Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1045
Chương 1045: Đánh cờ với thần
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngải An Tâm bĩu môi. Tên La Chinh này đúng là người đến từ Hạ Giới nên chẳng biết gì cả.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chui vào đầu La Chinh, Huân nói: “Chính là Dịch Kiếm Thiên Tôn. Trong số các Thiên Tôn ở vũ trụ này, Dịch Kiếm Thiên Tôn cũng là người vô cùng mạnh. Kiếm của hắn cắm ở vị trí cao nhất trên đỉnh Sát Lục Kiếm Sơn! Sau này, có chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi ta, đừng hỏi nữ nhân này!”
Từ đáy lòng, Huân không thích nữ nhân này...
Chỉ là Huân không hiểu rõ chuyện nội bộ Nhân tộc lắm, ví dụ như về Tranh Hải giới rách nát này, hay là chuyện truyền thừa Tân Hỏa gì đó... Bởi dẫu sao3đây cũng là chuyện trong nội bộ liên minh.
Nhưng liên quan đến Dịch Kiếm Thiên Tôn và Sát Lục Kiếm Sơn thì sao nàng có thể không biết được?
La Chinh khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chú vào bài thơ trên tảng đá khổng lồ kia!
Mỗi một chữ trong bài thơ này đều to đến mười mấy trượng, mà càng tới gần thì càng cảm nhận được kiếm ý sắc bén ẩn chứa trong đó.
Lúc này, những võ giả phía trước đã lần lượt nghiêng đi, không nhìn thẳng vào những chữ này.
Nhưng ánh mắt La Chinh lại càng ngày càng chăm chú vào đó!
Khi hắn nhìn kỹ hơn, những con chữ này như thể đang động đậy, rồi sau đó, một luồng kiếm ý liền lao thẳng về phía La1Chinh!
Bóng dáng kiếm ý đó rất mờ, La Chinh chăm chú nhìn một lúc lâu mà cũng chỉ nhìn thấy những bóng dáng lờ mờ mà thôi.
Hắn không ra tay chống cự mà cứ để kiếm ý lao về phía mình. Khi kiếm ý xâm nhập vào người, cơ thể hắn liền sinh ra một cảm giác khó chịu vô cùng, tựa như thực sự bị ai đó đâm cho một nhát vậy.
Thì ra là vậy. Chẳng trách mọi người lại thấy khó chịu với mấy chữ này, ra là do những kiếm ý vô hình ở đây.
Nghĩ tới đó, ánh mắt La Chinh bỗng lóe lên tia sáng!
Những kiếm ý vô hình này cũng có thể giúp tôi luyện kiếm ý của mình lần nữa chăng?
Tuy trong lòng đoán thế, nhưng6La Chinh cũng chưa dám chắc hẳn. Dù vậy, hắn vẫn sẽ thử!
Ở phía trước, Vân Lạc vừa dẫn mọi người chuẩn bị đi vòng qua tảng đá lớn này, vừa quay lại nói với mọi người: “Mục đích của chuyến này ở phía sau tảng đá.” Nói xong, ánh mắt nàng lại dừng trên người La Chinh.
Ngải An Tâm cũng tò mò nhìn hắn hỏi: “Này, ngươi làm gì thế? Ngốc rồi à?”
Vân Lạc liếc mắt qua. Tuy nàng mặc kệ La Chinh, nhưng chuyện truyền thừa Tân Hỏa rất quan trọng, vậy mà không biết La Chinh đứng đần ra đó làm gì nữa?
“Sao thế, La Chinh?” Vân Lạc nhìn theo ánh mắt La Chinh rồi hỏi: “Những chữ này có vấn đề gì sao?”
La Chinh nói: “Ta muốn thử...”
“Thử4cái gì?” Vân Lạc tò mò hỏi.
Ngải An Tâm cũng rất tò mò, nhìn La Chinh bằng ánh mắt kỳ quái.
Lúc này La Chinh đã lấy thanh Lôi Phong U Thần Kiếm ra. Hắn cầm kiếm chỉ vào những chữ lớn này rồi nói: “Ta mơ hồ thấy một vài đường kiếm ý, nên muốn thử xem có thể mượn chúng để tôi luyện kiếm ý của bản thân hay không.”
Nghe La Chinh nói xong, con ngươi trong mắt Vân Lạc và Ngải An Tâm đều đột nhiên trừng lớn.
“Không thể nào! Truyền thuyết có thật sao?” Ngải An Tâm hét lên.
