Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1150
Chương 1150: Tự sát
Đánh nát bàn luân hồi này, rồi sau đó thì sao?
Bọn họ thực sự sẽ đánh chết Huân ư?
Bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều là vẻ sầu khổ.
Huân hiểu ánh mắt của bọn họ, nàng cũng rất hiểu tình cảnh của họ hiện tại. Trường thương trong tay nhẹ nhàng xoay một cái, nàng mỉm cười, trong nụ cười đã có vẻ xem thường cái chết. “Ai tới!”
Không có ai nhúc nhích...
Tuy Huân có thể lấy lực tín ngưỡng ra, nhưng với hình thái của hàng hiện tại thì vẫn chưa đủ để chiến đấu với bọn họ.
Thực lực của bọn họ đủ để đánh chết Huân chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng thân thể của bốn người lại cứng đờ ra, giống như một pho tượng. Rõ ràng3vừa rồi bọn họ bay đuổi theo bàn luân hồi, nhưng lại không ai xông lên.
“Vù vù vù...”
Bàn luân hồi lao đi vùn vụt giữa trời sao, hai bên cũng tiếp tục giằng co một cách kỳ lạ.
Ngay vào lúc này, trong vũ trụ lại vang lên một tiếng cười như chuông bạc, đó là tiếng của Dao...
“Ha ha, còn không ra tay thì lại phải để ta ra tay vậy! Đã lâu không dùng tới Vĩnh Dạ Hình rồi!”
Khi giọng nói của Dao truyền tới, sắc mặt của bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục đột nhiên trầm xuống.
Vĩnh Dạ Hình là một trong những hình phạt tàn nhẫn nhất của Yêu Dạ tộc!
Nếu Dao sử dụng Vĩnh Dạ Hình thì tộc của bọn họ sẽ phải chịu sự hành hạ đau khổ nhất1mà chết đi. Hình phạt này không phải đến từ nỗi đau thể xác. Trên thực tế, Vĩnh Dạ Hình chính là rút linh hồn của người trong tộc ra rồi đưa vào trong nhà tù linh hồn mà Yêu Dạ tộc đặc biệt chế tạo. Trong nhà tù linh hồn hầu như có sống chết, chỉ có giày vò vĩnh viễn!
Bình thường chỉ có kẻ phản bội, tội ác tày trời thì mới bị thi hành Vĩnh Dạ Hình.
Vậy mà bây giờ lại định thực hiện hình phạt này trên những người thân thiết nhất của bọn họ...
“Cho các ngươi thời gian một trăm nhịp thở, bằng không, sau đó sẽ không có cơ hội hối hận!” Giọng nói của Dao trở nên dịu dàng, ngọt ngào vô cùng, dường như lúc này8là thời khắc ả thấy hưởng thụ nhất.
Sau khi những lời này vang vọng khắp vũ trụ, bóng dáng Diệt đột nhiên tiến lên, chạy thẳng về phía Huân đang đứng ở chóp đuôi bàn luân hồi!
Huân cầm trường thương trong tay, ngưng tụ ra từng đường thương ý vô hình. Nàng thi triển cùng một loại thương pháp với Diệt, nhưng mặc dù đã mượn lực tín ngưỡng, vậy mà uy lực của một thương này vẫn không bằng một phần mười của Diệt!
Nhưng nàng cũng chẳng lui lại, sắc mặt không vui, cũng không buồn!
Ngay khi Diệt xông về phía Huân, hắn lại đột nhiên vứt trường thương trong tay sang một bên, toàn thân dốc sức lao về phía Hàn Mai Cổ Huyết Thương!
“Phập!”
Mũi Hàn Mai Cổ Huyết Thương đâm vào9ngực Diệt, xuyên qua sau lưng. Dưới lực công kích cực lớn, thân thể hắn trực tiếp xuôi theo cán thương trượt về phía Huân, máu cũng theo đó chảy xuống bàn tay trắng nõn của Huân...
Sắc mặt của Huân hơi hoảng hốt, nàng sững sờ nhìn khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân của Diệt, há hốc mồm nhưng lại không biết phải nói gì.
“Vù…”
Chỉ trong giây lát, một bóng người khác cũng chạy cực nhanh đến, đó là bóng dáng của Tuyệt!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Huân liền trở đầu thương. Nàng biết mục đích của Tuyệt là gì...
Nhưng trong nháy mắt này, Diệt lại nắm thật chắc trường thương rồi xuyên qua lồng ngực của hắn, sức mạnh to lớn của hắn căn bản không dễ để cho Huân7chi phối.
