Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 – Bắt cóc
“Tôi đúng là người đồng tính, mặc dù tôi thấy chuyện này rất bình thường nhưng vì bảo vệ danh dự của công ty, tôi đành phải tìm một người khác kết hôn để che giấu tai mắt người đời, tiếp tục sống thật tốt với Lâm Hải. Cho đến khi Vương Trăn bắt đầu nghi ngờ tôi mới có ý định ly hôn với hắn ta.”
Ân Cầm vừa nói vừa châm một điếu thuốc. “Thực ra tôi làm vậy cũng không tốt, chuyện ly hôn nhất định sẽ ảnh hưởng đến biến động cố phiếu của công ty. Mọi người sẽ suy đoán lung tung, mối quan hệ hợp tác với Hải Cầm cũng sẽ ít đi, nhưng mà…”
Ân Cầm dừng một chút, nhả ra một ngụm khỏi.
“Tôi phải bảo vệ thân phận của cô ấy.”
Nhìn dáng vẻ mê người của Ân Cầm, trong lòng tôi buồn bực, một báu vật như vậy mà lại đồng tính, còn si tình như vậy. Tôi còn có thể nói gì nữa, nhận thua rồi.
“Chị Ân, tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức giúp chuyện này. Trước kia tôi không biết còn có nhiều chuyện như vậy, hơn nữa nữ cộng sự của tôi giờ không ở đây, cho nên tôi không thể nhận đơn hàng này. Nếu không có một trăm vạn, mẹ kiếp ai ngu mà không nhận.”
Ân Cầm liếc mắt nhìn tôi, lại rít một hơi thuốc. Nhìn dáng vẻ đẹp đẽ của cô ta cầm điếu thuốc dựa vào trên ghế sofa, tôi nhìn đến muốn say nhưng không dám có một chút tâm tư sai lệch nào.
“Cậu yên tâm, nếu chuyện thành công một trăm vạn lúc trước tôi vẫn sẽ cho cậu. Video và báo cáo thương tích tôi cũng sẽ xử lí sạch sẽ. Còn về phía Na Na, cậu yên tâm, cô ấy đi theo tôi đã lâu, biết rõ quy tắc của tôi.”
Đã nói đến thế rồi, tôi cũng chẳng còn gì băn khoăn nữa, cầm áo khoác rời đi.
Vừa mới kép cửa, giọng nói của Ân Cầm từ phía sau vang lên.
“Nhắc cậu một câu, nếu cậu dám bỏ chạy tôi sẽ để Na Na gửi những thứ này đến cục cảnh sát đấy.”
Dừng bước chân, tôi quay đầu liếc nhìn dáng người xinh đẹp ngồi trên sofa, gật đầu rời đi.
“Anh Địch, anh có muốn em lên cướp chúng về không?”
Ấn chờ thang máy, giọng nói của Bành Uy từ trong tai nghe truyền đến, cậu ấy im lặng lâu như vậy, chắc cũng bị Ân Cầm dọa sợ.
“Tốn công vô ích thôi, cô ta sẽ không ngu ngốc đặt bản gốc trước mặt tôi đâu. Đợi tôi ở cửa khách sạn, trở về nghĩ cách làm nhiệm vụ đơn lẻ này.”
Nói xong, tôi tháo tai nghe ra, thang máy kêu “ding dong” một tiếng, cửa mở ra, bên trong là người mà tôi không muốn gặp nhất vào lúc này.
“Thương lượng ổn thỏa rồi?” Mặc dù Lâm Hải đeo kính râm, che đi đôi mắt sắc bén, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cô ta nhìn tôi đây khinh thường.
Người phụ nữ này cùng Ân Cầm diễn kịch trước mặt tôi.
Nhưng thua thì cũng đã thua, tôi cần tiền, bọn họ cần bình an nên cũng chẳng có gì đáng trách.
Gật đầu chào hỏi, tôi bước vào thang máy, Lâm Hải bước ra ngoài mùi nước hoa trên người cô ta xộc vào mũi tôi.
“Mùi nước hoa của hai người giống nhau, vậy mà giờ tôi mới phát hiện ra.” Tôi cười bất đắc dĩ với Lâm Hải.
Nghe thế cô ta tháo kính râm xuống nở nụ cười.
“Ngô Địch, anh nghĩ tại sao Cầm lại lấy tên công ty là Hải Cầm chứ?
Tôi sững sờ, cửa thang máy từ từ đóng lại, Lâm Hải cười vẫy tay với tôi, đeo kính râm lên.
