Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-942
Chương 942: Sông kiếm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Song chẳng mấy chốc, cảnh tượng tiếp theo liền khiến cho nữ tử áo bào tím này lập tức phủ định suy đoán của chính mình. Bởi vì số lượng cự kiếm bị kéo xuống khoảng không sâu thẳm trước mắt càng lúc càng nhiều!
Mới đầu chỉ là một hai thanh, kế tiếp lại là mấy chục thanh. Sau đó là hơn trăm thanh, hơn nghìn thanh, hơn vạn thanh...
Tiếp theo chính là lấy mười vạn làm đơn vị mà đếm. Lượng cự kiếm trên bầu trời ở Nam Thiên Vực bắt đầu giảm đi một cách nhanh chóng.
“Lấy nhiều thanh cự kiếm như vậy để ăn chắc?” Vẻ mặt nữ tử áo bào tím biến đổi.
Số lượng cự kiếm trong Tử Cực giới dĩ nhiên rất nhiều. Nhưng3số lượng võ giả sở hữu Âm Thể Tử Cực trong thiên hạ cũng không ít. Mỗi ngày đều một số lượng lớn cự kiếm bị mượn đi.
Song, sau khi cự kiếm vung chém xong thì liền được trả về ngay lập tức. Những thanh cự kiếm này không ngừng được cho mượn, sau đó không ngừng được trả lại, chuyện này cũng rất bình thường.
Trái lại, rất ít người sẽ mượn cả chín mươi chín tỉ chín trăm triệu thanh cự kiếm cùng một lúc. Mượn được nhiều cự kiếm như vậy thì hẳn là Âm Thể Tử Cực nhất phẩm, cũng chính là võ giả cấp tím đen mới có tư cách. Nhưng người như vậy thì thực lực đã vô cùng mạnh mẽ, bình thường cũng1sẽ không dùng những cự kiếm này. Tuy rằng những cự kiếm này đủ để hủy diệt một Đại Thế Giới nhưng lại không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với cường giả. Cho nên cự kiếm chỉ là một mối uy hiếp đối với cường giả mà thôi!
Ví dụ như khi hai vị cường giả giằng co, có lẽ ta đánh không lại ngươi, nhưng cự kiếm nhiều như mây mà ta gọi ra có thể giết hết đám đồ tử đồ tôn của ngươi. Vậy ngươi có sợ hay không...
Đương nhiên tình huống này rất ít gặp. Nhưng mà một năm trước, cự kiếm trên Nam Thiên Vực đã từng có một lần bị mượn đi với số lượng lớn. Tuy rằng không biết là bị3ai mượn đi, nhưng lần mượn cự kiếm ấy đã khiến cho những đại năng siêu cấp của Tử Cực giới chú ý.
Tình huống này giống như là có một vài Âm Thể Tử Cực phẩm cấp cao ra đời, ít nhất cũng là thể chất tím trong cấp ba hoặc tím đậm cấp hai!
Đã thế thì các nàng cũng phải phái không ít người tìm kiếm người có Âm Thể Tử Cực này trong Tử Cực giới...
Nhưng mà tìm tới tìm lui, lật tung toàn bộ Tử Cực giới mà vẫn không phát hiện được tung tích của người này. Lần đó đã khiến những đại năng siêu cấp trong Tử Cực giới kia vô cùng buồn bực.
Sau khi Âm Thể Tử Cực thức tỉnh, hầu như sẽ3có một lòng trung thành bản năng đối với Tử Cực giới. Nhưng rõ ràng nữ tử có Âm Thể Tử Cực đã thức tỉnh kia hoàn toàn không dừng lại trong Tử Cực giới quá lâu. Đây là một chuyện vô cùng khác thường. Chẳng qua vì chuyện này không có kết quả nên cuối cùng cũng chỉ có thể gác lại. Nữ tử kia không chủ động xuất hiện, bọn họ muốn thông qua giao điểm không gian để đi tìm thì gần như là chuyện không có khả năng.
“Có phải là cái người một năm trước hay không?” Nữ tử áo bào tím này liền suy đoán.
