Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1054
Chương 1054: Nối đuôi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Lực quy tắc này tích trữ rất nhiều loại quy tắc khác nhau.”
La Chinh ngẩng đầu nhìn về phía trước. Quy tắc trước mặt tạo thành một luồng gió lốc rất mạnh, gần như bao trùm mọi góc ngách của tháp kết giới Nhất Niệm.
Cho dù chỉ vừa mới tiến vào, nhưng mọi người cũng đã cảm nhận được uy thế cường đại của nó. Không ít người vội vàng vận chuyển chân nguyên hộ thể để bảo vệ mình...
Chỉ có rất ít người không sử dụng chân nguyên để hộ thể, ví dụ như Tiết Mộc Dương, Ngải An Tâm của thiên cung Vân Miểu và một số thiên tài siêu cấp của mười hai Thiên cung còn lại.
Về phần3La Chinh, hắn cũng không dùng chân nguyên hộ thể. Không phải là hắn không muốn, mà là hắn không có chân nguyên. Mặc dù khí hỗn độn rất giống với chân nguyên, nhưng xét theo mức độ nào đó thì nó cũng được coi là phiên bản nâng cấp của chân nguyên, chỉ là cuối cùng lại không thể bộc phát ra ngoài như chân nguyên.
Hoặc có thể nói, La Chinh không biết được phương pháp này.
Võ giả mười ba cung được thu nhận từ rất nhiều Đại Giới. Nếu đặt trong bất kỳ thánh địa thập phẩm nào thì bọn họ cũng đều là nhân vật trung tâm. Vậy nên trong tình huống trước mắt, tất nhiên ai cũng1có tâm tư so đấu.
Nhìn thấy Tiết Mộc Dương, Ngải An Tâm không mở chân nguyên hộ thể, nhưng vẫn dễ dàng thích ứng với gió lốc quy tắc, trong lòng mọi người tất nhiên cũng chịu thua.
Nhưng bọn họ thấy La Chinh mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, vậy mà cũng không triển khai chân nguyên hộ thể, thế nên ánh mắt họ cũng hiện lên vẻ khinh thường.
“Bây giờ thì còn gắng gượng chống đỡ, lát nữa không sống qua được một trăm dặm thì mới mất mặt.”
“Ha ha, đúng là chẳng nơi đâu thiếu được mấy người giả làm hảo hán...”
Trong tháp kết giới Nhất Niệm không hề so đấu tốc độ. Thế nên sau khi6tiến vào, mọi người đều không nhanh thì chậm, bắt đầu đi vào sâu bên trong.
Ban đầu, mọi người đều rất tập trung, nhưng theo thời gian dần trôi, mấy nghìn người bắt đầu tạo thành một hàng dài, dần dần trở nên phân tán.
Gió lốc quy tắc không ngừng thổi bên tai, thỉnh thoảng còn có mấy luồng quy tắc hệ Hỏa ngưng kết lại, tạo thành một ngọn lửa to bằng quả đấm, đánh thẳng vào người La Chinh, truyền đến một cảm giác nóng rát.
Hoặc mấy luồng quy tắc hệ Phong va chạm vào nhau, tạo thành những luồng đao gió nhỏ mà thổi qua...
Tốc độ của La Chinh cũng không nhanh, ánh mắt hắn hờ hững, im4lặng đánh giá thế giới tràn ngập đủ loại quy tắc này.
Những lực quy tắc này cũng không dung hợp với nhau, chúng chỉ đan xen lại với nhau sau khi bị đánh nát.
Đúng lúc này, La Chinh lại chú ý đến một việc. Có mấy luồng quy tắc thời gian ngưng tụ lại với nhau, biến thành một quả cầu nhỏ bay thẳng về phía hắn.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng đâm vào quả cầu. Khi ngón tay đâm vào quả cầu đó, tốc độ bỗng nhiên chậm lại. Nhưng hắn lại lặng lẽ vận chuyển quy tắc thời gian, sau đó hoàn toàn triệt tiêu giới hạn của quy tắc thời gian này. Quả cầu quy tắc thời gian3nho nhỏ đó vỡ vụn như bọt xà phòng.
“Những quy tắc thời gian này quấn lấy nhau, khiến mình có một cảm giác rất quen thuộc.” Sau khi La Chinh tiến vào tháp kết giới, điều mà hắn để ý chính là cảm giác quen thuộc này.
Nhưng nghĩ cả nửa ngày đến nơi mà hắn cũng không nghĩ ra cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu.
