Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1012
Chương 1012: Lực quy tắc khác
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Vù vù...”
Trong không gian mộng ảo vô bờ bến này đột nhiên xuất hiện mấy trăm luồng cuồng phong dữ dội, tạo thành một vòng vây xoay quanh La Chinh.
Ngay sau đó những luồng gió lớn vô hình kia bắt đầu nén lại, tạo thành một cơn lốc cực mạnh hình xoắn ốc ngay trước mặt La Chinh. Mà ở trong cơn lốc này lại được mạ lên một tầng ánh sáng màu vàng kim!
“Quy tắc hệ Kim...” Lông mày của La Chinh hơi giật một cái: “Hai loại lực quy tắc hòa vào nhau một cách hoàn mỹ ư?”
Trong lúc cơn lốc đang không ngừng dung hợp lại với nhau, bóng dáng Tư Mã Ngọc Long lại xuất hiện một lần nữa. Bây giờ y không cần che giấu bản thân nữa rồi.
Vừa mới nãy, La Chinh dễ dàng đẩy kiếm thứ hai của y3ra, điều này khiến y vô cùng bất ngờ.
Tuy chuyện này hơi ngoài dự đoán, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Y hoàn toàn không đối xử với La Chinh như một người phi thăng thông thường. Mặc dù y coi nhẹ tầm mắt của mười ba cung liên minh, nhưng y vẫn tin vào năng lực lựa chọn của mười ba cung sẽ không kém đến nỗi này. Nói cho cùng thì thể nào La Chinh này cũng phải có một vài điểm nổi bật.
Nhưng y cũng chỉ mới đánh giá La Chinh giới hạn trong việc “có vài điểm nổi bật” mà thôi. Đối thủ có trình độ này không đủ để y phải dốc hết sức lực, La Chinh chắc chắn không ngăn được kiếm thứ ba.
Sau khi dung hợp cơn lốc và ánh sáng màu vàng kim đến mức đỉnh điểm, Tư Mã1Ngọc Long liền đâm kiếm ngọc của chính mình vào trong cơn lốc này.
Mặc dù kiếm ngọc là thần khí tòng tam phẩm, nhưng dù sao cũng được làm từ ngọc, tính chất rất mềm dẻo. Sau khi đâm vào thì nó lập tức bị cơn lốc kia đè ép, cuối cùng nát thành vụn!
Song, sau khi bị vặn nát, Tư Mã Ngọc Long lại cầm chuôi kiếm, quay sang mỉm cười với La Chinh: “Ta nghĩ, hẳn là chúng ta phải nói chuyện ở ngoài không gian mộng ảo vậy...”
Sau khi thân xác trong không gian mộng ảo bị đánh chết thì cái bóng của La Chinh sẽ biến mất, ý nói La Chinh nhất định sẽ “chết” dưới kiếm này.
“Vù!”
Không đợi La Chinh đáp lại, Tư Mã Ngọc Long nhẹ nhàng xách chuôi kiếm lên, hình dạng của cơn gió xoáy đột nhiên thay3đổi, từ một quả cầu biến thành “thân” của kiếm ngọc. Sau đó, Tư Mã Ngọc Long vươn hai ngón tay ra, nhẹ nhàng chỉ một cái về phía “thân kiếm” kia, tay còn lại dùng sức vung lên.
“Vù...”
Một lưỡi kiếm gió lấp lánh ánh sáng vàng kim lướt thẳng về phía La Chinh!
“Đao gió màu vàng kim!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt La Chinh đột nhiên biến đổi.
La Chinh cũng đã từng gặp loại đao gió màu vàng kim này! Ở trung tâm của Bạo Loạn Tinh Hải có tồn tại hàng loạt các luồng kiếm gió màu vàng kim, hơn nữa dường như chúng còn có “linh trí”.
Đao gió màu vàng kim dữ dội hơn đao gió màu đen và đao gió hai màu vô số lần. Cho dù La Chinh dùng “chuyển dời sức mạnh” thì cũng không dám tới gần những3đao gió màu vàng kim kia...
La Chinh đoán, lực quy tắc hệ Phong ẩn chứa trong đao gió màu vàng kim có lẽ đã đạt đến giai đoạn mà hắn khó có thể tưởng tượng được.
“Không đúng!”
