Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1112
Chương 1112: Hành lang dài hẹp
Thời gian chính là đối thủ hùng mạnh nhất, ngay cả tuổi thọ của Thiên Tôn cũng không phải là vô cùng vô tận. Không thể thành thần được thì tuổi thọ của bọn họ cũng sẽ bị tiêu tan, phai mờ theo năm tháng, rồi tiến vào thiên nhân ngũ suy, trơ mắt nhìn bản thân ra đi.
Cho nên sinh mệnh vĩnh hằng cũng là một trong những đích đến cuối cùng mà võ giả theo đuổi trên con đường võ đạo.
Có người nói, trong lúc vị Thiên Tôn viễn cổ này ngã xuống đã dùng thủ đoạn cực kỳ đặc biệt để xây dựng một địa cung đồ sộ, để lại truyền thừa và những gì chính bản thân lĩnh ngộ suốt đời ở trong3đó.
Mà thời gian và phương pháp mỗi lần địa cung mở ra đều khác nhau.
Trong năm tháng vô tận cũng từng có không ít võ giả tiến vào địa cung, thu được lợi ích cực lớn trong đó.
Do duyên phận đưa đẩy nên Huân cũng đã từng tiến vào địa cung một lần. Lần địa cung được mở ra ấy đã là chuyện của trăm nghìn năm trước.
Hồi đó Huân cũng thu được không ít tài nguyên và lợi ích ở trong địa cung. Cho nên sau khi nghe nói Ngải Hổ lấy được phương pháp tiến vào Âm La giới, Huân liền bảo La Chinh đồng ý ngay. Nếu như Huân nhớ không lầm, tài nguyên được để lại trong địa cung này có tác dụng1cực lớn với La Chinh.
Dưới sự hướng dẫn của Ngải Hổ, mọi người xuyên qua gần nửa thành Trạch Cát, chẳng mấy chốc đã tìm được cửa vào địa cung này.
Cửa vào địa cung cũng không khó tìm, nhưng trăm nghìn năm đã qua, cửa vào địa cung cũng đã biến đổi, trở thành chỗ ở của một số người phàm. Chỉ có điều, không ai dám đứng ra ngăn cản những người này đi thẳng qua như vậy.
“Đây chính là cửa vào địa cung.” Ngải Hổ và La Chinh đứng ở đằng trước.
Nhiêu An ở đằng sau cười khà khà: “Mọi người đều biết cửa vào địa cung, nhưng con đường phía dưới hơi khó đi, vẫn phải phiền Ngải Hổ huynh dẫn đường!”
Còn bảy huynh8đệ sau lưng Nhiêu An lại mang những vẻ mặt khác nhau. Mặc dù Nhiêu An không ngừng khuyên nhủ, nhưng bọn họ cũng khó mà che giấu vẻ tham lam trên mặt mình.
Theo bọn họ, chỉ cần Ngải Hổ đưa bọn họ vào xong, thì trừ bảy huynh đệ bọn họ ra, những người khác đều có thể giết. Còn thằng nhóc Nhiêu An này vẫn có chút tác dụng, nên tạm thời giữ lại cho hắn một mạng.
“Đi theo ta.” Trên mặt Ngải Hổ là vẻ đã tính trước mọi việc, liền dẫn đầu mọi người xuôi theo hành lang, bước qua cửa vào.
La Chinh, Mộ Minh Tuyết và những võ giả khác ở phía sau liền nối đuôi nhau mà vào...
Độ dài của hành9lang trong địa cung này chỉ có thể dùng từ kinh người để hình dung. Đám người Nhiêu An đều đã thu thập tin tức trước khi thăm dò, nên cũng có hiểu biết tương đối. Bọn họ biết hành lang khi tiến vào địa cung khá phức tạp, hơn nữa còn có độ dài kinh người, nhưng sau khi thực sự tiến vào bên trong mới rõ nó dài đến mức nào.