Công ty Hải Cầm? Lâm Hải, Ân Cầm, hóa ra mọi thứ xung quanh đều nhắc nhở tôi từ ngày đầu tiên tôi bước vào công ty.
Gừng càng già càng cay, không ngờ Ngô Địch tôi cũng có ngày bị người khác chơi đùa như vậy.
Trước đó vẫn chưa chuẩn bị tốt, nếu Lý Tuyền ở đây, chị ấy nhất định điều tra thật kĩ tư liệu về con mồi mới ra tay.
Lần này là do tôi quá nóng vội, chỉ muốn nhanh chóng làm xong đơn hàng này rồi mang theo cái USB phiền phức đó rời khỏi đây, không để ý đến mối liên hệ giữa mọi chuyện xung quanh.
Na Na lẳng lơ chủ động, Ân Cầm lật mặt nhanh như lật sách, Lâm Hải lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh Ân Cầm.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, nếu như tôi để ý quan sát sẽ không bị đẩy đến bước đường này.
Củ khoai lang nóng này giờ không nhận cũng phải nhận.
“Anh Địch sao thế, đừng nản chí. Không phải muốn chúng ta xử lí cái đồ ăn bám Vương Trăn à, đơn giản. Đánh ngất cậu ta, cho một cô gái trong tiệm làm tóc ngủ với cậu ta không phải xong rồi sao?”
Bành Uy đợi tôi ở cửa khách sạn, vừa nhìn thấy tôi liền bước lên đón. Tôi và Ân Cầm nói chuyện cậu ta đều nghe thấy rõ ràng qua tai nghe.
Nhưng nếu đơn giản như Bành Uy nói tôi cũng sẽ không buồn.
“Chúng ta làm nghề này chuyện gì cũng có thể làm nhưng không được làm chuyện phạm pháp cậu hiểu không?”
“Cậu như vậy sẽ tính vào tôi bắt cóc, biết không?”
Không biết Bành Uy tòng quân mấy năm kiểu gì, một chút kiến thức cơ bản về luật pháp cũng không biết.
Dáng vẻ Bành Uy cực kì đáng thương nói: “Vậy giờ chúng ta làm sao đây? Hay bỏ chạy đi, dù sao bây giờ ở đây cũng không an toàn.”
“Chạy? Cậu không nghe thấy cô ta nói sẽ tố cáo tôi à.”
Bành Uy sửng sốt, sau đó lộ vẻ độc ác nói: “Vậy em đi trói cô ta lại, để cô ta giao hết đồ ra.”
Cái tên Bành Uy này muốn tiền đến điên rồi à, không nghĩ đến đánh người thì lại nghĩ đến bắt cóc.
“Được rồi, cậu chỉ cần lo mảng vũ lực, còn những chuyện phải dùng đến đầu óc thì cậu không phải lo.”
Tôi vỗ vai Bành Uy để cậu ấy yên tĩnh lại.
Vừa muốn quay về nhà thì điện thoại của tôi kêu lên, thông báo có tin nhắn.
Quái lạ, cái điện thoại tôi mới đổi chỉ Bành Uy mới có số, lẽ nào lại nợ tiền rồi?
Tôi mở điện thoại thấy có tin nhắn, vừa ấn vào liền thấy một tấm ảnh hiện ra.
Vừa thấy người trong ảnh, tôi đột ngội dừng bước.
“Anh Địch làm gì vậy, đèn xanh rồi, mau qua đường đi.” Bành Uy ở một bên gọi tôi nhưng tôi không rảnh để ý đến cậu ấy.
Người phụ nữ trong tấm ảnh lại là Lý Tuyền đã lâu không gặp.
Chị ấy bị trói trên ghế, trong miệng bị nhét khăn. Tóc bị người ta kéo bắt ngẩng đầu lên cao, nhưng ánh mắt vẫn không có cảm xúc như thường ngày. Nhìn thấy thế tôi như sắp nổ tung.
“Nhà máy bỏ hoang ở phía nam thành phố, trong vòng nửa tiếng mang theo USB nếu không sẽ giết con tin.” Dòng chữ đơn giản bên dưới bức ảnh khiến tay tôi run lên.
“Anh Địch, rốt cuộc là làm sao?” Bành Uy thấy tôi đứng im cũng tiến lên nhìn điện thoại trong tay tôi, sau đó cũng im lặng theo.
Yên lặng một hai giây, tôi giơ tay vẫy taxi.
Bành Uy lên xe cùng tôi, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc. Tôi nhìn tấm ảnh trong điện thoại một lần nữa, không do dự nói địa chỉ.
Nhà máy bỏ hoang ở phía nam thành phố cũng là vị trí văn phòng của chúng tôi.
