Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87 – Thanh niên chậm tiến
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Lý Tuyền, mấy lần tôi muốn ngăn chị ấy lại, nhưng đều nhịn được.
Chỉ có thể để chị ấy nói ra thì tôi mới có cơ hội giúp đỡ.
“Ngô Địch, những chuyện này tôi không thể nói với cậu và Uy Tử từ đầu, bởi vì lúc đó các cậu mà biết thì sẽ có thể bị thương.”
Giọng Lý Tuyền hơi nghẹn ngào, hạ thấp giọng, khẽ vuốt khuôn mặt mẹ chị ấy, ánh mắt có sự bi thương không nói nên lời.
Tôi gật đầu: “Tôi hiểu ý của chị, nhưng hiện giờ đã thế này rồi, cũng không cần giấu giếm nữa.”
Hóa ra sau khi trong nhà gặp biến cố như vậy, Lý Tuyền đã được một họ hàng xa đón đến nơi khác học tập.
Bởi vì mẹ bị điên, người họ hàng xa kia rất ghét bỏ chị ấy, lúc nào cũng bắt nạt, nhưng chị ấy đều nhẫn nhịn.
Lúc đó chị ấy quá nhỏ, không thể phản kháng lại, nhưng chị ấy chưa từng từ bỏ quyết tâm trả thù cho bố mẹ.
Quá hận, thù hận là động lực duy nhất chống đỡ cho chị ấy.
Cuối cùng, chị ấy thành công thi đỗ trường cảnh sát, sau đó gia nhập khoa chống ma túy. Vốn người có bối cảnh bố buôn bán ma túy bị kẻ thù giết như chị ấy không thể nhập học trường cảnh sát, nhưng Lý Tuyền dựa vào thành tích và thân thủ của mình, khiến khoa chống ma túy phá lệ nhận vào.
“Lần đầu tôi điều tra ra manh mối là từ một kẻ buôn ma túy nhỏ lẻ.” Lý Tuyền tiếp tục kể.
“Lúc đó tôi cảm thấy chỉ cần đi men theo con đường bắt bọn ma túy thì sớm muộn sẽ có ngày tìm được người đàn ông cầm đầu xông vào nhà tôi, nhưng tôi công tác hai năm vẫn không có chút manh mối nào.”
“Mãi cho đến khi tên buôn ma túy kia lúc thú tội đưa ra một bức ảnh mờ ảo, chính là người đàn ông trong trí nhớ của tôi.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh. Mệt mỏi một ngày, thực ra tôi đã eo mỏi lưng đau, nhưng lời của Lý Tuyền khiến tôi không thể không cố gắng suy nghĩ.
“Người đàn ông kia được người trong giới gọi là Chân Gia.”
Nghe Lý Tuyền nói vậy, tôi ngẩn ra: “Chân Gia? Người mang họ này khá ít.”
Lý Tuyền dường như có chút kinh ngạc khi bị tôi ngắt lời, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ, đúng là vậy, nhưng tôi cũng không biết đó có phải tên thật của hắn hay không. Nhưng điều tra tiếp theo đường dây Chân gia này, tôi mới phát hiện phía sau còn có một tập đoàn buôn ma túy khổng lồ.”
“Những cái tên được viết trên danh sách kia chính là đầu sỏ của tập đoàn buôn ma túy này?”
Lý Tuyền gật đầu: “Chắc cậu rất muốn biết tại sao tôi lại chắc chắn danh sách kia ở trong phòng sách của Triệu Phong, thực ra tôi cũng không chắc lắm.”
“Chỉ là tôi từng nhìn thấy tài liệu bí mật đó trong văn phòng của Cục trưởng, bên trên cũng đang bắt đầu điều tra từ Chân Gia, cuối cùng có được một danh sách bí mật. Thực ra tôi đọc trộm nếu bị phát hiện sẽ bị đá thẳng khỏi cục cảnh sát, nhưng tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy.”
