Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1074
Chương 1074: Đặc tính không gian
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thấy nhóm võ giả kia đã vây quanh mình, trên Lôi Phong U Thần Kiếm bỗng truyền đến một tiếng leng keng vang dội!
Những võ giả này và võ giả của mười ba cung không chỉ chênh nhau về thiên phú và thực lực, mà cả vũ khí trong tay cũng chênh nhau một quãng lớn. Chẳng hạn như võ giả tiến vào trong Thần Binh Đường, chỉ cần thiên phú xuất sắc một chút thì không khó để giành được một món thần khí tam phẩm hoặc tòng nhị phẩm.
Mà Lôi Phong U Thần Kiếm của La Chinh lại càng là cực phẩm trong thần khí nhất phẩm.
Những người này không thể chống lại lực quy tắc phối hợp với khí3hỗn độn để bùng nổ ra, huống hồ lại có cả U Thần Ảnh khó lòng phòng bị kia.
Một tia sét đột nhiên khuếch tán ra xung quanh La Chinh. Tia sét này chỉ có kích thước bằng ngón út, nhưng lại tạo thành một tấm lưới sét vây quanh toàn bộ đài cao này một lượt, căn bản không có không gian nào để tránh né...
Từng người trong những nhóm võ giả kia đều như bị sét đánh, toàn thân đen kịt từ trên xuống dưới, sau khi lơ lửng trên không trung thì rơi ầm ầm xuống đài cao chỉ trong nháy mắt.
Tiếp đó là một mùi khét truyền vào trong mũi La Chinh.
“Vù vù...”
Sau khi tấm lưới sấm sét1khuếch tán ra ngoài thì trên không trung lại xuất hiện một bóng người!
Vị võ giả này chủ tu quy tắc không gian, vừa rồi cũng chỉ có mình hắn rúc vào trong khe hở không gian nên mới tránh được kiếp nạn này.
Nhưng võ giả này vừa mới thoát được một lần, đang định ám sát La Chinh thì trước mắt liền xuất hiện bảy bóng người, đó chính là bảy U Thần Ảnh do La Chinh thi triển ra. Chỉ trong chốc lát, những U Thần Ảnh này liền xé họ thành mảnh vụn.
Thế là đã thông qua vòng thứ mười hai...
So với vòng thứ mười một, vòng thứ mười hai khiến cho La Chinh tốn công hơn một chút,6nhưng nói một cách tương đối thì cũng rất có tính thử thách.
Hắn đâu biết ở bên kia của đảo Trường Tô, trên mặt mấy vạn võ giả lúc này đều là vẻ chán nản rồi. Bọn họ tỉ mỉ sắp đặt như vậy là để ép La Chinh phải tung ra lá bài tẩy, nhưng trong vòng thử luyện thứ mười hai này, hắn vẫn chỉ dựa vào năng lực của thanh Lôi Phong U Thần Kiếm kia!
Chẳng lẽ thằng nhãi này chỉ biết dựa vào thanh kiếm của mình?
Còn vị võ giả tên Nhiêu An kia thì ngậm gậy gỗ, trong con mắt vẫn là vẻ lãnh đạm. Tâm tính của La Chinh vững vàng hơn hắn tưởng tượng, bởi4vì không đoán ra La Chinh am hiểu phương diện nào nên hắn bèn sắp xếp võ giả có thân pháp mạnh mẽ vây đánh La Chinh. Thực ra đây là một sự khiêu khích trắng trợn.
Thiên tài như vậy mà chỉ nhờ vào vũ khí thì làm sao có thể đi đến ngày hôm nay được? Chẳng qua La Chinh không đếm xỉa gì đến, nên hắn vẫn chỉ dùng thanh kiếm này để thông qua vòng thử luyện thứ mười hai, mặc dù cũng phải tốn công sức một chút.
Nhiêu An nghĩ, cần phải gây thêm phiền toái cho cái thằng nhóc tên là La Chinh này chút nữa.
