Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1014
Chương 1014: Kiếm vẽ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cho nên quả thật, Giang Sơn Xã Tắc Kiếm này có uy thế vô cùng to lớn.
Khoảnh khắc Tư Mã Ngọc Long kích phát Giang Sơn Xã Tắc Kiếm này tựa như hắn hóa thân thành quân chủ chỉ điểm giang sơn, trở thành cửu ngũ chí tôn, cao cao tại thượng!
Còn La Chinh giống như là một thần dân trong giang sơn ấy, không thể không cúi lạy!
Nhìn ánh mắt của Tư Mã Ngọc Long, ánh sáng tinh anh trong mắt La Chinh chợt lóe: “Muốn áp chế ta?”
“Ầm ầm!”
Một luồng uy áp linh hồn lợi hại đột nhiên phóng ra từ trong cơ thể La Chinh!
Khi võ giả tu luyện thì thường phải đột phá ở ba phương diện, một là luyện thể, hai là tu chân, còn ba là lực linh hồn!
Về luyện thể và tu chân, La Chinh3đi trên một con đường khác xa kẻ khác.
Song về mặt rèn luyện linh hồn thì La Chinh vẫn theo quy củ.
Trong khoảng thời gian cuối cùng dừng lại ở Trung Vực, rốt cuộc Thanh Long cũng đã hạ hồn chủng cho hắn, hơn nữa cũng từ đó mà hắn đột phá Bích Hồn Cảnh.
Lúc trước, La Chinh cũng đã dừng lại ở Chiến Hồn Cảnh khá lâu, nên lần này đột phá Bích Hồn Cảnh cũng tốn không ít thời gian, chẳng qua lúc này cũng không có mấy ưu thế quá lớn so với những võ giả khác.
Giống như Thánh chủ của thánh địa Linh Vũ, lúc ông ta điều tra ra La Chinh thì cũng có thể cảm nhận được cường độ linh hồn của La Chinh. Trong Hạ Giới, tuy rằng Sinh Tử Cảnh ngũ trọng mà đột1phá Bích Hồn Cảnh là cực kỳ kinh khủng, nhưng như vậy thì cũng chỉ có thể được coi là ưu tú trong Thượng Giới mà thôi, chưa thể nói là sự tồn tại đứng đầu.
Nhưng nếu là hồn chủng do Thanh Long chế tạo thì lại khác.
Hồn chủng này vẫn luôn ẩn náu trong linh hồn La Chinh, nên lần này bỗng bộc phát ra khí thế như vậy thì cũng đã mở rộng uy áp linh hồn của La Chinh lên gấp ba lần chỉ trong nháy mắt!
Điểm mấu chốt nhất là ý chí của linh hồn La Chinh đã hoàn toàn dung hợp với ý chí của Đại Thế Giới. Bởi vì hắn không ở trong Đại Thế Giới nên không thể vận dụng chuyển dời sức mạnh, nhưng sau khi ý chí này được dung hợp thì sẽ3gắn bó mãi không thể tách ra được. Cho nên, trong uy áp linh hồn được bùng nổ ra này có ẩn chứa cả khí thế của Đại Thế Giới.
Giang Sơn Xã Tắc Kiếm chính là thần khí tòng nhất phẩm do Quốc chủ thần quốc rèn ra, lại được cộng thêm cảm ngộ của ông ta đối với giang sơn xã tắc, có thể nói là được dốc hết tâm huyết để chế tạo...
Cho nên, khi khí thế uy áp được kích phát ra liền khiến cho tất cả các sinh linh đều không cầm lòng được mà cảm thấy mình nhỏ bé!
Song, tuy khí thế của giang sơn xã tắc dũng mãnh, nhưng dù sao cũng chỉ được rèn ra dựa vào cảm ngộ. Mà ý chí Đại Thế Giới trong uy áp linh hồn của La Chinh lại là3khí thế thật sự tồn tại!
Khí thế này vốn dĩ đã được tích lũy và lắng đọng qua vô số năm tháng của một Đại Thế Giới.
Lúc ở Hạ Giới, loại khí thế này của La Chinh khiến cho người ta cảm thấy hắn là đại diện cho tất cả. Còn bây giờ lên Thượng Giới, sau khi phóng ra khí thế này, hắn liền khiến cho người ngoài nghĩ rằng hắn đại diện cho một thế giới!
