Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1116
Chương 1116: Mở cửa
Nhưng cho dù là vậy thì bọn họ cũng vẫn không ngăn nổi đám bướm Hắc Thực. Đương nhiên La Chinh không coi trọng thực lực của Hầu Tứ và Hầu Lục, nhưng dù sao hai người vẫn là cường giả Thần Cực Cảnh.
Mặc dù những loài trùng kỳ lạ trong thiên hạ rất quỷ dị, nhưng chắc hẳn vẫn phải có biện pháp khắc chế.
Nói như vậy, loại trùng âm tà kỳ lạ này sẽ sợ sấm sét. La Chinh và Mộ Minh Tuyết núp trong bóng tối, nhìn thấy một con bướm Hắc Thực lạc đàn đang ung dung bay đến.
Tâm niệm La Chinh khẽ động, biển hỗn độn trong cơ thể hơi gợn sóng, chuẩn bị ngưng kết ra3một tia sấm sét.
“Ngươi suy nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi.” Đúng lúc này, Huân đột nhiên lên tiếng.
Cùng lúc đó, Thanh Long cũng mở miệng: “Quy tắc hệ Lôi không có tác dụng đâu. Nếu ngươi bộc phát ra ánh sét, ngược lại còn dẫn nhiều bướm Hắc Thực đến đây hơn.”
Nghe bọn họ khuyên can, La Chinh đành cố gắng áp chế. Khó trách đám Hầu Đại không vận dụng phương pháp này.
“Vậy phải làm sao?” La Chinh nhíu mày hỏi.
“Cứ chờ thôi. Đợi cửa địa cung mở ra, chúng ta xông vào là được.” Huân đáp. Huân đã từng tiến vào địa cung, nhưng mười vạn năm trước, nơi này không có bướm Hắc Thực. Nếu không, nàng cũng1đã dặn La Chinh chuẩn bị trước, chứ không đến mức bị động như thế này.
Nghe xong, La Chinh khẽ gật đầu, chỉ có thể dẫn theo Mộ Minh Tuyết quanh quẩn ở trong này.
Nhưng tiếng tí tách càng lúc càng nhiều, số lượng bướm Hắc Thực nở ra từ nước Âm Minh lại càng nhiều hơn, không gian ẩn nấp cũng tràn ngập nguy hiểm.
“A!”
Lại một tiếng kêu thảm truyền đến, sau đó là tiếng khung xương rớt xuống đất. Chắc là lại có người bị bướm Hắc Thực ăn sạch máu thịt.
Tim Mộ Minh Tuyết như muốn nhảy ra ngoài. Nàng không biết La Chinh đưa nàng theo như thế này thì có thể kiên trì được bao lâu trong8tuyệt cảnh này. Có lẽ giây tiếp theo, nàng cũng giống như những người kia, cơ thể bị ăn sạch, chỉ còn lại khung xương.
Chân mày La Chinh càng lúc càng nhíu chặt. Bướm Hắc Thực chen chúc nên đã phá hỏng không gian xung quanh, hoàn toàn không còn đường nào để đi.
“Tiến lên!”
Mắt La Chinh sáng lên. Không gian phía trước địa cung đã tràn ngập bướm Hắc Thực, ở lại đây sớm muộn gì cũng phải chết. Nhưng ở chỗ pho tượng rắn chín đầu kia, số lượng bướm Hắc Thực lại tương đối thưa thớt.
Đám bướm Hắc Thực này tạo thành từng đoàn tản ra bốn phía, tìm kiếm chẳng theo quỹ tích nào cả. La Chinh đứng9im tại chỗ, không hề nhúc nhích. Khoảng chừng sáu giây sau, hắn quay người nhìn lại: “Đi!”
Một luồng sức mạnh bộc phát từ bên trong cơ thể La Chinh. Hắn kéo Mộ Minh Tuyết nhảy lên.
Mộ Minh Tuyết cảm nhận được một luồng sức mạnh truyền đến từ tay La Chinh, sau đó trời đất quay cuồng. Nàng bị La Chinh túm bay lên, đang đứng trên một điểm cao, nhưng xung quanh lại tối đen như mực, đưa bàn tay lên cũng chẳng thể thấy nổi năm ngón tay. Bây giờ nàng cũng không biết mình đang ở chỗ nào.
La Chinh nhảy lên đầu một con rắn của pho tượng rắn chín đầu, tạm thời tránh được bướm Hắc Thực7đang tạo thành bầy đi kiếm ăn, nhưng những người bên dưới thì thảm rồi.
