Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1070
Chương 1070: Tóc dài
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc mới đầu, tầng sương mù màu trắng này vô cùng mỏng, không cẩn thận thì căn bản sẽ không thấy rõ, mà lúc này hai người đang ngã ngồi trên mặt đất phát tiết cảm xúc không thể khống chế được của bản thân nên tất nhiên càng không thể nhìn thấy.
Làn sương mù màu trắng kia càng lúc càng đậm hơn, dần dần trở nên rõ rệt.
Lão Trần nằm trên mặt đất, nhìn lên bầu trời mà không ngừng cười thảm. Còn lão Từ kia lại nhìn về phía vách đá, vẻ cười cợt điên cuồng liền đông cứng lại trên mặt, trong hai mắt tràn đầy kinh ngạc.
Chắc là lão Trần cảm giác được điểm bất bình thường của lão Từ nên mở miệng hỏi: “Sao vậy...”
Lão Từ ngơ ngác nhìn chằm chằm vách đá, chỉ vào làn sương mù màu trắng đó mà nói: “Kia,3kia là cái gì?”
Nghe thấy câu này, lão Trần giật mình rồi đột ngột xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào vách vào đá kia. Ngay sau đó, ánh mắt lóe sáng, cả khuôn mặt là vẻ mừng rỡ như điên.
“Đây là, đây là... Mây kiếm mà Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại! Đây, đây là...” Lúc này, lão Trần kích động đến mức ngay cả nói cũng không được rõ ràng.
Trên mặt lão Từ cũng tràn đầy vẻ kích động, miệng hơi há ra, cả người cứ ngẩn ngơ ở đó...
Dường như làn sương mù màu trắng trước mắt này chầm chậm bay ra từ trong tảng đá khổng lồ kia. Trong sương mù có chứa hơi nước nên đã làm ướt một mặt của tảng đá.
Song tốc độ ngưng tụ của sương mù rất chậm, mãi một lúc lâu sau mới hiện lên một tầng1hơi mỏng. Tuy lão Trần suy đoán đây là một đám mây kiếm, nhưng bây giờ tạm thời vẫn chưa nhìn ra được hình dạng gì, nên chỉ có thể chờ sương mù ngưng kết lại nhiều hơn một chút mà thôi…
Tất nhiên, lúc này La Chinh không hề biết động tĩnh bên ngoài của truyền thừa Tân Hỏa.
Hiện tại, tất cả võ giả đều đã hoàn thành lượt thử luyện của mình, ngoại trừ hai người là La Chinh và Ngải An Tâm.
La Chinh và Ngải An Tâm không có ý kiến gì đối với sắp xếp của ông lão áo vải. Khi ông lão áo vải khoanh vào hai cái tên cuối cùng, hai người cũng bước chân vào trong điện cổ.
Chỉ chốc lát sau, La Chinh liền bước vào trong không gian mộng ảo...
Dường như trong không gian mộng ảo này toàn là sương mù, cho6người ta một cảm giác hư vô mờ mịt giống như cõi tiên ở trần gian vậy.
Trong những vùng sương mù này có tổng cộng hai trăm đài cao hình tròn dựng đứng sừng sững, cho nên mỗi một lần có thể tiếp nhận khoảng hai trăm người tiến hành thử luyện cùng lúc.
La Chinh đứng giữa một đài cao, ánh mắt quét qua một lượt, nhìn về phía một cái đài cao bên phải cách đó không xa. Tuy mây mù dày đặc nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ trên đài cao đó.
Sương mù không ngừng di chuyển, mây mù ngăn giữa hai đài cao của họ càng lúc càng mờ nhạt, còn bóng dáng kia cũng dần rõ ràng hơn.
Trong không gian mộng ảo lúc này chỉ có hai người, nên bóng dáng kia chỉ có thể là Ngải An Tâm.
Sau4khi mây mù tan đi, Ngải An Tâm mỉm cười đối mặt với La Chinh, trong tay có thêm một thanh trường kiếm màu xanh biếc.
