Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1016
Chương 1016: Phá chiêu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhưng đối mặt với kiếm này, trên mặt La Chinh lại nở nụ cười!
Đối diện với sát khí do ảo ảnh hóa thành kéo dài không dứt kia, có lẽ La Chinh sẽ cảm thấy khó giải quyết. Nhưng bây giờ hắn lại sừng sững không sợ toàn bộ giang sơn xã tắc hóa thành vật trong tay quân vương này!
“Lực vảy rồng!”
Vào giây phút này, La Chinh liền mở lực của ba nghìn tấm vảy rồng ra, hắn chém một kiếm từ thấp tới cao, cứ thế vung tới, hai đường kiếm quang liền giao thoa.
Nhưng ngay vào thời điểm này, không ngờ thánh khí thượng phẩm của La Chinh lại không thể chịu được áp lực nặng nề mà gãy lìa!
“Ầm!”
Một tiếng vang giòn giã truyền tới, nửa đoạn trường kiếm lượn vòng bay3đi, không ngờ lại bay vọt về phía Tư Mã Ngọc Long!
Tư Mã Ngọc Long vốn đang tập trung tinh thần, dán mắt vào thế tiến công của La Chinh, nên y tuyệt đối không ngờ sẽ có nửa đoạn kiếm bắn tới, vì thế không thể tránh kịp. Đoạn kiếm kia liền đâm thẳng vào ngực y!
Mặc dù cơ thể bị trọng thương, nhưng Tư Mã Ngọc Long cũng không có bất cứ hành động gì, y vẫn nhìn chằm chằm vào La Chinh trong ánh kiếm kia. Cho dù chết trong không gian mộng ảo thì cũng chẳng có gì đáng ngại, y chỉ muốn biết La Chinh có thể đỡ được một chiêu này của y hay không! Nếu đỡ được thì chính là Tư Mã Ngọc Long bại, nếu không đỡ nổi1thì có thể coi như y thắng. Cho nên y không hề xử lý đoạn kiếm gãy đang găm vào người mình.
Lúc này, kiếm của La Chinh đã gãy, y sẽ dùng cái gì để đón giang sơn xã tắc này, hay cũng chính là kiếm của quân vương kia?
Bây giờ, thánh khí thượng phẩm đã không phù hợp với La Chinh cho lắm rồi. Trường kiếm thông thường chỉ rộng hai tấc, mũi kiếm sắc bén, thân kiếm cực mỏng.
Giống như thân thể của La Chinh bây giờ cũng chỉ có thể chịu được lực của năm, sáu nghìn tấm vảy rồng. Vừa rồi hắn đã sử dụng lực của ba nghìn tấm vảy rồng, nên tất nhiên trường kiếm thánh khí này chịu không nổi, cộng thêm áp lực nặng nề dưới trường kiếm3của quân vương kia, thế nên mới có thể gãy như vậy!
Nhưng La Chinh lại không thể kiếm được thanh kiếm nào tốt hơn ở Hạ Giới. Nếu có thể mở phường luyện khí trong Tiên Phủ ra… Nhưng La Chinh mới đi được tới tầng hai của Chân Tuyệt Lộ mà thôi, chỉ trong thời gian ngắn thì cũng không thể mở ra hoàn toàn được.
Không có trường kiếm, nhưng La Chinh hắn vẫn còn nắm đấm!
Trong nháy mắt này, La Chinh ném nửa đoạn trường kiếm còn lại đi, bất ngờ dùng tay không bắt lấy trường kiếm của quân vương kia!
Hắn lấy tay không để đỡ sức nặng của giang sơn xã tắc!
“Phập!”
La Chinh nắm mũi kiếm, máu trên bàn tay lập tức bắn ra tung tóe. Nhưng cùng lúc đó, nắm đấm3trên cánh tay còn lại đã đập về phía vị quân vương này!
“Ầm ầm...”
Quyền này chứa đựng lực của năm nghìn tấm vảy rồng, sau khi đánh vào trên người quân vương thì quân vương này liền bị chia năm xẻ bảy chỉ trong nháy mắt, hóa thành những đốm sáng vàng... Kiếm quang mà Tư Mã Ngọc Long thi triển đã bị La Chinh phá.
