Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1134
Chương 1134: Luyện thần tử
Sau khi đi một vòng, La Chinh lại càng khẳng định hơn, rằng trong hang động này không còn bí ẩn nào khác.
Đến khi La Chinh quay đầu nhìn lại lần nữa thì thấy, những báu vật cổ vừa rồi còn chất đống như một ngọn núi nhỏ ở đó nay đã chỉ còn lại một nửa.
Thấy cảnh này, La Chinh cũng không nhịn được mà lắc đầu. Sau khi mất đi Thiên Diễn Tinh Hoa, những báu vật cổ này cũng không còn giá trị quá lớn nữa.
Hắn mỉm cười thản nhiên, vừa định bước thêm một bước thì lại phát hiện ra ở phía trước, cách đó không xa có một thanh kiếm đang cắm sừng sững trên đất.
“Kiếm này… hình như không được3tính là báu vật cổ. Không biết ai lại cắm thanh kiếm như vậy ở đây.” La Chinh nghi hoặc, ánh mắt hơi ngừng lại một chút.
Mặc dù Thiên Diễn Tinh Hoa trong những báu vật cổ đang chất đống như ngọn núi nhỏ kia đã tiêu tán hết theo thời gian, nhưng nghiêm túc mà nói thì mỗi món đồ trong đó đều là tinh phẩm…
Mà nhìn qua thì thấy thanh kiếm trước mặt này có chất lượng rất kém, thậm chí ngay mũi kiếm cũng đã bị gỉ. Đây thật sự là một thanh kiếm sao?
Không thể lấy được vật mình muốn trong hang động này, La Chinh cũng không nản lòng. Nhưng sau khi nhìn thấy thanh kiếm kia, hắn liền cảm thấy1hứng thú.
Nghĩ đến đây, La Chinh bước lên trước hai bước, đưa tay nắm lấy phần thân kiếm đã lộ ra ngoài. Ngay sau đó. Hắn hơi dùng sức, rút lên… nhưng thanh kiếm lại không hề nhúc nhích!
“Hử?”
La Chinh lại càng tò mò hơn. Mặc dù hắn chỉ hơi dùng sức, nhưng để rút một thanh kiếm ra thì cũng không thành vấn đề. Hình như thanh kiếm này bị chôn rất sâu thì phải?
Vì vậy, sau khi đứng vững, hai tay hắn liền nắm chặt trên thân kiếm. Lưỡi của thanh kiếm này đã cùn, nên không cứa tay. Nhưng cho dù không cùn thì với cường độ thân thể của La Chinh hiện tại, chắc cũng không có trở ngại gì quá lớn.
Vừa8nắm lấy thân kiếm này, La Chinh đột nhiên phát lực!
Một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên tăng lên!
“Ầm ầm ầm…”
Ngay lúc này, dường như cả hang động đều bắt đầu chấn động.
Các võ giả vốn còn đang lựa chọn những báu vật cổ bị vứt đi lập tức ngẩng đầu lên, quan sát động tĩnh xung quanh. Chẳng mấy chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung vào La Chinh.
“Tên kia, đang rút ra cái gì vậy?”
“Hình như là một thanh kiếm. Chắc chắn nó không phải là vật tầm thường!”
“Nhanh lên, chúng ta đi qua nhìn một chút!”
“Đi qua thì có ích gì? Ngươi dám đoạt đồ trong tay La Chinh ư?”
Trong mắt những võ giả này, La Chinh bây giờ đã nghiễm9nhiên trở thành sát tinh, làm gì có ai dám chọc hắn?
Khi La Chinh nhấc “kiếm” lên, dưới chân hắn bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt. Ngay sau đó, có một thứ đen tuyền bị La Chinh rút ra!
“Đây… là cái gì?” Sau khi La Chinh nhấc ra được một nửa, hắn cũng không nhịn được mà lùi về phía sau.