Những người này không chỉ có số điện thoại của tôi mà còn tìm ra văn phòng của chúng tôi nên tôi không hoài nghi tính chân thật của bức ảnh này.
Lý Tuyền đã bị bắt cóc.
————————-
Ân Cầm vừa nói vừa châm một điếu thuốc. “Thực ra tôi làm vậy cũng không tốt, chuyện ly hôn nhất định sẽ ảnh hưởng đến biến động cố phiếu của công ty. Mọi người sẽ suy đoán lung tung, mối quan hệ hợp tác với Hải Cầm cũng sẽ ít đi, nhưng mà…”
Ân Cầm dừng một chút, nhả ra một ngụm khỏi.
“Tôi phải bảo vệ thân phận của cô ấy.”
Nhìn dáng vẻ mê người của Ân Cầm, trong lòng tôi buồn bực, một báu vật như vậy mà lại đồng tính, còn si tình như vậy. Tôi còn có thể nói gì nữa, nhận thua rồi.
“Chị Ân, tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức giúp chuyện này. Trước kia tôi không biết còn có nhiều chuyện như vậy, hơn nữa nữ cộng sự của tôi giờ không ở đây, cho nên tôi không thể nhận đơn hàng này. Nếu không có một trăm vạn, mẹ kiếp ai ngu mà không nhận.”
Ân Cầm liếc mắt nhìn tôi, lại rít một hơi thuốc. Nhìn dáng vẻ đẹp đẽ của cô ta cầm điếu thuốc dựa vào trên ghế sofa, tôi nhìn đến muốn say nhưng không dám có một chút tâm tư sai lệch nào.
“Cậu yên tâm, nếu chuyện thành công một trăm vạn lúc trước tôi vẫn sẽ cho cậu. Video và báo cáo thương tích tôi cũng sẽ xử lí sạch sẽ. Còn về phía Na Na, cậu yên tâm, cô ấy đi theo tôi đã lâu, biết rõ quy tắc của tôi.”
Đã nói đến thế rồi, tôi cũng chẳng còn gì băn khoăn nữa, cầm áo khoác rời đi.
Vừa mới kép cửa, giọng nói của Ân Cầm từ phía sau vang lên.
“Nhắc cậu một câu, nếu cậu dám bỏ chạy tôi sẽ để Na Na gửi những thứ này đến cục cảnh sát đấy.”
Dừng bước chân, tôi quay đầu liếc nhìn dáng người xinh đẹp ngồi trên sofa, gật đầu rời đi.
“Anh Địch, anh có muốn em lên cướp chúng về không?”
Ấn chờ thang máy, giọng nói của Bành Uy từ trong tai nghe truyền đến, cậu ấy im lặng lâu như vậy, chắc cũng bị Ân Cầm dọa sợ.
“Tốn công vô ích thôi, cô ta sẽ không ngu ngốc đặt bản gốc trước mặt tôi đâu. Đợi tôi ở cửa khách sạn, trở về nghĩ cách làm nhiệm vụ đơn lẻ này.”
Nói xong, tôi tháo tai nghe ra, thang máy kêu “ding dong” một tiếng, cửa mở ra, bên trong là người mà tôi không muốn gặp nhất vào lúc này.
“Thương lượng ổn thỏa rồi?” Mặc dù Lâm Hải đeo kính râm, che đi đôi mắt sắc bén, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cô ta nhìn tôi đây khinh thường.
Người phụ nữ này cùng Ân Cầm diễn kịch trước mặt tôi.
Nhưng thua thì cũng đã thua, tôi cần tiền, bọn họ cần bình an nên cũng chẳng có gì đáng trách.
Gật đầu chào hỏi, tôi bước vào thang máy, Lâm Hải bước ra ngoài mùi nước hoa trên người cô ta xộc vào mũi tôi.
“Mùi nước hoa của hai người giống nhau, vậy mà giờ tôi mới phát hiện ra.” Tôi cười bất đắc dĩ với Lâm Hải.
Nghe thế cô ta tháo kính râm xuống nở nụ cười.
“Ngô Địch, anh nghĩ tại sao Cầm lại lấy tên công ty là Hải Cầm chứ?
Tôi sững sờ, cửa thang máy từ từ đóng lại, Lâm Hải cười vẫy tay với tôi, đeo kính râm lên.
Công ty Hải Cầm? Lâm Hải, Ân Cầm, hóa ra mọi thứ xung quanh đều nhắc nhở tôi từ ngày đầu tiên tôi bước vào công ty.
Gừng càng già càng cay, không ngờ Ngô Địch tôi cũng có ngày bị người khác chơi đùa như vậy.
