Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1124
Chương 1124: Khó lấy được
Cô gái tóc vàng dẫn đầu Yêu Dạ tộc suy nghĩ một lúc rồi cũng bước lên một bệ đá.
Nàng không nhảy xuống ngay mà lấy một chiếc túi thơm nhỏ trong nhẫn tu di ra rồi khẽ miết. Một làn hương màu hồng nhạt chợt bay ra.
Mặc dù gió lớn trong hang động vẫn không ngừng thổi, nhưng làn hương ấy vẫn lững lờ trôi đi, còn xâm nhập vào hơi thở của mọi người. Không ngờ làn hương đó lại nâng cao tinh thần cho mọi người.
Thấy cảnh ấy, mọi người không khỏi kinh ngạc. Không hiểu cô gái tóc vàng này muốn làm gì?
“Hì hì! Năm đó ta cũng từng làm vậy. Chắc hẳn có người đã dạy nàng cách này.” Giọng nói của3Huân lại truyền tới.
La Chinh chăm chú nhìn hành động của cô gái tóc vàng kia, sau đó thầm nói: “Nàng ta… muốn kiểm tra hướng của cơn gió lốc kia?”
“Ừ.” Huân khẽ gật đầu.
Khi làn hương màu hồng kia thấm vào luồng gió, nó liền bay xuôi theo luồng gió dưới bệ đá, tạo thành một đường quỹ đạo màu hồng nhạt.
Làn hương này không ngừng xoay chuyển trong hang động, sau khi vòng qua mấy trụ măng đá thì bỗng rẽ một cái, bay thẳng tới bờ bên kia của hang động.
“Như vậy là có thể nhìn rõ hướng thổi của gió!”
“Cứ thử từng cái một, ắt sẽ có một cái thành công. Đây đúng là một cách hay!”
Không ít võ giả cũng khen ngợi1sự thông minh của cô gái Yêu Dạ tộc này. Có vài người lặng lẽ đi tới gần bên bệ đá. Nếu cô gái này thực sự thử đúng thì bọn họ cũng có thể nhảy vào trong đó trước. Hạt giống cây thế giới chỉ có một, thế nên chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ duyên lớn như vậy.
“Làm sao bây giờ? Có cần ta lên phía trước không?” La Chinh hỏi Huân. Nếu nàng biết cách lấy được hạt giống cây thế giới thì bọn họ nên giành lấy trước người khác thì hơn. Lỡ như bị cô gái Yêu Dạ tộc này phát hiện thì sẽ rất phiền toái!
Huân cũng khẽ cười nói: “Không sao, nàng không tìm thấy được đâu.”
Động tác của cô8gái Yêu Dạ tộc tóc vàng kia rất nhanh, mỗi khi ngón tay thon dài của nàng miết lên túi thơm liền có một làn hương với những màu sắc khác nhau bay ra. Nàng không ngừng thay đổi bệ đá, khiến những làn hương đó vẽ nên những đường quỹ đạo rực rỡ sắc màu trong hang động.
Một lúc sau, nàng đã dùng làn hương ấy để thử hết hơn trăm bệ đá, mỗi một quỹ đạo đều đã được các võ giả ghi nhớ cả.
Nhưng đúng như lời Huân nói, nàng vẫn không tìm ra được.
“Chuyện gì thế này?”
“Không có một luồng gió nào thông với phần đỉnh của hang động cả!”
“Vậy treo hạt giống cây thế giới lên trên này làm gì không biết?9Định đùa bỡn người khác à?”
Đương nhiên là không có ai trả lời được câu hỏi đó. Đến giờ vẫn chẳng ai biết được mục đích vị Thiên Tôn viễn cổ này nhọc lòng xây dựng một địa cung lớn như vậy để làm gì...
Phần lớn các võ giả đều không cam lòng!
Mặc dù bốn vách tường trong hang động và trên măng đá vẫn còn không ít vật báu quý giá, nhưng các võ giả đã đi đến ngày hôm nay thì đều không phải hạng người dễ từ bỏ. Nếu bọn họ muốn từ bỏ thì đã chọn rời khỏi địa cung từ lúc phải đối mặt với núi đao lúc trước rồi...
