Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1141
Chương 1141: Hương khói
Một luồng tín ngưỡng có thể là quá bé nhỏ, thế nhưng nếu có hàng trăm triệu, hàng tỉ, hàng trăm tỉ luồng tín ngưỡng gom lại với nhau thì sẽ giống như vô số dòng suối nhỏ gộp lại thành sông nhỏ, vô số dòng sông nhỏ lại gộp lại thành sông lớn, vô vàn dòng sông lớn hợp lại thành đại dương mênh mông, và vô số đại dương mênh mông có thể tụ lại thành một hồ tín ngưỡng của Yêu Dạ tộc.
Vương của Yêu Dạ tộc không được coi là quá mạnh trong vũ trụ, ba vị Vương cùng lắm cũng chỉ tương đương với Giới Chủ thôi. Nhưng họ hấp thu lực tín ngưỡng từ vô số pho tượng vương giả và lực tín ngưỡng do hàng nghìn hàng chục3nghìn con dân phía sau tụ hợp thành nên có được khả năng đánh bại cả Thiên Tôn.
Lực tín ngưỡng không ngừng tụ lại trên người Huân, khí tức của nàng cũng càng lúc càng mạnh hơn, ánh sáng màu máu trong đôi mắt nàng càng lúc càng đậm!
“Phá cho ta!”
Trong vực sâu, một luồng sáng dài mảnh màu đỏ như máu bỗng chui ra từ trong quả bóng lớn hình tròn do vô số con quỷ chồng lên nhau tạo thành kia!
“Vút”
Tiếp theo là hai luồng, ba luồng, bốn luồng… Sau đó là vô số luồng.
Thế rồi một mặt trời rực rỡ bỗng xuất hiện giữa vực sâu, kèm theo đó là tiếng gào thét thê thảm của đám quỷ. Luồng lực tín ngưỡng này đã dễ dàng quét sạch đám quỷ kia.
Một lúc1sau, mặt trời đó biến mất, La Chinh lại bắt đầu lao xuống bên dưới, còn Huân thì đứng sừng sững bên cạnh hắn.
Lực tín ngưỡng nồng đậm xoay quanh cơ thể La Chinh, từ từ ngưng tụ lại thành hình dáng, biến thành một tấm áo giáp màu đỏ máu. Dọc theo hai bên vai áo giáp là một hàng gai nhọn, kéo dài cho tới tận sau lưng. Những chiếc gai này càng ra sau lại càng dài, chiếc dài nhất có đến chừng ba trượng! Hai hàng gai nhọn xếp lại như tạo thành hai chiếc “cánh” lớn, gần như chiếm hết cả không gian trong vực sâu, đỡ Huân dựa vào đó.
Chiếc cánh lớn bằng gai nhọn đối lập với vóc người mảnh khảnh của Huân, càng khiến thị giác người8nhìn bị thu hút mãnh liệt.
Lúc này đây, nàng như hóa thân thành thần linh mà muôn vàn sinh linh sùng kính, một khí chất cao quý vô thượng tỏa ra từ người nàng, chỉ cần liếc nhìn lên thôi cũng sẽ cảm thấy tâm phục khẩu phục. Cho dù người có ý chí mạnh mẽ như La Chinh cũng không ngoại lệ!
Thì ra lực tín ngưỡng lại mạnh đến độ này!
La Chinh nhìn Huân đứng ở bên cạnh, trong lòng bỗng có một cảm giác xa lạ tột cùng. Dường như lúc này Huân đã hoàn toàn lột xác…
Thực tế đúng là vậy. Sau khi hấp thu một lượng lực tín ngưỡng nhất định, lúc này Huân đã nhuốm tính “thần”. Mặc dù khác hẳn những vị thần thực sự, nhưng khí tức phát9ra lại không kém là bao.
“Đưa cây thương cho ta, tiếp tục tăng tốc đi… Ta sẽ mau chóng đưa ngươi đi hết quãng đường còn lại, trạng thái này không thể duy trì được lâu.” Huân lạnh nhạt nói.
