Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1111
Chương 1111: Địa cung âm la
Những bé trai thì bẩm sinh đã có lòng ngưỡng vọng đối với võ giả, mà khí tức La Chinh và Mộ Minh Tuyết phát ra lại mạnh hơn những võ giả chúng thường nhìn thấy kia rất nhiều. Cho nên trẻ con kéo đến hết đám này đến đám khác, đi theo sau lưng Mộ Minh Tuyết...
Cảnh tượng này khiến cho Mộ Minh Tuyết phải nhíu mày. Nàng nghĩ không ra, vì sao La Chinh lại muốn đưa nàng tới nơi này?
Sau khi đi được một đoạn không xa, đằng trước liền xuất hiện một trạch viện* cao lớn. Khi La Chinh vừa mới đi tới cổng thì có một vị viên ngoại thân hình mập mạp hướng về phía La Chinh, cung kính cúi đầu, sau đó liền đưa La Chinh vào trong phủ.
* Trạch viện: Nhà có sân.
Vị viên ngoại này3cũng là một thương nhân cực giàu ở đây. Đương nhiên đó là so với người phàm, chứ sợ rằng có bán đi toàn bộ tài sản của hắn để đổi lấy tiền mặt thì cùng lắm cũng chỉ có thể đổi thành một, hai nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm mà thôi. Trong mắt võ giả, chút đá chân nguyên này không đáng để nhắc tới, nhưng một phàm nhân mà có bản lĩnh kiếm được nhiều đá chân nguyên như vậy thì cũng khá kinh người. Suy cho cùng, từng ấy cũng tương đương với chi tiêu cả năm của một thế gia tam phẩm.
Viên ngoại không hề biết mình tiếp đãi ai, thậm chí mấy vị võ giả Tiên Thiên Cảnh mà hắn mời đến để bảo vệ nhà cũng hoàn toàn không nhìn ra tu vi và thân phận1của những người này. Trong lòng viên ngoại, thực lực của những người này không thể tưởng tượng, cũng khó mà suy đoán được. Cũng may, mặc dù là một người phàm tục, nhưng viên ngoại lại khôn khéo hơn người.
Trong khoảng thời gian này, bất kể là ai tới, chỉ cần là võ giả thì hắn liền cung kính dẫn vào trong phủ của mình, đồng thời sơ tán toàn bộ vợ con ở thành Trạch Cát đến chỗ khác, chỉ để lại một đám tôi tớ, tỳ nữ ở lại chỗ này. Hắn biết, cường giả bậc này chỉ cần động ngón tay là có thể hủy hoại cơ nghiệp hắn vất vả gây dựng suốt mấy chục năm chỉ trong chốc lát, hơn nữa căn bản còn không ai có thể ra mặt giúp hắn!
Được viên ngoại hướng dẫn, sau khi8bước vào trạch viện cao lớn này, cuối cùng thì La Chinh cũng đi tới một cái hầm ngầm.
Trên vách tường của hầm ngầm kia vốn có treo đèn dầu, nhưng bây giờ tất cả các ngọn đèn đều đã tắt, viên ngoại cũng không thắp lên nữa. Những nhân vật lớn trong hầm ngầm kia đã nói không được thắp đèn, nên có cho viên ngoại này mười nghìn lá gan thì hắn cũng không dám làm.
Bây giờ viên ngoại này chỉ mong sao những “nhân vật lớn” này mau mau rời khỏi đây. Hắn không biết mục đích của những người này, nhưng hắn sợ, nếu có gì không chu toàn thì gia sản ba đời ông cha nhà hắn cực khổ tích lũy sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát...
Dưới hầm ngầm mờ tối chính là một chỗ trống trải,9trong đó bố trí một cái đài tròn, xung quanh có tầm bảy tám người đang ngồi.
