Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Lão giả thấp gầy trầm giọng nói:
- Bắt đầu đi!
Họ tới để xem chiến đấu, phụ trách hai điều, một là công chính, hai là đề phòng thương vong, bị thương một chút không đáng ngại, nhưng không thể để xuất hiện thương vong, cũng không thể để tàn phế, điều này cần có con mắt tinh tường và võ công cực kì lợi hại.
Thời điểm quan trọng, họ cần ra tay cứu người, dừng tỉ thí.
Sở Ly chậm rãi rút kiếm:
- Trác Phi Dương, thanh niên đệ nhất cao thủ, xin lĩnh giáo!
Trác Phi Dương thái độ chế nhạo, khinh khi nói:
- Gã họ Sở kia, ngươi là tên rùa rút đầu, cuối cùng cũng dám đối mặt với ta rồi!
Sở Ly cười nói:
- Ta muốn giữ cho ngươi chút thể diện, nhưng ngươi cứ thích lao vào ngõ cụt, đúng là tự gây nghiệp chướng thì không còn đường sống!
Hắn vừa nói vừa lắc đầu.
Trác Phi Dương cười lạnh lùng:
- Giữ thể diện cho ta, nực cười!
- Xuất kiếm đi, xem ngươi có chút bản lĩnh gì!
Sở Ly rung trường kiếm hàn quang sáng loáng.
- Xem kiếm đây.
Trác Phi Dương xuất kiếm, một kiếm đâm đi, nhanh như sấm sét, mũi kiếm lập tức tới trước ngực Sở Ly, chuẩn bị ra tay giết chết Sở Ly để thị uy trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn có vẻ bội phục hắn nhưng thực ra không hề phục danh hiệu thanh niên đệ nhất cao thủ của hắn, ai cũng muốn giẫm đạp lên hắn để nổi tiếng.
Sở Ly nghiêng người tránh né, đâm ra một kiếm.
Linh khí từ bốn phương tám hướng dồn về, giống như nước sông cuồn cuộn, cùng Bích Hải Vô Lượng Công vận chuyển ba chu kì, chỉ trong vòng hai câu nói đã hình thành ba lớp sóng, kinh mạch căng lên.
- Keng…
Hai kiếm giao nhau, kiếm của Trác Phi Dương tuột khỏi tay, kiếm của Sở Ly đâm về phía cổ họng của hắn.
- Dừng tay!
Trong tiếng thét dừng lại, lão giả cao béo và lão giả thấp gầy đồng thời ra tay, một người ngăn Trác Phi Dương, một người đánh vào kiếm của Sở Ly.
Mũi kiếm của Sở Ly nâng lên, đâm vào lòng bàn tay của ông lão thấp gầy.
Lão giả thấp gầy mặt biến sắc, vội vàng rụt tay lại, trầm giọng nói:
- Dừng tay!
Sở Ly dừng kiếm, áy náy nói:
- Chử trưởng lão, thất lễ rồi!
Lão giả thấp gầy sắc mặt càng lạnh lùng, nói:
- Kiếm pháp sắc bén lắm, là Trục Quang Truy Ảnh Kiếm Quyết phải không?
- Chử trưởng lão thật tinh mắt!
Sở Ly chắp tay.
- Dùng cẩn thận kiếm này.
Lão giả thấp gầy quan sát hắn, nói:
- Trục Quang Truy Ảnh Kiếm Quyết dễ tấn công khó thu lại, cũng may ta và Hà trưởng lão không lơ là, nếu không ngươi gây họa rồi!
Sở Ly khiêm tốn lắng nghe, đưa mắt nhìn Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương mặt tái mét, ánh mắt nhìn Sở Ly như muốn phun lửa. Hắn vô cùng tức tối, không ngờ kiếm của Sở Ly lại nhanh tới vậy, đòn tuyệt chiêu của mình còn chưa kịp sử dụng, gã họ Sở này thật xảo quyệt! Thật gian manh!
Lão giả cao mập vỗ vai Trác Phi Dương, cười ha ha nói:
- Tiểu Trác, ngươi thua dưới Trục Quang Truy Ảnh Kiếm Quyết cũng không có gì mất mặt, kiếm quyết này không phải ai cũng có thể luyện thành, hãy về cố gắng thêm!
