Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34 – Ân Cầm ra tay
“Đoàng! Đoàng!” Mấy tiếng súng liên tiếp vang lên, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ân Cầm, cuối cùng cô cũng không trở thành kẻ địch của tôi.
Mấy người trước mặt lần lượt ngã xuống, tôi và Lý Tuyền được đưa đến chiếc một chiếc xe đậu sẵn bên ngoài.
Vừa muốn hỏi Bành Uy đâu, tôi liền thấy cậu ấy đang ngồi trong xe băng bó vết thương.
Chiếc xe này nhìn bên ngoài chỉ là xe bình thường nhưng bên trong đã được cải tạo thành xe cứu thương. Một người mặc áo blu trắng kêu tôi bỏ Lý Tuyền trong lòng xuống.
Tôi sửng sốt, chỉ kịp đặt Lý Tuyền lên trên cáng.
Vẻ mặt chị ấy trắng bệch nhưng hai tay vẫn vô thức ấn chặt miệng vết thương.
Người đàn ông mặc áo blu trắng kéo bàn tay đang che vết thương của Lý Tuyền ra, lại bị chị ấy vặn ngược lại đến suýt gãy tay.
“Này, mau bảo ban vợ cậu đi, còn muốn tôi chữa cho không?”
Anh ta nóng nảy, muốn kéo tay ra lại sợ Lý Tuyền vặn mạnh hơn.
Tôi nóng vội, cũng không để ý anh ta xưng hô có gì không đúng.
“Lý Tuyền, không sao rồi, tôi là Ngô Địch, không ai muốn làm hại chị đâu.”
Tôi cẩn thận gỡ tay Lý Tuyền ra, hình như chị ấy run rẩy, sau đó tay từ từ thả lỏng, đầu mày đang nhíu chặt cũng dần giãn ra.
“Xin lỗi người anh em, mau xem cho chị ấy đi. Chị ấy trúng đạn rất lâu rồi.”
Giọng tôi run rẩy, quen biết Lý Tuyền lâu như vậy, chưa bao giờ tôi thấy dáng vẻ chị ấy thảm hại như bây giờ.
Chị ấy lúc nào cũng lạnh lùng, thản nhiên, đến nhiệm vụ cũng làm một mình.
Bởi vì thỉnh thoảng cũng thấy chị ấy thể hiện bản lĩnh nên tôi cũng không quá lo lắng chị ấy sẽ gặp chuyện gì.
Nhưng lần này chị ấy lại đỡ đạn cho tôi.
Bác sĩ lật áo chị ấy lên xem, phần bụng bằng phẳng, cơ bụng hình sô mười một cũng rất đẹp. Làn da rất trắng, khác hẳn với làn da màu lúa mạch trên mặt do chị ấy thường xuyên ra ngoài.
“May là cô ấy vẫn luôn ép chặt vết thương, còn cứu được. Nhưng viên đạn quá sâu làm tổn thương đến phổi, tôi phải nhanh chóng gắp ra.”
Nói xong anh ta nhanh chóng khử trùng dụng cụ phẫu thuật, tôi cũng không hiểu lắm, chỉ nhận ra dao giải phẫu và kéo.
“Chị Tuyền, chị nhất định phải vượt qua. Tôi còn chờ sau khi chuyện này kết thúc chị dẫn tôi đến Maldives chơi đấy.”
Bành Uy không biết lê chân qua đây từ lúc nào. Rõ ràng là một người đàn ông mà lại khóc thút thít.
Tôi thở dài một hơi, suýt chút nữa thì quên mất thằng nhóc này.
“Bành Uy, chân của cậu không sao chứ?”
Cậu ấy lắc đầu, không quan tâm đến tôi, chỉ nhìn chằm chằm Lý Tuyền.
“Này, anh chuẩn bị chút thuốc tê đi chứ.” Bành Uy đột nhiên đứng lên nói, cậu ấy tham gia quân ngũ, các bước chữa bệnh cơ bản vẫn có chút hiểu biết.
