Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-987
Chương 987: Tiếng thét của thiên tôn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mộ Minh Tuyết xem xét một vòng xung quanh, cũng không phát hiện được đá chân nguyên cực phẩm. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm La Chinh, dường như muốn hắn đưa ra quyết định.
“Làm sao bây giờ? Đổi động quặng khác hay là đào ngang sang hai bên theo động quặng này?” Mộ Minh Tuyết hỏi.
La Chinh chỉ xuống phía dưới: “Đi xuống.”
“Đi xuống sao? Ngươi muốn xuống tầng đáy?” Mắt Mộ Minh Tuyết sáng lên.
Nếu là đào ngang thì có phiền phức, nhưng vẫn có thể thu thập được không ít đá chân nguyên cực phẩm. Dựa vào tu vi và thực lực của bọn họ thì có thể tùy ý đào ở tầng dưới này. Nếu như đào đến mức sụp đổ luôn thì cũng không có gì nguy hiểm,3nhưng nếu tiếp tục đào sâu xuống phía dưới, thì hẳn là đi đào ngọc chân nguyên rồi.
Chẳng phải lúc trước cũng nghe người ta nói rồi đấy sao? Trong tầng đáy này có thể có hung thú cấp mười một, thậm chí là cấp mười hai. Hung thú cấp mười một thì không sao, Mộ Minh Tuyết nàng có thể đối phó, nhưng hung thú cấp mười hai thì tương đương với võ giả Thần Cực Cảnh, nếu không may gặp phải thì chỉ có một con đường chết!
Tên nhóc Sinh Tử Cảnh này không chỉ tự tin bình thường!
La Chinh cười khẩy. Hắn cũng không cần cô gái này đi theo, nên nếu nàng không muốn, tất nhiên hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Trên thực tế, chỉ có một người đơn độc1đào mỏ thì sẽ thuận tiện hơn, thêm một người nữa chỉ vướng víu chân tay.
Sau khi bước ra hai bước, hắn chọn một nơi bình thường rồi giơ nắm tay ra, nhẹ nhàng khua tay, trên nắm tay phải hội tụ sức mạnh của hai nghìn tấm vảy rồng, nặng nề đập xuống đất.
“Ầm!”
Một quyền này trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lấy La Chinh làm trung tâm, mặt đất xung quanh nứt ra thành từng đường, sau đó nhanh chóng nổ tung.
“Bùm bùm...”
Nhìn thấy quyền này, hai hàng lông mày của Mộ Minh Tuyết nhất thời nhíu lại. Sức mạnh của tên nhóc này không hề tầm thường, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì căn bản hắn còn chưa ra toàn lực. Dù vậy, sức mạnh thân thể thuần túy có lẽ còn3mạnh hơn nàng - một võ giả Thần Hải Cảnh. Hắn thật chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh thôi sao?
Quyền thứ hai...
“Ầm ầm!”
Trên mặt đất vốn đã có vô số vết nứt, những mảnh vỡ thật nhỏ nhất thời bắn ra ngoài, mà dưới chân La Chinh lúc này cũng đã xuất hiện một hố to sâu đến bảy tám trượng!
Đứng giữa hố sâu, La Chinh tiếp tục vung quyền đánh xuống. Hắn muốn cứng rắn đập để tạo ra một con đường đi xuống.
Mộ Minh Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng liền giật giật. Trong lòng nàng hơi do dự, không biết nên rời khỏi nơi này tìm đá chân nguyên cực phẩm hay là đi theo La Chinh?
Vào lúc này, Mộ Minh Tuyết vẫn lựa chọn theo trực giác trong3lòng mình. Nàng cảm thấy nếu đi theo La Chinh thì có thể rút ngắn khoảng thời gian lao dịch của bản thân...
“Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm...”
Từng tiếng nổ vang lên, vị trí của La Chinh cũng dần hạ xuống.
Bảy trượng...
Mười trượng...
Hai mươi trượng...
Năm mươi trượng...
Một trăm trượng...
