Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-951
Chương 951: Lại thăm dò tiên phủ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thấy dáng vẻ này của nàng, Khê Ấu Cầm lại càng nhân cơ hội nói thêm vào: “Nếu La Chinh không phải là người tốt thì rất có khả năng hắn đã dứt áo ra đi rồi, khỏi cần trở về. Chính bởi vì hắn trọng tình trọng nghĩa nên mới giữ lời hứa...”
“Cũng không phải là người tốt, không phải người tốt!” Ninh Vũ Điệp nóng nảy, hai mắt càng đầm đìa nước.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm lại im lặng chìa tay về phía nàng.
“Ngươi làm gì đó!” Ninh Vũ Điệp nói với giọng nghẹn ngào mà lui một bước, tránh được tay của Khê Ấu Cầm.
Song Khê Ấu Cầm vẫn áp sát một bước, cầm ống tay áo lau nước mắt trên mặt nàng đi, vừa3lau vừa nói: “Không phải người tốt thì hắn cũng là phu quân của tỷ.”
Ninh Vũ Điệp đờ ra, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, hai mắt ửng đỏ nhìn chăm chú vào La Chinh cách đó không xa. Tục ngữ nói phu quân chính là oan gia, La Chinh này có lẽ chính là oan gia cả đời nàng.
Còn Thạch Kinh Thiên lại bay lơ lửng ở nơi xa hơn, hết nhìn Điện chủ rồi lại nhìn La Chinh và Tô Linh Vận, trong lòng cũng cảm thán. Đậu xanh rau má, La Chinh này thật lợi hại, không hổ là người đi ra từ Thanh Vân Tông của ông đây!
Tuy nói võ giả tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Thạch Kinh Thiên hắn có tới mấy chục vợ bé,1so với hắn thì La Chinh chẳng qua cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ.
Nhưng cũng phải nhìn xem người mình cưới là ai!
Thạch Kinh Thiên không biết thân phận của vị nữ tử da trắng bên cạnh Điện chủ kia, nhưng chắc chắn người này cũng có xuất thân không thấp, quá nửa là đến từ danh môn thế gia. Còn Ninh Vũ Điệp lại là người cầm quyền tông môn có thế lực lớn nhất trong Trung Vực! Nàng có thân phận thế nào? Một nữ tử bình thường có thể so sánh được sao?
Song, dù sao La Chinh cũng vừa mới đại hôn xong ấy vậy mà liền trở về tìm Tô Linh Vận. Trông Điện chủ quá mức tức giận mà vẫn không thể làm gì La Chinh, Thạch Kinh Thiên3cũng chỉ có thể bội phục trong lòng.
La Chinh an ủi Tô Linh Vận một lúc, sau khi hai người dốc bầu tâm sự xong thì cuối cùng Tô Linh Vận lại nhắc tới phụ hoàng nàng.
Tô Khiêm thân là chấp sự của Vân Điện, từ lúc mất tích trong khi đang thi hành nhiệm vụ đến tận bây giờ vẫn không có tin tức gì, hình như trong Vân Điện cũng không có bất cứ tin tức gì của ông.
Lúc này La Chinh chợt nghĩ, hắn có thể tra xét hướng đi của Tô Khiêm trong trí nhớ của ý chí Đại Thế Giới. Trong trí nhớ kia bao quát tất cả các tin tức của Đại Thế Giới, chỉ cần là sinh linh đến từ chính Đại Thế Giới thì sẽ không bỏ3sót!
Sau một suy nghĩ, trong nháy mắt La Chinh liền có được thứ mình muốn. Hắn hơi im lặng một chút rồi mới nói với Tô Linh Vận: “Chắc là phụ thân nàng... tọa hóa ở trong một tòa di tích.”
“Thật ư?” Ánh mắt Tô Linh Vận nhẹ nhàng lóe lên. Thực ra cha nàng mất tích đã lâu như vậy, Tô Linh Vận đã sớm có dự cảm này. Nhưng bởi vì từ trước tới nay không có tin tức nào nên trong lòng nàng vẫn còn giữ lại một chút hy vọng mà thôi. Tuy nàng không rõ làm sao mà La Chinh biết được chuyện này, nhưng nàng lại tin lời La Chinh nói.