Một lúc sau, chợt nghe Hầu Đại rống lên một tiếng: “Hầu Nhị!”
Xem ra lại có một người ở bên dưới chết.
Tình hình trước mắt vẫn chưa thể lạc quan. Sắc mặt La Chinh vẫn không có bất kỳ dấu hiệu thả lỏng. Quan trọng là hắn không có biện pháp đối phó với đàn bướm Hắc Thực, mà chỉ có thể chờ Ngải Hổ mở được cánh cửa địa cung.
Lúc này, bên tai mọi người truyền đến tiếng giòn vang của một cơ quan, sau đó toàn bộ pho tượng rắn chín đầu cũng bắt đầu kêu lên.
“Thành công rồi!”
Trong đầu rắn truyền đến giọng nói của Ngải Hổ, có lẽ Ngải Hổ đã thành công mở ra cánh cửa địa cung.
Cùng lúc đó, không gian phía trước địa cung bỗng xuất hiện mấy luồng ánh sáng màu trắng.
Nhất thời, toàn bộ địa cung được chiếu sáng như ban ngày.
Nhờ ánh sáng chiếu rọi, Mộ Minh Tuyết mới nhìn thấy rõ, trong địa cung đang có những điểm đen chen chúc, mà mỗi điểm đen là một con bướm Hắc Thực.
Bây giờ, nàng đã biết số lượng bướm Hắc Thực xung quanh không ít, vậy mà La Chinh lại có thể đưa nàng tránh khỏi công kích của chúng. Nàng vốn cho rằng số lượng của chúng sẽ không quá nhiều. Nhưng bây giờ thấy chúng lít nhít như thế, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Đồng thời, nàng càng không thể nghĩ ra La Chinh đã làm thế nào để có thể đưa nàng thoát khỏi đám bướm Hắc Thực nhiều như thế? Hay là hắn có thể nhìn thấy chúng?
Nhưng hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ vấn đề này.
La Chinh không phải tập trung chú ý đến đám bướm Hắc Thực. Trong mắt hắn phản chiếu ánh sáng màu trắng rực rỡ kia. Hắn có thể cảm nhận được lực quy tắc không gian huyền ảo bên trong luồng ánh sáng.
“Đây là...” Mắt La Chinh chăm chú.
“Có người đang thi triển thuật Đại Na Di. Nhưng không chỉ một người.” Huân giải đáp cho La Chinh.
“Đại Na Di?”
Phải lĩnh ngộ quy tắc không gian đến tầng năm mới có thể thi triển ra Đại Na Di. Rõ ràng, thực lực của nhân vật đang thi triển Đại Na Di này tuyệt đối không tầm thường.
Trong ba luồng ánh sáng trắng kia, từng bóng người nhanh chóng nối đuôi nhau bước ra.
“Yêu Dạ tộc, Ma tộc... Còn có Nhân tộc?” La Chinh đã hiểu. Đám người này hẳn cũng đang chờ cửa địa cung mở ra.
Đám bướm Hắc Thực ghét luồng ánh sáng trắng đó vô cùng. Bởi vì quy tắc không gian nên ánh sáng bộc phát ra mạnh mẽ, tất cả bướm Hắc Thực đều lập tức bổ nhào về phía luồng ánh sáng đó.
Nhưng đám võ giả chui ra từ ánh sáng đã có chuẩn bị trước khi đến. Dù là Yêu Dạ tộc hay là Nhân tộc, trong tay đều cầm một đoạn trúc vàng. Từ một đầu đoạn trúc toát ra từng làn sương mù màu vàng nhạt.
Bướm Hắc Thực hoàn toàn không e ngại lực quy tắc, nhưng sau khi đụng phải sương mù màu vàng, chúng lại không có sức chống cự. Bị khói vàng đụng trúng, từng con, từng con cứ thế rơi xuống từ trên cao, chỉ trong nháy mắt đã chết một lượng lớn.
“Ha ha, địa cung mở ra thật rồi. Lần cuối cùng địa cung mở ra là mười vạn năm trước? Mười vạn năm... năm đó lão phu vẫn còn là một đứa bé con.” Người lên tiếng là một võ giả Nhân tộc, Thánh chủ thánh địa Ngọc Lan.
“Mười vạn năm trước, ngô Vương đã từng vào đó một lần. Không biết lần này, chúng ta có thể có thu hoạch được gì từ địa cung hay không?” Một cô gái Yêu Dạ tộc nét mặt lạnh lùng như tử thần lên tiếng. Cô gái này là người lãnh đạo thánh địa Tử Trúc. Ngân Hạnh Lâu mà La Chinh đi qua trước đây là của thánh địa Tử Trúc. Ngô Vương mà nàng ta nói đến tất nhiên là Huân.