Tôi hiểu, sở dĩ Lý Tuyền lựa chọn làm cảnh sát, lý do duy nhất chỉ là chị ấy muốn trả thù mà thôi.
Có lẽ đến khi thực sự bắt được kẻ năm đó đã hại chết bố mẹ mình, có lẽ không chờ đưa hắn vào tù, Lý Tuyền đã ra tay tiêu diệt hắn rồi.
“Ý chị là trong tài liệu ở văn phòng Cục trưởng có viết danh sách những kẻ đầu sỏ của tập đoàn buôn ma túy, mà danh sách này nằm trong tay Triệu Phong?” Lý Tuyền chớp mắt, ra hiệu tôi đã nói đúng.
“Hơn nữa, danh sách kia thực sự không ở chỗ tôi, hiện giờ có vẻ cũng không ở chỗ Lâm Hải, xem ra…”
“Tôi đã nghĩ rồi, có lẽ là Đường Tiếu Tiếu đã động tay chân. Nhưng còn một nghi vấn, là chị, người phụ nữ chị gặp trong phòng sách rốt cuộc có bị thương không?”
Lâm Hải bị thương nặng, nếu người phụ nữ Lý Tuyền gặp trong phòng sách không bị thương, thì hoặc là Lâm Hải đã lừa chúng tôi, hoặc là người phụ nữ kia không phải Lâm Hải.
“Tôi không biết sau đó cô ta gặp phải chuyện gì, tôi bị thương xong liền đào tẩu.”
Lý Tuyền hiện giờ không thể lừa tôi, xem ra vấn đề chắc chắn nằm ở Đường Tiếu Tiếu.
Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ người bắt Uy Tử đi, rốt cuộc là Lâm Hải hay…
“Tinh tinh tinh…” Điện thoại đột nhiên vang lên. Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Đường Tiếu Tiếu gọi điện đến.
“Có thời gian gặp nhau không Ngô tiên sinh?” Giọng nói cô ấy dịu dàng, hoàn toàn không giống một người hung ác.
Nhưng lần này có lẽ đến tôi cũng nhìn nhầm.
“Ồ, sao vậy?” Tôi biết rõ còn hỏi, muốn moi thêm chút, nhưng người phụ nữ này hiển nhiên không dễ dàng mắc bẫy như vậy.
“Tôi muốn gặp anh, không được sao Ngô tiên sinh?”, giọng điệu cười cợt này thoạt nghe lại giống như đang thả thính.
Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ đành đồng ý: “Được, thời gian địa điểm?”
Đầu bên kia hình như thấp giọng cười một tiếng: “12 rưỡi trưa mai, vẫn ở nhà họ Triệu. Chào đón cậu và bạn gái cậu cùng đến.”
“Được.” Tôi đồng ý rồi cúp máy.
“Sao vậy?” Lý Tuyền vội hỏi tôi, tôi lắc đầu: “Mau nghỉ ngơi chút đi, trưa mai đi cứu Uy Tử. Tôi về văn phòng điều tra thêm tư liệu về Đường Tiếu Tiếu, người phụ nữ đó rất kỳ lạ. Mẹ của chị thì ngày mai tìm chỗ nào an toàn mà bố trí.”
“Tôi nói với bà cô ở phòng bệnh bên cạnh một tiếng, tôi đi cùng cậu.”
Lý Tuyền phản ứng rất nhanh, không cho phép tôi từ chối, đi thẳng sang phòng bên. Tôi thở dài, nhìn chị ấy bước ra cửa, gọi điện thoại cho Ân Cầm.
“Đến văn phòng tôi một chuyến đi, ngày mai chắc là sẽ ngửa bài.”
Giọng điệu Ân Cầm hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nói “được” rồi cúp điện thoại.
Lên xe, tôi thắt dây an toàn trước ngực Lý Tuyền: “Aizzz, cục cảnh sát các chị có thể điều động ít người và súng không?”
Khuôn mặt Lý Tuyền gần ngay trước mắt, nhưng đêm quá tối, tôi nhìn nhầm, cứ cảm thấy mặt chị ấy hơi đỏ.