Nghĩ tới đây, tầm mắt của Nhiêu An liền rơi vào nơi3cao nhất của quảng trường rộng lớn này...
Mấy vạn võ giả trong quảng trường sắp xếp hàng ngũ theo hình rẻ quạt, võ giả cấp thấp có số lượng nhiều nhất thì đứng ngay đầu, phía sau là võ giả cấp cao với số lượng vô cùng ít ỏi. Dù ở đâu thì cũng đều là võ giả cấp thấp nhiều, võ giả cấp cao ít, ở đây cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, đại đa số thiên tài của mười ba cung đều sẽ bị loại ở khoảng vòng mười một, mười hai, chỉ có một vài người mới có tư cách khiêu chiến những võ giả mạnh hơn. Võ giả có thể tiến vào vòng mười tám, thậm chí là vòng mười chín, vòng hai mươi thì rất ít, cho nên trong truyền thừa Tân Hỏa cũng không cần phải bố trí nhiều cường giả hơn làm gì.
Nhưng thiết kế của không gian mộng ảo này đã cân nhắc đến chuyện một số thiên tài yêu nghiệt.
Vì thế nên ở nơi cao nhất của quảng trường này được dựng vài cái lồng giam. Trong đó có mấy vị võ giả thân hình vạm vỡ, nhưng quần áo tả tơi đang đứng sừng sững ở đó.
Bọn họ là tù nhân, là tử tù bị lưu đày ở Ác Nhân giới, cũng là thách thức cuối cùng trong không gian mộng ảo này.
Nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có ai khiến những này tử tù phải ra tay...
Sở dĩ lúc đó Nhiêu An nhảy ra nói chính là vì những tử tù này!
***
Cuộc chiến của Ngải An Tâm bên kia vẫn chưa kết thúc.
Đúng như những gì La Chinh nghĩ, Ngải An Tâm định dùng thuật kiếm ngân để nghiền ép cho tới vòng hai mươi.
Nếu như không có sự xuất hiện của Nhiêu An, chiêu này của Ngải An Tâm hẳn là đủ để vượt qua và đi tới vòng thứ mười chín. Muốn phá thuật kiếm ngân của nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất thì thực lực của võ giả ở các vòng thứ mười một đến vòng mười chín đều không thể làm được.
Nhưng chẳng mấy chốc, Ngải An Tâm đã phát hiện thuật kiếm ngân của mình mất hiệu lực ở vòng mười hai...
Các võ giả mà La Chinh gặp phải ở vòng mười hai đều tinh thông thân pháp lẩn trốn, căn bản không giao chiến chính diện với hắn.
Còn những võ giả mà Ngải An Tâm gặp phải thì đều là võ giả tu luyện quy tắc hệ Thủy!
Sau khi bắt đầu khiêu chiến, những võ giả này liền thi triển ra từng tấm từng màn nước, thậm chí có võ giả còn quán tưởng ra sóng lớn ngập trời, xối lên đài cao này.
Tất cả mọi chất lỏng đều có tính dính, nên dĩ nhiên dù thuật kiếm ngân của nàng có lợi hại đến đâu thì cũng không thể ngân ra tiếng ở trong nước. Hoặc có thể nói hiệu quả sẽ giảm đi nhiều, căn bản không thể khiến võ giả thực sự bị thương.
Mà mới đầu nàng không kịp đề phòng, quên triển khai chân nguyên hộ thể nên toàn thân đều bị ướt từ trên xuống dưới! Quần áo ướt nhẹp, xuyên thấu rồi dán vào người...
Làm sao Ngải An Tâm không rõ đây là do có người cố tình thiết kế cách đối phó để nhằm vào thuật kiếm ngân của nàng chứ!