Tôi cũng nhìn bác sĩ, dù tôi không hiểu lắm nhưng dùng dao mổ bụng không có thuốc tê thì đau lắm.
“Không kịp, người của chúng tôi không thường dùng thứ đó nên không có.”
“Đừng ngăn cản tôi, còn không phẫu thuật cô ta sẽ chết thật đấy.”
Tôi trừng mắt nhìn, hít sâu một hơi cầm tay Bành Uy.
“Bắt đầu đi.”
Anh ta liếc nhìn tôi sau đó cực kì tập trung phẫu thuật.
Mỗi một cảnh, mỗi một bước tôi đều quan sát ghi nhớ.
Mới đầu tôi còn oán trách Lý Tuyền kéo chúng tôi vào mớ rắc rối này. Làm tôi bị đánh mấy lần, mạng nhỏ cũng bị uy hiếp bất cứ lúc nào, liên lụy cả Bành Uy bị thương.
Nhưng Lý Tuyền cũng vô tội, chị ấy không biết sẽ gặp phải cái tên gai góc như Nhiếp Huy, sau đó chị ấy đã cố gắng ngăn cản để tôi và Bành Uy không bị liên lụy nhưng không có cách nào. Đây không phải việc mà chị ấy có thể quyết định.
Mẹ kiếp, tôi là một thằng khốn, biết chuyến đi đến nhà máy lần này rất nguy hiểm nhưng vẫn để chị ấy đi cùng.
Đến cùng nhau thì cũng thôi nhưng tôi lại để chị ấy đi một mình.
Trong lòng tôi luôn nghĩ chị ấy rất mạnh mẽ, lâu dần tôi cũng quên đi chị ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường.
“A!” Bàn tay tôi bị Lý Tuyền nắm chặt, chị ấy bị đau đến tỉnh lại.
“Lý Tuyền, chị chịu đựng một lát, sẽ xong ngay thôi.” Một tay tôi nắm chặt tay chị ấy, một tay đè chặt vai, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Này, anh nhẹ tay một chút, anh mà làm chị Tuyền bị thương xem tôi xử lí anh như thế nào.” Bành Uy nóng nảy, đột nhiên mắng bác sĩ.
Tôi đẩy Bành Uy một cái, ý bảo cậu ấy đừng nói lung tung. Bác sĩ do người khác phái tới, bị chúng tôi chọc tức không cứu Lý Tuyền nữa thì chúng tôi xong đời.
Cũng may anh ta không thèm để ý, nhanh tay gắp viên đạn ra rồi khâu vết thương lại.
“Sau này mỗi ngày thay băng cho cô ấy một lần, ăn đồ thanh đạm một chút. Chị Ân có việc gấp không về, tài xế sẽ chở thẳng mọi người về nhà chị ấy.” Xem ra anh ta cũng không đơn giản là một bác sĩ. Nói xong anh ta tháo khẩu trang và găng tay ra rồi nằm sấp xuống ngủ.
Tôi cũng không rảnh hỏi anh ta về chuyện Ân Cầm, chỉ thấy Lý Tuyền đau đến trán toát mồ hôi. Ngoại trừ lúc bắt đầu chị ấy bị đau đến tỉnh lại thì cũng không hét lên lần nào nữa.
Nhưng mà tay tôi càng ngày càng bị nắm chặt, trong lòng tôi cũng trở nên nặng nề.
Lúc lâu sau, khi xe về đến nhà Ân Cầm, Lý Tuyền lại ngất đi.
Tôi và Bành Uy đặt chị ấy lên cáng nâng đến giường, đắp chăn cho chị ấy.
“Bành Uy, cậu ra ngoài xử lí vết thương, lấy đồ đến cho tôi.”
Tuy lần này tổn thất không nhỏ nhưng cũng may chúng tôi thu được nhiều chứng cứ hơn mong đợi.
