Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1078
Chương 1078: Ngải hổ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
So với những Cung chủ này, hình như nhóm võ giả của mười ba cung ở ngoài điện cổ càng phản ứng dữ dội hơn.
Đối với các Cung chủ và Giới chủ này, Ngải Hổ chẳng qua từng là một thiên tài trong thế hệ trẻ, không để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của bọn họ, cùng lắm cũng chỉ là một chuyện nhỏ trước kia mà thôi. Nhân vật có địa vị cỡ Giới chủ Lạc Nhật không biết Ngải Hổ cũng là bình thường.
Nhưng Ngải Hổ lại khá nổi danh trong thế hệ trẻ, cho nên trong khoảnh khắc người đàn ông lực lưỡng này vừa mới lên sàn thì liền có võ giả nhận ra hắn!
“Là Ngải Hổ! Không ngờ hắn lại được thả ra từ Ác Nhân giới!”
“Không ngờ Ngải Hổ lại là đối thủ của La Chinh! Năm đó3nếu không bị Phong Nộ Thiên Tôn chèn ép thì có lẽ bây giờ Ngải Hổ đã đạt đến Thần Cực Cảnh!”
“Thần Cực Cảnh bé mọn cũng đáng để lấy ra nói? Khi đó hắn mới là Sinh Tử Cảnh đã được Lăng Yên Các đặc cách thu nhận, tiền đồ sau này không giới hạn... Thật đáng tiếc!”
Trong mắt rất nhiều võ giả bình thường, rõ ràng là Ngải Hổ bị Phong Nộ Thiên Tôn lấn áp, cho nên hắn rất dễ được võ giả tầng dưới tán đồng, mà các loại truyền thuyết về Ngải Hổ cũng được lưu truyền rộng rãi. Có tin đồn nói hắn đã từng vào địa ngục chém giết ác quỷ để cứu một vị huynh đệ của mình...
Có lẽ các nhân vật nòng cốt trong liên minh đều cảm thấy những truyền thuyết này rất xa lạ, nhưng trong1những võ giả tầng thấp thì mỗi truyền thuyết đều là câu chuyện vô cùng kỳ diệu!
“Không ngờ Ngải An Tâm lại là muội muội của Ngải Hổ!”
“Hai huynh muội này thật sự đều là yêu nghiệt. Năm đó Ngải Hổ mạnh như vậy, so tài với thằng con trai ngông cuồng tự cao của Thiên Tôn trên đại hội Đạo Quả, làm cho thằng đó nhục nhã đến nỗi chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Thiên phú của muội muội hắn cũng không hề yếu hơn hắn...”
“...”
Trong không gian mộng ảo...
Ngải An Tâm căn bản không ngờ rằng có thể nhìn thấy ca ca của mình ở đây!
Nàng biết ca ca mình đắc tội với kẻ mạnh, bị lưu đày ở Ác Nhân giới, hơn nữa chỉ lại có tuổi thọ tám trăm năm...
Song đối với nàng, tám trăm năm đã6đủ rồi. Trong khoảng thời gian này nàng sẽ trưởng thành, cứu ca ca của mình ra khỏi Ác Nhân giới.
Đây là một bí mật trong lòng nàng. Từ khi bước lên võ đạo tới nay, nàng chưa bao giờ chia sẻ bí mật này với người ngoài.
Nhìn thấy quần áo trên người ca ca mình đều tả tơi, lại nhớ tới hình tượng cao to mạnh mẽ của hắn trong lòng mình khi còn bé, nước mắt Ngải An Tâm lã chã rơi...
“An Tâm, muội thật sự là An Tâm!” Nụ cười trên mặt Ngải Hổ càng lúc càng sâu hơn. Hắn đã mang máng nhận ra diện mạo Ngải An Tâm khi còn bé từ khuôn mặt của Ngải An Tâm bây giờ. Tất nhiên Ngải Hổ rất vui khi có thể gặp muội muội của mình ở đây!
Năm đó hắn bị đưa vào Ác4Nhân giới, cũng chịu đủ sự ức hiếp, khổ sở. Trong Ác Nhân giới không hề có bất kỳ quy tắc gì, hơn nữa nguồn tài nguyên lại cực kỳ cằn cỗi, sinh tồn ở nơi đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Lần này bởi vì Nhiêu An nên hắn nhận được một cơ hội chạm đến tự do. Bây giờ lại gặp được muội muội của mình, hơn nữa Ngải An Tâm đã trưởng thành đến mức này...
