Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82 – Không sợ chết
“Sao thế, không nhớ rõ tao à? Không sao, sau hôm nay có lẽ chúng mày sẽ không quên tao được đâu.”
Hắn nở nụ cười trực tiếp gạt chốt an toàn trên khẩu súng.
“Tăng Dũng, dừng tay!” Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, Tăng Dũng là người suýt bắn chết tôi và Lý Tuyền ở nhà máy. Thân thủ của hắn và Bành Uy tương đương nhau, là một tên khó chơi.
Tăng Dũng vốn là đàn em của Nhiếp Huy, sao lại xuất hiện ở đây chứ? Nhiếp Huy bị lật đổ, bây giờ những người này đang bán mạng cho ai chứ,
Đúng rồi, chỉ có thể là người phụ nữ kia.
“Dừng tay? Được thôi, hai người chúng mày lùi ra sau, bọn tao muốn mang người phụ nữ này đi.”
Tăng Dũng lạnh lùng nói, ra hiệu cho tên đàn em phía sau nâng chủ quán lên. Cô ta bị hành hạ dã man nên đã hôn mê. Có lẽ sau khi chào hỏi Bành Uy xong cô ta vào bếp thì gặp bọn chúng.
Trong tay bọn chúng có súng, chúng tôi không thể không lùi về sau. Tăng Dũng dí súng vào người Ngô Lợi để đi ra ngoài.
Tôi biết Tăng Dũng rất khó đối phó nhưng tôi buộc phải mạo hiểm thử một lần.
Đừng nói đến tiểu Loli, ngay cả chủ quán chúng tôi thường xuyên gặp mặt, bây giờ quần áo không chỉnh tề, cả người đầy máu bị bọn chúng mang đi, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Tăng Dũng, nhanh như vậy đã đổi chủ rồi. Thực ra bây giờ tao cũng có thể trả tiền cho mày, sao không đến làm cho tao?”
Tôi vừa nói vừa chìa tay ra sau lưng ra hiệu cho Bành Uy phía sau nhìn.
Động tác tay này chúng tôi ước định với nhau trước khi hợp tác làm ăn. Ngón cái, ngón trỏ, ngón út chếch lênh, các ngón khác gập xuống. Đó là động tác Trương Học Hữu khi ca hát trên sân khấu thích dùng nhất, mà ca sĩ Bành Uy thích nhất là Trương Học Hữu.
Ý nghĩa của động tác tay này là tôi cản súng, cậu cứu người.
Lúc trước chúng tôi xem phim cảnh sát và xã hội đen, cứ nhìn cảnh con tin bị khống chế liền cảm thấy mẹ nó nhọc lòng. Trực tiếp chọn một người làm bia đỡ đạn đi thu hút sự chú ý của mục tiêu, người còn lại đi cứu người không phải xong sao, hai bên cứ giày vò nhau làm cái gì chứ.
Lúc đó chúng tôi đã đùa nhau lấy động tác tay này làm dấu hiệu, không ngờ có ngày lại dùng đến nó.
Thực ra tôi run rẩy trong lòng, cũng không biết Bành Uy phía sau tôi nhìn thấy dấu tay này có nhớ ra hay không. Nhưng tôi nhất định phải thử.
“Mẹ kiếp, đừng nói nhảm với tao.”
Tăng Dũng vừa hét xong, mũi chân tôi chuẩn bị tiến về phía trước, không ngờ một trận gió thoáng qua sau lưng, một bóng đen bổ nhào về phía trước.
Động tác của Bành Uy trước giờ đều rất nhanh. Nhưng có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng viên đạn.
Ngay cả tiếng súng cũng không có, Tăng Dũng đã lắp ống giảm thanh. Tôi chỉ nhìn thấy thân hình mập mạp của Bành Uy ngã thẳng xuống. Không kịp do dự, tôi nhấc chân đá thẳng vào khẩu súng.
