Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1104
Chương 1104: Phôi kiếm
Nghe thấy lời mời của người đàn ông mặc trường bào trắng, La Chinh cũng không trả lời ngay.
Người đàn ông mặc trường bào trắng này cũng không ép La Chinh, mà rất có thành ý mời La Chinh tiến vào bên trong tham quan Mật Giáo.
Sau khi tiến vào công trình kiến trúc hùng vĩ này, La Chinh thấy cả một rừng người đông nghịt.
Dạng người nào cũng có, hơn nữa phần lớn trong đó đều là người phàm, không có chút tu vi nào. Trong quảng trường của tòa nhà khổng lồ này chắc phải có không dưới một triệu người, từ cụ già bảy mươi cho đến đứa trẻ chưa tròn mười tuổi!
Những người này phân bố thành từng vòng, ai nấy đều nằm rạp trên mặt đất, miệng thì luôn lẩm bẩm, hướng về3phía giữa quảng trường mà quỳ lạy.
Càng là vòng người ở sâu bên trong thì tu vi càng cao, vòng ngoài cùng cơ bản đều là người bình thường, mà ở trong cùng thậm chí còn có hơn mười cường giả Thần Cực Cảnh!
Cuối cùng La Chinh nhìn về giữa quảng trường, ở chính giữa là một hình cầu trong suốt, phần đáy của hình cầu trong suốt ấy có một phần ba là chất lỏng màu xanh nhạt.
Khi La Chinh nhìn về hình cầu đó thì cảm nhận được một áp lực linh hồn tỏa ra từ đó.
Nhưng áp lực này không hề có ác ý gì. Dĩ nhiên, cũng không có bất kỳ ý tốt nào, nó chỉ là đơn thuần tản ra áp lực này mà thôi.
“Đây là cái gì?” Lần này Mộ Minh Tuyết1chủ động hỏi.
Người đàn ông mặc trường bào trắng bỗng dang hai tay ra, vẻ mặt cuồng nhiệt nói: “Đây chính là tín ngưỡng của chúng ta, đó là thần của chúng ta. Nhưng bây giờ nó vẫn ở thời kỳ phôi thai, chỉ cần mỗi người đều dâng hiến sự chân thành nhất của mình thì thần của chúng ta sẽ dần dần lớn lên, ban thần tích xuống, phổ độ chúng sinh.”
Có lẽ đây là câu nói hắn đã lặp lại vô số lần rồi, nên lần này nói ra rất lưu loát, có điểm giống Mộ Minh Tuyết lúc trước. Nhưng từng ánh mắt, từng cử chỉ người đàn ông mặc trường bào trắng này lại có sự phối hợp nhịp nhàng với lời nói, nên vô tình tạo ra cảm giác cổ động tinh8thần con người!
Hiệu quả này có tác dụng nhất định đối với người phàm, hay thậm chí là một số võ giả có tâm lý không vững.
Nhưng đối với La Chinh thì lại không có cảm giác gì, trên mặt Mộ Minh Tuyết cũng là vẻ xem thường.
Đúng vào lúc này, tiếng nói của Huân truyền tới: “Nói thì có vẻ nghiêm trang đạo mạo, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thu gom lực tín ngưỡng mà thôi. Nguyên Tội Thiên Tôn đã tốn một trăm nghìn năm, dựa vào lực tín ngưỡng của trăm triệu sinh linh để ấp ủ ra một phôi kiếm. Bây giờ thanh kiếm ấy đang đứng hàng thứ hai trên bia hoàn vũ vạn linh. Bọn chúng còn chưa vừa lòng, nên bây giờ lại diễn trò cũ, muốn tạo ra phôi9kiếm thứ hai đây mà!”
Nghe Huân nói vậy, La Chinh lập tức nhớ ra lúc trước Phong Niệm Vân cũng từng đề cập đến chuyện này với mình!
“Nói cách khác, thật ra quả cầu trong suốt giữa quảng trường này là một phôi kiếm?” La Chinh thầm hỏi.
Huân lắc đầu nói: “Đây không phải là phôi kiếm, đây chỉ là thứ để đựng lực tín ngưỡng mà thôi. Chất lỏng màu xanh trong đó chính là lực tín ngưỡng bọn chúng đã gom góp vô số năm.”
Huân vừa nói xong thì La Chinh cũng đã hiểu rõ. Có lẽ Mật Giáo Chiêu Võ ở Thượng Giới còn có rất nhiều nhánh, mà Mật Giáo trước mắt này chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
Mật Giáo Chiêu Võ này thu nạp vô số tín đồ, ngưng7tụ ra một phôi kiếm là có thể có được uy lực trên cả thần binh siêu cấp, đúng là một biện pháp không tệ.