Những võ giả kia không hề trả lời vấn đề của Ngải An Tâm, bọn họ không tới gần nàng, lại càng không tránh né khắp nơi, mà mỗi người đều tự phát huy tác dụng của mình. Có người liên tục thi triển ra những con sóng lớn trút về phía Ngải An Tâm, có người lại ngưng kết ra những cây thương bằng nước để bay về phía đó...
Ngải An Tâm không để tâm đến những công kích ở trình độ này, trường kiếm màu xanh biếc trong tay nhẹ nhàng vung lên liền dễ dàng hóa giải những công kích đang đập vào mặt.
Chẳng mấy chốc, khóe miệng nàng hơi nhếch lên cười: “Các ngươi cho rằng ta chỉ biết thuật kiếm ngân thôi sao...”
Nói xong, trường kiếm màu xanh biếc lại được giơ lên quá đỉnh đầu nàng. Chỉ thấy thân thể nàng nhẹ rung lên, trường kiếm màu xanh biếc kia liền tung ra những bóng kiếm. Nàng vẫn không chém giết từng người từng người một, mà xem ra là muốn sử dụng một chiêu kiếm lợi hại nào đó để giết chết toàn bộ võ giả trên đài cao này trong một chiêu.
Nghe thấy câu này, Nhiêu An ở bên kia đảo Trường Tô lại thản nhiên nói: “Đương nhiên ta không cho là như vậy, ta chỉ muốn xem xem ngươi có bao nhiêu lá bài tẩy mà thôi...”
Hành động này của Ngải An Tâm đã đúng ý đồ của hắn.
Chỉ thấy tốc độ chuyển động của bóng kiếm mà Ngải An Tâm tung ra càng lúc càng nhanh, bóng kiếm chằng chịt bao trùm lên toàn thân nàng.
Ngay vào lúc này, có một lực quy tắc không gian tuôn ra từ trong cơ thể của nàng!
Tay còn lại của nàng nhẹ nhàng phẩy một cái trên không trung, một khoảng không gian bên ngoài bóng kiếm kia trực tiếp sụp đổ, không ngờ nàng lại xóa sổ một vòng không gian!
“Khà khà, Phất Không Thủ của Tiêu Đạo Lai... Ngải An Tâm này lại đạt được chân nguyên của lão.” Dường như Giới chủ Lạc Nhật hiểu rất rõ chiêu thức này nên đã đưa ra lời đánh giá như vậy.
Vân Lạc hờ hững nói: “Phất Không Thủ không phải dùng như thế này, nàng làm vậy hơi lãng phí.”
Phất Không Thủ...
Chính là một trong những tuyệt kỹ thành danh của Tiêu Đạo Lai. Phải hiểu sâu về quy tắc không gian thì mới có thể thi triển được, giơ tay là có thể trực tiếp sờ vào một không gian mới.
Đương nhiên khoảng không gian mà Tiêu Đạo Lai có thể xóa bỏ được khá là lớn, còn Ngải An Tâm chỉ xóa được một vòng không gian nhỏ bên ngoài bóng kiếm của nàng mà thôi, ước chừng rộng khoảng mười mấy trượng...
Nhóm võ giả kia phân bố ở sát rìa đài cao, nhưng trong nháy mắt khi khoảng không gian này bị xóa đi thì thân thể của bọn họ liền không tự chủ được mà di chuyển vị trí!
Đây cũng là một đặc tính của không gian. Võ giả tu luyện quy tắc không gian bình thường có thể không thi triển ra Phất Không Thủ được, nhưng họ cũng sẽ hiểu nguyên tắc trong đó.
Nếu như trong một không gian lại bị thiếu đi một khoảng thì hai khoảng không gian bị tách rời sẽ lập tức sát hợp lại với nhau chi trong nháy mắt!
Những võ giả kia đứng ở không gian bên rìa đài cao, mà Ngải An Tâm lại xóa sạch một vòng không gian ở giữa, cho nên tất cả các võ giả đều bị không gian “kéo” lại khu chính giữa!