Tất nhiên Mộ Minh Tuyết cũng không hề nghỉ ngơi. Nàng tiếp tục tìm kiếm đá chân nguyên cực phẩm trên vách tường của hố sâu, đã thế còn tìm được mấy chục viên.
Sau khi hố sâu kéo thẳng một đường dài xuống được khoảng hai nghìn trượng, La Chinh lại tiếp tục đập xuống một quyền. Không ngờ, quyền này trực tiếp xuyên qua đáy! Hắn trực tiếp rơi vào giữa một huyệt động.
Khi La Chinh vẫn chưa rơi xuống đáy bên dưới, khí hỗn độn9trong cơ thể hắn đột nhiên vận chuyển, thân người liền vững vàng lơ lửng giữa không trung, còn mảnh vụn rơi cùng La Chinh đã rơi lả tả xuống dưới.
“Thông rồi? Đây chính là đáy sao?” Mộ Minh Tuyết cũng theo La Chinh tiến vào huyệt động phía dưới.
Huyệt động trước mắt này không phải do người đào ra, mà được hình thành tự nhiên. Nơi này chính là phần đáy động mỏ...
Đã xuống tới đáy thì càng phải cẩn thận rồi. Hầu hết những người phi thăng đều không dám tiến vào nơi này, vậy chắc chắn phải có lý do.
Nơi này cách đỉnh núi phải hơn vạn trượng, đã nghìn vạn năm kể từ khi vùng mỏ được hình thành tới nay, nơi này không hề tiếp xúc với ánh mặt trời. Xung quanh bên trong đều là các động quặng đủ các kích cỡ. Bỗng nhiên, chợt có một cơn gió lạnh thổi qua, hai người cũng bắt đầu cẩn thận hơn.
Nhưng ngay khi hai người nhìn xung quanh, một âm thanh phát ra đã khiến hai người phải giật mình.
“Chỉ Thủy Thiên Tôn! Tên cẩu tặc này chỉ biết trốn đông trốn tây, có gan thì vào Thu Sơn giới quyết một trận tử chiến với ta! Bằng không mỗi tháng ta đều mắng ngươi một lần thế này!”
Âm thanh này vang vọng rất rõ ràng bên tai La Chinh và Mộ Minh Tuyết, nên vẻ mặt hai người đều rất ngạc nhiên.
“Đây là Thét Lệnh...” Mộ Minh Tuyết nói. Tuy nàng cũng là người phi thăng, nhưng nàng có hiểu biết về Thượng Giới nhiều hơn các võ giả khác, nàng cảm thấy La Chinh không hiểu rõ nên liền giải thích “Thét Lệnh này rất đắt giá, một tấm phải lên tới hơn mấy chục triệu viên ngọc chân nguyên, ngay cả Giới Chủ của Đại Giới chắc cũng không dễ sử dụng. Nhân vật vừa sử dụng Thét Lệnh này chắc là cường giả Thiên Tôn. Chỉ một câu nói đã tốn nhiều ngọc chân nguyên như vậy, thật xa xỉ...”
Một trăm viên ngọc chân nguyên có thể chuộc thân cho người phi thăng, mà mấy chục triệu viên ngọc chân nguyên chắc chắn là con số trên trời, ngay cả đối với thánh địa thập phẩm thì cũng là một khoản tiền lớn.
Mộ Minh Tuyết vốn cho rằng La Chinh sẽ khiếp sợ, nhưng không ngờ La Chinh lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Chẳng qua nàng không biết, trong lòng La Chinh đã ghi hận kẻ vừa mắng người ban nãy rồi.
Phải biết rằng La Chinh đã lấy được một tấm Thét Lệnh của Phủ chủ, hơn nữa còn là Thét Lệnh không giới hạn.
Hiện tại La Chinh đang bận đào mỏ, nên không thèm để ý tới. Nhưng tên đó vừa dọa hắn giật mình, nên chờ khi có dịp, hắn chắc chắn sẽ dùng Thét Lệnh để mắng một phen. Đến lúc đó, dù là Thiên Tôn cũng không có khả năng tìm thấy hắn...
Cũng may Thét Lệnh cũng là vật vô cùng quý giá đối với Thiên Tôn, sau khi âm thanh kia vang vọng một hồi thì cũng ngừng lại.
