Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Thảo nào Lâm Tân Lan lại hỏi Tống Tình Lam là "tôi rốt cuộc đã làm gì mích lòng ông vậy", hóa ra là tới từ một năm trước, lúc này vẫn chưa biết chuyện sẽ phát sinh vào một năm sau.
Quý Vũ Thời nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề----- nếu bọn họ gặp nhau ở đây, như vậy một năm sau Lâm Tân Lan nhất định cũng biết chuyện phát sinh trong Rubik. Bị bắt cóc tới nơi này, sau đó từ nhiệm vụ này quay trở lại thời không của mình, phỏng chừng ngoại trừ báo cáo thì không nói với bất kỳ người nào về chuyện này.
Gặp đội bảy ở nơi này đối với Lâm Tân Lan mà nói chính là tương lai, cũng là quá khứ.
Sau khi trở về Lâm Tân Lan biết được đội bảy sẽ gặp phải một lần bắt cóc thời không, thế nhưng cấu tạo thời không quá phức tạp, cho dù chỉ thay đổi một chút xíu thôi cũng sẽ thay đổi quỹ tích thời gian, sẽ ảnh hưởng tới sự hoàn chỉnh của thời không.
Cho nên, sau khi trở về Lâm Tân Lan đã làm rất tốt.
Trong thời gian bất đồng gặp phải người tới từ cùng thời không thì nên ở chung thế nào là môn học bắt buộc của nhân chứng thời gian Thiên Khung.
Tống tình Lam cũng biết điểm này, vì vậy không có cách nào dùng thái độ của tương lai để đối mặt với Lâm Tân Lan hiện tại, không thể không để đối phương cùng hành động với bọn họ.
Nói xong câu đó, Quý Vũ Thời bình tĩnh bổ sung một câu: "Chính anh cũng phải nhẫn nhịn một chút, gay bọn tôi tuy hơn loạn một chút nhưng đối mặt với trai thẳng vẫn rất quy củ."
Tống Tình Lam vô thức nói: "Không phải, tôi con mẹ nó không phải nói cái này."
Quý Vũ Thời hỏi: "Vậy chứ cái gì?"
Tống Tình Lam: "..."
Lúc này, Đoàn Văn đảm nhiệm vai diễn người hiền lành, chùi đít giúp đội trưởng nhà mình: "Lâm đội, tôi kéo cậu!"
Lâm Tân Lan: "Cám ơn lão Đoạn."
Lâm Tân Lan là người cuối cùng vào phòng.
"Tít------"
Cánh cửa ở phía sau đóng lại.
"Mấy cậu làm gì đó, nói xấu tôi à?"
Lâm Tân Lan đấm đấm đầu gối mình, cố gắp giúp máu huyết lưu thông tuần hoàn nhanh một chút, nửa đùa nửa thật nói một câu như vậy, sau đó hỏi: "Ôi chao, nếu tôi theo chân bọn cậu tới lúc giải cục luôn thì hệ thống có coi tôi là người thắng không?"
Dung mạo Lâm Tân Lan rất được, khí chất cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Kỳ thực cũng không phải loại hình làm người ta chán ghét, không ai ngờ được một người như vậy sau đó lại biến thành một kẻ dính người làm người ta chán ghét, là cái gì làm anh ta có lòng tin nhất định có thể bẻ cong Tống Tình Lam?
Tống Tình Lam đứng dậy, gương mặt có phần tang thương lúc này đặc biệt thẳng nam: "Từ xanh dương qua xanh lá, an toàn."
Anh thờ ơ liếc nhìn Lâm Tân Lan, đối mặt với nhiệm vụ, anh không ngại để người ta cảm thấy được sự bài ngoại của mình.
Lý luận màu sắc liền nhau an toàn được chứng thực, Tống Tình Lam nói: "Lão Đoạn, mở cửa."
Đoàn Văn túm lấy quả cầu lơ lửng trên không, nhấn chốt mở.
Cửa mở phía bên phải, Tống Tình Lam ỷ vào đôi chân dài, hai ba bước leo lên thang nói: "Xanh dương." Sau đó nhảy xuống.
Đoàn Văn: "Bên này thì sao?"
Loading...
Một bên khác, Lâm Tân Lan cũng không nhàn rỗi, cánh cửa phía trước vừa mở ra, anh liền leo lên cây thang: "Màu đỏ."
Bốn người cùng hợp lực quan sát kỳ thực rất nhanh.
Màu sắc sáu quả cầu lưng lửng ở sáu căn phòng được xác nhận, Quý Vũ Thời đã khắc xong ký hiệu trên sàn, sau đó mở hình chiếu toàn tức.
Tống Tình Lam: "Thế nào? Có ý tưởng gì không?"
Quý Vũ Thời nói: "Có một xíu."