“Ta sẽ bảo Vân Điện phái người đưa hài cốt của phụ thân nàng về.” La Chinh tiếp tục9nói.
Tô Linh Vận gật đầu. Nàng hẳn là kín đáo hơn Ninh Vũ Điệp vài phần. Lần này La Chinh buông lỏng tay, nàng lại cố ý kéo dãn khoảng cách với hắn.
Còn Khê Ấu Cầm bên kia nhìn thấy tâm trạng của Ninh Vũ Điệp đã ổn định thì liền kéo tay của nàng ta, song tay của Ninh Vũ Điệp đột nhiên rụt lại: “Làm cái gì đấy!”
“Đi qua chào hỏi đi.” Khê Ấu Cầm cười nói.
“Không đi!” Ninh Vũ Điệp nói một cách quật cường.
“Dù sao cũng phải quen biết nhau, sao tỷ có thể trốn tránh được?” Khê Ấu Cầm nói.
“...”
Sau khi suy nghĩ một chút, Ninh Vũ Điệp đành bất đắc dĩ đi theo Khê Ấu Cầm, bay về phía sườn núi bên kia.
Tảng đá trong lòng Khê Ấu Cầm quả thực nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với Ninh Vũ Điệp. Trong lòng nàng luôn có một niềm tin, mặc kệ La Chinh có bao nhiêu nữ nhân thì cuối cùng người bầu bạn bên cạnh chàng vẫn là mình. Câu nói kia của Vô Danh rất hay, để xem ai mới là người cười cuối cùng!
Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp chầm chậm bay tới, trên mặt La Chinh hơi tỏ ra mất tự nhiên, trong lòng hắn cũng không nghĩ ra nên xử lý quan hệ giữa ba cô gái như thế nào, nên chỉ có thể kiên trì giới thiệu mọi người với nhau.
Cũng may Khê Ấu Cầm tự nhiên thoải mái lên tiếng chào Tô Linh Vận, còn Ninh Vũ Điệp đứng ở một bên. Ba cô gái quan sát lẫn nhau, trong mắt lộ ra ý tứ không nói nên lời...
Mỗi người đều nếm được những mùi vị ngọt bùi cay đắng khác nhau. Nhưng dù sao hình ảnh này cũng có thể coi như hài hòa, khiến cho La Chinh có cảm giác mình đã may mắn qua ải.
La Chinh dừng lại ở trong Thanh Vân Tông hai ngày. Có người nói Mạc Xán dựa vào thực lực của bản thân, gắng lấy lại địa vị của mình trong Mạc gia. Còn Chương Vô Huyền bây giờ đã chính thức tiếp quản chuyện làm ăn của Chương gia hắn. Cảnh ngộ của mỗi người mỗi khác, nhưng tổng thể thì đều thuận lợi.
Sau đó La Chinh lại đi về hướng nam, trở về La gia ở quận Sùng Dương.
La gia ngày nay đã là một thế lực không thể xem nhẹ, tuy vị trí địa lý không phải ở đế đô Phần Thiên, nhưng xu thế phát triển bây giờ đã âm ỉ có chiều hướng sẽ vượt qua bảy đại sĩ tộc, nguyên nhân cũng chỉ có một, đó là La Chinh.
La Chinh lặn ngụp trong Trung Vực, thậm chí có lần mất tích hai năm, nhưng không ai dám bảo đảm hắn sẽ không trở về. Người nào thực sự chọc vào La gia thì khó bảo toàn, bởi ngày nào đó La Chinh trở về, đó chính là ngày đại họa diệt tộc giáng xuống!
Không bị những gia tộc khác cản trở, thế lực của La gia mở rộng nhanh như gió, không gia tộc nào trong quận Sùng Dương có thể địch nổi.
