Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1108
Chương 1108: Bước đầu tiên
Được bất kỳ vị Vương nào đích thân tới thì đó đều là vinh quang tột cùng đối với các nàng. Trong lòng người Yêu Dạ tộc, Vương còn quan trọng hơn cả Thiên Tôn.
“Bịch bịch bịch bịch...”
Trong nháy mắt, tất cả những người trong tộc ở đây đều quỳ gối, quỳ rạp xuống trước mặt Huân.
Huân bay lơ lửng trên cao, mắt nhìn xuống người trong tộc mình, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người cô gái mặc đồ hồng: “Ngươi tên là gì?”
“Ngô Vương, có thể gọi ta là Linh Lan.” Cô gái mặc đồ hồng kia thành kính trả lời.
Thực ra vào mấy tháng trước, tất cả các thành viên của Yêu Dạ tộc đều biết Sát Lục Vương của họ đã trở về Thượng Giới, hơn nữa còn xảy ra mâu thuẫn rất lớn với Hình Phạt3Vương.
Lúc đó Huân đã chửi nhau một trận với Hình Phạt Vương thông qua Thét Lệnh của La Chinh. Đừng nói là Yêu Dạ tộc, khắp thiên hạ đều đã biết chuyện này!
Đối với chuyện này, các chủng tộc khác đều coi như không liên quan tới mình. Suy cho cùng thì đây cũng chỉ là tranh chấp trong nội bộ Yêu Dạ tộc. Thậm chí một số chủng tộc từng có thù hận với Yêu Dạ tộc còn ôm thái độ xem kịch hay, bởi dù sao sự trở về của Huân nhất định sẽ gây ra nội loạn trong Yêu Dạ tộc.
Huân hờ hững gật đầu gật đầu, tiếp tục nói: “Linh Lan, ta muốn các ngươi lập lời thề vương giả ở trước pho tượng.”
Nghe thấy lời Huân nói, Linh Lan và một nhóm các thuộc hạ của nàng1đều ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng bất an, dường như đây là một chuyện cực kỳ khó xử.
Thực ra tâm tư của các nàng cũng giống với thánh địa Thiên Vũ năm đó. Huân đương nhiên là vua của họ, nhưng Yêu Dạ tộc không phải chỉ có một vị Vương.
Từng ấy năm tới nay, ba vị Vương đều cùng tiến cùng lui, mỗi người quản lý một phương diện tương ứng với vị trí của mình, duy trì cộng đồng Yêu Dạ tộc khổng lồ. Nhưng một khi lập lời thề vương giả thì coi như sẽ chỉ một lòng trung thành với một vị Vương trong đó, thoát ly sự bảo hộ của hai vị Vương còn lại.
Lúc trước, Lưu Vũ không hề lựa chọn, mà khi đó Huân cũng không thúc ép thánh địa8Thiên Vũ. Bởi dù sao một thánh địa của Hạ Giới thì cũng không giúp nàng được gì nhiều, cũng không tạo ra sự thay đổi nào với toàn cục. Nhưng nay đã khác xưa, Huân và Dao đã tuyên chiến với nhau, từ giờ trở đi nàng sẽ từng bước thu thập thế lực của mình, cuối cùng trở về vương vị vốn có!
Cho nên trước khi tới nơi này, Huân chỉ dặn La Chinh làm một việc.
Không cần biết hắn sẽ đối mặt với hạng cường giả nào, nhảy vào trong Ngân Hạnh Lâu chỉ có một mục tiêu duy nhất, trước hết phải đập vỡ hai pho tượng khác!
Bất kỳ cộng đồng Yêu Dạ tộc nào tồn tại thì đều có pho tượng vương giả, còn Vương của Yêu Dạ tộc lại có thể nhìn xuống toàn cục, liên9hệ với bất kỳ một thánh địa nào thông qua pho tượng đó. Tuy rằng khả năng Dao để mắt đến chỗ này là cực kỳ nhỏ, nhưng để đề phòng ngộ nhỡ, Huân vẫn bảo La Chinh đập vỡ pho tượng vương giả trước đã rồi lại tính.
Thấy vẻ mặt hoảng loạn, bất an của đám người Linh Lan, Huân lạnh lùng cười: “Bảo các ngươi lập lời thề vương giả khó như vậy sao? Hay là các ngươi cho rằng Sát Lục Vương đã không đáng để các ngươi tin cậy nữa?”