"Trước khi tới phòng này, thứ tự xung quanh căn phòng màu xanh dương là vàng, đỏ, xanh lá, đỏ, vàng, xanh lá." Quý Vũ Thời nói: "Bây giờ chúng ta tiến vào chính là căn phòng xanh lá bên trái phòng xanh dương duy nhất đúng không?"
Mọi người gật đầu.
Quý Vũ Thời căn cứ theo ký hiệu phân rõ phương hướng, cậu xoay người, ngón tay chỉ mặt tường trước mặt nói: "Chúng ta tới từ phòng này. Chúng ta vừa tiến vào, màu xanh dương ban đầu bắt đầu di động, hiện giờ nó biến thành màu vàng."
"Một phòng di chuyển nhất định sẽ kéo theo cả hàng di động." Tống Tình Lam nói: "Cho nên phòng màu vàng này nhất định là cái chúng ta đã thấy trong phòng xanh dương."
Trên màn hình toàn tức của Quý Vũ Thời là một vài khối lập phương có màu sắc khác nhau.
Cậu điều chỉnh khối lập phương, để khối màu vàng kề sát khối màu xanh lá của bọn họ bây giờ, sau đó nói: "Đúng rồi, nhưng trong căn phòng xanh dương khi nãy có tới hai cái màu vàng, một ở trên, một ở phía trước."
Như vậy thay thế cho căn phòng xanh dương kia rốt cuộc là màu vàng ở trên hay màu vàng ở trước, nó quyết định quỹ tích di động của căn phòng xanh dương.
"Tôi hiểu rồi, sau khi căn phòng chúng ta ở khi nãy rời đi, chỉ có thể di động về phía sau hoặc là xuống dưới, vì thế bây giờ chúng ta mới có thể nhìn thấy căn phòng màu vàng này." Tống Tình Lam nói: "Tôi nói có đúng không, Quý cố vấn?"
Quý Vũ Thời gật đầu.
Đoàn Văn nhìn hình vẽ trên màn hình toàn tức trên tay Quý Vũ Thời, cũng thử khều khều khối lập phương: "Đệt, chúng ta làm sao xác định được căn phòng màu vàng mà chúng ta thấy rốt cuộc là cái ở phía trên hay phía trước?"
"Không có cách nào xác định." Tống Tình Lam nhíu mày: "Cho nên phải thí nghiệm nhiều hơn, tiếp tục quan sát."
Một khi tìm được Quý Vũ Thời, hành trình di chuyển của bọn họ không còn là lung tung không có mục đích nữa.
Mặc dù trước đó đã có chút manh mối nhưng còn lâu mới có thể rõ ràng thấu suốt như thế này.
Quý Vũ Thời không biết, trước khi tìm được cậu, ba người này cũng đã rất mệt mỏi.
Ở trong Rubik này, người làm nhiệm vụ sẽ không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy mệt, ngoại trừ thân thể có thay đổi theo thời gian thì bọn họ không cần uống nước hay ăn cơm gì cả. Vì thế vấn đề là uể oải tinh thần, nó làm người ta cảm thấy cực kỳ vô vọng, dài đằng đẵng, áp lực như núi.
Uể oải hoàn toàn tan biến, Đoàn Văn có chút hưng phấn: "Đệt, làm xong thì cũng phá cục rồi."
Phá cục?
Lâm Tân Lan là người ngoài cuộc không rõ có theo kịp suy nghĩ của bọn họ hay không, anh đứng ở một bên, tựa hồ có chút suy nghĩ.
Đoàn Văn hỏi: "Bây giờ đi phòng nào?"
Tống Tình Lam nói: "Để tránh chênh lệch thời gian, không thể đi tới phòng có màu sắc đối diện cùng phòng cùng màu, chỉ có thể chọn màu liền kề.... xanh dương liền với màu vàng, chúng ta vừa vặn đang ở màu xanh dương."
Nói liền làm.
Bốn người nhanh chóng tiến vào căn phòng có quả cầu vàng ở phía sau, sau đó lập tức tiến hành quan sát.
Chỉ thấy căn phòng vốn là màu xanh lá biến thành màu đỏ, nói cách khác, căn phòng màu đỏ mà bọn họ thấy ở phía trên hiện giờ đã biến thành phòng xanh lá, quỹ tích di chuyển của căn phòng hình như là đi xuống.
Số liệu vẫn chưa đủ.
Một đường đi tới, Quý Vũ Thời một đường lưu lại ký hiệu, thuận tiện gia tăng thêm vài khối lập phương màu sắc khác nhau, tính toán quỹ tích di động của chúng.
*
Bốn người một đường thông suốt.
Lúc này bọn họ tiến vào một căn phòng có quả cầu màu xanh dương.
