Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-955
Chương 955: Bia hoàn vũ vạn linh
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Hừ hừ, ngay cả La Chinh cũng không phá được thì còn ai có thể phá được?” Khê Ấu Cầm cũng không phục nói. Ba người các nàng đều hết lòng hết dạ cố gắng bảo vệ mặt mũi cho phu quân của mình…
A Phúc cũng lười để ý đến sự càn quấy của những cô gái này, hắn nói thẳng với La Chinh: “Nếu đã thử rồi thì nên sử dụng lệnh bài chữ Chấn đi. Ta đã nói rồi, với thực lực của ngươi, không thể mở được vách Chân Tuyệt đâu.”
Nhưng La Chinh lại cười nói: “Không cần!” Nói xong, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái cuốc.
Nhìn thấy cái cuốc trong tay La Chinh, cuối cùng trên mặt A Phúc cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Hắc Tinh?”
La Chinh gật đầu. Lúc này hắn vung thẳng cuốc Hắc Tinh trong tay, chém3mạnh lên vách Chân Tuyệt!
“Rầm rầm!”
Cuốc Hắc Tinh vừa vung lên, vách Chân Tuyệt vỡ tan. Với cuốc Hắc Tinh, vách tường vô cùng chắc chắn này cũng giống như một tờ giấy mà thôi.
Sau đó, La Chinh mới nói: “Ngươi luôn ở trong Tiên Phủ, vậy mà cũng biết cái cuốc đào mỏ này sao?
A Phúc cười nhẹ, vẻ kinh ngạc trên mặt dần dần biến mất, hắn chỉ nói: “Trong vũ trụ, có rất nhiều chi sĩ nhàm chán đã từng chế tạo ra đủ loại bảng thần binh, nhưng bia hoàn vũ vạn linh là được truyền bá rộng rãi nhất. Sau khi bia vạn linh được tạo ra, các tộc lớn đều khắc lại. Hễ có thần khí chí tôn nào được sinh ra thì bia vạn linh đều có thể cảm nhận được, và tên của nó sẽ xuất hiện ở trên1bia…
“Bia hoàn vũ vạn linh?” La Chinh liền nhíu mày.
A Phúc gật đầu, nói tiếp: “Nếu ta nhớ không lầm thì cuốc Hắc Tinh này là thần khí chí tôn, nó được xếp vào khoảng hạng chín trăm trở xuống. Luật nhân quả của cuốc Hắc Tinh đúng là luật nhân quả cấp cao. Nhưng nó cũng chỉ là một cái cuốc đào mỏ mà thôi, khó có thể phát huy ra thực lực chân chính của nó. Nếu lúc trước khi được rèn thành một cái cuốc, cuốc Hắc Tinh được rèn thành một loại kiếm nào đó thì chắc còn có thể tăng thêm hai ba trăm hạng.”
Nghe đến việc xếp hạng, La Chinh gật đầu, hắn biết rất ít về tình hình ở Thượng Giới, nên vô cùng tò mò với bia vạn linh. Hắn liền mở miệng hỏi: “Trên bia hoàn vũ vạn3linh có hơn vạn binh khí? Tất cả nó đều là thần khí chí tôn sao?”
A Phúc lắc đầu, nói: “Số lượng thần khí chí tôn trong vũ trụ rất ít. Hơn vạn thần khí chí tôn ư? Ở trong một vũ trụ nho nhỏ không chứa được nhiều như vậy đâu.”
“Một vũ trụ nho nhỏ…” Vẻ mặt La Chinh ngạc nhiên. Trong vũ trụ này bao gồm mười vạn Đại Giới, mà phạm vi một Đại Giới cũng rộng lớn tới mức La Chinh khó có thể tưởng tượng được, vậy mà A Phúc lại cảm thấy vũ trụ rất nhỏ? Từ những lời này thì vũ trụ này cũng có giới hạn? Giới hạn của vũ trụ là cái gì? Sau đó thì là gì?