Đang lúc nghĩ tới nghĩ lui, La Chinh lập tức phủ nhận phán đoán của mình. Vẻ ngoài của đao gió màu vàng kim này khá tương tự mà thôi, uy thế ẩn chứa trong kiếm này chắc chắn thua xa đao gió màu vàng kim của Bạo Loạn Tinh Hải.
Dĩ nhiên, Tư Mã Ngọc Long là thiên tài số một trong thánh địa thập phẩm.
Nhưng những nhân vật trong Thiên Vị tộc, ai mà chẳng phải là thiên tài?
Khi đó, mấy vị võ giả Thần Cực Cảnh của Thiên Vị tộc cũng phải chật vật khi đối mặt với đao gió màu đen, chứ đừng nói đến đao gió9hai màu và đao gió màu vàng kim...
Tư Mã Ngọc Long không thể nào sở hữu thực lực khủng bố như thế được, chuyện này căn bản không hợp với lẽ thường.
Nghĩ tới đây, áp lực trong lòng La Chinh đột nhiên tan đi, những luồng khí hỗn độn trong cơ thể bắt đầu vận chuyển!
Trong Tiên Phủ, La Chinh đã bổ sung đầy đủ các loại quy tắc căn bản khác. Độ tương thích của hắn với các loại lực quy tắc đều ở mức cao nhất, nên lĩnh ngộ cũng không phải việc gì khó khăn. Lần này, trước khi tiến vào Thượng Giới, rõ ràng La Chinh đã chuẩn bị vẹn toàn.
Trường kiếm trong tay La Chinh nhẹ nhàng vung lên, trên thân kiếm cũng đột nhiên xuất hiện một luồng kiếm gió. Kiếm gió màu xanh kia điên cuồng chuyển động quanh trường kiếm. Hắn không ngờ lại phải lấy quy tắc hệ Phong ra để đỡ một kiếm này của Tư Mã Ngọc Long.
Nhìn thấy quy tắc hệ Phong của La Chinh, sâu trong ánh mắt Tư Mã Ngọc Long lóe lên vẻ khinh thường.
Hắn là võ giả chủ tu quy tắc hệ Phong, còn quy tắc hệ Kim là chỉ thứ, công pháp tu luyện vừa khéo cũng phù hợp với quy tắc hệ Phong. Thấy La Chinh phát huy ra quy tắc hệ Phong, dĩ nhiên chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Quan trọng hơn là nhìn dáng vẻ thì dường như La Chinh chỉ phát huy mỗi quy tắc hệ Phong, hơn nữa cũng chỉ có tầng ba mà thôi. Ở trình độ này thì sao có thể chặn được kiếm của mình?
Ta đã đánh giá cao ngươi rồi, Tư Mã Ngọc Long hờ hững nói thầm trong lòng.
Còn trong điện Long Hổ, nhóm võ giả của võ đường Vạn Linh đều cảm thấy vui vẻ.
“Múa rìu qua mắt thợ! Tự rước lấy nhục!”
“Ha ha ha, tên nhóc này là một người phi thăng, có thể tu luyện tới quy tắc hệ Phong tầng ba thì cũng không tệ!”
“Để hắn tuyệt vọng chống cự một lần đi. Lát nữa chờ hắn đi ra từ trong không gian mộng ảo thì chúng ta lại khiến hắn nhục nhã!”
Nhóm võ giả bên ngoài võ đường Vạn Linh thì ai nấy đều cười vang.
Người chạy về từ bên ngoài càng lúc càng nhiều, cho dù điện Long Hổ có khổng lồ đến mấy thì cũng có vẻ chật chội. Ba tầng trong, ba tầng ngoài, có lẽ phải tới sáu, bảy nghìn người. Những võ giả khác chưa chạy tới đây thì thực sự không thể chạy tới được, cũng có thể là bọn họ đang bế quan ở giai đoạn rất quan trọng nên không thể xuất quan.
Những võ giả này không biết, vào giờ khắc này, ngay cả Thánh chủ và các trưởng lão của thánh địa Linh Vũ bọn họ cũng lặng lẽ nhìn chăm chú vào tất cả những gì đang xảy ra trong không gian mộng ảo.
Nhưng phản ứng của những người này lại khác. Trên mặt Thánh chủ và các trưởng lão khác đều là vẻ nghi hoặc khó hiểu.
“Cung trưởng lão, ông thấy thế nào?” Thánh chủ nhìn chăm chú vào kiếm gió mà La Chinh ngưng kết ra trong không gian mộng ảo rồi hỏi.