Mặc dù trên mặt La Chinh không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng người đàn ông mặc trường bào trắng kia vẫn không ngừng nói về sự lớn mạnh và những lợi ích khi gia nhập Mật Giáo Chiêu Võ.
Đúng vào lúc này, La Chinh bỗng cảm thấy túi linh thú hơi động đậy.
Túi linh thú không hề nhỏ, cho dù ngựa Thiên Loan và rồng tổ có ở cùng với nhau thì cũng không có vấn đề gì. Không biết hai con này lại đang nghịch ngợm cái gì?
La Chinh thả một tia cảm giác vào trong, dò xét không gian trong túi linh thú.
Sau khi dò xét hắn mới phát hiện ra rồng tổ đang đâm mạnh về các hướng, giống như muốn xông ra khỏi túi linh thú này. Động tác của nó rất mạnh mẽ, trực tiếp dùng đầu nhỏ đâm vào thành túi linh thú.
Còn ngựa Thiên Loan dường như rất sợ rồng tổ, nên vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với nó, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm rồng tổ như đang phát điên kia.
“Yên tĩnh một chút đi, bây giờ không phải lúc ra ngoài!” La Chinh nói với rồng tổ.
Mặc dù rồng tổ ra đời chưa lâu, nhưng vẫn tương đối nghe lời, dù sao thì ở trong lòng rồng tổ, La Chinh chính là mẹ nó.
Nhưng hôm nay, rồng tổ lại không nghe lời hắn, cứ thế không ngừng đâm vào thành túi linh thú.
Ngay vào lúc này, Thanh Long nhẹ nhàng nói: “Rồng tổ cảm nhận được đồ ăn của nó.”
“Đồ ăn?” La Chinh sững sờ, “Cái gì là đồ ăn của nó?”
Nếu muốn nói rồng tổ thích ăn cái gì thì trong lòng La Chinh cũng không rõ lắm. Ban đầu rồng tổ thích nhất là ăn những thứ Khê Ấu Cầm nấu, ngoài ra, dường như nó không cần thức ăn.
Vấn đề này La Chinh cũng đã từng hỏi Thanh Long, có phải tên nhóc này phải ăn lực quy tắc mới có thể lớn lên không?
Nhưng Thanh Long cũng không trả lời, mà chỉ nói với La Chinh rằng rồng tổ thật sự có thức ăn của nó, chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn thì La Chinh không thể lấy được loại thức ăn này. Vì vậy hắn cũng không xen vào nữa, dù sao tên nhóc này không ăn thì dường như cũng không chết đói.
Bây giờ Thanh Long lại nói rồng tổ phát hiện đồ ăn của nó?
Phong Niệm Vân từng nói, rồng tổ cũng thuộc về vật tín ngưỡng. Từ đó, La Chinh suy đoán một chút, liền mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ, đồ ăn của nó là lực tín ngưỡng?”
“Ha ha, đúng vậy. Chỉ có ăn lực tín ngưỡng thì rồng tổ mới có thể thật sự lớn lên.” Thanh Long gật đầu trả lời.
Bây giờ La Chinh mới hiểu, vì sao sau khi tiến vào trong Mật Giáo thì rồng tổ lại có phản ứng như vậy. Hóa ra lực tín ngưỡng chính là thức ăn để rồng tổ lớn lên.
“Nhưng bây giờ đâu thể để cho nó đi ra ngoài mà ăn được?” La Chinh xấu hổ.
Nơi này cũng coi như một thần điện của Mật Giáo Chiêu Võ, trong đó không thể không có cường giả. Những chuyện khác thì thôi không nói, trong hơn một triệu tín đồ cuồng nhiệt trước mắt này, đã có không ít cường giả rồi. Ở vòng trong cùng chính là mấy vị cường giả Thần Cực Cảnh, mà trong Mật Giáo hẳn còn có người mạnh hơn.
Lúc này Thanh Long lại nói: “Thật ra với thực lực bây giờ của rồng tổ, võ giả bình thường cũng không thể làm nó bị thương. Ngươi thả nó ra đi, tự nó sẽ có cách để ăn được lực tín ngưỡng.”