Hắn vốn cho rằng đó là một thanh kiếm cổ. Nhưng sau khi kéo lên được một nửa, hắn mới phát hiện ra không như mình nghĩ!
Thứ La Chinh cầm trong tay không phải là một thanh kiếm. Bên dưới vậy mà lại là một cái đầu được làm bằng kim loại, mà phần cổ được nối liền với một cái thân cũng được7làm bằng kim loại.
“Con… rối.” Ánh mắt La Chinh ngừng lại một chút, nói ra hai chữ.
Con rối không phải là thứ hay gặp, nhưng cũng chẳng phải hiếm thấy gì. Có điều, hình dáng con rối trước mặt này rất kỳ lạ. Nó khác với A Phúc trong Tiên Phủ, cũng không giống thuật con rối ở Trung Vực.
Trên đỉnh đầu con rối này có một cây nhọn gì đó dựng thẳng lên, nhìn thoáng qua thì rất giống phần thân của một thanh kiếm. Con rối bị giấu trong lòng đất, trên mặt đất chỉ có “thân kiếm” hướng thẳng lên trên…
Cũng không biết vì sao trong hang động này lại chôn giấu một con rối.
Vực sâu luân hồi đã mở ra sáu lần, năm lần trước chưa có ai phát hiện ra bí mật này. Mà lần trước, Huân cũng đi loanh quanh ở đây một vòng rồi rời đi, nên đương nhiên nàng không thể trả lời được câu hỏi của La Chinh.
Các võ giả khác nhìn về phía bên này, trên mặt đều có vẻ thèm thuồng. Tuy bọn họ không biết đây là thứ gì, nhưng bất cứ thứ gì được phát hiện trong vực sâu này đều là vật không thể coi thường, nếu nói không muốn thì chắc chắn là nói dối.
Chẳng qua bọn họ lại nhớ đến tình cảnh bi thảm của vị võ giả Ma tộc có huyết mạch hung vượn viễn cổ trong cái hang động trước đó, nên chỉ đành kiềm chế lòng tham trong lòng. Lòng tham có thể khiến bọn họ hành động, nhưng thực lực hiện tại của La Chinh lại có thể khiến bọn họ phải dừng bước!
Nhìn thấy con rối trước mắt có hình dáng đặc biệt, La Chinh cũng đánh giá qua một lúc.
Nghĩ kỹ thì, con rối này vốn không phải là vật sống, mà là do con người tạo ra. Thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác, nên bề ngoài của con rối cũng có đủ mọi hình dáng. Vì thế, hình dáng của con rối này hơi đặc biệt thì cũng không có gì lạ.
Nhưng nếu những báu vật cổ kia ở chỗ này rất nhiều năm đều đã biến thành phế phẩm, vậy thì con rối trước mặt đáng lẽ cũng phải thành phế phẩm rồi chứ?
Khi ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu La Chinh, một giọng nói nhỏ gần như không thể nghe thấy, lại bay về phía hắn…
“Ngươi, ngươi có… có…”
Giọng nói thô khàn, vô cùng yếu ớt. Cho dù La Chinh nghiêng tai lắng nghe thì vẫn không thể nghe rõ con rối này nói cái gì.
Nhưng cho dù con rối này có nói cái gì thì trước mắt cũng đã chứng minh rằng nó còn “sống”.
Nếu đã như vậy, tất nhiên La Chinh cũng càng thêm hứng thú!
Tuy không biết con rối này đang lải nhải cái gì, nhưng La Chinh cũng lười làm rõ. Lần này, hắn túm thẳng lấy đầu con rối, kéo mạnh lên rồi đặt toàn bộ thân hình nó xuống mặt đất. Dù nhìn thoáng qua, vật liệu làm nên con rối này cũng bình thường, nhưng lại có vẻ rất chắc chắn.
“Ầm ầm!”
Sau khi rút con rối lên, La Chinh ném nó sang một bên, tạo ra một tiếng vang rất lớn!