Chỉ dựa vào uy áp linh hồn này, La Chinh liền cứng rắn áp chế khí thế của Giang Sơn Xã Tắc Kiếm kia.
Lần này, sắc mặt của Tư Mã Ngọc Long càng nặng nề hơn nữa. La Chinh đứng ở trước mặt mình, vậy mà giống như là mình đang đối mặt với một thế giới...
Vốn dĩ y còn muốn dựa vào Giang Sơn9Xã Tắc Kiếm để áp chế La Chinh, nhưng không ngờ linh hồn của tên này lại kỳ dị như vậy! Rốt cuộc trên người hắn có bao nhiêu bí mật?
Nhìn thấy Tư Mã Ngọc Long không nhúc nhích gì, trường kiếm trong tay La Chinh hơi giơ ra, cười nói: “Kiếm thứ tư?”
Tư Mã Ngọc Long lắc đầu: “Không phải kiếm thứ tư, là kiếm thứ bảy...”
Vừa rồi, Tư Mã Ngọc Long đã chém ra liên tiếp mấy kiếm để hóa giải dư lực từ một kiếm của La Chinh, y tính luôn cả mấy kiếm đó nữa.
“Nghiêm túc thật...” La Chinh vừa cười vừa nói, “Vậy thì là kiếm thứ bảy!”
Tư Mã Ngọc Long gật đầu: “Nếu như kiếm này không đánh bại được ngươi thì ta chịu thua.”
Chuôi kiếm của La Chinh hơi rung rung, ánh mắt cũng trở nên vô cùng trong trẻo. Tuy nội tâm Tư Mã Ngọc Long kiêu ngạo, nhưng lại là người hết sức thẳng thắn. Hắn liền nói: “Vậy ra chiêu đi!”
Lúc này tất cả các võ giả trong điện Long Hổ đều đã hiểu, quả thực La Chinh không phải hạng dễ trêu.
Tất nhiên, vị Thiết Phi Ngư kia cũng đã hiểu mình quả thực không có tư cách để khiêu chiến La Chinh... Ngay cả Tư Mã Ngọc Long còn phải chật vật trước La Chinh thì sợ rằng gã chẳng trụ nổi được một chiêu của tay La Chinh!
Còn đám công tử bột gây phiền toái cho La Chinh lúc trước giờ cũng đã hiểu rõ. Quả thực bọn họ lỗ mãng đi chọc tức La Chinh như vậy chính là hành động tìm chết. Cũng may thằng nhãi này tốt tính, nếu không, chỉ sợ bọn họ đã chết vô số lần từ lâu rồi. Cho dù bọn họ là võ giả Thần Hải Cảnh, còn La Chinh mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng...
Có lẽ chiêu tiếp theo sẽ là chiêu phân định thắng bại, nên tất cả bọn họ đều nín thở, lặng lẽ quan sát động tĩnh của hai người trong không gian mộng ảo.
Còn Thánh chủ và tất cả các trưởng lão thì hơi mất hứng.
Thắng bại đã không còn quan trọng nữa rồi.
Thực ra, với tu vi của Tư Mã Ngọc Long, đi khiêu chiến La Chinh vốn đã không công bằng.
Thánh chủ cực lực thúc đẩy cuộc chiến này cũng chỉ vì muốn tranh thủ cho Tư Mã Ngọc Long bước vào mười ba cung. Nay Tư Mã Ngọc Long đã trải qua chín lần Thiên Kiếp, mặc dù không phải là võ giả Thần Hải Cảnh, nhưng đã mạnh mẽ hơn các võ giả Thần Hải Cảnh thông thường nhiều rồi.
Còn La Chinh mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng mà thôi, về mặt tu vi có sự chênh lệch rất lớn.
Dựa vào tu vi như vậy mà La Chinh đã có thực lực thế này, muốn thực hiện được chín lần tiểu Thiên Kiếp thì cũng không phải là chuyện quá khó. Khi đó, sợ rằng thực lực của La Chinh sẽ vượt xa Tư Mã Ngọc Long.
Cho nên bọn họ chẳng hề chú ý đến thắng bại của trận đấu này nữa...
