Tử lập tức im lặng…
Nơi này còn dùng Phạn Sa để nung gạch xây tường, dùng Đế Phách Nham để lát sàn. Nếu Luyện Thần Tử là chủ nhân Tiên Phủ, lão cũng sẽ cảm thấy thân thể mình chỉ là đồ bỏ đi.
A Phúc không hỏi lý do La Chinh quay lại Tiên Phủ, lão chỉ là người hầu mà chủ nhân giữ lại để phục vụ La Chinh mà thôi. Dù La Chinh khống chế Tiên Phủ như thế nào, hay đạt được quyền hạn trong Tiên Phủ ra sao thì lão cũng chỉ cần cố gắng trợ giúp là được.
Mục đích La Chinh quay lại Tiên Phủ là để sắp xếp cho Mộ Minh Tuyết và Luyện Thần Tử.
Khi đi lại trong Tiên Phủ, Mộ Minh Tuyết lại càng tò mò hơn. Dù không hiểu biết gì về Tiên Phủ, nhưng nàng đã hiểu tại sao trước đây La Chinh chưa bao giờ thấy sợ hãi. Có được một tòa Tiên Phủ như thế này, người bên ngoài rất khó tấn công vào được.
Còn Luyện Thần Tử đi phía sau thì đã chết lặng. Từ khi biết bất cứ loại nguyên liệu nào bên trong Tiên Phủ, từ đỉnh lâu đài đến cái lan can đều là chí bảo thì lão đã hận đến mức không thể khuân tất cả đi.
Chẳng qua thấy nhiều nên mới chết lặng, song khi đi qua cái ao chỗ đình nghỉ mát của Tiên Phủ, ánh mắt lão liền nhìn chằm chằm về một hướng.
Từ đình này có các con đường dẫn đến nhưng đại điện khác nhau như: Tàng Thư Các, phòng luyện đan, phường luyện khí...
“Phường luyện khí!”
Lão nhớ, lúc trước La Chinh có nói sẽ thu xếp cho lão vào một phường luyện khí.
Bây giờ đã nhìn thấy phường luyện khí, nếu như Luyện Thần Tử có tim, chỉ sợ tim của hắn lúc này sẽ nhảy vọt ra ngoài mất.
Cả Tiên Phủ đều bất phàm, phường luyện khí chắc cũng như vậy.
“Két két, két két…”
Luyện Thần Tử bước nhanh về phía phường luyện khí.
Nhưng vừa đi được một nửa trên con đường dẫn đến phường luyện khí thì một tiếng “Cạch!” vang lên. Lão đâm sầm vào một kết giới trong suốt, cả người bật ngửa ra đất, nằm yên không nhúc nhích.
Nhìn thấy vậy, A Phúc im lặng, “Hình như... đá chân nguyên của hắn dùng hết rồi?” Vừa rồi A Phúc đã nhìn ra, biết được con rối này sử dụng năng lượng chân nguyên để hoạt động, muốn duy trì thì cần rất nhiều chân nguyên.
La Chinh cười khổ, bước đến phía sau Luyện Thần Tử, liền nghe thấy Luyện Thần Tử kêu lên nho nhỏ. Hắn chỉ đành lấy ngọc chân nguyên ra nhét vào cái lỗ phía sau lưng con rối.
Ngay lập tức, con rối lại hoạt động, Luyện Thần Tử vội hỏi: “Này, vì sao không thể nào vào được phường luyện khí?”
La Chinh nhún vai, lắc đầu đáp: “Đơn giản là ta không có quyền đi vào.”
“A...”
Luyện Thần Tử kêu thảm một tiếng, nhìn xuyên qua kết giới vô hình đang bao phủ lấy phường luyện khí, cứ như muốn nhìn xuyên qua cửa lớn của nó: “Làm thế nào mới có được quyền đi vào?”
“Xem vận may thôi.” La Chinh thản nhiên nói.
La Chinh nhất định sẽ đi vào Chân Tuyệt Lộ. Dù sao thì hắn cũng đã có ba tấm lệnh bài, nhưng có đoạt được lệnh bài của phường luyện khí ở đoạn Chân Tuyệt Lộ tiếp theo hay không thì hắn không chắc lắm, nên không thể hứa hẹn với Luyện Thần Tử.
Luyện Thần Tử thấy không thể đi vào phường luyện khí thì rất thất vọng, khi đi theo sau La Chinh, cứ đi được ba bước lại quay đầu nhìn về sau. Lão không ngừng lẩm nhẩm trong miệng: “Xem vận may? Rốt cuộc là phải may mắn như thế nào mới có thể vào được phường luyện khí?”
A Phúc đang dẫn đường phía trước thản nhiên đáp: “Dựa vào tài nghệ của ngươi thì dù có mở được phường luyện khí cũng không có tư cách khống chế!”
“Làm sao có thể!”
Đối mặt với sự nghi ngờ của A Phúc, làm sao Luyện Thần Tử chịu phục được?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com