Mặc dù hình dáng của con rối hết sức quái dị, đầu và thân đều là hình bầu dục nhẵn bóng, trên đầu còn có một vật trang sức dựng thẳng lên giống như “kiếm”, nhưng lại không có tứ chi. Bề ngoài không khác con người là bao.
Trong toàn bộ quá trình đó, con rối vẫn thì thào, nhưng hoàn toàn không thể nghe ra nó đang muốn nói cái gì. Có thể do quá yếu, cũng có thể do đã qua quá nhiều năm nên nó không thể nói chuyện bình thường được.
Sau khi La Chinh đi quanh con rối quan sát một vòng thì phát hiện ra lưng nó có một chỗ lõm nho nhỏ.
Nhìn thấy chỗ lõm kia, La Chinh khẽ mỉm cười.
Trong số các võ giả cũng có người có sở trường về thuật con rối. Ví dụ như thuật con rối của Đại Mộng chân nhân ở Vân Điện cũng khá lợi hại. Mà năng lượng bọn họ cung cấp cho con rối thường chính là chân nguyên của bản thân.
Rất có thể con rối trước mặt cũng dùng chân nguyên để khởi động.
Dù sao thì thử một lần cũng không tổn thất gì. Nghĩ thế, La Chinh liền lấy một viên đá chân nguyên cực phẩm ra khỏi nhẫn tu di, lắp vào chỗ lõm ở sau lưng con rối.
Vừa lắp đá chân nguyên cực phẩm vào xong, con rối kia liền phấn khích hét to một tiếng: “Ta, ta, vậy mà ta còn có thể…”
Ngay sau đó, giọng nói kia lại yếu dần, đoạn sau nó còn nói cái quái gì đó nữa, nhưng La Chinh không thể nghe rõ được.
Thấy vậy, La Chinh hơi nghi hoặc. Nhưng vào khoảnh khắc khi hắn nhìn chằm chằm vào chỗ lõm đó thì liền hiểu ra, viên đá chân nguyên cực phẩm vừa rồi đã bị tiêu hao hết chỉ trong phút chốc rồi!
Thứ này… La Chinh thấy cạn lời. Hình như chân nguyên chứa trong đá chân nguyên cực phẩm không đủ với nó. Tốc độ tiêu hao chân nguyên của con rồi này thật là nhanh kinh người.
Không suy nghĩ nhiều, La Chinh lại lấy một viên ngọc chân nguyên ra khỏi nhẫn tu di, lắp vào chỗ lõm…
“Ta, ta vậy mà còn có thể sống lại! Thật sự không thể tin được!” Con rối kia hét lên đầy phấn khích.
La Chinh thản nhiên nhìn chăm chú vào con rối, lập tức mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Con rối kia đánh giá La Chinh ở trước mặt, sau đó “két két”, “két két” di chuyển từng bước, một lúc sau mới cười nói: “Ta… là Luyện Thần Tử! Ha ha…”
Chắc con rối này cho rằng khi nói cái tên này ra thì võ giả trong hang động cảm thấy chấn động, nên trong giọng nói cũng ẩn chứa chút đắc ý.
Nhưng sau khi nó nói xong, các võ giả chỉ ngơ ngác nhìn nó.
“Luyện Thần Tử là thứ gì?”
“Chưa nghe thấy bao giờ…”
“Cái tên này có lai lịch lắm sao?”
La Chinh cũng đặt câu hỏi ở trong đầu. Không chỉ có Huân chưa nghe thấy bao giờ mà ngay cả Thanh Long có hiểu biết sâu rộng cũng không biết Luyện Thần Tử là ai.
“Các ngươi… ngay cả Luyện Tử Thần là ai cũng không biết?” Trong giọng nói của con rối kia chất chứa sự đau buồn, phẫn nộ: “Ta chính là luyện khí sư số một trong vũ trụ! Thế hệ trẻ bây giờ kiến thức nông cạn đến mức này ư?”