Song trước mắt, Thánh chủ kia đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện quan trọng.
“Thằng nhãi này đã trải qua năm lần tiểu Thiên Kiếp, thế không biết đã từng mở ra hoa sen hay chưa? Mở được mấy cánh hoa sen?” Thánh chủ đột nhiên hỏi.
Cung trưởng lão bên cạnh cũng vỗ đầu một cái: “Đúng vậy, tên nhóc kia có thiên phú như vậy, tất nhiên là đã mở ra hoa sen, chẳng biết mở được mấy cánh...”
Thánh chủ nhìn chăm chú vào La Chinh, ngay sau đó liền nói khẽ: “Chắc là mở được bảy cánh hoa.”
Lần này Cung trưởng lão lại tỏ vẻ không ủng hộ: “Thực ra, có thể là chín cánh...”
Thực tế Thánh chủ cũng muốn nói là chín cánh, nhưng tâm trạng của ông ta bây giờ đang rất mất cân bằng, tựa như túi vàng của mình rơi trên mặt đất bị người ta nhặt mất vậy. Thế nên dĩ nhiên, ông hy vọng lượng vàng trong túi kia phải ít hơn một chút, càng ít thì trong lòng ông càng cân bằng.
Đáng tiếc, Cung trưởng lão không lừa mình dối người như Thánh chủ, nói thẳng ra phán đoán của mình.
Thánh chủ chỉ có thể thở dài một hơi yếu ớt: “Sớm biết như vậy thì khi liên minh bảo nộp danh sách những người phi thăng lên trên, ta nên xóa tên của La Chinh này đi.”
Cung trưởng lão lại cười nói: “Khi đó chúng ta cũng không biết trong những người phi thăng của thánh địa Linh Vũ chúng ta lại xuất hiện một nhân vật như vậy. Nếu không phải vì mười ba cung, sợ rằng thằng nhóc này còn đang đào mỏ ấy chứ!”
Chắc là do Cung trưởng lão đã nói hai câu liên tiếp mà thánh chủ cực kỳ không thích, nên ông ta liền hung hăng trợn mắt trừng Cung trưởng lão, làm cho Cung trưởng lão giật bắn cả mình. Ngay sau đó, Thánh chủ lạnh giọng nói: “Thẩm tra toàn bộ những người phi thăng của quặng mỏ. Trong vòng một tháng, xác định thực lực và thiên phú của những người phi thăng này, sau đó báo cáo lại cho ta!
Sắc mặt của Cung trưởng lão cũng cực kỳ khó coi. Khi Thánh chủ mất hứng thì liền nổi điên lên như thế. Đương nhiên là phải sát hạch những người phi thăng lên thánh địa Linh Vũ, nhưng có cần gióng trống khua chiêng như vậy không? Đâu phải ai cũng là La Chinh...
Mặc dù Cung trưởng lão cho rằng việc này chắc chắn lại trở thành công dã tràng mà thôi, nhưng đáng tiếc lão lại không thể chống lại mệnh lệnh của Thánh chủ. Nếu không, lão đã chống lại rồi.
Trong lúc Thánh chủ phát tiết nỗi buồn bực trong lòng thì rốt cuộc Tư Mã Ngọc Long cũng bắt đầu chuẩn bị cho một kiếm cuối cùng của y, là một kiếm có thể phân thắng bại!
“Kiếm vẽ, giang sơn xã tắc, một cơn gió thu đổi vạn sắc màu...”
Chỉ thấy Giang Sơn Xã Tắc Kiếm trong tay y bắt đầu vùng lên một cách nhanh chóng, bay nhanh như con thoi!
Một hình vẽ như sóng tràn bờ bắt đầu hình thành ngay trước mắt, tựa như thanh Giang Sơn Xã Tắc Kiếm này chính là một cây bút trong tay Tư Mã Ngọc Long, được y sử dụng để vẽ ra cả giang sơn!
Ánh sáng màu vàng kia chính là quy tắc hệ Kim, còn tia sáng màu xanh lại là lực quy tắc hệ Phong!