Trước đó vẫn chưa chuẩn bị tốt, nếu Lý Tuyền ở đây, chị ấy nhất định điều tra thật kĩ tư liệu về con mồi mới ra tay.
Lần này là do tôi quá nóng vội, chỉ muốn nhanh chóng làm xong đơn hàng này rồi mang theo cái USB phiền phức đó rời khỏi đây, không để ý đến mối liên hệ giữa mọi chuyện xung quanh.
Na Na lẳng lơ chủ động, Ân Cầm lật mặt nhanh như lật sách, Lâm Hải lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh Ân Cầm.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, nếu như tôi để ý quan sát sẽ không bị đẩy đến bước đường này.
Củ khoai lang nóng này giờ không nhận cũng phải nhận.
“Anh Địch sao thế, đừng nản chí. Không phải muốn chúng ta xử lí cái đồ ăn bám Vương Trăn à, đơn giản. Đánh ngất cậu ta, cho một cô gái trong tiệm làm tóc ngủ với cậu ta không phải xong rồi sao?”
Bành Uy đợi tôi ở cửa khách sạn, vừa nhìn thấy tôi liền bước lên đón. Tôi và Ân Cầm nói chuyện cậu ta đều nghe thấy rõ ràng qua tai nghe.
Nhưng nếu đơn giản như Bành Uy nói tôi cũng sẽ không buồn.
“Chúng ta làm nghề này chuyện gì cũng có thể làm nhưng không được làm chuyện phạm pháp cậu hiểu không?”
“Cậu như vậy sẽ tính vào tôi bắt cóc, biết không?”
Không biết Bành Uy tòng quân mấy năm kiểu gì, một chút kiến thức cơ bản về luật pháp cũng không biết.
Dáng vẻ Bành Uy cực kì đáng thương nói: “Vậy giờ chúng ta làm sao đây? Hay bỏ chạy đi, dù sao bây giờ ở đây cũng không an toàn.”
“Chạy? Cậu không nghe thấy cô ta nói sẽ tố cáo tôi à.”
Bành Uy sửng sốt, sau đó lộ vẻ độc ác nói: “Vậy em đi trói cô ta lại, để cô ta giao hết đồ ra.”
Cái tên Bành Uy này muốn tiền đến điên rồi à, không nghĩ đến đánh người thì lại nghĩ đến bắt cóc.
“Được rồi, cậu chỉ cần lo mảng vũ lực, còn những chuyện phải dùng đến đầu óc thì cậu không phải lo.”
Tôi vỗ vai Bành Uy để cậu ấy yên tĩnh lại.
Vừa muốn quay về nhà thì điện thoại của tôi kêu lên, thông báo có tin nhắn.
Quái lạ, cái điện thoại tôi mới đổi chỉ Bành Uy mới có số, lẽ nào lại nợ tiền rồi?
Tôi mở điện thoại thấy có tin nhắn, vừa ấn vào liền thấy một tấm ảnh hiện ra.
Vừa thấy người trong ảnh, tôi đột ngội dừng bước.
“Anh Địch làm gì vậy, đèn xanh rồi, mau qua đường đi.” Bành Uy ở một bên gọi tôi nhưng tôi không rảnh để ý đến cậu ấy.
Người phụ nữ trong tấm ảnh lại là Lý Tuyền đã lâu không gặp.
Chị ấy bị trói trên ghế, trong miệng bị nhét khăn. Tóc bị người ta kéo bắt ngẩng đầu lên cao, nhưng ánh mắt vẫn không có cảm xúc như thường ngày. Nhìn thấy thế tôi như sắp nổ tung.
“Nhà máy bỏ hoang ở phía nam thành phố, trong vòng nửa tiếng mang theo USB nếu không sẽ giết con tin.” Dòng chữ đơn giản bên dưới bức ảnh khiến tay tôi run lên.
“Anh Địch, rốt cuộc là làm sao?” Bành Uy thấy tôi đứng im cũng tiến lên nhìn điện thoại trong tay tôi, sau đó cũng im lặng theo.
Yên lặng một hai giây, tôi giơ tay vẫy taxi.
Bành Uy lên xe cùng tôi, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc. Tôi nhìn tấm ảnh trong điện thoại một lần nữa, không do dự nói địa chỉ.
Nhà máy bỏ hoang ở phía nam thành phố cũng là vị trí văn phòng của chúng tôi.
Những người này không chỉ có số điện thoại của tôi mà còn tìm ra văn phòng của chúng tôi nên tôi không hoài nghi tính chân thật của bức ảnh này.
Lý Tuyền đã bị bắt cóc.
————————-