Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1021
Chương 1021: Thần binh đường
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Ha ha!”
Dù thân là cung chủ thiên cung Vân Miểu thì Vân Lạc cũng không nhịn được mà ôm bụng cười phá lên.
Ngược lại, sắc mặt tên mũi khoằm kia lại cực kỳ khó coi, trong mắt đều là vẻ hận thù, nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Mà ánh mắt hai vị thiên tài Đại Giới kia cũng giống như là dao nhọn, muốn đâm chết La Chinh.
Chiêu này của La Chinh là học được từ ông lão Thiên Vị tộc kia. Có thể giành nói trước từng câu, đúng là có lúc khiến người ta tức chết.
Hắn biết nhìn sắc mặt để nói chuyện, nên nhìn ra tên mũi khoằm này và Vân Lạc không hợp nhau. Nếu đã không phải là người đi cùng đường thì La Chinh cũng sẽ không kiêng3dè điều gì. Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn như thế.
Tên mũi khoằm kia vốn thu nạp được hai hạt giống không tệ, muốn diễu võ dương oai trước mặt Vân Lạc. Vốn dĩ hiệu quả đúng là không tệ. Trong thiên hạ, người có thể mở được bảy cánh hoa sen cũng không nhiều, nên tất nhiên gã cũng có chút đắc ý. Nhưng không ngờ tâm tình vốn đang không tệ của gã lại bị thằng nhãi này phá hỏng.
“Nhóc con, võ giả không phải chỉ dựa vào miệng để sống đâu!” Mũi khoằm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Chinh nói.
“Ngại quá, ta có sư phụ của mình, không cần ngươi dạy dỗ.” La Chinh nghiêm mặt đáp lại. Võ giả bình thường đối mặt với võ giả ở1cấp Giới Chủ thì đại khái sẽ vô cùng căng thẳng, có lẽ cũng sẽ có một vài võ giả cố gắng gượng, nhưng còn tâm lý của La Chinh thì lại rất vững vàng!
Nếu quá căng thẳng thì sẽ khiến Vân Lạc mất mặt, nếu quá gắng gượng, không cân nhắc lời nói cho tốt thì sợ là sẽ lộ ra nhược điểm, để cho đối phương gây khó dễ. Vừa rồi mặc dù La Chinh mắng chửi người ta, nhưng cũng không phải là mắng tên mũi khoằm này, mà là hai võ giả cùng bối phận với mình ở phía sau gã. Lúc đối mặt với tên mũi khoằm, hắn vẫn đúng mực, biểu hiện không chê vào đâu được.
“Sư phụ?” Tên mũi khoằm cười nói, “Không biết tên sư phụ3chỉ là võ giả Hạ Giới của ngươi thì có tu vi gì?”
Trên mặt Vân Lạc cũng lộ vẻ khó hiểu, La Chinh có sư phụ sao? Trong trí nhớ của nàng, từ đầu đến bây giờ, La Chinh đều dựa vào chính mình, không hề bái sư.
Nghe thấy vậy, La Chinh vẫn nghiêm mặt nói: “Ta không biết.”
“Ngay cả tu vi của sư phụ mình mà cũng không biết.” Tên mũi khoằm lắc đầu một cái.
Nhưng ngay sau đó La Chinh lại nói: “Nhưng chắc hẳn ông ấy là sự tồn tại khiến cho cả vũ trụ đều phải ngước mắt nhìn lên đấy.” Trên mặt La Chinh hiện lên nụ cười lạnh nhạt lần nữa.
Nghe nói như vậy, vẻ mặt tên mũi khoằm cũng ngạc nhiên, thậm chí Vân Lạc cũng phải3giật mình. Khiến cho cả vũ trụ đều phải ngửa mặt nhìn lên? Lời này quá khoa trương rồi ấy chứ?
Ngay sau đó, La Chinh lại thêm một câu: “Dĩ nhiên, đó là ở trong lòng ta!”