Về phần người dẫn đầu Ma tộc, chẳng ai khác chính là Thánh chủ của thánh địa Ma tộc.
Trước đây, bọn họ vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của cánh cửa địa cung. Bọn họ chẳng quan tâm đến sống chết của La Chinh và bảy huynh đệ họ Hầu. Nhưng trong nháy mắt cửa địa cung mở ra, bọn họ đã dẫn theo đám thanh niên tuấn kiệt trong tộc mình chạy đến.
Địa cung này hạn chế số lượng cường giả tiến vào. Tu vi của ba vị lãnh đạo thánh địa đều đã là Giới Chủ. Chỉ cần bọn họ tiến vào địa cung, trong địa cung sẽ bị hủy hoại ngay lập tức. Vì thế, bọn họ không thể tiến vào trong, nhưng vẫn có thể để võ giả Thần Cực Cảnh vào.
Hầu Đại đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trong bóng đêm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những huynh đệ của mình lần lượt bỏ mạng, biến thành một đống xương trắng. Chính bản thân hắn cũng không biết mình còn có thể kiên trì được đến lúc nào. Sau khi sáu huynh đệ của hắn bỏ mạng, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một đám người, nhẹ nhàng giải quyết đàn bướm Hắc Thực.
Một ngọn lửa giận không tên xông lên đầu hắn: “Các người... vì sao các người lại không đến sớm?”
Nếu là bình thường, đối diện với cường giả siêu cấp, chắc chắn hắn sẽ không nói như thế. Nhưng bây giờ, nhìn huynh đệ của mình chỉ còn lại một đống xương trên mặt đất, nghĩ cũng biết trong lòng hắn đau khổ thế nào.
Thánh chủ Ma tộc thản nhiên liếc nhìn Hầu Đại, sau đó cười lạnh lùng. Ông ta lười nói chuyện với Hầu Đại. Một võ giả Thần Cực Cảnh không có tư cách khiến ông ta phải trả lời. Chỉ thấy thân hình như ngọn núi nhỏ của ông ta lóe lên, một luồng ánh sáng màu đỏ ngưng kết ở đầu ngón tay. Trong luồng ánh sáng màu đỏ đó ẩn chứa uy thế rất lớn, rõ ràng ông ta muốn ra tay giết chết Hầu Đại.
Mặc dù những loài trùng kỳ lạ trong thiên hạ rất quỷ dị, nhưng chắc hẳn vẫn phải có biện pháp khắc chế.
Nói như vậy, loại trùng âm tà kỳ lạ này sẽ sợ sấm sét. La Chinh và Mộ Minh Tuyết núp trong bóng tối, nhìn thấy một con bướm Hắc Thực lạc đàn đang ung dung bay đến.
Tâm niệm La Chinh khẽ động, biển hỗn độn trong cơ thể hơi gợn sóng, chuẩn bị ngưng kết ra3một tia sấm sét.
“Ngươi suy nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi.” Đúng lúc này, Huân đột nhiên lên tiếng.
Cùng lúc đó, Thanh Long cũng mở miệng: “Quy tắc hệ Lôi không có tác dụng đâu. Nếu ngươi bộc phát ra ánh sét, ngược lại còn dẫn nhiều bướm Hắc Thực đến đây hơn.”
Nghe bọn họ khuyên can, La Chinh đành cố gắng áp chế. Khó trách đám Hầu Đại không vận dụng phương pháp này.
“Vậy phải làm sao?” La Chinh nhíu mày hỏi.
“Cứ chờ thôi. Đợi cửa địa cung mở ra, chúng ta xông vào là được.” Huân đáp. Huân đã từng tiến vào địa cung, nhưng mười vạn năm trước, nơi này không có bướm Hắc Thực. Nếu không, nàng cũng1đã dặn La Chinh chuẩn bị trước, chứ không đến mức bị động như thế này.
Nghe xong, La Chinh khẽ gật đầu, chỉ có thể dẫn theo Mộ Minh Tuyết quanh quẩn ở trong này.
Nhưng tiếng tí tách càng lúc càng nhiều, số lượng bướm Hắc Thực nở ra từ nước Âm Minh lại càng nhiều hơn, không gian ẩn nấp cũng tràn ngập nguy hiểm.
“A!”
Lại một tiếng kêu thảm truyền đến, sau đó là tiếng khung xương rớt xuống đất. Chắc là lại có người bị bướm Hắc Thực ăn sạch máu thịt.