Nhưng điều La Chinh không biết chính là, võ giả vừa mới dùng Thét Lệnh chính là Linh Hỏa Thiên Tôn uy chấn trời đất. Hiện tại, dường như người qua đường cũng biết đến mâu thuẫn giữa Linh Hỏa Thiên Tôn và với Chỉ Thủy Thiên Tôn. Toàn bộ sinh linh trong vũ trụ, từ đứa trẻ mới tập tễnh biết đi, đến người già sắp chết, ai nấy đều biết hai người này có mối thù sinh tử.
Đây chính là tác dụng của Thét Lệnh.
Linh Hỏa Thiên Tôn mỗi tháng đều sử dụng Thét Lệnh, bây giờ số lượng Hao Thiên Mô càng ngày càng ít, Thét Lệnh cũng càng ngày càng khó lấy, cho dù hắn là Thiên Tôn thì cũng không thể không dùng tiết kiệm một chút.
Thế nhưng dù là một tháng mới dùng một lần thì cũng đã cực kỳ xa xỉ rồi.
Thét Lệnh được ví như linh vật của thánh địa thập phẩm vậy. Bởi với doanh thu một phần hai mươi diện tích của một Đại Giới thì cũng phải trên mười năm mới đổi được một tấm Thét Lệnh. Càng đáng sợ hơn là ở chỗ, dù có tiền cũng không có chỗ mà mua nổi Thét Lệnh này.
Có điều lần này, tiếng thét của Thiên Tôn kia dường như đã kích thích sự hứng thú của La Chinh rồi, có lẽ Thét Lệnh trong tay hắn là một thứ rất hay ho. Quan trọng hơn là, khi có cơ hội, hắn sẽ vận dụng Thét Lệnh để tìm kiếm La Yên.
Còn trước mắt, vẫn nên tìm kiếm ngọc chân nguyên trước đã!
La Chinh và Mộ Minh Tuyết đi chầm chậm qua huyệt động được hình thành tự nhiên này. Nơi đây không thể so được với phần tầng trên, lỡ như kinh động tới hung thú cấp mười hai thì bọn họ cũng chỉ còn nước bỏ của chạy lấy người.
Ngay sau khi một mình La Chinh đi xuống huyệt động này, trước mắt liền trở nên rộng rãi sáng sủa, đồng thời hắn còn thấy một con quái vật khổng lồ chín đầu đang nằm rạp bên trong. Chín cái đầu của nó đều khoanh lại, nằm trên mặt đất ngủ say như chết.
“Thần thú rắn chín đầu, hơn nữa còn thành niên rồi!”
“Suỵt... Hung thú cấp mười hai đấy, ngang với cường giả Thần Cực Cảnh!” Mộ Minh Tuyết ở bên La Chinh khua tay một lúc. “Chúng ta rút lui thôi!” Mộ Minh Tuyết vô cùng cảnh giác.
Nhưng tay La Chinh đã chỉ về phía xa: “Ngươi xem đó là cái gì?”
Ngay chỗ con rắn chín đầu đang ngủ say có một khối bảo thạch màu trắng ngà được xếp chồng lên nhau. Cho dù có đứng cách bốn mươi lăm trượng thì hai người vẫn có thể cảm nhận được nguyên khí trời đất cực kỳ tinh khiết trong đó tỏa ra.
“Đó chính là ngọc chân nguyên sao?” Sau khi Mộ Minh Tuyết nhìn thấy khối bảo thạch màu trắng ngà này, mí mắt nàng đột nhiên giật giật. Nàng biết thực lực của hung thú cấp mười hai không phải là thứ nàng có thể chọc vào, nhưng lần này là một khối bảo thạch màu trắng ngà, có tới hơn ba mươi viên đấy!
Lấy được chỗ ngọc chân nguyên này thì hoàn thành được một phần ba nhiệm vụ rồi. Cho dù có chia đôi, nàng và La Chinh mỗi người một nửa thì cũng có tới hơn mười viên!