Những người này đều cố hết sức để che giấu tu vi của mình, nhưng khí tức thoáng lộ ra lại không tệ. Sau khi La Chinh tiến vào hầm ngầm này, cảm nhận được uy thế loáng thoáng mà mấy người trong đó phát ra thì trên mặt liền có vẻ cảnh giác.
“La Chinh huynh đến rồi.” Ngải Hổ ngồi ở một bên bàn tròn, sang sảng cười nói với La Chinh. “Ngồi xuống rồi hãy nói!”
Tuy rằng ở đây hơi mờ tối, nhưng đối với võ giả có tu vi như bọn họ thì lại không phải là chướng ngại gì to tát, hai bên vẫn có thể mượn ánh sáng yếu ớt để quan sát đối phương một cách rõ ràng.
Bầu không khí dường như7có gì đó không bình thường...
Hắn đã nhận lời mời của Ngải Hổ, đương nhiên cũng nghĩ Ngải Hổ còn có đồng bạn khác, nhưng không ngờ Ngải Hổ lại mời mấy vị nhân vật Thần Cực Cảnh, hơn nữa hắn còn không cảm nhận được chút thiện chí nào từ những người này.
Trong lúc La Chinh và Mộ Minh Tuyết chuẩn bị ngồi xuống một cái ghế được để dành sẵn ở quanh bàn tròn, thì một người trong đó lại như lơ đãng nói: “Ngải Hổ, thăm dò địa cung Âm La mà sao lại phải mang theo hai kẻ ăn hại thế này?”
Nghe thấy câu này, chân mày La Chinh lập tức nhíu lại.
Trước đây nghe Ngải Hổ nói, hắn là nhân vật then chốt duy nhất biết cách mở bí bảo Âm La giới ra, nên chắc hẳn lần thăm dò này là việc chính đối với Ngải Hổ. Nhưng hình như tình thế trước mắt lại hoàn toàn không phải là như vậy.
Ngải Hổ lại giảng hòa, cười ha ha, nói: “Nói vậy đâu có được, ta có thể rời khỏi Ác Nhân giới chính là nhờ La Chinh huynh đã nương tay. Cho nên thăm dò địa cung Âm La lần này, nhất định phải có một phần của La Chinh huynh!”
“Hừ, ngươi một phần, hắn một phần, vậy bảy huynh đệ chúng ta còn lại được mấy phần?”
Nghe đến đó, Ngải Hổ liền không vui, lập tức lạnh mặt nói: “Lúc trước ta cũng đã giao hẹn với Nhiêu An ổn thỏa rồi, các ngươi chỉ có thể lấy ba phần bí bảo trong địa cung! Số còn lại là do Ngải Hổ ta tùy ý phân chia!”
Ngải Hổ có tu vi Thần Hải Cảnh hậu kỳ, hơn nữa thiên phú của bản thân hắn không tầm thường, đã vậy còn sở hữu Ngọc Môn Tiên Đấu thì chưa chắc sẽ sợ mấy vị cường giả Thần Cực Cảnh trước mắt này.
“Ba phần? Ha ha... Ngươi chỉ là người dẫn đường, vậy mà thật sự cho rằng mình có thể lấy được bảy phần? Ngươi có tư cách gì?” Có người lạnh lùng nói.
Cặp lông mày rậm kia của Ngải Hổ nhướng lên, hai mắt sáng như chớp: “Các vị cho rằng Ngải mỗ không có tư cách, vậy các vị cứ tự nhiên. Phía dưới thành Trạch Cát này chính là địa cung Âm La, chắc hẳn các vị cũng có bản lĩnh để tìm được bí bảo của Âm La giới.”
“Ha ha! Ngải Hổ, ngươi nghĩ rằng mấy huynh đệ chúng ta thực sự bất tài ư? Lần này nếu ngươi không dẫn chúng ta đi vào địa cung thì cũng đừng hòng sống mà rời khỏi Âm La giới...” Sau khi nói xong, uy áp của một người trong đó đột nhiên bùng nổ, phóng ra khí tức giống như yêu ma!