“Phập!”
Cây trường thương này cũng xuyên qua thân thể của Tuyệt giống như Diệt.
“Phập, phập...”
Sát và Lục cũng nối gót tiến lên. Thời khắc này, trên mặt bốn người tràn đầy vẻ kiên quyết, không hề có chút do dự nào.
Bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục liền xuyên qua cây Hàn Mai Cổ Huyết Thương dài chín thước chín tấc này.
Miệng của Huân há hốc ra, sững sờ nhìn bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục cắm trên trường thương, nhưng lại không nói được câu nào.
Lúc này Diệt mới buông cán của Hàn Mai Cổ Huyết Thương ra, trên mặt là nụ cười chán nản, ngẩng đầu nhìn Huân nói với vẻ bi thương: “Ngô Vương... Không, ta có thể gọi thẳng tên nàng không?”
Huân ngơ ngác gật đầu.
“Huân, ta, ta... Thực ra ta...” Vào giây phút này, gương mặt dịu dàng của Diệt lại hơi ửng đỏ.
Hắn ấp a ấp úng cả nửa ngày mà lại không thể nói thành lời.
“Diệt thích ngô Vương.” Tuyệt ở sau lưng Diệt đành cướp lời.
Tuy rằng Vương của Yêu Dạ tộc là vị trí ở tít trên cao, không cho phép kết hôn với người trong tộc. Bởi vì ngôi Vương không được phép truyền thừa, nếu như Vương ra đi thì sẽ tuyển chọn người khác trong Yêu Dạ tộc để kế thừa. Chỉ có võ giả Yêu Dạ tộc viễn cổ thuần khiết nhất mới có khả năng được chọn làm Vương của Yêu Dạ tộc!
Huân lại ngơ ngác gật đầu lần nữa: “Ta đã biết...”
“Còn nhớ bến đò Nam Thiên không? Khi đó chúng ta vừa mới đột phá Sinh Tử Cảnh. Thời gian rèn luyện ở đó, ta đã để lại một thứ rất thú vị. Ngô Vương, nếu như ngươi tới đó thì có thể tìm được... Mong ngô Vương lại bay cao lần nữa!”
“Mong ngô Vương lại bay cao!”
“Mong ngô Vương lại bay cao!”
“Mong ngô Vương...”
Sau khi bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục nói xong, từ trong cơ thể của bọn họ truyền đến một tiếng vang trầm khẽ!
Thế giới trong cơ thể bị bọn họ cưỡng chế vỡ tan...
Đạt đến cảnh giới này, thế giới trong cơ thể bọn họ đã vô cùng phong phú, trong đó cũng có hàng nghìn hàng vạn sinh linh, thậm chí còn có cường giả Sinh Tử Cảnh, Thần Hải Cảnh.
Nhưng thế giới trong cơ thể bị tan rã, cũng giống như Thiên Đạo trong vũ trụ vỡ tan, vạn vật đều bị diệt sạch. Những cường giả Sinh Tử Cảnh, Thần Hải Cảnh và các loại mãnh thú cùng hàng chục nghìn tỉ sinh linh này cũng bị diệt sạch cùng lúc, không có bất kỳ khả năng chống cự nào. Đây là quy luật của thế giới trong cơ thể!
Mà khi thế giới trong cơ thể tan vỡ, trên cơ thể bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục liền không còn sự sống nào nữa.
Huân buông Hàn Mai Cổ Huyết Thương trong tay ra, sững sờ lui mấy bước về phía sau. Bốn người bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế đứng yên, không thể nhắm mắt. Chỉ là trong những đôi mắt đang mở to ấy mang theo chút ý cười ngây ngô, nhìn Huân chăm chú...
Một cảm giác mệt mỏi dâng lên trong lòng Huân, sau đó nàng liền “bịch bịch” hai tiếng, quỳ ngồi trên mặt đất.
Chỉ chốc lát sau, La Chinh, Mộ Minh Tuyết và Luyện Thần Tử liền nghe thấy một tiếng hét tận lực, giống như tiếng một con báo cái bị chọc giận khi mất đi đứa con của chính mình.
La Chinh đi ra từ một đống thần văn bừa bộn. Do không còn ai truy kích, La Chinh liền để cho bàn luân hồi lao tự do trong vũ trụ, đồng thời hắn mở một cửa ra, đi tới phần đuôi của bàn luân hồi.