Ở bên cạnh, Cung trưởng lão cũng là một trong các nguyên lão của thánh địa Linh Vũ, ông cẩn thận nói: “Kỳ lạ, kỳ lạ... Cái mà thằng nhóc này vận chuyển ra đúng là quy tắc hệ Phong, hơn nữa chỉ là tầng ba mà thôi, thua xa Ngọc Long! Nhưng vì sao ta lại cảm thấy kiếm gió này hoàn toàn khác với kiếm gió thông thường?”
Thánh chủ gật đầu: “Ta còn tưởng rằng chỉ mình ta có ảo giác này. La Chinh hoàn toàn không thi triển công pháp bí thuật gì, chỉ thuần túy dùng chân nguyên để ngưng kết ra lực quy tắc. Vậy rốt cuộc hắn đã làm như thế nào?”
Với khứu giác nhanh nhạy của Thánh chủ và những trưởng lão này thì từ khi La Chinh ngưng kết ra kiếm gió, bọn họ đã nhìn thấu sự khác thường rồi.
Nhưng bọn họ lại không nhìn ra khác thường này ở chỗ nào!
Quy tắc hệ Phong tầng ba thì thôi không nói. Số tầng của lực quy tắc là một yếu tố then chốt, nhưng công pháp tu luyện tốt hay không cũng có thể quyết định đến uy lực của kiếm gió này.
Vấn đề là bọn họ không nhìn ra La Chinh đã phóng chiêu thức gì, cùng lắm chỉ thấy kiếm pháp của hắn khá là tinh xảo, kỳ dị...
Cũng chính cách thức tư duy này của Thánh chủ và những trưởng lão nọ đã khiến cho bọn họ không thể nhìn ra đầu mối bên trong.
Bởi vì bọn họ không biết, La Chinh căn bản không dùng chân nguyên. Bọn họ lại càng không biết, trong thiên hạ này lại có người có thể sử dụng khí hỗn độn...
Quả thực La Chinh không vận dụng những công pháp khác, bởi vì khí hỗn độn vận chuyển trong cơ thể hắn chính là một loại công pháp, một loại công pháp mà bọn họ chưa bao giờ được nghe tới.
Võ giả thu nạp nguyên khí trời đất, chuyển hóa thành chân nguyên để bản thân sử dụng, cũng chính là mượn tạo hóa của trời đất để mình dùng. Từ đó lợi dụng quy tắc sử dụng chân nguyên, bộc phát sức mạnh lớn nhất của chân nguyên.
Còn hỗn độn chính là thứ còn tinh khiết hơn, đó là bản nguyên của cả thế giới. Từ từng cành cây ngọn cỏ, đến núi sông trời đất đều do hỗn độn biến thành. Bởi vậy, lực quy tắc bộc phát ra từ chân nguyên không thể so sánh nổi với lực quy tắc bộc phát ra từ khí hỗn độn...
Vì tu luyện bí thuật hỗn độn mà La Chinh đã phải chịu nỗi đau đớn người thường không thể tưởng tượng nổi. Nhưng quả ngọt hắn nhận được sau này cũng không cách nào tưởng tượng được.
Thanh thế trong một kiếm này của Tư Mã Ngọc Long rất lớn, tựa như có thể thổi quét cả một lục địa. Nếu không phải là thi triển trong không gian mộng ảo thì sợ rằng kiếm này sẽ hủy hoại toàn bộ võ đường Vạn Linh chỉ trong chốc lát.
So sánh ra thì kiếm của La Chinh có vẻ yếu hơn rất nhiều. Kiếm này vừa vung ra liền ngưng kết thành một kiếm gió màu xanh bên trong kiếm quang.
Kiếm gió do quy tắc hệ Phong tầng ba ngưng kết ra thực sự quá nhỏ bé, nên trên mặt rất nhiều đệ tử trong điện Long Hổ đều đầy vẻ giễu cợt. Bọn họ đều nghĩ rằng, cảnh tượng tiếp theo hẳn là kiếm gió màu xanh này trực tiếp bị một kiếm kia của Ngọc Long sư huynh nuốt trọn. Tiện thể cũng nuốt trọn luôn thằng nhãi La Chinh này, xé thân thể hắn thành mảnh vụn. Bọn họ rất muốn sớm được nhìn thấy vẻ mặt thảm bại của La Chinh sau khi rời khỏi không gian mộng ảo.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trong không gian mộng ảo vô bờ bến này đột nhiên xuất hiện mấy trăm luồng cuồng phong dữ dội, tạo thành một vòng vây xoay quanh La Chinh.
