Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1068
Chương 1068: Khiêu chiến
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Giới chủ Lạc Nhật gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng. Nhiều khi ánh mắt của võ giả cũng rất quan trọng.
Ông ta đưa tay, nhẹ nhàng ném cây Hàn Mai Cổ Huyết Thương ra. Cây thương trắng kia xoay tròn một vòng, rồi bay thẳng về phía La Chinh.
La Chinh dùng một tay bắt lấy Hàn Mai Cổ Huyết Thương, xem xét một chút. Lúc này, hắn mới phát hiện ra trên cán thương có những đường vân hoa mai chìm.
Lòng bàn tay hắn bắn ra một tia khí hỗn độn, lặng lẽ chui vào trong Hàn Mai Cổ Huyết Thương!
Ngay sau đó, những đường vân hoa mai trên cán thương dần hiện ra, hóa thành một từng bông hoa mai màu máu. Màu máu tươi đẹp, đồng thời lại toát ra khí tức viễn3cổ mênh mông. Hàn Mai Cổ Huyết Thương này có hai chữ “cổ huyết”, chắc cũng là vật có lai lịch không tầm thường.
“A? Vì sao chân nguyên của ngươi... lại cô đọng như thế? Kích hoạt ra màu sắc hoa mai rực rỡ như thế?” Trên mặt Giới chủ Lạc Nhật là vẻ kỳ quái.
Ông có tu vi Giới Chủ, nên ngưng luyện ra chân nguyên cũng cô đọng hơn nhiều so với chân nguyên của một tên nhóc Sinh Tử Cảnh. Nhưng ông không thể kích hoạt cổ huyết bên trong được đến mức này. Làm sao La Chinh lại làm được như vậy?
Trừ phi bản thân La Chinh cũng có một tia cổ huyết, có thể hỗ trợ với cổ huyết trong thương này thì mới có thể làm được.
Nhưng rõ ràng,1Giới chủ Lạc Nhật không hề cảm nhận được bất kỳ tia khí tức cổ huyết nào từ người La Chinh, thế nên ông ta vô cùng buồn bực...
Có điều, ít nhiều gì thì mỗi thiên tài đều có bí mật của mình, La Chinh dựa vào cơ thể của mình mà bay qua ba vạn sáu nghìn dặm, rốt cuộc hắn đã dựa vào năng lực gì để đi được khoảng cách xa như vậy? Điều này vốn đã khiến người ta khó lòng phỏng đoán, ông cũng sẽ không hỏi.
Nhóm Cung chủ khác nhìn trường thương trong tay La Chinh thì cũng có chút hâm mộ.
Vũ khí trong tay nhóm Cung chủ này có lẽ cũng có thứ hạng tương đương với thương của La Chinh. Nhưng tên nhóc La Chinh với tu6vi này đã có được vũ khí lợi hại như thế, sao có thể không khiến người ta hâm mộ?
“Giới chủ Lạc Nhật, phần thưởng ba vạn dặm là cái gì?” Vân Lạc không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục nói.
Giới chủ Lạc Nhật cười, rồi thừa nước đục thả câu: “Chờ sau khi truyền thừa Tân Hỏa kết thúc, tự nhiên ta sẽ nói với La Chinh!”
Không giống như tháp Linh Lung của Thiên Vị tộc, truyền thừa Tân Hỏa chính xác là một nơi thử luyện thuần túy. Những thử luyện ở đây được chia làm hai phần. Phần thứ nhất dĩ nhiên là tháp kết giới Nhất Niệm, phần thứ hai chính là “khiêu chiến mộng ảo”.
Sau khi hạ xuống từ trên mái nhà, hai người La Chinh và Ngải An Tâm4liền quay về với những võ giả kia.
La Chinh tìm một góc ngồi xuống, Ngải An Tâm liền ngồi bên cạnh hắn.
