Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1097
Chương 1097: Thành chủ
“Có ý gì? Nghe không hiểu sao?” La Chinh mỉm cười hỏi lại, sau đó quay sang nói với Mộ Minh Tuyết: “Đi theo ta.”
Mộ Minh Tuyết ngẩn người. La Chinh đồng ý đến đây gặp nàng, khiến nàng hết sức cảm động.
Mặc dù tu vi của La Chinh đã đột phá Thần Hải Cảnh, nhưng không có nghĩa là hắn có khả năng đưa nàng rời khỏi nơi này. Ở đây chính là thành Hoa Thiên.
“La Chinh, ngươi đi đi, ta không đi được đâu.” Mộ Minh Tuyết lắc đầu. Bây giờ, nàng hơi hối hận vì đã đốt phù truyền âm gọi La Chinh. Nàng vốn không có thứ gì có thể trông cậy vào, La Chinh chẳng qua chỉ3là người quen duy nhất của nàng sau khi phi thăng. Rơi vào đường cùng, nàng mới đốt phù truyền âm đó. Trong lòng nàng biết rất rõ, đây chỉ là hành động có còn hơn không mà thôi.
Khả năng La Chinh sẽ không nhận được phù truyền âm của nàng là rất lớn. Nhưng trùng hợp chính là, La Chinh đã rời khỏi mỏ quặng, song vẫn nhận được lời cầu xin giúp đỡ của nàng. Nhưng như thế thì có tác dụng gì đâu?
Bốn võ giả bắt đầu hành động, chia ra bốn hướng xông về phía La Chinh, vẻ mặt không có ý tốt gì. Trong tay võ giả cầm đầu lóe lên ánh sáng lạnh, đó là một1thanh đoản kiếm màu bạc, phía trên đoản kiếm lại có ánh sáng màu đen vờn quanh: “Vừa nãy ta đã cho ngươi cơ hội. Bây giờ ngươi muốn đi, sợ rằng sẽ không dễ dàng như vậy nữa!”
Nói xong, gã đột nhiên ra tay với La Chinh.
Đám võ giả này vốn chẳng phải người tốt lành gì. Có thể nhẫn nại lâu như vậy đã là xem trọng La Chinh lắm rồi. Bọn họ cho rằng La Chinh không biết tốt xấu, trong tình huống này còn muốn đưa Mộ Minh Tuyết đi, ngoài lý do muốn chết ra thì chẳng còn lời giải thích nào khác cả.
Tất cả đều là võ giả Thần Hải Cảnh, một khi ra tay là8sẽ nhanh như chớp. Người cầm đầu cách La Chinh một khoảng cách rất gần. Trong khoảng cách đó, thanh đoản kiếm lại nổ bắn ra, bí mật mang theo từng luồng ánh sáng màu đen lao về phía La Chinh, gần như không cho La Chinh bất cứ không gian để né tránh nào.
La Chinh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Trong mắt bọn họ, thân hình La Chinh chỉ nhẹ nhàng lung lay rồi lập tức trở về chỗ cũ, còn thanh đoản kiếm trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn nhưng lại không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn.
Gương mặt hắn vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt đã tràn đầy sát ý.
Bốn tên võ giả kia9chợt hiểu ra, tên nhóc vừa mới bước vào Thần Hải Cảnh này là kẻ tuyệt không thể khinh thường!
“Giết hắn!”
Bốn người đánh tấn công từ bốn hướng, không để lại cho La Chinh bất cứ khoảng trống nào.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, gương mặt Mộ Minh Tuyết tràn ngập tuyệt vọng. Bây giờ nàng có hối hận cũng vô dụng. Với ánh mắt của Mộ Minh Tuyết, tất nhiên nàng biết được sự ưu tú của La Chinh. Khi hắn còn ở tu vi Sinh Tử Cảnh, hắn đã có thể sánh ngang với võ giả Thần Hải Cảnh như nàng. Ngày sau, hắn nhất định sẽ có thành tựu lớn.
Dù kém cỏi nhất, hắn cũng sẽ có tư cách7trở thành một Thành chủ của thánh địa Linh Vũ, thế nhưng phù truyền âm nàng đốt, đã làm hại La Chinh rồi.
Nhưng rồi nàng thấy, La Chinh nhẹ nhàng nhấc tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn. Mà trường kiếm cũng chỉ lắc nhẹ một cái, xung quanh La Chinh bỗng nhiên hiện ra mấy bóng người màu xám.
