Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-988
Chương 988: Không lấy đi được
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lợi ích duy nhất ở đây chính là làm cho những người phi thăng ở Hạ Giới bớt mơ tưởng những điều tốt đẹp ở Thượng Giới, khiến họ thấy rằng tu vi Thần Hải Cảnh ở Thượng Giới yếu ớt, bất lực đến nhường nào…
Những viên ngọc tỏa ra đầy chân nguyên thế này thì tám chín phần là ngọc chân nguyên.
Nhưng có thể lấy đi ngọc chân nguyên ngay dưới con mắt của hung thú cấp mười hai là một việc không hề dễ dàng.
Thực lực hiện nay của La Chinh có thể đánh một trận với đại năng Thần Hải Cảnh, nhưng hung thú cấp mười hai lại có thể sánh ngang với cường giả Thần Cực Cảnh. Hơn nữa tuổi thọ của nó3còn dài lâu hơn nhiều so với con người, mà rắn chín đầu lại còn được xếp vào hàng thần thú. Nếu như trực tiếp giao đấu thì La Chinh chắc chắn không có khả năng giành chiến thắng.
Người tên Mộ Minh Tuyết ở bên cạnh đây cũng chỉ vừa mới đột phá Thần Hải Cảnh, nàng cho rằng bản thân mình mạnh hơn La Chinh, nhưng La Chinh không hề xem trọng thực lực của nàng.
Hai người quan sát một lúc, vừa nhìn những viên ngọc chân nguyên vừa đánh giá con rắn chín đầu đang ngủ say, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.
Từ bỏ thì tiếc, mà muốn lấy những viên ngọc chân nguyên này đi thì sợ rằng phải mạo hiểm cả tính mạng!
Thế1nhưng ngay lúc này, Mộ Minh Tuyết lại mỉm cười nói: “Ta có một pháp bảo bí mật, có thể che đi phần lớn khí tức. Con rắn chín đầu này vẫn đang ngủ, nên để ta đi đi!”
Nghe thấy những lời này của Mộ Minh Tuyết, La Chinh cũng không nói gì nhiều. Nếu có thể thuận lợi lấy được ngọc chân nguyên thì đương nhiên là chuyện tốt rồi. Nguy hiểm càng lớn thì lợi ích thu được càng không hề nhỏ, do đó hắn liền gật gật đầu.
Ngay lập tức, Mộ Minh Tuyết liền lấy ra một cái áo lưới màu xanh lá cây nhạt mà mỏng như cánh ve. Lúc cô nàng khoác chiếc áo lên người, vẻ mặt La Chinh cũng kinh3ngạc.
Quả thực đúng như những gì Mộ Minh Tuyết đã nói, sau khi khoác chiếc áo lưới này lên thì gần như toàn bộ khí tức của nàng đều đã được che giấu đi. Tuy cảm giác của La Chinh rất nhạy bén, nhưng nếu không để ý thì cũng rất khó để nhận ra sự tồn tại của nàng. Đương nhiên đây là do dùng cảm giác để cảm nhận, còn nếu như dùng mắt nhìn thì chiếc áo màu xanh này lại cực kỳ nổi bật.
Có điều, tác dụng của pháp bảo này là che giấu đi khí tức, hơn nữa rắn chín đầu hiện giờ vẫn còn ngủ say, nếu chỉ muốn che giấu đi khí tức thì dùng nó cực kỳ thích hợp.
Dựa3vào tác dụng thì có thể xem như pháp bảo này là thần khí cấp cao rồi, La Chinh thầm nghĩ.
Mộ Minh Tuyết nháy mắt với La Chinh, gật gật đầu rồi đi về phía con rắn chín đầu kia.
Mặc dù nàng đã cố gắng áp chế tâm trạng của bản thân nhưng La Chinh vẫn nhìn ra được nàng đang cực kỳ lo lắng. La Chinh vốn muốn nàng đưa chiếc áo kia cho hắn, để hắn tự mình đi lấy ngọc chân nguyên, thế nhưng khi thấy nàng bước đi vài bước, hắn liền bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Mộ Minh Tuyết thấy căng thẳng cũng là chuyện bình thường. Nàng xuất thân từ danh môn, những việc xảy ra sau lần phi thăng Thượng9Giới này hoàn toàn khác với những gì mà nàng nghĩ!