"Tít-----" một tiếng, cánh cửa lỗ tròn ở phía sau bọn họ đóng lại.
Quý Vũ Thời vừa nhảy xuống đất liền phát hiện không thích hợp.
Động tác của mọi người trở nên rất chậm rất chậm, mà lúc nãy khi chưa tiến vào phòng hẳn thì động tác của mọi người vẫn rất bình thường---- căn phòng này có chênh lệch thời gian, bởi vì bọn họ không phải tiến vào từ phòng có màu sắc giống nhau nên loại chênh lệch này không tạo thành thương tổn.
"Thời---- gian---- chênh---- lệch!"
Quý Vũ Thời chậm thật chậm hé miệng, giống như một con cá vàng trì độn khó khăn hoàn thành động tác khẩu hình nhưng lại không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Tống Tình Lam ở trước mặt cậu quay đầu lại.
Một động tác đơn giản bị kéo ra một khoảng thời gian thật dài, bắt đầu từ cái ót, từ đường nét cái cằm duyên dáng, sống mũi cao thẳng, hàng mi dày rậm, sau đó là cả gương mặt sắc nét.
Quý Vũ Thời chưa từng dùng thời gian dài như vậy tỉ mỉ nhìn mặt đối phương, lúc này bị ép bược hoàn toàn khắc ghi từng đường nét gương mặt này vào đầu.
Môi Tống Tình Lam khép mở môi, tốc độ cực kỳ chậm phun ra vài âm tiết, biểu tình trên mặt cũng chậm rãi biến hóa---- anh cũng không thể phát ra âm thanh.
Đoàn Văn đưa tay trên không trung, đang chậm rãi tới gần quả cầu màu xanh dương đang lơ lửng.
Nhìn khoảng cách thì không tới mười giây tuyệt đối không thể nào chạm tới.
Lâm Tân Lan một chân giơ lên vẫn chưa đặt xuống, vẫn duy trì tư thể đang bước đi, từ từ quay đầu lại.
Tất cả mọi người đều phát hiện căn phòng dị thường.
Tốc độ thời gian quá chậm, lại không có âm thanh.
Trong hoàn cảnh an tĩnh cực độ này, động tác của bọn họ bị kéo ra rất chậm rất chậm, chậm đến mức sợi tóc cũng chậm chạp chưa vào nếp.
Kỳ quái là, rõ ràng tốc độ trở nên chậm như vậy như tốc độ suy nghĩ lại không hề chậm lại.
Mỗi người đều nỗ lực nói chuyện.
Quý Vũ Thời nhìn thấy miệng bọn họ khép khép mở mở nhưng đành chịu vì không biết đọc khẩu hình, không có cách nào biết được bọn họ muốn nói gì. Cậu có chút cố sức chuyển động ánh mắt, chậm đến mức có thể cảm giác được tròng mắt đang chuyển động trong hốc mắt, chậm đến mức gần như có thể nhìn rõ lông mi mà bình thường vẫn luôn bỏ sót.
Trong căn phòng có quả cầu xanh dương này có vết tích người khác đã tới.
Trên tường có một số 24 rất to, là chữ số Ả Rập, không biết là thủ hộ giả của tiểu đội nào đã tới.
Nếu không thấy bóng dáng thì chứng tỏ bọn họ đã rời đi.
Quý Vũ Thời làm ký hiệu vì muốn xác nhận căn phòng này đã tới hay chưa, hiện giờ nơi này đã có ký hiệu, cậu cũng không quên dáng vẻ của nó, cũng không cần phải làm ký hiệu.
Cậu một lần nữa chuyển ánh mắt, phát hiện Đoàn Văn rốt cuộc cũng chạm tới quả cầu lơ lưng trên không trung.
Mà chân Lâm Tân Lan cũng đã rơi xuống đất, Tống Tình Lam cũng hoàn toàn quay người lại, cánh tay chậm rãi vươn tới, hướng về phía Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời đang giẫm trên vị trí cánh cửa hình tròn dưới sàn.
Thoạt nhìn là Tống Tình Lam sợ Đoàn Văn đụng nhầm, muốn kéo cậu rời khỏi vị trí đó.
Quý Vũ Thời đưa tay lên để Tống Tình Lam kéo mình.
Bốn người giống như đang ở trong một bộ phim Slow Motion, động tác bị hạn chế, suy nghĩ thì không, nếu là người có tính kiên nhẫn kém chắc chắn sẽ bị tình huống này làm tức chết. Bọn họ tốn thời gian gấp mấy chục lần để kiểm tra màu sắc của các căn phòng xung quanh, chỉ động tác leo lên thang thôi đã quá khổ sở.
Làm bọn họ kinh ngạc chính là rốt cuộc cũng phát hiện được màu sắc cuối cùng: màu xám.