Đặc biệt là võ giả của ba thánh địa lớn, cho dù bọn7họ biết rằng trong chủng tộc hay thế lực của mình thì họ cũng chỉ được coi là những người có chút cơ duyên mà thôi. Bọn họ không thể sánh bằng các thiên tài nòng cốt của Đại Giới được.
Nhưng mọi người đều đã bước lên con đường theo đuổi cực hạn của võ đạo, nên chẳng có ai lại lựa chọn từ bỏ hạt giống cây thế giới ở ngay trước mắt này!
Mắt Ngải Hổ sáng lên. Vừa rồi khi quan sát, hắn đã ghi nhớ hết quỹ đạo của từng luồng gió. Nếu không có cái nào có thể thông lên tới đỉnh hang động thì chứng tỏ sau khi nhảy vào đây sẽ phải thay đổi hướng vài lần nữa mới có thể lấy được hạt giống cây thế giới.
Mỗi người chỉ có một cơ hội, dù sớm hay muộn thì cũng chẳng khác nhau là bao!
“La Chinh huynh! Ta đi trước nhé!” Ngải Hổ mỉm cười, chọn một bệ đá nọ, không hề do dự mà nhảy xuống luôn!
“Vù vù vù...”
Sau khi nhảy xuống theo luồng gió, Ngải Hổ mới cảm nhận được sức mạnh của cơn gió lốc này.
Trong đó chứa lực quy tắc hệ Phong cực mạnh, khiến hắn không cách nào chống lại được. Vị Thiên Tôn viễn cổ đó đã tận dụng vị trí của luồng gió rất tài tình, làm cho các cơn gió lốc trong hơn trăm luồng gió này không hề ảnh hưởng tới nhau. Nếu không thì khi những cơn gió lốc này tiếp xúc với nhau sẽ tạo ra một lưỡi đao gió vô cùng khủng khiếp, có thể xẻ những người ở đây ra thành từng mảnh nhỏ.
Cơ thể hắn lơ lửng, quay cuồng trôi theo quỹ đạo của luồng gió, tựa như một chiếc lá nhẹ bẫng.
Khi gần đến cạnh một cột đá, hắn nhanh tay ngắt lấy một nhành hoa nhỏ màu vàng nhạt trên đó. Đây là “hoa quy chân”, là một loại bảo vật vô cùng quý hiếm, có thể dùng để luyện chế Quy Chân Đan, giúp chân nguyên trở nên thuần khiết hơn. Loại hoa này gần như đã tuyệt tích trong vũ trụ!
Hắn đã nhắm hướng gió này từ trước, đóa hoa quy chân này cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Ngay khi Ngải Hổ ngắt lấy đóa hoa này xong, hắn liền đánh một chưởng xuống cột đá. Luồng sức mạnh tạo ra bởi chưởng đó đã đẩy hắn từ luồng gió này sang một luồng gió khác.
Ngải Hổ nghiến răng, giữa trán hắn bỗng nứt ra một vết, rồi một viên đá màu xanh nho nhỏ xuất hiện, tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt. Hắn đã mở ra Ngọc Môn Tiên Đấu.
Sau khi chuyển sang một luồng gió khác, Ngải Hổ không hề ngừng lại mà lộn người xuống, nhắm thẳng một cột măng đá khác để giẫm lên. Cơ thể hắn linh hoạt như một chú cá đang nhảy múa trên mặt nước, không ngừng hướng lên trên.
“Ồ! Nhìn tên nhóc kia kìa!”
“Tới gần hạt giống cây thế giới rồi kìa!”
“Mẹ nó! Để hắn tới trước rồi!”
Tuy Ngải Hổ có thể nhìn ra điểm này rồi thay đổi phương hướng, thay đổi luồng gió để tới gần cây thế giới, nhưng chưa chắc các võ giả khác lại không nghĩ ra, chỉ là trong lòng họ còn có vài phần do dự mà thôi. Đa phần họ do dự là vì muốn quan sát xem người khác sẽ làm như thế nào trước đã!
Thấy Ngải Hổ càng lúc càng tới gần hạt giống cây thế giới, những người vốn đang quan sát bỗng thấy hối hận không thôi. Trong lòng bọn họ đều nghĩ, sớm biết vậy thì mình đã thử đầu tiên rồi...
“Vù vù...”
Ngải Hổ mượn sức của gió lốc mà lướt nhanh lên trên, dường như thành công đã ở ngay trước mắt hắn.