Đối với La gia, tất nhiên sự trở về của La Chinh là là một chuyện cực vui. Lần này trở về, La Chinh cũng để lại một ít châu báu và công pháp.
Đương nhiên La Chinh cũng không dám để lại những thứ quá mức quý giá. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đồ tốt quá La gia cũng không giữ được, ngược lại sẽ dẫn tới họa sát thân. Nhưng theo La Chinh thì công pháp và vũ khí thông thường đã là vô cùng quý báu đối với La gia rồi.
La Chinh cũng hiểu con đường võ đạo chính là càng chạy càng xa, càng trèo càng cao. Dĩ nhiên tình cảm gia tộc là quan trọng, nhưng trong những năm tháng tuổi thọ dài dằng dặc, sự kế thừa sẽ bị năm tháng làm loãng dần. Tiếp theo, hắn phải dốc lòng tu luyện, chuẩn bị phi thăng, không biết phải mất bao nhiêu năm nữa mới trở về Đông Vực, cho nên hắn bèn cố gắng hết sức sắp xếp một vài thứ cho thỏa đáng.
Song, vốn dĩ Đông Vực là thiên hạ của Thanh Vân Tông, còn Thanh Vân Tông lại do Vân Điện quản lý. Cho dù La Chinh không nói câu nào thì Thanh Vân Tông cũng sẽ ráng sức trông nom La gia, không đến mức để cho La gia phải chịu thiệt. Chẳng qua La gia muốn sinh ra nhân vật gì thì vẫn phải xem các đệ tử lớp sau trong gia tộc nỗ lực ra sao.
Mấy ngày sau, La Chinh liền rời khỏi La gia, hắn lại đi về hướng tây...
Ba cô gái tò mò, chuyến này trở về quê nhà, La Chinh hẳn phải chạy về Trung Vực, vì sao lại đi sang hướng tây?
La Chinh lại làm ra vẻ thần bí, nói cho các nàng biết hắn sẽ đưa mọi người đến một nơi bí mật...
Cuối cùng cũng đến núi Cửu Âm, cốc Ngọc Long, đó chính là Tiên Phủ mà La Chinh đã từng tiến vào.
Lai lịch của tòa Tiên Phủ này hơi thần bí, cho dù là La Chinh hiện tại cũng khó mà suy đoán được. Còn người đã tới Tiên Phủ giống như La Chinh chính là Thiên Miểu đạo nhân kia.
Mặc dù Thiên Miểu đạo nhân có thực lực của Thần Cực Cảnh, nhưng ông ta vẫn không thể nắm Tiên Phủ trong tay, chỉ có nhiều hơn La Chinh một tấm lệnh bài mà thôi. Đó chính là lệnh bài chữ “Chấn” mà ông ta đã đưa cho La Chinh, cộng thêm lệnh bài chữ “Tốn” trong tay La Chinh. Như vậy, ông đã sở hữu hai tấm lệnh bài Tiên Phủ rồi.
Tòa Tiên Phủ này không phải bình thường. Theo như lời của Thiên Miểu đạo nhân thì tòa Tiên Phủ này không có tên, hơn nữa trong toàn bộ mười vạn Đại Giới cũng không ai có đủ tư cách để đặt tên cho Tiên Phủ này!
Hoặc cứ cho là Thiên Miểu đạo nhân nói khoa trương, nhưng La Chinh cũng hiểu, cho dù có khoa trương hay không thì trước khi phi thăng hắn vẫn cần phải thăm dò bí mật của tòa Tiên Phủ này một lần. Hiện tại, La Chinh đã đột phá Sinh Tử Cảnh, nhưng không biết hắn có thể lấy được nhiều bí mật hơn hay không, thậm chí là nắm tòa Tiên Phủ này trong tay hay không?
“Chính là chỗ này sao?” Ninh Vũ Điệp nhìn khe núi trống rỗng, tò mò hỏi. Nàng thực sự không nghĩ ra trong Đông Vực có thứ gì đáng để La Chinh coi trọng như vậy.