Bởi vì bị tĩnh âm lại bị kéo chậm động tác, hành động quan sát màu sắc các căn phòng xung quanh rất chậm, cực kỳ chậm mở hình chiếu toàn tức, viết ra màu sắc.
Quý Vũ Thời thấy được màu sắc phân bố ở sáu hướng.
Theo thứ tự là---- trước xám, sau đỏ, trái xanh dương, phải xanh dương, trên xám, dưới xám.
Căn phòng màu đỏ phía sau là căn phòng thay thế khi màu xanh lá di chuyển.
Mà màu xám là lần đầu tiên gặp phải.
Nói cách khác, hiện giờ bọn họ gặp phải màu sắc giống như xanh dương, mặt đối diện là xám, bên cạnh là màu đỏ.
Căn phòng có màu sắc giống nhau nếu có hiện tượng chênh lệch thời gian thì sẽ tử vong.
Màu sắc mặt đối diện không thể đi, cũng sẽ tử vong.
Căn phòng màu đỏ phía sau là đường lui duy nhất của bọn họ.
Mặt Tống Tình Lam lạnh như băng tuyết, trên màn hình toàn tức viết ra hai chữ, khẩu hình miệng cũng đang cố phát ra tiếng: "Trở---- lại-----!"
Đúng lúc này "tít-----" một tiếng vang lên.
Có người mở cánh cửa tròn của căn phòng màu đỏ ở phía sau.
Mọi người trong phòng giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại.
Trên cửa xuất hiện một gương mặt xa lạ, xem dáng vẻ thì có lẽ là người phương Tây, da ngăm đen.
Động tác cùng tốc độ nói chuyện của xuyên việt giả này rất bình thường, chỉ thấy hắn phát hiện tình cảnh bên bọn họ thì cười ha hả, giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Âm thanh của hắn từ phòng kế bên truyền tới, truyền vào trong phòng tốc độ chậm, nó trở nên rất chậm rất chậm, phá vỡ đi sự vắng vẻ ở nơi này.
Hắn lộ ra một hàm răng trắng, nói câu gì đó với bên dưới, hẳn là có người đi cùng.
Nói xong thì hắn lui về phía sau.
Con ngươi Quý Vũ Thời co rút, người này muốn rời khỏi căn phòng đỏ!!
Tống Tình Lam ở bên cạnh hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, người cũng xoay qua chạy về phía mặt tường, đáng tiếc tốc độ quá chậm.
Thấy động tác của Tống Tình Lam, Lâm Tân Lan cùng Đoàn Văn sao lại không hiểu---- nếu những người đó rời khỏi căn phòng có quả cẩu màu đỏ thì căn phòng sẽ lập tức di động, một màu sắc khác sẽ thế vào, bọn họ có khả năng rất lớn là bị chặt đứt lùi lui duy nhất.
Bước chân của anh còn chưa đáp xuống đất thì một tiếng "tít-----" đã vang lên, cửa lỗ tròn đóng lại.
Sắc mặt mọi người cấp tốc biến đổi.
Lúc này câu nói của xuyên việt giả kia mới truyền vào trong tai bọn họ.
Tống Tình Lam đang cố gắng hết sức leo lên cây thang, muốn ngăn cản hành vi của đối phương.
Chính là phải tới mấy phút sau, anh mới tới được cánh cửa lỗ tròn mà Đoàn Văn vừa mở ra.
Mọi thứ đã muộn.
Trong căn phòng này không có một bóng người.
Quả cầu màu đỏ nguyên bản cũng biến thành xám lạnh.
Những người đó đã rời đi.
Quỷ dị là một chuỗi tiếng cười đột nhiên vang lên, là tiếng cười của đám người kia chậm rì rì vọng tới.
Tâm Tống Tình Lam lạnh ngắt, sau khi leo trở xuống thậm chí còn chưa kịp nói cho mọi người biết đường lui thật sự đã không còn, anh cảm thấy bọn họ không chỉ bị hãm hại mà còn bị cười cợt.
Anh gõ chữ trên hình chiếu hỏi: "Vừa nãy hắn nói gì?"
Theo phát âm thì hình như là tiếng Pháp, mọi người nghe không hiểu.
Tống Tình Lam viết xong liền hất cằm với Quý Vũ Thời, ý bảo cậu phiên dịch.
Lâm Tân Lan hiếu kỳ, Quý Vũ Thời nghe hiểu sao?
Chỉ thấy Quý Vũ Thời chậm rãi giơ tay, viết một chuỗi phiên dịch trên màn hình toàn tức.
*
"Há há há há, có một đám ngốc tới căn phòng chúng ta tới khi nãy! Để chúng ở đây chơi một hồi đi!"
Viết hàng chữ này tốn không ít thời gian, ngay cả một tràng tiếng cười há há há cũng không bỏ sót.