Tên mũi khoằm kia nghe thấy thế mới phát hiện ra bản thân hơi thất thố, dường như trong lúc vô tình đã bị La Chinh dắt mũi, ý nghĩ cũng xoay chuyển theo hắn. Ngẫm lại thì, gã đường đường là Giới Chủ, dù gặp phải chuyện lớn thì vẫn vô cùng bình tĩnh, vậy mà lại bị ngẩn người trước mấy câu nói của thằng nhóc này. Chuyện này thật mất thể diện!
Nếu không phải đang ở trong thiên cung Vân Miểu thì gã đã sớm hành hạ tên này đến chết một vạn lần rồi!
Nhưng9mấy câu La Chinh nói với gã lại không hề có ý bất kính, nên dù gã muốn trách tội La Chinh thì cũng không biết dựa vào đâu để mà trách. Cuối cùng, gã chỉ có thể nghiến răng, lạnh giọng nói: “Chúng ta đi! Đến Thần Binh Đường!”
“Vèo vèo vèo!”
Mấy người kia dường như không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, trong nháy mắt liền rời đi.
Còn Vân Lạc mặt mày hớn hở, nhìn chằm chằm vào La Chinh nói: “Đúng là đã coi thường ngươi rồi!”
La Chinh nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Hết cách rồi, gặp quá nhiều người như vậy nên cũng thành quen.”
Dù sao trong thế gian này luôn có một vài người thích tự tìm phiền phức, trong lúc vô tình liền nhảy ra trước mặt mình. Nếu có thể ra tay, dĩ nhiên La Chinh sẽ “dạy dỗ” hai thằng nhãi kia, nhưng trong tình huống không thể nào “ra tay” thì cũng chỉ có thể “động khẩu”.
Sau khi trải qua chuyện này, tâm trạng Vân Lạc bỗng trở nên tốt hơn, vừa đi vừa nói cho La Chinh biết tên mũi khoằm vừa rồi tên là Từ Xán, chính là Phó cung chủ của thiên cung Vân Miểu!
Từ Xán có bối cảnh thâm sâu, cũng là con của một vị Thiên Tôn. Sau khi Từ Xán vào thiên cung Vân Miểu, liền muốn tranh đoạt chức vị Cung chủ với Vân Lạc, muốn đẩy Vân Lạc xuống. Thế nên hai người vẫn luôn đối đầu.
Lần này, Từ Xán muốn mượn cơ hội để chế giễu Vân Lạc, nhưng lại bị La Chinh chọc tức mà đi, rõ ràng khiến Vân Lạc hết sức hả hê.
Sau khi bước lên bậc thang này, Vân Lạc liền đưa tay về phía La Chinh: “Đưa đây!”
“Cái gì?” La Chinh hỏi.
“Không phải muốn giúp Huân chữa trị linh hồn sao?” Vân Lạc hỏi.
“Ngay bây giờ ư?” Vẻ mặt La Chinh lộ ngạc nhiên.
Vân Lạc lắc đầu, nhưng lại nói: “Dù sao thì tu vi của Huân cũng từng là nửa Giới Chủ, trong thời gian ngắn thì không thể hoàn toàn chữa khỏi linh hồn của nàng được. Nhưng nếu muốn đánh thức, hơn nữa còn chữa trị phần lớn cho tàn hồn của nàng thì ta có cách.”
Nghe thấy Vân Lạc nói như vậy, rõ ràng La Chinh liền vui vẻ lấy đoạn Dưỡng Hồn Mộc ra. Hắn kiểm tra tình trạng của Huân trong Dưỡng Hồn Mộc một chút, trong tay truyền tới một cảm giác ấm áp. Huân đã ngủ say ở trong đó không ít thời gian, rốt cuộc bây giờ đã có thể tỉnh lại. Chẳng qua không biết sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở trong Đại Giới thì sẽ có biểu cảm gì?
Sau khi đưa Dưỡng Hồn Mộc cho Vân Lạc, Vân Lạc liền đưa cho La Chinh một tấm ngọc giản, cùng một miếng ngọc bội nhỏ, sau đó nói: “Trong ngọc giản này là bản đồ của thiên cung Vân Miểu, người nào vào mười ba cung của ta đều có cơ hội chọn một binh khí miễn phí trong Thần Binh Đường! Có thể chọn được binh khí gì thì còn tùy thuộc vào chính ngươi.”