Vấn đề này, đã lên đến phạm trù mà La Chinh khó có thể hiểu được, cũng không phải thứ mà3bây giờ La Chinh cần tìm hiểu. Hắn chỉ muốn biết thêm tin tức về bảng Vạn Linh Hỗn Độn thôi.
“Chỉ cần luyện chế ra được một thần khí chí tôn thì cơ bản đều có thể xếp vào ba nghìn cái tên đầu tiên trên bia vạn linh, mà sau ba nghìn đều là thần khí. Nhưng trong một trăm cái tên đầu tiên trên bảng Vạn Linh Hỗn Độn, vũ khí ở mười hạng đầu đều vô cùng đặc biệt. Sau này ngươi phi thăng lên Thượng Giới, tự nhiên sẽ biết.” A Phúc mở miệng nói: “Huống hồ, đã rất lâu rồi ta chưa thấy bia hoàn vũ vạn linh. Bia vạn linh cũng không phải được làm ra từ tảng đá lạnh như băng, các vũ khí trên đó sẽ căn cứ vào cảm ứng của bia vạn linh mà liên tục thay9đổi… Qua bao nhiêu năm, cuốc Hắc Tinh chỉ có thể dùng để lấy quặng, sợ rằng thứ hạng cũng đã rơi khỏi một nghìn hạng đầu rồi.”
La Chinh im lặng gật đầu. Đối với La Chinh, cuốc Hắc Tinh cũng không phải thực sự là vũ khí. Nhưng rất nhiều lúc, quả thực nó có thể phát huy tác dụng không nhỏ: “Được rồi, cuối cùng vẫn phải dùng cuốc Hắc Tinh để phá vách Chân Tuyệt. Bây giờ hãy đưa ta đến Chân Tuyệt Lộ đi!”
A Phúc gật đầu: “Đi theo ta.”
Được A Phúc dẫn đường, La Chinh và ba cô gái tiếp tục đi về phía trước. Giống như Thiên Miểu đạo nhân đã nói, Tiên Phủ này quả thực lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của La Chinh.
Sau khi đi được một lúc, La Chinh nhìn thấy cảnh vật xung quanh đã lặng lẽ thay đổi. Tường cao ngói xanh ban đầu đã không thấy đâu nữa, xung quanh bắt đầu hiện vẻ trống trải. Các loại hoa cỏ hiếm lạ nở rộ hai bên đường, ở giữa còn có một con đường đất nhỏ!
Đó là một đường bờ ruộng như ở trong một thôn nhỏ bình thường mà thôi, nhưng bờ ruộng này rất hẹp, chỉ có thể cho một người đi qua. Nó kéo dài đến nơi rất xa, không nhìn thấy điểm cuối…
“Tới rồi.” A Phúc nói.
Nhìn thấy con đường nhỏ này, vẻ mặt La Chinh, Ninh Vũ Điệp và hai cô gái còn lại đều khó hiểu: “Đây… chính là Chân Tuyệt Lộ ư?” La Chinh không nhịn được mở miệng hỏi.
A Phúc gật đầu: “Đúng vậy, đây là Chân Tuyệt Lộ, tổng cộng có sáu giai đoạn. Mỗi khi vượt qua một giai đoạn, ngươi sẽ nhận được một tấm lệnh bài. Nhưng ta khuyên ngươi chỉ nên thử thách ở giai đoạn đầu tiên, bởi vì mấy giai đoạn sau, bây giờ ngươi không vượt qua được.”
“Cũng chỉ là đường bờ ruộng nhỏ mà thôi, có gì khó chứ!” Khê Ấu Cầm cười.
“Ngươi có thể thử.” Tuy tư duy của A Phúc có chút chậm chạp, nhưng dù sao hắn cũng là linh hồn sống sờ sờ, nên khi nghe thấy vậy liền thản nhiên nói.
“Để ta thử!” Khê Ấu Cầm mỉm cười, nói xong liền muốn bước lên bờ ruộng thật.