Không ít võ giả mười ba cung nhớ tới lúc lĩnh hội quy tắc khắc trên viên đá trước đây, bây giờ họ đã hiểu vì sao Ngải An Tâm chỉ cho La Chinh ngồi bên cạnh nàng.
Sau khi nghĩ kỹ, bọn họ chỉ có thể cảm thán trong lòng. Chính xác thì trong thế hệ trẻ, người có tư cách ngồi bên cạnh Ngải An Tâm không nhiều, nhưng tất nhiên La Chinh là một trong số đó...
Lúc này, ông lão áo vải kia đang trôi nổi giữa không trung, một giọng già nua ung dung truyền đến.
“Các vị võ giả mười ba cung, tiếp theo sẽ tiến vào không gian mộng ảo!3Sắp tới, chiến trường mộng ảo sẽ mở ra, lần thử luyện không gian mộng ảo này cũng là một lần diễn tập cho chiến trường mộng ảo, mọi người hãy nỗ lực đi!”
Nói xong, ông lão áo vải đi phía trước dẫn đường, võ giả mười ba cung cũng nhao nhao đứng dậy đi theo sau.
Sắc mặt Ngải An Tâm vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng lại hơi không kiềm chế được kích động!
Ở tháp kết giới Nhất Niệm, nàng đã thua.
Nhưng thử luyện trong không gian mộng ảo tiếp theo, nàng nhất định phải thắng!
Việc Ngải An Tâm thỏa hiệp, thoải mái nhận thua là một việc vô cùng khó khăn. Sau khi xác định mệnh cách của mình, nàng luôn nỗ lực gấp mười lần so với những võ giả khác!
Trận này, nàng tuyệt đối không chấp nhận chỉ là nhân vật phụ. Có lẽ La Chinh là chướng ngại mà ông trời đã an bài cho nàng. Nếu không, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Hết lần này tới lần khác, La Chinh đều xuất hiện, đã vậy lại càng yêu nghiệt hơn nàng!
Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi!
Nhìn bóng lưng La Chinh, ánh mắt Ngải An Tâm lấp lánh lòng quyết tâm mãnh liệt. Nàng vô tình tỏa ra một khí thế quyết đoán, khiến những võ giả khác đều nhìn về phía nàng.
Chỉ có La Chinh là không quay đầu lại. Hắn vẫn ngẩng đầu bước đi phía trước Ngải An Tâm, nhưng khóe miệng cũng hơi cong lên.
Không gian mộng ảo được thiết lập trong một điện cổ trên đảo Trường Tô, cách tháp kết giới Nhất Niệm không xa, vậy nên mọi người cũng nhanh chóng đi tới đích.
“Hai trăm người tập hợp thành một đội! Tiến vào trong không gian mộng ảo tiếp nhận thử luyện.” Nói xong, ông lão áo vải lấy ra một danh sách, thuận tiện dùng ngón tay vẽ một nét bên trên danh sách, trên đó liền hiện ra tên của hai trăm võ giả.
Ngay sau đó, từng cái tên màu vàng hiện trên đỉnh đầu của mọi người.
Đám võ giả nhìn thấy tên mình thì nhao nhao ra khỏi hàng, bóng dáng nhoáng lên rồi tiến vào trong điện cổ.
Vào trong, họ lập tức khoanh chân ngồi xuống...
La Chinh mới tiến vào không gian mộng ảo một lần, cũng biết rõ sau khi bọn họ ngồi xuống như vậy thì cái bóng của mình liền được đưa vào trong không gian mộng ảo.
Lúc này, La Chinh nhìn Ngải An Tâm bên cạnh.
Ngải An Tâm chủ động hỏi: “Muốn hỏi cái gì? Lẽ nào ngươi chưa từng vào không gian mộng ảo à?”
Nàng đã biết La Chinh là một người phi thăng, hơn nữa khoảng thời gian phi thăng lên đây cũng rất ngắn, nhiều khả năng chưa từng vào không gian mộng ảo.