Thông thường, võ giả của Tử Cực giới đều hiểu rõ quy tắc trong giới. Trừ phi mượn cự kiếm9để tu luyện kiếm trận, còn bình thường sẽ không nhàm chán đến mức kéo hết những này cự kiếm xuống. Còn nữ tử này lại kéo hơn mười vạn thanh cự kiếm xuống. Võ giả có thể khống chế được cự kiếm này mà không hề tốn sức thì tất nhiên phẩm cấp của Âm Thể Tử Cực sẽ không thấp, chỉ là còn chưa hiểu quy tắc mà thôi. Nữ tử áo bào tím rất dễ liên tưởng đến chuyện cự kiếm nhiều như mây bị mượn đi một năm trước.
Nghĩ tới đây, nàng nhẹ nhàng giậm chân, chiếc thuyền lớn kia liền quay đầu, lao xuống phía dưới.
“Vù vù vù...”
Nàng điều khiển thuyền lớn hạ xuống. Nhưng cự kiếm trên bầu trời Thiên Vực vẫn không ngừng bị kéo xuống, khó tránh khỏi một số cự kiếm có cùng quỹ đạo với thuyền lớn của nàng. Thế là nữ tử áo bào tím này không thể không điều khiển thuyền lớn tránh né những cự kiếm đang tới tấp rơi xuống kia.
“Mẹ nó!” Nữ tử áo bào tím tránh né những cự kiếm kia, trong lòng cũng hơi giận dữ. Không hiểu quy tắc thì cũng thôi, nhưng thế này cũng quá đáng lắm rồi. Rốt cuộc kéo toàn bộ những cự kiếm này xuống là để làm gì? Dù sao cũng chẳng ăn được! Lát nữa lại trả từng thanh một trong hơn mười vạn thanh cự kiếm này về vị trí ban đầu thì đúng là công trình lớn hạng nhất!
Theo quỹ đạo của cự kiếm, chiếc thuyền lớn kia cũng bắt đầu nhanh chóng lao xuống!
Ngay sau đó, trong mắt của nữ tử áo bào tím đứng ở đầu thuyền liền lộ ra vẻ khiếp sợ...
Ở bên dưới tập hợp đầy đủ mấy trăm vạn thanh kiếm lớn! Rõ ràng, người này không chỉ kéo cự kiếm từ Nam Thiên Vực xuống, mà còn kéo không ít cự kiếm từ Bắc Thiên Vực, Tây Thiên Vực và Đông Thiên Vực!
Mấy trăm vạn thanh kiếm lớn chậm rãi lượn vòng trên không trung, tạo thành một dòng sông kiếm mênh mông, hùng vĩ!
“Đây...”
Từ mặt khác mà nói thì việc cho Âm Thể Tử Cực mượn cự kiếm cũng chẳng hề khó khăn, bởi vì toàn bộ quá trình vô cùng đơn giản. Mượn xong, cự kiếm chém xuống nhờ vào quán tính, sau đó biến mất. Tổng cộng cũng chỉ có ba bước, người sở hữu Âm Thể Tử Cực chỉ cần hoàn thành bước thứ nhất, rồi sau đó không cần phải để ý đến các bước tiếp theo.
Nhưng cự kiếm trong dòng sông kiếm đang chậm rãi chuyển động trước mắt này đều là do một người điều khiển. Mỗi thanh cự kiếm sau khi chảy đến tận cùng “sông kiếm” sẽ thay đổi phương hướng, khéo léo lội lại vào trong sông kiếm một lần nữa như cá bơi trong nước.
Kinh khủng hơn chính là khi chuyển động, những cự kiếm này lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Điều này nói lên cái gì? Nó chứng tỏ người này điều khiển mấy trăm vạn thanh cự kiếm mà lại không để bất kỳ thanh cự kiếm nào va chạm vào nhau.
Cảnh tượng trước mắt không chỉ là kinh khủng, mà trong kinh khủng còn lộ ra sự kỳ dị. Phải có sức khống chế mạnh tới mức nào mới có thể làm được thế này?