Bây giờ thực lực thực sự của rồng tổ không thể coi là mạnh, nhưng nó lại có thiên phú miễn dịch với tất cả các lực quy tắc căn bản. Nếu muốn làm nó bị thương hay là dùng thủ đoạn để bắt nó đi thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng La Chinh không thể thả rồng tổ ra, cho nó đi ăn lực tín ngưỡng ở ngay trước mắt mọi người được. Lực tín ngưỡng trong hình cầu kia không biết đã tích góp bao nhiêu năm mới được một chút như vậy, không thể bị lấy đi trong thời gian ngắn. Nếu muốn giúp rồng tổ lấy đi những lực tín ngưỡng này, hẳn là phải thảo luận kỹ hơn. Ít nhất thì cũng phải quan sát trước một phen, tìm cơ hội rồi lại nói.
Nghĩ tới đây, La Chinh chuẩn bị rời đi trước.
Nhưng không ngờ, hắn vừa mới chuẩn bị dẫn Mộ Minh Tuyết rời đi thì võ giả mặc trường bào trắng vẫn nói không ngừng kia bỗng thay đổi sắc mặt. Chỉ trong nháy mắt, hắn liền đứng trước mặt La Chinh, vẻ mặt vẫn ôn hòa mà nói: “Anh bạn này, nếu đã đi thăm Mật Giáo Chiêu Võ chúng ta rồi thì vì sao lại không gia nhập? Gia nhập Mật Giáo Chiêu Võ, ngươi có thể đạt được những lợi ích không thể tưởng tượng nổi đâu!”
La Chinh thản nhiên đáp: “Ta không cần lợi ích.”
“Anh bạn, có một tín ngưỡng thì có thể tinh lọc bản tâm của ngươi, đối với ngươi mà nói thì rất có lợi.” Võ giả mặc trường bào trắng kia tiếp tục cười nói.
“Ta không cần ích lợi, ngươi nghe không hiểu à?” La Chinh lạnh nhạt nhìn võ giả này.
Không ngờ võ giả trường bào trắng kia lại nói: “Tất cả các sinh linh trong thành Trạch Cát đều hiểu, đã vào thần điện của Mật Giáo Chiêu Võ thì chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là nằm đi ra ngoài, hoặc là quỳ xuống trên quảng trường kia. Ngươi xem, cho dù là người vốn có tín ngưỡng là Vương của Yêu Dạ tộc thì cũng không thể không gia nhập vào Mật Giáo Chiêu Võ ta!”
Nói xong, hắn chỉ vào trong quảng trường, trong đó quả thật có mấy người của Yêu Dạ tộc.
Người đàn ông mặc trường bào trắng này cũng không ép La Chinh, mà rất có thành ý mời La Chinh tiến vào bên trong tham quan Mật Giáo.
Sau khi tiến vào công trình kiến trúc hùng vĩ này, La Chinh thấy cả một rừng người đông nghịt.
Dạng người nào cũng có, hơn nữa phần lớn trong đó đều là người phàm, không có chút tu vi nào. Trong quảng trường của tòa nhà khổng lồ này chắc phải có không dưới một triệu người, từ cụ già bảy mươi cho đến đứa trẻ chưa tròn mười tuổi!
Những người này phân bố thành từng vòng, ai nấy đều nằm rạp trên mặt đất, miệng thì luôn lẩm bẩm, hướng về3phía giữa quảng trường mà quỳ lạy.
Càng là vòng người ở sâu bên trong thì tu vi càng cao, vòng ngoài cùng cơ bản đều là người bình thường, mà ở trong cùng thậm chí còn có hơn mười cường giả Thần Cực Cảnh!
Cuối cùng La Chinh nhìn về giữa quảng trường, ở chính giữa là một hình cầu trong suốt, phần đáy của hình cầu trong suốt ấy có một phần ba là chất lỏng màu xanh nhạt.
Khi La Chinh nhìn về hình cầu đó thì cảm nhận được một áp lực linh hồn tỏa ra từ đó.
Nhưng áp lực này không hề có ác ý gì. Dĩ nhiên, cũng không có bất kỳ ý tốt nào, nó chỉ là đơn thuần tản ra áp lực này mà thôi.
“Đây là cái gì?” Lần này Mộ Minh Tuyết1chủ động hỏi.
Người đàn ông mặc trường bào trắng bỗng dang hai tay ra, vẻ mặt cuồng nhiệt nói: “Đây chính là tín ngưỡng của chúng ta, đó là thần của chúng ta. Nhưng bây giờ nó vẫn ở thời kỳ phôi thai, chỉ cần mỗi người đều dâng hiến sự chân thành nhất của mình thì thần của chúng ta sẽ dần dần lớn lên, ban thần tích xuống, phổ độ chúng sinh.”