La Chinh lắc đầu nói: “Vào một lần rồi, nhưng ta muốn hỏi chiến trường mộng ảo kia là cái gì?”
Ngải An Tâm cười nhẹ: “Chắc phải mấy năm nữa chiến trường mộng ảo mới có thể mở ra!”
“Sau khi mở ra thì sao?” La Chinh hỏi.
“Rất đơn giản. Trên chiến trường mộng ảo, ngươi sẽ được đối mặt với toàn bộ các thiên tài trong vũ trụ, truyền nhân của Giới chủ, truyền nhân của Thiên Tôn, còn có một số thiên tài tuyệt thế ẩn dật nữa.” Ngải An Tâm cười nói: “Thực ra ta cũng chưa từng gặp bao giờ, nói cách khác là cũng chưa từng thấy hết toàn bộ sinh linh của diễn kỷ này!”
“Chưa từng thấy hết toàn bộ sinh linh trong diễn kỷ này?” Trong lòng La Chinh hơi kinh hãi.
Một diễn kỷ chính là ba tỷ sáu trăm triệu năm. Nghe nói khi diễn kỷ kết thúc thì thường sẽ tuyệt chủng hết.
Toàn bộ sinh linh trong vũ trụ đều sẽ bị hủy diệt, sau đó một lần nữa được tổ chức lại, chờ đến diễn kỷ tiếp theo mới dần dần có sinh cơ...
Vũ trụ này là một diễn kỷ, một diễn kỷ không ngừng tuần hoàn, không biết đã qua bao nhiêu diễn kỷ rồi.
Khi một diễn kỷ kết thúc thì thậm chí ngay cả Thiên Đạo cũng bị vỡ nát, giống như mảnh vỡ Thiên Đạo của La Chinh chính là mảnh vỡ của Thiên Đạo ở diễn kỷ trước.
Chỉ rất ít cường giả tuyệt thế mới có thể sống từ diễn kỷ trước đến diễn kỷ kế tiếp, vượt qua đại nạn diệt chủng.
“Có gì kỳ lạ đâu. Nghe nói, chiến trường mộng ảo vốn được mở ra theo Đại Thế Chi Tranh. Nói cách khác, chiến trường mộng ảo chính là mở màn cho Đại Thế Chi Tranh!” Ngải An Tâm cảm thấy đây đều là những hiểu biết thông thường, nhưng vì La Chinh nên nàng nói rõ hơn một chút.
“Ta hiểu rồi.” La Chinh gật đầu.
Bây giờ mọi người đều đang chú ý vào thử luyện trong điện cổ.
Dưới sự sắp xếp của ông lão áo vải, có người đã sắp ra từng dãy Tín Khuê, để mọi người có thể nhìn tình hình của cuộc thử luyện bên trong.
Hai trăm người đồng thời tiến vào không gian mộng ảo, chắc chắn không thể để mọi người giao đấu cùng một chỗ được.
Sau khi Tín Khuê được treo lên, La Chinh mới nhìn rõ. Thì ra sau khi tiến vào không gian mộng ảo, những võ giả này đều không ngừng tiếp nhận khiêu chiến!
Chỉ trong một thời gian ngắn đã có võ giả bị loại, cái bóng kia chết trong không gian mộng ảo, sau khi bản thể mở mắt ra thì cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi điện cổ.
Mà thời gian càng dài, độ khó của trận khiêu chiến càng cao, người rời đi cũng càng lúc càng nhiều.
Người cuối cùng kiên trì chừng mười một vòng khiêu chiến thì cái bóng trong không gian mộng ảo mới bỏ mạng. Khi hắn mở mắt ra, phát hiện trong điện cổ chỉ còn lại mình mình thì trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Sau khi toàn bộ hai trăm người này rời khỏi điện cổ, ông lão áo vải liền lắc đầu: “Kết quả tốt nhất cũng chỉ qua được mười một vòng khiêu chiến. Quá kém, quá kém...”