- Hà trưởng lão, đệ tử vẫn có thể tiếp tục tỉ thí.
Trác Phi Dương cố gắng gượng cười.
Lão giả cao béo nhìn lão giả thấp gầy, lại nhìn Sở Ly.
Sở Ly cười tít mắt nói:
- Xin nghe theo sự phân xử của hai trưởng lão!
Chử trưởng lão thấp gầy trầm giọng nói:
- Thắng thua đã định!
- Chử trưởng lão…
Trác Phi Dương lập tức lo lắng.
Lão giả cao béo vỗ vai hắn, cười tít mắt nói:
- Đừng vội, đừng vội, ngươi cảm thấy mình thua không cam tâm?
- …Vâng.
Trác Phi Dương gật đầu.
Lão giả cao béo cười nói:
- Thực ra ngươi thua không oan ức, đây là một bài học sâu sắc, sau này sẽ cứu mạng ngươi, sư tử đấu với thỏ cũng phải dùng hết sức, ngươi đã sơ suất, vậy thì chỉ có thua mà thôi, đây là tỉ thí, nếu không có hai bọn ta, ngươi đã mất mạng rồi!
- Nhưng…
Trác Phi Dương vẫn không phục, không cam tâm, Nhiên Huyết Phần Thân Quyết khổ luyện vẫn chưa kịp dùng, nó có thể phát huy uy lực gấp bội.
Sở Ly khẽ hắng giọng, mỉm cười nói:
- Thế này đi, nếu ngươi muốn tỉ thí, vậy thì coi như lần khiêu chiến thứ hai, lấy thêm hai mươi vạn lượng ra, ta lập tức đồng ý!
- Hai mươi vạn lượng, sao ngươi không đi ăn cướp đi!
Trác Phi Dương gầm lên, gương mặt tuấn tú trở lên dữ dằn.
Sở Ly nhìn dáng vẻ giận dữ của hắn mặt không đổi sắc, cười tít mắt nói:
- Không ăn không của ngươi hai mươi vạn lượng, nếu ta thua, trả ngươi mười vạn, ngươi thua thì hai mươi vạn thuộc về ta, công bằng chứ?
- Công bằng cái khỉ mốc!
Trác Phi Dương giận dữ thét lên.
Sở Ly xòe tay ra:
- Vậy thì hết cách rồi, kết thúc thôi.
- Ngươi… ngươi… bỉ ổi! Vô sỉ!
Trác Phi Dương lớn tiếng chửi rủa.
Sở Ly thở dài, lắc đầu.
Trác Phi Dương là một kẻ ích kỉ vô cùng, tự cho mình là trung tâm, không quan tâm tới suy nghĩ của người khác, cho dù dưới con mắt của vô số người vẫn không hề quan tâm tới phong độ của mình.
Sở Ly tra kiếm vào bao, chắp tay nói:
- Chử trưởng lão, Hà trưởng lão, hai vị vất vả rồi!
Hai người lắc đầu, lão giả cao béo liếc nhìn Trác Phi Dương, giao ngân phiếu cho Sở Ly:
- Tiểu Sở, lộc trên trời rơi xuống!
Sở Ly cười nói:
- Nhờ phúc của hai trưởng lão!
- Tiểu tử ngươi!
Lão giả cao béo lắc đầu cười.
Hắn thầm tiếc nuối, so với sự chín chắn, thận trọng của Sở Ly, Trác Phi Dương vẫn là đứa trẻ chưa trưởng thành, tự do bừa bãi, không coi ai ra gì, nếu như hắn ta có thể thắng thì không sao, dù sao thì cũng là dùng võ công để luận anh hùng, đáng tiếc hắn thua, càng làm tăng thêm sự thất bại của hắn, thua cả về võ công lẫn nhân phẩm.
Sở Ly nhét ngân phiếu vào ngực, chắp tay quay người định bước đi.
- Khoan đã!
Trác Phi Dương quát lên.
Sở Ly ngoảnh đầu nhìn hắn:
- Thua rồi, đừng không nhận thua, về luyện tiếp đi!
- Ta khiêu chiến tiếp.