Nàng vốn cho rằng thúc thúc sẽ đến đưa nàng đi, sau đó tiến vào thánh địa Linh Vũ, tiếp tục tu luyện…
Nhưng từ khi phi thăng đến giờ, không chỉ không gặp được thúc thúc, mà còn phải mạo hiểm mới có thể lấy lại tự do. Có điều, dù gì cũng là đại năng Thần Hải Cảnh, những giác ngộ nên có của người học võ thì nàng đều có cả. Đâu thể chỉ vì gặp phải phiền phức thì có thể khóc như mấy cô gái yếu đuối được?
Con rắn chín đầu này không biết đã ngủ bao năm rồi. Thời gian ngủ của hung thú thường khá dài, có những hung thú trước khi thăng cấp còn ngủ hàng trăm năm, thậm chí hàng nghìn năm, mà rắn lại là loài động vật có tập tính ngủ đông.
Chắc con rắn này sẽ không tỉnh lại đâu…
Mộ Minh Tuyết không ngừng thầm an ủi bản thân, đồng thời nhẹ nhàng tiến gần về phía ngọc chân nguyên.
Với tu vi của nàng thì gần như có thể khống chế từng đường kinh mạch, từng khối cơ bắp trong cơ thể một cách hợp lý, cho nên từ đầu đến cuối trông nàng giống như một chú mèo linh hoạt tiến về phía bên kia.
Lúc này trong không trung truyền đến một luồng âm thanh.
“Ha ha, Linh Hỏa Thiên Tôn, ta đây không trốn được ngươi, đợi ta luyện đưa phân thân về lại như ban đầu thì ngươi hãy ở trong Thu Sơn giới ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Âm thanh này giống như sấm sét, vượt qua chục ngàn Đại Giới rồi truyền đi trong vũ trụ. Cho dù là nơi sâu nhất trong lòng đất hay là sâu vạn trượng dưới đáy biển thì đều nghe thấy rất rõ ràng. Hơn nữa mỗi con người, mỗi sinh linh đều có thể nghe được, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào…
Thét Lệnh thật là lợi hại…
La Chinh có thể nghe được, Mộ Minh Tuyết có thể nghe được thì đương nhiên con rắn chín đầu đang ngủ kia cũng có thể nghe được.
“Phì…”
Thế nhưng, không biết con rắn chín đầu kia đã ngủ bao lâu rồi, vậy mà lại không bị đánh thức. Nó chỉ lật qua lật lại một cái đầu, phì phì thành tiếng sau đó ngủ tiếp.
Mộ Minh Tuyết vốn đã cực kỳ lo lắng, giờ đột nhiên nghe thấy bên tai có tiếng động, nhịp tim của nàng dường như đập nhanh gấp đôi. Trông thấy một cái đầu của con rắn động đậy, cả người nàng liền run rẩy, bước chân vốn linh hoạt lập tức trở nên hỗn loạn rồi giẫm vào một hòn đá bằng bàn tay. Hòn đá kia liền bị lật lại, phát ra tiếng “bịch bịch”.
Âm thanh vang lên trong hang rất rõ ràng.
Cả người Mộ Minh Tuyết bất động ngay tại chỗ, La Chinh cũng không hề động đậy. Lúc này, cả hai người dường như đều ngừng hít thở.
“Phì phì...”
Có hai đầu rắn nghe thấy âm thanh này nên hơi ngẩng đầu lên như muốn nghe cho rõ xem âm thanh đó đến từ đâu. May mà dường như nó buồn ngủ quá nên không mở mắt ra mà lại hạ cái đầu xuống.
Lúc đó Mộ Minh Tuyết cảm thấy bản thân chết chắc rồi, thế nhưng sau khi thấy phản ứng của rắn chín đầu, nàng liền thở phào một hơi, quay đầu cười với La Chinh rồi tiếp tục đi về phía ngọc chân nguyên…
Sau khi Mộ Minh Tuyết thuận lợi tiến gần về phía ngọc chân nguyên thì trong mắt nàng liền hiện lên một tia sáng.
Ánh mắt nàng quét nhanh số lượng ngọc chân nguyên thì thấy có khoảng ba mươi chín viên! Không biết những viên ngọc chân nguyên này là thứ gì, rõ ràng là một loại khoáng thạch nhưng lại mọc lên như một loài cây, mà mỗi viên lại giống như “quả” của cái cây này vậy.
Mộ Minh Tuyết đưa tay ra định hái.
Nhưng khi vừa đưa tay ra định hái thì sắc mặt liền thay đổi, bởi nàng không thể hái được!
La Chinh đang quan sát ở phía xa cũng nhíu mày. Mộ Minh Tuyết là đại năng Thần Hải Cảnh, cho dù chỉ là con gái thì năng lực cũng không hề yếu. Chẳng lẽ nàng ta không thể hái được sao?