Tuy nàng sợ tới mức tránh không kịp, nhưng thứ kia hấp dẫn như vậy, đủ để nàng suy xét đến việc mạo hiểm một chút.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Làm sao bây giờ? Đổi động quặng khác hay là đào ngang sang hai bên theo động quặng này?” Mộ Minh Tuyết hỏi.
La Chinh chỉ xuống phía dưới: “Đi xuống.”
“Đi xuống sao? Ngươi muốn xuống tầng đáy?” Mắt Mộ Minh Tuyết sáng lên.
Nếu là đào ngang thì có phiền phức, nhưng vẫn có thể thu thập được không ít đá chân nguyên cực phẩm. Dựa vào tu vi và thực lực của bọn họ thì có thể tùy ý đào ở tầng dưới này. Nếu như đào đến mức sụp đổ luôn thì cũng không có gì nguy hiểm,3nhưng nếu tiếp tục đào sâu xuống phía dưới, thì hẳn là đi đào ngọc chân nguyên rồi.
Chẳng phải lúc trước cũng nghe người ta nói rồi đấy sao? Trong tầng đáy này có thể có hung thú cấp mười một, thậm chí là cấp mười hai. Hung thú cấp mười một thì không sao, Mộ Minh Tuyết nàng có thể đối phó, nhưng hung thú cấp mười hai thì tương đương với võ giả Thần Cực Cảnh, nếu không may gặp phải thì chỉ có một con đường chết!
Tên nhóc Sinh Tử Cảnh này không chỉ tự tin bình thường!
La Chinh cười khẩy. Hắn cũng không cần cô gái này đi theo, nên nếu nàng không muốn, tất nhiên hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Trên thực tế, chỉ có một người đơn độc1đào mỏ thì sẽ thuận tiện hơn, thêm một người nữa chỉ vướng víu chân tay.
Sau khi bước ra hai bước, hắn chọn một nơi bình thường rồi giơ nắm tay ra, nhẹ nhàng khua tay, trên nắm tay phải hội tụ sức mạnh của hai nghìn tấm vảy rồng, nặng nề đập xuống đất.
“Ầm!”
Một quyền này trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lấy La Chinh làm trung tâm, mặt đất xung quanh nứt ra thành từng đường, sau đó nhanh chóng nổ tung.
“Bùm bùm...”
Nhìn thấy quyền này, hai hàng lông mày của Mộ Minh Tuyết nhất thời nhíu lại. Sức mạnh của tên nhóc này không hề tầm thường, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì căn bản hắn còn chưa ra toàn lực. Dù vậy, sức mạnh thân thể thuần túy có lẽ còn3mạnh hơn nàng - một võ giả Thần Hải Cảnh. Hắn thật chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh thôi sao?
Quyền thứ hai...
“Ầm ầm!”
Trên mặt đất vốn đã có vô số vết nứt, những mảnh vỡ thật nhỏ nhất thời bắn ra ngoài, mà dưới chân La Chinh lúc này cũng đã xuất hiện một hố to sâu đến bảy tám trượng!
Đứng giữa hố sâu, La Chinh tiếp tục vung quyền đánh xuống. Hắn muốn cứng rắn đập để tạo ra một con đường đi xuống.
Mộ Minh Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng liền giật giật. Trong lòng nàng hơi do dự, không biết nên rời khỏi nơi này tìm đá chân nguyên cực phẩm hay là đi theo La Chinh?
Vào lúc này, Mộ Minh Tuyết vẫn lựa chọn theo trực giác trong3lòng mình. Nàng cảm thấy nếu đi theo La Chinh thì có thể rút ngắn khoảng thời gian lao dịch của bản thân...
“Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm...”
Từng tiếng nổ vang lên, vị trí của La Chinh cũng dần hạ xuống.
Bảy trượng...
Mười trượng...
Hai mươi trượng...
Năm mươi trượng...
Một trăm trượng...
Tất nhiên Mộ Minh Tuyết cũng không hề nghỉ ngơi. Nàng tiếp tục tìm kiếm đá chân nguyên cực phẩm trên vách tường của hố sâu, đã thế còn tìm được mấy chục viên.