Trong trường kiếm kia phát ra khí thế cổ xưa, rõ ràng cũng là vật phi phàm!
Ngải An Tâm thích thu thập các loại trang sức cho tóc, nên bình thường trên đầu nàng cài đủ loại trang sức xinh đẹp.
Nhưng lúc này, nàng lại gỡ tất cả trang sức trên đầu xuống, mái tóc đen thẳng dài liền tung bay theo gió...
Nàng chầm chậm giơ trường kiếm màu xanh biếc trong tay lên, sau đó bỗng lớn tiếng nói với La Chinh: “Lần này ta sẽ nghiêm túc hơn!”
Không phải lúc ở trong tháp kết giới Nhất Niệm Ngải An Tâm không nghiêm túc, mà nàng chỉ chưa bộc phát ra tất cả thực lực của mình thôi. Nàng cho rằng hai vạn3tám nghìn dặm là đã đủ rồi, ngoại trừ nàng ra thì không ai có thể đạt đến khoảng cách này nữa.
Nhưng kết quả đã chứng minh cách nghĩ của nàng vô cùng buồn cười. La Chinh không chỉ đột phá khoảng cách hai vạn tám nghìn dặm một cách nhẹ nhàng, mà còn dễ dàng bỏ Ngải An Tâm lại tít phía sau!
Lần này, nàng sẽ không để cho La Chinh có cơ hội ấy nữa.
Ông lão áo vải cũng nhìn ra Ngải An Tâm hoàn toàn không dùng hết sức, nên đã cố tình sắp xếp, hoặc thậm chí có thể là do Giới chủ Lạc Nhật đề nghị nên liền sắp xếp như thế.
Trong không gian mộng ảo chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa vị trí của hai người lại rất gần nhau, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể quan sát, đánh giá tiến độ của La Chinh. Lần này, nàng sẽ không cho La Chinh bất cứ cơ hội nào nữa!
“Có thể bắt đầu rồi!” Giọng nói của ông lão áo vải từ bên ngoài không gian mộng ảo truyền tới: “Giẫm lên vòng tròn dưới chân các ngươi là có thể bắt đầu thử luyện.”
Lúc này, Giới chủ Lạc Nhật, tất cả các Cung chủ, Phó cung chủ và nhóm võ giả đã hoàn thành thử luyện của mình đều nhìn chằm chằm vào hai người trên Tín Khuê.
La Chinh nhìn dưới chân liền thấy chính giữa đài cao có những vòng tròn, trên mỗi vòng tròn đều viết các chữ số khác nhau. Trên vòng tròn đầu tiên dưới chân La Chinh đang viết số “một”, rõ ràng là giẫm xuống cái vòng tròn này thì sẽ bắt đầu vòng thử luyện đầu tiên.
La Chinh liền bước ra một bước, không hề do dự mà giẫm lên vòng tròn này.
Nhìn thấy cảnh tượng ở phía đối diện, khóe miệng Ngải An Tâm hơi nhếch lên, rồi nàng xoay đầu. Mái tóc đen dài đến kinh người kia tung bay một lúc, tựa như ai đó dùng bút lông mạnh mẽ viết một nét lên trời cao. Nàng cũng dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng giẫm lên vòng tròn thứ nhất.
Vòng thứ nhất của không gian mộng ảo này liền mở ra.
Xung quanh đài cao lập tức xuất hiện một vòng binh lính, thân khoác áo giáp, đầu đội nón đồng bao quanh.
Nhìn thấy đám binh lính này, trong con mắt La Chinh tràn đầy vẻ hờ hững, hắn liền nắm Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay. Đối diện với những binh lính đang vây lại, La Chinh không hề sử dụng năng lực của thanh kiếm này, trường kiếm trong tay hắn chỉ chém ngang từng nhát thôi cũng đã chém bọn họ thành mảnh vụn rồi.