Trác Phi Dương quát:
- Tri Tiết, đi lấy ngân phiếu!
- …Vâng, công tử!
Bạch Tri Tiết lớn tiếng đáp, sau đó chạy thẳng một mạch.
Trác Phi Dương trừng mắt nhìn Sở Ly, lạnh lùng nói:
- Nói trước rồi nhé, hai mươi vạn lượng, ngươi mười vạn lượng!
Sở Ly cười nói:
- Ta không giống ngươi, lời nói ra chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối nói lời giữ lời, yên tâm đi!
Hắn quay đầu chắp tay:
- Chử trưởng lão, Hà trưởng lão, lại làm phiền hai vị rồi, đây là mười vạn lượng!
Lão giả cao béo cầm lấy ngân phiếu của hắn, cười ha ha nói:
- Tiểu Sở, vẫn còn chưa cầm nóng tay!
- Không vội, sớm muộn gì cũng là của đệ tử.
Sở Ly cười nói.
Chử trưởng lão lạnh lùng nhìn hai người không nói gì.
Bạch Tri Tiết đi như bay, Sở Ly còn chưa nói xong vài câu, Bạch Tri Tiết đã về tới nơi.
Trác Phi Dương giao ngân phiếu cho Hà trưởng lão cao béo, Hà trưởng lão đếm cẩn thận, giũ một cái:
- Long phiếu của Tần Hoa Ngân Trang, hai mươi vạn lượng, đủ cả rồi, các ngươi có thể bắt đầu!
Hắn nói xong, liền cùng Chử trưởng lão nghiêm túc theo dõi.
Trác Phi Dương tay giữ bao kiếm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly, tia máu từ từ chạy lên mặt, lan tới mắt, tới trán, cả gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, giống như người say rượu.
Sở Ly mỉm cười.
Nhiên Huyết Phần Thân Quyết, đây không phải công pháp hay ho gì, rất bá đạo, hắn có thấy công pháp này ở Diễn Võ điện, nhưng không tu luyện, chỉ có ba tầng, không bằng Xá Thân Tuyệt Mệnh đao.
Xá Thân Tuyệt Mệnh đao là dùng công lực toàn thân tập trung vào một đòn, gánh nặng đối với cơ thể nặng hơn nhưng uy lực cũng mạnh hơn nhiều.
Linh khí xung quanh cuồn cuộn dồn về, vận chuyển cùng Bích Hải Vô Lượng Công trước, sau khi cộng dồn hai tầng, lại vận Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, uy lực cộng dồn tiếp, vượt hẳn sức tưởng tượng.
Hà trưởng lão và Chử trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, nhận ra Trác Phi Dương đang thi triển Nhiên Huyết Phần Thân Quyết, lại nhìn Sở Ly, thấy hắn mặt không biến sắc, lặng lẽ đứng đó giống như không vận công, thực sự không nhìn rõ nông sâu.
- Xem kiếm đây!
Trác Phi Dương thét vang như sấm, khiến mọi người đinh tai nhức óc.
Kiếm quang lóe lên rồi biến mất, mũi kiếm giống như phá bỏ giới hạn không gian, xuất hiện trước ngực Sở Ly trong tích tắc.
- Keng…
Hai kiếm giao nhau, trường kiếm của Trác Phi Dương lại bay ra, rơi tít vào chỗ đám đông.
Kiếm của Sở Ly thuận thế lao đi, đâm vào vai Trác Phi Dương.
- Dừng tay!
Hai tiếng thét dừng lại vang lên, hai lão giả đồng thời hành động, một người ngăn Trác Phi Dương lại, một người đánh về phía trường kiếm.
- Keng…
Trong âm thanh, thân kiếm của Sở Ly rung khẽ nhưng không thay đổi phương hướng. Có điều bị Chử trưởng lão đánh trúng, kiếm thế có phần chậm lại, cho phép Trác Phi Dương né tránh.
Sở Ly thu kiếm, chắp tay:
- Đa tạ Chử trưởng lão!
- Ừm, kiếm này của ngươi không đâm vào chỗ hiểm!
Chử trưởng lão gật đầu:
- Tấm lòng nhân từ, rất tốt!