Bành Uy lắc đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh giường Lý Tuyền.
“Em chờ chị Tuyền tỉnh lại mới đi.”
‘Bác sĩ đã nói chị ấy không sao rồi, làm chuyện chính trước đi.”
Bành Uy còn định lắc đầu, tôi trừng mắt nhìn, cậu ấy đứng dậy đưa camera và máy nghe lén cho tôi.
“Chăm sóc chị ấy thật tốt, lát nữa em sẽ về thăm chị ấy.”
Tôi gật đầu, bỏ đồ vào túi quần sau đó quay đầu nhìn Lý Tuyền.
Vươn tay cởi cúc, vừa muốn lấy camera và máy nghe lén gắn trên nơ con bướm, Lý Tuyền đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn tôi.
Không khí đột nhiên xấu hổ.
“Tôi, tôi lấy đồ…” Sợ Lý Tuyền hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích.
“Cho cậu, cầm lấy đi. Không được hoàn toàn tin tưởng Ân Cầm.” Một tay Lý Tuyền kéo nơ con bướm đưa cho tôi.
Nhìn thấy áo chị ấy không còn nơ con bướm, làm lộ ra một mảng ngực, tôi sửng sốt, ngượng ngùng quay đầu ra chỗ khác.
“Còn đau không?” Suy nghĩ hồi lâu, vừa mở miệng hỏi liền thấy ánh mắt Lý Tuyền đột nhiên hiện lên một chút gì đó nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Tôi không sao, mau cầm lấy đồ rồi sao chép những thứ bên trong ra. Nhiếp Huy đã biết được hành động của chúng ta, nếu không ra tay sẽ không còn cơ hội nữa.”
Tôi gật đầu, đứng dậy muốn rời đi nhưng vừa đo được hai bước liền dừng lại.
“Lý Tuyền,, cảm ơn chị.”
Phía sau không có tiếng đáp lại, tôi còn tưởng chị ấy lại ngủ rồi. Định rời đi, tay vừa đặt lên nắm cửa liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chị ấy vọng đến.
“Không phải vì cậu.”
Mấy người trước mặt lần lượt ngã xuống, tôi và Lý Tuyền được đưa đến chiếc một chiếc xe đậu sẵn bên ngoài.
Vừa muốn hỏi Bành Uy đâu, tôi liền thấy cậu ấy đang ngồi trong xe băng bó vết thương.
Chiếc xe này nhìn bên ngoài chỉ là xe bình thường nhưng bên trong đã được cải tạo thành xe cứu thương. Một người mặc áo blu trắng kêu tôi bỏ Lý Tuyền trong lòng xuống.
Tôi sửng sốt, chỉ kịp đặt Lý Tuyền lên trên cáng.
Vẻ mặt chị ấy trắng bệch nhưng hai tay vẫn vô thức ấn chặt miệng vết thương.
Người đàn ông mặc áo blu trắng kéo bàn tay đang che vết thương của Lý Tuyền ra, lại bị chị ấy vặn ngược lại đến suýt gãy tay.
“Này, mau bảo ban vợ cậu đi, còn muốn tôi chữa cho không?”
Anh ta nóng nảy, muốn kéo tay ra lại sợ Lý Tuyền vặn mạnh hơn.
Tôi nóng vội, cũng không để ý anh ta xưng hô có gì không đúng.
“Lý Tuyền, không sao rồi, tôi là Ngô Địch, không ai muốn làm hại chị đâu.”
Tôi cẩn thận gỡ tay Lý Tuyền ra, hình như chị ấy run rẩy, sau đó tay từ từ thả lỏng, đầu mày đang nhíu chặt cũng dần giãn ra.
“Xin lỗi người anh em, mau xem cho chị ấy đi. Chị ấy trúng đạn rất lâu rồi.”
Giọng tôi run rẩy, quen biết Lý Tuyền lâu như vậy, chưa bao giờ tôi thấy dáng vẻ chị ấy thảm hại như bây giờ.