Vừa nói ra lời này xong, sắc mặt của tất cả các võ giả Yêu Dạ tộc, bao gồm cả Linh Lan lại càng thấp thỏm lo âu hơn nữa!
Thực ra mỗi tộc nhân lại có cảm giác với ba vị Vương khác nhau. Khi đối mặt với Sinh7Mệnh Vương, họ cảm nhận được sức sống tràn trề. Lúc đối mặt với Hình Phạt Vương, họ lại vô cùng nghiêm túc. Nhưng bình tĩnh mà nói thì đại đa số người của Yêu Dạ tộc vẫn thích Sát Lục Vương nhất.
Khi đối mặt với Sát Lục Vương, họ có thể cảm nhận được Sát Lục Ý vô tận, có thể đánh thức dũng khí sâu thẳm trong linh hồn họ, làm cho các nàng càng dũng cảm thiện chiến hơn!
Nhưng hiện tại, về cơ bản thế lực của Sát Lục Vương đã bị tan rã, thuộc hạ cũ từng đi theo Sát Lục Vương hoặc là đã ngã xuống, hoặc là đã lẩn trốn. Dưới sự suy thoái như vậy, việc họ đứng về phía Huân chắc chắn không phải là một lựa chọn sáng suốt!
Một khi chuyện này bại lộ thì có thể Huân sẽ bị Dao giết chết chỉ trong nháy mắt, mà họ chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.
Dao là Vương quản lý hình phạt, cũng là vị Vương tàn nhẫn nhất đối với người trong tộc, nếu bị liên lụy thì sợ rằng Yêu Dạ tộc trên toàn bộ Âm La giới đều phải chôn theo!
La Chinh ngồi trên một cái lan can của Ngân Hạnh Lâu, tuy trên mặt không biểu cảm gì, nhưng trong lòng vẫn hơi hồi hộp.
Hắn đã đồng ý giúp Huân trở về vương vị, thì sớm muộn gì cũng phải đi tới bước này. Mà bây giờ chính là điểm xuất phát của con đường quay về vương vị, nhưng hình như vẫn hơi khó để khiến những người Yêu Dạ tộc này lựa chọn.
Nếu như họ từ chối, chỉ sợ sự việc sẽ vô cùng phiền phức...
Hành tung của Huân sẽ bại lộ, hành tung của La Chinh cũng sẽ bại lộ. Với thực lực bây giờ của La Chinh, hắn tuyệt đối không có sức chống lại Hình Phạt Vương.
Đối với La Chinh và Huân, đây đều là một cuộc mạo hiểm, nhưng lại nhất định phải thử!
Vẻ mặt của Huân hết sức nghiêm túc, trong uy áp linh hồn lờ mờ ẩn chứa uy nghiêm tối cao. Khi uy áp kia phủ xuống, ngay cả sắc mặt của Linh Lan cũng hoàn toàn tái mét.
Đối với họ, sự lựa chọn này vô cùng khó khăn. Nhưng mỗi người Yêu Dạ tộc ở đây đều hiểu, nói cho cùng thì cũng sẽ không tránh khỏi việc phải lựa chọn. Mâu thuẫn giữa hai vị Vương đã đến mức như nước với lửa từ lâu, cuối cùng họ vẫn phải đi đến bước đường chỉ có thể chọn lựa một trong hai vị.
Huân không nói gì thêm nữa. Nếu như nàng đã đích thân tới tận đây mà còn không thể nhận được sự ủng hộ của người trong tộc thì chuyện nàng trở lại vương vị chỉ là hy vọng hão huyền mà thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua…
Sau một nén nhang, trong hai mắt của Linh Lan lộ ra vẻ dứt khoát. Nàng liền ngẩng đầu tuyên thệ: “Ngô Vương là vinh quang, vinh quang là mệnh ta! Lấy Sát Lục vĩnh hằng, bảo vệ lãnh thổ tộc ta...”
Sau khi Linh Lan đi đầu tuyên thệ, từng người trong nhóm võ giả Yêu Dạ tộc phía sau cũng bắt đầu nhao nhao lập lời thề theo Linh Lan!
Ngay lúc bọn họ tuyên thệ, pho tượng Sát Lục Vương còn lại trong ba pho tượng vương giả bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Còn ánh mắt của Huân thì sáng rực lên, lắng nghe lời thề vương giả của người trong tộc.
Đợt tuyên thệ ở Ngân Hạnh Lâu này chính là khởi đầu cho con đường trở về của Huân.