Sau khi chém chết đám binh lính đầu tiên này thì xung quanh lại xuất hiện một nhóm binh lính thứ hai. Nhưng đám thứ hai vừa xuất hiện, bóng dáng La Chinh chợt lóe lên, cả đám binh lính lại tan xác lần nữa.
Qua ba đợt liên tục như vậy, có thể coi như đã thông qua vòng thử luyện đầu tiên...
Tốc độ này không tính là chậm, từ lúc mở ra cho đến khi kết thúc, vòng này chỉ kéo dài trong khoảng mười nhịp thở. Nhưng sau khi La Chinh thông qua vòng thứ nhất, hắn nhìn sang bên phải liền thấy Ngải An Tâm đang quay đầu nhìn mình với mái tóc dài kéo trên mặt đất. Xem ra, tốc độ của nàng nhanh hơn hắn.
La Chinh hơi mỉm cười, sau đó liền giẫm lên chữ số “hai”, bắt đầu vòng thứ hai.
Mấy vòng thử luyện đầu khá đơn giản, võ giả kém nhất trong mười ba cung cũng có thể thông qua được sáu vòng, sang đến vòng thứ bảy mới có một số người bị loại.
Hiện tại, La Chinh cũng không hề cẩu thả, vòng thứ hai vừa mở ra, tốc độ của hắn cũng nhanh hơn mấy phần, trường kiếm trong tay nhanh chóng tách những võ giả áo bào trắng đang xúm đến kia!
“Vù vù vù...”
Thực lực của những võ giả mặc áo bào trắng này mạnh hơn đám binh lính mặc áo giáp ở vòng thứ nhất một phần, nhưng vẫn không thể gây khó khăn cho La Chinh.
Sau mười nhịp thở, La Chinh đã thông qua vòng thứ hai.
Nhưng đến khi La Chinh thông qua, hắn liền phát hiện Ngải An Tâm vẫn đứng tại chỗ, tóc dài trải ra trên mặt đất, nhìn mình chằm chằm với ý cười nhẹ trên mặt.
La Chinh ngạc nhiên ra mặt. Hắn vốn cho rằng vượt qua vòng thứ hai trong mười nhịp thở đã là nhanh lắm rồi, vậy mà không ngờ Ngải An Tâm vẫn nhanh hơn mình.
Ngải An Tâm kia còn nói vọng sang: “Ngươi thật là chậm.”
La Chinh nhún vai, xoay người giẫm lên vòng tròn thứ ba.
Lần này là một nhóm binh sĩ mặc áo giáp đồng thau xuất hiện xung quanh đài...
Nhưng lần này, hắn không hề vội vã giết chết những binh sĩ mặc áo giáp đồng thau này, mà lại tập trung nhìn về phía Ngải An Tâm. Hắn muốn xem xem, rốt cuộc Ngải An Tâm làm thế nào mà đạt được tốc độ như vậy.
Ở bên kia, Ngải An Tâm cũng bắt đầu vòng thử luyện thứ ba. Trong nháy mắt các binh sĩ mặc áo giáp đồng thau xuất hiện, chỉ thấy Ngải An Tâm nhẹ nhàng nâng thân kiếm lên, sau khi chú ý tới ánh mắt của La Chinh thì cười ngọt ngào một cái. Trường kiếm màu xanh biếc của nàng rung động một cái, ngay sau đó tất cả các binh sĩ mặc áo giáp đồng thau liền run rẩy dữ dội, rồi trực tiếp nổ tung. Tất cả binh lính mặc áo giáp liền tan vào không gian mộng ảo chỉ trong nháy mắt!
“Phương pháp công kích này...” La Chinh hơi sững sờ, hắn không biết Ngải An Tâm đã làm như thế nào, nhưng dùng cách này thì chẳng trách có thể thông qua thử luyện nhanh chóng như vậy.