Lòng bàn tay hắn tê dại lan tới nửa bên người, hắn thầm kinh ngạc, nội lực của tên Sở Ly này thật thâm hậu, đúng là không để lộ tài năng!
Trác Phi Dương mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn xoáy vào Sở Ly.
Sở Ly mỉm cười:
- Có tiếp tục khiêu chiến nữa không?
- Gã họ Sở kia…
Trác Phi Dương nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận mỗi nỗi không thể xé tan hắn ra.
Sở Ly lắc đầu, nói với Hà trưởng lão cao béo:
- Đã kết thúc chưa?
- Đương nhiên!
Hà trưởng lão cười ha ha gật đầu:
- Ngươi lại thắng rồi, Sở Ly, lợi hại lắm!
Sở Ly cười lắc đầu:
- Chỉ là may mắn mà thôi, Trác Phi Dương dễ bị kích động, rất dễ đối phó.
- Ha ha…
Hà trưởng lão bật cười, lời này không đúng lắm, Trác Phi Dương giận dữ thi triển Nhiên Huyết Phần Thần Quyết, công lực tăng lên gấp bội, càng khó đối phó.
Hắn đưa một xấp ngân phiếu cho Sở Ly, nói với Trác Phi Dương:
- Tiểu Trác, đừng rầu rĩ, thắng thua nhất thời không là gì, hãy chăm chỉ, rồi đoạt lại ngân lượng là được!
Trác Phi Dương coi như không nghe thấy gì, chỉ trừng mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly nhét ngân phiếu vào ngực, chắp tay:
- Hai vị trưởng lão, đệ tử xin cáo lui!
- Ừm, đi đi.
Hà trưởng lão xua tay, Chử trưởng lão cũng gật đầu.
Sở Ly quay người chắp tay chào mọi người xung quanh, sau đó nhanh chóng rời khỏi bãi luyện võ, nhảy lên thuyền mất hút trong tầm mắt mọi người.
Mọi người vẫn chưa tản đi mà xúm lại bàn tán xôn xao.
Chử trưởng lão và Hà trưởng lão cũng rời đi.
- A…
Trác Phi Dương ngẩng đầu gầm lên giận dữ.
- Uy phong cái gì chứ, thanh niên đệ nhất cao thủ, ha ha!
Một thanh niên gầy gò cười nhạt giễu cợt.
- Suỵt…!
Người bên cạnh vội vàng ngăn hắn ta lại. Hành động đổ thêm dầu vào lửa là không lí trí.
- Suỵt cái gì mà suỵt! Ta nói có gì không đúng, mọi người tâng bốc hắn ta quá!
Thanh niên gầy gò nói.
- Quách huynh à, bớt nói vài câu, bớt nói vài câu!
Tên béo mập ú bên cạnh lo lắng xua tay.
Thanh niên gầy gò cười nhạt:
- Ta nói mấy câu thì đã làm sao?
- Ngươi nói gì?
Trác Phi Dương lao tới xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn trừng trừng:
- Ngươi nói gì?
Gã thanh niên gầy gò chột dạ, lùi lại sau một bước, thấy mọi người xung quanh nhìn tới, lập tức mặt đỏ bừng, có cảm giác bị sỉ nhục, liền bước lên một bước lạnh lùng nói:
- Ta nói gì chứ, ngươi chỉ có hư danh, không xứng làm thanh niên đệ nhất cao thủ!
- Ngươi muốn thử sao?
Trác Phi Dương cười lạnh lùng.
Gã thanh niên gầy gò nghiến răng nói:
- Thử thì thử!
- Quách huynh!
Gã béo mập ú vội vàng kéo hắn lại. Gã thanh niên gầy gò vung tay hất tay hắn ta ra, nhìn Trác Phi Dương cười nhạt:
- Tỏ vẻ uy phong với mọi người làm gì chứ, có giỏi thì tới trước mặt Sở Ly thể hiện uy phong đi!
Hai chữ Sở Ly khiến Trác Phi Dương phát điên.
Hắn nghiến răng, đột ngột tung ra một chưởng.
- Rầm!
Gã thanh niên gầy gò bay đi, ngửa cổ phun một ngụm máu trong không trung.