Ngải An Tâm đã vọt đến đầu đội ngũ từ lâu, còn La Chinh thì rớt lại tít phía sau. Phía sau còn có một số võ giả đang nhanh chóng tăng tốc, bọn họ còn vượt qua cả La Chinh.
Khi đi ngang qua La Chinh, trên mặt đám võ giả này đầy vẻ kinh ngạc.
“Tên nhóc này không sử dụng chân nguyên hộ thể? Như vậy thì tiến vào trong gió lốc quy tắc sẽ rất khó khăn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Không ít người thầm nghĩ như vậy.
Đương nhiên La Chinh sẽ không để ý đến ánh mắt của người ngoài. Hắn vẫn duy trì tốc độ mình.
Đối với võ giả có tu vi như hắn, tốc độ phi hành sẽ rất nhanh. Nếu không có gió lốc quy tắc, khoảng cách nghìn dặm đối với bọn họ cũng chỉ khoảng ba nén nhang là cùng.
Nhưng càng đi sâu, gió lốc quy tắc lại càng khủng bố hơn, đương nhiên tốc độ cũng sẽ giảm xuống.
Bên ngoài tháp kết giới Nhất Niệm, trên sân thượng có kiến trúc cổ kính, các Cung chủ, Phó cung chủ của các thiên cung ngồi quây quanh một cái bàn lớn. Ông lão áo vải ngồi chính giữa cái bàn. Tất cả đều nhìn chăm chú vào những gì phát sinh trong tháp.
“Có mấy đứa bắt đầu tăng tốc rồi kìa.” Ông lão áo vải thản nhiên nói.
Một vị Cung chủ bật cười: “Người đi đầu hình như là Phương Hiểu Băng của thiên cung Hàn Võ ta. Ha ha, xem ra trong cuộc so tài một nghìn dặm này, Phương Hiểu Băng sẽ về đầu tiên.”
“Cái gì mà đầu tiên hay không. Đây cũng không phải cuộc so tốc độ, mà so xem ai có thể kiên trì đi được khoảng cách xa nhất, khi đó mới có thể cười đến cuối cùng.” Một vị Cung chủ khác phản bác.
Ông lão áo vải lên tiếng: “Trong truyền thừa Tân Hỏa lần này, ta coi trọng nhất là cô bé kia.”
Nói xong, ông ta chỉ về phía xa, ánh mắt của rất nhiều Cung chủ rơi vào người Ngải An Tâm.
“Thiên cung Vân Miểu?”
“Cô bé này hình như là Ngải An Tâm?”
“Đúng là có tiềm lực, nhưng bây giờ đã đưa ra kết luận thì có vẻ hơi sớm.”
Ngải An Tâm quả thật rất xuất sắc, nhưng trong mười hai thiên cung còn lại cũng có một số thiên tài siêu cấp, bọn họ sẽ không bị đánh bại một cách dễ dàng.
Ông lão áo vải vẫn lắc đầu, kiên định nói: “Các người cũng biết đấy, lão hủ nhìn người rất chuẩn. Ngải An Tâm này quá ưu tú, độ ưu tú của cô bé vượt qua ý nghĩa của hai chữ thiên tài.”
Nghe xong, sắc mặt các vị Cung chủ khác đều không dễ nhìn. Dù sao thì mười ba thiên cung vẫn luôn sánh vai nhau cùng tồn tại. Mỗi lần so đấu trong truyền thừa Tân Hỏa vẫn có thắng thua, nhưng chênh lệch không lớn.
“Ngải An Tâm là đồ đệ của Tiêu Đạo Lai, có mệnh Đại Thế Chi Tranh, thế nên xuất sắc như vậy cũng không lạ. Thật ra, nghiêm túc mà nói thì cô bé không được coi là võ giả của thiên cung Vân Miểu. Chẳng qua là Tiêu Đạo Lai nhất thời nghĩ ra, để cô bé tham gia truyền thừa Tân Hỏa mà thôi.” Một vị Cung chủ thản nhiên nói.
“Thì ra là thế...”
“Mệnh Đại Thế Chi Tranh, may mắn ngập trời, thiên tài bình thường khó mà chống lại...”
Các vị Cung chủ khác nghe xong thì thầm phào một hơi, trong lòng bọn họ đã cân bằng hơn một chút.
Vân Lạc gật đầu: “Đúng, Ngải An Tâm không phải là võ giả của Thiên cung Vân Miểu ta.”
Nàng cũng không đặt hy vọng lên người Ngải An Tâm, cho nên câu trả lời vẫn rất thản nhiên.
Đúng lúc này, ông lão áo vải lại dùng tay chỉ, cười nói: “Tên nhóc kia vẫn xếp cuối cùng.”