Sau khi mọi người tuyên thệ xong, Huân mới thản nhiên nói: “Các ngươi có thể đứng dậy rồi.”
Linh Lan gật gật đầu, chỉ huy tất cả các cô gái Yêu Dạ tộc khác cùng đứng dậy. Nàng đã lập lời thề vương giả, đồng nghĩa với việc sau này chỉ biết thành tâm cống hiến cho một mình Huân!
Nhưng đối với các nàng thì đây vẫn là vinh quang tột bậc. Mỗi ngày họ đều cúng bái pho tượng vương giả, nhưng tuyệt đại đa số đều cả đời không thể nhìn thấy Vương của họ. Bây giờ Huân đã đích thân tới trước mặt họ, họ sao có thể từ chối?
Đối với bọn họ, phải tạm thời vứt bỏ hai vị Vương khác dĩ nhiên là một lựa chọn đau khổ, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội lớn.
Một khi các nàng phò tá Huân thành công thì tất nhiên sẽ được trọng dụng!
“Ngô Vương, xin hỏi ngài có gì căn dặn không?” Sau khi Linh Lan đứng dậy thì liền nghiêm mặt hỏi. Huân đã xuất hiện ở nơi này, tất nhiên phải có chuyện hết sức quan trọng giao cho mình làm, nếu không thì cũng sẽ không chủ động tiến vào Ngân Hạnh Lâu.
Huân liền hờ hững căn dặn: “Ta muốn ngươi đi tới Vĩnh Dạ giới tìm một người, rồi giao ngọc giản này cho nàng ta.”
Nói đến đây, La Chinh ở bên cạnh liền lấy ra một cái ngọc giản màu xanh lục. Đó là ngọc giản đã được chế tạo trước đó, bên trong ghi lại một số tin tức vô cùng quan trọng.
“Vĩnh Dạ giới...” Linh Lan hơi đờ ra. Nàng cũng rõ, nơi kia từng là Đại Giới thuộc về riêng Sát Lục Vương, nhưng từ sau khi Sát Lục Vương biến mất thì toàn bộ Vĩnh Dạ giới đều đã bị Hình Phạt Vương chỉnh đốn một lần.
Song, nàng đã chọn lập lời thề vương giả thì không thể làm trái lại mệnh lệnh của Huân. Cho dù Huân bảo nàng lao vào núi đao biển lửa, nàng cũng không có lý do từ chối.
“Bịch bịch bịch bịch...”
Trong nháy mắt, tất cả những người trong tộc ở đây đều quỳ gối, quỳ rạp xuống trước mặt Huân.
Huân bay lơ lửng trên cao, mắt nhìn xuống người trong tộc mình, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người cô gái mặc đồ hồng: “Ngươi tên là gì?”
“Ngô Vương, có thể gọi ta là Linh Lan.” Cô gái mặc đồ hồng kia thành kính trả lời.
Thực ra vào mấy tháng trước, tất cả các thành viên của Yêu Dạ tộc đều biết Sát Lục Vương của họ đã trở về Thượng Giới, hơn nữa còn xảy ra mâu thuẫn rất lớn với Hình Phạt3Vương.
Lúc đó Huân đã chửi nhau một trận với Hình Phạt Vương thông qua Thét Lệnh của La Chinh. Đừng nói là Yêu Dạ tộc, khắp thiên hạ đều đã biết chuyện này!
Đối với chuyện này, các chủng tộc khác đều coi như không liên quan tới mình. Suy cho cùng thì đây cũng chỉ là tranh chấp trong nội bộ Yêu Dạ tộc. Thậm chí một số chủng tộc từng có thù hận với Yêu Dạ tộc còn ôm thái độ xem kịch hay, bởi dù sao sự trở về của Huân nhất định sẽ gây ra nội loạn trong Yêu Dạ tộc.
Huân hờ hững gật đầu gật đầu, tiếp tục nói: “Linh Lan, ta muốn các ngươi lập lời thề vương giả ở trước pho tượng.”
Nghe thấy lời Huân nói, Linh Lan và một nhóm các thuộc hạ của nàng1đều ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng bất an, dường như đây là một chuyện cực kỳ khó xử.
Thực ra tâm tư của các nàng cũng giống với thánh địa Thiên Vũ năm đó. Huân đương nhiên là vua của họ, nhưng Yêu Dạ tộc không phải chỉ có một vị Vương.