Gương mặt Quý Vũ Thời vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Mà trong lòng mọi người thì đồng thời văng tục: Đệt.
Quý Vũ Thời nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề----- nếu bọn họ gặp nhau ở đây, như vậy một năm sau Lâm Tân Lan nhất định cũng biết chuyện phát sinh trong Rubik. Bị bắt cóc tới nơi này, sau đó từ nhiệm vụ này quay trở lại thời không của mình, phỏng chừng ngoại trừ báo cáo thì không nói với bất kỳ người nào về chuyện này.
Gặp đội bảy ở nơi này đối với Lâm Tân Lan mà nói chính là tương lai, cũng là quá khứ.
Sau khi trở về Lâm Tân Lan biết được đội bảy sẽ gặp phải một lần bắt cóc thời không, thế nhưng cấu tạo thời không quá phức tạp, cho dù chỉ thay đổi một chút xíu thôi cũng sẽ thay đổi quỹ tích thời gian, sẽ ảnh hưởng tới sự hoàn chỉnh của thời không.
Cho nên, sau khi trở về Lâm Tân Lan đã làm rất tốt.
Trong thời gian bất đồng gặp phải người tới từ cùng thời không thì nên ở chung thế nào là môn học bắt buộc của nhân chứng thời gian Thiên Khung.
Tống tình Lam cũng biết điểm này, vì vậy không có cách nào dùng thái độ của tương lai để đối mặt với Lâm Tân Lan hiện tại, không thể không để đối phương cùng hành động với bọn họ.
Nói xong câu đó, Quý Vũ Thời bình tĩnh bổ sung một câu: "Chính anh cũng phải nhẫn nhịn một chút, gay bọn tôi tuy hơn loạn một chút nhưng đối mặt với trai thẳng vẫn rất quy củ."
Tống Tình Lam vô thức nói: "Không phải, tôi con mẹ nó không phải nói cái này."
Quý Vũ Thời hỏi: "Vậy chứ cái gì?"
Tống Tình Lam: "..."
Lúc này, Đoàn Văn đảm nhiệm vai diễn người hiền lành, chùi đít giúp đội trưởng nhà mình: "Lâm đội, tôi kéo cậu!"
Lâm Tân Lan: "Cám ơn lão Đoạn."
Lâm Tân Lan là người cuối cùng vào phòng.
"Tít------"
Cánh cửa ở phía sau đóng lại.
"Mấy cậu làm gì đó, nói xấu tôi à?"
Lâm Tân Lan đấm đấm đầu gối mình, cố gắp giúp máu huyết lưu thông tuần hoàn nhanh một chút, nửa đùa nửa thật nói một câu như vậy, sau đó hỏi: "Ôi chao, nếu tôi theo chân bọn cậu tới lúc giải cục luôn thì hệ thống có coi tôi là người thắng không?"
Dung mạo Lâm Tân Lan rất được, khí chất cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Kỳ thực cũng không phải loại hình làm người ta chán ghét, không ai ngờ được một người như vậy sau đó lại biến thành một kẻ dính người làm người ta chán ghét, là cái gì làm anh ta có lòng tin nhất định có thể bẻ cong Tống Tình Lam?
Tống Tình Lam đứng dậy, gương mặt có phần tang thương lúc này đặc biệt thẳng nam: "Từ xanh dương qua xanh lá, an toàn."
Anh thờ ơ liếc nhìn Lâm Tân Lan, đối mặt với nhiệm vụ, anh không ngại để người ta cảm thấy được sự bài ngoại của mình.
Lý luận màu sắc liền nhau an toàn được chứng thực, Tống Tình Lam nói: "Lão Đoạn, mở cửa."
Đoàn Văn túm lấy quả cầu lơ lửng trên không, nhấn chốt mở.
Cửa mở phía bên phải, Tống Tình Lam ỷ vào đôi chân dài, hai ba bước leo lên thang nói: "Xanh dương." Sau đó nhảy xuống.
Đoàn Văn: "Bên này thì sao?"
Loading...
Một bên khác, Lâm Tân Lan cũng không nhàn rỗi, cánh cửa phía trước vừa mở ra, anh liền leo lên cây thang: "Màu đỏ."
Bốn người cùng hợp lực quan sát kỳ thực rất nhanh.
Màu sắc sáu quả cầu lưng lửng ở sáu căn phòng được xác nhận, Quý Vũ Thời đã khắc xong ký hiệu trên sàn, sau đó mở hình chiếu toàn tức.
Tống Tình Lam: "Thế nào? Có ý tưởng gì không?"
Quý Vũ Thời nói: "Có một xíu."