Ầm ầm ầm...
Âm thanh giòn vang truyền vào trong tai Mộ Minh Tuyết. Không biết tại sao mà bốn tên võ giả Thần Hải Cảnh kia lại bay ra ngoài theo bốn hướng khác nhau, trong đó có một người bay thẳng đến chỗ Mộ Minh Tuyết đang đứng.
Cảnh tượng trước mặt xảy ra giống như sét đánh. Sau một khắc, bốn võ giả Thần Hải Cảnh đã nằm la liệt trên mặt đất, chẳng rõ sống chết.
Con ngươi Mộ Minh Tuyết bỗng nhiên mở to, kinh ngạc nhìn La Chinh đang đứng cách đó không xa.
Chỉ một chiêu mà đánh bại cả bốn võ giả Thần Hải Cảnh?
Trong số rất nhiều võ giả phi thăng, thực lực của Mộ Minh Tuyết cũng được xem là cao, nhưng nàng không đủ vốn liếng để đối kháng với võ giả Thượng Giới. Bốn võ giả Thần Hải Cảnh trước mặt, bất kỳ người nào đấu với nàng, nàng cũng không nắm chắc phần thắng. Huống chi, La Chinh đã đối kháng với cả bốn người trong nháy mắt.
Sau khi La Chinh đột phá Thần Hải Cảnh, thực lực tăng cao như vậy sao?
Nàng hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mặt.
Nhưng sau khi nàng phản ứng lại, sắc mặt lại trở nên khó coi: “La Chinh, ngươi đã gây ra họa lớn rồi. Ngươi mau đi đi. Thành Hoa Thiên nằm trong phạm vi thánh địa Linh Vũ, thực lực của ngươi có mạnh đến cỡ nào cũng không phải là đối thủ của bọn họ.”
Nhưng La Chinh không những không nghe Mộ Minh Tuyết nói, trường kiếm còn phát ra mấy luồng kiếm quang, cấm chế trước mặt đột nhiên nổ tung, toát ra từng luồng khói đen.
Cấm chế này đủ để trói buộc võ giả Thần Hải Cảnh, nhưng lại không cách nào ngăn cản được La Chinh. Hắn thậm chí còn chẳng muốn tốn thời gian hóa giải thần văn của cấm chế, mà chỉ hoàn toàn dựa vào sức mạnh để phá hủy nó.
Phá giải cấm chế xong, La Chinh thản nhiên nói: “Được rồi, chúng ta cùng nhau rời khỏi chỗ này.”
Mộ Minh Tuyết nhìn La Chinh rồi lại nhìn con ngựa không tầm thường đằng sau lưng hắn, bỗng nhiên trong lòng nàng dâng lên cảm giác tin tưởng.
Kết quả xấu nhất khi nàng trốn đi cùng với La Chinh chính là bị bắt lại, bị người ta biến thành lô đỉnh. Nhưng nếu theo La Chinh, biết đâu lại có cơ hội thoát khỏi thánh địa Linh Vũ thì sao!
Mặc dù cơ hội này rất xa vời nhưng rốt cuộc vẫn là một cơ hội.
Nàng đã sớm chìm trong nỗi tuyệt vọng. Trong suy nghĩ của nàng, thành Hoa Thiên chính là một con quái vật khổng lồ, cũng không phải một võ giả phi thăng nho nhỏ như nàng có thể đối đầu. Huống chi đằng sau thành Hoa Thiên còn có thánh địa Linh Vũ. Võ giả phi thăng như nàng chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến bên trong mà thôi.
Nhưng bây giờ, trong nỗi tuyệt vọng của Mộ Minh Tuyết giống như xuất hiện một dòng cam lộ. Sự tin tưởng lặng yên về lại trong lòng nàng. Nàng không còn do dự, cũng không còn bất kỳ lo lắng nào nữa.
Sau đó, La Chinh kéo nàng lên ngựa Thiên Loan, nhẹ nhàng vỗ vào cổ ngựa một cái. Móng ngựa đạp mạnh xuống dưới, giống như cưỡi mây đạp gió, bay thẳng lên bầu trời.