Trên hầm ngầm này chính là sân nhà của vị viên ngoại kia, khí tức đột nhiên bùng nổ ra liền xuyên thấu hầm ngầm, tạo thành uy áp linh hồn to lớn, gần như làm toàn bộ người phàm trong phạm vi mười dặm đều ngất xỉu ngay tức khắc...
Đối mặt với uy áp linh hồn mãnh liệt như vậy, Ngải Hổ lại không hề sợ hãi, còn ánh mắt La Chinh thì vẫn hoàn toàn dửng dưng.
Đối với võ giả Thần Hải Cảnh bình thường, cường giả Thần Cực Cảnh có lẽ là sự tồn tại không thể chiến thắng. Nhưng dù là Ngải Hổ hay La Chinh, bọn họ đều là nhân vật có tư cách tiến vào Lăng Yên Các, nếu thực sự ra tay thì chưa chắc đã sợ mấy vị trước mắt này!
Mắt thấy chuyến này còn chưa thành công đã muốn ra tay, một vị võ giả trong góc cười khan hai tiếng, bắt đầu giảng hòa: “Các vị, không cần ầm ĩ vì chút chuyện nhỏ này, chúng ta cứ theo ước định trước đó đi...”
Võ giả này chính là Nhiêu An, người bày mưu tính kế đối kháng với La Chinh và Ngải An Tâm ở đảo Trường Tô.
Hồi đó Ngải Hổ đã đồng ý, nếu Nhiêu An có thể giúp hắn lấy lại được tự do thì sẽ chia cho hắn ba phần kho báu của Âm La giới. Song, mặc dù đầu óc của Nhiêu An này khá tốt, nhưng dù sao tu vi và thực lực lại rất kém, thế nên hắn bèn mời bảy huynh đệ kia cùng đến đây.
Bảy huynh đệ này chính là võ giả độc lập ở Thượng Giới. Sau khi nhận lời mời mới phát hiện, hóa ra người mở địa cung Âm La chỉ là một vị Thần Hải Cảnh hậu kỳ nên trong lòng vốn có vài phần xem thường. Mà kho báu Âm La giới kia, bọn họ lại chỉ được chia cho ba phần, dĩ nhiên như vậy thì còn lâu mới đủ.
Bọn họ cũng thật không ngờ, ngoài bảy huynh đệ bọn họ và Nhiêu An ra, Ngải Hổ còn mời thêm La Chinh. Tu vi của La Chinh lại càng kém hơn, một Thần Hải Cảnh sơ kỳ bé mọn, vậy mà cũng có tư cách được chia một phần?
Song miệng lưỡi của Nhiêu An cũng thật lợi hại, khuyên nhủ một phen liền tạm thời đưa hai bên vào cục diện hòa hoãn.
Dĩ nhiên, bảy huynh đệ kia không muốn cùng La Chinh thăm dò địa cung Âm La, nhưng người nắm giữ phương pháp tiến vào địa cung cũng chỉ có một mình Ngải Hổ mà thôi. Được Nhiêu An khuyên nhủ, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế khí thế hung hãn của mình lại.
Vốn dĩ tính tình Ngải Hổ cũng nóng nảy, chẳng qua hắn luôn xem trọng lời thề. Lúc trước đã đồng ý với Nhiêu An, nên tạm thời cũng chỉ có thể bỏ qua tranh chấp vừa rồi. Hắn bèn mở miệng nói: “Địa cung Âm La này phức tạp hơn tưởng tượng của các ngươi nhiều. Trước khi tiến vào địa cung, mọi người còn phải hoàn thành công tác chuẩn bị, chỉ sau khi chuẩn bị chu đáo, chúng ta mới xuất phát...”