“Đi theo ta!” La Chinh đi thẳng tới một góc trong khe núi, ngay sau đó một tia sáng xanh lóe lên, La Chinh liền biến mất giữa hai cây trúc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Cũng không phải là người tốt, không phải người tốt!” Ninh Vũ Điệp nóng nảy, hai mắt càng đầm đìa nước.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm lại im lặng chìa tay về phía nàng.
“Ngươi làm gì đó!” Ninh Vũ Điệp nói với giọng nghẹn ngào mà lui một bước, tránh được tay của Khê Ấu Cầm.
Song Khê Ấu Cầm vẫn áp sát một bước, cầm ống tay áo lau nước mắt trên mặt nàng đi, vừa3lau vừa nói: “Không phải người tốt thì hắn cũng là phu quân của tỷ.”
Ninh Vũ Điệp đờ ra, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, hai mắt ửng đỏ nhìn chăm chú vào La Chinh cách đó không xa. Tục ngữ nói phu quân chính là oan gia, La Chinh này có lẽ chính là oan gia cả đời nàng.
Còn Thạch Kinh Thiên lại bay lơ lửng ở nơi xa hơn, hết nhìn Điện chủ rồi lại nhìn La Chinh và Tô Linh Vận, trong lòng cũng cảm thán. Đậu xanh rau má, La Chinh này thật lợi hại, không hổ là người đi ra từ Thanh Vân Tông của ông đây!
Tuy nói võ giả tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Thạch Kinh Thiên hắn có tới mấy chục vợ bé,1so với hắn thì La Chinh chẳng qua cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ.
Nhưng cũng phải nhìn xem người mình cưới là ai!
Thạch Kinh Thiên không biết thân phận của vị nữ tử da trắng bên cạnh Điện chủ kia, nhưng chắc chắn người này cũng có xuất thân không thấp, quá nửa là đến từ danh môn thế gia. Còn Ninh Vũ Điệp lại là người cầm quyền tông môn có thế lực lớn nhất trong Trung Vực! Nàng có thân phận thế nào? Một nữ tử bình thường có thể so sánh được sao?
Song, dù sao La Chinh cũng vừa mới đại hôn xong ấy vậy mà liền trở về tìm Tô Linh Vận. Trông Điện chủ quá mức tức giận mà vẫn không thể làm gì La Chinh, Thạch Kinh Thiên3cũng chỉ có thể bội phục trong lòng.
La Chinh an ủi Tô Linh Vận một lúc, sau khi hai người dốc bầu tâm sự xong thì cuối cùng Tô Linh Vận lại nhắc tới phụ hoàng nàng.
Tô Khiêm thân là chấp sự của Vân Điện, từ lúc mất tích trong khi đang thi hành nhiệm vụ đến tận bây giờ vẫn không có tin tức gì, hình như trong Vân Điện cũng không có bất cứ tin tức gì của ông.
Lúc này La Chinh chợt nghĩ, hắn có thể tra xét hướng đi của Tô Khiêm trong trí nhớ của ý chí Đại Thế Giới. Trong trí nhớ kia bao quát tất cả các tin tức của Đại Thế Giới, chỉ cần là sinh linh đến từ chính Đại Thế Giới thì sẽ không bỏ3sót!
Sau một suy nghĩ, trong nháy mắt La Chinh liền có được thứ mình muốn. Hắn hơi im lặng một chút rồi mới nói với Tô Linh Vận: “Chắc là phụ thân nàng... tọa hóa ở trong một tòa di tích.”
“Thật ư?” Ánh mắt Tô Linh Vận nhẹ nhàng lóe lên. Thực ra cha nàng mất tích đã lâu như vậy, Tô Linh Vận đã sớm có dự cảm này. Nhưng bởi vì từ trước tới nay không có tin tức nào nên trong lòng nàng vẫn còn giữ lại một chút hy vọng mà thôi. Tuy nàng không rõ làm sao mà La Chinh biết được chuyện này, nhưng nàng lại tin lời La Chinh nói.