Rõ ràng, ông lão áo vải đánh giá hai trăm người này không cao, ngay cả người đứng đầu là ai cũng không hề nhắc tới.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ông ta đưa tay, nhẹ nhàng ném cây Hàn Mai Cổ Huyết Thương ra. Cây thương trắng kia xoay tròn một vòng, rồi bay thẳng về phía La Chinh.
La Chinh dùng một tay bắt lấy Hàn Mai Cổ Huyết Thương, xem xét một chút. Lúc này, hắn mới phát hiện ra trên cán thương có những đường vân hoa mai chìm.
Lòng bàn tay hắn bắn ra một tia khí hỗn độn, lặng lẽ chui vào trong Hàn Mai Cổ Huyết Thương!
Ngay sau đó, những đường vân hoa mai trên cán thương dần hiện ra, hóa thành một từng bông hoa mai màu máu. Màu máu tươi đẹp, đồng thời lại toát ra khí tức viễn3cổ mênh mông. Hàn Mai Cổ Huyết Thương này có hai chữ “cổ huyết”, chắc cũng là vật có lai lịch không tầm thường.
“A? Vì sao chân nguyên của ngươi... lại cô đọng như thế? Kích hoạt ra màu sắc hoa mai rực rỡ như thế?” Trên mặt Giới chủ Lạc Nhật là vẻ kỳ quái.
Ông có tu vi Giới Chủ, nên ngưng luyện ra chân nguyên cũng cô đọng hơn nhiều so với chân nguyên của một tên nhóc Sinh Tử Cảnh. Nhưng ông không thể kích hoạt cổ huyết bên trong được đến mức này. Làm sao La Chinh lại làm được như vậy?
Trừ phi bản thân La Chinh cũng có một tia cổ huyết, có thể hỗ trợ với cổ huyết trong thương này thì mới có thể làm được.
Nhưng rõ ràng,1Giới chủ Lạc Nhật không hề cảm nhận được bất kỳ tia khí tức cổ huyết nào từ người La Chinh, thế nên ông ta vô cùng buồn bực...
Có điều, ít nhiều gì thì mỗi thiên tài đều có bí mật của mình, La Chinh dựa vào cơ thể của mình mà bay qua ba vạn sáu nghìn dặm, rốt cuộc hắn đã dựa vào năng lực gì để đi được khoảng cách xa như vậy? Điều này vốn đã khiến người ta khó lòng phỏng đoán, ông cũng sẽ không hỏi.
Nhóm Cung chủ khác nhìn trường thương trong tay La Chinh thì cũng có chút hâm mộ.
Vũ khí trong tay nhóm Cung chủ này có lẽ cũng có thứ hạng tương đương với thương của La Chinh. Nhưng tên nhóc La Chinh với tu6vi này đã có được vũ khí lợi hại như thế, sao có thể không khiến người ta hâm mộ?
“Giới chủ Lạc Nhật, phần thưởng ba vạn dặm là cái gì?” Vân Lạc không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục nói.
Giới chủ Lạc Nhật cười, rồi thừa nước đục thả câu: “Chờ sau khi truyền thừa Tân Hỏa kết thúc, tự nhiên ta sẽ nói với La Chinh!”
Không giống như tháp Linh Lung của Thiên Vị tộc, truyền thừa Tân Hỏa chính xác là một nơi thử luyện thuần túy. Những thử luyện ở đây được chia làm hai phần. Phần thứ nhất dĩ nhiên là tháp kết giới Nhất Niệm, phần thứ hai chính là “khiêu chiến mộng ảo”.
Sau khi hạ xuống từ trên mái nhà, hai người La Chinh và Ngải An Tâm4liền quay về với những võ giả kia.
La Chinh tìm một góc ngồi xuống, Ngải An Tâm liền ngồi bên cạnh hắn.
Không ít võ giả mười ba cung nhớ tới lúc lĩnh hội quy tắc khắc trên viên đá trước đây, bây giờ họ đã hiểu vì sao Ngải An Tâm chỉ cho La Chinh ngồi bên cạnh nàng.