Những công tác chuẩn bị mà Ngải Hổ nói chính là để chống lại khí âm minh trong địa cung... Sau khi Ngải Hổ lập kế hoạch một hồi, mọi người mới rời khỏi trạch viện để vào trong thành Trạch Cát mua đồ ăn, sau đó tập hợp ở địa điểm mà Ngải Hổ đã chỉ định.
Cảnh tượng này khiến cho Mộ Minh Tuyết phải nhíu mày. Nàng nghĩ không ra, vì sao La Chinh lại muốn đưa nàng tới nơi này?
Sau khi đi được một đoạn không xa, đằng trước liền xuất hiện một trạch viện* cao lớn. Khi La Chinh vừa mới đi tới cổng thì có một vị viên ngoại thân hình mập mạp hướng về phía La Chinh, cung kính cúi đầu, sau đó liền đưa La Chinh vào trong phủ.
* Trạch viện: Nhà có sân.
Vị viên ngoại này3cũng là một thương nhân cực giàu ở đây. Đương nhiên đó là so với người phàm, chứ sợ rằng có bán đi toàn bộ tài sản của hắn để đổi lấy tiền mặt thì cùng lắm cũng chỉ có thể đổi thành một, hai nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm mà thôi. Trong mắt võ giả, chút đá chân nguyên này không đáng để nhắc tới, nhưng một phàm nhân mà có bản lĩnh kiếm được nhiều đá chân nguyên như vậy thì cũng khá kinh người. Suy cho cùng, từng ấy cũng tương đương với chi tiêu cả năm của một thế gia tam phẩm.
Viên ngoại không hề biết mình tiếp đãi ai, thậm chí mấy vị võ giả Tiên Thiên Cảnh mà hắn mời đến để bảo vệ nhà cũng hoàn toàn không nhìn ra tu vi và thân phận1của những người này. Trong lòng viên ngoại, thực lực của những người này không thể tưởng tượng, cũng khó mà suy đoán được. Cũng may, mặc dù là một người phàm tục, nhưng viên ngoại lại khôn khéo hơn người.
Trong khoảng thời gian này, bất kể là ai tới, chỉ cần là võ giả thì hắn liền cung kính dẫn vào trong phủ của mình, đồng thời sơ tán toàn bộ vợ con ở thành Trạch Cát đến chỗ khác, chỉ để lại một đám tôi tớ, tỳ nữ ở lại chỗ này. Hắn biết, cường giả bậc này chỉ cần động ngón tay là có thể hủy hoại cơ nghiệp hắn vất vả gây dựng suốt mấy chục năm chỉ trong chốc lát, hơn nữa căn bản còn không ai có thể ra mặt giúp hắn!
Được viên ngoại hướng dẫn, sau khi8bước vào trạch viện cao lớn này, cuối cùng thì La Chinh cũng đi tới một cái hầm ngầm.
Trên vách tường của hầm ngầm kia vốn có treo đèn dầu, nhưng bây giờ tất cả các ngọn đèn đều đã tắt, viên ngoại cũng không thắp lên nữa. Những nhân vật lớn trong hầm ngầm kia đã nói không được thắp đèn, nên có cho viên ngoại này mười nghìn lá gan thì hắn cũng không dám làm.
Bây giờ viên ngoại này chỉ mong sao những “nhân vật lớn” này mau mau rời khỏi đây. Hắn không biết mục đích của những người này, nhưng hắn sợ, nếu có gì không chu toàn thì gia sản ba đời ông cha nhà hắn cực khổ tích lũy sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát...
Dưới hầm ngầm mờ tối chính là một chỗ trống trải,9trong đó bố trí một cái đài tròn, xung quanh có tầm bảy tám người đang ngồi.
Những người này đều cố hết sức để che giấu tu vi của mình, nhưng khí tức thoáng lộ ra lại không tệ. Sau khi La Chinh tiến vào hầm ngầm này, cảm nhận được uy thế loáng thoáng mà mấy người trong đó phát ra thì trên mặt liền có vẻ cảnh giác.
