Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1125
Chương 1125: Xung đột
Nghe thấy La Chinh động viên mình, Mộ Minh Tuyết bèn khẽ gật đầu đáp: “Ừm.”
Hai tay nàng mở rộng, phát ra một luồng khí lạnh, cơ thể giống như một chiếc diều bay theo một luồng gió nọ.
Có lẽ do hơi luống cuống nên trong lúc lơ lửng giữa luồng gió, cơ thể nhỏ nhắn của nàng khẽ lắc lư, một lúc lâu sau mới trụ vững được.
Lúc này, nàng khẽ nhíu mày. Thực ra nàng cũng biết rõ, dù cây sen băng này quý giá nhưng cũng không đến mức là thứ nàng nhất định phải đạt được. Có điều, nghĩ tới ánh mắt La Chinh đang chăm chú nhìn mình ở phía sau, Mộ Minh Tuyết bỗng nghiêm túc hẳn lên. Chí ít thì nàng đã thay đổi suy nghĩ từ “có cũng được, không có cũng xong” thành “nhất định phải đạt được”!
“Còn hơn mười3trượng!”
Càng lúc càng tới gần cây sen băng kia, nét mặt nàng càng chuyên chú hơn. Mặc dù những luồng gió này sẽ không giao nhau, nhưng cơ thể nàng ở trong đó vẫn bị lắc lư vì gió thổi.
“Đến rồi!”
Thấy cây sen băng gần ngay trước mắt, Mộ Minh Tuyết bỗng vươn tay ra. Nhưng đúng lúc này, nàng liền phát hiện cơ thể mình bị cơn gió lốc thổi nghiêng sang một bên khác. Bàn tay đang vươn ra kia vốn chỉ cách cây sen băng kia hai đến ba tấc.
Nàng cắn răng, một dải lụa màu xanh lam liền xuất hiện trong tay nàng rồi cuốn về phía cây sen băng kia. Cây sen băng bị dải lụa chạm vào, tỏa ra một luồng khí lạnh tột cùng. Bấy giờ, sắc mặt Mộ Minh Tuyết mới hiện vẻ vui mừng. Nàng lấy được cây sen băng1này rồi.
Vù vù vù...
Nàng mau chóng đứng ở phía bên kia hang động, cầm cây sen băng trong tay cẩn thận quan sát. Cây sen băng trong tay nàng có bảy hạt sen. Cây sen băng này là do quy tắc hệ Thủy ngưng tụ thành, chỉ cần dùng hạt sen này thôi thì nàng cũng đã có được rất nhiều lợi ích rồi.
Sau khi Mộ Minh Tuyết quan sát không rời vài lần thì mới khẽ nở nụ cười với La Chinh ở bên kia hang động.
Có điều, lúc này lại có một người vóc dáng vạm vỡ cất bước lại gần nàng. Đó là một võ giả của Ma tộc. Võ giả Ma tộc đó cúi xuống nhìn Mộ Minh Tuyết, cười gằn nói: “Mười viên ngọc chân nguyên, bán sen băng cho ta!”
Mộ Minh Tuyết nghe thấy vậy thì mặt liền biến sắc.
Nàng phi thăng lâu8như vậy, cũng từng đi đào quặng nên biết mười viên ngọc chân nguyên trong vũ trụ này chẳng đáng giá chút nào. Chưa kể đến việc nàng còn vô cùng thích cây sen băng này, sao có thể đồng ý bán?
Nhưng đó là một vị võ giả Thần Cực Cảnh của Ma tộc, cho dù xét về tu vi hay thực lực thì đều cao hơn Mộ Minh Tuyết nhiều lần!
“Lách cách!”
Võ giả Ma tộc vốn dĩ không coi trọng Mộ Minh Tuyết, gã tùy tiện móc ra mười viên ngọc chân nguyên ném xuống đất, sau đó chìa bàn tay to như cái quạt hương bồ của gã ra đòi: “Đưa đây!”
Mộ Minh Tuyết khẽ mím môi, ánh mắt quật cường, lùi về sau hai bước.
“Ta không muốn ra tay đâu, nhưng nếu ngươi không biết điều...” Võ giả Ma tộc không ngờ Mộ Minh Tuyết lại9dám từ chối, bèn chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, một người dáng vẻ vạm vỡ khác đã chắn trước Mộ Minh Tuyết, đó chính là Ngải Hổ - người đã vượt qua hang động giống như nàng.