Tốc độ ban đầu của ngựa Thiên Loan cũng không tính là nhanh, nhưng sau khi xông lên bầu trời, hai ba giây sau, nó đã vọt lên đến độ cao nghìn trượng. Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một tấm lưới to ngăn phía trước La Chinh.
Nó giống như một tấm lưới trời, bao phủ toàn bộ không trung thành Hoa Thiên.
“Là cấm chế cấm bay...” Mộ Minh Tuyết nhắc nhở.
Đối mặt với cấm chế cấm bay, sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, trường kiếm trong tay hắn vung lên, liền bắn ra kiếm quang tầng tầng lớp lớp.
Keng keng keng...
Kiếm quang của La Chinh nện vào phía trên từng ô lưới, nổ ra tiếng kêu lanh lảnh. Một kiếm này vậy mà không thể chém đứt cấm chế cấm bay, điều này khiến cho La Chinh cảm thấy kỳ quái.
Trong khoảnh khắc ngừng lại như thế, một tiếng cười mạnh mẽ từ đằng xa truyền đến.
“Ha ha, đây là lần đầu tiên có người dám làm loạn trong thành Hoa Thiên của ta.” Cách đó không xa, mười luồng ánh sáng bay vụt đến. Người dẫn đầu được một luồng ánh sáng màu đỏ bao phủ. Người này mặc trường bào màu đỏ, ánh mắt lộ ra sát ý, có vẻ ông ta đang tu luyện một loại tà công cực kỳ lợi hại nào đó.
Nhìn thấy người đến, Mộ Minh Tuyết sau lưng La Chinh đột nhiên biến sắc: “Thúc... thúc thúc...”
Nghe Mộ Minh Tuyết gọi, La Chinh bắt đầu đánh giá vị võ giả cầm đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Cường giả Thần Cực Cảnh... Ông ta chính là thúc thúc ruột của ngươi?”
Mộ Minh Tuyết nhẹ gật đầu: “Đúng, ông ấy chính là Thành chủ thành Hoa Thiên...”
Lúc nàng đang nói, võ giả mặc áo bào màu đỏ đã đến trước mặt. Ông ta thản nhiên nhìn lướt qua La Chinh, sau đó khi ánh mắt dừng lại ở trên con ngựa Thiên Loan đằng sau lưng hắn, ông ta lập tức sững sờ, rồi đột nhiên lộ ra vẻ mặt tham lam.
Mộ Minh Tuyết ngẩn người. La Chinh đồng ý đến đây gặp nàng, khiến nàng hết sức cảm động.
Mặc dù tu vi của La Chinh đã đột phá Thần Hải Cảnh, nhưng không có nghĩa là hắn có khả năng đưa nàng rời khỏi nơi này. Ở đây chính là thành Hoa Thiên.
“La Chinh, ngươi đi đi, ta không đi được đâu.” Mộ Minh Tuyết lắc đầu. Bây giờ, nàng hơi hối hận vì đã đốt phù truyền âm gọi La Chinh. Nàng vốn không có thứ gì có thể trông cậy vào, La Chinh chẳng qua chỉ3là người quen duy nhất của nàng sau khi phi thăng. Rơi vào đường cùng, nàng mới đốt phù truyền âm đó. Trong lòng nàng biết rất rõ, đây chỉ là hành động có còn hơn không mà thôi.
Khả năng La Chinh sẽ không nhận được phù truyền âm của nàng là rất lớn. Nhưng trùng hợp chính là, La Chinh đã rời khỏi mỏ quặng, song vẫn nhận được lời cầu xin giúp đỡ của nàng. Nhưng như thế thì có tác dụng gì đâu?
Bốn võ giả bắt đầu hành động, chia ra bốn hướng xông về phía La Chinh, vẻ mặt không có ý tốt gì. Trong tay võ giả cầm đầu lóe lên ánh sáng lạnh, đó là một1thanh đoản kiếm màu bạc, phía trên đoản kiếm lại có ánh sáng màu đen vờn quanh: “Vừa nãy ta đã cho ngươi cơ hội. Bây giờ ngươi muốn đi, sợ rằng sẽ không dễ dàng như vậy nữa!”
Nói xong, gã đột nhiên ra tay với La Chinh.
Đám võ giả này vốn chẳng phải người tốt lành gì. Có thể nhẫn nại lâu như vậy đã là xem trọng La Chinh lắm rồi. Bọn họ cho rằng La Chinh không biết tốt xấu, trong tình huống này còn muốn đưa Mộ Minh Tuyết đi, ngoài lý do muốn chết ra thì chẳng còn lời giải thích nào khác cả.