Ngay sau đó những luồng gió lớn vô hình kia bắt đầu nén lại, tạo thành một cơn lốc cực mạnh hình xoắn ốc ngay trước mặt La Chinh. Mà ở trong cơn lốc này lại được mạ lên một tầng ánh sáng màu vàng kim!
“Quy tắc hệ Kim...” Lông mày của La Chinh hơi giật một cái: “Hai loại lực quy tắc hòa vào nhau một cách hoàn mỹ ư?”
Trong lúc cơn lốc đang không ngừng dung hợp lại với nhau, bóng dáng Tư Mã Ngọc Long lại xuất hiện một lần nữa. Bây giờ y không cần che giấu bản thân nữa rồi.
Vừa mới nãy, La Chinh dễ dàng đẩy kiếm thứ hai của y3ra, điều này khiến y vô cùng bất ngờ.
Tuy chuyện này hơi ngoài dự đoán, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Y hoàn toàn không đối xử với La Chinh như một người phi thăng thông thường. Mặc dù y coi nhẹ tầm mắt của mười ba cung liên minh, nhưng y vẫn tin vào năng lực lựa chọn của mười ba cung sẽ không kém đến nỗi này. Nói cho cùng thì thể nào La Chinh này cũng phải có một vài điểm nổi bật.
Nhưng y cũng chỉ mới đánh giá La Chinh giới hạn trong việc “có vài điểm nổi bật” mà thôi. Đối thủ có trình độ này không đủ để y phải dốc hết sức lực, La Chinh chắc chắn không ngăn được kiếm thứ ba.
Sau khi dung hợp cơn lốc và ánh sáng màu vàng kim đến mức đỉnh điểm, Tư Mã1Ngọc Long liền đâm kiếm ngọc của chính mình vào trong cơn lốc này.
Mặc dù kiếm ngọc là thần khí tòng tam phẩm, nhưng dù sao cũng được làm từ ngọc, tính chất rất mềm dẻo. Sau khi đâm vào thì nó lập tức bị cơn lốc kia đè ép, cuối cùng nát thành vụn!
Song, sau khi bị vặn nát, Tư Mã Ngọc Long lại cầm chuôi kiếm, quay sang mỉm cười với La Chinh: “Ta nghĩ, hẳn là chúng ta phải nói chuyện ở ngoài không gian mộng ảo vậy...”
Sau khi thân xác trong không gian mộng ảo bị đánh chết thì cái bóng của La Chinh sẽ biến mất, ý nói La Chinh nhất định sẽ “chết” dưới kiếm này.
“Vù!”
Không đợi La Chinh đáp lại, Tư Mã Ngọc Long nhẹ nhàng xách chuôi kiếm lên, hình dạng của cơn gió xoáy đột nhiên thay3đổi, từ một quả cầu biến thành “thân” của kiếm ngọc. Sau đó, Tư Mã Ngọc Long vươn hai ngón tay ra, nhẹ nhàng chỉ một cái về phía “thân kiếm” kia, tay còn lại dùng sức vung lên.
“Vù...”
Một lưỡi kiếm gió lấp lánh ánh sáng vàng kim lướt thẳng về phía La Chinh!
“Đao gió màu vàng kim!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt La Chinh đột nhiên biến đổi.
La Chinh cũng đã từng gặp loại đao gió màu vàng kim này! Ở trung tâm của Bạo Loạn Tinh Hải có tồn tại hàng loạt các luồng kiếm gió màu vàng kim, hơn nữa dường như chúng còn có “linh trí”.
Đao gió màu vàng kim dữ dội hơn đao gió màu đen và đao gió hai màu vô số lần. Cho dù La Chinh dùng “chuyển dời sức mạnh” thì cũng không dám tới gần những3đao gió màu vàng kim kia...
La Chinh đoán, lực quy tắc hệ Phong ẩn chứa trong đao gió màu vàng kim có lẽ đã đạt đến giai đoạn mà hắn khó có thể tưởng tượng được.
“Không đúng!”