Mà ở giữa đài cao, từng luồng bóng kiếm vẫn còn đang xoay tròn nhanh như gió, võ giả bị kéo vào liền bị cắt nhỏ ngay.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Những võ giả này và võ giả của mười ba cung không chỉ chênh nhau về thiên phú và thực lực, mà cả vũ khí trong tay cũng chênh nhau một quãng lớn. Chẳng hạn như võ giả tiến vào trong Thần Binh Đường, chỉ cần thiên phú xuất sắc một chút thì không khó để giành được một món thần khí tam phẩm hoặc tòng nhị phẩm.
Mà Lôi Phong U Thần Kiếm của La Chinh lại càng là cực phẩm trong thần khí nhất phẩm.
Những người này không thể chống lại lực quy tắc phối hợp với khí3hỗn độn để bùng nổ ra, huống hồ lại có cả U Thần Ảnh khó lòng phòng bị kia.
Một tia sét đột nhiên khuếch tán ra xung quanh La Chinh. Tia sét này chỉ có kích thước bằng ngón út, nhưng lại tạo thành một tấm lưới sét vây quanh toàn bộ đài cao này một lượt, căn bản không có không gian nào để tránh né...
Từng người trong những nhóm võ giả kia đều như bị sét đánh, toàn thân đen kịt từ trên xuống dưới, sau khi lơ lửng trên không trung thì rơi ầm ầm xuống đài cao chỉ trong nháy mắt.
Tiếp đó là một mùi khét truyền vào trong mũi La Chinh.
“Vù vù...”
Sau khi tấm lưới sấm sét1khuếch tán ra ngoài thì trên không trung lại xuất hiện một bóng người!
Vị võ giả này chủ tu quy tắc không gian, vừa rồi cũng chỉ có mình hắn rúc vào trong khe hở không gian nên mới tránh được kiếp nạn này.
Nhưng võ giả này vừa mới thoát được một lần, đang định ám sát La Chinh thì trước mắt liền xuất hiện bảy bóng người, đó chính là bảy U Thần Ảnh do La Chinh thi triển ra. Chỉ trong chốc lát, những U Thần Ảnh này liền xé họ thành mảnh vụn.
Thế là đã thông qua vòng thứ mười hai...
So với vòng thứ mười một, vòng thứ mười hai khiến cho La Chinh tốn công hơn một chút,6nhưng nói một cách tương đối thì cũng rất có tính thử thách.
Hắn đâu biết ở bên kia của đảo Trường Tô, trên mặt mấy vạn võ giả lúc này đều là vẻ chán nản rồi. Bọn họ tỉ mỉ sắp đặt như vậy là để ép La Chinh phải tung ra lá bài tẩy, nhưng trong vòng thử luyện thứ mười hai này, hắn vẫn chỉ dựa vào năng lực của thanh Lôi Phong U Thần Kiếm kia!
Chẳng lẽ thằng nhãi này chỉ biết dựa vào thanh kiếm của mình?
Còn vị võ giả tên Nhiêu An kia thì ngậm gậy gỗ, trong con mắt vẫn là vẻ lãnh đạm. Tâm tính của La Chinh vững vàng hơn hắn tưởng tượng, bởi4vì không đoán ra La Chinh am hiểu phương diện nào nên hắn bèn sắp xếp võ giả có thân pháp mạnh mẽ vây đánh La Chinh. Thực ra đây là một sự khiêu khích trắng trợn.
Thiên tài như vậy mà chỉ nhờ vào vũ khí thì làm sao có thể đi đến ngày hôm nay được? Chẳng qua La Chinh không đếm xỉa gì đến, nên hắn vẫn chỉ dùng thanh kiếm này để thông qua vòng thử luyện thứ mười hai, mặc dù cũng phải tốn công sức một chút.
Nhiêu An nghĩ, cần phải gây thêm phiền toái cho cái thằng nhóc tên là La Chinh này chút nữa.
Nghĩ tới đây, tầm mắt của Nhiêu An liền rơi vào nơi3cao nhất của quảng trường rộng lớn này...