- Bắt đầu đi!
Họ tới để xem chiến đấu, phụ trách hai điều, một là công chính, hai là đề phòng thương vong, bị thương một chút không đáng ngại, nhưng không thể để xuất hiện thương vong, cũng không thể để tàn phế, điều này cần có con mắt tinh tường và võ công cực kì lợi hại.
Thời điểm quan trọng, họ cần ra tay cứu người, dừng tỉ thí.
Sở Ly chậm rãi rút kiếm:
- Trác Phi Dương, thanh niên đệ nhất cao thủ, xin lĩnh giáo!
Trác Phi Dương thái độ chế nhạo, khinh khi nói:
- Gã họ Sở kia, ngươi là tên rùa rút đầu, cuối cùng cũng dám đối mặt với ta rồi!
Sở Ly cười nói:
- Ta muốn giữ cho ngươi chút thể diện, nhưng ngươi cứ thích lao vào ngõ cụt, đúng là tự gây nghiệp chướng thì không còn đường sống!
Hắn vừa nói vừa lắc đầu.
Trác Phi Dương cười lạnh lùng:
- Giữ thể diện cho ta, nực cười!
- Xuất kiếm đi, xem ngươi có chút bản lĩnh gì!
Sở Ly rung trường kiếm hàn quang sáng loáng.
- Xem kiếm đây.
Trác Phi Dương xuất kiếm, một kiếm đâm đi, nhanh như sấm sét, mũi kiếm lập tức tới trước ngực Sở Ly, chuẩn bị ra tay giết chết Sở Ly để thị uy trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn có vẻ bội phục hắn nhưng thực ra không hề phục danh hiệu thanh niên đệ nhất cao thủ của hắn, ai cũng muốn giẫm đạp lên hắn để nổi tiếng.
Sở Ly nghiêng người tránh né, đâm ra một kiếm.
Linh khí từ bốn phương tám hướng dồn về, giống như nước sông cuồn cuộn, cùng Bích Hải Vô Lượng Công vận chuyển ba chu kì, chỉ trong vòng hai câu nói đã hình thành ba lớp sóng, kinh mạch căng lên.
- Keng…
Hai kiếm giao nhau, kiếm của Trác Phi Dương tuột khỏi tay, kiếm của Sở Ly đâm về phía cổ họng của hắn.
- Dừng tay!
Trong tiếng thét dừng lại, lão giả cao béo và lão giả thấp gầy đồng thời ra tay, một người ngăn Trác Phi Dương, một người đánh vào kiếm của Sở Ly.
Mũi kiếm của Sở Ly nâng lên, đâm vào lòng bàn tay của ông lão thấp gầy.
Lão giả thấp gầy mặt biến sắc, vội vàng rụt tay lại, trầm giọng nói:
- Dừng tay!
Sở Ly dừng kiếm, áy náy nói:
- Chử trưởng lão, thất lễ rồi!
Lão giả thấp gầy sắc mặt càng lạnh lùng, nói:
- Kiếm pháp sắc bén lắm, là Trục Quang Truy Ảnh Kiếm Quyết phải không?
- Chử trưởng lão thật tinh mắt!
Sở Ly chắp tay.
- Dùng cẩn thận kiếm này.
Lão giả thấp gầy quan sát hắn, nói:
- Trục Quang Truy Ảnh Kiếm Quyết dễ tấn công khó thu lại, cũng may ta và Hà trưởng lão không lơ là, nếu không ngươi gây họa rồi!
Sở Ly khiêm tốn lắng nghe, đưa mắt nhìn Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương mặt tái mét, ánh mắt nhìn Sở Ly như muốn phun lửa. Hắn vô cùng tức tối, không ngờ kiếm của Sở Ly lại nhanh tới vậy, đòn tuyệt chiêu của mình còn chưa kịp sử dụng, gã họ Sở này thật xảo quyệt! Thật gian manh!
Lão giả cao mập vỗ vai Trác Phi Dương, cười ha ha nói:
- Tiểu Trác, ngươi thua dưới Trục Quang Truy Ảnh Kiếm Quyết cũng không có gì mất mặt, kiếm quyết này không phải ai cũng có thể luyện thành, hãy về cố gắng thêm!