Từng ấy năm tới nay, ba vị Vương đều cùng tiến cùng lui, mỗi người quản lý một phương diện tương ứng với vị trí của mình, duy trì cộng đồng Yêu Dạ tộc khổng lồ. Nhưng một khi lập lời thề vương giả thì coi như sẽ chỉ một lòng trung thành với một vị Vương trong đó, thoát ly sự bảo hộ của hai vị Vương còn lại.
Lúc trước, Lưu Vũ không hề lựa chọn, mà khi đó Huân cũng không thúc ép thánh địa8Thiên Vũ. Bởi dù sao một thánh địa của Hạ Giới thì cũng không giúp nàng được gì nhiều, cũng không tạo ra sự thay đổi nào với toàn cục. Nhưng nay đã khác xưa, Huân và Dao đã tuyên chiến với nhau, từ giờ trở đi nàng sẽ từng bước thu thập thế lực của mình, cuối cùng trở về vương vị vốn có!
Cho nên trước khi tới nơi này, Huân chỉ dặn La Chinh làm một việc.
Không cần biết hắn sẽ đối mặt với hạng cường giả nào, nhảy vào trong Ngân Hạnh Lâu chỉ có một mục tiêu duy nhất, trước hết phải đập vỡ hai pho tượng khác!
Bất kỳ cộng đồng Yêu Dạ tộc nào tồn tại thì đều có pho tượng vương giả, còn Vương của Yêu Dạ tộc lại có thể nhìn xuống toàn cục, liên9hệ với bất kỳ một thánh địa nào thông qua pho tượng đó. Tuy rằng khả năng Dao để mắt đến chỗ này là cực kỳ nhỏ, nhưng để đề phòng ngộ nhỡ, Huân vẫn bảo La Chinh đập vỡ pho tượng vương giả trước đã rồi lại tính.
Thấy vẻ mặt hoảng loạn, bất an của đám người Linh Lan, Huân lạnh lùng cười: “Bảo các ngươi lập lời thề vương giả khó như vậy sao? Hay là các ngươi cho rằng Sát Lục Vương đã không đáng để các ngươi tin cậy nữa?”
Vừa nói ra lời này xong, sắc mặt của tất cả các võ giả Yêu Dạ tộc, bao gồm cả Linh Lan lại càng thấp thỏm lo âu hơn nữa!
Thực ra mỗi tộc nhân lại có cảm giác với ba vị Vương khác nhau. Khi đối mặt với Sinh7Mệnh Vương, họ cảm nhận được sức sống tràn trề. Lúc đối mặt với Hình Phạt Vương, họ lại vô cùng nghiêm túc. Nhưng bình tĩnh mà nói thì đại đa số người của Yêu Dạ tộc vẫn thích Sát Lục Vương nhất.
Khi đối mặt với Sát Lục Vương, họ có thể cảm nhận được Sát Lục Ý vô tận, có thể đánh thức dũng khí sâu thẳm trong linh hồn họ, làm cho các nàng càng dũng cảm thiện chiến hơn!
Nhưng hiện tại, về cơ bản thế lực của Sát Lục Vương đã bị tan rã, thuộc hạ cũ từng đi theo Sát Lục Vương hoặc là đã ngã xuống, hoặc là đã lẩn trốn. Dưới sự suy thoái như vậy, việc họ đứng về phía Huân chắc chắn không phải là một lựa chọn sáng suốt!
Một khi chuyện này bại lộ thì có thể Huân sẽ bị Dao giết chết chỉ trong nháy mắt, mà họ chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.
Dao là Vương quản lý hình phạt, cũng là vị Vương tàn nhẫn nhất đối với người trong tộc, nếu bị liên lụy thì sợ rằng Yêu Dạ tộc trên toàn bộ Âm La giới đều phải chôn theo!
La Chinh ngồi trên một cái lan can của Ngân Hạnh Lâu, tuy trên mặt không biểu cảm gì, nhưng trong lòng vẫn hơi hồi hộp.
Hắn đã đồng ý giúp Huân trở về vương vị, thì sớm muộn gì cũng phải đi tới bước này. Mà bây giờ chính là điểm xuất phát của con đường quay về vương vị, nhưng hình như vẫn hơi khó để khiến những người Yêu Dạ tộc này lựa chọn.
Nếu như họ từ chối, chỉ sợ sự việc sẽ vô cùng phiền phức...
Hành tung của Huân sẽ bại lộ, hành tung của La Chinh cũng sẽ bại lộ. Với thực lực bây giờ của La Chinh, hắn tuyệt đối không có sức chống lại Hình Phạt Vương.