Ngoài La Chinh và Tư Mã Ngọc Long, những người khác không thấy được những ảo ảnh này. Bọn họ chỉ thấy La Chinh bị ánh kiếm của Tư Mã Ngọc Long bao vây, còn La Chinh lại khổ sở dùng trường kiếm trong tay chống đỡ, hơn nữa về sau trường kiếm của hắn còn bị chém đứt!
Nhưng ngay sau đó lại thấy La Chinh vung nắm đấm ra, chẳng9biết xảy ra chuyện gì mà hắn đã đập nát được kiếm quang của Tư Mã Ngọc Long.
Rất nhiều nhóm võ giả của điện Long Hổ cũng cảm thấy hơi khó tưởng tượng, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc La Chinh đã làm như thế nào. Nhưng quả thực La Chinh đã làm được rồi.
“Ta thua rồi.” Sắc mặt Tư Mã Ngọc Long trở nên trắng bệch. Khúc kiếm gãy kia đã xuyên qua trái tim hắn, song thân thể của võ giả hết sức mạnh mẽ, cho dù trái tim bị đâm thủng thì vẫn sống thêm được một lúc lâu, cho nên hắn vẫn luôn chờ ở chỗ này.
La Chinh vẩy máu tươi trong tay đi, cười nói với Tư Mã Ngọc Long: “Đúng, ngươi đã thua.”
Tư Mã Ngọc Long miễn cưỡng cười rồi lập tức nói: “Chúng ta nói chuyện với bộ dạng thế này cũng rất đau đớn, hay là trở lại điện Long Hổ rồi nói...”
Tuy rằng trong không gian mộng ảo sẽ không chết, nhưng cái bóng cũng biết đau. Bị một đoạn kiếm gãy xuyên vào tim cũng không phải cảm giác dễ chịu gì.
Vì vậy, La Chinh và Tư Mã Ngọc Long ở điện Long Hổ đều lập tức mở hai mắt ra.
Sau khi La Chinh đứng dậy, nhìn quanh một vòng, đám võ giả thiên tài của võ đường Vạn Linh ai nấy đều cảm thấy buồn bã trong lòng. Tuy bọn họ không nhìn ra La Chinh đã phá chiêu kiếm của Tư Mã Ngọc Long như thế nào, nhưng hắn chỉ dựa vào chính bản thân mình và một thanh thánh khí thượng phẩm đã đánh bại Tư Mã Ngọc Long. Đây là chuyện ván đã đóng thuyền!
Còn Tư Mã Ngọc Long chính là người số một của võ đường Vạn Linh bọn họ, càng quan trọng hơn là Giang Sơn Xã Tắc Kiếm của y chính là thần khí tòng nhất phẩm. Lấy hai yếu tố này ra so sánh thì có thể tưởng tượng được chênh lệch giữa Tư Mã Ngọc Long và La Chinh lớn đến mức nào!
Bọn họ đã không muốn tìm hiểu xem La Chinh còn có bí mật gì chưa dùng tới, nhưng thực lực La Chinh thể hiện ra bây giờ đã đủ để bọn họ ngưỡng mộ rồi.
Tư Mã Ngọc Long dời bước đến trước mặt La Chinh, thi lễ một cái thật sâu với hắn: “Trước đây ta có cái nhìn hơi phiến diện đối với người Hạ Giới phi thăng lên đây. Bây giờ nhìn lại thì đó chính là cái sai rất lớn của ta. Hạ Giới... không yếu như ta tưởng!”
Những võ giả khác trong võ đường Vạn Linh cũng không nhịn được mà gật đầu.
Quả thực, võ giả Thượng Giới có một cảm giác vượt trội khó diễn tả được khi đứng trước mặt võ giả Hạ Giới. Mặc dù thậm chí có một số người phi thăng còn giành được vị trí Thiên Tôn, nhưng dường như những võ giả này vẫn hơi khinh thường khi nhắc tới các vị Thiên Tôn đó, cho rằng người phi thăng lên được vị trí Thiên Tôn chẳng qua cũng là nhờ vận may mà thôi.