Mộ Minh Tuyết nhẹ nhàng dùng sức, lần này nàng dùng ba phần sức, nhưng ngọc chân nguyên trên tay vẫn không hề di chuyển, kể cả cành cây khô màu trắng ngà cũng như vậy. Chúng vẫn cứ cố định tại chỗ giống như được đúc từ thép, không hề dao động dù chỉ một chút.
Cứ cho đây là một cái cây bằng sắt thì cũng không thể nào chịu được động tác kéo xuống của Mộ Minh Tuyết ấy chứ. Xem ra muốn lấy được ngọc chân nguyên cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mộ Minh Tuyết lại hít sâu một hơi, lần này nàng dùng sáu phần lực, nhưng ngọc chân nguyên vẫn không mảy may dịch chuyển dù chỉ một chút…
Chín phần…
Mặt Mộ Minh Tuyết đã đỏ bừng rồi, vậy mà ngọc chân nguyên vẫn gắn chặt vào cành cây.
Lúc này Mộ Minh Tuyết đã hiểu, dựa vào sức của nàng thì có lẽ không thể lấy được ngọc chân nguyên.
Nàng bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn La Chinh, chỉ đành tạm buông tay, quay trở về bên phía La Chinh.
“Ta không lấy được…” Mộ Minh Tuyết hơi tức giận. Nhìn thì sắp thành công rồi, ấy thế mà lại phát hiện ra bản thân không thể nào lấy được, trong lòng nàng đương nhiên sẽ thấy buồn bực.
Tất cả những chuyện này đều phải trách thánh địa Linh Vũ. Thông thường, nếu ngọc chân nguyên trong thánh đại Linh Vũ bị thiếu hụt thì bọn họ sẽ phải phái một vài cường giả Thần Cực Cảnh đi vào trong các mỏ quặng lớn ở thánh địa để đào ngọc chân nguyên. Còn những lúc bình thường, do đã dự trữ nhiều nên những cường giả Thần Cực Cảnh mới lười hành động. Một là quá lãng phí thời gian, hai là do cũng có những nguy hiểm nhất định.
Muốn lấy được ngọc chân nguyên thường phải có công cụ lấy ngọc, ít nhất thì cũng phải thuộc cấp bậc thần khí.
Ngọc chân nguyên đã hấp thụ nguyên khí trời đất, rồi dần dần mọc ra trên “linh vật” - một loài cây mọc lên từ sâu trong lòng đất, làm sao có thể dễ dàng lấy được?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Những viên ngọc tỏa ra đầy chân nguyên thế này thì tám chín phần là ngọc chân nguyên.
Nhưng có thể lấy đi ngọc chân nguyên ngay dưới con mắt của hung thú cấp mười hai là một việc không hề dễ dàng.
Thực lực hiện nay của La Chinh có thể đánh một trận với đại năng Thần Hải Cảnh, nhưng hung thú cấp mười hai lại có thể sánh ngang với cường giả Thần Cực Cảnh. Hơn nữa tuổi thọ của nó3còn dài lâu hơn nhiều so với con người, mà rắn chín đầu lại còn được xếp vào hàng thần thú. Nếu như trực tiếp giao đấu thì La Chinh chắc chắn không có khả năng giành chiến thắng.
Người tên Mộ Minh Tuyết ở bên cạnh đây cũng chỉ vừa mới đột phá Thần Hải Cảnh, nàng cho rằng bản thân mình mạnh hơn La Chinh, nhưng La Chinh không hề xem trọng thực lực của nàng.
Hai người quan sát một lúc, vừa nhìn những viên ngọc chân nguyên vừa đánh giá con rắn chín đầu đang ngủ say, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.
Từ bỏ thì tiếc, mà muốn lấy những viên ngọc chân nguyên này đi thì sợ rằng phải mạo hiểm cả tính mạng!
Thế1nhưng ngay lúc này, Mộ Minh Tuyết lại mỉm cười nói: “Ta có một pháp bảo bí mật, có thể che đi phần lớn khí tức. Con rắn chín đầu này vẫn đang ngủ, nên để ta đi đi!”
Nghe thấy những lời này của Mộ Minh Tuyết, La Chinh cũng không nói gì nhiều. Nếu có thể thuận lợi lấy được ngọc chân nguyên thì đương nhiên là chuyện tốt rồi. Nguy hiểm càng lớn thì lợi ích thu được càng không hề nhỏ, do đó hắn liền gật gật đầu.
Ngay lập tức, Mộ Minh Tuyết liền lấy ra một cái áo lưới màu xanh lá cây nhạt mà mỏng như cánh ve. Lúc cô nàng khoác chiếc áo lên người, vẻ mặt La Chinh cũng kinh3ngạc.