Sau khi nghĩ kỹ, bọn họ chỉ có thể cảm thán trong lòng. Chính xác thì trong thế hệ trẻ, người có tư cách ngồi bên cạnh Ngải An Tâm không nhiều, nhưng tất nhiên La Chinh là một trong số đó...
Lúc này, ông lão áo vải kia đang trôi nổi giữa không trung, một giọng già nua ung dung truyền đến.
“Các vị võ giả mười ba cung, tiếp theo sẽ tiến vào không gian mộng ảo!3Sắp tới, chiến trường mộng ảo sẽ mở ra, lần thử luyện không gian mộng ảo này cũng là một lần diễn tập cho chiến trường mộng ảo, mọi người hãy nỗ lực đi!”
Nói xong, ông lão áo vải đi phía trước dẫn đường, võ giả mười ba cung cũng nhao nhao đứng dậy đi theo sau.
Sắc mặt Ngải An Tâm vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng lại hơi không kiềm chế được kích động!
Ở tháp kết giới Nhất Niệm, nàng đã thua.
Nhưng thử luyện trong không gian mộng ảo tiếp theo, nàng nhất định phải thắng!
Việc Ngải An Tâm thỏa hiệp, thoải mái nhận thua là một việc vô cùng khó khăn. Sau khi xác định mệnh cách của mình, nàng luôn nỗ lực gấp mười lần so với những võ giả khác!
Trận này, nàng tuyệt đối không chấp nhận chỉ là nhân vật phụ. Có lẽ La Chinh là chướng ngại mà ông trời đã an bài cho nàng. Nếu không, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Hết lần này tới lần khác, La Chinh đều xuất hiện, đã vậy lại càng yêu nghiệt hơn nàng!
Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi!
Nhìn bóng lưng La Chinh, ánh mắt Ngải An Tâm lấp lánh lòng quyết tâm mãnh liệt. Nàng vô tình tỏa ra một khí thế quyết đoán, khiến những võ giả khác đều nhìn về phía nàng.
Chỉ có La Chinh là không quay đầu lại. Hắn vẫn ngẩng đầu bước đi phía trước Ngải An Tâm, nhưng khóe miệng cũng hơi cong lên.
Không gian mộng ảo được thiết lập trong một điện cổ trên đảo Trường Tô, cách tháp kết giới Nhất Niệm không xa, vậy nên mọi người cũng nhanh chóng đi tới đích.
“Hai trăm người tập hợp thành một đội! Tiến vào trong không gian mộng ảo tiếp nhận thử luyện.” Nói xong, ông lão áo vải lấy ra một danh sách, thuận tiện dùng ngón tay vẽ một nét bên trên danh sách, trên đó liền hiện ra tên của hai trăm võ giả.
Ngay sau đó, từng cái tên màu vàng hiện trên đỉnh đầu của mọi người.
Đám võ giả nhìn thấy tên mình thì nhao nhao ra khỏi hàng, bóng dáng nhoáng lên rồi tiến vào trong điện cổ.
Vào trong, họ lập tức khoanh chân ngồi xuống...
La Chinh mới tiến vào không gian mộng ảo một lần, cũng biết rõ sau khi bọn họ ngồi xuống như vậy thì cái bóng của mình liền được đưa vào trong không gian mộng ảo.
Lúc này, La Chinh nhìn Ngải An Tâm bên cạnh.
Ngải An Tâm chủ động hỏi: “Muốn hỏi cái gì? Lẽ nào ngươi chưa từng vào không gian mộng ảo à?”
Nàng đã biết La Chinh là một người phi thăng, hơn nữa khoảng thời gian phi thăng lên đây cũng rất ngắn, nhiều khả năng chưa từng vào không gian mộng ảo.
La Chinh lắc đầu nói: “Vào một lần rồi, nhưng ta muốn hỏi chiến trường mộng ảo kia là cái gì?”