“La Chinh huynh đến rồi.” Ngải Hổ ngồi ở một bên bàn tròn, sang sảng cười nói với La Chinh. “Ngồi xuống rồi hãy nói!”
Tuy rằng ở đây hơi mờ tối, nhưng đối với võ giả có tu vi như bọn họ thì lại không phải là chướng ngại gì to tát, hai bên vẫn có thể mượn ánh sáng yếu ớt để quan sát đối phương một cách rõ ràng.
Bầu không khí dường như7có gì đó không bình thường...
Hắn đã nhận lời mời của Ngải Hổ, đương nhiên cũng nghĩ Ngải Hổ còn có đồng bạn khác, nhưng không ngờ Ngải Hổ lại mời mấy vị nhân vật Thần Cực Cảnh, hơn nữa hắn còn không cảm nhận được chút thiện chí nào từ những người này.
Trong lúc La Chinh và Mộ Minh Tuyết chuẩn bị ngồi xuống một cái ghế được để dành sẵn ở quanh bàn tròn, thì một người trong đó lại như lơ đãng nói: “Ngải Hổ, thăm dò địa cung Âm La mà sao lại phải mang theo hai kẻ ăn hại thế này?”
Nghe thấy câu này, chân mày La Chinh lập tức nhíu lại.
Trước đây nghe Ngải Hổ nói, hắn là nhân vật then chốt duy nhất biết cách mở bí bảo Âm La giới ra, nên chắc hẳn lần thăm dò này là việc chính đối với Ngải Hổ. Nhưng hình như tình thế trước mắt lại hoàn toàn không phải là như vậy.
Ngải Hổ lại giảng hòa, cười ha ha, nói: “Nói vậy đâu có được, ta có thể rời khỏi Ác Nhân giới chính là nhờ La Chinh huynh đã nương tay. Cho nên thăm dò địa cung Âm La lần này, nhất định phải có một phần của La Chinh huynh!”
“Hừ, ngươi một phần, hắn một phần, vậy bảy huynh đệ chúng ta còn lại được mấy phần?”
Nghe đến đó, Ngải Hổ liền không vui, lập tức lạnh mặt nói: “Lúc trước ta cũng đã giao hẹn với Nhiêu An ổn thỏa rồi, các ngươi chỉ có thể lấy ba phần bí bảo trong địa cung! Số còn lại là do Ngải Hổ ta tùy ý phân chia!”
Ngải Hổ có tu vi Thần Hải Cảnh hậu kỳ, hơn nữa thiên phú của bản thân hắn không tầm thường, đã vậy còn sở hữu Ngọc Môn Tiên Đấu thì chưa chắc sẽ sợ mấy vị cường giả Thần Cực Cảnh trước mắt này.
“Ba phần? Ha ha... Ngươi chỉ là người dẫn đường, vậy mà thật sự cho rằng mình có thể lấy được bảy phần? Ngươi có tư cách gì?” Có người lạnh lùng nói.
Cặp lông mày rậm kia của Ngải Hổ nhướng lên, hai mắt sáng như chớp: “Các vị cho rằng Ngải mỗ không có tư cách, vậy các vị cứ tự nhiên. Phía dưới thành Trạch Cát này chính là địa cung Âm La, chắc hẳn các vị cũng có bản lĩnh để tìm được bí bảo của Âm La giới.”
“Ha ha! Ngải Hổ, ngươi nghĩ rằng mấy huynh đệ chúng ta thực sự bất tài ư? Lần này nếu ngươi không dẫn chúng ta đi vào địa cung thì cũng đừng hòng sống mà rời khỏi Âm La giới...” Sau khi nói xong, uy áp của một người trong đó đột nhiên bùng nổ, phóng ra khí tức giống như yêu ma!