Tăng Dũng phản ứng rất nhanh, lập tức định đi cướp súng với tôi. Nhưng Ngô Lợi trong tay hắn giống như phát điên lên, cắn chặt lấy cánh tay hắn không buông. Ngay lúc này tôi lấy được súng, nhắm thẳng vào đầu Tăng Dũng, nắm đấm mạnh mẽ của hắn vừa định nện vào đầu Ngô Lợi liền dừng lại, bất động nhìn tôi.
“Anh Tăng, khẩu súng này mà gạt chốt an toàn thì dễ cướp cò lắm đấy.” Tôi uy hiếp dí thẳng súng lên trán Tăng Dũng, hắn nghiêng đầu không nói chuyện.
“Ngô Lợi mau xem Bành Uy thế nào rồi.”
Tôi lo lắng nhất bây giờ chính là Bành Uy vẫn nằm úp sấp trên đất không nhúc nhích. Thằng nhóc này không thể dễ dàng đi như vậy được, nếu không sau này tôi tìm ai lập đội đánh game chứ.
“Anh Bành Uy! Anh Bành Uy!” Ngô Lợi nhào tới, ngay sau đó liền bật khóc.
Nhưng giờ không phải lúc khóc đâu, tôi cảm thấy đau đầu nhưng vẫn phải dồn toàn bộ sự chú ý lên người Tăng Dũng.
“Em mau gọi 120 đi, khóc cái gì chứ!” Tôi hét lên một câu, Ngô Lợi càng khóc hăng hơn.
Thật là… Ấy, không đúng. Thằng nhóc Bành Uy này lúc ngã xuống sao lại không thấy cử động. Nếu trúng đạn thì cũng phải kêu hai tiếng chứ. Mà cho dù không kêu cũng phải thấy máu, cậu ấy ngã xuống như vậy yên bình quá.
Còn đang suy nghĩ, cổ tay tôi đột nhiên tê rần. Mẹ kiếp, tên Tăng Dũng nhân cơ hội này muốn cướp súng của tôi.
Tôi nắm chặt không buông, nhưng Tăng Dũng cũng nắm chặt lấy tay tôi. Sức lực hai chúng tôi tương đương nhưng thân thủ hắn rất tốt, quét ngang chân một cái làm tôi ngã sấp xuống đất.
Đầu tôi đau nhói vừa mới muốn bò dậy, Tăng Dũng lại ngồi thẳng lên lưng tôi, làm tôi không thể động đậy. Ngay lúc súng sắp bị cướp đi, một bóng đen bỗng bao phủ trên đầu tôi. Ngẩng đầu nhìn, hóa ra là thằng nhóc Bành Uy, cậu ấy đập chai rượu lên đầu Tăng Dũng khiến hắn ngất xỉu.
Có một lỗ thủng lớn trên ngực Bành Uy nhưng cậu ấy lại không sao. Mẹ kiếp, hóa ra thằng nhóc này mặc áo chống đạn.
“Em nói này anh Địch, em còn muốn nghe tiểu Lợi gọi thêm mấy cậu anh Bành Uy nữa. Thế mà anh vô dụng thật làm em phải ra tay. Đúng là…”
Nghe Bành Uy nói tôi tức điên lên, đá văng Tăng Dũng ra sau đó đạp Bành Uy một cái.
“Mẹ kiếp cậu còn dám nói tôi hả? Chính vì cậu muốn tán gái mà suýt chút nữa tôi bị bắn chết đấy. Có người anh em nào như cậu không?”
Thảo nào vừa nãy nhanh chóng lao lên, hóa ra là mặc áo chống đạn rồi.
Bành Uy nghe thấy tôi nói thế, cái mặt mo của cậu ấy cũng đỏ lên. Còn biết xấu hổ cơ đấy.
“Khó mà có được một lần làm anh hùng cứu mĩ nhân. Thật đúng là, cũng không để cho người ta thể hiện vẻ đẹp trai một lát.” Bành Uy hờn dỗi cầm tay Ngô Lợi, hết nắm lại sờ.
Đồ háo sắc này! Trong lòng tôi thầm mắng, nhưng con gái người ta còn chưa nói gì, tôi cũng không tiện xen vào. Giờ có chuyện quan trọng hơn.