Tất cả đều là võ giả Thần Hải Cảnh, một khi ra tay là8sẽ nhanh như chớp. Người cầm đầu cách La Chinh một khoảng cách rất gần. Trong khoảng cách đó, thanh đoản kiếm lại nổ bắn ra, bí mật mang theo từng luồng ánh sáng màu đen lao về phía La Chinh, gần như không cho La Chinh bất cứ không gian để né tránh nào.
La Chinh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Trong mắt bọn họ, thân hình La Chinh chỉ nhẹ nhàng lung lay rồi lập tức trở về chỗ cũ, còn thanh đoản kiếm trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn nhưng lại không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn.
Gương mặt hắn vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt đã tràn đầy sát ý.
Bốn tên võ giả kia9chợt hiểu ra, tên nhóc vừa mới bước vào Thần Hải Cảnh này là kẻ tuyệt không thể khinh thường!
“Giết hắn!”
Bốn người đánh tấn công từ bốn hướng, không để lại cho La Chinh bất cứ khoảng trống nào.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, gương mặt Mộ Minh Tuyết tràn ngập tuyệt vọng. Bây giờ nàng có hối hận cũng vô dụng. Với ánh mắt của Mộ Minh Tuyết, tất nhiên nàng biết được sự ưu tú của La Chinh. Khi hắn còn ở tu vi Sinh Tử Cảnh, hắn đã có thể sánh ngang với võ giả Thần Hải Cảnh như nàng. Ngày sau, hắn nhất định sẽ có thành tựu lớn.
Dù kém cỏi nhất, hắn cũng sẽ có tư cách7trở thành một Thành chủ của thánh địa Linh Vũ, thế nhưng phù truyền âm nàng đốt, đã làm hại La Chinh rồi.
Nhưng rồi nàng thấy, La Chinh nhẹ nhàng nhấc tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn. Mà trường kiếm cũng chỉ lắc nhẹ một cái, xung quanh La Chinh bỗng nhiên hiện ra mấy bóng người màu xám.
Ầm ầm ầm...
Âm thanh giòn vang truyền vào trong tai Mộ Minh Tuyết. Không biết tại sao mà bốn tên võ giả Thần Hải Cảnh kia lại bay ra ngoài theo bốn hướng khác nhau, trong đó có một người bay thẳng đến chỗ Mộ Minh Tuyết đang đứng.
Cảnh tượng trước mặt xảy ra giống như sét đánh. Sau một khắc, bốn võ giả Thần Hải Cảnh đã nằm la liệt trên mặt đất, chẳng rõ sống chết.
Con ngươi Mộ Minh Tuyết bỗng nhiên mở to, kinh ngạc nhìn La Chinh đang đứng cách đó không xa.
Chỉ một chiêu mà đánh bại cả bốn võ giả Thần Hải Cảnh?
Trong số rất nhiều võ giả phi thăng, thực lực của Mộ Minh Tuyết cũng được xem là cao, nhưng nàng không đủ vốn liếng để đối kháng với võ giả Thượng Giới. Bốn võ giả Thần Hải Cảnh trước mặt, bất kỳ người nào đấu với nàng, nàng cũng không nắm chắc phần thắng. Huống chi, La Chinh đã đối kháng với cả bốn người trong nháy mắt.
Sau khi La Chinh đột phá Thần Hải Cảnh, thực lực tăng cao như vậy sao?
Nàng hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mặt.
Nhưng sau khi nàng phản ứng lại, sắc mặt lại trở nên khó coi: “La Chinh, ngươi đã gây ra họa lớn rồi. Ngươi mau đi đi. Thành Hoa Thiên nằm trong phạm vi thánh địa Linh Vũ, thực lực của ngươi có mạnh đến cỡ nào cũng không phải là đối thủ của bọn họ.”
Nhưng La Chinh không những không nghe Mộ Minh Tuyết nói, trường kiếm còn phát ra mấy luồng kiếm quang, cấm chế trước mặt đột nhiên nổ tung, toát ra từng luồng khói đen.