Trong lúc vẽ, thỉnh thoảng y còn cắt cánh tay mình, từng luồng máu bay vụt lên không trung, làm cho giang sơn màu vàng kim này được tô điểm thêm bằng những chấm đỏ tươi ở khắp nơi!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Khoảnh khắc Tư Mã Ngọc Long kích phát Giang Sơn Xã Tắc Kiếm này tựa như hắn hóa thân thành quân chủ chỉ điểm giang sơn, trở thành cửu ngũ chí tôn, cao cao tại thượng!
Còn La Chinh giống như là một thần dân trong giang sơn ấy, không thể không cúi lạy!
Nhìn ánh mắt của Tư Mã Ngọc Long, ánh sáng tinh anh trong mắt La Chinh chợt lóe: “Muốn áp chế ta?”
“Ầm ầm!”
Một luồng uy áp linh hồn lợi hại đột nhiên phóng ra từ trong cơ thể La Chinh!
Khi võ giả tu luyện thì thường phải đột phá ở ba phương diện, một là luyện thể, hai là tu chân, còn ba là lực linh hồn!
Về luyện thể và tu chân, La Chinh3đi trên một con đường khác xa kẻ khác.
Song về mặt rèn luyện linh hồn thì La Chinh vẫn theo quy củ.
Trong khoảng thời gian cuối cùng dừng lại ở Trung Vực, rốt cuộc Thanh Long cũng đã hạ hồn chủng cho hắn, hơn nữa cũng từ đó mà hắn đột phá Bích Hồn Cảnh.
Lúc trước, La Chinh cũng đã dừng lại ở Chiến Hồn Cảnh khá lâu, nên lần này đột phá Bích Hồn Cảnh cũng tốn không ít thời gian, chẳng qua lúc này cũng không có mấy ưu thế quá lớn so với những võ giả khác.
Giống như Thánh chủ của thánh địa Linh Vũ, lúc ông ta điều tra ra La Chinh thì cũng có thể cảm nhận được cường độ linh hồn của La Chinh. Trong Hạ Giới, tuy rằng Sinh Tử Cảnh ngũ trọng mà đột1phá Bích Hồn Cảnh là cực kỳ kinh khủng, nhưng như vậy thì cũng chỉ có thể được coi là ưu tú trong Thượng Giới mà thôi, chưa thể nói là sự tồn tại đứng đầu.
Nhưng nếu là hồn chủng do Thanh Long chế tạo thì lại khác.
Hồn chủng này vẫn luôn ẩn náu trong linh hồn La Chinh, nên lần này bỗng bộc phát ra khí thế như vậy thì cũng đã mở rộng uy áp linh hồn của La Chinh lên gấp ba lần chỉ trong nháy mắt!
Điểm mấu chốt nhất là ý chí của linh hồn La Chinh đã hoàn toàn dung hợp với ý chí của Đại Thế Giới. Bởi vì hắn không ở trong Đại Thế Giới nên không thể vận dụng chuyển dời sức mạnh, nhưng sau khi ý chí này được dung hợp thì sẽ3gắn bó mãi không thể tách ra được. Cho nên, trong uy áp linh hồn được bùng nổ ra này có ẩn chứa cả khí thế của Đại Thế Giới.
Giang Sơn Xã Tắc Kiếm chính là thần khí tòng nhất phẩm do Quốc chủ thần quốc rèn ra, lại được cộng thêm cảm ngộ của ông ta đối với giang sơn xã tắc, có thể nói là được dốc hết tâm huyết để chế tạo...
Cho nên, khi khí thế uy áp được kích phát ra liền khiến cho tất cả các sinh linh đều không cầm lòng được mà cảm thấy mình nhỏ bé!
Song, tuy khí thế của giang sơn xã tắc dũng mãnh, nhưng dù sao cũng chỉ được rèn ra dựa vào cảm ngộ. Mà ý chí Đại Thế Giới trong uy áp linh hồn của La Chinh lại là3khí thế thật sự tồn tại!
Khí thế này vốn dĩ đã được tích lũy và lắng đọng qua vô số năm tháng của một Đại Thế Giới.
Lúc ở Hạ Giới, loại khí thế này của La Chinh khiến cho người ta cảm thấy hắn là đại diện cho tất cả. Còn bây giờ lên Thượng Giới, sau khi phóng ra khí thế này, hắn liền khiến cho người ngoài nghĩ rằng hắn đại diện cho một thế giới!