Ngải An Tâm cười nhẹ: “Chắc phải mấy năm nữa chiến trường mộng ảo mới có thể mở ra!”
“Sau khi mở ra thì sao?” La Chinh hỏi.
“Rất đơn giản. Trên chiến trường mộng ảo, ngươi sẽ được đối mặt với toàn bộ các thiên tài trong vũ trụ, truyền nhân của Giới chủ, truyền nhân của Thiên Tôn, còn có một số thiên tài tuyệt thế ẩn dật nữa.” Ngải An Tâm cười nói: “Thực ra ta cũng chưa từng gặp bao giờ, nói cách khác là cũng chưa từng thấy hết toàn bộ sinh linh của diễn kỷ này!”
“Chưa từng thấy hết toàn bộ sinh linh trong diễn kỷ này?” Trong lòng La Chinh hơi kinh hãi.
Một diễn kỷ chính là ba tỷ sáu trăm triệu năm. Nghe nói khi diễn kỷ kết thúc thì thường sẽ tuyệt chủng hết.
Toàn bộ sinh linh trong vũ trụ đều sẽ bị hủy diệt, sau đó một lần nữa được tổ chức lại, chờ đến diễn kỷ tiếp theo mới dần dần có sinh cơ...
Vũ trụ này là một diễn kỷ, một diễn kỷ không ngừng tuần hoàn, không biết đã qua bao nhiêu diễn kỷ rồi.
Khi một diễn kỷ kết thúc thì thậm chí ngay cả Thiên Đạo cũng bị vỡ nát, giống như mảnh vỡ Thiên Đạo của La Chinh chính là mảnh vỡ của Thiên Đạo ở diễn kỷ trước.
Chỉ rất ít cường giả tuyệt thế mới có thể sống từ diễn kỷ trước đến diễn kỷ kế tiếp, vượt qua đại nạn diệt chủng.
“Có gì kỳ lạ đâu. Nghe nói, chiến trường mộng ảo vốn được mở ra theo Đại Thế Chi Tranh. Nói cách khác, chiến trường mộng ảo chính là mở màn cho Đại Thế Chi Tranh!” Ngải An Tâm cảm thấy đây đều là những hiểu biết thông thường, nhưng vì La Chinh nên nàng nói rõ hơn một chút.
“Ta hiểu rồi.” La Chinh gật đầu.
Bây giờ mọi người đều đang chú ý vào thử luyện trong điện cổ.
Dưới sự sắp xếp của ông lão áo vải, có người đã sắp ra từng dãy Tín Khuê, để mọi người có thể nhìn tình hình của cuộc thử luyện bên trong.
Hai trăm người đồng thời tiến vào không gian mộng ảo, chắc chắn không thể để mọi người giao đấu cùng một chỗ được.
Sau khi Tín Khuê được treo lên, La Chinh mới nhìn rõ. Thì ra sau khi tiến vào không gian mộng ảo, những võ giả này đều không ngừng tiếp nhận khiêu chiến!
Chỉ trong một thời gian ngắn đã có võ giả bị loại, cái bóng kia chết trong không gian mộng ảo, sau khi bản thể mở mắt ra thì cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi điện cổ.
Mà thời gian càng dài, độ khó của trận khiêu chiến càng cao, người rời đi cũng càng lúc càng nhiều.
Người cuối cùng kiên trì chừng mười một vòng khiêu chiến thì cái bóng trong không gian mộng ảo mới bỏ mạng. Khi hắn mở mắt ra, phát hiện trong điện cổ chỉ còn lại mình mình thì trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Sau khi toàn bộ hai trăm người này rời khỏi điện cổ, ông lão áo vải liền lắc đầu: “Kết quả tốt nhất cũng chỉ qua được mười một vòng khiêu chiến. Quá kém, quá kém...”
Rõ ràng, ông lão áo vải đánh giá hai trăm người này không cao, ngay cả người đứng đầu là ai cũng không hề nhắc tới.