Ánh mắt Vân Lạc khi nhìn La Chinh cũng đầy vẻ phức tạp. Nói thật, khi dẫn La Chinh vào thiên cung Vân Miểu, Vân Lạc đã tự nhủ rằng, dù3có là chuyện gì thì đều có thể xảy ra trên người hắn, không cần quá ngạc nhiên! Thế nhưng, nàng không ngờ La Chinh mới tới thiên cung Vân Miểu một thời gian ngắn như vậy mà đã khiến nàng cảm thấy hơi khó thừa nhận rồi...
Thấy hai người phản ứng quá khích như vậy, La Chinh tỏ vẻ khó hiểu. Bởi vì hơi mất tập trung nên bóng dáng kiếm ý mờ ảo kia liền biến mất. Dường như phải vô cùng tập trung mới có thể nhìn thấy được những kiếm ý này!
“Sao thế?” La Chinh kỳ quái hỏi.
Vân Lạc không trả lời câu hỏi của La Chinh, mà hỏi tiếp: “Ngươi thật sự có thể nhìn thấy những kiếm ý này ư? Trông như thế nào?”
Ngải An Tâm cũng nhìn chằm chằm vào La Chinh, nhưng không nói gì, bởi Vân Lạc đã hỏi hết những thứ nàng muốn hỏi rồi.
“Là từng luồng kiếm ý màu trắng...” La Chinh cố gắng miêu tả, “Dài khoảng hai thước, rất ngắn.”
Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay La Chinh dài tận năm thước, gấp đôi so với bóng kiếm màu trắng này.
Vân Lạc gật đầu, thở dài: “Quả thực là Dịch Thần Kiếm hai thước của Dịch Kiếm Thiên Tôn. Dịch Thần Kiếm... dài hai thước rưỡi, màu trắng, được mệnh danh là Kiếm Tôn có thể đánh cờ với thần...”
Ngải An Tâm bĩu môi, nàng tin lời La Chinh hơn là Vân Lạc. Khi nãy, trong giọng điệu Vân Lạc hỏi La Chinh còn kèm theo một chút hoài nghi, nhưng suốt chuyến đi này, Ngải An Tâm đã sớm biết La Chinh chẳng hề biết gì về Tranh Hải giới, thậm chí còn chẳng biết Dịch Kiếm Thiên Tôn là ai, thế nên càng không thể nào biết được truyền thuyết kia.”
Đương nhiên cũng không thể nào soạn ra một câu chuyện để lừa các nàng được.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Vân Lạc, La Chinh mới hỏi: “Rốt cuộc các ngươi bị sao vậy?”
“Mặc dù chuyện này xảy ra trong nội bộ Nhân tộc, nhưng truyền thuyết kia cũng rất nổi tiếng.” Bấy giờ Huân bèn nói cho La Chinh.
Thiên Tôn này lấy tên là Dịch Kiếm, bởi vì kiếm pháp của hắn được xưng là có thể đánh cờ với thần*.
* Dịch (奕) trong Dịch Kiếm nghĩa là đánh cờ.
Chỉ có điều, Dịch Kiếm Thiên Tôn không có truyền nhân, mà kiếm pháp của hắn cũng đã biến mất theo hắn, từ đó không còn xuất hiện nữa...
Theo truyền thuyết, Dịch Kiếm Thiên Tôn đã khắc kiếm pháp của mình trong một bài thơ. Bài thơ này có lẽ chính là bài thơ trên tảng đá lớn trước mặt.
Nếu có thể nhìn thấy kiếm ý của hắn trong bài thơ này thì sẽ lĩnh ngộ được kiếm pháp Dịch Kiếm của hắn, cũng coi như kế thừa y bát của hắn...
Truyền thuyết này đã từng nổi tiếng một thời.
Vô số kiếm khách đã tiêu tốn hết tích cóp cả đời, thậm chí còn lâm vào cảnh khốn cùng chỉ vì xem bài thơ này để ngộ ra tuyệt học cả đời của Dịch Kiếm Thiên Tôn. Đây chính là kiếm pháp có thể đánh cờ với thần, là tuyệt học cả đời của chủ nhân Sát Lục Kiếm Sơn!
Điều này đủ để khiến tất cả các kiếm khách đều điên cuồng.
Huân nói nửa đoạn đầu cho La Chinh nghe, còn đoạn sau đó là Vân Lạc nói. Vân Lạc chỉ vào hòn đảo nhỏ bên dưới.
Bên dưới tảng đá này là một sa mạc: “Ngươi nhìn những hố nhỏ chi chít trên sa mạc xem.”