Mọi người dõi mắt nhìn theo, phát hiện La Chinh đang tụt lại cuối cùng.
Lúc này, mấy nghìn võ giả đã tạo thành một hàng dài mà tiến lên trong gió lốc quy tắc, duy chỉ có mình La Chinh là tụt lại cuối cùng, tất nhiên khiến mọi người phải chú ý.
Mấy vị Cung chủ đều bật cười. Tên nhóc này là võ giả đến chậm nhất. Khi đi trong tháp kết giới Nhất Niệm cũng là người đi cuối cùng, thực sự khiến người ta cảm thấy quái lạ.
Có một số Cung chủ thậm chí còn liếc mắt nhìn Vân Lạc, ánh mắt ẩn chứa vẻ mỉa mai.
“Tên nhóc này không cần chân nguyên hộ thể?”
“Thú vị đây. Không biết là vì nguyên nhân gì mà hắn lại tiến lên chậm như vậy?”
Ánh mắt Vân Lạc vẫn thản nhiên như trước. Nàng tin vào thực lực của La Chinh, chẳng qua nàng hơi tò mò, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
La Chinh vẫn duy trì tốc độ của mình. Các mảnh vỡ quy tắc vô cùng hỗn độn, hoàn toàn không có cách nào lĩnh ngộ được, đương nhiên hắn cũng sẽ không ở đây để lĩnh ngộ quy tắc căn bản.
Mà lúc này...
Mười võ giả đi đầu đã bước vào khoảng cách tám trăm dặm. Bọn họ đang hướng đến khoảng cách một nghìn dặm.
Người được hạng nhất đương nhiên cũng sẽ không có thêm phần thưởng nào. Nhưng được ông cụ tuyên đọc danh sách mười người đầu tiên vượt qua một nghìn dặm thì cũng là vinh dự cho thiên cung của họ.
Đương nhiên Ngải An Tâm sẽ không tranh thủ vinh dự cho thiên cung Vân Miểu, nhưng tính tình của nàng vốn kiêu ngạo, làm sao lại chịu thua người khác?
Nàng dùng tốc độ cực nhanh, vọt thẳng đi lên trong gió lốc quy tắc. Vị trí của nàng bây giờ là thứ ba, mà vị trí nàng muốn phải là vị trí thứ nhất...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
La Chinh ngẩng đầu nhìn về phía trước. Quy tắc trước mặt tạo thành một luồng gió lốc rất mạnh, gần như bao trùm mọi góc ngách của tháp kết giới Nhất Niệm.
Cho dù chỉ vừa mới tiến vào, nhưng mọi người cũng đã cảm nhận được uy thế cường đại của nó. Không ít người vội vàng vận chuyển chân nguyên hộ thể để bảo vệ mình...
Chỉ có rất ít người không sử dụng chân nguyên để hộ thể, ví dụ như Tiết Mộc Dương, Ngải An Tâm của thiên cung Vân Miểu và một số thiên tài siêu cấp của mười hai Thiên cung còn lại.
Về phần3La Chinh, hắn cũng không dùng chân nguyên hộ thể. Không phải là hắn không muốn, mà là hắn không có chân nguyên. Mặc dù khí hỗn độn rất giống với chân nguyên, nhưng xét theo mức độ nào đó thì nó cũng được coi là phiên bản nâng cấp của chân nguyên, chỉ là cuối cùng lại không thể bộc phát ra ngoài như chân nguyên.
Hoặc có thể nói, La Chinh không biết được phương pháp này.
Võ giả mười ba cung được thu nhận từ rất nhiều Đại Giới. Nếu đặt trong bất kỳ thánh địa thập phẩm nào thì bọn họ cũng đều là nhân vật trung tâm. Vậy nên trong tình huống trước mắt, tất nhiên ai cũng1có tâm tư so đấu.
Nhìn thấy Tiết Mộc Dương, Ngải An Tâm không mở chân nguyên hộ thể, nhưng vẫn dễ dàng thích ứng với gió lốc quy tắc, trong lòng mọi người tất nhiên cũng chịu thua.
Nhưng bọn họ thấy La Chinh mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, vậy mà cũng không triển khai chân nguyên hộ thể, thế nên ánh mắt họ cũng hiện lên vẻ khinh thường.
“Bây giờ thì còn gắng gượng chống đỡ, lát nữa không sống qua được một trăm dặm thì mới mất mặt.”
“Ha ha, đúng là chẳng nơi đâu thiếu được mấy người giả làm hảo hán...”