Cả chặng đường này Mộ Minh Tuyết đều đi theo La Chinh, nên giờ nàng gặp phải chuyện này, Ngải Hổ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Có điều, Ngải Hổ chắn trước Mộ Minh Tuyết, còn các võ giả Ma tộc khác lại nhao nhao vây tới. Bọn họ đứng chắn trước mặt Ngải Hổ và Mộ Minh Tuyết giống như một ngọn núi nhỏ.
Trong chuyến đi tới hang động này có không ít võ giả Nhân tộc. Ngoài Nhiêu An và Hầu Đại ra thì bọn họ đều là võ giả thiên tài của thánh địa Ngọc Lan. Nhưng nhìn thấy cảnh đó, bọn họ cũng không ra tay trợ giúp7mà tỏ thái độ thờ ơ, không liên quan đến mình. Dù sao thì Mộ Minh Tuyết và Ngải Hổ đều chẳng xuất thân từ thánh địa Ngọc Lan của bọn họ.
Còn võ giả Yêu Dạ tộc thì càng không quan tâm đến những chuyện như thế này...
Ánh mắt Ngải Hổ vô cùng bình tĩnh, Ngọc Môn Tiên Đấu trên trán hắn lóe lên ánh sáng xanh nhạt. Mặc dù với thực lực của Ngải Hổ, dùng tu vi Thần Hải Cảnh hậu kỳ cũng chẳng khó để đánh bại Thần Cực Cảnh, nhưng đối mặt với hơn mười vị võ giả Thần Cực Cảnh của Ma tộc thì cũng là một chuyện khá phiền phức.
“Nhóc con, ngươi phải hiểu rõ tình cảnh của bản thân chứ? Tránh ra đi! Ta chỉ muốn có cây sen băng kia thôi, không đáng để ngươi trả giá bằng tính mạng thế đâu!” Võ giả Ma tộc cười khẩy nói.
Ngải Hổ nghe thấy vậy vẫn không tránh ra. Hắn là người quả quyết, thế nên lời đe dọa của tên võ giả Ma tộc này không hề ảnh hưởng tới hắn. Trong lòng hắn đang thầm tính xem, nếu ra tay thật thì nên phản kích như thế nào.
Mặt Mộ Minh Tuyết trắng bệch, khuôn mặt hiện lên vẻ không cam lòng. Nàng luyến tiếc nhìn cây sen băng trong tay. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai, sau đó ánh mắt nàng khẽ lóe sáng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nói rất đúng. Vì một cây sen băng mà phải trả giá bằng mạng sống thì rất đáng tiếc. Thế nên ta từ bỏ cây sen băng này!”
Khuôn mặt Ngải Hổ lộ vẻ ngạc nhiên. Có điều, hắn vừa nghiêng đầu thì thấy La Chinh đang đứng sừng sững trên một bệ đá, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh. Song Ngải Hổ lại cảm nhận được sát khí nồng đậm ẩn giấu trong sự bình tĩnh này.
Xem ra chuyện này không cần hắn ra tay rồi. Thế nên hắn liền tránh qua một bên, còn đám võ giả Ma tộc thì cười tủm tỉm nhận lấy cây sen băng nói: “Thông minh lắm, cô gái Nhân tộc.”
Mộ Minh Tuyết mỉm cười, cười rất quyến rũ. Nhưng những võ giả Ma tộc này không biết rằng nụ cười của nàng không phải là vì bọn họ, mà là vì nàng nghe thấy câu nói kia của La Chinh: “Đưa sen băng cho bọn họ đi, lát nữa để ta!”
La Chinh đứng trên bệ đá, ánh mắt bình tĩnh. Quả thực, võ giả Ma tộc vẫn luôn liều lĩnh như vậy, chẳng qua lúc này hắn không vội xử lý chuyện đó, nên đành để Mộ Minh Tuyết tạm thời thỏa hiệp trước.
Mục tiêu lúc này của hắn là hạt giống cây thế giới.
La Chinh chọn bệ đá thứ bảy mươi hai theo hướng dẫn của Huân. Luồng gió bên dưới bệ đá này khá khuất.