Không ngờ rằng, bất kỳ võ giả nào đạt được thành tựu nhất định đều phải dựa vào số mệnh và thực lực. Võ giả Thượng Giới cũng không thể thoát ra khỏi khuôn mẫu này.
La Chinh chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Hắn chẳng hề để bụng chuyện bị người khác xem thường. Cường giả thì mãi mãi mạnh. Nếu như mình bị cái nhìn của người khác chi phối thì lấy tư cách gì mà có chỗ đứng trên thế gian?
Sau khi rời khỏi điện Long Hổ, La Chinh lại tiếp tục trở về trong cái góc kia, nhắm mắt tu luyện như trước...
Sau khi đám võ giả thiên tài đi tới võ đường Vạn Linh, nhìn về phía La Chinh thì trên mặt đều là vẻ kính sợ. Quả thực tên nhóc này có tư cách coi thường võ đường Vạn Linh! Người ta có thực lực để kiêu ngạo! Tất nhiên, cũng không có người nào ngu ngốc nói năng lung tung nữa...
Thực ra trong võ đường Vạn Linh còn có một vài người không phục, tất cả bọn họ đều là đám võ giả thiên tài xếp hạng cao, vì đủ loại lý do mà không đến điện Long Hổ xem cuộc chiến ngày đó được. Có thể bọn họ vừa từ nơi khác chạy về, hoặc là bế quan mới ra, cho nên liền muốn khiêu chiến La Chinh.
Nhưng những người này đều bị người của võ đường Vạn Linh cản lại. Muốn khiêu chiến La Chinh, trước tiên cứ đánh bại Tư Mã Ngọc Long đã rồi nói. Nếu không thì chỉ có thể tự rước lấy nhục.
Còn Thánh chủ của thánh địa Linh Vũ thì mấy ngày nay đều không vui vẻ gì, vô cùng mất hứng...
Ông có lòng muốn nói chuyện với La Chinh, muốn tìm cơ hội cứu vãn chuyện này, xem mình có thể bỏ ra cái giá nào đó để giữ chân thằng nhóc này ở lại thánh địa Linh Vũ của ông không!
Nếu như La Chinh có thể ở lại, thánh địa Linh Vũ ông có lẽ sẽ chiếm được ưu thế không nhỏ trong cuộc cạnh tranh giữa lớp người trẻ với hai thánh địa thập phẩm khác của Thông Linh giới. Thậm chí còn có thể dựa vào La Chinh mà trở mình, cũng có khả năng dùng sức để áp chế thánh địa Thông Linh!
Chuyện so đấu của võ giả trẻ tuổi có lẽ không thể quyết định thế cục của một Đại Giới, nhưng có thể quyết định thứ hạng giữa các thánh địa trong tương lai!
Nhưng nghĩ tới mười ba cung bên kia, ông vẫn bỏ đi suy nghĩ này. Mười ba cung đã bổ nhiệm La Chinh, nhất định cũng rất hiểu hắn.
Vốn dĩ, khi ông nhìn thấy trường kiếm thánh khí của La Chinh bị gãy trong không gian mộng ảo thì trong lòng đã suy xét đến việc tặng hắn một thần khí nhị phẩm, thậm chí là thần khí tòng nhất phẩm để lôi kéo. Nhưng suy đi nghĩ lại, thứ thánh địa Linh Vũ ông có thể lấy ra thì làm sao mười ba cung lại không lấy ra được?
Thấy tên nhóc kia cứ như vậy chạy khỏi tay mình, trong lòng Thánh chủ vô cùng không cam lòng!
Trong võ đường Vạn Linh, La Chinh lẳng lặng tĩnh tọa tu luyện. Sau lần tu luyện này, hắn cảm thấy có lẽ tiểu Thiên Kiếp lần thứ sáu sắp tới gần rồi. Không biết độ kiếp tại Thượng Giới có gì khác so với ở Hạ Giới hay không?
Hắn vừa chờ đợi vừa tu luyện, thời gian cũng lặng lẽ trôi đi. Còn vị “nhân vật lớn” bổ nhiệm hắn thì vẫn chưa xuất hiện...