“Ta sẽ bảo Vân Điện phái người đưa hài cốt của phụ thân nàng về.” La Chinh tiếp tục9nói.
Tô Linh Vận gật đầu. Nàng hẳn là kín đáo hơn Ninh Vũ Điệp vài phần. Lần này La Chinh buông lỏng tay, nàng lại cố ý kéo dãn khoảng cách với hắn.
Còn Khê Ấu Cầm bên kia nhìn thấy tâm trạng của Ninh Vũ Điệp đã ổn định thì liền kéo tay của nàng ta, song tay của Ninh Vũ Điệp đột nhiên rụt lại: “Làm cái gì đấy!”
“Đi qua chào hỏi đi.” Khê Ấu Cầm cười nói.
“Không đi!” Ninh Vũ Điệp nói một cách quật cường.
“Dù sao cũng phải quen biết nhau, sao tỷ có thể trốn tránh được?” Khê Ấu Cầm nói.
“...”
Sau khi suy nghĩ một chút, Ninh Vũ Điệp đành bất đắc dĩ đi theo Khê Ấu Cầm, bay về phía sườn núi bên kia.
Tảng đá trong lòng Khê Ấu Cầm quả thực nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với Ninh Vũ Điệp. Trong lòng nàng luôn có một niềm tin, mặc kệ La Chinh có bao nhiêu nữ nhân thì cuối cùng người bầu bạn bên cạnh chàng vẫn là mình. Câu nói kia của Vô Danh rất hay, để xem ai mới là người cười cuối cùng!
Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp chầm chậm bay tới, trên mặt La Chinh hơi tỏ ra mất tự nhiên, trong lòng hắn cũng không nghĩ ra nên xử lý quan hệ giữa ba cô gái như thế nào, nên chỉ có thể kiên trì giới thiệu mọi người với nhau.
Cũng may Khê Ấu Cầm tự nhiên thoải mái lên tiếng chào Tô Linh Vận, còn Ninh Vũ Điệp đứng ở một bên. Ba cô gái quan sát lẫn nhau, trong mắt lộ ra ý tứ không nói nên lời...
Mỗi người đều nếm được những mùi vị ngọt bùi cay đắng khác nhau. Nhưng dù sao hình ảnh này cũng có thể coi như hài hòa, khiến cho La Chinh có cảm giác mình đã may mắn qua ải.
La Chinh dừng lại ở trong Thanh Vân Tông hai ngày. Có người nói Mạc Xán dựa vào thực lực của bản thân, gắng lấy lại địa vị của mình trong Mạc gia. Còn Chương Vô Huyền bây giờ đã chính thức tiếp quản chuyện làm ăn của Chương gia hắn. Cảnh ngộ của mỗi người mỗi khác, nhưng tổng thể thì đều thuận lợi.
Sau đó La Chinh lại đi về hướng nam, trở về La gia ở quận Sùng Dương.
La gia ngày nay đã là một thế lực không thể xem nhẹ, tuy vị trí địa lý không phải ở đế đô Phần Thiên, nhưng xu thế phát triển bây giờ đã âm ỉ có chiều hướng sẽ vượt qua bảy đại sĩ tộc, nguyên nhân cũng chỉ có một, đó là La Chinh.
La Chinh lặn ngụp trong Trung Vực, thậm chí có lần mất tích hai năm, nhưng không ai dám bảo đảm hắn sẽ không trở về. Người nào thực sự chọc vào La gia thì khó bảo toàn, bởi ngày nào đó La Chinh trở về, đó chính là ngày đại họa diệt tộc giáng xuống!
Không bị những gia tộc khác cản trở, thế lực của La gia mở rộng nhanh như gió, không gia tộc nào trong quận Sùng Dương có thể địch nổi.
Đối với La gia, tất nhiên sự trở về của La Chinh là là một chuyện cực vui. Lần này trở về, La Chinh cũng để lại một ít châu báu và công pháp.