"Trước khi tới phòng này, thứ tự xung quanh căn phòng màu xanh dương là vàng, đỏ, xanh lá, đỏ, vàng, xanh lá." Quý Vũ Thời nói: "Bây giờ chúng ta tiến vào chính là căn phòng xanh lá bên trái phòng xanh dương duy nhất đúng không?"
Mọi người gật đầu.
Quý Vũ Thời căn cứ theo ký hiệu phân rõ phương hướng, cậu xoay người, ngón tay chỉ mặt tường trước mặt nói: "Chúng ta tới từ phòng này. Chúng ta vừa tiến vào, màu xanh dương ban đầu bắt đầu di động, hiện giờ nó biến thành màu vàng."
"Một phòng di chuyển nhất định sẽ kéo theo cả hàng di động." Tống Tình Lam nói: "Cho nên phòng màu vàng này nhất định là cái chúng ta đã thấy trong phòng xanh dương."
Trên màn hình toàn tức của Quý Vũ Thời là một vài khối lập phương có màu sắc khác nhau.
Cậu điều chỉnh khối lập phương, để khối màu vàng kề sát khối màu xanh lá của bọn họ bây giờ, sau đó nói: "Đúng rồi, nhưng trong căn phòng xanh dương khi nãy có tới hai cái màu vàng, một ở trên, một ở phía trước."
Như vậy thay thế cho căn phòng xanh dương kia rốt cuộc là màu vàng ở trên hay màu vàng ở trước, nó quyết định quỹ tích di động của căn phòng xanh dương.
"Tôi hiểu rồi, sau khi căn phòng chúng ta ở khi nãy rời đi, chỉ có thể di động về phía sau hoặc là xuống dưới, vì thế bây giờ chúng ta mới có thể nhìn thấy căn phòng màu vàng này." Tống Tình Lam nói: "Tôi nói có đúng không, Quý cố vấn?"
Quý Vũ Thời gật đầu.
Đoàn Văn nhìn hình vẽ trên màn hình toàn tức trên tay Quý Vũ Thời, cũng thử khều khều khối lập phương: "Đệt, chúng ta làm sao xác định được căn phòng màu vàng mà chúng ta thấy rốt cuộc là cái ở phía trên hay phía trước?"
"Không có cách nào xác định." Tống Tình Lam nhíu mày: "Cho nên phải thí nghiệm nhiều hơn, tiếp tục quan sát."
Một khi tìm được Quý Vũ Thời, hành trình di chuyển của bọn họ không còn là lung tung không có mục đích nữa.
Mặc dù trước đó đã có chút manh mối nhưng còn lâu mới có thể rõ ràng thấu suốt như thế này.
Quý Vũ Thời không biết, trước khi tìm được cậu, ba người này cũng đã rất mệt mỏi.
Ở trong Rubik này, người làm nhiệm vụ sẽ không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy mệt, ngoại trừ thân thể có thay đổi theo thời gian thì bọn họ không cần uống nước hay ăn cơm gì cả. Vì thế vấn đề là uể oải tinh thần, nó làm người ta cảm thấy cực kỳ vô vọng, dài đằng đẵng, áp lực như núi.
Uể oải hoàn toàn tan biến, Đoàn Văn có chút hưng phấn: "Đệt, làm xong thì cũng phá cục rồi."
Phá cục?
Lâm Tân Lan là người ngoài cuộc không rõ có theo kịp suy nghĩ của bọn họ hay không, anh đứng ở một bên, tựa hồ có chút suy nghĩ.
Đoàn Văn hỏi: "Bây giờ đi phòng nào?"
Tống Tình Lam nói: "Để tránh chênh lệch thời gian, không thể đi tới phòng có màu sắc đối diện cùng phòng cùng màu, chỉ có thể chọn màu liền kề.... xanh dương liền với màu vàng, chúng ta vừa vặn đang ở màu xanh dương."
Nói liền làm.
Bốn người nhanh chóng tiến vào căn phòng có quả cầu vàng ở phía sau, sau đó lập tức tiến hành quan sát.
Chỉ thấy căn phòng vốn là màu xanh lá biến thành màu đỏ, nói cách khác, căn phòng màu đỏ mà bọn họ thấy ở phía trên hiện giờ đã biến thành phòng xanh lá, quỹ tích di chuyển của căn phòng hình như là đi xuống.
Số liệu vẫn chưa đủ.
Một đường đi tới, Quý Vũ Thời một đường lưu lại ký hiệu, thuận tiện gia tăng thêm vài khối lập phương màu sắc khác nhau, tính toán quỹ tích di động của chúng.
*
Bốn người một đường thông suốt.
Lúc này bọn họ tiến vào một căn phòng có quả cầu màu xanh dương.
"Tít-----" một tiếng, cánh cửa lỗ tròn ở phía sau bọn họ đóng lại.
Quý Vũ Thời vừa nhảy xuống đất liền phát hiện không thích hợp.