La Chinh quan sát thấy từ đầu đến cuối, không một vị võ giả nào chọn luồng gió này. Nguyên nhân rất đơn giản. Khi nãy cô gái tóc vàng của Yêu Dạ tộc dùng làn hương để thử nghiệm thì quỹ đạo của luồng gió này trực tiếp thổi xuống bên dưới.
Mục tiêu của mọi người là đi lên, nên làm gì có ai lại chọn luồng gió thổi xuống như vậy chứ?
Chẳng qua, nếu Huân đã nói vậy thì hắn sẽ tin tưởng nàng vô điều kiện.
Lúc này, cả hang động chỉ còn có hai đến ba người là chưa nhảy xuống luồng gió để sang phía bên kia thôi. Mà bây giờ La Chinh đứng đó, nên rõ ràng đã thu hút sự chú ý của đa số những người khác.
“Hình như tên nhóc kia chọn đúng luồng gió tệ nhất thì phải.”
“Kệ thôi, có những kẻ cứ thích khác người. Nhưng quỹ đạo của luồng gió đó thổi xuống phía dưới, căn bản chẳng có một chút cơ hội nào!”
“Ừ! Ta cũng nghĩ vậy...”
Xét thấy biểu hiện trước đó của La Chinh, mọi người bắt đầu bàn tán.
Sau khi La Chinh chuẩn bị xong xuôi thì liền bước một bước lên bệ đá, cả người hòa vào cơn gió lốc đang rít gào kia.
“Vù vù vù...”
Lao theo cơn gió xuống phía dưới!
Cơ thể La Chinh gần như rơi xuống theo một góc chín mươi độ.
Chỉ là quỹ đạo của luồng gió này là sau khi rơi xuống hơn hai mươi trượng thì sẽ giữ nguyên một góc độ rồi từ từ nâng lên trên.
Vì tốc độ gió quá nhanh nên chưa hết một nhịp thở La Chinh đã xoay tới bên phải của hang động.
“Bên trái!” Giọng nói lanh lảnh của Huân truyền tới.
Sau khi nghe tiếng Huân, La Chinh lập tức nện xuống một cột măng đá phía bên trái một chưởng, cả cơ thể hắn liền mượn lực xông ra khỏi luồng gió này, lao vào một luồng gió khác.
Hai tay nàng mở rộng, phát ra một luồng khí lạnh, cơ thể giống như một chiếc diều bay theo một luồng gió nọ.
Có lẽ do hơi luống cuống nên trong lúc lơ lửng giữa luồng gió, cơ thể nhỏ nhắn của nàng khẽ lắc lư, một lúc lâu sau mới trụ vững được.
Lúc này, nàng khẽ nhíu mày. Thực ra nàng cũng biết rõ, dù cây sen băng này quý giá nhưng cũng không đến mức là thứ nàng nhất định phải đạt được. Có điều, nghĩ tới ánh mắt La Chinh đang chăm chú nhìn mình ở phía sau, Mộ Minh Tuyết bỗng nghiêm túc hẳn lên. Chí ít thì nàng đã thay đổi suy nghĩ từ “có cũng được, không có cũng xong” thành “nhất định phải đạt được”!
“Còn hơn mười3trượng!”
Càng lúc càng tới gần cây sen băng kia, nét mặt nàng càng chuyên chú hơn. Mặc dù những luồng gió này sẽ không giao nhau, nhưng cơ thể nàng ở trong đó vẫn bị lắc lư vì gió thổi.
“Đến rồi!”
Thấy cây sen băng gần ngay trước mắt, Mộ Minh Tuyết bỗng vươn tay ra. Nhưng đúng lúc này, nàng liền phát hiện cơ thể mình bị cơn gió lốc thổi nghiêng sang một bên khác. Bàn tay đang vươn ra kia vốn chỉ cách cây sen băng kia hai đến ba tấc.
Nàng cắn răng, một dải lụa màu xanh lam liền xuất hiện trong tay nàng rồi cuốn về phía cây sen băng kia. Cây sen băng bị dải lụa chạm vào, tỏa ra một luồng khí lạnh tột cùng. Bấy giờ, sắc mặt Mộ Minh Tuyết mới hiện vẻ vui mừng. Nàng lấy được cây sen băng1này rồi.
Vù vù vù...