Đang lúc nghĩ tới nghĩ lui, La Chinh lập tức phủ nhận phán đoán của mình. Vẻ ngoài của đao gió màu vàng kim này khá tương tự mà thôi, uy thế ẩn chứa trong kiếm này chắc chắn thua xa đao gió màu vàng kim của Bạo Loạn Tinh Hải.
Dĩ nhiên, Tư Mã Ngọc Long là thiên tài số một trong thánh địa thập phẩm.
Nhưng những nhân vật trong Thiên Vị tộc, ai mà chẳng phải là thiên tài?
Khi đó, mấy vị võ giả Thần Cực Cảnh của Thiên Vị tộc cũng phải chật vật khi đối mặt với đao gió màu đen, chứ đừng nói đến đao gió9hai màu và đao gió màu vàng kim...
Tư Mã Ngọc Long không thể nào sở hữu thực lực khủng bố như thế được, chuyện này căn bản không hợp với lẽ thường.
Nghĩ tới đây, áp lực trong lòng La Chinh đột nhiên tan đi, những luồng khí hỗn độn trong cơ thể bắt đầu vận chuyển!
Trong Tiên Phủ, La Chinh đã bổ sung đầy đủ các loại quy tắc căn bản khác. Độ tương thích của hắn với các loại lực quy tắc đều ở mức cao nhất, nên lĩnh ngộ cũng không phải việc gì khó khăn. Lần này, trước khi tiến vào Thượng Giới, rõ ràng La Chinh đã chuẩn bị vẹn toàn.
Trường kiếm trong tay La Chinh nhẹ nhàng vung lên, trên thân kiếm cũng đột nhiên xuất hiện một luồng kiếm gió. Kiếm gió màu xanh kia điên cuồng chuyển động quanh trường kiếm. Hắn không ngờ lại phải lấy quy tắc hệ Phong ra để đỡ một kiếm này của Tư Mã Ngọc Long.
Nhìn thấy quy tắc hệ Phong của La Chinh, sâu trong ánh mắt Tư Mã Ngọc Long lóe lên vẻ khinh thường.
Hắn là võ giả chủ tu quy tắc hệ Phong, còn quy tắc hệ Kim là chỉ thứ, công pháp tu luyện vừa khéo cũng phù hợp với quy tắc hệ Phong. Thấy La Chinh phát huy ra quy tắc hệ Phong, dĩ nhiên chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Quan trọng hơn là nhìn dáng vẻ thì dường như La Chinh chỉ phát huy mỗi quy tắc hệ Phong, hơn nữa cũng chỉ có tầng ba mà thôi. Ở trình độ này thì sao có thể chặn được kiếm của mình?
Ta đã đánh giá cao ngươi rồi, Tư Mã Ngọc Long hờ hững nói thầm trong lòng.
Còn trong điện Long Hổ, nhóm võ giả của võ đường Vạn Linh đều cảm thấy vui vẻ.
“Múa rìu qua mắt thợ! Tự rước lấy nhục!”
“Ha ha ha, tên nhóc này là một người phi thăng, có thể tu luyện tới quy tắc hệ Phong tầng ba thì cũng không tệ!”
“Để hắn tuyệt vọng chống cự một lần đi. Lát nữa chờ hắn đi ra từ trong không gian mộng ảo thì chúng ta lại khiến hắn nhục nhã!”
Nhóm võ giả bên ngoài võ đường Vạn Linh thì ai nấy đều cười vang.
Người chạy về từ bên ngoài càng lúc càng nhiều, cho dù điện Long Hổ có khổng lồ đến mấy thì cũng có vẻ chật chội. Ba tầng trong, ba tầng ngoài, có lẽ phải tới sáu, bảy nghìn người. Những võ giả khác chưa chạy tới đây thì thực sự không thể chạy tới được, cũng có thể là bọn họ đang bế quan ở giai đoạn rất quan trọng nên không thể xuất quan.
Những võ giả này không biết, vào giờ khắc này, ngay cả Thánh chủ và các trưởng lão của thánh địa Linh Vũ bọn họ cũng lặng lẽ nhìn chăm chú vào tất cả những gì đang xảy ra trong không gian mộng ảo.
Nhưng phản ứng của những người này lại khác. Trên mặt Thánh chủ và các trưởng lão khác đều là vẻ nghi hoặc khó hiểu.
“Cung trưởng lão, ông thấy thế nào?” Thánh chủ nhìn chăm chú vào kiếm gió mà La Chinh ngưng kết ra trong không gian mộng ảo rồi hỏi.