Chỉ dựa vào uy áp linh hồn này, La Chinh liền cứng rắn áp chế khí thế của Giang Sơn Xã Tắc Kiếm kia.
Lần này, sắc mặt của Tư Mã Ngọc Long càng nặng nề hơn nữa. La Chinh đứng ở trước mặt mình, vậy mà giống như là mình đang đối mặt với một thế giới...
Vốn dĩ y còn muốn dựa vào Giang Sơn9Xã Tắc Kiếm để áp chế La Chinh, nhưng không ngờ linh hồn của tên này lại kỳ dị như vậy! Rốt cuộc trên người hắn có bao nhiêu bí mật?
Nhìn thấy Tư Mã Ngọc Long không nhúc nhích gì, trường kiếm trong tay La Chinh hơi giơ ra, cười nói: “Kiếm thứ tư?”
Tư Mã Ngọc Long lắc đầu: “Không phải kiếm thứ tư, là kiếm thứ bảy...”
Vừa rồi, Tư Mã Ngọc Long đã chém ra liên tiếp mấy kiếm để hóa giải dư lực từ một kiếm của La Chinh, y tính luôn cả mấy kiếm đó nữa.
“Nghiêm túc thật...” La Chinh vừa cười vừa nói, “Vậy thì là kiếm thứ bảy!”
Tư Mã Ngọc Long gật đầu: “Nếu như kiếm này không đánh bại được ngươi thì ta chịu thua.”
Chuôi kiếm của La Chinh hơi rung rung, ánh mắt cũng trở nên vô cùng trong trẻo. Tuy nội tâm Tư Mã Ngọc Long kiêu ngạo, nhưng lại là người hết sức thẳng thắn. Hắn liền nói: “Vậy ra chiêu đi!”
Lúc này tất cả các võ giả trong điện Long Hổ đều đã hiểu, quả thực La Chinh không phải hạng dễ trêu.
Tất nhiên, vị Thiết Phi Ngư kia cũng đã hiểu mình quả thực không có tư cách để khiêu chiến La Chinh... Ngay cả Tư Mã Ngọc Long còn phải chật vật trước La Chinh thì sợ rằng gã chẳng trụ nổi được một chiêu của tay La Chinh!
Còn đám công tử bột gây phiền toái cho La Chinh lúc trước giờ cũng đã hiểu rõ. Quả thực bọn họ lỗ mãng đi chọc tức La Chinh như vậy chính là hành động tìm chết. Cũng may thằng nhãi này tốt tính, nếu không, chỉ sợ bọn họ đã chết vô số lần từ lâu rồi. Cho dù bọn họ là võ giả Thần Hải Cảnh, còn La Chinh mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng...
Có lẽ chiêu tiếp theo sẽ là chiêu phân định thắng bại, nên tất cả bọn họ đều nín thở, lặng lẽ quan sát động tĩnh của hai người trong không gian mộng ảo.
Còn Thánh chủ và tất cả các trưởng lão thì hơi mất hứng.
Thắng bại đã không còn quan trọng nữa rồi.
Thực ra, với tu vi của Tư Mã Ngọc Long, đi khiêu chiến La Chinh vốn đã không công bằng.
Thánh chủ cực lực thúc đẩy cuộc chiến này cũng chỉ vì muốn tranh thủ cho Tư Mã Ngọc Long bước vào mười ba cung. Nay Tư Mã Ngọc Long đã trải qua chín lần Thiên Kiếp, mặc dù không phải là võ giả Thần Hải Cảnh, nhưng đã mạnh mẽ hơn các võ giả Thần Hải Cảnh thông thường nhiều rồi.
Còn La Chinh mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng mà thôi, về mặt tu vi có sự chênh lệch rất lớn.
Dựa vào tu vi như vậy mà La Chinh đã có thực lực thế này, muốn thực hiện được chín lần tiểu Thiên Kiếp thì cũng không phải là chuyện quá khó. Khi đó, sợ rằng thực lực của La Chinh sẽ vượt xa Tư Mã Ngọc Long.
Cho nên bọn họ chẳng hề chú ý đến thắng bại của trận đấu này nữa...
Song trước mắt, Thánh chủ kia đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện quan trọng.