Có một cái góc ló ra ở hành lang này, kéo dài thành một đường xuống phía dưới, chẳng biết khoảng cách là bao nhiêu.
Mới đầu mọi người vẫn đi với tốc độ đi bộ bình thường, nhưng chẳng mấy chốc, sau khi phát hiện hành lang này dài đến mức gần như không nhìn7thấy điểm cuối thì cả bọn liền bắt đầu phi hành trên không...
Cùng lúc đó, ở thánh địa Ngọc Lan ở phía tây của Âm La giới.
Trong Âm La giới có rất nhiều chủng tộc lẫn lộn, nhưng đó là bởi đây là Đại Giới nằm ở vùng giáp ranh của ba chủng tộc lớn mạnh nhất là: Ma tộc, Nhân tộc và Yêu Dạ tộc.
Ba chủng tộc này đều xây dựng thánh địa thập phẩm của mình ở Âm La giới. Nhưng bởi vì tính chất của vùng này nên cả ba thánh địa chung sống với nhau vô cùng hòa thuận, các bên không hề có cạnh tranh quá lớn, còn lấy việc buôn bán qua lại làm chủ. Có thể nói, ba thánh địa này chính là một cánh cửa để ba chủng tộc giao lưu với nhau. Còn ở những địa phương khác, cứ nơi nào ba chủng tộc lớn cùng tụ lại với nhau thì vẫn không ngừng chém giết...
Thánh địa Ngọc Lan chính là một thánh địa thập phẩm mà Nhân tộc dựng nên ở đây.
Tại trung tâm của thánh địa này, trong một cung điện nguy nga cao tận mây trời có hai võ giả mặc áo bào đen tiến vào trong nhanh như gió.
“Báo! Hôm nay lại có người tiến vào địa cung!” Võ giả áo bào đen kia báo cáo.
Người trong cung điện lạnh nhạt hỏi: “Tu vi thế nào? Là võ giả tộc nào?”
“Là võ giả Nhân tộc chúng ta, tổng cộng chỉ có mười một người. Tu vi mạnh nhất chính là bảy vị võ giả Thần Cực Cảnh, bốn vị khác đều là Thần Hải Cảnh.” Võ giả áo bào đen kia bẩm báo đúng sự thật.
Người trong cung điện nói: “Hằng năm đều có vài người không biết tự lượng sức mình mà đi vào trong đó, cho rằng mình thật sự có thể mở được địa cung!”
“Nhưng Thánh chủ vốn cũng không tìm ra quy luật để mở địa cung này ra...” Võ giả áo bào đen nọ tiếp tục nói.
Thánh Chủ của thánh địa Ngọc Lan chỉ hờ hững cười: “Không sao, ta đã bày Thiên Nhãn ở trong địa cung lâu rồi, nếu bọn họ mở ra thì tất nhiên ta sẽ biết. Dĩ nhiên, nếu mở ra được thì không gì tốt hơn, ta sẽ đưa những tên nhóc của thánh đường chúng ta đi vào đó.”
Sau khi đám người La Chinh tiến vào địa cung, ba thánh địa lớn trong Âm La giới đều có phản ứng.
Nhưng bọn họ cũng chỉ quan tâm tới hướng đi của đám La Chinh mà thôi.
Gần như cứ cách mỗi khoảng thời gian đều sẽ có võ giả đi vào địa cung với đủ loại lý do. Nhưng lần mở ra địa cung gần đây nhất cũng đã cách đây hơn một trăm nghìn năm. Từ đó đến giờ vẫn chưa mở ra thêm lần nào nữa.
Nhưng như vậy không có nghĩa là những thánh địa này không coi trọng địa cung!
Dù sao cũng là nơi Thiên Tôn tọa hóa, tuy rằng đã mở ra nhiều lần, nhưng biết bao năm tháng đã qua vậy mà cũng không có ai lấy được bí bảo quan trọng nhất trong đó. So với các Đại Giới khác, Âm La giới tương đối cằn cỗi, khi có cơ hội tiến vào thì lẽ nào các thánh địa lại chịu bỏ qua?