- Hà trưởng lão, đệ tử vẫn có thể tiếp tục tỉ thí.
Trác Phi Dương cố gắng gượng cười.
Lão giả cao béo nhìn lão giả thấp gầy, lại nhìn Sở Ly.
Sở Ly cười tít mắt nói:
- Xin nghe theo sự phân xử của hai trưởng lão!
Chử trưởng lão thấp gầy trầm giọng nói:
- Thắng thua đã định!
- Chử trưởng lão…
Trác Phi Dương lập tức lo lắng.
Lão giả cao béo vỗ vai hắn, cười tít mắt nói:
- Đừng vội, đừng vội, ngươi cảm thấy mình thua không cam tâm?
- …Vâng.
Trác Phi Dương gật đầu.
Lão giả cao béo cười nói:
- Thực ra ngươi thua không oan ức, đây là một bài học sâu sắc, sau này sẽ cứu mạng ngươi, sư tử đấu với thỏ cũng phải dùng hết sức, ngươi đã sơ suất, vậy thì chỉ có thua mà thôi, đây là tỉ thí, nếu không có hai bọn ta, ngươi đã mất mạng rồi!
- Nhưng…
Trác Phi Dương vẫn không phục, không cam tâm, Nhiên Huyết Phần Thân Quyết khổ luyện vẫn chưa kịp dùng, nó có thể phát huy uy lực gấp bội.
Sở Ly khẽ hắng giọng, mỉm cười nói:
- Thế này đi, nếu ngươi muốn tỉ thí, vậy thì coi như lần khiêu chiến thứ hai, lấy thêm hai mươi vạn lượng ra, ta lập tức đồng ý!
- Hai mươi vạn lượng, sao ngươi không đi ăn cướp đi!
Trác Phi Dương gầm lên, gương mặt tuấn tú trở lên dữ dằn.
Sở Ly nhìn dáng vẻ giận dữ của hắn mặt không đổi sắc, cười tít mắt nói:
- Không ăn không của ngươi hai mươi vạn lượng, nếu ta thua, trả ngươi mười vạn, ngươi thua thì hai mươi vạn thuộc về ta, công bằng chứ?
- Công bằng cái khỉ mốc!
Trác Phi Dương giận dữ thét lên.
Sở Ly xòe tay ra:
- Vậy thì hết cách rồi, kết thúc thôi.
- Ngươi… ngươi… bỉ ổi! Vô sỉ!
Trác Phi Dương lớn tiếng chửi rủa.
Sở Ly thở dài, lắc đầu.
Trác Phi Dương là một kẻ ích kỉ vô cùng, tự cho mình là trung tâm, không quan tâm tới suy nghĩ của người khác, cho dù dưới con mắt của vô số người vẫn không hề quan tâm tới phong độ của mình.
Sở Ly tra kiếm vào bao, chắp tay nói:
- Chử trưởng lão, Hà trưởng lão, hai vị vất vả rồi!
Hai người lắc đầu, lão giả cao béo liếc nhìn Trác Phi Dương, giao ngân phiếu cho Sở Ly:
- Tiểu Sở, lộc trên trời rơi xuống!
Sở Ly cười nói:
- Nhờ phúc của hai trưởng lão!
- Tiểu tử ngươi!
Lão giả cao béo lắc đầu cười.
Hắn thầm tiếc nuối, so với sự chín chắn, thận trọng của Sở Ly, Trác Phi Dương vẫn là đứa trẻ chưa trưởng thành, tự do bừa bãi, không coi ai ra gì, nếu như hắn ta có thể thắng thì không sao, dù sao thì cũng là dùng võ công để luận anh hùng, đáng tiếc hắn thua, càng làm tăng thêm sự thất bại của hắn, thua cả về võ công lẫn nhân phẩm.
Sở Ly nhét ngân phiếu vào ngực, chắp tay quay người định bước đi.
- Khoan đã!
Trác Phi Dương quát lên.
Sở Ly ngoảnh đầu nhìn hắn:
- Thua rồi, đừng không nhận thua, về luyện tiếp đi!
- Ta khiêu chiến tiếp.