Nhưng chị ấy phản ứng vẫn rất nhanh: “Tưởng Linh không biết tại sao đột nhiên về cục cáo trạng tôi, nói tôi coi thường pháp luật gì đó, hiện giờ cục sẽ không điều phối nhân lực cho đâu.”
Tôi ngẩn ra, vội vàng chột dạ ngồi về chỗ của mình.
Người phụ nữ kia chắc chắn đang ghi hận tôi sỉ nhục cô ta, bèn tính sổ luôn với Lý Tuyền.
Được đấy, đồ nhỏ nhen như vậy mà cũng làm cảnh sát nhân dân được.
“Sao vậy? Cậu bắt nạt cô ta à?” Lý Tuyền hình như đã đoán được gì đó, ánh mắt nhìn tôi hơi kỳ quái.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Đâu có, làm gì có chuyện ấy. Chắc là cô ta thích tên lưu manh mà tôi trói ở văn phòng thôi.”
“Lưu manh?” Lý Tuyền thành công bị chuyển chủ đề, trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, tên lưu manh đó là thủ hạ của Lâm Hải, muốn bắt cô ta nên tôi trói lại.”
“Vậy cô ta nên cảm ơn cậu nhỉ?” Lý Tuyền tóm ngay lấy lỗ hổng.
Cũng may ý thức cầu sống của tôi khá mạnh, thuận miệng nói ra: “Bởi vì muốn ép tên lưu manh kia nói thật, tôi nói sẽ ngủ với hắn, chắc Tưởng Linh kia cảm thấy tôi rất kinh khủng.”
Lý Tuyền bật cười: “Cậu đúng là biết ép cung, không làm cảnh sát thì phí.”
Tôi lắc đầu, đạp chân ga: “Thôi bỏ đi, cái nghề đó quả thực không hợp với một thanh niên chậm tiến tam quan bất chính, tứ chi vụng về, chỉ muốn biếng nhác phát tài lớn như tôi đâu.”
Chỉ có thể để chị ấy nói ra thì tôi mới có cơ hội giúp đỡ.
“Ngô Địch, những chuyện này tôi không thể nói với cậu và Uy Tử từ đầu, bởi vì lúc đó các cậu mà biết thì sẽ có thể bị thương.”
Giọng Lý Tuyền hơi nghẹn ngào, hạ thấp giọng, khẽ vuốt khuôn mặt mẹ chị ấy, ánh mắt có sự bi thương không nói nên lời.
Tôi gật đầu: “Tôi hiểu ý của chị, nhưng hiện giờ đã thế này rồi, cũng không cần giấu giếm nữa.”
Hóa ra sau khi trong nhà gặp biến cố như vậy, Lý Tuyền đã được một họ hàng xa đón đến nơi khác học tập.
Bởi vì mẹ bị điên, người họ hàng xa kia rất ghét bỏ chị ấy, lúc nào cũng bắt nạt, nhưng chị ấy đều nhẫn nhịn.
Lúc đó chị ấy quá nhỏ, không thể phản kháng lại, nhưng chị ấy chưa từng từ bỏ quyết tâm trả thù cho bố mẹ.
Quá hận, thù hận là động lực duy nhất chống đỡ cho chị ấy.
Cuối cùng, chị ấy thành công thi đỗ trường cảnh sát, sau đó gia nhập khoa chống ma túy. Vốn người có bối cảnh bố buôn bán ma túy bị kẻ thù giết như chị ấy không thể nhập học trường cảnh sát, nhưng Lý Tuyền dựa vào thành tích và thân thủ của mình, khiến khoa chống ma túy phá lệ nhận vào.
“Lần đầu tôi điều tra ra manh mối là từ một kẻ buôn ma túy nhỏ lẻ.” Lý Tuyền tiếp tục kể.