Binh khí!
“Binh khí cấp bậc gì? Có thần khí không?” La Chinh hỏi.
Vẻ mặt Vân Lạc dở khóc dở cười: “Ngươi coi mười ba cung của ta là nơi nào vậy! Ngay cả thần khí cũng không có.” Vân Lạc lắc đầu, rõ ràng nàng đã hiểu, La Chinh chưa hiểu ý nghĩa của mười ba cung liên minh!
Nơi này hội tụ thiên tài trong ba nghìn giới, nếu như trong Thần Binh Đường xuất hiện binh khí cấp thấp hơn thần khí, vậy chẳng phải đã khiến cho người ta chê cười sao?
La Chinh gật đầu. Lần trước chiến đấu với Tư Mã Ngọc Long, thánh khí của hắn đã bị gãy. Tất nhiên, trong không gian mộng ảo thì chỉ là hình chiếu mà thôi, thánh khí thượng phẩm kia cũng không phải bị gãy thật. Nhưng điều đó đã cho thấy, bây giờ La Chinh không có một vũ khí thuận tay nào.
Đã có cơ hội để chọn một vũ khí, làm sao La Chinh có thể bỏ qua?
Lúc này, Vân Lạc giúp Huân chữa trị linh hồn, còn La Chinh dựa theo bản đồ trong ngọc giản, đi qua thiên cung Vân Miểu.
Trước đây, võ đường Vạn Linh ở thánh địa Linh Vũ là nơi hội tụ các thiên tài giỏi nhất của thánh địa thập phẩm ấy, mà thiên cung Vân Miểu trước mắt này chính là mười ba cung liên minh, nơi hội tụ các thiên tài của hàng ngàn hàng vạn thánh địa lớn!
Tùy tiện chọn ra một người bất kỳ trong số đó thì cũng đủ để trở thành một nhân vật quan trọng trong thánh địa thập phẩm. Giống như thánh địa Linh Vũ, cho dù đánh nhau đến đầu rơi máu chảy cũng muốn nhét Tư Mã Ngọc Long vào mười ba cung để bồi dưỡng, chính là hy vọng hắn có thể có được tài nguyên và cơ hội tốt hơn.
Sau khi lượn lờ trong thiên cung Vân Miểu một lúc lâu, La Chinh cũng tìm được Thần Binh Đường!
Trước cửa Thần Binh Đường này cũng có hai vị giáp sĩ canh giữ, tu vi của hai vị giáp sĩ này còn mạnh hơn những giáp sĩ trên bậc thang rất nhiều, là hai vị cường giả Thần Cực Cảnh.
Mà trước mặt hai vị giáp sĩ này đang có không ít võ giả vây quanh.
Những võ giả này còn rất trẻ, nhìn qua không lớn hơn La Chinh bao nhiêu, người nào lớn một chút thì cũng mới hơn ba mươi tuổi mà thôi. Bọn họ đang tụ tập chung một chỗ, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Thần Binh Đường này.
“Hình như hôm nay trong Thần Binh Đường lại có thêm mấy thần khí nhất phẩm!”
“Thêm nhiều hơn nữa thì đã sao? Người bình thường cũng có lấy được đâu?”
“Thật ra ta muốn thử vận may một chút!”
“Ha ha, thử một lần mất ba trăm viên ngọc chân nguyên, không đau lòng thì cứ thử đi!”
Có lẽ những võ giả này cũng là thiên tài do các Đại Giới đưa vào mười ba cung để bồi dưỡng. Nghe thấy lời nói của bọn họ, trên mặt La Chinh là vẻ nghi hoặc.
Muốn vào Thần Binh Đường chọn binh khí thì phải nộp ba trăm viên ngọc chân nguyên?
Trong mỏ quặng, La Chinh mới lấy được hơn một trăm viên ngọc chân nguyên, vậy là còn thiếu rất nhiều. Nhưng hắn chưa nghe nói phải nộp nhiều ngọc chân nguyên như vậy. La Chinh vốn định tiến vào bên trong đi dạo, nhưng giờ lại đành phải dừng bước.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Dù thân là cung chủ thiên cung Vân Miểu thì Vân Lạc cũng không nhịn được mà ôm bụng cười phá lên.