Một tháng sau, một vị trưởng lão bỗng nhiên bước vào võ đường Vạn Linh của thánh địa Linh Vũ, nói cho La Chinh biết người của mười ba cung đã đến, hiện tại đang ở chỗ Thánh chủ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đối diện với sát khí do ảo ảnh hóa thành kéo dài không dứt kia, có lẽ La Chinh sẽ cảm thấy khó giải quyết. Nhưng bây giờ hắn lại sừng sững không sợ toàn bộ giang sơn xã tắc hóa thành vật trong tay quân vương này!
“Lực vảy rồng!”
Vào giây phút này, La Chinh liền mở lực của ba nghìn tấm vảy rồng ra, hắn chém một kiếm từ thấp tới cao, cứ thế vung tới, hai đường kiếm quang liền giao thoa.
Nhưng ngay vào thời điểm này, không ngờ thánh khí thượng phẩm của La Chinh lại không thể chịu được áp lực nặng nề mà gãy lìa!
“Ầm!”
Một tiếng vang giòn giã truyền tới, nửa đoạn trường kiếm lượn vòng bay3đi, không ngờ lại bay vọt về phía Tư Mã Ngọc Long!
Tư Mã Ngọc Long vốn đang tập trung tinh thần, dán mắt vào thế tiến công của La Chinh, nên y tuyệt đối không ngờ sẽ có nửa đoạn kiếm bắn tới, vì thế không thể tránh kịp. Đoạn kiếm kia liền đâm thẳng vào ngực y!
Mặc dù cơ thể bị trọng thương, nhưng Tư Mã Ngọc Long cũng không có bất cứ hành động gì, y vẫn nhìn chằm chằm vào La Chinh trong ánh kiếm kia. Cho dù chết trong không gian mộng ảo thì cũng chẳng có gì đáng ngại, y chỉ muốn biết La Chinh có thể đỡ được một chiêu này của y hay không! Nếu đỡ được thì chính là Tư Mã Ngọc Long bại, nếu không đỡ nổi1thì có thể coi như y thắng. Cho nên y không hề xử lý đoạn kiếm gãy đang găm vào người mình.
Lúc này, kiếm của La Chinh đã gãy, y sẽ dùng cái gì để đón giang sơn xã tắc này, hay cũng chính là kiếm của quân vương kia?
Bây giờ, thánh khí thượng phẩm đã không phù hợp với La Chinh cho lắm rồi. Trường kiếm thông thường chỉ rộng hai tấc, mũi kiếm sắc bén, thân kiếm cực mỏng.
Giống như thân thể của La Chinh bây giờ cũng chỉ có thể chịu được lực của năm, sáu nghìn tấm vảy rồng. Vừa rồi hắn đã sử dụng lực của ba nghìn tấm vảy rồng, nên tất nhiên trường kiếm thánh khí này chịu không nổi, cộng thêm áp lực nặng nề dưới trường kiếm3của quân vương kia, thế nên mới có thể gãy như vậy!
Nhưng La Chinh lại không thể kiếm được thanh kiếm nào tốt hơn ở Hạ Giới. Nếu có thể mở phường luyện khí trong Tiên Phủ ra… Nhưng La Chinh mới đi được tới tầng hai của Chân Tuyệt Lộ mà thôi, chỉ trong thời gian ngắn thì cũng không thể mở ra hoàn toàn được.
Không có trường kiếm, nhưng La Chinh hắn vẫn còn nắm đấm!
Trong nháy mắt này, La Chinh ném nửa đoạn trường kiếm còn lại đi, bất ngờ dùng tay không bắt lấy trường kiếm của quân vương kia!
Hắn lấy tay không để đỡ sức nặng của giang sơn xã tắc!
“Phập!”
La Chinh nắm mũi kiếm, máu trên bàn tay lập tức bắn ra tung tóe. Nhưng cùng lúc đó, nắm đấm3trên cánh tay còn lại đã đập về phía vị quân vương này!
“Ầm ầm...”
Quyền này chứa đựng lực của năm nghìn tấm vảy rồng, sau khi đánh vào trên người quân vương thì quân vương này liền bị chia năm xẻ bảy chỉ trong nháy mắt, hóa thành những đốm sáng vàng... Kiếm quang mà Tư Mã Ngọc Long thi triển đã bị La Chinh phá.