Trác Phi Dương quát:
- Tri Tiết, đi lấy ngân phiếu!
- …Vâng, công tử!
Bạch Tri Tiết lớn tiếng đáp, sau đó chạy thẳng một mạch.
Trác Phi Dương trừng mắt nhìn Sở Ly, lạnh lùng nói:
- Nói trước rồi nhé, hai mươi vạn lượng, ngươi mười vạn lượng!
Sở Ly cười nói:
- Ta không giống ngươi, lời nói ra chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối nói lời giữ lời, yên tâm đi!
Hắn quay đầu chắp tay:
- Chử trưởng lão, Hà trưởng lão, lại làm phiền hai vị rồi, đây là mười vạn lượng!
Lão giả cao béo cầm lấy ngân phiếu của hắn, cười ha ha nói:
- Tiểu Sở, vẫn còn chưa cầm nóng tay!
- Không vội, sớm muộn gì cũng là của đệ tử.
Sở Ly cười nói.
Chử trưởng lão lạnh lùng nhìn hai người không nói gì.
Bạch Tri Tiết đi như bay, Sở Ly còn chưa nói xong vài câu, Bạch Tri Tiết đã về tới nơi.
Trác Phi Dương giao ngân phiếu cho Hà trưởng lão cao béo, Hà trưởng lão đếm cẩn thận, giũ một cái:
- Long phiếu của Tần Hoa Ngân Trang, hai mươi vạn lượng, đủ cả rồi, các ngươi có thể bắt đầu!
Hắn nói xong, liền cùng Chử trưởng lão nghiêm túc theo dõi.
Trác Phi Dương tay giữ bao kiếm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly, tia máu từ từ chạy lên mặt, lan tới mắt, tới trán, cả gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, giống như người say rượu.
Sở Ly mỉm cười.
Nhiên Huyết Phần Thân Quyết, đây không phải công pháp hay ho gì, rất bá đạo, hắn có thấy công pháp này ở Diễn Võ điện, nhưng không tu luyện, chỉ có ba tầng, không bằng Xá Thân Tuyệt Mệnh đao.
Xá Thân Tuyệt Mệnh đao là dùng công lực toàn thân tập trung vào một đòn, gánh nặng đối với cơ thể nặng hơn nhưng uy lực cũng mạnh hơn nhiều.
Linh khí xung quanh cuồn cuộn dồn về, vận chuyển cùng Bích Hải Vô Lượng Công trước, sau khi cộng dồn hai tầng, lại vận Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, uy lực cộng dồn tiếp, vượt hẳn sức tưởng tượng.
Hà trưởng lão và Chử trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, nhận ra Trác Phi Dương đang thi triển Nhiên Huyết Phần Thân Quyết, lại nhìn Sở Ly, thấy hắn mặt không biến sắc, lặng lẽ đứng đó giống như không vận công, thực sự không nhìn rõ nông sâu.
- Xem kiếm đây!
Trác Phi Dương thét vang như sấm, khiến mọi người đinh tai nhức óc.
Kiếm quang lóe lên rồi biến mất, mũi kiếm giống như phá bỏ giới hạn không gian, xuất hiện trước ngực Sở Ly trong tích tắc.
- Keng…
Hai kiếm giao nhau, trường kiếm của Trác Phi Dương lại bay ra, rơi tít vào chỗ đám đông.
Kiếm của Sở Ly thuận thế lao đi, đâm vào vai Trác Phi Dương.
- Dừng tay!
Hai tiếng thét dừng lại vang lên, hai lão giả đồng thời hành động, một người ngăn Trác Phi Dương lại, một người đánh về phía trường kiếm.
- Keng…
Trong âm thanh, thân kiếm của Sở Ly rung khẽ nhưng không thay đổi phương hướng. Có điều bị Chử trưởng lão đánh trúng, kiếm thế có phần chậm lại, cho phép Trác Phi Dương né tránh.
Sở Ly thu kiếm, chắp tay:
- Đa tạ Chử trưởng lão!
- Ừm, kiếm này của ngươi không đâm vào chỗ hiểm!
Chử trưởng lão gật đầu:
- Tấm lòng nhân từ, rất tốt!