Ở bên cạnh, Cung trưởng lão cũng là một trong các nguyên lão của thánh địa Linh Vũ, ông cẩn thận nói: “Kỳ lạ, kỳ lạ... Cái mà thằng nhóc này vận chuyển ra đúng là quy tắc hệ Phong, hơn nữa chỉ là tầng ba mà thôi, thua xa Ngọc Long! Nhưng vì sao ta lại cảm thấy kiếm gió này hoàn toàn khác với kiếm gió thông thường?”
Thánh chủ gật đầu: “Ta còn tưởng rằng chỉ mình ta có ảo giác này. La Chinh hoàn toàn không thi triển công pháp bí thuật gì, chỉ thuần túy dùng chân nguyên để ngưng kết ra lực quy tắc. Vậy rốt cuộc hắn đã làm như thế nào?”
Với khứu giác nhanh nhạy của Thánh chủ và những trưởng lão này thì từ khi La Chinh ngưng kết ra kiếm gió, bọn họ đã nhìn thấu sự khác thường rồi.
Nhưng bọn họ lại không nhìn ra khác thường này ở chỗ nào!
Quy tắc hệ Phong tầng ba thì thôi không nói. Số tầng của lực quy tắc là một yếu tố then chốt, nhưng công pháp tu luyện tốt hay không cũng có thể quyết định đến uy lực của kiếm gió này.
Vấn đề là bọn họ không nhìn ra La Chinh đã phóng chiêu thức gì, cùng lắm chỉ thấy kiếm pháp của hắn khá là tinh xảo, kỳ dị...
Cũng chính cách thức tư duy này của Thánh chủ và những trưởng lão nọ đã khiến cho bọn họ không thể nhìn ra đầu mối bên trong.
Bởi vì bọn họ không biết, La Chinh căn bản không dùng chân nguyên. Bọn họ lại càng không biết, trong thiên hạ này lại có người có thể sử dụng khí hỗn độn...
Quả thực La Chinh không vận dụng những công pháp khác, bởi vì khí hỗn độn vận chuyển trong cơ thể hắn chính là một loại công pháp, một loại công pháp mà bọn họ chưa bao giờ được nghe tới.
Võ giả thu nạp nguyên khí trời đất, chuyển hóa thành chân nguyên để bản thân sử dụng, cũng chính là mượn tạo hóa của trời đất để mình dùng. Từ đó lợi dụng quy tắc sử dụng chân nguyên, bộc phát sức mạnh lớn nhất của chân nguyên.
Còn hỗn độn chính là thứ còn tinh khiết hơn, đó là bản nguyên của cả thế giới. Từ từng cành cây ngọn cỏ, đến núi sông trời đất đều do hỗn độn biến thành. Bởi vậy, lực quy tắc bộc phát ra từ chân nguyên không thể so sánh nổi với lực quy tắc bộc phát ra từ khí hỗn độn...
Vì tu luyện bí thuật hỗn độn mà La Chinh đã phải chịu nỗi đau đớn người thường không thể tưởng tượng nổi. Nhưng quả ngọt hắn nhận được sau này cũng không cách nào tưởng tượng được.
Thanh thế trong một kiếm này của Tư Mã Ngọc Long rất lớn, tựa như có thể thổi quét cả một lục địa. Nếu không phải là thi triển trong không gian mộng ảo thì sợ rằng kiếm này sẽ hủy hoại toàn bộ võ đường Vạn Linh chỉ trong chốc lát.
So sánh ra thì kiếm của La Chinh có vẻ yếu hơn rất nhiều. Kiếm này vừa vung ra liền ngưng kết thành một kiếm gió màu xanh bên trong kiếm quang.
Kiếm gió do quy tắc hệ Phong tầng ba ngưng kết ra thực sự quá nhỏ bé, nên trên mặt rất nhiều đệ tử trong điện Long Hổ đều đầy vẻ giễu cợt. Bọn họ đều nghĩ rằng, cảnh tượng tiếp theo hẳn là kiếm gió màu xanh này trực tiếp bị một kiếm kia của Ngọc Long sư huynh nuốt trọn. Tiện thể cũng nuốt trọn luôn thằng nhãi La Chinh này, xé thân thể hắn thành mảnh vụn. Bọn họ rất muốn sớm được nhìn thấy vẻ mặt thảm bại của La Chinh sau khi rời khỏi không gian mộng ảo.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com