Ngoài La Chinh và Tư Mã Ngọc Long, những người khác không thấy được những ảo ảnh này. Bọn họ chỉ thấy La Chinh bị ánh kiếm của Tư Mã Ngọc Long bao vây, còn La Chinh lại khổ sở dùng trường kiếm trong tay chống đỡ, hơn nữa về sau trường kiếm của hắn còn bị chém đứt!
Nhưng ngay sau đó lại thấy La Chinh vung nắm đấm ra, chẳng9biết xảy ra chuyện gì mà hắn đã đập nát được kiếm quang của Tư Mã Ngọc Long.
Rất nhiều nhóm võ giả của điện Long Hổ cũng cảm thấy hơi khó tưởng tượng, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc La Chinh đã làm như thế nào. Nhưng quả thực La Chinh đã làm được rồi.
“Ta thua rồi.” Sắc mặt Tư Mã Ngọc Long trở nên trắng bệch. Khúc kiếm gãy kia đã xuyên qua trái tim hắn, song thân thể của võ giả hết sức mạnh mẽ, cho dù trái tim bị đâm thủng thì vẫn sống thêm được một lúc lâu, cho nên hắn vẫn luôn chờ ở chỗ này.
La Chinh vẩy máu tươi trong tay đi, cười nói với Tư Mã Ngọc Long: “Đúng, ngươi đã thua.”
Tư Mã Ngọc Long miễn cưỡng cười rồi lập tức nói: “Chúng ta nói chuyện với bộ dạng thế này cũng rất đau đớn, hay là trở lại điện Long Hổ rồi nói...”
Tuy rằng trong không gian mộng ảo sẽ không chết, nhưng cái bóng cũng biết đau. Bị một đoạn kiếm gãy xuyên vào tim cũng không phải cảm giác dễ chịu gì.
Vì vậy, La Chinh và Tư Mã Ngọc Long ở điện Long Hổ đều lập tức mở hai mắt ra.
Sau khi La Chinh đứng dậy, nhìn quanh một vòng, đám võ giả thiên tài của võ đường Vạn Linh ai nấy đều cảm thấy buồn bã trong lòng. Tuy bọn họ không nhìn ra La Chinh đã phá chiêu kiếm của Tư Mã Ngọc Long như thế nào, nhưng hắn chỉ dựa vào chính bản thân mình và một thanh thánh khí thượng phẩm đã đánh bại Tư Mã Ngọc Long. Đây là chuyện ván đã đóng thuyền!
Còn Tư Mã Ngọc Long chính là người số một của võ đường Vạn Linh bọn họ, càng quan trọng hơn là Giang Sơn Xã Tắc Kiếm của y chính là thần khí tòng nhất phẩm. Lấy hai yếu tố này ra so sánh thì có thể tưởng tượng được chênh lệch giữa Tư Mã Ngọc Long và La Chinh lớn đến mức nào!
Bọn họ đã không muốn tìm hiểu xem La Chinh còn có bí mật gì chưa dùng tới, nhưng thực lực La Chinh thể hiện ra bây giờ đã đủ để bọn họ ngưỡng mộ rồi.
Tư Mã Ngọc Long dời bước đến trước mặt La Chinh, thi lễ một cái thật sâu với hắn: “Trước đây ta có cái nhìn hơi phiến diện đối với người Hạ Giới phi thăng lên đây. Bây giờ nhìn lại thì đó chính là cái sai rất lớn của ta. Hạ Giới... không yếu như ta tưởng!”
Những võ giả khác trong võ đường Vạn Linh cũng không nhịn được mà gật đầu.
Quả thực, võ giả Thượng Giới có một cảm giác vượt trội khó diễn tả được khi đứng trước mặt võ giả Hạ Giới. Mặc dù thậm chí có một số người phi thăng còn giành được vị trí Thiên Tôn, nhưng dường như những võ giả này vẫn hơi khinh thường khi nhắc tới các vị Thiên Tôn đó, cho rằng người phi thăng lên được vị trí Thiên Tôn chẳng qua cũng là nhờ vận may mà thôi.
Không ngờ rằng, bất kỳ võ giả nào đạt được thành tựu nhất định đều phải dựa vào số mệnh và thực lực. Võ giả Thượng Giới cũng không thể thoát ra khỏi khuôn mẫu này.