Nhưng La Chinh kéo Khê Ấu Cầm lại, sau đó mới hỏi: “Chân Tuyệt Lộ này có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Chân Tuyệt Lộ cũng không phải là ảo trận, tất cả các thử thách trên đây đều là thật, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” A Phúc nói, “Thông thường, Chân Tuyệt Lộ được chuẩn bị cho võ giả từ Thần Hải Cảnh trở lên, đương nhiên một số võ giả Sinh Tử Cảnh xuất sắc cũng có thể đi qua. Nhưng võ giả Sinh Tử Cảnh thì cùng lắm cũng chỉ có thể đi qua giai đoạn đầu tiên.”
Nghe thấy vậy, La Chinh trực tiếp túm Khê Ấu Cầm về. May mà còn túm được nàng, với thực lực thực sự của Khê Ấu Cầm lúc này, chỉ sợ đi lên Chân Tuyệt Lộ cũng chẳng kiên trì được bao lâu.
Lời này của A Phúc đã khiến cho đám người Ninh Vũ Điệp lo lắng. Ba cô gái cũng không muốn La Chinh phải mạo hiểm tính mạng. Tô Linh Vận không nhịn được nên mở miệng ngăn cản: “La Chinh, nếu quá nguy hiểm thì chi bằng lần này bỏ qua đi, chờ sau này tu vi của ngươi tiến bộ rồi lại đến?”
Ninh Vũ Điệp cũng nhíu mày gật đầu. Vừa mới đột phá Sinh Tử Cảnh, nếu tùy tiện khiêu chiến thì quả thật rất không sáng suốt.
La Chinh nhìn bờ ruộng kéo dài đến vô tận và cân nhắc một lúc. Lúc ở đại điển song tu, ông lão thần bí kia đã đút cho hắn một viên đan dược. Lúc ấy hắn cũng không thấy có phản ứng gì, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, La Chinh ngạc nhiên khi phát hiện ra, trong đan điền của hắn lại có sự biến đổi kỳ diệu. Chân nguyên vốn đang dần dần ngưng kết lại, không ngờ dường như lúc này lại có xu hướng hóa lỏng. Hơn nữa, hắn cảm nhận được tốc độ tăng tu vi của mình nhanh hơn gấp mấy lần.
Tuy ông lão kia nói vô cùng khinh thường, coi đan dược này là rác rưởi, nhưng La Chinh hiểu rõ, đan dược này đã được mở linh trí, đã vậy còn có thể chạy trốn, còn có thể tấn công người khác, thậm chí thực lực của nó cũng không tệ lắm. Nhưng dù đan dược này có là rác rưởi, thì La Chinh cũng khó có thể tưởng tượng được hết tác dụng của nó.
Tóm lại, tốc độ tu luyện của La Chinh đã tăng lên rất nhiều. Tuy hai tháng này, hơn phân nửa thời gian hắn đều bầu bạn với Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm, chỉ dành một phần nhỏ thời gian cho tu luyện, nhưng La Chinh lại mơ hồ cảm nhận được tu vi của mình đã dần chạm tới ranh giới rồi. Chỉ sợ hắn sắp phải đón lấy tiểu Thiên Kiếp lần thứ hai, thăng cấp lên Sinh Tử Cảnh nhị trọng.
Với thực lực hiên tại của La Chinh, từ Trung Vực quay về Đông Vực, tiến vào trong Tiên Phủ cũng không phải việc gì khó, Ninh Vũ Điệp nói cũng có lý.
Nhưng La Chinh vẫn lắc đầu: “Nếu đã đến đây, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?”
A Phúc lại cười khẩy: “Ta biết ngươi sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, cho nên chỉ nhắc nhở ngươi một chút mà thôi. Thực lực của ngươi có thể so với Thần Hải Cảnh, nhưng như vậy cũng chỉ mới có thể đột phá được giai đoạn thứ nhất của Chân Tuyệt Lộ. Chỉ cần lấy được một tấm lệnh bài thì cũng đã không tồi rồi. Dù sao chỉ cần mở ra phường luyện khí, hoặc mở được Tàng Thư Các thì cũng sẽ vô cùng có lợi cho ngươi. Nên thật ra ngươi cũng có thể thử một lần.”
Khê Ấu Cầm khó chịu nói: “Vậy lỡ như La Chinh bị thương, ngươi có chịu trách nhiệm không?”