Hắn nhìn thấy Huân lẻ loi, đơn độc ngồi đó, còn ở dưới Hàn Mai Cổ Huyết Thương bên cạnh kia là bốn vị cường giả đã chết nhưng còn đang đứng sừng sững ở đó.
Bất kỳ ai trong bốn người này cũng có thực lực để vẫy vùng khắp vũ trụ, thậm chí còn lợi hại hơn cả Đại giới chủ bình thường. Cho dù bây giờ chỉ còn lại thi thể nhưng vẫn phát ra một luồng khí tức hùng mạnh.
La Chinh nhẹ nhàng bay qua đó, lẳng lặng đứng sau lưng Huân...
Huân là kiếm linh của hắn, tâm ý của hắn vốn tương thông với Huân, nên cho dù đứng sau lưng, chưa hề nhìn thấy sắc mặt vô cùng bi thương của nàng thì hắn cũng có thể cảm nhận được cảm giác đau như cắt này.
E rằng bốn người này đã đối mặt với tình thế chết chắc, nên trong lòng bọn họ đã có quyết định này từ lâu.
Giết Vương, bọn họ không hề muốn...
Nhưng bọn họ cũng không muốn làm trái ý chỉ của Dao để phải nhìn vợ con, người thân, bộ tộc của mình rơi bị phạt Vĩnh Dạ Hình.
Do vậy, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cách chết dưới thương của Huân... Chỉ có tự sát như vậy mới không được coi là làm trái ý Dao.
“Huân, đứng lên đi.” La Chinh bỗng mở miệng nói.
Huân vẫn không hề động đậy...
“Đứng lên!”
Huân vẫn không nhúc nhích.
Ngay lúc này, La Chinh vừa động tâm niệm, bắt đầu khống chế kiếm linh của mình. Ngay sau đó, cả người Huân liền bay lên.
Nàng là thể kiếm linh của hắn, hắn vốn có thể tự mình khống chế. Nhưng kể từ khi linh hồn của Huân tiếp quản thể kiếm linh thì thông thường đều là bản thân nàng khống chế, giống như đây là thân thể của chính nàng vậy.
Dưới sự khống chế của La Chinh lúc này, Huân quanh quẩn một vòng trên không trung, sau đó liền nhìn thẳng vào mặt La Chinh. Nhưng trong đôi mắt của nàng lại mất đi linh khí ngày xưa.
Bọn họ thực sự sẽ đánh chết Huân ư?
Bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều là vẻ sầu khổ.
Huân hiểu ánh mắt của bọn họ, nàng cũng rất hiểu tình cảnh của họ hiện tại. Trường thương trong tay nhẹ nhàng xoay một cái, nàng mỉm cười, trong nụ cười đã có vẻ xem thường cái chết. “Ai tới!”
Không có ai nhúc nhích...
Tuy Huân có thể lấy lực tín ngưỡng ra, nhưng với hình thái của hàng hiện tại thì vẫn chưa đủ để chiến đấu với bọn họ.
Thực lực của bọn họ đủ để đánh chết Huân chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng thân thể của bốn người lại cứng đờ ra, giống như một pho tượng. Rõ ràng3vừa rồi bọn họ bay đuổi theo bàn luân hồi, nhưng lại không ai xông lên.
“Vù vù vù...”
Bàn luân hồi lao đi vùn vụt giữa trời sao, hai bên cũng tiếp tục giằng co một cách kỳ lạ.
Ngay vào lúc này, trong vũ trụ lại vang lên một tiếng cười như chuông bạc, đó là tiếng của Dao...
“Ha ha, còn không ra tay thì lại phải để ta ra tay vậy! Đã lâu không dùng tới Vĩnh Dạ Hình rồi!”
Khi giọng nói của Dao truyền tới, sắc mặt của bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục đột nhiên trầm xuống.
Vĩnh Dạ Hình là một trong những hình phạt tàn nhẫn nhất của Yêu Dạ tộc!
Nếu Dao sử dụng Vĩnh Dạ Hình thì tộc của bọn họ sẽ phải chịu sự hành hạ đau khổ nhất1mà chết đi. Hình phạt này không phải đến từ nỗi đau thể xác. Trên thực tế, Vĩnh Dạ Hình chính là rút linh hồn của người trong tộc ra rồi đưa vào trong nhà tù linh hồn mà Yêu Dạ tộc đặc biệt chế tạo. Trong nhà tù linh hồn hầu như có sống chết, chỉ có giày vò vĩnh viễn!