Nàng mau chóng đứng ở phía bên kia hang động, cầm cây sen băng trong tay cẩn thận quan sát. Cây sen băng trong tay nàng có bảy hạt sen. Cây sen băng này là do quy tắc hệ Thủy ngưng tụ thành, chỉ cần dùng hạt sen này thôi thì nàng cũng đã có được rất nhiều lợi ích rồi.
Sau khi Mộ Minh Tuyết quan sát không rời vài lần thì mới khẽ nở nụ cười với La Chinh ở bên kia hang động.
Có điều, lúc này lại có một người vóc dáng vạm vỡ cất bước lại gần nàng. Đó là một võ giả của Ma tộc. Võ giả Ma tộc đó cúi xuống nhìn Mộ Minh Tuyết, cười gằn nói: “Mười viên ngọc chân nguyên, bán sen băng cho ta!”
Mộ Minh Tuyết nghe thấy vậy thì mặt liền biến sắc.
Nàng phi thăng lâu8như vậy, cũng từng đi đào quặng nên biết mười viên ngọc chân nguyên trong vũ trụ này chẳng đáng giá chút nào. Chưa kể đến việc nàng còn vô cùng thích cây sen băng này, sao có thể đồng ý bán?
Nhưng đó là một vị võ giả Thần Cực Cảnh của Ma tộc, cho dù xét về tu vi hay thực lực thì đều cao hơn Mộ Minh Tuyết nhiều lần!
“Lách cách!”
Võ giả Ma tộc vốn dĩ không coi trọng Mộ Minh Tuyết, gã tùy tiện móc ra mười viên ngọc chân nguyên ném xuống đất, sau đó chìa bàn tay to như cái quạt hương bồ của gã ra đòi: “Đưa đây!”
Mộ Minh Tuyết khẽ mím môi, ánh mắt quật cường, lùi về sau hai bước.
“Ta không muốn ra tay đâu, nhưng nếu ngươi không biết điều...” Võ giả Ma tộc không ngờ Mộ Minh Tuyết lại9dám từ chối, bèn chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, một người dáng vẻ vạm vỡ khác đã chắn trước Mộ Minh Tuyết, đó chính là Ngải Hổ - người đã vượt qua hang động giống như nàng.
Cả chặng đường này Mộ Minh Tuyết đều đi theo La Chinh, nên giờ nàng gặp phải chuyện này, Ngải Hổ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Có điều, Ngải Hổ chắn trước Mộ Minh Tuyết, còn các võ giả Ma tộc khác lại nhao nhao vây tới. Bọn họ đứng chắn trước mặt Ngải Hổ và Mộ Minh Tuyết giống như một ngọn núi nhỏ.
Trong chuyến đi tới hang động này có không ít võ giả Nhân tộc. Ngoài Nhiêu An và Hầu Đại ra thì bọn họ đều là võ giả thiên tài của thánh địa Ngọc Lan. Nhưng nhìn thấy cảnh đó, bọn họ cũng không ra tay trợ giúp7mà tỏ thái độ thờ ơ, không liên quan đến mình. Dù sao thì Mộ Minh Tuyết và Ngải Hổ đều chẳng xuất thân từ thánh địa Ngọc Lan của bọn họ.
Còn võ giả Yêu Dạ tộc thì càng không quan tâm đến những chuyện như thế này...
Ánh mắt Ngải Hổ vô cùng bình tĩnh, Ngọc Môn Tiên Đấu trên trán hắn lóe lên ánh sáng xanh nhạt. Mặc dù với thực lực của Ngải Hổ, dùng tu vi Thần Hải Cảnh hậu kỳ cũng chẳng khó để đánh bại Thần Cực Cảnh, nhưng đối mặt với hơn mười vị võ giả Thần Cực Cảnh của Ma tộc thì cũng là một chuyện khá phiền phức.
“Nhóc con, ngươi phải hiểu rõ tình cảnh của bản thân chứ? Tránh ra đi! Ta chỉ muốn có cây sen băng kia thôi, không đáng để ngươi trả giá bằng tính mạng thế đâu!” Võ giả Ma tộc cười khẩy nói.
Ngải Hổ nghe thấy vậy vẫn không tránh ra. Hắn là người quả quyết, thế nên lời đe dọa của tên võ giả Ma tộc này không hề ảnh hưởng tới hắn. Trong lòng hắn đang thầm tính xem, nếu ra tay thật thì nên phản kích như thế nào.