A Phúc coi như không nghe thấy, sao hắn có thể đi so đo với một cô gái chứ?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
A Phúc cũng lười để ý đến sự càn quấy của những cô gái này, hắn nói thẳng với La Chinh: “Nếu đã thử rồi thì nên sử dụng lệnh bài chữ Chấn đi. Ta đã nói rồi, với thực lực của ngươi, không thể mở được vách Chân Tuyệt đâu.”
Nhưng La Chinh lại cười nói: “Không cần!” Nói xong, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái cuốc.
Nhìn thấy cái cuốc trong tay La Chinh, cuối cùng trên mặt A Phúc cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Hắc Tinh?”
La Chinh gật đầu. Lúc này hắn vung thẳng cuốc Hắc Tinh trong tay, chém3mạnh lên vách Chân Tuyệt!
“Rầm rầm!”
Cuốc Hắc Tinh vừa vung lên, vách Chân Tuyệt vỡ tan. Với cuốc Hắc Tinh, vách tường vô cùng chắc chắn này cũng giống như một tờ giấy mà thôi.
Sau đó, La Chinh mới nói: “Ngươi luôn ở trong Tiên Phủ, vậy mà cũng biết cái cuốc đào mỏ này sao?
A Phúc cười nhẹ, vẻ kinh ngạc trên mặt dần dần biến mất, hắn chỉ nói: “Trong vũ trụ, có rất nhiều chi sĩ nhàm chán đã từng chế tạo ra đủ loại bảng thần binh, nhưng bia hoàn vũ vạn linh là được truyền bá rộng rãi nhất. Sau khi bia vạn linh được tạo ra, các tộc lớn đều khắc lại. Hễ có thần khí chí tôn nào được sinh ra thì bia vạn linh đều có thể cảm nhận được, và tên của nó sẽ xuất hiện ở trên1bia…
“Bia hoàn vũ vạn linh?” La Chinh liền nhíu mày.
A Phúc gật đầu, nói tiếp: “Nếu ta nhớ không lầm thì cuốc Hắc Tinh này là thần khí chí tôn, nó được xếp vào khoảng hạng chín trăm trở xuống. Luật nhân quả của cuốc Hắc Tinh đúng là luật nhân quả cấp cao. Nhưng nó cũng chỉ là một cái cuốc đào mỏ mà thôi, khó có thể phát huy ra thực lực chân chính của nó. Nếu lúc trước khi được rèn thành một cái cuốc, cuốc Hắc Tinh được rèn thành một loại kiếm nào đó thì chắc còn có thể tăng thêm hai ba trăm hạng.”
Nghe đến việc xếp hạng, La Chinh gật đầu, hắn biết rất ít về tình hình ở Thượng Giới, nên vô cùng tò mò với bia vạn linh. Hắn liền mở miệng hỏi: “Trên bia hoàn vũ vạn3linh có hơn vạn binh khí? Tất cả nó đều là thần khí chí tôn sao?”
A Phúc lắc đầu, nói: “Số lượng thần khí chí tôn trong vũ trụ rất ít. Hơn vạn thần khí chí tôn ư? Ở trong một vũ trụ nho nhỏ không chứa được nhiều như vậy đâu.”
“Một vũ trụ nho nhỏ…” Vẻ mặt La Chinh ngạc nhiên. Trong vũ trụ này bao gồm mười vạn Đại Giới, mà phạm vi một Đại Giới cũng rộng lớn tới mức La Chinh khó có thể tưởng tượng được, vậy mà A Phúc lại cảm thấy vũ trụ rất nhỏ? Từ những lời này thì vũ trụ này cũng có giới hạn? Giới hạn của vũ trụ là cái gì? Sau đó thì là gì?
Vấn đề này, đã lên đến phạm trù mà La Chinh khó có thể hiểu được, cũng không phải thứ mà3bây giờ La Chinh cần tìm hiểu. Hắn chỉ muốn biết thêm tin tức về bảng Vạn Linh Hỗn Độn thôi.