Chị ấy lúc nào cũng lạnh lùng, thản nhiên, đến nhiệm vụ cũng làm một mình.
Bởi vì thỉnh thoảng cũng thấy chị ấy thể hiện bản lĩnh nên tôi cũng không quá lo lắng chị ấy sẽ gặp chuyện gì.
Nhưng lần này chị ấy lại đỡ đạn cho tôi.
Bác sĩ lật áo chị ấy lên xem, phần bụng bằng phẳng, cơ bụng hình sô mười một cũng rất đẹp. Làn da rất trắng, khác hẳn với làn da màu lúa mạch trên mặt do chị ấy thường xuyên ra ngoài.
“May là cô ấy vẫn luôn ép chặt vết thương, còn cứu được. Nhưng viên đạn quá sâu làm tổn thương đến phổi, tôi phải nhanh chóng gắp ra.”
Nói xong anh ta nhanh chóng khử trùng dụng cụ phẫu thuật, tôi cũng không hiểu lắm, chỉ nhận ra dao giải phẫu và kéo.
“Chị Tuyền, chị nhất định phải vượt qua. Tôi còn chờ sau khi chuyện này kết thúc chị dẫn tôi đến Maldives chơi đấy.”
Bành Uy không biết lê chân qua đây từ lúc nào. Rõ ràng là một người đàn ông mà lại khóc thút thít.
Tôi thở dài một hơi, suýt chút nữa thì quên mất thằng nhóc này.
“Bành Uy, chân của cậu không sao chứ?”
Cậu ấy lắc đầu, không quan tâm đến tôi, chỉ nhìn chằm chằm Lý Tuyền.
“Này, anh chuẩn bị chút thuốc tê đi chứ.” Bành Uy đột nhiên đứng lên nói, cậu ấy tham gia quân ngũ, các bước chữa bệnh cơ bản vẫn có chút hiểu biết.
Tôi cũng nhìn bác sĩ, dù tôi không hiểu lắm nhưng dùng dao mổ bụng không có thuốc tê thì đau lắm.
“Không kịp, người của chúng tôi không thường dùng thứ đó nên không có.”
“Đừng ngăn cản tôi, còn không phẫu thuật cô ta sẽ chết thật đấy.”
Tôi trừng mắt nhìn, hít sâu một hơi cầm tay Bành Uy.
“Bắt đầu đi.”
Anh ta liếc nhìn tôi sau đó cực kì tập trung phẫu thuật.
Mỗi một cảnh, mỗi một bước tôi đều quan sát ghi nhớ.
Mới đầu tôi còn oán trách Lý Tuyền kéo chúng tôi vào mớ rắc rối này. Làm tôi bị đánh mấy lần, mạng nhỏ cũng bị uy hiếp bất cứ lúc nào, liên lụy cả Bành Uy bị thương.
Nhưng Lý Tuyền cũng vô tội, chị ấy không biết sẽ gặp phải cái tên gai góc như Nhiếp Huy, sau đó chị ấy đã cố gắng ngăn cản để tôi và Bành Uy không bị liên lụy nhưng không có cách nào. Đây không phải việc mà chị ấy có thể quyết định.
Mẹ kiếp, tôi là một thằng khốn, biết chuyến đi đến nhà máy lần này rất nguy hiểm nhưng vẫn để chị ấy đi cùng.
Đến cùng nhau thì cũng thôi nhưng tôi lại để chị ấy đi một mình.
Trong lòng tôi luôn nghĩ chị ấy rất mạnh mẽ, lâu dần tôi cũng quên đi chị ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường.
“A!” Bàn tay tôi bị Lý Tuyền nắm chặt, chị ấy bị đau đến tỉnh lại.
“Lý Tuyền, chị chịu đựng một lát, sẽ xong ngay thôi.” Một tay tôi nắm chặt tay chị ấy, một tay đè chặt vai, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Này, anh nhẹ tay một chút, anh mà làm chị Tuyền bị thương xem tôi xử lí anh như thế nào.” Bành Uy nóng nảy, đột nhiên mắng bác sĩ.