Đối với La Chinh và Huân, đây đều là một cuộc mạo hiểm, nhưng lại nhất định phải thử!
Vẻ mặt của Huân hết sức nghiêm túc, trong uy áp linh hồn lờ mờ ẩn chứa uy nghiêm tối cao. Khi uy áp kia phủ xuống, ngay cả sắc mặt của Linh Lan cũng hoàn toàn tái mét.
Đối với họ, sự lựa chọn này vô cùng khó khăn. Nhưng mỗi người Yêu Dạ tộc ở đây đều hiểu, nói cho cùng thì cũng sẽ không tránh khỏi việc phải lựa chọn. Mâu thuẫn giữa hai vị Vương đã đến mức như nước với lửa từ lâu, cuối cùng họ vẫn phải đi đến bước đường chỉ có thể chọn lựa một trong hai vị.
Huân không nói gì thêm nữa. Nếu như nàng đã đích thân tới tận đây mà còn không thể nhận được sự ủng hộ của người trong tộc thì chuyện nàng trở lại vương vị chỉ là hy vọng hão huyền mà thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua…
Sau một nén nhang, trong hai mắt của Linh Lan lộ ra vẻ dứt khoát. Nàng liền ngẩng đầu tuyên thệ: “Ngô Vương là vinh quang, vinh quang là mệnh ta! Lấy Sát Lục vĩnh hằng, bảo vệ lãnh thổ tộc ta...”
Sau khi Linh Lan đi đầu tuyên thệ, từng người trong nhóm võ giả Yêu Dạ tộc phía sau cũng bắt đầu nhao nhao lập lời thề theo Linh Lan!
Ngay lúc bọn họ tuyên thệ, pho tượng Sát Lục Vương còn lại trong ba pho tượng vương giả bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Còn ánh mắt của Huân thì sáng rực lên, lắng nghe lời thề vương giả của người trong tộc.
Đợt tuyên thệ ở Ngân Hạnh Lâu này chính là khởi đầu cho con đường trở về của Huân.
Sau khi mọi người tuyên thệ xong, Huân mới thản nhiên nói: “Các ngươi có thể đứng dậy rồi.”
Linh Lan gật gật đầu, chỉ huy tất cả các cô gái Yêu Dạ tộc khác cùng đứng dậy. Nàng đã lập lời thề vương giả, đồng nghĩa với việc sau này chỉ biết thành tâm cống hiến cho một mình Huân!
Nhưng đối với các nàng thì đây vẫn là vinh quang tột bậc. Mỗi ngày họ đều cúng bái pho tượng vương giả, nhưng tuyệt đại đa số đều cả đời không thể nhìn thấy Vương của họ. Bây giờ Huân đã đích thân tới trước mặt họ, họ sao có thể từ chối?
Đối với bọn họ, phải tạm thời vứt bỏ hai vị Vương khác dĩ nhiên là một lựa chọn đau khổ, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội lớn.
Một khi các nàng phò tá Huân thành công thì tất nhiên sẽ được trọng dụng!
“Ngô Vương, xin hỏi ngài có gì căn dặn không?” Sau khi Linh Lan đứng dậy thì liền nghiêm mặt hỏi. Huân đã xuất hiện ở nơi này, tất nhiên phải có chuyện hết sức quan trọng giao cho mình làm, nếu không thì cũng sẽ không chủ động tiến vào Ngân Hạnh Lâu.
Huân liền hờ hững căn dặn: “Ta muốn ngươi đi tới Vĩnh Dạ giới tìm một người, rồi giao ngọc giản này cho nàng ta.”
Nói đến đây, La Chinh ở bên cạnh liền lấy ra một cái ngọc giản màu xanh lục. Đó là ngọc giản đã được chế tạo trước đó, bên trong ghi lại một số tin tức vô cùng quan trọng.
“Vĩnh Dạ giới...” Linh Lan hơi đờ ra. Nàng cũng rõ, nơi kia từng là Đại Giới thuộc về riêng Sát Lục Vương, nhưng từ sau khi Sát Lục Vương biến mất thì toàn bộ Vĩnh Dạ giới đều đã bị Hình Phạt Vương chỉnh đốn một lần.
Song, nàng đã chọn lập lời thề vương giả thì không thể làm trái lại mệnh lệnh của Huân. Cho dù Huân bảo nàng lao vào núi đao biển lửa, nàng cũng không có lý do từ chối.