Sau khi hố sâu kéo thẳng một đường dài xuống được khoảng hai nghìn trượng, La Chinh lại tiếp tục đập xuống một quyền. Không ngờ, quyền này trực tiếp xuyên qua đáy! Hắn trực tiếp rơi vào giữa một huyệt động.
Khi La Chinh vẫn chưa rơi xuống đáy bên dưới, khí hỗn độn9trong cơ thể hắn đột nhiên vận chuyển, thân người liền vững vàng lơ lửng giữa không trung, còn mảnh vụn rơi cùng La Chinh đã rơi lả tả xuống dưới.
“Thông rồi? Đây chính là đáy sao?” Mộ Minh Tuyết cũng theo La Chinh tiến vào huyệt động phía dưới.
Huyệt động trước mắt này không phải do người đào ra, mà được hình thành tự nhiên. Nơi này chính là phần đáy động mỏ...
Đã xuống tới đáy thì càng phải cẩn thận rồi. Hầu hết những người phi thăng đều không dám tiến vào nơi này, vậy chắc chắn phải có lý do.
Nơi này cách đỉnh núi phải hơn vạn trượng, đã nghìn vạn năm kể từ khi vùng mỏ được hình thành tới nay, nơi này không hề tiếp xúc với ánh mặt trời. Xung quanh bên trong đều là các động quặng đủ các kích cỡ. Bỗng nhiên, chợt có một cơn gió lạnh thổi qua, hai người cũng bắt đầu cẩn thận hơn.
Nhưng ngay khi hai người nhìn xung quanh, một âm thanh phát ra đã khiến hai người phải giật mình.
“Chỉ Thủy Thiên Tôn! Tên cẩu tặc này chỉ biết trốn đông trốn tây, có gan thì vào Thu Sơn giới quyết một trận tử chiến với ta! Bằng không mỗi tháng ta đều mắng ngươi một lần thế này!”
Âm thanh này vang vọng rất rõ ràng bên tai La Chinh và Mộ Minh Tuyết, nên vẻ mặt hai người đều rất ngạc nhiên.
“Đây là Thét Lệnh...” Mộ Minh Tuyết nói. Tuy nàng cũng là người phi thăng, nhưng nàng có hiểu biết về Thượng Giới nhiều hơn các võ giả khác, nàng cảm thấy La Chinh không hiểu rõ nên liền giải thích “Thét Lệnh này rất đắt giá, một tấm phải lên tới hơn mấy chục triệu viên ngọc chân nguyên, ngay cả Giới Chủ của Đại Giới chắc cũng không dễ sử dụng. Nhân vật vừa sử dụng Thét Lệnh này chắc là cường giả Thiên Tôn. Chỉ một câu nói đã tốn nhiều ngọc chân nguyên như vậy, thật xa xỉ...”
Một trăm viên ngọc chân nguyên có thể chuộc thân cho người phi thăng, mà mấy chục triệu viên ngọc chân nguyên chắc chắn là con số trên trời, ngay cả đối với thánh địa thập phẩm thì cũng là một khoản tiền lớn.
Mộ Minh Tuyết vốn cho rằng La Chinh sẽ khiếp sợ, nhưng không ngờ La Chinh lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Chẳng qua nàng không biết, trong lòng La Chinh đã ghi hận kẻ vừa mắng người ban nãy rồi.
Phải biết rằng La Chinh đã lấy được một tấm Thét Lệnh của Phủ chủ, hơn nữa còn là Thét Lệnh không giới hạn.
Hiện tại La Chinh đang bận đào mỏ, nên không thèm để ý tới. Nhưng tên đó vừa dọa hắn giật mình, nên chờ khi có dịp, hắn chắc chắn sẽ dùng Thét Lệnh để mắng một phen. Đến lúc đó, dù là Thiên Tôn cũng không có khả năng tìm thấy hắn...
Cũng may Thét Lệnh cũng là vật vô cùng quý giá đối với Thiên Tôn, sau khi âm thanh kia vang vọng một hồi thì cũng ngừng lại.