Hai mắt Ngải An Tâm ngấn lệ, gật đầu, trong một thoáng kích động không biết nên nói gì cho phải...
Ngải Hổ kia lại cười nói: “Tốt, tốt lắm. Không ngờ ngày huynh muội chúng ta đoàn tụ lại chính là ngày Ngải Hổ ta nhận được tự do. Chờ huynh đánh bại thằng nhóc này liền có thể được tự do...”
Nghe thấy ca ca nói3lời này, Ngải An Tâm bỗng kinh hãi ra mặt: “Đánh bại La Chinh thì huynh có thể được tự do?” Nàng không biết lại có phần thưởng này.
Ngải Hổ gật đầu rồi nói: “Tử tù tham gia truyền thừa Tân Hỏa bọn huynh đều có phần thưởng này.”
Ánh mắt của Ngải An Tâm sáng lên, trực tiếp quay đầu đối mặt với La Chinh: “La Chinh, ngươi chịu thua được không?”
...
Bỗng nhiên xảy ra cảnh tượng này cũng khiến cho La Chinh nghĩ không thông. Sao đối thủ mới nhảy ra của mình lại chính là ca ca của Ngải An Tâm? Còn cô gái trong thiên cung Vân Miểu rất muốn khiêu chiến với mình này lại kêu mình trực tiếp nhận thua, cái này...
“Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ chịu thua!” Ngải An Tâm nói một cách nghiêm túc. “Ta có thể bỏ qua vòng thử luyện cuối cùng, như vậy thành tích của ta sẽ giống như ngươi!”
Nghe thấy câu này, La Chinh cũng cạn lời. Từ trước tới nay hắn không hề coi Ngải An Tâm là đối thủ của mình, tham gia truyền thừa Tân Hỏa cũng là một thử thách của chính mình mà thôi.
Song La Chinh cũng có muội muội, Ngải An Tâm này có thể gặp lại ca ca của mình ở đây, còn muội muội của hắn đến tận bây giờ vẫn không có một chút tin tức nào...
La Chinh không phải không muốn giúp người khác hoàn thành nguyện vọng.
“Xin ngươi đấy.” Trước đây Ngải An Tâm này kiêu ngạo tới nhường nào, vậy mà giờ lại nóng lòng mong ngóng La Chinh chấp nhận, “Ngươi có yêu cầu gì thì ta cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng! Yêu cầu gì cũng được! Van ngươi đấy, La Chinh!”
Nhưng khi La Chinh chuẩn bị đồng ý thì Ngải Hổ lại cười phóng khoáng, nói: “An Tâm, sao muội có thể xin người khác giúp đỡ?”
“Nhưng...” Ngải An Tâm vừa mới định nói.
Nhưng Ngải Hổ lại cắt ngang lời của nàng, sau đó ngạo nghễ nói: “Ngải Hổ ta hành tẩu một đời đều dựa vào bản thân, sao có thể để muội muội của mình cầu xin người khác! Vả lại, An Tâm, muội thiếu lòng tin vào ca ca như thế sao? Cho rằng ta không phải là đối thủ của tên nhóc trước mắt này?”
Ngải Hổ và Ngải An Tâm cũng không phải người của danh môn thế gia, Ngải gia của bọn họ chỉ là một thế gia cấp bốn ở biên cương Đại Giới mà thôi, thật sự là quá tầm thường so với những đại thế gia cấp bảy, cấp tám, thậm chí là cấp chín, cấp mười trong thiên hạ.
Do có nền tảng như vậy, nên việc Ngải Hổ có thể nhanh chóng thành danh, thậm chí còn được Lăng Yên Các chọn trúng đều là dựa vào bản thân. Từ trước đến nay hắn chẳng thèm nhận bố thí của người ta, nên đâu dễ dàng để cho muội muội của mình đi cầu xin người khác vì mình?
Thực sự La Chinh đã định trực tiếp chịu thua...
Nhưng Ngải Hổ đã quyết như vậy thì hắn cũng khó mà nói được gì. Dường như hai huynh muội này có tính cách rất giống nhau, đều kiêu ngạo. Hắn cũng không nhịn được mà lắc lắc đầu. Gặp phải màn hài kịch này, hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Ngải Hổ nói xong liền xoay mặt nhìn về phía La Chinh rồi lại cười nói: “Ngươi là La Chinh đúng không?”
La Chinh gật đầu.