Đến khi La Chinh quay đầu nhìn lại lần nữa thì thấy, những báu vật cổ vừa rồi còn chất đống như một ngọn núi nhỏ ở đó nay đã chỉ còn lại một nửa.
Thấy cảnh này, La Chinh cũng không nhịn được mà lắc đầu. Sau khi mất đi Thiên Diễn Tinh Hoa, những báu vật cổ này cũng không còn giá trị quá lớn nữa.
Hắn mỉm cười thản nhiên, vừa định bước thêm một bước thì lại phát hiện ra ở phía trước, cách đó không xa có một thanh kiếm đang cắm sừng sững trên đất.
“Kiếm này… hình như không được3tính là báu vật cổ. Không biết ai lại cắm thanh kiếm như vậy ở đây.” La Chinh nghi hoặc, ánh mắt hơi ngừng lại một chút.
Mặc dù Thiên Diễn Tinh Hoa trong những báu vật cổ đang chất đống như ngọn núi nhỏ kia đã tiêu tán hết theo thời gian, nhưng nghiêm túc mà nói thì mỗi món đồ trong đó đều là tinh phẩm…
Mà nhìn qua thì thấy thanh kiếm trước mặt này có chất lượng rất kém, thậm chí ngay mũi kiếm cũng đã bị gỉ. Đây thật sự là một thanh kiếm sao?
Không thể lấy được vật mình muốn trong hang động này, La Chinh cũng không nản lòng. Nhưng sau khi nhìn thấy thanh kiếm kia, hắn liền cảm thấy1hứng thú.
Nghĩ đến đây, La Chinh bước lên trước hai bước, đưa tay nắm lấy phần thân kiếm đã lộ ra ngoài. Ngay sau đó. Hắn hơi dùng sức, rút lên… nhưng thanh kiếm lại không hề nhúc nhích!
“Hử?”
La Chinh lại càng tò mò hơn. Mặc dù hắn chỉ hơi dùng sức, nhưng để rút một thanh kiếm ra thì cũng không thành vấn đề. Hình như thanh kiếm này bị chôn rất sâu thì phải?
Vì vậy, sau khi đứng vững, hai tay hắn liền nắm chặt trên thân kiếm. Lưỡi của thanh kiếm này đã cùn, nên không cứa tay. Nhưng cho dù không cùn thì với cường độ thân thể của La Chinh hiện tại, chắc cũng không có trở ngại gì quá lớn.
Vừa8nắm lấy thân kiếm này, La Chinh đột nhiên phát lực!
Một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên tăng lên!
“Ầm ầm ầm…”
Ngay lúc này, dường như cả hang động đều bắt đầu chấn động.
Các võ giả vốn còn đang lựa chọn những báu vật cổ bị vứt đi lập tức ngẩng đầu lên, quan sát động tĩnh xung quanh. Chẳng mấy chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung vào La Chinh.
“Tên kia, đang rút ra cái gì vậy?”
“Hình như là một thanh kiếm. Chắc chắn nó không phải là vật tầm thường!”
“Nhanh lên, chúng ta đi qua nhìn một chút!”
“Đi qua thì có ích gì? Ngươi dám đoạt đồ trong tay La Chinh ư?”
Trong mắt những võ giả này, La Chinh bây giờ đã nghiễm9nhiên trở thành sát tinh, làm gì có ai dám chọc hắn?
Khi La Chinh nhấc “kiếm” lên, dưới chân hắn bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt. Ngay sau đó, có một thứ đen tuyền bị La Chinh rút ra!
“Đây… là cái gì?” Sau khi La Chinh nhấc ra được một nửa, hắn cũng không nhịn được mà lùi về phía sau.
Hắn vốn cho rằng đó là một thanh kiếm cổ. Nhưng sau khi kéo lên được một nửa, hắn mới phát hiện ra không như mình nghĩ!