Cho nên mỗi một thánh địa đều bí mật bố trí cơ sở ngầm ở cửa vào hành lang, hoặc là trong hành lang của địa cung. Mỗi khi có sinh linh tiến vào trong đó thì họ đều tỉ mỉ quan sát. Ngoại trừ ba thánh địa thập phẩm ra, tất cả các thánh địa lớn nhỏ từ thất phẩm, bát phẩm và rất nhiều thế lực tông môn khác của Âm La giới đều đang âm thầm chú ý động tĩnh trước mắt.
Có thể nói, khi Ngải Hổ đưa đám người La Chinh tiến vào hành lang, hướng đi của bọn họ cũng đã bị rất nhiều thế lực của Âm La giới âm thầm theo dõi...
“Rốt cuộc cái hành lang chết tiệt này dài tới mức nào!” Có người oán hận nói.
Người này tên là Hầu Tam. Tên của bảy huynh đệ này rất đặc biệt, anh cả gọi là Hầu Đại, các huynh đệ phía sau lần lượt dùng chữ số thứ tự làm tên, Hầu Nhị, Hầu Tam... rồi đến Hầu Thất.
“Kiên nhẫn chút đi, lão Tam. Nghe nói địa cung này vốn cực kỳ to lớn, giờ mới đi được có hai canh giờ đã không chịu nổi rồi?” Hầu Đại dẫn đầu thản nhiên nói.
“Lớn thì cũng phải có một mức độ thôi chứ? Chúng ta phi hành thế này có lẽ đã qua mấy chục nghìn dặm đường rồi, bao giờ mới tới điểm cuối?” Hầu Tam nọ vẫn lẩm bẩm nói.
Thực ra không chỉ Hầu Tam, mà trong lòng những người khác cũng đều đang lẩm bẩm như vậy. Cả bọn cứ thế tiến thẳng một mạch trong hành lang, đi lâu như thế mà vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối, quả thực bọn họ chưa từng thấy hành lang nào dài như vậy.
“Nghe nói địa cung này chính là do vị Thiên Tôn nào đó dựng nên, cho dù có kéo dài ngang một Đại Giới thì cũng bình thường. Chút độ dài đó không phải là chuyện gì to tát, ta chỉ sợ không bay đi liên tục như thế này hai ba tháng thì không xuống điểm cuối được!” Hầu Nhị lắc đầu nói.
Ngay vào lúc này, Nhiêu An đi ở bên cạnh đội ngũ chợt nói: “Hình như đã đến điểm cuối rồi?”
Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên, đồng thời tiến về phía trước. Quả thật bọn họ nhìn thấy phía trước không có đường đi nữa. Nhưng trong khoảnh khắc mọi người tới gần điểm cuối ấy thì trên mặt lại lập tức đầy vẻ thất vọng. Thì ra đây chỉ là một ngã rẽ của hành lang mà thôi. Sau khi rẽ qua góc này thì phía trước vẫn là con đường vô cùng vô tận...
“Tiếp tục thôi.” Hầu Đại bất đắc dĩ nói.
Đúng lúc này Ngải Hổ lại thốt lên: “Chờ một chút.”
Nghe thấy tiếng nói của hắn, mọi người đều nhìn về phía Ngải Hổ. Hầu Đại không nhịn được mà hỏi: “Làm sao?”
Ngải Hổ chẳng thèm để ý tới mấy tên này. Bảy huynh đệ này có thể theo hắn tiến vào địa cung hoàn toàn là vì quan hệ với Nhiêu An mà thôi. Ngải Hổ liền lấy một tờ thần văn trong tay ra, dán thẳng lên trên vách tường của hành lang này.
Sau khi Ngải Hổ rót một dòng chân nguyên vào trong thần văn kia, một luồng ánh sáng yếu ớt màu xanh lục liền lan rộng ra, chiếu rọi vách tường ngay phía trước mọi người!