“Vì sao không thể duy trì được lâu?” La Chinh hỏi.
Huân cười gằn nói: “Tiện nhân kia sao có thể để ta dùng hồ tín ngưỡng không ngừng như vậy được chứ?”
Mặt hắn như bừng tỉnh, cầm cây Hàn Mai Cổ Huyết Thương trong tay đưa cho nàng…
Sau khi nhận lấy cây thương, Huân bèn vung lên, giọng nói lạnh lùng: “Xoay một vòng, chuẩn bị!”
La Chinh hiểu ý của Huân, cơ thể xoay một vòng, hai chân hướng lên trên, cả người cuộn tròn lại. Lúc này, Huân vung cây thương trong tay từ trên7xuống, đâm mạnh về phía La Chinh!
Cùng lúc đó, cơ thể La Chinh bỗng cứng lại, hai chân giẫm lên cây thương với tốc độ nhanh chóng mặt.
“Vút.”
Chỉ trong chớp mắt, La Chinh đã bị một nhát đâm này của Huân đẩy mạnh xuống, tốc độ gần như đạt tới cực hạn, cứ thế lao xuống dưới…
***
Ở ngoài không gian vô tận, một nụ cười phơi phới hiện trên khuôn mặt của Dao, tà váy dài mấy trượng phủ trên mặt đất sạch tinh tươm.
Đằng sau Dao là một chàng trai Yêu Dạ tộc mặc cẩm y. Chàng trai này có một mái tóc màu trắng xóa, tướng mạo tuấn tú, cơ thể cũng cường tráng vô cùng. Điểm khác biệt duy nhất giữa y và võ giả Nhân tộc là đôi tai nhọn. Trong thẩm mỹ của Yêu Dạ tộc, vành tai có chỉ thẳng lên trên hay không cũng là một tiêu chí rất quan trọng…
Ở Yêu Dạ tộc, nữ chiếm đa số, hơn nữa còn thường có thiên phú hơn nam. Vì vậy, trong các Đại Giới của Yêu Dạ tộc, có rất ít nam tử đạt được cảnh giới Giới Chủ, mà lại là Đại giới chủ như y thì càng khó có được.
“Nguyệt Dạ.” Giọng nói bình thản của Dao cất lên.
“Có, thưa vương của ta.” Vị nam tử mặc cẩm y tên Nguyệt Dạ kia đặt tay lên trước ngực mình.
“Phong ấn hồ tín ngưỡng của Huân, sau đó phái bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục tới Âm La giới!” Dao ra lệnh.
Nghe vậy, Nguyệt Dạ có vẻ hơi chần chừ: “Nhưng phía các trưởng lão…”
“Bọn họ sẽ không nói gì đâu.” Trên khuôn mặt Dao không hiện lên bất kỳ biểu cảm nào. Nàng là Vương cai quản hình phạt, là người nắm giữ Thẩm Phán Đình, trong Yêu Dạ tộc còn có ai dám không thuận theo nàng?
“Ai nói gì thì sẽ trở thành người chết.” Dao lại bổ sung thêm một câu.
Phong ấn hồ tín ngưỡng là điều vô cùng kiêng kỵ.
Bởi vì mỗi phút mỗi giây, ba hồ tín ngưỡng trong Yêu Dạ tộc đều hấp thu toàn bộ lực tín ngưỡng của hàng nghìn tỉ con dân Yêu Dạ tộc qua ba bức tượng vương giả.
Một khi phong ấn một hồ tín ngưỡng, Huân sẽ không có cách nào lấy lực tín ngưỡng từ trong hồ tín ngưỡng của mình được nữa, còn lực tín ngưỡng của hàng tỉ con dân cũng sẽ không thể rót vào hồ tín ngưỡng được.
Vương của Yêu Dạ tộc không cố định, Huân rồi cũng sẽ không còn, Dao cũng vậy, nhưng ba vị vương sẽ mãi tồn tại, bởi vì Yêu Dạ tộc có thể lập Vương mới.