Ngay vào lúc này, những binh sĩ mặc áo giáp đồng thau kia đã tiến tới chỗ đài cao mà La Chinh đứng. Bây giờ, hắn mới tập trung tinh thần, nghênh đón những binh sĩ mặc áo giáp đồng thau này.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Làn sương mù màu trắng kia càng lúc càng đậm hơn, dần dần trở nên rõ rệt.
Lão Trần nằm trên mặt đất, nhìn lên bầu trời mà không ngừng cười thảm. Còn lão Từ kia lại nhìn về phía vách đá, vẻ cười cợt điên cuồng liền đông cứng lại trên mặt, trong hai mắt tràn đầy kinh ngạc.
Chắc là lão Trần cảm giác được điểm bất bình thường của lão Từ nên mở miệng hỏi: “Sao vậy...”
Lão Từ ngơ ngác nhìn chằm chằm vách đá, chỉ vào làn sương mù màu trắng đó mà nói: “Kia,3kia là cái gì?”
Nghe thấy câu này, lão Trần giật mình rồi đột ngột xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào vách vào đá kia. Ngay sau đó, ánh mắt lóe sáng, cả khuôn mặt là vẻ mừng rỡ như điên.
“Đây là, đây là... Mây kiếm mà Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại! Đây, đây là...” Lúc này, lão Trần kích động đến mức ngay cả nói cũng không được rõ ràng.
Trên mặt lão Từ cũng tràn đầy vẻ kích động, miệng hơi há ra, cả người cứ ngẩn ngơ ở đó...
Dường như làn sương mù màu trắng trước mắt này chầm chậm bay ra từ trong tảng đá khổng lồ kia. Trong sương mù có chứa hơi nước nên đã làm ướt một mặt của tảng đá.
Song tốc độ ngưng tụ của sương mù rất chậm, mãi một lúc lâu sau mới hiện lên một tầng1hơi mỏng. Tuy lão Trần suy đoán đây là một đám mây kiếm, nhưng bây giờ tạm thời vẫn chưa nhìn ra được hình dạng gì, nên chỉ có thể chờ sương mù ngưng kết lại nhiều hơn một chút mà thôi…
Tất nhiên, lúc này La Chinh không hề biết động tĩnh bên ngoài của truyền thừa Tân Hỏa.
Hiện tại, tất cả võ giả đều đã hoàn thành lượt thử luyện của mình, ngoại trừ hai người là La Chinh và Ngải An Tâm.
La Chinh và Ngải An Tâm không có ý kiến gì đối với sắp xếp của ông lão áo vải. Khi ông lão áo vải khoanh vào hai cái tên cuối cùng, hai người cũng bước chân vào trong điện cổ.
Chỉ chốc lát sau, La Chinh liền bước vào trong không gian mộng ảo...
Dường như trong không gian mộng ảo này toàn là sương mù, cho6người ta một cảm giác hư vô mờ mịt giống như cõi tiên ở trần gian vậy.
Trong những vùng sương mù này có tổng cộng hai trăm đài cao hình tròn dựng đứng sừng sững, cho nên mỗi một lần có thể tiếp nhận khoảng hai trăm người tiến hành thử luyện cùng lúc.
La Chinh đứng giữa một đài cao, ánh mắt quét qua một lượt, nhìn về phía một cái đài cao bên phải cách đó không xa. Tuy mây mù dày đặc nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ trên đài cao đó.
Sương mù không ngừng di chuyển, mây mù ngăn giữa hai đài cao của họ càng lúc càng mờ nhạt, còn bóng dáng kia cũng dần rõ ràng hơn.
Trong không gian mộng ảo lúc này chỉ có hai người, nên bóng dáng kia chỉ có thể là Ngải An Tâm.
Sau4khi mây mù tan đi, Ngải An Tâm mỉm cười đối mặt với La Chinh, trong tay có thêm một thanh trường kiếm màu xanh biếc.
Trong trường kiếm kia phát ra khí thế cổ xưa, rõ ràng cũng là vật phi phàm!