Trong tháp kết giới Nhất Niệm không hề so đấu tốc độ. Thế nên sau khi6tiến vào, mọi người đều không nhanh thì chậm, bắt đầu đi vào sâu bên trong.
Ban đầu, mọi người đều rất tập trung, nhưng theo thời gian dần trôi, mấy nghìn người bắt đầu tạo thành một hàng dài, dần dần trở nên phân tán.
Gió lốc quy tắc không ngừng thổi bên tai, thỉnh thoảng còn có mấy luồng quy tắc hệ Hỏa ngưng kết lại, tạo thành một ngọn lửa to bằng quả đấm, đánh thẳng vào người La Chinh, truyền đến một cảm giác nóng rát.
Hoặc mấy luồng quy tắc hệ Phong va chạm vào nhau, tạo thành những luồng đao gió nhỏ mà thổi qua...
Tốc độ của La Chinh cũng không nhanh, ánh mắt hắn hờ hững, im4lặng đánh giá thế giới tràn ngập đủ loại quy tắc này.
Những lực quy tắc này cũng không dung hợp với nhau, chúng chỉ đan xen lại với nhau sau khi bị đánh nát.
Đúng lúc này, La Chinh lại chú ý đến một việc. Có mấy luồng quy tắc thời gian ngưng tụ lại với nhau, biến thành một quả cầu nhỏ bay thẳng về phía hắn.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng đâm vào quả cầu. Khi ngón tay đâm vào quả cầu đó, tốc độ bỗng nhiên chậm lại. Nhưng hắn lại lặng lẽ vận chuyển quy tắc thời gian, sau đó hoàn toàn triệt tiêu giới hạn của quy tắc thời gian này. Quả cầu quy tắc thời gian3nho nhỏ đó vỡ vụn như bọt xà phòng.
“Những quy tắc thời gian này quấn lấy nhau, khiến mình có một cảm giác rất quen thuộc.” Sau khi La Chinh tiến vào tháp kết giới, điều mà hắn để ý chính là cảm giác quen thuộc này.
Nhưng nghĩ cả nửa ngày đến nơi mà hắn cũng không nghĩ ra cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu.
Ngải An Tâm đã vọt đến đầu đội ngũ từ lâu, còn La Chinh thì rớt lại tít phía sau. Phía sau còn có một số võ giả đang nhanh chóng tăng tốc, bọn họ còn vượt qua cả La Chinh.
Khi đi ngang qua La Chinh, trên mặt đám võ giả này đầy vẻ kinh ngạc.
“Tên nhóc này không sử dụng chân nguyên hộ thể? Như vậy thì tiến vào trong gió lốc quy tắc sẽ rất khó khăn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Không ít người thầm nghĩ như vậy.
Đương nhiên La Chinh sẽ không để ý đến ánh mắt của người ngoài. Hắn vẫn duy trì tốc độ mình.
Đối với võ giả có tu vi như hắn, tốc độ phi hành sẽ rất nhanh. Nếu không có gió lốc quy tắc, khoảng cách nghìn dặm đối với bọn họ cũng chỉ khoảng ba nén nhang là cùng.
Nhưng càng đi sâu, gió lốc quy tắc lại càng khủng bố hơn, đương nhiên tốc độ cũng sẽ giảm xuống.
Bên ngoài tháp kết giới Nhất Niệm, trên sân thượng có kiến trúc cổ kính, các Cung chủ, Phó cung chủ của các thiên cung ngồi quây quanh một cái bàn lớn. Ông lão áo vải ngồi chính giữa cái bàn. Tất cả đều nhìn chăm chú vào những gì phát sinh trong tháp.
“Có mấy đứa bắt đầu tăng tốc rồi kìa.” Ông lão áo vải thản nhiên nói.
Một vị Cung chủ bật cười: “Người đi đầu hình như là Phương Hiểu Băng của thiên cung Hàn Võ ta. Ha ha, xem ra trong cuộc so tài một nghìn dặm này, Phương Hiểu Băng sẽ về đầu tiên.”
“Cái gì mà đầu tiên hay không. Đây cũng không phải cuộc so tốc độ, mà so xem ai có thể kiên trì đi được khoảng cách xa nhất, khi đó mới có thể cười đến cuối cùng.” Một vị Cung chủ khác phản bác.
Ông lão áo vải lên tiếng: “Trong truyền thừa Tân Hỏa lần này, ta coi trọng nhất là cô bé kia.”
Nói xong, ông ta chỉ về phía xa, ánh mắt của rất nhiều Cung chủ rơi vào người Ngải An Tâm.