Bình thường chỉ có kẻ phản bội, tội ác tày trời thì mới bị thi hành Vĩnh Dạ Hình.
Vậy mà bây giờ lại định thực hiện hình phạt này trên những người thân thiết nhất của bọn họ...
“Cho các ngươi thời gian một trăm nhịp thở, bằng không, sau đó sẽ không có cơ hội hối hận!” Giọng nói của Dao trở nên dịu dàng, ngọt ngào vô cùng, dường như lúc này8là thời khắc ả thấy hưởng thụ nhất.
Sau khi những lời này vang vọng khắp vũ trụ, bóng dáng Diệt đột nhiên tiến lên, chạy thẳng về phía Huân đang đứng ở chóp đuôi bàn luân hồi!
Huân cầm trường thương trong tay, ngưng tụ ra từng đường thương ý vô hình. Nàng thi triển cùng một loại thương pháp với Diệt, nhưng mặc dù đã mượn lực tín ngưỡng, vậy mà uy lực của một thương này vẫn không bằng một phần mười của Diệt!
Nhưng nàng cũng chẳng lui lại, sắc mặt không vui, cũng không buồn!
Ngay khi Diệt xông về phía Huân, hắn lại đột nhiên vứt trường thương trong tay sang một bên, toàn thân dốc sức lao về phía Hàn Mai Cổ Huyết Thương!
“Phập!”
Mũi Hàn Mai Cổ Huyết Thương đâm vào9ngực Diệt, xuyên qua sau lưng. Dưới lực công kích cực lớn, thân thể hắn trực tiếp xuôi theo cán thương trượt về phía Huân, máu cũng theo đó chảy xuống bàn tay trắng nõn của Huân...
Sắc mặt của Huân hơi hoảng hốt, nàng sững sờ nhìn khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân của Diệt, há hốc mồm nhưng lại không biết phải nói gì.
“Vù…”
Chỉ trong giây lát, một bóng người khác cũng chạy cực nhanh đến, đó là bóng dáng của Tuyệt!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Huân liền trở đầu thương. Nàng biết mục đích của Tuyệt là gì...
Nhưng trong nháy mắt này, Diệt lại nắm thật chắc trường thương rồi xuyên qua lồng ngực của hắn, sức mạnh to lớn của hắn căn bản không dễ để cho Huân7chi phối.
“Phập!”
Cây trường thương này cũng xuyên qua thân thể của Tuyệt giống như Diệt.
“Phập, phập...”
Sát và Lục cũng nối gót tiến lên. Thời khắc này, trên mặt bốn người tràn đầy vẻ kiên quyết, không hề có chút do dự nào.
Bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục liền xuyên qua cây Hàn Mai Cổ Huyết Thương dài chín thước chín tấc này.
Miệng của Huân há hốc ra, sững sờ nhìn bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục cắm trên trường thương, nhưng lại không nói được câu nào.
Lúc này Diệt mới buông cán của Hàn Mai Cổ Huyết Thương ra, trên mặt là nụ cười chán nản, ngẩng đầu nhìn Huân nói với vẻ bi thương: “Ngô Vương... Không, ta có thể gọi thẳng tên nàng không?”
Huân ngơ ngác gật đầu.
“Huân, ta, ta... Thực ra ta...” Vào giây phút này, gương mặt dịu dàng của Diệt lại hơi ửng đỏ.
Hắn ấp a ấp úng cả nửa ngày mà lại không thể nói thành lời.
“Diệt thích ngô Vương.” Tuyệt ở sau lưng Diệt đành cướp lời.
Tuy rằng Vương của Yêu Dạ tộc là vị trí ở tít trên cao, không cho phép kết hôn với người trong tộc. Bởi vì ngôi Vương không được phép truyền thừa, nếu như Vương ra đi thì sẽ tuyển chọn người khác trong Yêu Dạ tộc để kế thừa. Chỉ có võ giả Yêu Dạ tộc viễn cổ thuần khiết nhất mới có khả năng được chọn làm Vương của Yêu Dạ tộc!
Huân lại ngơ ngác gật đầu lần nữa: “Ta đã biết...”
“Còn nhớ bến đò Nam Thiên không? Khi đó chúng ta vừa mới đột phá Sinh Tử Cảnh. Thời gian rèn luyện ở đó, ta đã để lại một thứ rất thú vị. Ngô Vương, nếu như ngươi tới đó thì có thể tìm được... Mong ngô Vương lại bay cao lần nữa!”
“Mong ngô Vương lại bay cao!”
“Mong ngô Vương lại bay cao!”