“Chỉ cần luyện chế ra được một thần khí chí tôn thì cơ bản đều có thể xếp vào ba nghìn cái tên đầu tiên trên bia vạn linh, mà sau ba nghìn đều là thần khí. Nhưng trong một trăm cái tên đầu tiên trên bảng Vạn Linh Hỗn Độn, vũ khí ở mười hạng đầu đều vô cùng đặc biệt. Sau này ngươi phi thăng lên Thượng Giới, tự nhiên sẽ biết.” A Phúc mở miệng nói: “Huống hồ, đã rất lâu rồi ta chưa thấy bia hoàn vũ vạn linh. Bia vạn linh cũng không phải được làm ra từ tảng đá lạnh như băng, các vũ khí trên đó sẽ căn cứ vào cảm ứng của bia vạn linh mà liên tục thay9đổi… Qua bao nhiêu năm, cuốc Hắc Tinh chỉ có thể dùng để lấy quặng, sợ rằng thứ hạng cũng đã rơi khỏi một nghìn hạng đầu rồi.”
La Chinh im lặng gật đầu. Đối với La Chinh, cuốc Hắc Tinh cũng không phải thực sự là vũ khí. Nhưng rất nhiều lúc, quả thực nó có thể phát huy tác dụng không nhỏ: “Được rồi, cuối cùng vẫn phải dùng cuốc Hắc Tinh để phá vách Chân Tuyệt. Bây giờ hãy đưa ta đến Chân Tuyệt Lộ đi!”
A Phúc gật đầu: “Đi theo ta.”
Được A Phúc dẫn đường, La Chinh và ba cô gái tiếp tục đi về phía trước. Giống như Thiên Miểu đạo nhân đã nói, Tiên Phủ này quả thực lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của La Chinh.
Sau khi đi được một lúc, La Chinh nhìn thấy cảnh vật xung quanh đã lặng lẽ thay đổi. Tường cao ngói xanh ban đầu đã không thấy đâu nữa, xung quanh bắt đầu hiện vẻ trống trải. Các loại hoa cỏ hiếm lạ nở rộ hai bên đường, ở giữa còn có một con đường đất nhỏ!
Đó là một đường bờ ruộng như ở trong một thôn nhỏ bình thường mà thôi, nhưng bờ ruộng này rất hẹp, chỉ có thể cho một người đi qua. Nó kéo dài đến nơi rất xa, không nhìn thấy điểm cuối…
“Tới rồi.” A Phúc nói.
Nhìn thấy con đường nhỏ này, vẻ mặt La Chinh, Ninh Vũ Điệp và hai cô gái còn lại đều khó hiểu: “Đây… chính là Chân Tuyệt Lộ ư?” La Chinh không nhịn được mở miệng hỏi.
A Phúc gật đầu: “Đúng vậy, đây là Chân Tuyệt Lộ, tổng cộng có sáu giai đoạn. Mỗi khi vượt qua một giai đoạn, ngươi sẽ nhận được một tấm lệnh bài. Nhưng ta khuyên ngươi chỉ nên thử thách ở giai đoạn đầu tiên, bởi vì mấy giai đoạn sau, bây giờ ngươi không vượt qua được.”
“Cũng chỉ là đường bờ ruộng nhỏ mà thôi, có gì khó chứ!” Khê Ấu Cầm cười.
“Ngươi có thể thử.” Tuy tư duy của A Phúc có chút chậm chạp, nhưng dù sao hắn cũng là linh hồn sống sờ sờ, nên khi nghe thấy vậy liền thản nhiên nói.
“Để ta thử!” Khê Ấu Cầm mỉm cười, nói xong liền muốn bước lên bờ ruộng thật.
Nhưng La Chinh kéo Khê Ấu Cầm lại, sau đó mới hỏi: “Chân Tuyệt Lộ này có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Chân Tuyệt Lộ cũng không phải là ảo trận, tất cả các thử thách trên đây đều là thật, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” A Phúc nói, “Thông thường, Chân Tuyệt Lộ được chuẩn bị cho võ giả từ Thần Hải Cảnh trở lên, đương nhiên một số võ giả Sinh Tử Cảnh xuất sắc cũng có thể đi qua. Nhưng võ giả Sinh Tử Cảnh thì cùng lắm cũng chỉ có thể đi qua giai đoạn đầu tiên.”