Khê Ấu Cầm xắn tay áo trong lên, để lộ ra hai cổ tay trắng nõn. Nàng không ngừng giơ hai tay lên trời mà lắc, ngón tay trắng mịn khẽ run rẩy.
Nàng không hề biết mình nên tu luyện như thế nào. Khống chế những cự kiếm này một mặt là xuất phát từ bản năng, còn mặt khác là chỉ xuất phát từ nỗi buồn chán...
Nàng vẫy vẫy tay về phía bầu trời, trên mặt còn vương nụ cười mà nói với rồng tổ: “Nhóc con, đẹp không?”
“Kéc!” Rồng tổ thấy dòng sông kiếm trên bầu trời thì cái đuôi nhỏ của nó cũng đột nhiên phe phẩy.
Nghe thấy tiếng kêu của rồng tổ, Khê Ấu Cầm mỉm cười: “Thế thì làm lại lần nữa!” Nói xong, bỗng nhiên Khê Ấu Cầm ngưng vẫy tay mà lại dựng mười ngón tay lên!
“Vù vù vù vù...”
Trong cùng một lúc, tất cả các cự kiếm liền dựng lên một cách ngay ngắn.
“Xoay!”
“Vèo vèo!”
Lần này mấy trăm vạn thanh cự kiếm lại tạo thành một vòng xoáy hình tròn rồi bắt đầu xoay!
Nhìn thấy những biến đổi này của cự kiếm, nữ tử áo bào tím đứng ở trên thuyền lớn liền nhìn đến ngây người...
Kiếm trận Muôn Tía Nghìn Hồng là một loại kiếm trận cực kỳ lợi hại trong thiên hạ.
Người mới học thì có thể khống chế một vạn, một nghìn thanh cự kiếm!
Còn sau khi tu luyện thành công thì cũng chỉ có thể khống chế thuần thục mười một vạn thanh cự kiếm. Đương nhiên phẩm cấp của những cự kiếm trong Tử Cực giới này không cao, nếu là võ giả Thần Cực Cảnh và hoặc những ai mà vô cùng giàu có thì có thể rèn ra mười một vạn thanh thánh khí hạ phẩm...
Song, trong Tử Cực giới có không ít cường giả có thể đồng thời khống chế mười vạn thanh cự kiếm một cách hoàn mỹ, hơn nữa đều là thánh khí thượng phẩm!
Một số đại năng siêu cấp thì có thể khống chế một nghìn một trăm vạn thanh cự kiếm... Đương nhiên, trong mắt một vài đại năng siêu cấp này thì thần khí cũng chẳng phải thứ quá quý giá, nhưng bọn họ cũng không thể nào đi tìm một nghìn một trăm vạn cự kiếm cấp bậc thần khí được, thế nên cũng chỉ có thể đưa một ít thần khí vào trong kiếm trận này.
Vậy mà bây giờ người này lại dễ dàng khống chế mấy trăm vạn thanh cự kiếm này một cách thành thạo!
Đáng sợ nhất là kiếm trận này vận hành theo một quy luật nhất định. Việc này cần phải không ngừng luyện tập, là cả một quá trình từ khi mới tập tành đến lúc thuần thục. Nhưng hiện tại, những cự kiếm này cũng không phải là xếp thành một thanh cự kiếm thật lớn, mà chỉ là biến đổi thành đủ loại hình dạng khác nhau mà thôi.
“Hả...”
Nữ tử áo bào tím điều chỉnh góc độ của thuyền lớn. Vượt qua những cự kiếm chằng chịt kia, nàng liền nhìn thấy phía dưới có một nữ tử mặc thường phục màu trắng, mặt mang ý cười, tùy ý điều khiển những cự kiếm này...
“Quả nhiên chỉ là chơi đùa...” Nữ tử áo bào tím đột nhiên cảm thấy hơi tức giận: “Không ngờ lại là một con nhãi Thần Đan Cảnh. Dựa vào cái gì!”