Mấy vạn võ giả trong quảng trường sắp xếp hàng ngũ theo hình rẻ quạt, võ giả cấp thấp có số lượng nhiều nhất thì đứng ngay đầu, phía sau là võ giả cấp cao với số lượng vô cùng ít ỏi. Dù ở đâu thì cũng đều là võ giả cấp thấp nhiều, võ giả cấp cao ít, ở đây cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, đại đa số thiên tài của mười ba cung đều sẽ bị loại ở khoảng vòng mười một, mười hai, chỉ có một vài người mới có tư cách khiêu chiến những võ giả mạnh hơn. Võ giả có thể tiến vào vòng mười tám, thậm chí là vòng mười chín, vòng hai mươi thì rất ít, cho nên trong truyền thừa Tân Hỏa cũng không cần phải bố trí nhiều cường giả hơn làm gì.
Nhưng thiết kế của không gian mộng ảo này đã cân nhắc đến chuyện một số thiên tài yêu nghiệt.
Vì thế nên ở nơi cao nhất của quảng trường này được dựng vài cái lồng giam. Trong đó có mấy vị võ giả thân hình vạm vỡ, nhưng quần áo tả tơi đang đứng sừng sững ở đó.
Bọn họ là tù nhân, là tử tù bị lưu đày ở Ác Nhân giới, cũng là thách thức cuối cùng trong không gian mộng ảo này.
Nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có ai khiến những này tử tù phải ra tay...
Sở dĩ lúc đó Nhiêu An nhảy ra nói chính là vì những tử tù này!
***
Cuộc chiến của Ngải An Tâm bên kia vẫn chưa kết thúc.
Đúng như những gì La Chinh nghĩ, Ngải An Tâm định dùng thuật kiếm ngân để nghiền ép cho tới vòng hai mươi.
Nếu như không có sự xuất hiện của Nhiêu An, chiêu này của Ngải An Tâm hẳn là đủ để vượt qua và đi tới vòng thứ mười chín. Muốn phá thuật kiếm ngân của nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất thì thực lực của võ giả ở các vòng thứ mười một đến vòng mười chín đều không thể làm được.
Nhưng chẳng mấy chốc, Ngải An Tâm đã phát hiện thuật kiếm ngân của mình mất hiệu lực ở vòng mười hai...
Các võ giả mà La Chinh gặp phải ở vòng mười hai đều tinh thông thân pháp lẩn trốn, căn bản không giao chiến chính diện với hắn.
Còn những võ giả mà Ngải An Tâm gặp phải thì đều là võ giả tu luyện quy tắc hệ Thủy!
Sau khi bắt đầu khiêu chiến, những võ giả này liền thi triển ra từng tấm từng màn nước, thậm chí có võ giả còn quán tưởng ra sóng lớn ngập trời, xối lên đài cao này.
Tất cả mọi chất lỏng đều có tính dính, nên dĩ nhiên dù thuật kiếm ngân của nàng có lợi hại đến đâu thì cũng không thể ngân ra tiếng ở trong nước. Hoặc có thể nói hiệu quả sẽ giảm đi nhiều, căn bản không thể khiến võ giả thực sự bị thương.
Mà mới đầu nàng không kịp đề phòng, quên triển khai chân nguyên hộ thể nên toàn thân đều bị ướt từ trên xuống dưới! Quần áo ướt nhẹp, xuyên thấu rồi dán vào người...
Làm sao Ngải An Tâm không rõ đây là do có người cố tình thiết kế cách đối phó để nhằm vào thuật kiếm ngân của nàng chứ!
Những võ giả kia không hề trả lời vấn đề của Ngải An Tâm, bọn họ không tới gần nàng, lại càng không tránh né khắp nơi, mà mỗi người đều tự phát huy tác dụng của mình. Có người liên tục thi triển ra những con sóng lớn trút về phía Ngải An Tâm, có người lại ngưng kết ra những cây thương bằng nước để bay về phía đó...