Động tác của mọi người trở nên rất chậm rất chậm, mà lúc nãy khi chưa tiến vào phòng hẳn thì động tác của mọi người vẫn rất bình thường---- căn phòng này có chênh lệch thời gian, bởi vì bọn họ không phải tiến vào từ phòng có màu sắc giống nhau nên loại chênh lệch này không tạo thành thương tổn.
"Thời---- gian---- chênh---- lệch!"
Quý Vũ Thời chậm thật chậm hé miệng, giống như một con cá vàng trì độn khó khăn hoàn thành động tác khẩu hình nhưng lại không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Tống Tình Lam ở trước mặt cậu quay đầu lại.
Một động tác đơn giản bị kéo ra một khoảng thời gian thật dài, bắt đầu từ cái ót, từ đường nét cái cằm duyên dáng, sống mũi cao thẳng, hàng mi dày rậm, sau đó là cả gương mặt sắc nét.
Quý Vũ Thời chưa từng dùng thời gian dài như vậy tỉ mỉ nhìn mặt đối phương, lúc này bị ép bược hoàn toàn khắc ghi từng đường nét gương mặt này vào đầu.
Môi Tống Tình Lam khép mở môi, tốc độ cực kỳ chậm phun ra vài âm tiết, biểu tình trên mặt cũng chậm rãi biến hóa---- anh cũng không thể phát ra âm thanh.
Đoàn Văn đưa tay trên không trung, đang chậm rãi tới gần quả cầu màu xanh dương đang lơ lửng.
Nhìn khoảng cách thì không tới mười giây tuyệt đối không thể nào chạm tới.
Lâm Tân Lan một chân giơ lên vẫn chưa đặt xuống, vẫn duy trì tư thể đang bước đi, từ từ quay đầu lại.
Tất cả mọi người đều phát hiện căn phòng dị thường.
Tốc độ thời gian quá chậm, lại không có âm thanh.
Trong hoàn cảnh an tĩnh cực độ này, động tác của bọn họ bị kéo ra rất chậm rất chậm, chậm đến mức sợi tóc cũng chậm chạp chưa vào nếp.
Kỳ quái là, rõ ràng tốc độ trở nên chậm như vậy như tốc độ suy nghĩ lại không hề chậm lại.
Mỗi người đều nỗ lực nói chuyện.
Quý Vũ Thời nhìn thấy miệng bọn họ khép khép mở mở nhưng đành chịu vì không biết đọc khẩu hình, không có cách nào biết được bọn họ muốn nói gì. Cậu có chút cố sức chuyển động ánh mắt, chậm đến mức có thể cảm giác được tròng mắt đang chuyển động trong hốc mắt, chậm đến mức gần như có thể nhìn rõ lông mi mà bình thường vẫn luôn bỏ sót.
Trong căn phòng có quả cầu xanh dương này có vết tích người khác đã tới.
Trên tường có một số 24 rất to, là chữ số Ả Rập, không biết là thủ hộ giả của tiểu đội nào đã tới.
Nếu không thấy bóng dáng thì chứng tỏ bọn họ đã rời đi.
Quý Vũ Thời làm ký hiệu vì muốn xác nhận căn phòng này đã tới hay chưa, hiện giờ nơi này đã có ký hiệu, cậu cũng không quên dáng vẻ của nó, cũng không cần phải làm ký hiệu.
Cậu một lần nữa chuyển ánh mắt, phát hiện Đoàn Văn rốt cuộc cũng chạm tới quả cầu lơ lưng trên không trung.
Mà chân Lâm Tân Lan cũng đã rơi xuống đất, Tống Tình Lam cũng hoàn toàn quay người lại, cánh tay chậm rãi vươn tới, hướng về phía Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời đang giẫm trên vị trí cánh cửa hình tròn dưới sàn.
Thoạt nhìn là Tống Tình Lam sợ Đoàn Văn đụng nhầm, muốn kéo cậu rời khỏi vị trí đó.
Quý Vũ Thời đưa tay lên để Tống Tình Lam kéo mình.
Bốn người giống như đang ở trong một bộ phim Slow Motion, động tác bị hạn chế, suy nghĩ thì không, nếu là người có tính kiên nhẫn kém chắc chắn sẽ bị tình huống này làm tức chết. Bọn họ tốn thời gian gấp mấy chục lần để kiểm tra màu sắc của các căn phòng xung quanh, chỉ động tác leo lên thang thôi đã quá khổ sở.
Làm bọn họ kinh ngạc chính là rốt cuộc cũng phát hiện được màu sắc cuối cùng: màu xám.
Bởi vì bị tĩnh âm lại bị kéo chậm động tác, hành động quan sát màu sắc các căn phòng xung quanh rất chậm, cực kỳ chậm mở hình chiếu toàn tức, viết ra màu sắc.