“Với tu vi Sinh Tử Cảnh ngũ trọng mà có thể đi tới vòng này rồi trở thành đối thủ của ta thì quả thực ngươi đã rất giỏi. Cho nên đừng nghe muội muội ta của nói gì cả, cứ thể hiện toàn bộ thực lực của ngươi đi!” Ngải Hổ nghiêm mặt nói: “Nếu ta không thể đánh bại một đối thủ có tu vi thua xa ta thì khỏi cần tự do nữa!”
La Chinh không nhịn được mà trợn trừng mắt, thầm lẩm bẩm về tính cách của hai huynh muội này lần nữa.
Ngải An Tâm ở phía đối diện cũng vô cùng xoắn xuýt trong lòng. Nàng cũng biết tính cách của ca ca mình, khả năng thuyết phục được ca ca trong tình huống như vậy quá nhỏ, cho nên nàng rất lo lắng về trận chiến này.
“Ra tay đi.” vẻ mặt của Ngải Hổ càng lúc càng nghiêm túc. Mặc dù La Chinh chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh ngũ trọng.
Nếu đối phương đã nói như thế, La Chinh cũng nhẹ nhàng giơ ngang Lôi Phong U Thần Kiếm lên, bày ra tư thế mời.
Sau đó một ánh kiếm bắn ra từ mũi kiếm, tia sét và kiếm gió kia cuốn theo một bóng người nhằm thẳng về phía Ngải Hổ.
Cuộc thảo luận của rất nhiều võ giả ở ngoài điện cổ về Ngải Hổ vẫn chưa dừng lại, trái lại càng lúc càng quyết liệt hơn...
“Vì sao La Chinh không nhận thua!”
“Ta thấy vừa rồi La Chinh có ý nhận thua, nhưng Ngải Hổ không muốn!”
“Hừ, Ngải Hổ là nhân vật cỡ nào mà cần La Chinh phải nhận thua mới được tự do? Nói đùa à!”
“Ta cũng thấy thế. Dĩ nhiên La Chinh này có chút bản lĩnh, có thể tiến vào vòng thử luyện cuối cùng, nhưng nếu đối thủ của hắn là Ngải Hổ thì chắc là sẽ chỉ dừng lại ở vòng hai mươi bốn, sợ rằng không qua được vòng hai mươi lăm này... Suy cho cùng thì ngay cả con trai của Thiên Tôn năm đó cũng bị Ngải Hổ giẫm dưới chân, bị nhục nhã ê chề một trận, mà cũng vì nguyên nhân này nên Ngải Hổ mới bị đày vào Ác Nhân giới!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đối với các Cung chủ và Giới chủ này, Ngải Hổ chẳng qua từng là một thiên tài trong thế hệ trẻ, không để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của bọn họ, cùng lắm cũng chỉ là một chuyện nhỏ trước kia mà thôi. Nhân vật có địa vị cỡ Giới chủ Lạc Nhật không biết Ngải Hổ cũng là bình thường.
Nhưng Ngải Hổ lại khá nổi danh trong thế hệ trẻ, cho nên trong khoảnh khắc người đàn ông lực lưỡng này vừa mới lên sàn thì liền có võ giả nhận ra hắn!
“Là Ngải Hổ! Không ngờ hắn lại được thả ra từ Ác Nhân giới!”
“Không ngờ Ngải Hổ lại là đối thủ của La Chinh! Năm đó3nếu không bị Phong Nộ Thiên Tôn chèn ép thì có lẽ bây giờ Ngải Hổ đã đạt đến Thần Cực Cảnh!”
“Thần Cực Cảnh bé mọn cũng đáng để lấy ra nói? Khi đó hắn mới là Sinh Tử Cảnh đã được Lăng Yên Các đặc cách thu nhận, tiền đồ sau này không giới hạn... Thật đáng tiếc!”
Trong mắt rất nhiều võ giả bình thường, rõ ràng là Ngải Hổ bị Phong Nộ Thiên Tôn lấn áp, cho nên hắn rất dễ được võ giả tầng dưới tán đồng, mà các loại truyền thuyết về Ngải Hổ cũng được lưu truyền rộng rãi. Có tin đồn nói hắn đã từng vào địa ngục chém giết ác quỷ để cứu một vị huynh đệ của mình...
Có lẽ các nhân vật nòng cốt trong liên minh đều cảm thấy những truyền thuyết này rất xa lạ, nhưng trong1những võ giả tầng thấp thì mỗi truyền thuyết đều là câu chuyện vô cùng kỳ diệu!
“Không ngờ Ngải An Tâm lại là muội muội của Ngải Hổ!”