Đúng lúc này, một làn gió vô hình bỗng thổi nghiêng xuống, đột ngột thay đổi hướng đi của luồng gió mà Ngải Hổ đang nương theo, thổi cơ thể vạm vỡ của hắn sang một hướng khác.
Một lúc sau, hắn vẫn đáp xuống phía đối diện hang động, nghiến răng nhìn về phía hạt giống cây thế giới, nét mặt đầy vẻ không cam lòng.
Đám võ giả còn lại thấy thế cũng khẽ thở dài. Đương nhiên bọn họ thấy vui vì Ngải Hổ không lấy được hạt giống cây thế giới, vì như vậy bọn họ vẫn còn hy vọng. Nhưng Ngải Hổ thất bại cũng cho thấy hy vọng này vô cùng xa vời!
Mang theo tâm trạng phức tạp đó, từng vị võ giả lần lượt nhảy vào trong luồng gió, bày ra hết bản lĩnh của mình, thề phải lấy cho bằng được hạt giống kia.
Trong đó có một vài võ giả khá may mắn, lựa chọn luồng gió và góc độ đổi hướng đều vô cùng chính xác... nhưng kết quả vẫn không lấy được...
Một lúc sau, hầu hết các võ giả đều đã sang đến bên kia hang động, chỉ còn mấy người La Chinh, Mộ Minh Tuyết và Nhiêu An.
Mặt Nhiêu An có vẻ khá buồn bã.
Hắn đã lên kế hoạch cho chuyến đi đến địa cung lần này từ lâu, nhưng thật không ngờ trong địa cung lại khó khăn như thế này. Dĩ nhiên, trong địa cung có khá nhiều cơ duyên, nhưng phải tự dựa vào thực lực của bản thân mới có thể đạt được. Mà thực lực của hắn thì rõ ràng chưa đủ.
Đành chịu vậy, hắn cũng nhảy vào một luồng gió. Còn chuyện có lấy được thứ mình muốn hay không thì còn phải xem vận may thế nào.
Bấy giờ, Mộ Minh Tuyết mới liếc nhìn La Chinh rồi nói: “Ta cũng qua đó đây.”
Nàng vốn chẳng có mục tiêu gì, nên nếu may mắn thì cứ lấy đại một thứ là được...
Nàng không nhảy xuống ngay mà lấy một chiếc túi thơm nhỏ trong nhẫn tu di ra rồi khẽ miết. Một làn hương màu hồng nhạt chợt bay ra.
Mặc dù gió lớn trong hang động vẫn không ngừng thổi, nhưng làn hương ấy vẫn lững lờ trôi đi, còn xâm nhập vào hơi thở của mọi người. Không ngờ làn hương đó lại nâng cao tinh thần cho mọi người.
Thấy cảnh ấy, mọi người không khỏi kinh ngạc. Không hiểu cô gái tóc vàng này muốn làm gì?
“Hì hì! Năm đó ta cũng từng làm vậy. Chắc hẳn có người đã dạy nàng cách này.” Giọng nói của3Huân lại truyền tới.
La Chinh chăm chú nhìn hành động của cô gái tóc vàng kia, sau đó thầm nói: “Nàng ta… muốn kiểm tra hướng của cơn gió lốc kia?”
“Ừ.” Huân khẽ gật đầu.
Khi làn hương màu hồng kia thấm vào luồng gió, nó liền bay xuôi theo luồng gió dưới bệ đá, tạo thành một đường quỹ đạo màu hồng nhạt.
Làn hương này không ngừng xoay chuyển trong hang động, sau khi vòng qua mấy trụ măng đá thì bỗng rẽ một cái, bay thẳng tới bờ bên kia của hang động.
“Như vậy là có thể nhìn rõ hướng thổi của gió!”
“Cứ thử từng cái một, ắt sẽ có một cái thành công. Đây đúng là một cách hay!”
Không ít võ giả cũng khen ngợi1sự thông minh của cô gái Yêu Dạ tộc này. Có vài người lặng lẽ đi tới gần bên bệ đá. Nếu cô gái này thực sự thử đúng thì bọn họ cũng có thể nhảy vào trong đó trước. Hạt giống cây thế giới chỉ có một, thế nên chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ duyên lớn như vậy.