“Thiên cung Vân Miểu?”
“Cô bé này hình như là Ngải An Tâm?”
“Đúng là có tiềm lực, nhưng bây giờ đã đưa ra kết luận thì có vẻ hơi sớm.”
Ngải An Tâm quả thật rất xuất sắc, nhưng trong mười hai thiên cung còn lại cũng có một số thiên tài siêu cấp, bọn họ sẽ không bị đánh bại một cách dễ dàng.
Ông lão áo vải vẫn lắc đầu, kiên định nói: “Các người cũng biết đấy, lão hủ nhìn người rất chuẩn. Ngải An Tâm này quá ưu tú, độ ưu tú của cô bé vượt qua ý nghĩa của hai chữ thiên tài.”
Nghe xong, sắc mặt các vị Cung chủ khác đều không dễ nhìn. Dù sao thì mười ba thiên cung vẫn luôn sánh vai nhau cùng tồn tại. Mỗi lần so đấu trong truyền thừa Tân Hỏa vẫn có thắng thua, nhưng chênh lệch không lớn.
“Ngải An Tâm là đồ đệ của Tiêu Đạo Lai, có mệnh Đại Thế Chi Tranh, thế nên xuất sắc như vậy cũng không lạ. Thật ra, nghiêm túc mà nói thì cô bé không được coi là võ giả của thiên cung Vân Miểu. Chẳng qua là Tiêu Đạo Lai nhất thời nghĩ ra, để cô bé tham gia truyền thừa Tân Hỏa mà thôi.” Một vị Cung chủ thản nhiên nói.
“Thì ra là thế...”
“Mệnh Đại Thế Chi Tranh, may mắn ngập trời, thiên tài bình thường khó mà chống lại...”
Các vị Cung chủ khác nghe xong thì thầm phào một hơi, trong lòng bọn họ đã cân bằng hơn một chút.
Vân Lạc gật đầu: “Đúng, Ngải An Tâm không phải là võ giả của Thiên cung Vân Miểu ta.”
Nàng cũng không đặt hy vọng lên người Ngải An Tâm, cho nên câu trả lời vẫn rất thản nhiên.
Đúng lúc này, ông lão áo vải lại dùng tay chỉ, cười nói: “Tên nhóc kia vẫn xếp cuối cùng.”
Mọi người dõi mắt nhìn theo, phát hiện La Chinh đang tụt lại cuối cùng.
Lúc này, mấy nghìn võ giả đã tạo thành một hàng dài mà tiến lên trong gió lốc quy tắc, duy chỉ có mình La Chinh là tụt lại cuối cùng, tất nhiên khiến mọi người phải chú ý.
Mấy vị Cung chủ đều bật cười. Tên nhóc này là võ giả đến chậm nhất. Khi đi trong tháp kết giới Nhất Niệm cũng là người đi cuối cùng, thực sự khiến người ta cảm thấy quái lạ.
Có một số Cung chủ thậm chí còn liếc mắt nhìn Vân Lạc, ánh mắt ẩn chứa vẻ mỉa mai.
“Tên nhóc này không cần chân nguyên hộ thể?”
“Thú vị đây. Không biết là vì nguyên nhân gì mà hắn lại tiến lên chậm như vậy?”
Ánh mắt Vân Lạc vẫn thản nhiên như trước. Nàng tin vào thực lực của La Chinh, chẳng qua nàng hơi tò mò, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
La Chinh vẫn duy trì tốc độ của mình. Các mảnh vỡ quy tắc vô cùng hỗn độn, hoàn toàn không có cách nào lĩnh ngộ được, đương nhiên hắn cũng sẽ không ở đây để lĩnh ngộ quy tắc căn bản.
Mà lúc này...
Mười võ giả đi đầu đã bước vào khoảng cách tám trăm dặm. Bọn họ đang hướng đến khoảng cách một nghìn dặm.
Người được hạng nhất đương nhiên cũng sẽ không có thêm phần thưởng nào. Nhưng được ông cụ tuyên đọc danh sách mười người đầu tiên vượt qua một nghìn dặm thì cũng là vinh dự cho thiên cung của họ.
Đương nhiên Ngải An Tâm sẽ không tranh thủ vinh dự cho thiên cung Vân Miểu, nhưng tính tình của nàng vốn kiêu ngạo, làm sao lại chịu thua người khác?
Nàng dùng tốc độ cực nhanh, vọt thẳng đi lên trong gió lốc quy tắc. Vị trí của nàng bây giờ là thứ ba, mà vị trí nàng muốn phải là vị trí thứ nhất...