Lòng đố kỵ giữa phụ nữ với nhau khá là mãnh liệt. Trong Thượng Giới, võ giả Thần Đan Cảnh chẳng khác gì trẻ con vừa mới ra đời chứ chưa nói tới chuyện bước chân vào võ đạo. Song, cô gái trước mắt này lại thực sự chỉ có tu vi Thần Đan Cảnh!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mới đầu chỉ là một hai thanh, kế tiếp lại là mấy chục thanh. Sau đó là hơn trăm thanh, hơn nghìn thanh, hơn vạn thanh...
Tiếp theo chính là lấy mười vạn làm đơn vị mà đếm. Lượng cự kiếm trên bầu trời ở Nam Thiên Vực bắt đầu giảm đi một cách nhanh chóng.
“Lấy nhiều thanh cự kiếm như vậy để ăn chắc?” Vẻ mặt nữ tử áo bào tím biến đổi.
Số lượng cự kiếm trong Tử Cực giới dĩ nhiên rất nhiều. Nhưng3số lượng võ giả sở hữu Âm Thể Tử Cực trong thiên hạ cũng không ít. Mỗi ngày đều một số lượng lớn cự kiếm bị mượn đi.
Song, sau khi cự kiếm vung chém xong thì liền được trả về ngay lập tức. Những thanh cự kiếm này không ngừng được cho mượn, sau đó không ngừng được trả lại, chuyện này cũng rất bình thường.
Trái lại, rất ít người sẽ mượn cả chín mươi chín tỉ chín trăm triệu thanh cự kiếm cùng một lúc. Mượn được nhiều cự kiếm như vậy thì hẳn là Âm Thể Tử Cực nhất phẩm, cũng chính là võ giả cấp tím đen mới có tư cách. Nhưng người như vậy thì thực lực đã vô cùng mạnh mẽ, bình thường cũng1sẽ không dùng những cự kiếm này. Tuy rằng những cự kiếm này đủ để hủy diệt một Đại Thế Giới nhưng lại không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với cường giả. Cho nên cự kiếm chỉ là một mối uy hiếp đối với cường giả mà thôi!
Ví dụ như khi hai vị cường giả giằng co, có lẽ ta đánh không lại ngươi, nhưng cự kiếm nhiều như mây mà ta gọi ra có thể giết hết đám đồ tử đồ tôn của ngươi. Vậy ngươi có sợ hay không...
Đương nhiên tình huống này rất ít gặp. Nhưng mà một năm trước, cự kiếm trên Nam Thiên Vực đã từng có một lần bị mượn đi với số lượng lớn. Tuy rằng không biết là bị3ai mượn đi, nhưng lần mượn cự kiếm ấy đã khiến cho những đại năng siêu cấp của Tử Cực giới chú ý.
Tình huống này giống như là có một vài Âm Thể Tử Cực phẩm cấp cao ra đời, ít nhất cũng là thể chất tím trong cấp ba hoặc tím đậm cấp hai!
Đã thế thì các nàng cũng phải phái không ít người tìm kiếm người có Âm Thể Tử Cực này trong Tử Cực giới...
Nhưng mà tìm tới tìm lui, lật tung toàn bộ Tử Cực giới mà vẫn không phát hiện được tung tích của người này. Lần đó đã khiến những đại năng siêu cấp trong Tử Cực giới kia vô cùng buồn bực.
Sau khi Âm Thể Tử Cực thức tỉnh, hầu như sẽ3có một lòng trung thành bản năng đối với Tử Cực giới. Nhưng rõ ràng nữ tử có Âm Thể Tử Cực đã thức tỉnh kia hoàn toàn không dừng lại trong Tử Cực giới quá lâu. Đây là một chuyện vô cùng khác thường. Chẳng qua vì chuyện này không có kết quả nên cuối cùng cũng chỉ có thể gác lại. Nữ tử kia không chủ động xuất hiện, bọn họ muốn thông qua giao điểm không gian để đi tìm thì gần như là chuyện không có khả năng.
“Có phải là cái người một năm trước hay không?” Nữ tử áo bào tím này liền suy đoán.