“Làm sao bây giờ? Có cần ta lên phía trước không?” La Chinh hỏi Huân. Nếu nàng biết cách lấy được hạt giống cây thế giới thì bọn họ nên giành lấy trước người khác thì hơn. Lỡ như bị cô gái Yêu Dạ tộc này phát hiện thì sẽ rất phiền toái!
Huân cũng khẽ cười nói: “Không sao, nàng không tìm thấy được đâu.”
Động tác của cô8gái Yêu Dạ tộc tóc vàng kia rất nhanh, mỗi khi ngón tay thon dài của nàng miết lên túi thơm liền có một làn hương với những màu sắc khác nhau bay ra. Nàng không ngừng thay đổi bệ đá, khiến những làn hương đó vẽ nên những đường quỹ đạo rực rỡ sắc màu trong hang động.
Một lúc sau, nàng đã dùng làn hương ấy để thử hết hơn trăm bệ đá, mỗi một quỹ đạo đều đã được các võ giả ghi nhớ cả.
Nhưng đúng như lời Huân nói, nàng vẫn không tìm ra được.
“Chuyện gì thế này?”
“Không có một luồng gió nào thông với phần đỉnh của hang động cả!”
“Vậy treo hạt giống cây thế giới lên trên này làm gì không biết?9Định đùa bỡn người khác à?”
Đương nhiên là không có ai trả lời được câu hỏi đó. Đến giờ vẫn chẳng ai biết được mục đích vị Thiên Tôn viễn cổ này nhọc lòng xây dựng một địa cung lớn như vậy để làm gì...
Phần lớn các võ giả đều không cam lòng!
Mặc dù bốn vách tường trong hang động và trên măng đá vẫn còn không ít vật báu quý giá, nhưng các võ giả đã đi đến ngày hôm nay thì đều không phải hạng người dễ từ bỏ. Nếu bọn họ muốn từ bỏ thì đã chọn rời khỏi địa cung từ lúc phải đối mặt với núi đao lúc trước rồi...
Đặc biệt là võ giả của ba thánh địa lớn, cho dù bọn7họ biết rằng trong chủng tộc hay thế lực của mình thì họ cũng chỉ được coi là những người có chút cơ duyên mà thôi. Bọn họ không thể sánh bằng các thiên tài nòng cốt của Đại Giới được.
Nhưng mọi người đều đã bước lên con đường theo đuổi cực hạn của võ đạo, nên chẳng có ai lại lựa chọn từ bỏ hạt giống cây thế giới ở ngay trước mắt này!
Mắt Ngải Hổ sáng lên. Vừa rồi khi quan sát, hắn đã ghi nhớ hết quỹ đạo của từng luồng gió. Nếu không có cái nào có thể thông lên tới đỉnh hang động thì chứng tỏ sau khi nhảy vào đây sẽ phải thay đổi hướng vài lần nữa mới có thể lấy được hạt giống cây thế giới.
Mỗi người chỉ có một cơ hội, dù sớm hay muộn thì cũng chẳng khác nhau là bao!
“La Chinh huynh! Ta đi trước nhé!” Ngải Hổ mỉm cười, chọn một bệ đá nọ, không hề do dự mà nhảy xuống luôn!
“Vù vù vù...”
Sau khi nhảy xuống theo luồng gió, Ngải Hổ mới cảm nhận được sức mạnh của cơn gió lốc này.
Trong đó chứa lực quy tắc hệ Phong cực mạnh, khiến hắn không cách nào chống lại được. Vị Thiên Tôn viễn cổ đó đã tận dụng vị trí của luồng gió rất tài tình, làm cho các cơn gió lốc trong hơn trăm luồng gió này không hề ảnh hưởng tới nhau. Nếu không thì khi những cơn gió lốc này tiếp xúc với nhau sẽ tạo ra một lưỡi đao gió vô cùng khủng khiếp, có thể xẻ những người ở đây ra thành từng mảnh nhỏ.
Cơ thể hắn lơ lửng, quay cuồng trôi theo quỹ đạo của luồng gió, tựa như một chiếc lá nhẹ bẫng.
Khi gần đến cạnh một cột đá, hắn nhanh tay ngắt lấy một nhành hoa nhỏ màu vàng nhạt trên đó. Đây là “hoa quy chân”, là một loại bảo vật vô cùng quý hiếm, có thể dùng để luyện chế Quy Chân Đan, giúp chân nguyên trở nên thuần khiết hơn. Loại hoa này gần như đã tuyệt tích trong vũ trụ!