La Chinh nhìn về phía Vân Lạc chỉ, lúc này hắn mới để ý thấy bên dưới là một sa mạc. Trên sa mạc ấy có chi chít hố nhỏ, liếc mắt thôi cũng thấy hoảng rồi, có khi phải đến hơn trăm vạn cái hố như vậy...
“Đây là gì?” La Chinh hỏi.
“Đó là nơi các kiếm khách tĩnh tọa trước tảng đá, muốn tĩnh tâm lĩnh ngộ...”
Trên thế gian này không thiếu các vị võ giả có nghị lực muốn học được tuyệt học của Thiên Tôn, thế nên dù có khổ, có mệt thì đã sao?
Một vài võ giả Sinh Tử Cảnh, Thần Hải Cảnh gần như dùng cả đời để ngồi trước tảng đá này, nghìn năm, vạn năm trôi qua nhưng vẫn tĩnh tọa như thế. Quan sát, lĩnh ngộ, hy vọng một ngày có thể khám phá ra sự huyền bí trong bài thơ này.
Phải ngồi ở đây tới ngàn vạn năm thì mới có thể tạo thành những cái hố như thế kia được.
Nghe thấy vậy, La Chinh cũng hít sâu một hơi, sau đó lại hỏi: “Có ai... thành công không?”
Vân Lạc khẽ cười lắc đầu: “Không, không một ai.”
“Họ... dùng tuổi thọ cả đời để ngồi ở đây, vậy mà không thể thành công thì chẳng phải quá thiệt rồi sao?” La Chinh thở dài nói.
Vân Lạc mỉm cười nói tiếp: “Bọn họ cũng giống như con bạc vậy, càng thua thì càng cố chấp, cuối cùng không thể đi được nữa, đành dùng tuổi thọ cả đời đánh cược trên chiếu bạc. Nếu thành công, bọn họ tu luyện được kiếm pháp, không thành công thì bọn họ cũng chấp nhận, bởi ít nhất họ cũng từng nỗ lực!”
“Thật đáng nể phục!” La Chinh cảm thán.
Ngải An Tâm bĩu môi nói: “Nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận, cũng có một vài người không thể thừa nhận được điều này. Nghe nói, có không ít người sau khi tiến vào thiên nhân ngũ suy liền mắng Dịch Kiếm Thiên Tôn! Nghe nói bọn họ có khắc chữ để lại, nhưng không biết là ở chỗ nào...”
Vân Lạc khẽ lắc đầu, vươn tay chỉ: “Kia kìa.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chui vào đầu La Chinh, Huân nói: “Chính là Dịch Kiếm Thiên Tôn. Trong số các Thiên Tôn ở vũ trụ này, Dịch Kiếm Thiên Tôn cũng là người vô cùng mạnh. Kiếm của hắn cắm ở vị trí cao nhất trên đỉnh Sát Lục Kiếm Sơn! Sau này, có chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi ta, đừng hỏi nữ nhân này!”
Từ đáy lòng, Huân không thích nữ nhân này...
Chỉ là Huân không hiểu rõ chuyện nội bộ Nhân tộc lắm, ví dụ như về Tranh Hải giới rách nát này, hay là chuyện truyền thừa Tân Hỏa gì đó... Bởi dẫu sao3đây cũng là chuyện trong nội bộ liên minh.
Nhưng liên quan đến Dịch Kiếm Thiên Tôn và Sát Lục Kiếm Sơn thì sao nàng có thể không biết được?
La Chinh khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chú vào bài thơ trên tảng đá khổng lồ kia!
Mỗi một chữ trong bài thơ này đều to đến mười mấy trượng, mà càng tới gần thì càng cảm nhận được kiếm ý sắc bén ẩn chứa trong đó.
Lúc này, những võ giả phía trước đã lần lượt nghiêng đi, không nhìn thẳng vào những chữ này.
Nhưng ánh mắt La Chinh lại càng ngày càng chăm chú vào đó!
Khi hắn nhìn kỹ hơn, những con chữ này như thể đang động đậy, rồi sau đó, một luồng kiếm ý liền lao thẳng về phía La1Chinh!
Bóng dáng kiếm ý đó rất mờ, La Chinh chăm chú nhìn một lúc lâu mà cũng chỉ nhìn thấy những bóng dáng lờ mờ mà thôi.
Hắn không ra tay chống cự mà cứ để kiếm ý lao về phía mình. Khi kiếm ý xâm nhập vào người, cơ thể hắn liền sinh ra một cảm giác khó chịu vô cùng, tựa như thực sự bị ai đó đâm cho một nhát vậy.
Thì ra là vậy. Chẳng trách mọi người lại thấy khó chịu với mấy chữ này, ra là do những kiếm ý vô hình ở đây.