Quý Vũ Thời thấy được màu sắc phân bố ở sáu hướng.
Theo thứ tự là---- trước xám, sau đỏ, trái xanh dương, phải xanh dương, trên xám, dưới xám.
Căn phòng màu đỏ phía sau là căn phòng thay thế khi màu xanh lá di chuyển.
Mà màu xám là lần đầu tiên gặp phải.
Nói cách khác, hiện giờ bọn họ gặp phải màu sắc giống như xanh dương, mặt đối diện là xám, bên cạnh là màu đỏ.
Căn phòng có màu sắc giống nhau nếu có hiện tượng chênh lệch thời gian thì sẽ tử vong.
Màu sắc mặt đối diện không thể đi, cũng sẽ tử vong.
Căn phòng màu đỏ phía sau là đường lui duy nhất của bọn họ.
Mặt Tống Tình Lam lạnh như băng tuyết, trên màn hình toàn tức viết ra hai chữ, khẩu hình miệng cũng đang cố phát ra tiếng: "Trở---- lại-----!"
Đúng lúc này "tít-----" một tiếng vang lên.
Có người mở cánh cửa tròn của căn phòng màu đỏ ở phía sau.
Mọi người trong phòng giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại.
Trên cửa xuất hiện một gương mặt xa lạ, xem dáng vẻ thì có lẽ là người phương Tây, da ngăm đen.
Động tác cùng tốc độ nói chuyện của xuyên việt giả này rất bình thường, chỉ thấy hắn phát hiện tình cảnh bên bọn họ thì cười ha hả, giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Âm thanh của hắn từ phòng kế bên truyền tới, truyền vào trong phòng tốc độ chậm, nó trở nên rất chậm rất chậm, phá vỡ đi sự vắng vẻ ở nơi này.
Hắn lộ ra một hàm răng trắng, nói câu gì đó với bên dưới, hẳn là có người đi cùng.
Nói xong thì hắn lui về phía sau.
Con ngươi Quý Vũ Thời co rút, người này muốn rời khỏi căn phòng đỏ!!
Tống Tình Lam ở bên cạnh hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, người cũng xoay qua chạy về phía mặt tường, đáng tiếc tốc độ quá chậm.
Thấy động tác của Tống Tình Lam, Lâm Tân Lan cùng Đoàn Văn sao lại không hiểu---- nếu những người đó rời khỏi căn phòng có quả cẩu màu đỏ thì căn phòng sẽ lập tức di động, một màu sắc khác sẽ thế vào, bọn họ có khả năng rất lớn là bị chặt đứt lùi lui duy nhất.
Bước chân của anh còn chưa đáp xuống đất thì một tiếng "tít-----" đã vang lên, cửa lỗ tròn đóng lại.
Sắc mặt mọi người cấp tốc biến đổi.
Lúc này câu nói của xuyên việt giả kia mới truyền vào trong tai bọn họ.
Tống Tình Lam đang cố gắng hết sức leo lên cây thang, muốn ngăn cản hành vi của đối phương.
Chính là phải tới mấy phút sau, anh mới tới được cánh cửa lỗ tròn mà Đoàn Văn vừa mở ra.
Mọi thứ đã muộn.
Trong căn phòng này không có một bóng người.
Quả cầu màu đỏ nguyên bản cũng biến thành xám lạnh.
Những người đó đã rời đi.
Quỷ dị là một chuỗi tiếng cười đột nhiên vang lên, là tiếng cười của đám người kia chậm rì rì vọng tới.
Tâm Tống Tình Lam lạnh ngắt, sau khi leo trở xuống thậm chí còn chưa kịp nói cho mọi người biết đường lui thật sự đã không còn, anh cảm thấy bọn họ không chỉ bị hãm hại mà còn bị cười cợt.
Anh gõ chữ trên hình chiếu hỏi: "Vừa nãy hắn nói gì?"
Theo phát âm thì hình như là tiếng Pháp, mọi người nghe không hiểu.
Tống Tình Lam viết xong liền hất cằm với Quý Vũ Thời, ý bảo cậu phiên dịch.
Lâm Tân Lan hiếu kỳ, Quý Vũ Thời nghe hiểu sao?
Chỉ thấy Quý Vũ Thời chậm rãi giơ tay, viết một chuỗi phiên dịch trên màn hình toàn tức.
*
"Há há há há, có một đám ngốc tới căn phòng chúng ta tới khi nãy! Để chúng ở đây chơi một hồi đi!"
Viết hàng chữ này tốn không ít thời gian, ngay cả một tràng tiếng cười há há há cũng không bỏ sót.
Gương mặt Quý Vũ Thời vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Mà trong lòng mọi người thì đồng thời văng tục: Đệt.