Có lẽ đây là câu nói hắn đã lặp lại vô số lần rồi, nên lần này nói ra rất lưu loát, có điểm giống Mộ Minh Tuyết lúc trước. Nhưng từng ánh mắt, từng cử chỉ người đàn ông mặc trường bào trắng này lại có sự phối hợp nhịp nhàng với lời nói, nên vô tình tạo ra cảm giác cổ động tinh8thần con người!
Hiệu quả này có tác dụng nhất định đối với người phàm, hay thậm chí là một số võ giả có tâm lý không vững.
Nhưng đối với La Chinh thì lại không có cảm giác gì, trên mặt Mộ Minh Tuyết cũng là vẻ xem thường.
Đúng vào lúc này, tiếng nói của Huân truyền tới: “Nói thì có vẻ nghiêm trang đạo mạo, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thu gom lực tín ngưỡng mà thôi. Nguyên Tội Thiên Tôn đã tốn một trăm nghìn năm, dựa vào lực tín ngưỡng của trăm triệu sinh linh để ấp ủ ra một phôi kiếm. Bây giờ thanh kiếm ấy đang đứng hàng thứ hai trên bia hoàn vũ vạn linh. Bọn chúng còn chưa vừa lòng, nên bây giờ lại diễn trò cũ, muốn tạo ra phôi9kiếm thứ hai đây mà!”
Nghe Huân nói vậy, La Chinh lập tức nhớ ra lúc trước Phong Niệm Vân cũng từng đề cập đến chuyện này với mình!
“Nói cách khác, thật ra quả cầu trong suốt giữa quảng trường này là một phôi kiếm?” La Chinh thầm hỏi.
Huân lắc đầu nói: “Đây không phải là phôi kiếm, đây chỉ là thứ để đựng lực tín ngưỡng mà thôi. Chất lỏng màu xanh trong đó chính là lực tín ngưỡng bọn chúng đã gom góp vô số năm.”
Huân vừa nói xong thì La Chinh cũng đã hiểu rõ. Có lẽ Mật Giáo Chiêu Võ ở Thượng Giới còn có rất nhiều nhánh, mà Mật Giáo trước mắt này chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
Mật Giáo Chiêu Võ này thu nạp vô số tín đồ, ngưng7tụ ra một phôi kiếm là có thể có được uy lực trên cả thần binh siêu cấp, đúng là một biện pháp không tệ.
Mặc dù trên mặt La Chinh không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng người đàn ông mặc trường bào trắng kia vẫn không ngừng nói về sự lớn mạnh và những lợi ích khi gia nhập Mật Giáo Chiêu Võ.
Đúng vào lúc này, La Chinh bỗng cảm thấy túi linh thú hơi động đậy.
Túi linh thú không hề nhỏ, cho dù ngựa Thiên Loan và rồng tổ có ở cùng với nhau thì cũng không có vấn đề gì. Không biết hai con này lại đang nghịch ngợm cái gì?
La Chinh thả một tia cảm giác vào trong, dò xét không gian trong túi linh thú.
Sau khi dò xét hắn mới phát hiện ra rồng tổ đang đâm mạnh về các hướng, giống như muốn xông ra khỏi túi linh thú này. Động tác của nó rất mạnh mẽ, trực tiếp dùng đầu nhỏ đâm vào thành túi linh thú.
Còn ngựa Thiên Loan dường như rất sợ rồng tổ, nên vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với nó, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm rồng tổ như đang phát điên kia.
“Yên tĩnh một chút đi, bây giờ không phải lúc ra ngoài!” La Chinh nói với rồng tổ.
Mặc dù rồng tổ ra đời chưa lâu, nhưng vẫn tương đối nghe lời, dù sao thì ở trong lòng rồng tổ, La Chinh chính là mẹ nó.
Nhưng hôm nay, rồng tổ lại không nghe lời hắn, cứ thế không ngừng đâm vào thành túi linh thú.
Ngay vào lúc này, Thanh Long nhẹ nhàng nói: “Rồng tổ cảm nhận được đồ ăn của nó.”
“Đồ ăn?” La Chinh sững sờ, “Cái gì là đồ ăn của nó?”
Nếu muốn nói rồng tổ thích ăn cái gì thì trong lòng La Chinh cũng không rõ lắm. Ban đầu rồng tổ thích nhất là ăn những thứ Khê Ấu Cầm nấu, ngoài ra, dường như nó không cần thức ăn.
Vấn đề này La Chinh cũng đã từng hỏi Thanh Long, có phải tên nhóc này phải ăn lực quy tắc mới có thể lớn lên không?