Quả thực đúng như những gì Mộ Minh Tuyết đã nói, sau khi khoác chiếc áo lưới này lên thì gần như toàn bộ khí tức của nàng đều đã được che giấu đi. Tuy cảm giác của La Chinh rất nhạy bén, nhưng nếu không để ý thì cũng rất khó để nhận ra sự tồn tại của nàng. Đương nhiên đây là do dùng cảm giác để cảm nhận, còn nếu như dùng mắt nhìn thì chiếc áo màu xanh này lại cực kỳ nổi bật.
Có điều, tác dụng của pháp bảo này là che giấu đi khí tức, hơn nữa rắn chín đầu hiện giờ vẫn còn ngủ say, nếu chỉ muốn che giấu đi khí tức thì dùng nó cực kỳ thích hợp.
Dựa3vào tác dụng thì có thể xem như pháp bảo này là thần khí cấp cao rồi, La Chinh thầm nghĩ.
Mộ Minh Tuyết nháy mắt với La Chinh, gật gật đầu rồi đi về phía con rắn chín đầu kia.
Mặc dù nàng đã cố gắng áp chế tâm trạng của bản thân nhưng La Chinh vẫn nhìn ra được nàng đang cực kỳ lo lắng. La Chinh vốn muốn nàng đưa chiếc áo kia cho hắn, để hắn tự mình đi lấy ngọc chân nguyên, thế nhưng khi thấy nàng bước đi vài bước, hắn liền bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Mộ Minh Tuyết thấy căng thẳng cũng là chuyện bình thường. Nàng xuất thân từ danh môn, những việc xảy ra sau lần phi thăng Thượng9Giới này hoàn toàn khác với những gì mà nàng nghĩ!
Nàng vốn cho rằng thúc thúc sẽ đến đưa nàng đi, sau đó tiến vào thánh địa Linh Vũ, tiếp tục tu luyện…
Nhưng từ khi phi thăng đến giờ, không chỉ không gặp được thúc thúc, mà còn phải mạo hiểm mới có thể lấy lại tự do. Có điều, dù gì cũng là đại năng Thần Hải Cảnh, những giác ngộ nên có của người học võ thì nàng đều có cả. Đâu thể chỉ vì gặp phải phiền phức thì có thể khóc như mấy cô gái yếu đuối được?
Con rắn chín đầu này không biết đã ngủ bao năm rồi. Thời gian ngủ của hung thú thường khá dài, có những hung thú trước khi thăng cấp còn ngủ hàng trăm năm, thậm chí hàng nghìn năm, mà rắn lại là loài động vật có tập tính ngủ đông.
Chắc con rắn này sẽ không tỉnh lại đâu…
Mộ Minh Tuyết không ngừng thầm an ủi bản thân, đồng thời nhẹ nhàng tiến gần về phía ngọc chân nguyên.
Với tu vi của nàng thì gần như có thể khống chế từng đường kinh mạch, từng khối cơ bắp trong cơ thể một cách hợp lý, cho nên từ đầu đến cuối trông nàng giống như một chú mèo linh hoạt tiến về phía bên kia.
Lúc này trong không trung truyền đến một luồng âm thanh.
“Ha ha, Linh Hỏa Thiên Tôn, ta đây không trốn được ngươi, đợi ta luyện đưa phân thân về lại như ban đầu thì ngươi hãy ở trong Thu Sơn giới ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Âm thanh này giống như sấm sét, vượt qua chục ngàn Đại Giới rồi truyền đi trong vũ trụ. Cho dù là nơi sâu nhất trong lòng đất hay là sâu vạn trượng dưới đáy biển thì đều nghe thấy rất rõ ràng. Hơn nữa mỗi con người, mỗi sinh linh đều có thể nghe được, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào…
Thét Lệnh thật là lợi hại…
La Chinh có thể nghe được, Mộ Minh Tuyết có thể nghe được thì đương nhiên con rắn chín đầu đang ngủ kia cũng có thể nghe được.
“Phì…”
Thế nhưng, không biết con rắn chín đầu kia đã ngủ bao lâu rồi, vậy mà lại không bị đánh thức. Nó chỉ lật qua lật lại một cái đầu, phì phì thành tiếng sau đó ngủ tiếp.