Đã ăn no, Bành Uy đưa Ngô Lợi về nhà chắc cũng sắp quay về.
“Sao thế, vẫn không muốn nói rõ ràng à?” Tôi nhìn chủ quán bị trói ở ghế đối diện, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ. Người phụ nữ này sao cứng rắn như vậy, tôi cứu cô ta nhưng một chút tin tức cô ta cũng không nói.
“Ngô Địch, tôi không thể nói. Anh đã cứu tôi, Tưởng Linh tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Còn những chuyện khác tôi cũng lực bất tòng tâm.”
Nói đi nói lại vẫn là một câu này, may mà tôi còn moi được cái tên.
Hình như ban đầu tên của cô ta không phải là cái tên này. Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên hoảng sợ của cô ta, tôi mỉm cười gọi điện cho Bành Uy.
“Này, đừng mải tán gái nữa, về phòng làm việc điều tra cho tôi cái tên này.”
Cúp điện thoại, tôi đi thẳng đến trước mặt cô ta, khom lưng cười cười.
“Chủ quán à, cô mở quán canh thịt dê ở đây đã mấy năm nay. Thật không ngờ cô vẫn có chút bản lĩnh, khiến cho đàn em của người phụ nữ kia xách súng đến tìm, chứng tỏ cô có liên quan đến chuyện danh sách rồi.”
Tưởng Linh nghe thấy tôi nói vây, sắc mặt trắng bệch. Tôi vỗ vai cô ta, kéo thẳng ra ngoài xe.
Xe việt dã diện tích lớn, có thể đâm người. Cốp sau còn có Tăng Dũng nằm trong nữa, đúng là buôn bán có lời mà.
Ban đầu tôi nghĩ chuyện mình đang làm là phạm pháp, trong lòng ít nhiều cũng sẽ sợ hãi. Nhưng lúc tôi nắm chặt vô lăng, trong lòng một chút sợ hãi cũng không có.
Có lẽ vẫn luôn diễn vai Ngô Địch mạnh mẽ, lâu dần tôi nghĩ mình là người không sợ chết.
Hắn nở nụ cười trực tiếp gạt chốt an toàn trên khẩu súng.
“Tăng Dũng, dừng tay!” Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, Tăng Dũng là người suýt bắn chết tôi và Lý Tuyền ở nhà máy. Thân thủ của hắn và Bành Uy tương đương nhau, là một tên khó chơi.
Tăng Dũng vốn là đàn em của Nhiếp Huy, sao lại xuất hiện ở đây chứ? Nhiếp Huy bị lật đổ, bây giờ những người này đang bán mạng cho ai chứ,
Đúng rồi, chỉ có thể là người phụ nữ kia.
“Dừng tay? Được thôi, hai người chúng mày lùi ra sau, bọn tao muốn mang người phụ nữ này đi.”
Tăng Dũng lạnh lùng nói, ra hiệu cho tên đàn em phía sau nâng chủ quán lên. Cô ta bị hành hạ dã man nên đã hôn mê. Có lẽ sau khi chào hỏi Bành Uy xong cô ta vào bếp thì gặp bọn chúng.
Trong tay bọn chúng có súng, chúng tôi không thể không lùi về sau. Tăng Dũng dí súng vào người Ngô Lợi để đi ra ngoài.
Tôi biết Tăng Dũng rất khó đối phó nhưng tôi buộc phải mạo hiểm thử một lần.
Đừng nói đến tiểu Loli, ngay cả chủ quán chúng tôi thường xuyên gặp mặt, bây giờ quần áo không chỉnh tề, cả người đầy máu bị bọn chúng mang đi, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Tăng Dũng, nhanh như vậy đã đổi chủ rồi. Thực ra bây giờ tao cũng có thể trả tiền cho mày, sao không đến làm cho tao?”
Tôi vừa nói vừa chìa tay ra sau lưng ra hiệu cho Bành Uy phía sau nhìn.