Ngải An Tâm thích thu thập các loại trang sức cho tóc, nên bình thường trên đầu nàng cài đủ loại trang sức xinh đẹp.
Nhưng lúc này, nàng lại gỡ tất cả trang sức trên đầu xuống, mái tóc đen thẳng dài liền tung bay theo gió...
Nàng chầm chậm giơ trường kiếm màu xanh biếc trong tay lên, sau đó bỗng lớn tiếng nói với La Chinh: “Lần này ta sẽ nghiêm túc hơn!”
Không phải lúc ở trong tháp kết giới Nhất Niệm Ngải An Tâm không nghiêm túc, mà nàng chỉ chưa bộc phát ra tất cả thực lực của mình thôi. Nàng cho rằng hai vạn3tám nghìn dặm là đã đủ rồi, ngoại trừ nàng ra thì không ai có thể đạt đến khoảng cách này nữa.
Nhưng kết quả đã chứng minh cách nghĩ của nàng vô cùng buồn cười. La Chinh không chỉ đột phá khoảng cách hai vạn tám nghìn dặm một cách nhẹ nhàng, mà còn dễ dàng bỏ Ngải An Tâm lại tít phía sau!
Lần này, nàng sẽ không để cho La Chinh có cơ hội ấy nữa.
Ông lão áo vải cũng nhìn ra Ngải An Tâm hoàn toàn không dùng hết sức, nên đã cố tình sắp xếp, hoặc thậm chí có thể là do Giới chủ Lạc Nhật đề nghị nên liền sắp xếp như thế.
Trong không gian mộng ảo chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa vị trí của hai người lại rất gần nhau, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể quan sát, đánh giá tiến độ của La Chinh. Lần này, nàng sẽ không cho La Chinh bất cứ cơ hội nào nữa!
“Có thể bắt đầu rồi!” Giọng nói của ông lão áo vải từ bên ngoài không gian mộng ảo truyền tới: “Giẫm lên vòng tròn dưới chân các ngươi là có thể bắt đầu thử luyện.”
Lúc này, Giới chủ Lạc Nhật, tất cả các Cung chủ, Phó cung chủ và nhóm võ giả đã hoàn thành thử luyện của mình đều nhìn chằm chằm vào hai người trên Tín Khuê.
La Chinh nhìn dưới chân liền thấy chính giữa đài cao có những vòng tròn, trên mỗi vòng tròn đều viết các chữ số khác nhau. Trên vòng tròn đầu tiên dưới chân La Chinh đang viết số “một”, rõ ràng là giẫm xuống cái vòng tròn này thì sẽ bắt đầu vòng thử luyện đầu tiên.
La Chinh liền bước ra một bước, không hề do dự mà giẫm lên vòng tròn này.
Nhìn thấy cảnh tượng ở phía đối diện, khóe miệng Ngải An Tâm hơi nhếch lên, rồi nàng xoay đầu. Mái tóc đen dài đến kinh người kia tung bay một lúc, tựa như ai đó dùng bút lông mạnh mẽ viết một nét lên trời cao. Nàng cũng dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng giẫm lên vòng tròn thứ nhất.
Vòng thứ nhất của không gian mộng ảo này liền mở ra.
Xung quanh đài cao lập tức xuất hiện một vòng binh lính, thân khoác áo giáp, đầu đội nón đồng bao quanh.
Nhìn thấy đám binh lính này, trong con mắt La Chinh tràn đầy vẻ hờ hững, hắn liền nắm Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay. Đối diện với những binh lính đang vây lại, La Chinh không hề sử dụng năng lực của thanh kiếm này, trường kiếm trong tay hắn chỉ chém ngang từng nhát thôi cũng đã chém bọn họ thành mảnh vụn rồi.
Sau khi chém chết đám binh lính đầu tiên này thì xung quanh lại xuất hiện một nhóm binh lính thứ hai. Nhưng đám thứ hai vừa xuất hiện, bóng dáng La Chinh chợt lóe lên, cả đám binh lính lại tan xác lần nữa.