Nhưng điều La Chinh không biết chính là, võ giả vừa mới dùng Thét Lệnh chính là Linh Hỏa Thiên Tôn uy chấn trời đất. Hiện tại, dường như người qua đường cũng biết đến mâu thuẫn giữa Linh Hỏa Thiên Tôn và với Chỉ Thủy Thiên Tôn. Toàn bộ sinh linh trong vũ trụ, từ đứa trẻ mới tập tễnh biết đi, đến người già sắp chết, ai nấy đều biết hai người này có mối thù sinh tử.
Đây chính là tác dụng của Thét Lệnh.
Linh Hỏa Thiên Tôn mỗi tháng đều sử dụng Thét Lệnh, bây giờ số lượng Hao Thiên Mô càng ngày càng ít, Thét Lệnh cũng càng ngày càng khó lấy, cho dù hắn là Thiên Tôn thì cũng không thể không dùng tiết kiệm một chút.
Thế nhưng dù là một tháng mới dùng một lần thì cũng đã cực kỳ xa xỉ rồi.
Thét Lệnh được ví như linh vật của thánh địa thập phẩm vậy. Bởi với doanh thu một phần hai mươi diện tích của một Đại Giới thì cũng phải trên mười năm mới đổi được một tấm Thét Lệnh. Càng đáng sợ hơn là ở chỗ, dù có tiền cũng không có chỗ mà mua nổi Thét Lệnh này.
Có điều lần này, tiếng thét của Thiên Tôn kia dường như đã kích thích sự hứng thú của La Chinh rồi, có lẽ Thét Lệnh trong tay hắn là một thứ rất hay ho. Quan trọng hơn là, khi có cơ hội, hắn sẽ vận dụng Thét Lệnh để tìm kiếm La Yên.
Còn trước mắt, vẫn nên tìm kiếm ngọc chân nguyên trước đã!
La Chinh và Mộ Minh Tuyết đi chầm chậm qua huyệt động được hình thành tự nhiên này. Nơi đây không thể so được với phần tầng trên, lỡ như kinh động tới hung thú cấp mười hai thì bọn họ cũng chỉ còn nước bỏ của chạy lấy người.
Ngay sau khi một mình La Chinh đi xuống huyệt động này, trước mắt liền trở nên rộng rãi sáng sủa, đồng thời hắn còn thấy một con quái vật khổng lồ chín đầu đang nằm rạp bên trong. Chín cái đầu của nó đều khoanh lại, nằm trên mặt đất ngủ say như chết.
“Thần thú rắn chín đầu, hơn nữa còn thành niên rồi!”
“Suỵt... Hung thú cấp mười hai đấy, ngang với cường giả Thần Cực Cảnh!” Mộ Minh Tuyết ở bên La Chinh khua tay một lúc. “Chúng ta rút lui thôi!” Mộ Minh Tuyết vô cùng cảnh giác.
Nhưng tay La Chinh đã chỉ về phía xa: “Ngươi xem đó là cái gì?”
Ngay chỗ con rắn chín đầu đang ngủ say có một khối bảo thạch màu trắng ngà được xếp chồng lên nhau. Cho dù có đứng cách bốn mươi lăm trượng thì hai người vẫn có thể cảm nhận được nguyên khí trời đất cực kỳ tinh khiết trong đó tỏa ra.
“Đó chính là ngọc chân nguyên sao?” Sau khi Mộ Minh Tuyết nhìn thấy khối bảo thạch màu trắng ngà này, mí mắt nàng đột nhiên giật giật. Nàng biết thực lực của hung thú cấp mười hai không phải là thứ nàng có thể chọc vào, nhưng lần này là một khối bảo thạch màu trắng ngà, có tới hơn ba mươi viên đấy!
Lấy được chỗ ngọc chân nguyên này thì hoàn thành được một phần ba nhiệm vụ rồi. Cho dù có chia đôi, nàng và La Chinh mỗi người một nửa thì cũng có tới hơn mười viên!
Tuy nàng sợ tới mức tránh không kịp, nhưng thứ kia hấp dẫn như vậy, đủ để nàng suy xét đến việc mạo hiểm một chút.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com