Ngải An Tâm không để tâm đến những công kích ở trình độ này, trường kiếm màu xanh biếc trong tay nhẹ nhàng vung lên liền dễ dàng hóa giải những công kích đang đập vào mặt.
Chẳng mấy chốc, khóe miệng nàng hơi nhếch lên cười: “Các ngươi cho rằng ta chỉ biết thuật kiếm ngân thôi sao...”
Nói xong, trường kiếm màu xanh biếc lại được giơ lên quá đỉnh đầu nàng. Chỉ thấy thân thể nàng nhẹ rung lên, trường kiếm màu xanh biếc kia liền tung ra những bóng kiếm. Nàng vẫn không chém giết từng người từng người một, mà xem ra là muốn sử dụng một chiêu kiếm lợi hại nào đó để giết chết toàn bộ võ giả trên đài cao này trong một chiêu.
Nghe thấy câu này, Nhiêu An ở bên kia đảo Trường Tô lại thản nhiên nói: “Đương nhiên ta không cho là như vậy, ta chỉ muốn xem xem ngươi có bao nhiêu lá bài tẩy mà thôi...”
Hành động này của Ngải An Tâm đã đúng ý đồ của hắn.
Chỉ thấy tốc độ chuyển động của bóng kiếm mà Ngải An Tâm tung ra càng lúc càng nhanh, bóng kiếm chằng chịt bao trùm lên toàn thân nàng.
Ngay vào lúc này, có một lực quy tắc không gian tuôn ra từ trong cơ thể của nàng!
Tay còn lại của nàng nhẹ nhàng phẩy một cái trên không trung, một khoảng không gian bên ngoài bóng kiếm kia trực tiếp sụp đổ, không ngờ nàng lại xóa sổ một vòng không gian!
“Khà khà, Phất Không Thủ của Tiêu Đạo Lai... Ngải An Tâm này lại đạt được chân nguyên của lão.” Dường như Giới chủ Lạc Nhật hiểu rất rõ chiêu thức này nên đã đưa ra lời đánh giá như vậy.
Vân Lạc hờ hững nói: “Phất Không Thủ không phải dùng như thế này, nàng làm vậy hơi lãng phí.”
Phất Không Thủ...
Chính là một trong những tuyệt kỹ thành danh của Tiêu Đạo Lai. Phải hiểu sâu về quy tắc không gian thì mới có thể thi triển được, giơ tay là có thể trực tiếp sờ vào một không gian mới.
Đương nhiên khoảng không gian mà Tiêu Đạo Lai có thể xóa bỏ được khá là lớn, còn Ngải An Tâm chỉ xóa được một vòng không gian nhỏ bên ngoài bóng kiếm của nàng mà thôi, ước chừng rộng khoảng mười mấy trượng...
Nhóm võ giả kia phân bố ở sát rìa đài cao, nhưng trong nháy mắt khi khoảng không gian này bị xóa đi thì thân thể của bọn họ liền không tự chủ được mà di chuyển vị trí!
Đây cũng là một đặc tính của không gian. Võ giả tu luyện quy tắc không gian bình thường có thể không thi triển ra Phất Không Thủ được, nhưng họ cũng sẽ hiểu nguyên tắc trong đó.
Nếu như trong một không gian lại bị thiếu đi một khoảng thì hai khoảng không gian bị tách rời sẽ lập tức sát hợp lại với nhau chi trong nháy mắt!
Những võ giả kia đứng ở không gian bên rìa đài cao, mà Ngải An Tâm lại xóa sạch một vòng không gian ở giữa, cho nên tất cả các võ giả đều bị không gian “kéo” lại khu chính giữa!
Mà ở giữa đài cao, từng luồng bóng kiếm vẫn còn đang xoay tròn nhanh như gió, võ giả bị kéo vào liền bị cắt nhỏ ngay.