Qua ba đợt liên tục như vậy, có thể coi như đã thông qua vòng thử luyện đầu tiên...
Tốc độ này không tính là chậm, từ lúc mở ra cho đến khi kết thúc, vòng này chỉ kéo dài trong khoảng mười nhịp thở. Nhưng sau khi La Chinh thông qua vòng thứ nhất, hắn nhìn sang bên phải liền thấy Ngải An Tâm đang quay đầu nhìn mình với mái tóc dài kéo trên mặt đất. Xem ra, tốc độ của nàng nhanh hơn hắn.
La Chinh hơi mỉm cười, sau đó liền giẫm lên chữ số “hai”, bắt đầu vòng thứ hai.
Mấy vòng thử luyện đầu khá đơn giản, võ giả kém nhất trong mười ba cung cũng có thể thông qua được sáu vòng, sang đến vòng thứ bảy mới có một số người bị loại.
Hiện tại, La Chinh cũng không hề cẩu thả, vòng thứ hai vừa mở ra, tốc độ của hắn cũng nhanh hơn mấy phần, trường kiếm trong tay nhanh chóng tách những võ giả áo bào trắng đang xúm đến kia!
“Vù vù vù...”
Thực lực của những võ giả mặc áo bào trắng này mạnh hơn đám binh lính mặc áo giáp ở vòng thứ nhất một phần, nhưng vẫn không thể gây khó khăn cho La Chinh.
Sau mười nhịp thở, La Chinh đã thông qua vòng thứ hai.
Nhưng đến khi La Chinh thông qua, hắn liền phát hiện Ngải An Tâm vẫn đứng tại chỗ, tóc dài trải ra trên mặt đất, nhìn mình chằm chằm với ý cười nhẹ trên mặt.
La Chinh ngạc nhiên ra mặt. Hắn vốn cho rằng vượt qua vòng thứ hai trong mười nhịp thở đã là nhanh lắm rồi, vậy mà không ngờ Ngải An Tâm vẫn nhanh hơn mình.
Ngải An Tâm kia còn nói vọng sang: “Ngươi thật là chậm.”
La Chinh nhún vai, xoay người giẫm lên vòng tròn thứ ba.
Lần này là một nhóm binh sĩ mặc áo giáp đồng thau xuất hiện xung quanh đài...
Nhưng lần này, hắn không hề vội vã giết chết những binh sĩ mặc áo giáp đồng thau này, mà lại tập trung nhìn về phía Ngải An Tâm. Hắn muốn xem xem, rốt cuộc Ngải An Tâm làm thế nào mà đạt được tốc độ như vậy.
Ở bên kia, Ngải An Tâm cũng bắt đầu vòng thử luyện thứ ba. Trong nháy mắt các binh sĩ mặc áo giáp đồng thau xuất hiện, chỉ thấy Ngải An Tâm nhẹ nhàng nâng thân kiếm lên, sau khi chú ý tới ánh mắt của La Chinh thì cười ngọt ngào một cái. Trường kiếm màu xanh biếc của nàng rung động một cái, ngay sau đó tất cả các binh sĩ mặc áo giáp đồng thau liền run rẩy dữ dội, rồi trực tiếp nổ tung. Tất cả binh lính mặc áo giáp liền tan vào không gian mộng ảo chỉ trong nháy mắt!
“Phương pháp công kích này...” La Chinh hơi sững sờ, hắn không biết Ngải An Tâm đã làm như thế nào, nhưng dùng cách này thì chẳng trách có thể thông qua thử luyện nhanh chóng như vậy.
Ngay vào lúc này, những binh sĩ mặc áo giáp đồng thau kia đã tiến tới chỗ đài cao mà La Chinh đứng. Bây giờ, hắn mới tập trung tinh thần, nghênh đón những binh sĩ mặc áo giáp đồng thau này.