Ngược lại, sắc mặt tên mũi khoằm kia lại cực kỳ khó coi, trong mắt đều là vẻ hận thù, nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Mà ánh mắt hai vị thiên tài Đại Giới kia cũng giống như là dao nhọn, muốn đâm chết La Chinh.
Chiêu này của La Chinh là học được từ ông lão Thiên Vị tộc kia. Có thể giành nói trước từng câu, đúng là có lúc khiến người ta tức chết.
Hắn biết nhìn sắc mặt để nói chuyện, nên nhìn ra tên mũi khoằm này và Vân Lạc không hợp nhau. Nếu đã không phải là người đi cùng đường thì La Chinh cũng sẽ không kiêng3dè điều gì. Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn như thế.
Tên mũi khoằm kia vốn thu nạp được hai hạt giống không tệ, muốn diễu võ dương oai trước mặt Vân Lạc. Vốn dĩ hiệu quả đúng là không tệ. Trong thiên hạ, người có thể mở được bảy cánh hoa sen cũng không nhiều, nên tất nhiên gã cũng có chút đắc ý. Nhưng không ngờ tâm tình vốn đang không tệ của gã lại bị thằng nhãi này phá hỏng.
“Nhóc con, võ giả không phải chỉ dựa vào miệng để sống đâu!” Mũi khoằm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Chinh nói.
“Ngại quá, ta có sư phụ của mình, không cần ngươi dạy dỗ.” La Chinh nghiêm mặt đáp lại. Võ giả bình thường đối mặt với võ giả ở1cấp Giới Chủ thì đại khái sẽ vô cùng căng thẳng, có lẽ cũng sẽ có một vài võ giả cố gắng gượng, nhưng còn tâm lý của La Chinh thì lại rất vững vàng!
Nếu quá căng thẳng thì sẽ khiến Vân Lạc mất mặt, nếu quá gắng gượng, không cân nhắc lời nói cho tốt thì sợ là sẽ lộ ra nhược điểm, để cho đối phương gây khó dễ. Vừa rồi mặc dù La Chinh mắng chửi người ta, nhưng cũng không phải là mắng tên mũi khoằm này, mà là hai võ giả cùng bối phận với mình ở phía sau gã. Lúc đối mặt với tên mũi khoằm, hắn vẫn đúng mực, biểu hiện không chê vào đâu được.
“Sư phụ?” Tên mũi khoằm cười nói, “Không biết tên sư phụ3chỉ là võ giả Hạ Giới của ngươi thì có tu vi gì?”
Trên mặt Vân Lạc cũng lộ vẻ khó hiểu, La Chinh có sư phụ sao? Trong trí nhớ của nàng, từ đầu đến bây giờ, La Chinh đều dựa vào chính mình, không hề bái sư.
Nghe thấy vậy, La Chinh vẫn nghiêm mặt nói: “Ta không biết.”
“Ngay cả tu vi của sư phụ mình mà cũng không biết.” Tên mũi khoằm lắc đầu một cái.
Nhưng ngay sau đó La Chinh lại nói: “Nhưng chắc hẳn ông ấy là sự tồn tại khiến cho cả vũ trụ đều phải ngước mắt nhìn lên đấy.” Trên mặt La Chinh hiện lên nụ cười lạnh nhạt lần nữa.
Nghe nói như vậy, vẻ mặt tên mũi khoằm cũng ngạc nhiên, thậm chí Vân Lạc cũng phải3giật mình. Khiến cho cả vũ trụ đều phải ngửa mặt nhìn lên? Lời này quá khoa trương rồi ấy chứ?
Ngay sau đó, La Chinh lại thêm một câu: “Dĩ nhiên, đó là ở trong lòng ta!”