Nghe thấy vậy, La Chinh trực tiếp túm Khê Ấu Cầm về. May mà còn túm được nàng, với thực lực thực sự của Khê Ấu Cầm lúc này, chỉ sợ đi lên Chân Tuyệt Lộ cũng chẳng kiên trì được bao lâu.
Lời này của A Phúc đã khiến cho đám người Ninh Vũ Điệp lo lắng. Ba cô gái cũng không muốn La Chinh phải mạo hiểm tính mạng. Tô Linh Vận không nhịn được nên mở miệng ngăn cản: “La Chinh, nếu quá nguy hiểm thì chi bằng lần này bỏ qua đi, chờ sau này tu vi của ngươi tiến bộ rồi lại đến?”
Ninh Vũ Điệp cũng nhíu mày gật đầu. Vừa mới đột phá Sinh Tử Cảnh, nếu tùy tiện khiêu chiến thì quả thật rất không sáng suốt.
La Chinh nhìn bờ ruộng kéo dài đến vô tận và cân nhắc một lúc. Lúc ở đại điển song tu, ông lão thần bí kia đã đút cho hắn một viên đan dược. Lúc ấy hắn cũng không thấy có phản ứng gì, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, La Chinh ngạc nhiên khi phát hiện ra, trong đan điền của hắn lại có sự biến đổi kỳ diệu. Chân nguyên vốn đang dần dần ngưng kết lại, không ngờ dường như lúc này lại có xu hướng hóa lỏng. Hơn nữa, hắn cảm nhận được tốc độ tăng tu vi của mình nhanh hơn gấp mấy lần.
Tuy ông lão kia nói vô cùng khinh thường, coi đan dược này là rác rưởi, nhưng La Chinh hiểu rõ, đan dược này đã được mở linh trí, đã vậy còn có thể chạy trốn, còn có thể tấn công người khác, thậm chí thực lực của nó cũng không tệ lắm. Nhưng dù đan dược này có là rác rưởi, thì La Chinh cũng khó có thể tưởng tượng được hết tác dụng của nó.
Tóm lại, tốc độ tu luyện của La Chinh đã tăng lên rất nhiều. Tuy hai tháng này, hơn phân nửa thời gian hắn đều bầu bạn với Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm, chỉ dành một phần nhỏ thời gian cho tu luyện, nhưng La Chinh lại mơ hồ cảm nhận được tu vi của mình đã dần chạm tới ranh giới rồi. Chỉ sợ hắn sắp phải đón lấy tiểu Thiên Kiếp lần thứ hai, thăng cấp lên Sinh Tử Cảnh nhị trọng.
Với thực lực hiên tại của La Chinh, từ Trung Vực quay về Đông Vực, tiến vào trong Tiên Phủ cũng không phải việc gì khó, Ninh Vũ Điệp nói cũng có lý.
Nhưng La Chinh vẫn lắc đầu: “Nếu đã đến đây, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?”
A Phúc lại cười khẩy: “Ta biết ngươi sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, cho nên chỉ nhắc nhở ngươi một chút mà thôi. Thực lực của ngươi có thể so với Thần Hải Cảnh, nhưng như vậy cũng chỉ mới có thể đột phá được giai đoạn thứ nhất của Chân Tuyệt Lộ. Chỉ cần lấy được một tấm lệnh bài thì cũng đã không tồi rồi. Dù sao chỉ cần mở ra phường luyện khí, hoặc mở được Tàng Thư Các thì cũng sẽ vô cùng có lợi cho ngươi. Nên thật ra ngươi cũng có thể thử một lần.”
Khê Ấu Cầm khó chịu nói: “Vậy lỡ như La Chinh bị thương, ngươi có chịu trách nhiệm không?”
A Phúc coi như không nghe thấy, sao hắn có thể đi so đo với một cô gái chứ?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com