Tim Mộ Minh Tuyết như muốn nhảy ra ngoài. Nàng không biết La Chinh đưa nàng theo như thế này thì có thể kiên trì được bao lâu trong8tuyệt cảnh này. Có lẽ giây tiếp theo, nàng cũng giống như những người kia, cơ thể bị ăn sạch, chỉ còn lại khung xương.
Chân mày La Chinh càng lúc càng nhíu chặt. Bướm Hắc Thực chen chúc nên đã phá hỏng không gian xung quanh, hoàn toàn không còn đường nào để đi.
“Tiến lên!”
Mắt La Chinh sáng lên. Không gian phía trước địa cung đã tràn ngập bướm Hắc Thực, ở lại đây sớm muộn gì cũng phải chết. Nhưng ở chỗ pho tượng rắn chín đầu kia, số lượng bướm Hắc Thực lại tương đối thưa thớt.
Đám bướm Hắc Thực này tạo thành từng đoàn tản ra bốn phía, tìm kiếm chẳng theo quỹ tích nào cả. La Chinh đứng9im tại chỗ, không hề nhúc nhích. Khoảng chừng sáu giây sau, hắn quay người nhìn lại: “Đi!”
Một luồng sức mạnh bộc phát từ bên trong cơ thể La Chinh. Hắn kéo Mộ Minh Tuyết nhảy lên.
Mộ Minh Tuyết cảm nhận được một luồng sức mạnh truyền đến từ tay La Chinh, sau đó trời đất quay cuồng. Nàng bị La Chinh túm bay lên, đang đứng trên một điểm cao, nhưng xung quanh lại tối đen như mực, đưa bàn tay lên cũng chẳng thể thấy nổi năm ngón tay. Bây giờ nàng cũng không biết mình đang ở chỗ nào.
La Chinh nhảy lên đầu một con rắn của pho tượng rắn chín đầu, tạm thời tránh được bướm Hắc Thực7đang tạo thành bầy đi kiếm ăn, nhưng những người bên dưới thì thảm rồi.
Một lúc sau, chợt nghe Hầu Đại rống lên một tiếng: “Hầu Nhị!”
Xem ra lại có một người ở bên dưới chết.
Tình hình trước mắt vẫn chưa thể lạc quan. Sắc mặt La Chinh vẫn không có bất kỳ dấu hiệu thả lỏng. Quan trọng là hắn không có biện pháp đối phó với đàn bướm Hắc Thực, mà chỉ có thể chờ Ngải Hổ mở được cánh cửa địa cung.
Lúc này, bên tai mọi người truyền đến tiếng giòn vang của một cơ quan, sau đó toàn bộ pho tượng rắn chín đầu cũng bắt đầu kêu lên.
“Thành công rồi!”
Trong đầu rắn truyền đến giọng nói của Ngải Hổ, có lẽ Ngải Hổ đã thành công mở ra cánh cửa địa cung.
Cùng lúc đó, không gian phía trước địa cung bỗng xuất hiện mấy luồng ánh sáng màu trắng.
Nhất thời, toàn bộ địa cung được chiếu sáng như ban ngày.
Nhờ ánh sáng chiếu rọi, Mộ Minh Tuyết mới nhìn thấy rõ, trong địa cung đang có những điểm đen chen chúc, mà mỗi điểm đen là một con bướm Hắc Thực.
Bây giờ, nàng đã biết số lượng bướm Hắc Thực xung quanh không ít, vậy mà La Chinh lại có thể đưa nàng tránh khỏi công kích của chúng. Nàng vốn cho rằng số lượng của chúng sẽ không quá nhiều. Nhưng bây giờ thấy chúng lít nhít như thế, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Đồng thời, nàng càng không thể nghĩ ra La Chinh đã làm thế nào để có thể đưa nàng thoát khỏi đám bướm Hắc Thực nhiều như thế? Hay là hắn có thể nhìn thấy chúng?
Nhưng hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ vấn đề này.
La Chinh không phải tập trung chú ý đến đám bướm Hắc Thực. Trong mắt hắn phản chiếu ánh sáng màu trắng rực rỡ kia. Hắn có thể cảm nhận được lực quy tắc không gian huyền ảo bên trong luồng ánh sáng.
“Đây là...” Mắt La Chinh chăm chú.
“Có người đang thi triển thuật Đại Na Di. Nhưng không chỉ một người.” Huân giải đáp cho La Chinh.
“Đại Na Di?”