Tên mũi khoằm kia nghe thấy thế mới phát hiện ra bản thân hơi thất thố, dường như trong lúc vô tình đã bị La Chinh dắt mũi, ý nghĩ cũng xoay chuyển theo hắn. Ngẫm lại thì, gã đường đường là Giới Chủ, dù gặp phải chuyện lớn thì vẫn vô cùng bình tĩnh, vậy mà lại bị ngẩn người trước mấy câu nói của thằng nhóc này. Chuyện này thật mất thể diện!
Nếu không phải đang ở trong thiên cung Vân Miểu thì gã đã sớm hành hạ tên này đến chết một vạn lần rồi!
Nhưng9mấy câu La Chinh nói với gã lại không hề có ý bất kính, nên dù gã muốn trách tội La Chinh thì cũng không biết dựa vào đâu để mà trách. Cuối cùng, gã chỉ có thể nghiến răng, lạnh giọng nói: “Chúng ta đi! Đến Thần Binh Đường!”
“Vèo vèo vèo!”
Mấy người kia dường như không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, trong nháy mắt liền rời đi.
Còn Vân Lạc mặt mày hớn hở, nhìn chằm chằm vào La Chinh nói: “Đúng là đã coi thường ngươi rồi!”
La Chinh nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Hết cách rồi, gặp quá nhiều người như vậy nên cũng thành quen.”
Dù sao trong thế gian này luôn có một vài người thích tự tìm phiền phức, trong lúc vô tình liền nhảy ra trước mặt mình. Nếu có thể ra tay, dĩ nhiên La Chinh sẽ “dạy dỗ” hai thằng nhãi kia, nhưng trong tình huống không thể nào “ra tay” thì cũng chỉ có thể “động khẩu”.
Sau khi trải qua chuyện này, tâm trạng Vân Lạc bỗng trở nên tốt hơn, vừa đi vừa nói cho La Chinh biết tên mũi khoằm vừa rồi tên là Từ Xán, chính là Phó cung chủ của thiên cung Vân Miểu!
Từ Xán có bối cảnh thâm sâu, cũng là con của một vị Thiên Tôn. Sau khi Từ Xán vào thiên cung Vân Miểu, liền muốn tranh đoạt chức vị Cung chủ với Vân Lạc, muốn đẩy Vân Lạc xuống. Thế nên hai người vẫn luôn đối đầu.
Lần này, Từ Xán muốn mượn cơ hội để chế giễu Vân Lạc, nhưng lại bị La Chinh chọc tức mà đi, rõ ràng khiến Vân Lạc hết sức hả hê.
Sau khi bước lên bậc thang này, Vân Lạc liền đưa tay về phía La Chinh: “Đưa đây!”
“Cái gì?” La Chinh hỏi.
“Không phải muốn giúp Huân chữa trị linh hồn sao?” Vân Lạc hỏi.
“Ngay bây giờ ư?” Vẻ mặt La Chinh lộ ngạc nhiên.
Vân Lạc lắc đầu, nhưng lại nói: “Dù sao thì tu vi của Huân cũng từng là nửa Giới Chủ, trong thời gian ngắn thì không thể hoàn toàn chữa khỏi linh hồn của nàng được. Nhưng nếu muốn đánh thức, hơn nữa còn chữa trị phần lớn cho tàn hồn của nàng thì ta có cách.”
Nghe thấy Vân Lạc nói như vậy, rõ ràng La Chinh liền vui vẻ lấy đoạn Dưỡng Hồn Mộc ra. Hắn kiểm tra tình trạng của Huân trong Dưỡng Hồn Mộc một chút, trong tay truyền tới một cảm giác ấm áp. Huân đã ngủ say ở trong đó không ít thời gian, rốt cuộc bây giờ đã có thể tỉnh lại. Chẳng qua không biết sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở trong Đại Giới thì sẽ có biểu cảm gì?
Sau khi đưa Dưỡng Hồn Mộc cho Vân Lạc, Vân Lạc liền đưa cho La Chinh một tấm ngọc giản, cùng một miếng ngọc bội nhỏ, sau đó nói: “Trong ngọc giản này là bản đồ của thiên cung Vân Miểu, người nào vào mười ba cung của ta đều có cơ hội chọn một binh khí miễn phí trong Thần Binh Đường! Có thể chọn được binh khí gì thì còn tùy thuộc vào chính ngươi.”