“Hai huynh muội này thật sự đều là yêu nghiệt. Năm đó Ngải Hổ mạnh như vậy, so tài với thằng con trai ngông cuồng tự cao của Thiên Tôn trên đại hội Đạo Quả, làm cho thằng đó nhục nhã đến nỗi chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Thiên phú của muội muội hắn cũng không hề yếu hơn hắn...”
“...”
Trong không gian mộng ảo...
Ngải An Tâm căn bản không ngờ rằng có thể nhìn thấy ca ca của mình ở đây!
Nàng biết ca ca mình đắc tội với kẻ mạnh, bị lưu đày ở Ác Nhân giới, hơn nữa chỉ lại có tuổi thọ tám trăm năm...
Song đối với nàng, tám trăm năm đã6đủ rồi. Trong khoảng thời gian này nàng sẽ trưởng thành, cứu ca ca của mình ra khỏi Ác Nhân giới.
Đây là một bí mật trong lòng nàng. Từ khi bước lên võ đạo tới nay, nàng chưa bao giờ chia sẻ bí mật này với người ngoài.
Nhìn thấy quần áo trên người ca ca mình đều tả tơi, lại nhớ tới hình tượng cao to mạnh mẽ của hắn trong lòng mình khi còn bé, nước mắt Ngải An Tâm lã chã rơi...
“An Tâm, muội thật sự là An Tâm!” Nụ cười trên mặt Ngải Hổ càng lúc càng sâu hơn. Hắn đã mang máng nhận ra diện mạo Ngải An Tâm khi còn bé từ khuôn mặt của Ngải An Tâm bây giờ. Tất nhiên Ngải Hổ rất vui khi có thể gặp muội muội của mình ở đây!
Năm đó hắn bị đưa vào Ác4Nhân giới, cũng chịu đủ sự ức hiếp, khổ sở. Trong Ác Nhân giới không hề có bất kỳ quy tắc gì, hơn nữa nguồn tài nguyên lại cực kỳ cằn cỗi, sinh tồn ở nơi đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Lần này bởi vì Nhiêu An nên hắn nhận được một cơ hội chạm đến tự do. Bây giờ lại gặp được muội muội của mình, hơn nữa Ngải An Tâm đã trưởng thành đến mức này...
Hai mắt Ngải An Tâm ngấn lệ, gật đầu, trong một thoáng kích động không biết nên nói gì cho phải...
Ngải Hổ kia lại cười nói: “Tốt, tốt lắm. Không ngờ ngày huynh muội chúng ta đoàn tụ lại chính là ngày Ngải Hổ ta nhận được tự do. Chờ huynh đánh bại thằng nhóc này liền có thể được tự do...”
Nghe thấy ca ca nói3lời này, Ngải An Tâm bỗng kinh hãi ra mặt: “Đánh bại La Chinh thì huynh có thể được tự do?” Nàng không biết lại có phần thưởng này.
Ngải Hổ gật đầu rồi nói: “Tử tù tham gia truyền thừa Tân Hỏa bọn huynh đều có phần thưởng này.”
Ánh mắt của Ngải An Tâm sáng lên, trực tiếp quay đầu đối mặt với La Chinh: “La Chinh, ngươi chịu thua được không?”
...
Bỗng nhiên xảy ra cảnh tượng này cũng khiến cho La Chinh nghĩ không thông. Sao đối thủ mới nhảy ra của mình lại chính là ca ca của Ngải An Tâm? Còn cô gái trong thiên cung Vân Miểu rất muốn khiêu chiến với mình này lại kêu mình trực tiếp nhận thua, cái này...
“Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ chịu thua!” Ngải An Tâm nói một cách nghiêm túc. “Ta có thể bỏ qua vòng thử luyện cuối cùng, như vậy thành tích của ta sẽ giống như ngươi!”
Nghe thấy câu này, La Chinh cũng cạn lời. Từ trước tới nay hắn không hề coi Ngải An Tâm là đối thủ của mình, tham gia truyền thừa Tân Hỏa cũng là một thử thách của chính mình mà thôi.
Song La Chinh cũng có muội muội, Ngải An Tâm này có thể gặp lại ca ca của mình ở đây, còn muội muội của hắn đến tận bây giờ vẫn không có một chút tin tức nào...
La Chinh không phải không muốn giúp người khác hoàn thành nguyện vọng.
“Xin ngươi đấy.” Trước đây Ngải An Tâm này kiêu ngạo tới nhường nào, vậy mà giờ lại nóng lòng mong ngóng La Chinh chấp nhận, “Ngươi có yêu cầu gì thì ta cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng! Yêu cầu gì cũng được! Van ngươi đấy, La Chinh!”