Thông thường, võ giả của Tử Cực giới đều hiểu rõ quy tắc trong giới. Trừ phi mượn cự kiếm9để tu luyện kiếm trận, còn bình thường sẽ không nhàm chán đến mức kéo hết những này cự kiếm xuống. Còn nữ tử này lại kéo hơn mười vạn thanh cự kiếm xuống. Võ giả có thể khống chế được cự kiếm này mà không hề tốn sức thì tất nhiên phẩm cấp của Âm Thể Tử Cực sẽ không thấp, chỉ là còn chưa hiểu quy tắc mà thôi. Nữ tử áo bào tím rất dễ liên tưởng đến chuyện cự kiếm nhiều như mây bị mượn đi một năm trước.
Nghĩ tới đây, nàng nhẹ nhàng giậm chân, chiếc thuyền lớn kia liền quay đầu, lao xuống phía dưới.
“Vù vù vù...”
Nàng điều khiển thuyền lớn hạ xuống. Nhưng cự kiếm trên bầu trời Thiên Vực vẫn không ngừng bị kéo xuống, khó tránh khỏi một số cự kiếm có cùng quỹ đạo với thuyền lớn của nàng. Thế là nữ tử áo bào tím này không thể không điều khiển thuyền lớn tránh né những cự kiếm đang tới tấp rơi xuống kia.
“Mẹ nó!” Nữ tử áo bào tím tránh né những cự kiếm kia, trong lòng cũng hơi giận dữ. Không hiểu quy tắc thì cũng thôi, nhưng thế này cũng quá đáng lắm rồi. Rốt cuộc kéo toàn bộ những cự kiếm này xuống là để làm gì? Dù sao cũng chẳng ăn được! Lát nữa lại trả từng thanh một trong hơn mười vạn thanh cự kiếm này về vị trí ban đầu thì đúng là công trình lớn hạng nhất!
Theo quỹ đạo của cự kiếm, chiếc thuyền lớn kia cũng bắt đầu nhanh chóng lao xuống!
Ngay sau đó, trong mắt của nữ tử áo bào tím đứng ở đầu thuyền liền lộ ra vẻ khiếp sợ...
Ở bên dưới tập hợp đầy đủ mấy trăm vạn thanh kiếm lớn! Rõ ràng, người này không chỉ kéo cự kiếm từ Nam Thiên Vực xuống, mà còn kéo không ít cự kiếm từ Bắc Thiên Vực, Tây Thiên Vực và Đông Thiên Vực!
Mấy trăm vạn thanh kiếm lớn chậm rãi lượn vòng trên không trung, tạo thành một dòng sông kiếm mênh mông, hùng vĩ!
“Đây...”
Từ mặt khác mà nói thì việc cho Âm Thể Tử Cực mượn cự kiếm cũng chẳng hề khó khăn, bởi vì toàn bộ quá trình vô cùng đơn giản. Mượn xong, cự kiếm chém xuống nhờ vào quán tính, sau đó biến mất. Tổng cộng cũng chỉ có ba bước, người sở hữu Âm Thể Tử Cực chỉ cần hoàn thành bước thứ nhất, rồi sau đó không cần phải để ý đến các bước tiếp theo.
Nhưng cự kiếm trong dòng sông kiếm đang chậm rãi chuyển động trước mắt này đều là do một người điều khiển. Mỗi thanh cự kiếm sau khi chảy đến tận cùng “sông kiếm” sẽ thay đổi phương hướng, khéo léo lội lại vào trong sông kiếm một lần nữa như cá bơi trong nước.
Kinh khủng hơn chính là khi chuyển động, những cự kiếm này lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Điều này nói lên cái gì? Nó chứng tỏ người này điều khiển mấy trăm vạn thanh cự kiếm mà lại không để bất kỳ thanh cự kiếm nào va chạm vào nhau.
Cảnh tượng trước mắt không chỉ là kinh khủng, mà trong kinh khủng còn lộ ra sự kỳ dị. Phải có sức khống chế mạnh tới mức nào mới có thể làm được thế này?
Khê Ấu Cầm xắn tay áo trong lên, để lộ ra hai cổ tay trắng nõn. Nàng không ngừng giơ hai tay lên trời mà lắc, ngón tay trắng mịn khẽ run rẩy.