“Ầm ầm...”
Bức tường ở một bên hành lang được mở ra, trước mặt mọi người lại xuất hiện một con đường khác...
Cho nên sinh mệnh vĩnh hằng cũng là một trong những đích đến cuối cùng mà võ giả theo đuổi trên con đường võ đạo.
Có người nói, trong lúc vị Thiên Tôn viễn cổ này ngã xuống đã dùng thủ đoạn cực kỳ đặc biệt để xây dựng một địa cung đồ sộ, để lại truyền thừa và những gì chính bản thân lĩnh ngộ suốt đời ở trong3đó.
Mà thời gian và phương pháp mỗi lần địa cung mở ra đều khác nhau.
Trong năm tháng vô tận cũng từng có không ít võ giả tiến vào địa cung, thu được lợi ích cực lớn trong đó.
Do duyên phận đưa đẩy nên Huân cũng đã từng tiến vào địa cung một lần. Lần địa cung được mở ra ấy đã là chuyện của trăm nghìn năm trước.
Hồi đó Huân cũng thu được không ít tài nguyên và lợi ích ở trong địa cung. Cho nên sau khi nghe nói Ngải Hổ lấy được phương pháp tiến vào Âm La giới, Huân liền bảo La Chinh đồng ý ngay. Nếu như Huân nhớ không lầm, tài nguyên được để lại trong địa cung này có tác dụng1cực lớn với La Chinh.
Dưới sự hướng dẫn của Ngải Hổ, mọi người xuyên qua gần nửa thành Trạch Cát, chẳng mấy chốc đã tìm được cửa vào địa cung này.
Cửa vào địa cung cũng không khó tìm, nhưng trăm nghìn năm đã qua, cửa vào địa cung cũng đã biến đổi, trở thành chỗ ở của một số người phàm. Chỉ có điều, không ai dám đứng ra ngăn cản những người này đi thẳng qua như vậy.
“Đây chính là cửa vào địa cung.” Ngải Hổ và La Chinh đứng ở đằng trước.
Nhiêu An ở đằng sau cười khà khà: “Mọi người đều biết cửa vào địa cung, nhưng con đường phía dưới hơi khó đi, vẫn phải phiền Ngải Hổ huynh dẫn đường!”
Còn bảy huynh8đệ sau lưng Nhiêu An lại mang những vẻ mặt khác nhau. Mặc dù Nhiêu An không ngừng khuyên nhủ, nhưng bọn họ cũng khó mà che giấu vẻ tham lam trên mặt mình.
Theo bọn họ, chỉ cần Ngải Hổ đưa bọn họ vào xong, thì trừ bảy huynh đệ bọn họ ra, những người khác đều có thể giết. Còn thằng nhóc Nhiêu An này vẫn có chút tác dụng, nên tạm thời giữ lại cho hắn một mạng.
“Đi theo ta.” Trên mặt Ngải Hổ là vẻ đã tính trước mọi việc, liền dẫn đầu mọi người xuôi theo hành lang, bước qua cửa vào.
La Chinh, Mộ Minh Tuyết và những võ giả khác ở phía sau liền nối đuôi nhau mà vào...
Độ dài của hành9lang trong địa cung này chỉ có thể dùng từ kinh người để hình dung. Đám người Nhiêu An đều đã thu thập tin tức trước khi thăm dò, nên cũng có hiểu biết tương đối. Bọn họ biết hành lang khi tiến vào địa cung khá phức tạp, hơn nữa còn có độ dài kinh người, nhưng sau khi thực sự tiến vào bên trong mới rõ nó dài đến mức nào.
Có một cái góc ló ra ở hành lang này, kéo dài thành một đường xuống phía dưới, chẳng biết khoảng cách là bao nhiêu.