Đương nhiên La Chinh cũng không dám để lại những thứ quá mức quý giá. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đồ tốt quá La gia cũng không giữ được, ngược lại sẽ dẫn tới họa sát thân. Nhưng theo La Chinh thì công pháp và vũ khí thông thường đã là vô cùng quý báu đối với La gia rồi.
La Chinh cũng hiểu con đường võ đạo chính là càng chạy càng xa, càng trèo càng cao. Dĩ nhiên tình cảm gia tộc là quan trọng, nhưng trong những năm tháng tuổi thọ dài dằng dặc, sự kế thừa sẽ bị năm tháng làm loãng dần. Tiếp theo, hắn phải dốc lòng tu luyện, chuẩn bị phi thăng, không biết phải mất bao nhiêu năm nữa mới trở về Đông Vực, cho nên hắn bèn cố gắng hết sức sắp xếp một vài thứ cho thỏa đáng.
Song, vốn dĩ Đông Vực là thiên hạ của Thanh Vân Tông, còn Thanh Vân Tông lại do Vân Điện quản lý. Cho dù La Chinh không nói câu nào thì Thanh Vân Tông cũng sẽ ráng sức trông nom La gia, không đến mức để cho La gia phải chịu thiệt. Chẳng qua La gia muốn sinh ra nhân vật gì thì vẫn phải xem các đệ tử lớp sau trong gia tộc nỗ lực ra sao.
Mấy ngày sau, La Chinh liền rời khỏi La gia, hắn lại đi về hướng tây...
Ba cô gái tò mò, chuyến này trở về quê nhà, La Chinh hẳn phải chạy về Trung Vực, vì sao lại đi sang hướng tây?
La Chinh lại làm ra vẻ thần bí, nói cho các nàng biết hắn sẽ đưa mọi người đến một nơi bí mật...
Cuối cùng cũng đến núi Cửu Âm, cốc Ngọc Long, đó chính là Tiên Phủ mà La Chinh đã từng tiến vào.
Lai lịch của tòa Tiên Phủ này hơi thần bí, cho dù là La Chinh hiện tại cũng khó mà suy đoán được. Còn người đã tới Tiên Phủ giống như La Chinh chính là Thiên Miểu đạo nhân kia.
Mặc dù Thiên Miểu đạo nhân có thực lực của Thần Cực Cảnh, nhưng ông ta vẫn không thể nắm Tiên Phủ trong tay, chỉ có nhiều hơn La Chinh một tấm lệnh bài mà thôi. Đó chính là lệnh bài chữ “Chấn” mà ông ta đã đưa cho La Chinh, cộng thêm lệnh bài chữ “Tốn” trong tay La Chinh. Như vậy, ông đã sở hữu hai tấm lệnh bài Tiên Phủ rồi.
Tòa Tiên Phủ này không phải bình thường. Theo như lời của Thiên Miểu đạo nhân thì tòa Tiên Phủ này không có tên, hơn nữa trong toàn bộ mười vạn Đại Giới cũng không ai có đủ tư cách để đặt tên cho Tiên Phủ này!
Hoặc cứ cho là Thiên Miểu đạo nhân nói khoa trương, nhưng La Chinh cũng hiểu, cho dù có khoa trương hay không thì trước khi phi thăng hắn vẫn cần phải thăm dò bí mật của tòa Tiên Phủ này một lần. Hiện tại, La Chinh đã đột phá Sinh Tử Cảnh, nhưng không biết hắn có thể lấy được nhiều bí mật hơn hay không, thậm chí là nắm tòa Tiên Phủ này trong tay hay không?
“Chính là chỗ này sao?” Ninh Vũ Điệp nhìn khe núi trống rỗng, tò mò hỏi. Nàng thực sự không nghĩ ra trong Đông Vực có thứ gì đáng để La Chinh coi trọng như vậy.
“Đi theo ta!” La Chinh đi thẳng tới một góc trong khe núi, ngay sau đó một tia sáng xanh lóe lên, La Chinh liền biến mất giữa hai cây trúc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com