Mộ Minh Tuyết vốn đã cực kỳ lo lắng, giờ đột nhiên nghe thấy bên tai có tiếng động, nhịp tim của nàng dường như đập nhanh gấp đôi. Trông thấy một cái đầu của con rắn động đậy, cả người nàng liền run rẩy, bước chân vốn linh hoạt lập tức trở nên hỗn loạn rồi giẫm vào một hòn đá bằng bàn tay. Hòn đá kia liền bị lật lại, phát ra tiếng “bịch bịch”.
Âm thanh vang lên trong hang rất rõ ràng.
Cả người Mộ Minh Tuyết bất động ngay tại chỗ, La Chinh cũng không hề động đậy. Lúc này, cả hai người dường như đều ngừng hít thở.
“Phì phì...”
Có hai đầu rắn nghe thấy âm thanh này nên hơi ngẩng đầu lên như muốn nghe cho rõ xem âm thanh đó đến từ đâu. May mà dường như nó buồn ngủ quá nên không mở mắt ra mà lại hạ cái đầu xuống.
Lúc đó Mộ Minh Tuyết cảm thấy bản thân chết chắc rồi, thế nhưng sau khi thấy phản ứng của rắn chín đầu, nàng liền thở phào một hơi, quay đầu cười với La Chinh rồi tiếp tục đi về phía ngọc chân nguyên…
Sau khi Mộ Minh Tuyết thuận lợi tiến gần về phía ngọc chân nguyên thì trong mắt nàng liền hiện lên một tia sáng.
Ánh mắt nàng quét nhanh số lượng ngọc chân nguyên thì thấy có khoảng ba mươi chín viên! Không biết những viên ngọc chân nguyên này là thứ gì, rõ ràng là một loại khoáng thạch nhưng lại mọc lên như một loài cây, mà mỗi viên lại giống như “quả” của cái cây này vậy.
Mộ Minh Tuyết đưa tay ra định hái.
Nhưng khi vừa đưa tay ra định hái thì sắc mặt liền thay đổi, bởi nàng không thể hái được!
La Chinh đang quan sát ở phía xa cũng nhíu mày. Mộ Minh Tuyết là đại năng Thần Hải Cảnh, cho dù chỉ là con gái thì năng lực cũng không hề yếu. Chẳng lẽ nàng ta không thể hái được sao?
Mộ Minh Tuyết nhẹ nhàng dùng sức, lần này nàng dùng ba phần sức, nhưng ngọc chân nguyên trên tay vẫn không hề di chuyển, kể cả cành cây khô màu trắng ngà cũng như vậy. Chúng vẫn cứ cố định tại chỗ giống như được đúc từ thép, không hề dao động dù chỉ một chút.
Cứ cho đây là một cái cây bằng sắt thì cũng không thể nào chịu được động tác kéo xuống của Mộ Minh Tuyết ấy chứ. Xem ra muốn lấy được ngọc chân nguyên cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mộ Minh Tuyết lại hít sâu một hơi, lần này nàng dùng sáu phần lực, nhưng ngọc chân nguyên vẫn không mảy may dịch chuyển dù chỉ một chút…
Chín phần…
Mặt Mộ Minh Tuyết đã đỏ bừng rồi, vậy mà ngọc chân nguyên vẫn gắn chặt vào cành cây.
Lúc này Mộ Minh Tuyết đã hiểu, dựa vào sức của nàng thì có lẽ không thể lấy được ngọc chân nguyên.
Nàng bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn La Chinh, chỉ đành tạm buông tay, quay trở về bên phía La Chinh.
“Ta không lấy được…” Mộ Minh Tuyết hơi tức giận. Nhìn thì sắp thành công rồi, ấy thế mà lại phát hiện ra bản thân không thể nào lấy được, trong lòng nàng đương nhiên sẽ thấy buồn bực.
Tất cả những chuyện này đều phải trách thánh địa Linh Vũ. Thông thường, nếu ngọc chân nguyên trong thánh đại Linh Vũ bị thiếu hụt thì bọn họ sẽ phải phái một vài cường giả Thần Cực Cảnh đi vào trong các mỏ quặng lớn ở thánh địa để đào ngọc chân nguyên. Còn những lúc bình thường, do đã dự trữ nhiều nên những cường giả Thần Cực Cảnh mới lười hành động. Một là quá lãng phí thời gian, hai là do cũng có những nguy hiểm nhất định.
Muốn lấy được ngọc chân nguyên thường phải có công cụ lấy ngọc, ít nhất thì cũng phải thuộc cấp bậc thần khí.
Ngọc chân nguyên đã hấp thụ nguyên khí trời đất, rồi dần dần mọc ra trên “linh vật” - một loài cây mọc lên từ sâu trong lòng đất, làm sao có thể dễ dàng lấy được?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com