Thế nên, nghiêm túc ra mà nói thì ba hồ tín ngưỡng này không thuộc về cá nhân bọn họ, mà là một trong những tài sản quý giá nhất của cả Yêu Dạ tộc.
Cưỡng chế phong ấn hồ tín ngưỡng chắc chắn sẽ bị các trưởng lão phản đối!
Nhưng thế cũng chẳng sao, bởi hiện giờ các trưởng lão đã không còn đủ sức để trói buộc Dao nữa rồi. Sinh Mệnh Vương vẫn cứ im lặng như trước, còn thuộc hạ cũ của Huân lại bị thanh trừ hết hơn chín phần, trong Yêu Dạ tộc còn ai có thể chống lại nàng nữa chứ?
Trước đây, Dao không chọn phong ấn hồ tín ngưỡng là vì hy vọng Huân sẽ chủ động dùng, có như vậy nàng mới có thể truy tìm được vị trí của Huân.
Nhưng dĩ nhiên Huân hiểu rõ suy nghĩ của Dao, nên sau khi phi thăng nàng chưa từng sử dụng hồ tín ngưỡng của mình.
Chỉ là cô gái tóc vàng có huyết mạch Yêu Dạ tộc thượng cổ kia vô tình bắn ra lực tam vương nên mới khiến Huân bị lộ.
Nếu đã lộ rồi thì Huân cũng chẳng cần do dự nữa, bèn dốc sức giúp La Chinh vượt qua thử thách của vực sâu luân hồi này một cách nhanh nhất.
Mấu chốt là hiện giờ Huân cũng không thể phát huy hết uy lực của lực tín ngưỡng. Thứ nhất, nàng cách hồ tín ngưỡng quá xa. Thứ hai, bây giờ Huân không ở trong hình thái hoàn chỉnh. Bằng không, dù hiện tại nàng có đưa La Chinh rời khỏi vực luân hồi thì cái vị Thánh chủ của thánh địa Tử Trúc ngoài kia làm sao ngăn được nàng?
Cho nên nhân lúc hồ tín ngưỡng chưa bị phong ấn, nàng phải nắm chặt cơ hội.
La Chinh lao xuống dưới với tốc độ cực nhanh, còn Huân cũng theo sát ngay bên cạnh. Một tay cầm trường thương, chỉ cần có bất kỳ nguy hiểm nào xuất hiện trong vực sâu, nàng sẽ vung thương lên đập tan nó…
Vốn dĩ muốn đi hết một vòng trong vực sâu luân hồi này cần tốn ít nhất là hai canh giờ, nhưng nhờ Huân bảo vệ nên suốt quãng đường La Chinh đã đi xuống với tốc độ cực nhanh, chỉ tốn non nửa canh giờ đã vượt qua được vòng thứ tư.
“Lại có một hang động nữa.”
“Không vào!”
Bảo vật trong hang động quan trọng, nhưng lúc này hắn đã không còn thời gian để vào nữa rồi. Hồi đó Huân lấy được thứ khá tốt trong hang động ở vòng thứ tư, hơn nữa, trăm nghìn năm trước nàng còn trồng một đoạn Thánh Lôi Trúc đã tuyệt chủng trong vũ trụ ở hang động vòng thứ tư này. Môi trường trong hang động đó rất phù hợp cho Thánh Lôi Trúc sinh trưởng.
Giờ đã trải qua trăm nghìn năm, không biết Thánh Lôi Trúc đó đã lớn thêm được mấy tấc rồi? Nếu La Chinh lấy nó đi, có khi còn lĩnh ngộ được ý nghĩa thâm sâu nhất trong quy tắc hệ Lôi tầng thứ sáu!
Nhưng giờ Huân phải giúp La Chinh mau chóng đi qua vòng thứ năm.
Có lẽ dựa vào lực lực của La Chinh thì vẫn có thể qua được vòng thứ năm, chỉ là đã không còn nhiều thời gian nữa rồi. Bây giờ có thể nhanh hơn bao nhiêu được thì tốt bấy nhiêu. Còn về Thánh Lôi Trúc, sau khi đi qua vòng thứ năm, e rằng sẽ chẳng thể lấy được nữa.