Phải lĩnh ngộ quy tắc không gian đến tầng năm mới có thể thi triển ra Đại Na Di. Rõ ràng, thực lực của nhân vật đang thi triển Đại Na Di này tuyệt đối không tầm thường.
Trong ba luồng ánh sáng trắng kia, từng bóng người nhanh chóng nối đuôi nhau bước ra.
“Yêu Dạ tộc, Ma tộc... Còn có Nhân tộc?” La Chinh đã hiểu. Đám người này hẳn cũng đang chờ cửa địa cung mở ra.
Đám bướm Hắc Thực ghét luồng ánh sáng trắng đó vô cùng. Bởi vì quy tắc không gian nên ánh sáng bộc phát ra mạnh mẽ, tất cả bướm Hắc Thực đều lập tức bổ nhào về phía luồng ánh sáng đó.
Nhưng đám võ giả chui ra từ ánh sáng đã có chuẩn bị trước khi đến. Dù là Yêu Dạ tộc hay là Nhân tộc, trong tay đều cầm một đoạn trúc vàng. Từ một đầu đoạn trúc toát ra từng làn sương mù màu vàng nhạt.
Bướm Hắc Thực hoàn toàn không e ngại lực quy tắc, nhưng sau khi đụng phải sương mù màu vàng, chúng lại không có sức chống cự. Bị khói vàng đụng trúng, từng con, từng con cứ thế rơi xuống từ trên cao, chỉ trong nháy mắt đã chết một lượng lớn.
“Ha ha, địa cung mở ra thật rồi. Lần cuối cùng địa cung mở ra là mười vạn năm trước? Mười vạn năm... năm đó lão phu vẫn còn là một đứa bé con.” Người lên tiếng là một võ giả Nhân tộc, Thánh chủ thánh địa Ngọc Lan.
“Mười vạn năm trước, ngô Vương đã từng vào đó một lần. Không biết lần này, chúng ta có thể có thu hoạch được gì từ địa cung hay không?” Một cô gái Yêu Dạ tộc nét mặt lạnh lùng như tử thần lên tiếng. Cô gái này là người lãnh đạo thánh địa Tử Trúc. Ngân Hạnh Lâu mà La Chinh đi qua trước đây là của thánh địa Tử Trúc. Ngô Vương mà nàng ta nói đến tất nhiên là Huân.
Về phần người dẫn đầu Ma tộc, chẳng ai khác chính là Thánh chủ của thánh địa Ma tộc.
Trước đây, bọn họ vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của cánh cửa địa cung. Bọn họ chẳng quan tâm đến sống chết của La Chinh và bảy huynh đệ họ Hầu. Nhưng trong nháy mắt cửa địa cung mở ra, bọn họ đã dẫn theo đám thanh niên tuấn kiệt trong tộc mình chạy đến.
Địa cung này hạn chế số lượng cường giả tiến vào. Tu vi của ba vị lãnh đạo thánh địa đều đã là Giới Chủ. Chỉ cần bọn họ tiến vào địa cung, trong địa cung sẽ bị hủy hoại ngay lập tức. Vì thế, bọn họ không thể tiến vào trong, nhưng vẫn có thể để võ giả Thần Cực Cảnh vào.
Hầu Đại đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trong bóng đêm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những huynh đệ của mình lần lượt bỏ mạng, biến thành một đống xương trắng. Chính bản thân hắn cũng không biết mình còn có thể kiên trì được đến lúc nào. Sau khi sáu huynh đệ của hắn bỏ mạng, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một đám người, nhẹ nhàng giải quyết đàn bướm Hắc Thực.
Một ngọn lửa giận không tên xông lên đầu hắn: “Các người... vì sao các người lại không đến sớm?”
Nếu là bình thường, đối diện với cường giả siêu cấp, chắc chắn hắn sẽ không nói như thế. Nhưng bây giờ, nhìn huynh đệ của mình chỉ còn lại một đống xương trên mặt đất, nghĩ cũng biết trong lòng hắn đau khổ thế nào.
Thánh chủ Ma tộc thản nhiên liếc nhìn Hầu Đại, sau đó cười lạnh lùng. Ông ta lười nói chuyện với Hầu Đại. Một võ giả Thần Cực Cảnh không có tư cách khiến ông ta phải trả lời. Chỉ thấy thân hình như ngọn núi nhỏ của ông ta lóe lên, một luồng ánh sáng màu đỏ ngưng kết ở đầu ngón tay. Trong luồng ánh sáng màu đỏ đó ẩn chứa uy thế rất lớn, rõ ràng ông ta muốn ra tay giết chết Hầu Đại.