Cấm chế này đủ để trói buộc võ giả Thần Hải Cảnh, nhưng lại không cách nào ngăn cản được La Chinh. Hắn thậm chí còn chẳng muốn tốn thời gian hóa giải thần văn của cấm chế, mà chỉ hoàn toàn dựa vào sức mạnh để phá hủy nó.
Phá giải cấm chế xong, La Chinh thản nhiên nói: “Được rồi, chúng ta cùng nhau rời khỏi chỗ này.”
Mộ Minh Tuyết nhìn La Chinh rồi lại nhìn con ngựa không tầm thường đằng sau lưng hắn, bỗng nhiên trong lòng nàng dâng lên cảm giác tin tưởng.
Kết quả xấu nhất khi nàng trốn đi cùng với La Chinh chính là bị bắt lại, bị người ta biến thành lô đỉnh. Nhưng nếu theo La Chinh, biết đâu lại có cơ hội thoát khỏi thánh địa Linh Vũ thì sao!
Mặc dù cơ hội này rất xa vời nhưng rốt cuộc vẫn là một cơ hội.
Nàng đã sớm chìm trong nỗi tuyệt vọng. Trong suy nghĩ của nàng, thành Hoa Thiên chính là một con quái vật khổng lồ, cũng không phải một võ giả phi thăng nho nhỏ như nàng có thể đối đầu. Huống chi đằng sau thành Hoa Thiên còn có thánh địa Linh Vũ. Võ giả phi thăng như nàng chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến bên trong mà thôi.
Nhưng bây giờ, trong nỗi tuyệt vọng của Mộ Minh Tuyết giống như xuất hiện một dòng cam lộ. Sự tin tưởng lặng yên về lại trong lòng nàng. Nàng không còn do dự, cũng không còn bất kỳ lo lắng nào nữa.
Sau đó, La Chinh kéo nàng lên ngựa Thiên Loan, nhẹ nhàng vỗ vào cổ ngựa một cái. Móng ngựa đạp mạnh xuống dưới, giống như cưỡi mây đạp gió, bay thẳng lên bầu trời.
Tốc độ ban đầu của ngựa Thiên Loan cũng không tính là nhanh, nhưng sau khi xông lên bầu trời, hai ba giây sau, nó đã vọt lên đến độ cao nghìn trượng. Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một tấm lưới to ngăn phía trước La Chinh.
Nó giống như một tấm lưới trời, bao phủ toàn bộ không trung thành Hoa Thiên.
“Là cấm chế cấm bay...” Mộ Minh Tuyết nhắc nhở.
Đối mặt với cấm chế cấm bay, sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, trường kiếm trong tay hắn vung lên, liền bắn ra kiếm quang tầng tầng lớp lớp.
Keng keng keng...
Kiếm quang của La Chinh nện vào phía trên từng ô lưới, nổ ra tiếng kêu lanh lảnh. Một kiếm này vậy mà không thể chém đứt cấm chế cấm bay, điều này khiến cho La Chinh cảm thấy kỳ quái.
Trong khoảnh khắc ngừng lại như thế, một tiếng cười mạnh mẽ từ đằng xa truyền đến.
“Ha ha, đây là lần đầu tiên có người dám làm loạn trong thành Hoa Thiên của ta.” Cách đó không xa, mười luồng ánh sáng bay vụt đến. Người dẫn đầu được một luồng ánh sáng màu đỏ bao phủ. Người này mặc trường bào màu đỏ, ánh mắt lộ ra sát ý, có vẻ ông ta đang tu luyện một loại tà công cực kỳ lợi hại nào đó.
Nhìn thấy người đến, Mộ Minh Tuyết sau lưng La Chinh đột nhiên biến sắc: “Thúc... thúc thúc...”
Nghe Mộ Minh Tuyết gọi, La Chinh bắt đầu đánh giá vị võ giả cầm đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Cường giả Thần Cực Cảnh... Ông ta chính là thúc thúc ruột của ngươi?”
Mộ Minh Tuyết nhẹ gật đầu: “Đúng, ông ấy chính là Thành chủ thành Hoa Thiên...”
Lúc nàng đang nói, võ giả mặc áo bào màu đỏ đã đến trước mặt. Ông ta thản nhiên nhìn lướt qua La Chinh, sau đó khi ánh mắt dừng lại ở trên con ngựa Thiên Loan đằng sau lưng hắn, ông ta lập tức sững sờ, rồi đột nhiên lộ ra vẻ mặt tham lam.