“Thằng nhãi này đã trải qua năm lần tiểu Thiên Kiếp, thế không biết đã từng mở ra hoa sen hay chưa? Mở được mấy cánh hoa sen?” Thánh chủ đột nhiên hỏi.
Cung trưởng lão bên cạnh cũng vỗ đầu một cái: “Đúng vậy, tên nhóc kia có thiên phú như vậy, tất nhiên là đã mở ra hoa sen, chẳng biết mở được mấy cánh...”
Thánh chủ nhìn chăm chú vào La Chinh, ngay sau đó liền nói khẽ: “Chắc là mở được bảy cánh hoa.”
Lần này Cung trưởng lão lại tỏ vẻ không ủng hộ: “Thực ra, có thể là chín cánh...”
Thực tế Thánh chủ cũng muốn nói là chín cánh, nhưng tâm trạng của ông ta bây giờ đang rất mất cân bằng, tựa như túi vàng của mình rơi trên mặt đất bị người ta nhặt mất vậy. Thế nên dĩ nhiên, ông hy vọng lượng vàng trong túi kia phải ít hơn một chút, càng ít thì trong lòng ông càng cân bằng.
Đáng tiếc, Cung trưởng lão không lừa mình dối người như Thánh chủ, nói thẳng ra phán đoán của mình.
Thánh chủ chỉ có thể thở dài một hơi yếu ớt: “Sớm biết như vậy thì khi liên minh bảo nộp danh sách những người phi thăng lên trên, ta nên xóa tên của La Chinh này đi.”
Cung trưởng lão lại cười nói: “Khi đó chúng ta cũng không biết trong những người phi thăng của thánh địa Linh Vũ chúng ta lại xuất hiện một nhân vật như vậy. Nếu không phải vì mười ba cung, sợ rằng thằng nhóc này còn đang đào mỏ ấy chứ!”
Chắc là do Cung trưởng lão đã nói hai câu liên tiếp mà thánh chủ cực kỳ không thích, nên ông ta liền hung hăng trợn mắt trừng Cung trưởng lão, làm cho Cung trưởng lão giật bắn cả mình. Ngay sau đó, Thánh chủ lạnh giọng nói: “Thẩm tra toàn bộ những người phi thăng của quặng mỏ. Trong vòng một tháng, xác định thực lực và thiên phú của những người phi thăng này, sau đó báo cáo lại cho ta!
Sắc mặt của Cung trưởng lão cũng cực kỳ khó coi. Khi Thánh chủ mất hứng thì liền nổi điên lên như thế. Đương nhiên là phải sát hạch những người phi thăng lên thánh địa Linh Vũ, nhưng có cần gióng trống khua chiêng như vậy không? Đâu phải ai cũng là La Chinh...
Mặc dù Cung trưởng lão cho rằng việc này chắc chắn lại trở thành công dã tràng mà thôi, nhưng đáng tiếc lão lại không thể chống lại mệnh lệnh của Thánh chủ. Nếu không, lão đã chống lại rồi.
Trong lúc Thánh chủ phát tiết nỗi buồn bực trong lòng thì rốt cuộc Tư Mã Ngọc Long cũng bắt đầu chuẩn bị cho một kiếm cuối cùng của y, là một kiếm có thể phân thắng bại!
“Kiếm vẽ, giang sơn xã tắc, một cơn gió thu đổi vạn sắc màu...”
Chỉ thấy Giang Sơn Xã Tắc Kiếm trong tay y bắt đầu vùng lên một cách nhanh chóng, bay nhanh như con thoi!
Một hình vẽ như sóng tràn bờ bắt đầu hình thành ngay trước mắt, tựa như thanh Giang Sơn Xã Tắc Kiếm này chính là một cây bút trong tay Tư Mã Ngọc Long, được y sử dụng để vẽ ra cả giang sơn!
Ánh sáng màu vàng kia chính là quy tắc hệ Kim, còn tia sáng màu xanh lại là lực quy tắc hệ Phong!
Trong lúc vẽ, thỉnh thoảng y còn cắt cánh tay mình, từng luồng máu bay vụt lên không trung, làm cho giang sơn màu vàng kim này được tô điểm thêm bằng những chấm đỏ tươi ở khắp nơi!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com