“Vèo.”
La Chinh lại lướt qua hang động thứ tư, tiến vào vòng thứ năm, cũng chính là nơi sâu nhất trong vực sâu luân hồi.
Vương của Yêu Dạ tộc không được coi là quá mạnh trong vũ trụ, ba vị Vương cùng lắm cũng chỉ tương đương với Giới Chủ thôi. Nhưng họ hấp thu lực tín ngưỡng từ vô số pho tượng vương giả và lực tín ngưỡng do hàng nghìn hàng chục3nghìn con dân phía sau tụ hợp thành nên có được khả năng đánh bại cả Thiên Tôn.
Lực tín ngưỡng không ngừng tụ lại trên người Huân, khí tức của nàng cũng càng lúc càng mạnh hơn, ánh sáng màu máu trong đôi mắt nàng càng lúc càng đậm!
“Phá cho ta!”
Trong vực sâu, một luồng sáng dài mảnh màu đỏ như máu bỗng chui ra từ trong quả bóng lớn hình tròn do vô số con quỷ chồng lên nhau tạo thành kia!
“Vút”
Tiếp theo là hai luồng, ba luồng, bốn luồng… Sau đó là vô số luồng.
Thế rồi một mặt trời rực rỡ bỗng xuất hiện giữa vực sâu, kèm theo đó là tiếng gào thét thê thảm của đám quỷ. Luồng lực tín ngưỡng này đã dễ dàng quét sạch đám quỷ kia.
Một lúc1sau, mặt trời đó biến mất, La Chinh lại bắt đầu lao xuống bên dưới, còn Huân thì đứng sừng sững bên cạnh hắn.
Lực tín ngưỡng nồng đậm xoay quanh cơ thể La Chinh, từ từ ngưng tụ lại thành hình dáng, biến thành một tấm áo giáp màu đỏ máu. Dọc theo hai bên vai áo giáp là một hàng gai nhọn, kéo dài cho tới tận sau lưng. Những chiếc gai này càng ra sau lại càng dài, chiếc dài nhất có đến chừng ba trượng! Hai hàng gai nhọn xếp lại như tạo thành hai chiếc “cánh” lớn, gần như chiếm hết cả không gian trong vực sâu, đỡ Huân dựa vào đó.
Chiếc cánh lớn bằng gai nhọn đối lập với vóc người mảnh khảnh của Huân, càng khiến thị giác người8nhìn bị thu hút mãnh liệt.
Lúc này đây, nàng như hóa thân thành thần linh mà muôn vàn sinh linh sùng kính, một khí chất cao quý vô thượng tỏa ra từ người nàng, chỉ cần liếc nhìn lên thôi cũng sẽ cảm thấy tâm phục khẩu phục. Cho dù người có ý chí mạnh mẽ như La Chinh cũng không ngoại lệ!
Thì ra lực tín ngưỡng lại mạnh đến độ này!
La Chinh nhìn Huân đứng ở bên cạnh, trong lòng bỗng có một cảm giác xa lạ tột cùng. Dường như lúc này Huân đã hoàn toàn lột xác…
Thực tế đúng là vậy. Sau khi hấp thu một lượng lực tín ngưỡng nhất định, lúc này Huân đã nhuốm tính “thần”. Mặc dù khác hẳn những vị thần thực sự, nhưng khí tức phát9ra lại không kém là bao.
“Đưa cây thương cho ta, tiếp tục tăng tốc đi… Ta sẽ mau chóng đưa ngươi đi hết quãng đường còn lại, trạng thái này không thể duy trì được lâu.” Huân lạnh nhạt nói.
“Vì sao không thể duy trì được lâu?” La Chinh hỏi.
Huân cười gằn nói: “Tiện nhân kia sao có thể để ta dùng hồ tín ngưỡng không ngừng như vậy được chứ?”