Nhưng Thanh Long cũng không trả lời, mà chỉ nói với La Chinh rằng rồng tổ thật sự có thức ăn của nó, chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn thì La Chinh không thể lấy được loại thức ăn này. Vì vậy hắn cũng không xen vào nữa, dù sao tên nhóc này không ăn thì dường như cũng không chết đói.
Bây giờ Thanh Long lại nói rồng tổ phát hiện đồ ăn của nó?
Phong Niệm Vân từng nói, rồng tổ cũng thuộc về vật tín ngưỡng. Từ đó, La Chinh suy đoán một chút, liền mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ, đồ ăn của nó là lực tín ngưỡng?”
“Ha ha, đúng vậy. Chỉ có ăn lực tín ngưỡng thì rồng tổ mới có thể thật sự lớn lên.” Thanh Long gật đầu trả lời.
Bây giờ La Chinh mới hiểu, vì sao sau khi tiến vào trong Mật Giáo thì rồng tổ lại có phản ứng như vậy. Hóa ra lực tín ngưỡng chính là thức ăn để rồng tổ lớn lên.
“Nhưng bây giờ đâu thể để cho nó đi ra ngoài mà ăn được?” La Chinh xấu hổ.
Nơi này cũng coi như một thần điện của Mật Giáo Chiêu Võ, trong đó không thể không có cường giả. Những chuyện khác thì thôi không nói, trong hơn một triệu tín đồ cuồng nhiệt trước mắt này, đã có không ít cường giả rồi. Ở vòng trong cùng chính là mấy vị cường giả Thần Cực Cảnh, mà trong Mật Giáo hẳn còn có người mạnh hơn.
Lúc này Thanh Long lại nói: “Thật ra với thực lực bây giờ của rồng tổ, võ giả bình thường cũng không thể làm nó bị thương. Ngươi thả nó ra đi, tự nó sẽ có cách để ăn được lực tín ngưỡng.”
Bây giờ thực lực thực sự của rồng tổ không thể coi là mạnh, nhưng nó lại có thiên phú miễn dịch với tất cả các lực quy tắc căn bản. Nếu muốn làm nó bị thương hay là dùng thủ đoạn để bắt nó đi thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng La Chinh không thể thả rồng tổ ra, cho nó đi ăn lực tín ngưỡng ở ngay trước mắt mọi người được. Lực tín ngưỡng trong hình cầu kia không biết đã tích góp bao nhiêu năm mới được một chút như vậy, không thể bị lấy đi trong thời gian ngắn. Nếu muốn giúp rồng tổ lấy đi những lực tín ngưỡng này, hẳn là phải thảo luận kỹ hơn. Ít nhất thì cũng phải quan sát trước một phen, tìm cơ hội rồi lại nói.
Nghĩ tới đây, La Chinh chuẩn bị rời đi trước.
Nhưng không ngờ, hắn vừa mới chuẩn bị dẫn Mộ Minh Tuyết rời đi thì võ giả mặc trường bào trắng vẫn nói không ngừng kia bỗng thay đổi sắc mặt. Chỉ trong nháy mắt, hắn liền đứng trước mặt La Chinh, vẻ mặt vẫn ôn hòa mà nói: “Anh bạn này, nếu đã đi thăm Mật Giáo Chiêu Võ chúng ta rồi thì vì sao lại không gia nhập? Gia nhập Mật Giáo Chiêu Võ, ngươi có thể đạt được những lợi ích không thể tưởng tượng nổi đâu!”
La Chinh thản nhiên đáp: “Ta không cần lợi ích.”
“Anh bạn, có một tín ngưỡng thì có thể tinh lọc bản tâm của ngươi, đối với ngươi mà nói thì rất có lợi.” Võ giả mặc trường bào trắng kia tiếp tục cười nói.
“Ta không cần ích lợi, ngươi nghe không hiểu à?” La Chinh lạnh nhạt nhìn võ giả này.
Không ngờ võ giả trường bào trắng kia lại nói: “Tất cả các sinh linh trong thành Trạch Cát đều hiểu, đã vào thần điện của Mật Giáo Chiêu Võ thì chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là nằm đi ra ngoài, hoặc là quỳ xuống trên quảng trường kia. Ngươi xem, cho dù là người vốn có tín ngưỡng là Vương của Yêu Dạ tộc thì cũng không thể không gia nhập vào Mật Giáo Chiêu Võ ta!”
Nói xong, hắn chỉ vào trong quảng trường, trong đó quả thật có mấy người của Yêu Dạ tộc.