Binh khí!
“Binh khí cấp bậc gì? Có thần khí không?” La Chinh hỏi.
Vẻ mặt Vân Lạc dở khóc dở cười: “Ngươi coi mười ba cung của ta là nơi nào vậy! Ngay cả thần khí cũng không có.” Vân Lạc lắc đầu, rõ ràng nàng đã hiểu, La Chinh chưa hiểu ý nghĩa của mười ba cung liên minh!
Nơi này hội tụ thiên tài trong ba nghìn giới, nếu như trong Thần Binh Đường xuất hiện binh khí cấp thấp hơn thần khí, vậy chẳng phải đã khiến cho người ta chê cười sao?
La Chinh gật đầu. Lần trước chiến đấu với Tư Mã Ngọc Long, thánh khí của hắn đã bị gãy. Tất nhiên, trong không gian mộng ảo thì chỉ là hình chiếu mà thôi, thánh khí thượng phẩm kia cũng không phải bị gãy thật. Nhưng điều đó đã cho thấy, bây giờ La Chinh không có một vũ khí thuận tay nào.
Đã có cơ hội để chọn một vũ khí, làm sao La Chinh có thể bỏ qua?
Lúc này, Vân Lạc giúp Huân chữa trị linh hồn, còn La Chinh dựa theo bản đồ trong ngọc giản, đi qua thiên cung Vân Miểu.
Trước đây, võ đường Vạn Linh ở thánh địa Linh Vũ là nơi hội tụ các thiên tài giỏi nhất của thánh địa thập phẩm ấy, mà thiên cung Vân Miểu trước mắt này chính là mười ba cung liên minh, nơi hội tụ các thiên tài của hàng ngàn hàng vạn thánh địa lớn!
Tùy tiện chọn ra một người bất kỳ trong số đó thì cũng đủ để trở thành một nhân vật quan trọng trong thánh địa thập phẩm. Giống như thánh địa Linh Vũ, cho dù đánh nhau đến đầu rơi máu chảy cũng muốn nhét Tư Mã Ngọc Long vào mười ba cung để bồi dưỡng, chính là hy vọng hắn có thể có được tài nguyên và cơ hội tốt hơn.
Sau khi lượn lờ trong thiên cung Vân Miểu một lúc lâu, La Chinh cũng tìm được Thần Binh Đường!
Trước cửa Thần Binh Đường này cũng có hai vị giáp sĩ canh giữ, tu vi của hai vị giáp sĩ này còn mạnh hơn những giáp sĩ trên bậc thang rất nhiều, là hai vị cường giả Thần Cực Cảnh.
Mà trước mặt hai vị giáp sĩ này đang có không ít võ giả vây quanh.
Những võ giả này còn rất trẻ, nhìn qua không lớn hơn La Chinh bao nhiêu, người nào lớn một chút thì cũng mới hơn ba mươi tuổi mà thôi. Bọn họ đang tụ tập chung một chỗ, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Thần Binh Đường này.
“Hình như hôm nay trong Thần Binh Đường lại có thêm mấy thần khí nhất phẩm!”
“Thêm nhiều hơn nữa thì đã sao? Người bình thường cũng có lấy được đâu?”
“Thật ra ta muốn thử vận may một chút!”
“Ha ha, thử một lần mất ba trăm viên ngọc chân nguyên, không đau lòng thì cứ thử đi!”
Có lẽ những võ giả này cũng là thiên tài do các Đại Giới đưa vào mười ba cung để bồi dưỡng. Nghe thấy lời nói của bọn họ, trên mặt La Chinh là vẻ nghi hoặc.
Muốn vào Thần Binh Đường chọn binh khí thì phải nộp ba trăm viên ngọc chân nguyên?
Trong mỏ quặng, La Chinh mới lấy được hơn một trăm viên ngọc chân nguyên, vậy là còn thiếu rất nhiều. Nhưng hắn chưa nghe nói phải nộp nhiều ngọc chân nguyên như vậy. La Chinh vốn định tiến vào bên trong đi dạo, nhưng giờ lại đành phải dừng bước.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com