Mặt Mộ Minh Tuyết trắng bệch, khuôn mặt hiện lên vẻ không cam lòng. Nàng luyến tiếc nhìn cây sen băng trong tay. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai, sau đó ánh mắt nàng khẽ lóe sáng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nói rất đúng. Vì một cây sen băng mà phải trả giá bằng mạng sống thì rất đáng tiếc. Thế nên ta từ bỏ cây sen băng này!”
Khuôn mặt Ngải Hổ lộ vẻ ngạc nhiên. Có điều, hắn vừa nghiêng đầu thì thấy La Chinh đang đứng sừng sững trên một bệ đá, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh. Song Ngải Hổ lại cảm nhận được sát khí nồng đậm ẩn giấu trong sự bình tĩnh này.
Xem ra chuyện này không cần hắn ra tay rồi. Thế nên hắn liền tránh qua một bên, còn đám võ giả Ma tộc thì cười tủm tỉm nhận lấy cây sen băng nói: “Thông minh lắm, cô gái Nhân tộc.”
Mộ Minh Tuyết mỉm cười, cười rất quyến rũ. Nhưng những võ giả Ma tộc này không biết rằng nụ cười của nàng không phải là vì bọn họ, mà là vì nàng nghe thấy câu nói kia của La Chinh: “Đưa sen băng cho bọn họ đi, lát nữa để ta!”
La Chinh đứng trên bệ đá, ánh mắt bình tĩnh. Quả thực, võ giả Ma tộc vẫn luôn liều lĩnh như vậy, chẳng qua lúc này hắn không vội xử lý chuyện đó, nên đành để Mộ Minh Tuyết tạm thời thỏa hiệp trước.
Mục tiêu lúc này của hắn là hạt giống cây thế giới.
La Chinh chọn bệ đá thứ bảy mươi hai theo hướng dẫn của Huân. Luồng gió bên dưới bệ đá này khá khuất.
La Chinh quan sát thấy từ đầu đến cuối, không một vị võ giả nào chọn luồng gió này. Nguyên nhân rất đơn giản. Khi nãy cô gái tóc vàng của Yêu Dạ tộc dùng làn hương để thử nghiệm thì quỹ đạo của luồng gió này trực tiếp thổi xuống bên dưới.
Mục tiêu của mọi người là đi lên, nên làm gì có ai lại chọn luồng gió thổi xuống như vậy chứ?
Chẳng qua, nếu Huân đã nói vậy thì hắn sẽ tin tưởng nàng vô điều kiện.
Lúc này, cả hang động chỉ còn có hai đến ba người là chưa nhảy xuống luồng gió để sang phía bên kia thôi. Mà bây giờ La Chinh đứng đó, nên rõ ràng đã thu hút sự chú ý của đa số những người khác.
“Hình như tên nhóc kia chọn đúng luồng gió tệ nhất thì phải.”
“Kệ thôi, có những kẻ cứ thích khác người. Nhưng quỹ đạo của luồng gió đó thổi xuống phía dưới, căn bản chẳng có một chút cơ hội nào!”
“Ừ! Ta cũng nghĩ vậy...”
Xét thấy biểu hiện trước đó của La Chinh, mọi người bắt đầu bàn tán.
Sau khi La Chinh chuẩn bị xong xuôi thì liền bước một bước lên bệ đá, cả người hòa vào cơn gió lốc đang rít gào kia.
“Vù vù vù...”
Lao theo cơn gió xuống phía dưới!
Cơ thể La Chinh gần như rơi xuống theo một góc chín mươi độ.
Chỉ là quỹ đạo của luồng gió này là sau khi rơi xuống hơn hai mươi trượng thì sẽ giữ nguyên một góc độ rồi từ từ nâng lên trên.
Vì tốc độ gió quá nhanh nên chưa hết một nhịp thở La Chinh đã xoay tới bên phải của hang động.
“Bên trái!” Giọng nói lanh lảnh của Huân truyền tới.
Sau khi nghe tiếng Huân, La Chinh lập tức nện xuống một cột măng đá phía bên trái một chưởng, cả cơ thể hắn liền mượn lực xông ra khỏi luồng gió này, lao vào một luồng gió khác.