Tôi đẩy Bành Uy một cái, ý bảo cậu ấy đừng nói lung tung. Bác sĩ do người khác phái tới, bị chúng tôi chọc tức không cứu Lý Tuyền nữa thì chúng tôi xong đời.
Cũng may anh ta không thèm để ý, nhanh tay gắp viên đạn ra rồi khâu vết thương lại.
“Sau này mỗi ngày thay băng cho cô ấy một lần, ăn đồ thanh đạm một chút. Chị Ân có việc gấp không về, tài xế sẽ chở thẳng mọi người về nhà chị ấy.” Xem ra anh ta cũng không đơn giản là một bác sĩ. Nói xong anh ta tháo khẩu trang và găng tay ra rồi nằm sấp xuống ngủ.
Tôi cũng không rảnh hỏi anh ta về chuyện Ân Cầm, chỉ thấy Lý Tuyền đau đến trán toát mồ hôi. Ngoại trừ lúc bắt đầu chị ấy bị đau đến tỉnh lại thì cũng không hét lên lần nào nữa.
Nhưng mà tay tôi càng ngày càng bị nắm chặt, trong lòng tôi cũng trở nên nặng nề.
Lúc lâu sau, khi xe về đến nhà Ân Cầm, Lý Tuyền lại ngất đi.
Tôi và Bành Uy đặt chị ấy lên cáng nâng đến giường, đắp chăn cho chị ấy.
“Bành Uy, cậu ra ngoài xử lí vết thương, lấy đồ đến cho tôi.”
Tuy lần này tổn thất không nhỏ nhưng cũng may chúng tôi thu được nhiều chứng cứ hơn mong đợi.
Bành Uy lắc đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh giường Lý Tuyền.
“Em chờ chị Tuyền tỉnh lại mới đi.”
‘Bác sĩ đã nói chị ấy không sao rồi, làm chuyện chính trước đi.”
Bành Uy còn định lắc đầu, tôi trừng mắt nhìn, cậu ấy đứng dậy đưa camera và máy nghe lén cho tôi.
“Chăm sóc chị ấy thật tốt, lát nữa em sẽ về thăm chị ấy.”
Tôi gật đầu, bỏ đồ vào túi quần sau đó quay đầu nhìn Lý Tuyền.
Vươn tay cởi cúc, vừa muốn lấy camera và máy nghe lén gắn trên nơ con bướm, Lý Tuyền đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn tôi.
Không khí đột nhiên xấu hổ.
“Tôi, tôi lấy đồ…” Sợ Lý Tuyền hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích.
“Cho cậu, cầm lấy đi. Không được hoàn toàn tin tưởng Ân Cầm.” Một tay Lý Tuyền kéo nơ con bướm đưa cho tôi.
Nhìn thấy áo chị ấy không còn nơ con bướm, làm lộ ra một mảng ngực, tôi sửng sốt, ngượng ngùng quay đầu ra chỗ khác.
“Còn đau không?” Suy nghĩ hồi lâu, vừa mở miệng hỏi liền thấy ánh mắt Lý Tuyền đột nhiên hiện lên một chút gì đó nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Tôi không sao, mau cầm lấy đồ rồi sao chép những thứ bên trong ra. Nhiếp Huy đã biết được hành động của chúng ta, nếu không ra tay sẽ không còn cơ hội nữa.”
Tôi gật đầu, đứng dậy muốn rời đi nhưng vừa đo được hai bước liền dừng lại.
“Lý Tuyền,, cảm ơn chị.”
Phía sau không có tiếng đáp lại, tôi còn tưởng chị ấy lại ngủ rồi. Định rời đi, tay vừa đặt lên nắm cửa liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chị ấy vọng đến.
“Không phải vì cậu.”