Trên hầm ngầm này chính là sân nhà của vị viên ngoại kia, khí tức đột nhiên bùng nổ ra liền xuyên thấu hầm ngầm, tạo thành uy áp linh hồn to lớn, gần như làm toàn bộ người phàm trong phạm vi mười dặm đều ngất xỉu ngay tức khắc...
Đối mặt với uy áp linh hồn mãnh liệt như vậy, Ngải Hổ lại không hề sợ hãi, còn ánh mắt La Chinh thì vẫn hoàn toàn dửng dưng.
Đối với võ giả Thần Hải Cảnh bình thường, cường giả Thần Cực Cảnh có lẽ là sự tồn tại không thể chiến thắng. Nhưng dù là Ngải Hổ hay La Chinh, bọn họ đều là nhân vật có tư cách tiến vào Lăng Yên Các, nếu thực sự ra tay thì chưa chắc đã sợ mấy vị trước mắt này!
Mắt thấy chuyến này còn chưa thành công đã muốn ra tay, một vị võ giả trong góc cười khan hai tiếng, bắt đầu giảng hòa: “Các vị, không cần ầm ĩ vì chút chuyện nhỏ này, chúng ta cứ theo ước định trước đó đi...”
Võ giả này chính là Nhiêu An, người bày mưu tính kế đối kháng với La Chinh và Ngải An Tâm ở đảo Trường Tô.
Hồi đó Ngải Hổ đã đồng ý, nếu Nhiêu An có thể giúp hắn lấy lại được tự do thì sẽ chia cho hắn ba phần kho báu của Âm La giới. Song, mặc dù đầu óc của Nhiêu An này khá tốt, nhưng dù sao tu vi và thực lực lại rất kém, thế nên hắn bèn mời bảy huynh đệ kia cùng đến đây.
Bảy huynh đệ này chính là võ giả độc lập ở Thượng Giới. Sau khi nhận lời mời mới phát hiện, hóa ra người mở địa cung Âm La chỉ là một vị Thần Hải Cảnh hậu kỳ nên trong lòng vốn có vài phần xem thường. Mà kho báu Âm La giới kia, bọn họ lại chỉ được chia cho ba phần, dĩ nhiên như vậy thì còn lâu mới đủ.
Bọn họ cũng thật không ngờ, ngoài bảy huynh đệ bọn họ và Nhiêu An ra, Ngải Hổ còn mời thêm La Chinh. Tu vi của La Chinh lại càng kém hơn, một Thần Hải Cảnh sơ kỳ bé mọn, vậy mà cũng có tư cách được chia một phần?
Song miệng lưỡi của Nhiêu An cũng thật lợi hại, khuyên nhủ một phen liền tạm thời đưa hai bên vào cục diện hòa hoãn.
Dĩ nhiên, bảy huynh đệ kia không muốn cùng La Chinh thăm dò địa cung Âm La, nhưng người nắm giữ phương pháp tiến vào địa cung cũng chỉ có một mình Ngải Hổ mà thôi. Được Nhiêu An khuyên nhủ, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế khí thế hung hãn của mình lại.
Vốn dĩ tính tình Ngải Hổ cũng nóng nảy, chẳng qua hắn luôn xem trọng lời thề. Lúc trước đã đồng ý với Nhiêu An, nên tạm thời cũng chỉ có thể bỏ qua tranh chấp vừa rồi. Hắn bèn mở miệng nói: “Địa cung Âm La này phức tạp hơn tưởng tượng của các ngươi nhiều. Trước khi tiến vào địa cung, mọi người còn phải hoàn thành công tác chuẩn bị, chỉ sau khi chuẩn bị chu đáo, chúng ta mới xuất phát...”
Những công tác chuẩn bị mà Ngải Hổ nói chính là để chống lại khí âm minh trong địa cung... Sau khi Ngải Hổ lập kế hoạch một hồi, mọi người mới rời khỏi trạch viện để vào trong thành Trạch Cát mua đồ ăn, sau đó tập hợp ở địa điểm mà Ngải Hổ đã chỉ định.