Lòng bàn tay hắn tê dại lan tới nửa bên người, hắn thầm kinh ngạc, nội lực của tên Sở Ly này thật thâm hậu, đúng là không để lộ tài năng!
Trác Phi Dương mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn xoáy vào Sở Ly.
Sở Ly mỉm cười:
- Có tiếp tục khiêu chiến nữa không?
- Gã họ Sở kia…
Trác Phi Dương nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận mỗi nỗi không thể xé tan hắn ra.
Sở Ly lắc đầu, nói với Hà trưởng lão cao béo:
- Đã kết thúc chưa?
- Đương nhiên!
Hà trưởng lão cười ha ha gật đầu:
- Ngươi lại thắng rồi, Sở Ly, lợi hại lắm!
Sở Ly cười lắc đầu:
- Chỉ là may mắn mà thôi, Trác Phi Dương dễ bị kích động, rất dễ đối phó.
- Ha ha…
Hà trưởng lão bật cười, lời này không đúng lắm, Trác Phi Dương giận dữ thi triển Nhiên Huyết Phần Thần Quyết, công lực tăng lên gấp bội, càng khó đối phó.
Hắn đưa một xấp ngân phiếu cho Sở Ly, nói với Trác Phi Dương:
- Tiểu Trác, đừng rầu rĩ, thắng thua nhất thời không là gì, hãy chăm chỉ, rồi đoạt lại ngân lượng là được!
Trác Phi Dương coi như không nghe thấy gì, chỉ trừng mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly nhét ngân phiếu vào ngực, chắp tay:
- Hai vị trưởng lão, đệ tử xin cáo lui!
- Ừm, đi đi.
Hà trưởng lão xua tay, Chử trưởng lão cũng gật đầu.
Sở Ly quay người chắp tay chào mọi người xung quanh, sau đó nhanh chóng rời khỏi bãi luyện võ, nhảy lên thuyền mất hút trong tầm mắt mọi người.
Mọi người vẫn chưa tản đi mà xúm lại bàn tán xôn xao.
Chử trưởng lão và Hà trưởng lão cũng rời đi.
- A…
Trác Phi Dương ngẩng đầu gầm lên giận dữ.
- Uy phong cái gì chứ, thanh niên đệ nhất cao thủ, ha ha!
Một thanh niên gầy gò cười nhạt giễu cợt.
- Suỵt…!
Người bên cạnh vội vàng ngăn hắn ta lại. Hành động đổ thêm dầu vào lửa là không lí trí.
- Suỵt cái gì mà suỵt! Ta nói có gì không đúng, mọi người tâng bốc hắn ta quá!
Thanh niên gầy gò nói.
- Quách huynh à, bớt nói vài câu, bớt nói vài câu!
Tên béo mập ú bên cạnh lo lắng xua tay.
Thanh niên gầy gò cười nhạt:
- Ta nói mấy câu thì đã làm sao?
- Ngươi nói gì?
Trác Phi Dương lao tới xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn trừng trừng:
- Ngươi nói gì?
Gã thanh niên gầy gò chột dạ, lùi lại sau một bước, thấy mọi người xung quanh nhìn tới, lập tức mặt đỏ bừng, có cảm giác bị sỉ nhục, liền bước lên một bước lạnh lùng nói:
- Ta nói gì chứ, ngươi chỉ có hư danh, không xứng làm thanh niên đệ nhất cao thủ!
- Ngươi muốn thử sao?
Trác Phi Dương cười lạnh lùng.
Gã thanh niên gầy gò nghiến răng nói:
- Thử thì thử!
- Quách huynh!
Gã béo mập ú vội vàng kéo hắn lại. Gã thanh niên gầy gò vung tay hất tay hắn ta ra, nhìn Trác Phi Dương cười nhạt:
- Tỏ vẻ uy phong với mọi người làm gì chứ, có giỏi thì tới trước mặt Sở Ly thể hiện uy phong đi!
Hai chữ Sở Ly khiến Trác Phi Dương phát điên.
Hắn nghiến răng, đột ngột tung ra một chưởng.
- Rầm!
Gã thanh niên gầy gò bay đi, ngửa cổ phun một ngụm máu trong không trung.