“Lúc đó tôi cảm thấy chỉ cần đi men theo con đường bắt bọn ma túy thì sớm muộn sẽ có ngày tìm được người đàn ông cầm đầu xông vào nhà tôi, nhưng tôi công tác hai năm vẫn không có chút manh mối nào.”
“Mãi cho đến khi tên buôn ma túy kia lúc thú tội đưa ra một bức ảnh mờ ảo, chính là người đàn ông trong trí nhớ của tôi.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh. Mệt mỏi một ngày, thực ra tôi đã eo mỏi lưng đau, nhưng lời của Lý Tuyền khiến tôi không thể không cố gắng suy nghĩ.
“Người đàn ông kia được người trong giới gọi là Chân Gia.”
Nghe Lý Tuyền nói vậy, tôi ngẩn ra: “Chân Gia? Người mang họ này khá ít.”
Lý Tuyền dường như có chút kinh ngạc khi bị tôi ngắt lời, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ, đúng là vậy, nhưng tôi cũng không biết đó có phải tên thật của hắn hay không. Nhưng điều tra tiếp theo đường dây Chân gia này, tôi mới phát hiện phía sau còn có một tập đoàn buôn ma túy khổng lồ.”
“Những cái tên được viết trên danh sách kia chính là đầu sỏ của tập đoàn buôn ma túy này?”
Lý Tuyền gật đầu: “Chắc cậu rất muốn biết tại sao tôi lại chắc chắn danh sách kia ở trong phòng sách của Triệu Phong, thực ra tôi cũng không chắc lắm.”
“Chỉ là tôi từng nhìn thấy tài liệu bí mật đó trong văn phòng của Cục trưởng, bên trên cũng đang bắt đầu điều tra từ Chân Gia, cuối cùng có được một danh sách bí mật. Thực ra tôi đọc trộm nếu bị phát hiện sẽ bị đá thẳng khỏi cục cảnh sát, nhưng tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy.”
Tôi hiểu, sở dĩ Lý Tuyền lựa chọn làm cảnh sát, lý do duy nhất chỉ là chị ấy muốn trả thù mà thôi.
Có lẽ đến khi thực sự bắt được kẻ năm đó đã hại chết bố mẹ mình, có lẽ không chờ đưa hắn vào tù, Lý Tuyền đã ra tay tiêu diệt hắn rồi.
“Ý chị là trong tài liệu ở văn phòng Cục trưởng có viết danh sách những kẻ đầu sỏ của tập đoàn buôn ma túy, mà danh sách này nằm trong tay Triệu Phong?” Lý Tuyền chớp mắt, ra hiệu tôi đã nói đúng.
“Hơn nữa, danh sách kia thực sự không ở chỗ tôi, hiện giờ có vẻ cũng không ở chỗ Lâm Hải, xem ra…”
“Tôi đã nghĩ rồi, có lẽ là Đường Tiếu Tiếu đã động tay chân. Nhưng còn một nghi vấn, là chị, người phụ nữ chị gặp trong phòng sách rốt cuộc có bị thương không?”
Lâm Hải bị thương nặng, nếu người phụ nữ Lý Tuyền gặp trong phòng sách không bị thương, thì hoặc là Lâm Hải đã lừa chúng tôi, hoặc là người phụ nữ kia không phải Lâm Hải.
“Tôi không biết sau đó cô ta gặp phải chuyện gì, tôi bị thương xong liền đào tẩu.”
Lý Tuyền hiện giờ không thể lừa tôi, xem ra vấn đề chắc chắn nằm ở Đường Tiếu Tiếu.
Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ người bắt Uy Tử đi, rốt cuộc là Lâm Hải hay…
“Tinh tinh tinh…” Điện thoại đột nhiên vang lên. Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Đường Tiếu Tiếu gọi điện đến.
“Có thời gian gặp nhau không Ngô tiên sinh?” Giọng nói cô ấy dịu dàng, hoàn toàn không giống một người hung ác.
Nhưng lần này có lẽ đến tôi cũng nhìn nhầm.