La Chinh chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Hắn chẳng hề để bụng chuyện bị người khác xem thường. Cường giả thì mãi mãi mạnh. Nếu như mình bị cái nhìn của người khác chi phối thì lấy tư cách gì mà có chỗ đứng trên thế gian?
Sau khi rời khỏi điện Long Hổ, La Chinh lại tiếp tục trở về trong cái góc kia, nhắm mắt tu luyện như trước...
Sau khi đám võ giả thiên tài đi tới võ đường Vạn Linh, nhìn về phía La Chinh thì trên mặt đều là vẻ kính sợ. Quả thực tên nhóc này có tư cách coi thường võ đường Vạn Linh! Người ta có thực lực để kiêu ngạo! Tất nhiên, cũng không có người nào ngu ngốc nói năng lung tung nữa...
Thực ra trong võ đường Vạn Linh còn có một vài người không phục, tất cả bọn họ đều là đám võ giả thiên tài xếp hạng cao, vì đủ loại lý do mà không đến điện Long Hổ xem cuộc chiến ngày đó được. Có thể bọn họ vừa từ nơi khác chạy về, hoặc là bế quan mới ra, cho nên liền muốn khiêu chiến La Chinh.
Nhưng những người này đều bị người của võ đường Vạn Linh cản lại. Muốn khiêu chiến La Chinh, trước tiên cứ đánh bại Tư Mã Ngọc Long đã rồi nói. Nếu không thì chỉ có thể tự rước lấy nhục.
Còn Thánh chủ của thánh địa Linh Vũ thì mấy ngày nay đều không vui vẻ gì, vô cùng mất hứng...
Ông có lòng muốn nói chuyện với La Chinh, muốn tìm cơ hội cứu vãn chuyện này, xem mình có thể bỏ ra cái giá nào đó để giữ chân thằng nhóc này ở lại thánh địa Linh Vũ của ông không!
Nếu như La Chinh có thể ở lại, thánh địa Linh Vũ ông có lẽ sẽ chiếm được ưu thế không nhỏ trong cuộc cạnh tranh giữa lớp người trẻ với hai thánh địa thập phẩm khác của Thông Linh giới. Thậm chí còn có thể dựa vào La Chinh mà trở mình, cũng có khả năng dùng sức để áp chế thánh địa Thông Linh!
Chuyện so đấu của võ giả trẻ tuổi có lẽ không thể quyết định thế cục của một Đại Giới, nhưng có thể quyết định thứ hạng giữa các thánh địa trong tương lai!
Nhưng nghĩ tới mười ba cung bên kia, ông vẫn bỏ đi suy nghĩ này. Mười ba cung đã bổ nhiệm La Chinh, nhất định cũng rất hiểu hắn.
Vốn dĩ, khi ông nhìn thấy trường kiếm thánh khí của La Chinh bị gãy trong không gian mộng ảo thì trong lòng đã suy xét đến việc tặng hắn một thần khí nhị phẩm, thậm chí là thần khí tòng nhất phẩm để lôi kéo. Nhưng suy đi nghĩ lại, thứ thánh địa Linh Vũ ông có thể lấy ra thì làm sao mười ba cung lại không lấy ra được?
Thấy tên nhóc kia cứ như vậy chạy khỏi tay mình, trong lòng Thánh chủ vô cùng không cam lòng!
Trong võ đường Vạn Linh, La Chinh lẳng lặng tĩnh tọa tu luyện. Sau lần tu luyện này, hắn cảm thấy có lẽ tiểu Thiên Kiếp lần thứ sáu sắp tới gần rồi. Không biết độ kiếp tại Thượng Giới có gì khác so với ở Hạ Giới hay không?
Hắn vừa chờ đợi vừa tu luyện, thời gian cũng lặng lẽ trôi đi. Còn vị “nhân vật lớn” bổ nhiệm hắn thì vẫn chưa xuất hiện...
Một tháng sau, một vị trưởng lão bỗng nhiên bước vào võ đường Vạn Linh của thánh địa Linh Vũ, nói cho La Chinh biết người của mười ba cung đã đến, hiện tại đang ở chỗ Thánh chủ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com