Mặt hắn như bừng tỉnh, cầm cây Hàn Mai Cổ Huyết Thương trong tay đưa cho nàng…
Sau khi nhận lấy cây thương, Huân bèn vung lên, giọng nói lạnh lùng: “Xoay một vòng, chuẩn bị!”
La Chinh hiểu ý của Huân, cơ thể xoay một vòng, hai chân hướng lên trên, cả người cuộn tròn lại. Lúc này, Huân vung cây thương trong tay từ trên7xuống, đâm mạnh về phía La Chinh!
Cùng lúc đó, cơ thể La Chinh bỗng cứng lại, hai chân giẫm lên cây thương với tốc độ nhanh chóng mặt.
“Vút.”
Chỉ trong chớp mắt, La Chinh đã bị một nhát đâm này của Huân đẩy mạnh xuống, tốc độ gần như đạt tới cực hạn, cứ thế lao xuống dưới…
***
Ở ngoài không gian vô tận, một nụ cười phơi phới hiện trên khuôn mặt của Dao, tà váy dài mấy trượng phủ trên mặt đất sạch tinh tươm.
Đằng sau Dao là một chàng trai Yêu Dạ tộc mặc cẩm y. Chàng trai này có một mái tóc màu trắng xóa, tướng mạo tuấn tú, cơ thể cũng cường tráng vô cùng. Điểm khác biệt duy nhất giữa y và võ giả Nhân tộc là đôi tai nhọn. Trong thẩm mỹ của Yêu Dạ tộc, vành tai có chỉ thẳng lên trên hay không cũng là một tiêu chí rất quan trọng…
Ở Yêu Dạ tộc, nữ chiếm đa số, hơn nữa còn thường có thiên phú hơn nam. Vì vậy, trong các Đại Giới của Yêu Dạ tộc, có rất ít nam tử đạt được cảnh giới Giới Chủ, mà lại là Đại giới chủ như y thì càng khó có được.
“Nguyệt Dạ.” Giọng nói bình thản của Dao cất lên.
“Có, thưa vương của ta.” Vị nam tử mặc cẩm y tên Nguyệt Dạ kia đặt tay lên trước ngực mình.
“Phong ấn hồ tín ngưỡng của Huân, sau đó phái bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục tới Âm La giới!” Dao ra lệnh.
Nghe vậy, Nguyệt Dạ có vẻ hơi chần chừ: “Nhưng phía các trưởng lão…”
“Bọn họ sẽ không nói gì đâu.” Trên khuôn mặt Dao không hiện lên bất kỳ biểu cảm nào. Nàng là Vương cai quản hình phạt, là người nắm giữ Thẩm Phán Đình, trong Yêu Dạ tộc còn có ai dám không thuận theo nàng?
“Ai nói gì thì sẽ trở thành người chết.” Dao lại bổ sung thêm một câu.
Phong ấn hồ tín ngưỡng là điều vô cùng kiêng kỵ.
Bởi vì mỗi phút mỗi giây, ba hồ tín ngưỡng trong Yêu Dạ tộc đều hấp thu toàn bộ lực tín ngưỡng của hàng nghìn tỉ con dân Yêu Dạ tộc qua ba bức tượng vương giả.
Một khi phong ấn một hồ tín ngưỡng, Huân sẽ không có cách nào lấy lực tín ngưỡng từ trong hồ tín ngưỡng của mình được nữa, còn lực tín ngưỡng của hàng tỉ con dân cũng sẽ không thể rót vào hồ tín ngưỡng được.
Vương của Yêu Dạ tộc không cố định, Huân rồi cũng sẽ không còn, Dao cũng vậy, nhưng ba vị vương sẽ mãi tồn tại, bởi vì Yêu Dạ tộc có thể lập Vương mới.
Thế nên, nghiêm túc ra mà nói thì ba hồ tín ngưỡng này không thuộc về cá nhân bọn họ, mà là một trong những tài sản quý giá nhất của cả Yêu Dạ tộc.
Cưỡng chế phong ấn hồ tín ngưỡng chắc chắn sẽ bị các trưởng lão phản đối!