Thứ La Chinh cầm trong tay không phải là một thanh kiếm. Bên dưới vậy mà lại là một cái đầu được làm bằng kim loại, mà phần cổ được nối liền với một cái thân cũng được7làm bằng kim loại.
“Con… rối.” Ánh mắt La Chinh ngừng lại một chút, nói ra hai chữ.
Con rối không phải là thứ hay gặp, nhưng cũng chẳng phải hiếm thấy gì. Có điều, hình dáng con rối trước mặt này rất kỳ lạ. Nó khác với A Phúc trong Tiên Phủ, cũng không giống thuật con rối ở Trung Vực.
Trên đỉnh đầu con rối này có một cây nhọn gì đó dựng thẳng lên, nhìn thoáng qua thì rất giống phần thân của một thanh kiếm. Con rối bị giấu trong lòng đất, trên mặt đất chỉ có “thân kiếm” hướng thẳng lên trên…
Cũng không biết vì sao trong hang động này lại chôn giấu một con rối.
Vực sâu luân hồi đã mở ra sáu lần, năm lần trước chưa có ai phát hiện ra bí mật này. Mà lần trước, Huân cũng đi loanh quanh ở đây một vòng rồi rời đi, nên đương nhiên nàng không thể trả lời được câu hỏi của La Chinh.
Các võ giả khác nhìn về phía bên này, trên mặt đều có vẻ thèm thuồng. Tuy bọn họ không biết đây là thứ gì, nhưng bất cứ thứ gì được phát hiện trong vực sâu này đều là vật không thể coi thường, nếu nói không muốn thì chắc chắn là nói dối.
Chẳng qua bọn họ lại nhớ đến tình cảnh bi thảm của vị võ giả Ma tộc có huyết mạch hung vượn viễn cổ trong cái hang động trước đó, nên chỉ đành kiềm chế lòng tham trong lòng. Lòng tham có thể khiến bọn họ hành động, nhưng thực lực hiện tại của La Chinh lại có thể khiến bọn họ phải dừng bước!
Nhìn thấy con rối trước mắt có hình dáng đặc biệt, La Chinh cũng đánh giá qua một lúc.
Nghĩ kỹ thì, con rối này vốn không phải là vật sống, mà là do con người tạo ra. Thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác, nên bề ngoài của con rối cũng có đủ mọi hình dáng. Vì thế, hình dáng của con rối này hơi đặc biệt thì cũng không có gì lạ.
Nhưng nếu những báu vật cổ kia ở chỗ này rất nhiều năm đều đã biến thành phế phẩm, vậy thì con rối trước mặt đáng lẽ cũng phải thành phế phẩm rồi chứ?
Khi ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu La Chinh, một giọng nói nhỏ gần như không thể nghe thấy, lại bay về phía hắn…
“Ngươi, ngươi có… có…”
Giọng nói thô khàn, vô cùng yếu ớt. Cho dù La Chinh nghiêng tai lắng nghe thì vẫn không thể nghe rõ con rối này nói cái gì.
Nhưng cho dù con rối này có nói cái gì thì trước mắt cũng đã chứng minh rằng nó còn “sống”.
Nếu đã như vậy, tất nhiên La Chinh cũng càng thêm hứng thú!
Tuy không biết con rối này đang lải nhải cái gì, nhưng La Chinh cũng lười làm rõ. Lần này, hắn túm thẳng lấy đầu con rối, kéo mạnh lên rồi đặt toàn bộ thân hình nó xuống mặt đất. Dù nhìn thoáng qua, vật liệu làm nên con rối này cũng bình thường, nhưng lại có vẻ rất chắc chắn.
“Ầm ầm!”
Sau khi rút con rối lên, La Chinh ném nó sang một bên, tạo ra một tiếng vang rất lớn!