Mới đầu mọi người vẫn đi với tốc độ đi bộ bình thường, nhưng chẳng mấy chốc, sau khi phát hiện hành lang này dài đến mức gần như không nhìn7thấy điểm cuối thì cả bọn liền bắt đầu phi hành trên không...
Cùng lúc đó, ở thánh địa Ngọc Lan ở phía tây của Âm La giới.
Trong Âm La giới có rất nhiều chủng tộc lẫn lộn, nhưng đó là bởi đây là Đại Giới nằm ở vùng giáp ranh của ba chủng tộc lớn mạnh nhất là: Ma tộc, Nhân tộc và Yêu Dạ tộc.
Ba chủng tộc này đều xây dựng thánh địa thập phẩm của mình ở Âm La giới. Nhưng bởi vì tính chất của vùng này nên cả ba thánh địa chung sống với nhau vô cùng hòa thuận, các bên không hề có cạnh tranh quá lớn, còn lấy việc buôn bán qua lại làm chủ. Có thể nói, ba thánh địa này chính là một cánh cửa để ba chủng tộc giao lưu với nhau. Còn ở những địa phương khác, cứ nơi nào ba chủng tộc lớn cùng tụ lại với nhau thì vẫn không ngừng chém giết...
Thánh địa Ngọc Lan chính là một thánh địa thập phẩm mà Nhân tộc dựng nên ở đây.
Tại trung tâm của thánh địa này, trong một cung điện nguy nga cao tận mây trời có hai võ giả mặc áo bào đen tiến vào trong nhanh như gió.
“Báo! Hôm nay lại có người tiến vào địa cung!” Võ giả áo bào đen kia báo cáo.
Người trong cung điện lạnh nhạt hỏi: “Tu vi thế nào? Là võ giả tộc nào?”
“Là võ giả Nhân tộc chúng ta, tổng cộng chỉ có mười một người. Tu vi mạnh nhất chính là bảy vị võ giả Thần Cực Cảnh, bốn vị khác đều là Thần Hải Cảnh.” Võ giả áo bào đen kia bẩm báo đúng sự thật.
Người trong cung điện nói: “Hằng năm đều có vài người không biết tự lượng sức mình mà đi vào trong đó, cho rằng mình thật sự có thể mở được địa cung!”
“Nhưng Thánh chủ vốn cũng không tìm ra quy luật để mở địa cung này ra...” Võ giả áo bào đen nọ tiếp tục nói.
Thánh Chủ của thánh địa Ngọc Lan chỉ hờ hững cười: “Không sao, ta đã bày Thiên Nhãn ở trong địa cung lâu rồi, nếu bọn họ mở ra thì tất nhiên ta sẽ biết. Dĩ nhiên, nếu mở ra được thì không gì tốt hơn, ta sẽ đưa những tên nhóc của thánh đường chúng ta đi vào đó.”
Sau khi đám người La Chinh tiến vào địa cung, ba thánh địa lớn trong Âm La giới đều có phản ứng.
Nhưng bọn họ cũng chỉ quan tâm tới hướng đi của đám La Chinh mà thôi.
Gần như cứ cách mỗi khoảng thời gian đều sẽ có võ giả đi vào địa cung với đủ loại lý do. Nhưng lần mở ra địa cung gần đây nhất cũng đã cách đây hơn một trăm nghìn năm. Từ đó đến giờ vẫn chưa mở ra thêm lần nào nữa.
Nhưng như vậy không có nghĩa là những thánh địa này không coi trọng địa cung!
Dù sao cũng là nơi Thiên Tôn tọa hóa, tuy rằng đã mở ra nhiều lần, nhưng biết bao năm tháng đã qua vậy mà cũng không có ai lấy được bí bảo quan trọng nhất trong đó. So với các Đại Giới khác, Âm La giới tương đối cằn cỗi, khi có cơ hội tiến vào thì lẽ nào các thánh địa lại chịu bỏ qua?