Nàng không hề biết mình nên tu luyện như thế nào. Khống chế những cự kiếm này một mặt là xuất phát từ bản năng, còn mặt khác là chỉ xuất phát từ nỗi buồn chán...
Nàng vẫy vẫy tay về phía bầu trời, trên mặt còn vương nụ cười mà nói với rồng tổ: “Nhóc con, đẹp không?”
“Kéc!” Rồng tổ thấy dòng sông kiếm trên bầu trời thì cái đuôi nhỏ của nó cũng đột nhiên phe phẩy.
Nghe thấy tiếng kêu của rồng tổ, Khê Ấu Cầm mỉm cười: “Thế thì làm lại lần nữa!” Nói xong, bỗng nhiên Khê Ấu Cầm ngưng vẫy tay mà lại dựng mười ngón tay lên!
“Vù vù vù vù...”
Trong cùng một lúc, tất cả các cự kiếm liền dựng lên một cách ngay ngắn.
“Xoay!”
“Vèo vèo!”
Lần này mấy trăm vạn thanh cự kiếm lại tạo thành một vòng xoáy hình tròn rồi bắt đầu xoay!
Nhìn thấy những biến đổi này của cự kiếm, nữ tử áo bào tím đứng ở trên thuyền lớn liền nhìn đến ngây người...
Kiếm trận Muôn Tía Nghìn Hồng là một loại kiếm trận cực kỳ lợi hại trong thiên hạ.
Người mới học thì có thể khống chế một vạn, một nghìn thanh cự kiếm!
Còn sau khi tu luyện thành công thì cũng chỉ có thể khống chế thuần thục mười một vạn thanh cự kiếm. Đương nhiên phẩm cấp của những cự kiếm trong Tử Cực giới này không cao, nếu là võ giả Thần Cực Cảnh và hoặc những ai mà vô cùng giàu có thì có thể rèn ra mười một vạn thanh thánh khí hạ phẩm...
Song, trong Tử Cực giới có không ít cường giả có thể đồng thời khống chế mười vạn thanh cự kiếm một cách hoàn mỹ, hơn nữa đều là thánh khí thượng phẩm!
Một số đại năng siêu cấp thì có thể khống chế một nghìn một trăm vạn thanh cự kiếm... Đương nhiên, trong mắt một vài đại năng siêu cấp này thì thần khí cũng chẳng phải thứ quá quý giá, nhưng bọn họ cũng không thể nào đi tìm một nghìn một trăm vạn cự kiếm cấp bậc thần khí được, thế nên cũng chỉ có thể đưa một ít thần khí vào trong kiếm trận này.
Vậy mà bây giờ người này lại dễ dàng khống chế mấy trăm vạn thanh cự kiếm này một cách thành thạo!
Đáng sợ nhất là kiếm trận này vận hành theo một quy luật nhất định. Việc này cần phải không ngừng luyện tập, là cả một quá trình từ khi mới tập tành đến lúc thuần thục. Nhưng hiện tại, những cự kiếm này cũng không phải là xếp thành một thanh cự kiếm thật lớn, mà chỉ là biến đổi thành đủ loại hình dạng khác nhau mà thôi.
“Hả...”
Nữ tử áo bào tím điều chỉnh góc độ của thuyền lớn. Vượt qua những cự kiếm chằng chịt kia, nàng liền nhìn thấy phía dưới có một nữ tử mặc thường phục màu trắng, mặt mang ý cười, tùy ý điều khiển những cự kiếm này...
“Quả nhiên chỉ là chơi đùa...” Nữ tử áo bào tím đột nhiên cảm thấy hơi tức giận: “Không ngờ lại là một con nhãi Thần Đan Cảnh. Dựa vào cái gì!”
Lòng đố kỵ giữa phụ nữ với nhau khá là mãnh liệt. Trong Thượng Giới, võ giả Thần Đan Cảnh chẳng khác gì trẻ con vừa mới ra đời chứ chưa nói tới chuyện bước chân vào võ đạo. Song, cô gái trước mắt này lại thực sự chỉ có tu vi Thần Đan Cảnh!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com