Mặc dù hình dáng của con rối hết sức quái dị, đầu và thân đều là hình bầu dục nhẵn bóng, trên đầu còn có một vật trang sức dựng thẳng lên giống như “kiếm”, nhưng lại không có tứ chi. Bề ngoài không khác con người là bao.
Trong toàn bộ quá trình đó, con rối vẫn thì thào, nhưng hoàn toàn không thể nghe ra nó đang muốn nói cái gì. Có thể do quá yếu, cũng có thể do đã qua quá nhiều năm nên nó không thể nói chuyện bình thường được.
Sau khi La Chinh đi quanh con rối quan sát một vòng thì phát hiện ra lưng nó có một chỗ lõm nho nhỏ.
Nhìn thấy chỗ lõm kia, La Chinh khẽ mỉm cười.
Trong số các võ giả cũng có người có sở trường về thuật con rối. Ví dụ như thuật con rối của Đại Mộng chân nhân ở Vân Điện cũng khá lợi hại. Mà năng lượng bọn họ cung cấp cho con rối thường chính là chân nguyên của bản thân.
Rất có thể con rối trước mặt cũng dùng chân nguyên để khởi động.
Dù sao thì thử một lần cũng không tổn thất gì. Nghĩ thế, La Chinh liền lấy một viên đá chân nguyên cực phẩm ra khỏi nhẫn tu di, lắp vào chỗ lõm ở sau lưng con rối.
Vừa lắp đá chân nguyên cực phẩm vào xong, con rối kia liền phấn khích hét to một tiếng: “Ta, ta, vậy mà ta còn có thể…”
Ngay sau đó, giọng nói kia lại yếu dần, đoạn sau nó còn nói cái quái gì đó nữa, nhưng La Chinh không thể nghe rõ được.
Thấy vậy, La Chinh hơi nghi hoặc. Nhưng vào khoảnh khắc khi hắn nhìn chằm chằm vào chỗ lõm đó thì liền hiểu ra, viên đá chân nguyên cực phẩm vừa rồi đã bị tiêu hao hết chỉ trong phút chốc rồi!
Thứ này… La Chinh thấy cạn lời. Hình như chân nguyên chứa trong đá chân nguyên cực phẩm không đủ với nó. Tốc độ tiêu hao chân nguyên của con rồi này thật là nhanh kinh người.
Không suy nghĩ nhiều, La Chinh lại lấy một viên ngọc chân nguyên ra khỏi nhẫn tu di, lắp vào chỗ lõm…
“Ta, ta vậy mà còn có thể sống lại! Thật sự không thể tin được!” Con rối kia hét lên đầy phấn khích.
La Chinh thản nhiên nhìn chăm chú vào con rối, lập tức mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Con rối kia đánh giá La Chinh ở trước mặt, sau đó “két két”, “két két” di chuyển từng bước, một lúc sau mới cười nói: “Ta… là Luyện Thần Tử! Ha ha…”
Chắc con rối này cho rằng khi nói cái tên này ra thì võ giả trong hang động cảm thấy chấn động, nên trong giọng nói cũng ẩn chứa chút đắc ý.
Nhưng sau khi nó nói xong, các võ giả chỉ ngơ ngác nhìn nó.
“Luyện Thần Tử là thứ gì?”
“Chưa nghe thấy bao giờ…”
“Cái tên này có lai lịch lắm sao?”
La Chinh cũng đặt câu hỏi ở trong đầu. Không chỉ có Huân chưa nghe thấy bao giờ mà ngay cả Thanh Long có hiểu biết sâu rộng cũng không biết Luyện Thần Tử là ai.
“Các ngươi… ngay cả Luyện Tử Thần là ai cũng không biết?” Trong giọng nói của con rối kia chất chứa sự đau buồn, phẫn nộ: “Ta chính là luyện khí sư số một trong vũ trụ! Thế hệ trẻ bây giờ kiến thức nông cạn đến mức này ư?”