Động tác tay này chúng tôi ước định với nhau trước khi hợp tác làm ăn. Ngón cái, ngón trỏ, ngón út chếch lênh, các ngón khác gập xuống. Đó là động tác Trương Học Hữu khi ca hát trên sân khấu thích dùng nhất, mà ca sĩ Bành Uy thích nhất là Trương Học Hữu.
Ý nghĩa của động tác tay này là tôi cản súng, cậu cứu người.
Lúc trước chúng tôi xem phim cảnh sát và xã hội đen, cứ nhìn cảnh con tin bị khống chế liền cảm thấy mẹ nó nhọc lòng. Trực tiếp chọn một người làm bia đỡ đạn đi thu hút sự chú ý của mục tiêu, người còn lại đi cứu người không phải xong sao, hai bên cứ giày vò nhau làm cái gì chứ.
Lúc đó chúng tôi đã đùa nhau lấy động tác tay này làm dấu hiệu, không ngờ có ngày lại dùng đến nó.
Thực ra tôi run rẩy trong lòng, cũng không biết Bành Uy phía sau tôi nhìn thấy dấu tay này có nhớ ra hay không. Nhưng tôi nhất định phải thử.
“Mẹ kiếp, đừng nói nhảm với tao.”
Tăng Dũng vừa hét xong, mũi chân tôi chuẩn bị tiến về phía trước, không ngờ một trận gió thoáng qua sau lưng, một bóng đen bổ nhào về phía trước.
Động tác của Bành Uy trước giờ đều rất nhanh. Nhưng có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng viên đạn.
Ngay cả tiếng súng cũng không có, Tăng Dũng đã lắp ống giảm thanh. Tôi chỉ nhìn thấy thân hình mập mạp của Bành Uy ngã thẳng xuống. Không kịp do dự, tôi nhấc chân đá thẳng vào khẩu súng.
Tăng Dũng phản ứng rất nhanh, lập tức định đi cướp súng với tôi. Nhưng Ngô Lợi trong tay hắn giống như phát điên lên, cắn chặt lấy cánh tay hắn không buông. Ngay lúc này tôi lấy được súng, nhắm thẳng vào đầu Tăng Dũng, nắm đấm mạnh mẽ của hắn vừa định nện vào đầu Ngô Lợi liền dừng lại, bất động nhìn tôi.
“Anh Tăng, khẩu súng này mà gạt chốt an toàn thì dễ cướp cò lắm đấy.” Tôi uy hiếp dí thẳng súng lên trán Tăng Dũng, hắn nghiêng đầu không nói chuyện.
“Ngô Lợi mau xem Bành Uy thế nào rồi.”
Tôi lo lắng nhất bây giờ chính là Bành Uy vẫn nằm úp sấp trên đất không nhúc nhích. Thằng nhóc này không thể dễ dàng đi như vậy được, nếu không sau này tôi tìm ai lập đội đánh game chứ.
“Anh Bành Uy! Anh Bành Uy!” Ngô Lợi nhào tới, ngay sau đó liền bật khóc.
Nhưng giờ không phải lúc khóc đâu, tôi cảm thấy đau đầu nhưng vẫn phải dồn toàn bộ sự chú ý lên người Tăng Dũng.
“Em mau gọi 120 đi, khóc cái gì chứ!” Tôi hét lên một câu, Ngô Lợi càng khóc hăng hơn.
Thật là… Ấy, không đúng. Thằng nhóc Bành Uy này lúc ngã xuống sao lại không thấy cử động. Nếu trúng đạn thì cũng phải kêu hai tiếng chứ. Mà cho dù không kêu cũng phải thấy máu, cậu ấy ngã xuống như vậy yên bình quá.
Còn đang suy nghĩ, cổ tay tôi đột nhiên tê rần. Mẹ kiếp, tên Tăng Dũng nhân cơ hội này muốn cướp súng của tôi.
Tôi nắm chặt không buông, nhưng Tăng Dũng cũng nắm chặt lấy tay tôi. Sức lực hai chúng tôi tương đương nhưng thân thủ hắn rất tốt, quét ngang chân một cái làm tôi ngã sấp xuống đất.