Nghĩ tới đó, ánh mắt La Chinh bỗng lóe lên tia sáng!
Những kiếm ý vô hình này cũng có thể giúp tôi luyện kiếm ý của mình lần nữa chăng?
Tuy trong lòng đoán thế, nhưng6La Chinh cũng chưa dám chắc hẳn. Dù vậy, hắn vẫn sẽ thử!
Ở phía trước, Vân Lạc vừa dẫn mọi người chuẩn bị đi vòng qua tảng đá lớn này, vừa quay lại nói với mọi người: “Mục đích của chuyến này ở phía sau tảng đá.” Nói xong, ánh mắt nàng lại dừng trên người La Chinh.
Ngải An Tâm cũng tò mò nhìn hắn hỏi: “Này, ngươi làm gì thế? Ngốc rồi à?”
Vân Lạc liếc mắt qua. Tuy nàng mặc kệ La Chinh, nhưng chuyện truyền thừa Tân Hỏa rất quan trọng, vậy mà không biết La Chinh đứng đần ra đó làm gì nữa?
“Sao thế, La Chinh?” Vân Lạc nhìn theo ánh mắt La Chinh rồi hỏi: “Những chữ này có vấn đề gì sao?”
La Chinh nói: “Ta muốn thử...”
“Thử4cái gì?” Vân Lạc tò mò hỏi.
Ngải An Tâm cũng rất tò mò, nhìn La Chinh bằng ánh mắt kỳ quái.
Lúc này La Chinh đã lấy thanh Lôi Phong U Thần Kiếm ra. Hắn cầm kiếm chỉ vào những chữ lớn này rồi nói: “Ta mơ hồ thấy một vài đường kiếm ý, nên muốn thử xem có thể mượn chúng để tôi luyện kiếm ý của bản thân hay không.”
Nghe La Chinh nói xong, con ngươi trong mắt Vân Lạc và Ngải An Tâm đều đột nhiên trừng lớn.
“Không thể nào! Truyền thuyết có thật sao?” Ngải An Tâm hét lên.
Ánh mắt Vân Lạc khi nhìn La Chinh cũng đầy vẻ phức tạp. Nói thật, khi dẫn La Chinh vào thiên cung Vân Miểu, Vân Lạc đã tự nhủ rằng, dù3có là chuyện gì thì đều có thể xảy ra trên người hắn, không cần quá ngạc nhiên! Thế nhưng, nàng không ngờ La Chinh mới tới thiên cung Vân Miểu một thời gian ngắn như vậy mà đã khiến nàng cảm thấy hơi khó thừa nhận rồi...
Thấy hai người phản ứng quá khích như vậy, La Chinh tỏ vẻ khó hiểu. Bởi vì hơi mất tập trung nên bóng dáng kiếm ý mờ ảo kia liền biến mất. Dường như phải vô cùng tập trung mới có thể nhìn thấy được những kiếm ý này!
“Sao thế?” La Chinh kỳ quái hỏi.
Vân Lạc không trả lời câu hỏi của La Chinh, mà hỏi tiếp: “Ngươi thật sự có thể nhìn thấy những kiếm ý này ư? Trông như thế nào?”
Ngải An Tâm cũng nhìn chằm chằm vào La Chinh, nhưng không nói gì, bởi Vân Lạc đã hỏi hết những thứ nàng muốn hỏi rồi.
“Là từng luồng kiếm ý màu trắng...” La Chinh cố gắng miêu tả, “Dài khoảng hai thước, rất ngắn.”
Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay La Chinh dài tận năm thước, gấp đôi so với bóng kiếm màu trắng này.
Vân Lạc gật đầu, thở dài: “Quả thực là Dịch Thần Kiếm hai thước của Dịch Kiếm Thiên Tôn. Dịch Thần Kiếm... dài hai thước rưỡi, màu trắng, được mệnh danh là Kiếm Tôn có thể đánh cờ với thần...”
Ngải An Tâm bĩu môi, nàng tin lời La Chinh hơn là Vân Lạc. Khi nãy, trong giọng điệu Vân Lạc hỏi La Chinh còn kèm theo một chút hoài nghi, nhưng suốt chuyến đi này, Ngải An Tâm đã sớm biết La Chinh chẳng hề biết gì về Tranh Hải giới, thậm chí còn chẳng biết Dịch Kiếm Thiên Tôn là ai, thế nên càng không thể nào biết được truyền thuyết kia.”
Đương nhiên cũng không thể nào soạn ra một câu chuyện để lừa các nàng được.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Vân Lạc, La Chinh mới hỏi: “Rốt cuộc các ngươi bị sao vậy?”