“Mong ngô Vương...”
Sau khi bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục nói xong, từ trong cơ thể của bọn họ truyền đến một tiếng vang trầm khẽ!
Thế giới trong cơ thể bị bọn họ cưỡng chế vỡ tan...
Đạt đến cảnh giới này, thế giới trong cơ thể bọn họ đã vô cùng phong phú, trong đó cũng có hàng nghìn hàng vạn sinh linh, thậm chí còn có cường giả Sinh Tử Cảnh, Thần Hải Cảnh.
Nhưng thế giới trong cơ thể bị tan rã, cũng giống như Thiên Đạo trong vũ trụ vỡ tan, vạn vật đều bị diệt sạch. Những cường giả Sinh Tử Cảnh, Thần Hải Cảnh và các loại mãnh thú cùng hàng chục nghìn tỉ sinh linh này cũng bị diệt sạch cùng lúc, không có bất kỳ khả năng chống cự nào. Đây là quy luật của thế giới trong cơ thể!
Mà khi thế giới trong cơ thể tan vỡ, trên cơ thể bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục liền không còn sự sống nào nữa.
Huân buông Hàn Mai Cổ Huyết Thương trong tay ra, sững sờ lui mấy bước về phía sau. Bốn người bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế đứng yên, không thể nhắm mắt. Chỉ là trong những đôi mắt đang mở to ấy mang theo chút ý cười ngây ngô, nhìn Huân chăm chú...
Một cảm giác mệt mỏi dâng lên trong lòng Huân, sau đó nàng liền “bịch bịch” hai tiếng, quỳ ngồi trên mặt đất.
Chỉ chốc lát sau, La Chinh, Mộ Minh Tuyết và Luyện Thần Tử liền nghe thấy một tiếng hét tận lực, giống như tiếng một con báo cái bị chọc giận khi mất đi đứa con của chính mình.
La Chinh đi ra từ một đống thần văn bừa bộn. Do không còn ai truy kích, La Chinh liền để cho bàn luân hồi lao tự do trong vũ trụ, đồng thời hắn mở một cửa ra, đi tới phần đuôi của bàn luân hồi.
Hắn nhìn thấy Huân lẻ loi, đơn độc ngồi đó, còn ở dưới Hàn Mai Cổ Huyết Thương bên cạnh kia là bốn vị cường giả đã chết nhưng còn đang đứng sừng sững ở đó.
Bất kỳ ai trong bốn người này cũng có thực lực để vẫy vùng khắp vũ trụ, thậm chí còn lợi hại hơn cả Đại giới chủ bình thường. Cho dù bây giờ chỉ còn lại thi thể nhưng vẫn phát ra một luồng khí tức hùng mạnh.
La Chinh nhẹ nhàng bay qua đó, lẳng lặng đứng sau lưng Huân...
Huân là kiếm linh của hắn, tâm ý của hắn vốn tương thông với Huân, nên cho dù đứng sau lưng, chưa hề nhìn thấy sắc mặt vô cùng bi thương của nàng thì hắn cũng có thể cảm nhận được cảm giác đau như cắt này.
E rằng bốn người này đã đối mặt với tình thế chết chắc, nên trong lòng bọn họ đã có quyết định này từ lâu.
Giết Vương, bọn họ không hề muốn...
Nhưng bọn họ cũng không muốn làm trái ý chỉ của Dao để phải nhìn vợ con, người thân, bộ tộc của mình rơi bị phạt Vĩnh Dạ Hình.
Do vậy, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cách chết dưới thương của Huân... Chỉ có tự sát như vậy mới không được coi là làm trái ý Dao.
“Huân, đứng lên đi.” La Chinh bỗng mở miệng nói.
Huân vẫn không hề động đậy...
“Đứng lên!”
Huân vẫn không nhúc nhích.
Ngay lúc này, La Chinh vừa động tâm niệm, bắt đầu khống chế kiếm linh của mình. Ngay sau đó, cả người Huân liền bay lên.
Nàng là thể kiếm linh của hắn, hắn vốn có thể tự mình khống chế. Nhưng kể từ khi linh hồn của Huân tiếp quản thể kiếm linh thì thông thường đều là bản thân nàng khống chế, giống như đây là thân thể của chính nàng vậy.
Dưới sự khống chế của La Chinh lúc này, Huân quanh quẩn một vòng trên không trung, sau đó liền nhìn thẳng vào mặt La Chinh. Nhưng trong đôi mắt của nàng lại mất đi linh khí ngày xưa.