Đầu tôi đau nhói vừa mới muốn bò dậy, Tăng Dũng lại ngồi thẳng lên lưng tôi, làm tôi không thể động đậy. Ngay lúc súng sắp bị cướp đi, một bóng đen bỗng bao phủ trên đầu tôi. Ngẩng đầu nhìn, hóa ra là thằng nhóc Bành Uy, cậu ấy đập chai rượu lên đầu Tăng Dũng khiến hắn ngất xỉu.
Có một lỗ thủng lớn trên ngực Bành Uy nhưng cậu ấy lại không sao. Mẹ kiếp, hóa ra thằng nhóc này mặc áo chống đạn.
“Em nói này anh Địch, em còn muốn nghe tiểu Lợi gọi thêm mấy cậu anh Bành Uy nữa. Thế mà anh vô dụng thật làm em phải ra tay. Đúng là…”
Nghe Bành Uy nói tôi tức điên lên, đá văng Tăng Dũng ra sau đó đạp Bành Uy một cái.
“Mẹ kiếp cậu còn dám nói tôi hả? Chính vì cậu muốn tán gái mà suýt chút nữa tôi bị bắn chết đấy. Có người anh em nào như cậu không?”
Thảo nào vừa nãy nhanh chóng lao lên, hóa ra là mặc áo chống đạn rồi.
Bành Uy nghe thấy tôi nói thế, cái mặt mo của cậu ấy cũng đỏ lên. Còn biết xấu hổ cơ đấy.
“Khó mà có được một lần làm anh hùng cứu mĩ nhân. Thật đúng là, cũng không để cho người ta thể hiện vẻ đẹp trai một lát.” Bành Uy hờn dỗi cầm tay Ngô Lợi, hết nắm lại sờ.
Đồ háo sắc này! Trong lòng tôi thầm mắng, nhưng con gái người ta còn chưa nói gì, tôi cũng không tiện xen vào. Giờ có chuyện quan trọng hơn.
Đã ăn no, Bành Uy đưa Ngô Lợi về nhà chắc cũng sắp quay về.
“Sao thế, vẫn không muốn nói rõ ràng à?” Tôi nhìn chủ quán bị trói ở ghế đối diện, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ. Người phụ nữ này sao cứng rắn như vậy, tôi cứu cô ta nhưng một chút tin tức cô ta cũng không nói.
“Ngô Địch, tôi không thể nói. Anh đã cứu tôi, Tưởng Linh tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Còn những chuyện khác tôi cũng lực bất tòng tâm.”
Nói đi nói lại vẫn là một câu này, may mà tôi còn moi được cái tên.
Hình như ban đầu tên của cô ta không phải là cái tên này. Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên hoảng sợ của cô ta, tôi mỉm cười gọi điện cho Bành Uy.
“Này, đừng mải tán gái nữa, về phòng làm việc điều tra cho tôi cái tên này.”
Cúp điện thoại, tôi đi thẳng đến trước mặt cô ta, khom lưng cười cười.
“Chủ quán à, cô mở quán canh thịt dê ở đây đã mấy năm nay. Thật không ngờ cô vẫn có chút bản lĩnh, khiến cho đàn em của người phụ nữ kia xách súng đến tìm, chứng tỏ cô có liên quan đến chuyện danh sách rồi.”
Tưởng Linh nghe thấy tôi nói vây, sắc mặt trắng bệch. Tôi vỗ vai cô ta, kéo thẳng ra ngoài xe.
Xe việt dã diện tích lớn, có thể đâm người. Cốp sau còn có Tăng Dũng nằm trong nữa, đúng là buôn bán có lời mà.
Ban đầu tôi nghĩ chuyện mình đang làm là phạm pháp, trong lòng ít nhiều cũng sẽ sợ hãi. Nhưng lúc tôi nắm chặt vô lăng, trong lòng một chút sợ hãi cũng không có.
Có lẽ vẫn luôn diễn vai Ngô Địch mạnh mẽ, lâu dần tôi nghĩ mình là người không sợ chết.