“Mặc dù chuyện này xảy ra trong nội bộ Nhân tộc, nhưng truyền thuyết kia cũng rất nổi tiếng.” Bấy giờ Huân bèn nói cho La Chinh.
Thiên Tôn này lấy tên là Dịch Kiếm, bởi vì kiếm pháp của hắn được xưng là có thể đánh cờ với thần*.
* Dịch (奕) trong Dịch Kiếm nghĩa là đánh cờ.
Chỉ có điều, Dịch Kiếm Thiên Tôn không có truyền nhân, mà kiếm pháp của hắn cũng đã biến mất theo hắn, từ đó không còn xuất hiện nữa...
Theo truyền thuyết, Dịch Kiếm Thiên Tôn đã khắc kiếm pháp của mình trong một bài thơ. Bài thơ này có lẽ chính là bài thơ trên tảng đá lớn trước mặt.
Nếu có thể nhìn thấy kiếm ý của hắn trong bài thơ này thì sẽ lĩnh ngộ được kiếm pháp Dịch Kiếm của hắn, cũng coi như kế thừa y bát của hắn...
Truyền thuyết này đã từng nổi tiếng một thời.
Vô số kiếm khách đã tiêu tốn hết tích cóp cả đời, thậm chí còn lâm vào cảnh khốn cùng chỉ vì xem bài thơ này để ngộ ra tuyệt học cả đời của Dịch Kiếm Thiên Tôn. Đây chính là kiếm pháp có thể đánh cờ với thần, là tuyệt học cả đời của chủ nhân Sát Lục Kiếm Sơn!
Điều này đủ để khiến tất cả các kiếm khách đều điên cuồng.
Huân nói nửa đoạn đầu cho La Chinh nghe, còn đoạn sau đó là Vân Lạc nói. Vân Lạc chỉ vào hòn đảo nhỏ bên dưới.
Bên dưới tảng đá này là một sa mạc: “Ngươi nhìn những hố nhỏ chi chít trên sa mạc xem.”
La Chinh nhìn về phía Vân Lạc chỉ, lúc này hắn mới để ý thấy bên dưới là một sa mạc. Trên sa mạc ấy có chi chít hố nhỏ, liếc mắt thôi cũng thấy hoảng rồi, có khi phải đến hơn trăm vạn cái hố như vậy...
“Đây là gì?” La Chinh hỏi.
“Đó là nơi các kiếm khách tĩnh tọa trước tảng đá, muốn tĩnh tâm lĩnh ngộ...”
Trên thế gian này không thiếu các vị võ giả có nghị lực muốn học được tuyệt học của Thiên Tôn, thế nên dù có khổ, có mệt thì đã sao?
Một vài võ giả Sinh Tử Cảnh, Thần Hải Cảnh gần như dùng cả đời để ngồi trước tảng đá này, nghìn năm, vạn năm trôi qua nhưng vẫn tĩnh tọa như thế. Quan sát, lĩnh ngộ, hy vọng một ngày có thể khám phá ra sự huyền bí trong bài thơ này.
Phải ngồi ở đây tới ngàn vạn năm thì mới có thể tạo thành những cái hố như thế kia được.
Nghe thấy vậy, La Chinh cũng hít sâu một hơi, sau đó lại hỏi: “Có ai... thành công không?”
Vân Lạc khẽ cười lắc đầu: “Không, không một ai.”
“Họ... dùng tuổi thọ cả đời để ngồi ở đây, vậy mà không thể thành công thì chẳng phải quá thiệt rồi sao?” La Chinh thở dài nói.
Vân Lạc mỉm cười nói tiếp: “Bọn họ cũng giống như con bạc vậy, càng thua thì càng cố chấp, cuối cùng không thể đi được nữa, đành dùng tuổi thọ cả đời đánh cược trên chiếu bạc. Nếu thành công, bọn họ tu luyện được kiếm pháp, không thành công thì bọn họ cũng chấp nhận, bởi ít nhất họ cũng từng nỗ lực!”
“Thật đáng nể phục!” La Chinh cảm thán.
Ngải An Tâm bĩu môi nói: “Nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận, cũng có một vài người không thể thừa nhận được điều này. Nghe nói, có không ít người sau khi tiến vào thiên nhân ngũ suy liền mắng Dịch Kiếm Thiên Tôn! Nghe nói bọn họ có khắc chữ để lại, nhưng không biết là ở chỗ nào...”
Vân Lạc khẽ lắc đầu, vươn tay chỉ: “Kia kìa.”