Hắn đã nhắm hướng gió này từ trước, đóa hoa quy chân này cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Ngay khi Ngải Hổ ngắt lấy đóa hoa này xong, hắn liền đánh một chưởng xuống cột đá. Luồng sức mạnh tạo ra bởi chưởng đó đã đẩy hắn từ luồng gió này sang một luồng gió khác.
Ngải Hổ nghiến răng, giữa trán hắn bỗng nứt ra một vết, rồi một viên đá màu xanh nho nhỏ xuất hiện, tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt. Hắn đã mở ra Ngọc Môn Tiên Đấu.
Sau khi chuyển sang một luồng gió khác, Ngải Hổ không hề ngừng lại mà lộn người xuống, nhắm thẳng một cột măng đá khác để giẫm lên. Cơ thể hắn linh hoạt như một chú cá đang nhảy múa trên mặt nước, không ngừng hướng lên trên.
“Ồ! Nhìn tên nhóc kia kìa!”
“Tới gần hạt giống cây thế giới rồi kìa!”
“Mẹ nó! Để hắn tới trước rồi!”
Tuy Ngải Hổ có thể nhìn ra điểm này rồi thay đổi phương hướng, thay đổi luồng gió để tới gần cây thế giới, nhưng chưa chắc các võ giả khác lại không nghĩ ra, chỉ là trong lòng họ còn có vài phần do dự mà thôi. Đa phần họ do dự là vì muốn quan sát xem người khác sẽ làm như thế nào trước đã!
Thấy Ngải Hổ càng lúc càng tới gần hạt giống cây thế giới, những người vốn đang quan sát bỗng thấy hối hận không thôi. Trong lòng bọn họ đều nghĩ, sớm biết vậy thì mình đã thử đầu tiên rồi...
“Vù vù...”
Ngải Hổ mượn sức của gió lốc mà lướt nhanh lên trên, dường như thành công đã ở ngay trước mắt hắn.
Đúng lúc này, một làn gió vô hình bỗng thổi nghiêng xuống, đột ngột thay đổi hướng đi của luồng gió mà Ngải Hổ đang nương theo, thổi cơ thể vạm vỡ của hắn sang một hướng khác.
Một lúc sau, hắn vẫn đáp xuống phía đối diện hang động, nghiến răng nhìn về phía hạt giống cây thế giới, nét mặt đầy vẻ không cam lòng.
Đám võ giả còn lại thấy thế cũng khẽ thở dài. Đương nhiên bọn họ thấy vui vì Ngải Hổ không lấy được hạt giống cây thế giới, vì như vậy bọn họ vẫn còn hy vọng. Nhưng Ngải Hổ thất bại cũng cho thấy hy vọng này vô cùng xa vời!
Mang theo tâm trạng phức tạp đó, từng vị võ giả lần lượt nhảy vào trong luồng gió, bày ra hết bản lĩnh của mình, thề phải lấy cho bằng được hạt giống kia.
Trong đó có một vài võ giả khá may mắn, lựa chọn luồng gió và góc độ đổi hướng đều vô cùng chính xác... nhưng kết quả vẫn không lấy được...
Một lúc sau, hầu hết các võ giả đều đã sang đến bên kia hang động, chỉ còn mấy người La Chinh, Mộ Minh Tuyết và Nhiêu An.
Mặt Nhiêu An có vẻ khá buồn bã.
Hắn đã lên kế hoạch cho chuyến đi đến địa cung lần này từ lâu, nhưng thật không ngờ trong địa cung lại khó khăn như thế này. Dĩ nhiên, trong địa cung có khá nhiều cơ duyên, nhưng phải tự dựa vào thực lực của bản thân mới có thể đạt được. Mà thực lực của hắn thì rõ ràng chưa đủ.
Đành chịu vậy, hắn cũng nhảy vào một luồng gió. Còn chuyện có lấy được thứ mình muốn hay không thì còn phải xem vận may thế nào.
Bấy giờ, Mộ Minh Tuyết mới liếc nhìn La Chinh rồi nói: “Ta cũng qua đó đây.”
Nàng vốn chẳng có mục tiêu gì, nên nếu may mắn thì cứ lấy đại một thứ là được...