Cho nên mỗi một thánh địa đều bí mật bố trí cơ sở ngầm ở cửa vào hành lang, hoặc là trong hành lang của địa cung. Mỗi khi có sinh linh tiến vào trong đó thì họ đều tỉ mỉ quan sát. Ngoại trừ ba thánh địa thập phẩm ra, tất cả các thánh địa lớn nhỏ từ thất phẩm, bát phẩm và rất nhiều thế lực tông môn khác của Âm La giới đều đang âm thầm chú ý động tĩnh trước mắt.
Có thể nói, khi Ngải Hổ đưa đám người La Chinh tiến vào hành lang, hướng đi của bọn họ cũng đã bị rất nhiều thế lực của Âm La giới âm thầm theo dõi...
“Rốt cuộc cái hành lang chết tiệt này dài tới mức nào!” Có người oán hận nói.
Người này tên là Hầu Tam. Tên của bảy huynh đệ này rất đặc biệt, anh cả gọi là Hầu Đại, các huynh đệ phía sau lần lượt dùng chữ số thứ tự làm tên, Hầu Nhị, Hầu Tam... rồi đến Hầu Thất.
“Kiên nhẫn chút đi, lão Tam. Nghe nói địa cung này vốn cực kỳ to lớn, giờ mới đi được có hai canh giờ đã không chịu nổi rồi?” Hầu Đại dẫn đầu thản nhiên nói.
“Lớn thì cũng phải có một mức độ thôi chứ? Chúng ta phi hành thế này có lẽ đã qua mấy chục nghìn dặm đường rồi, bao giờ mới tới điểm cuối?” Hầu Tam nọ vẫn lẩm bẩm nói.
Thực ra không chỉ Hầu Tam, mà trong lòng những người khác cũng đều đang lẩm bẩm như vậy. Cả bọn cứ thế tiến thẳng một mạch trong hành lang, đi lâu như thế mà vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối, quả thực bọn họ chưa từng thấy hành lang nào dài như vậy.
“Nghe nói địa cung này chính là do vị Thiên Tôn nào đó dựng nên, cho dù có kéo dài ngang một Đại Giới thì cũng bình thường. Chút độ dài đó không phải là chuyện gì to tát, ta chỉ sợ không bay đi liên tục như thế này hai ba tháng thì không xuống điểm cuối được!” Hầu Nhị lắc đầu nói.
Ngay vào lúc này, Nhiêu An đi ở bên cạnh đội ngũ chợt nói: “Hình như đã đến điểm cuối rồi?”
Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên, đồng thời tiến về phía trước. Quả thật bọn họ nhìn thấy phía trước không có đường đi nữa. Nhưng trong khoảnh khắc mọi người tới gần điểm cuối ấy thì trên mặt lại lập tức đầy vẻ thất vọng. Thì ra đây chỉ là một ngã rẽ của hành lang mà thôi. Sau khi rẽ qua góc này thì phía trước vẫn là con đường vô cùng vô tận...
“Tiếp tục thôi.” Hầu Đại bất đắc dĩ nói.
Đúng lúc này Ngải Hổ lại thốt lên: “Chờ một chút.”
Nghe thấy tiếng nói của hắn, mọi người đều nhìn về phía Ngải Hổ. Hầu Đại không nhịn được mà hỏi: “Làm sao?”
Ngải Hổ chẳng thèm để ý tới mấy tên này. Bảy huynh đệ này có thể theo hắn tiến vào địa cung hoàn toàn là vì quan hệ với Nhiêu An mà thôi. Ngải Hổ liền lấy một tờ thần văn trong tay ra, dán thẳng lên trên vách tường của hành lang này.
Sau khi Ngải Hổ rót một dòng chân nguyên vào trong thần văn kia, một luồng ánh sáng yếu ớt màu xanh lục liền lan rộng ra, chiếu rọi vách tường ngay phía trước mọi người!
“Ầm ầm...”
Bức tường ở một bên hành lang được mở ra, trước mặt mọi người lại xuất hiện một con đường khác...