Nhưng thế cũng chẳng sao, bởi hiện giờ các trưởng lão đã không còn đủ sức để trói buộc Dao nữa rồi. Sinh Mệnh Vương vẫn cứ im lặng như trước, còn thuộc hạ cũ của Huân lại bị thanh trừ hết hơn chín phần, trong Yêu Dạ tộc còn ai có thể chống lại nàng nữa chứ?
Trước đây, Dao không chọn phong ấn hồ tín ngưỡng là vì hy vọng Huân sẽ chủ động dùng, có như vậy nàng mới có thể truy tìm được vị trí của Huân.
Nhưng dĩ nhiên Huân hiểu rõ suy nghĩ của Dao, nên sau khi phi thăng nàng chưa từng sử dụng hồ tín ngưỡng của mình.
Chỉ là cô gái tóc vàng có huyết mạch Yêu Dạ tộc thượng cổ kia vô tình bắn ra lực tam vương nên mới khiến Huân bị lộ.
Nếu đã lộ rồi thì Huân cũng chẳng cần do dự nữa, bèn dốc sức giúp La Chinh vượt qua thử thách của vực sâu luân hồi này một cách nhanh nhất.
Mấu chốt là hiện giờ Huân cũng không thể phát huy hết uy lực của lực tín ngưỡng. Thứ nhất, nàng cách hồ tín ngưỡng quá xa. Thứ hai, bây giờ Huân không ở trong hình thái hoàn chỉnh. Bằng không, dù hiện tại nàng có đưa La Chinh rời khỏi vực luân hồi thì cái vị Thánh chủ của thánh địa Tử Trúc ngoài kia làm sao ngăn được nàng?
Cho nên nhân lúc hồ tín ngưỡng chưa bị phong ấn, nàng phải nắm chặt cơ hội.
La Chinh lao xuống dưới với tốc độ cực nhanh, còn Huân cũng theo sát ngay bên cạnh. Một tay cầm trường thương, chỉ cần có bất kỳ nguy hiểm nào xuất hiện trong vực sâu, nàng sẽ vung thương lên đập tan nó…
Vốn dĩ muốn đi hết một vòng trong vực sâu luân hồi này cần tốn ít nhất là hai canh giờ, nhưng nhờ Huân bảo vệ nên suốt quãng đường La Chinh đã đi xuống với tốc độ cực nhanh, chỉ tốn non nửa canh giờ đã vượt qua được vòng thứ tư.
“Lại có một hang động nữa.”
“Không vào!”
Bảo vật trong hang động quan trọng, nhưng lúc này hắn đã không còn thời gian để vào nữa rồi. Hồi đó Huân lấy được thứ khá tốt trong hang động ở vòng thứ tư, hơn nữa, trăm nghìn năm trước nàng còn trồng một đoạn Thánh Lôi Trúc đã tuyệt chủng trong vũ trụ ở hang động vòng thứ tư này. Môi trường trong hang động đó rất phù hợp cho Thánh Lôi Trúc sinh trưởng.
Giờ đã trải qua trăm nghìn năm, không biết Thánh Lôi Trúc đó đã lớn thêm được mấy tấc rồi? Nếu La Chinh lấy nó đi, có khi còn lĩnh ngộ được ý nghĩa thâm sâu nhất trong quy tắc hệ Lôi tầng thứ sáu!
Nhưng giờ Huân phải giúp La Chinh mau chóng đi qua vòng thứ năm.
Có lẽ dựa vào lực lực của La Chinh thì vẫn có thể qua được vòng thứ năm, chỉ là đã không còn nhiều thời gian nữa rồi. Bây giờ có thể nhanh hơn bao nhiêu được thì tốt bấy nhiêu. Còn về Thánh Lôi Trúc, sau khi đi qua vòng thứ năm, e rằng sẽ chẳng thể lấy được nữa.
“Vèo.”
La Chinh lại lướt qua hang động thứ tư, tiến vào vòng thứ năm, cũng chính là nơi sâu nhất trong vực sâu luân hồi.