Nhưng khi La Chinh chuẩn bị đồng ý thì Ngải Hổ lại cười phóng khoáng, nói: “An Tâm, sao muội có thể xin người khác giúp đỡ?”
“Nhưng...” Ngải An Tâm vừa mới định nói.
Nhưng Ngải Hổ lại cắt ngang lời của nàng, sau đó ngạo nghễ nói: “Ngải Hổ ta hành tẩu một đời đều dựa vào bản thân, sao có thể để muội muội của mình cầu xin người khác! Vả lại, An Tâm, muội thiếu lòng tin vào ca ca như thế sao? Cho rằng ta không phải là đối thủ của tên nhóc trước mắt này?”
Ngải Hổ và Ngải An Tâm cũng không phải người của danh môn thế gia, Ngải gia của bọn họ chỉ là một thế gia cấp bốn ở biên cương Đại Giới mà thôi, thật sự là quá tầm thường so với những đại thế gia cấp bảy, cấp tám, thậm chí là cấp chín, cấp mười trong thiên hạ.
Do có nền tảng như vậy, nên việc Ngải Hổ có thể nhanh chóng thành danh, thậm chí còn được Lăng Yên Các chọn trúng đều là dựa vào bản thân. Từ trước đến nay hắn chẳng thèm nhận bố thí của người ta, nên đâu dễ dàng để cho muội muội của mình đi cầu xin người khác vì mình?
Thực sự La Chinh đã định trực tiếp chịu thua...
Nhưng Ngải Hổ đã quyết như vậy thì hắn cũng khó mà nói được gì. Dường như hai huynh muội này có tính cách rất giống nhau, đều kiêu ngạo. Hắn cũng không nhịn được mà lắc lắc đầu. Gặp phải màn hài kịch này, hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Ngải Hổ nói xong liền xoay mặt nhìn về phía La Chinh rồi lại cười nói: “Ngươi là La Chinh đúng không?”
La Chinh gật đầu.
“Với tu vi Sinh Tử Cảnh ngũ trọng mà có thể đi tới vòng này rồi trở thành đối thủ của ta thì quả thực ngươi đã rất giỏi. Cho nên đừng nghe muội muội ta của nói gì cả, cứ thể hiện toàn bộ thực lực của ngươi đi!” Ngải Hổ nghiêm mặt nói: “Nếu ta không thể đánh bại một đối thủ có tu vi thua xa ta thì khỏi cần tự do nữa!”
La Chinh không nhịn được mà trợn trừng mắt, thầm lẩm bẩm về tính cách của hai huynh muội này lần nữa.
Ngải An Tâm ở phía đối diện cũng vô cùng xoắn xuýt trong lòng. Nàng cũng biết tính cách của ca ca mình, khả năng thuyết phục được ca ca trong tình huống như vậy quá nhỏ, cho nên nàng rất lo lắng về trận chiến này.
“Ra tay đi.” vẻ mặt của Ngải Hổ càng lúc càng nghiêm túc. Mặc dù La Chinh chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh ngũ trọng.
Nếu đối phương đã nói như thế, La Chinh cũng nhẹ nhàng giơ ngang Lôi Phong U Thần Kiếm lên, bày ra tư thế mời.
Sau đó một ánh kiếm bắn ra từ mũi kiếm, tia sét và kiếm gió kia cuốn theo một bóng người nhằm thẳng về phía Ngải Hổ.
Cuộc thảo luận của rất nhiều võ giả ở ngoài điện cổ về Ngải Hổ vẫn chưa dừng lại, trái lại càng lúc càng quyết liệt hơn...
“Vì sao La Chinh không nhận thua!”
“Ta thấy vừa rồi La Chinh có ý nhận thua, nhưng Ngải Hổ không muốn!”
“Hừ, Ngải Hổ là nhân vật cỡ nào mà cần La Chinh phải nhận thua mới được tự do? Nói đùa à!”
“Ta cũng thấy thế. Dĩ nhiên La Chinh này có chút bản lĩnh, có thể tiến vào vòng thử luyện cuối cùng, nhưng nếu đối thủ của hắn là Ngải Hổ thì chắc là sẽ chỉ dừng lại ở vòng hai mươi bốn, sợ rằng không qua được vòng hai mươi lăm này... Suy cho cùng thì ngay cả con trai của Thiên Tôn năm đó cũng bị Ngải Hổ giẫm dưới chân, bị nhục nhã ê chề một trận, mà cũng vì nguyên nhân này nên Ngải Hổ mới bị đày vào Ác Nhân giới!”