“Ồ, sao vậy?” Tôi biết rõ còn hỏi, muốn moi thêm chút, nhưng người phụ nữ này hiển nhiên không dễ dàng mắc bẫy như vậy.
“Tôi muốn gặp anh, không được sao Ngô tiên sinh?”, giọng điệu cười cợt này thoạt nghe lại giống như đang thả thính.
Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ đành đồng ý: “Được, thời gian địa điểm?”
Đầu bên kia hình như thấp giọng cười một tiếng: “12 rưỡi trưa mai, vẫn ở nhà họ Triệu. Chào đón cậu và bạn gái cậu cùng đến.”
“Được.” Tôi đồng ý rồi cúp máy.
“Sao vậy?” Lý Tuyền vội hỏi tôi, tôi lắc đầu: “Mau nghỉ ngơi chút đi, trưa mai đi cứu Uy Tử. Tôi về văn phòng điều tra thêm tư liệu về Đường Tiếu Tiếu, người phụ nữ đó rất kỳ lạ. Mẹ của chị thì ngày mai tìm chỗ nào an toàn mà bố trí.”
“Tôi nói với bà cô ở phòng bệnh bên cạnh một tiếng, tôi đi cùng cậu.”
Lý Tuyền phản ứng rất nhanh, không cho phép tôi từ chối, đi thẳng sang phòng bên. Tôi thở dài, nhìn chị ấy bước ra cửa, gọi điện thoại cho Ân Cầm.
“Đến văn phòng tôi một chuyến đi, ngày mai chắc là sẽ ngửa bài.”
Giọng điệu Ân Cầm hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nói “được” rồi cúp điện thoại.
Lên xe, tôi thắt dây an toàn trước ngực Lý Tuyền: “Aizzz, cục cảnh sát các chị có thể điều động ít người và súng không?”
Khuôn mặt Lý Tuyền gần ngay trước mắt, nhưng đêm quá tối, tôi nhìn nhầm, cứ cảm thấy mặt chị ấy hơi đỏ.
Nhưng chị ấy phản ứng vẫn rất nhanh: “Tưởng Linh không biết tại sao đột nhiên về cục cáo trạng tôi, nói tôi coi thường pháp luật gì đó, hiện giờ cục sẽ không điều phối nhân lực cho đâu.”
Tôi ngẩn ra, vội vàng chột dạ ngồi về chỗ của mình.
Người phụ nữ kia chắc chắn đang ghi hận tôi sỉ nhục cô ta, bèn tính sổ luôn với Lý Tuyền.
Được đấy, đồ nhỏ nhen như vậy mà cũng làm cảnh sát nhân dân được.
“Sao vậy? Cậu bắt nạt cô ta à?” Lý Tuyền hình như đã đoán được gì đó, ánh mắt nhìn tôi hơi kỳ quái.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Đâu có, làm gì có chuyện ấy. Chắc là cô ta thích tên lưu manh mà tôi trói ở văn phòng thôi.”
“Lưu manh?” Lý Tuyền thành công bị chuyển chủ đề, trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, tên lưu manh đó là thủ hạ của Lâm Hải, muốn bắt cô ta nên tôi trói lại.”
“Vậy cô ta nên cảm ơn cậu nhỉ?” Lý Tuyền tóm ngay lấy lỗ hổng.
Cũng may ý thức cầu sống của tôi khá mạnh, thuận miệng nói ra: “Bởi vì muốn ép tên lưu manh kia nói thật, tôi nói sẽ ngủ với hắn, chắc Tưởng Linh kia cảm thấy tôi rất kinh khủng.”
Lý Tuyền bật cười: “Cậu đúng là biết ép cung, không làm cảnh sát thì phí.”
Tôi lắc đầu, đạp chân ga: “Thôi bỏ đi, cái nghề đó quả thực không hợp với một thanh niên chậm tiến tam quan bất chính, tứ chi vụng về, chỉ muốn biếng nhác phát tài lớn như tôi đâu.”