Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242: Chật như nêm cối
Chương 242: Chật như nêm cối
Lần này Giang Bắc Minh tổ chức lễ khai trương cho cửa hàng trang sức, đương nhiên bọn họ sẽ không để cửa hàng trang sức này được khai trương một cách suôn sẻ được.
Copy từ web VietWriter
Mặc kệ có thể nào, bọn họ đều muốn tạo chút sóng gió để cửa hàng trang sức của Giang Bắc Minh không thể tiếp tục mở cửa được nữa!
Lúc này, hai ông bà nhà này đang ngồi ở tầng hai của quán cà phê đối diện cửa hàng trang sức, nhìn cảnh khai trương nhộn nhịp tưng bừng của cửa hàng trang sức, hai người đều nghiến răng nghiến lợi quan sát, nhân viên phục vụ bưng cà phê đã nguội ngắt từ lâu xuống, bọn họ vẫn chưa nhấp môi ngụm nào.
Bọn họ đã hoàn toàn không có tâm trạng để uống cà phê, thậm chí đến cả chuyện cơm nước cũng chẳng rảnh để mang tớinữa!
Giang Bắc Minh đi một vòng khắp các quầy bán hàng của cửa hàng trang sức, trong này có rất nhiều khách hàng đang mua sắm các món trang sức, nhất là ở khu trưng bày đồ trang sức phỉ thúy, bán hàng đắt như tôm tươi.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
"Anh Bắc Minh, quầy hàng trang sức phỉ thúy của chúng ta, chỉ mới một buổi sáng đã bán ra hơn trăm sản phẩm rồi ạ” Hồ Khánh Linh bước tới bên cạnh Giang Bắc Minh, vừa cười vừa nói: “Vừa rồi tôi đã kiểm kê một chút, danh sách hóa đơn bán hàng sáng nay đã đạt đến con số xấp xỉ bảy mươi tỷ rồi, dựa theo tốc độ bán hàng này, có lẽ đến giờ đóng cửa tối nay thì cửa hàng trang sức của chúng ta sẽ bán được khoảng hai phần ba tổng sản phẩm hiện có”.
Hồ Khánh Linh là quản lý cửa hàng của cửa hàng trang sức, cho nên bất cứ lúc nào cô ấy cũng phải chú ý đến hóa đơn bán hàng, mặc dù trước đó cũng nghĩ có lẽ doanh số bán hàng của cửa hàng trang sức sẽ rất tốt, nhưng cũng không thể ngờ được, chỉ một buổi sáng, nhất là bây giờ mới chỉ hơn chín giờ sáng một chút, chỉ vừa khai trương hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà đã bán được bảy mươi tỷ tiền hàng, trừ đi tất cả chi phí, ít nhất sáng hôm nay cũng kiếm lời mười lăm hai mươi tỷ!
Đương nhiên đây chỉ là những phỏng đoán của cá nhân Hồ Khánh Linh, cơ bản cô ấy cũng không biết là mấy món trang sức phỉ thúy không hề dùng tiền để mua về, nếu không biết chuyện trong một buổi sáng mà Giang Bắc Minh đã kiếm được bảy mươi tỷ tiền lời, chắc chắn cô ấy phải ngạc nhiên há hốc miệng cho xem.
“Thật sao? Không ngờ chuyện kinh doanh suôn sẻ quá” Giang Bắc Minh cười ha ha quay đầu nói với Dương Hoàng Việt: “Đợt hàng phỉ thúy thứ hai, gia công thế nào rồi?”
"Đã gia công ổn thỏa cả rồi, vừa sáng nay em đã gọi điện cho bên nhà máy sản xuất, bọn họ nói chắc tầm xế chiều hôm nay sẽ có thể giao hàng cho chúng ta, sáng ngày mai là hàng đến tay người nhận” Dương Hoàng Việt cười hì hì trả lời, nhìn cửa hàng trang sức kinh doanh phát đạt như thế, Dương Hoàng Việt cũng thấy thực sự vui mừng thay Giang Bắc Minh.
Cậu ta biết, anh Bắc Minh không làm thì thôi, một khi đã làm thì ai cũng phải trố mắt ngạc nhiên cho mà xem!
“Ừm, nhất định phải đuổi kịp tiến độ sản xuất, nếu không đến lúc đó lại không có hàng bán, gián đoạn như thế sẽ khó ăn nói với khách Giang Bắc Minh cười cười trả lời, cùng lúc đó trong lòng anh đang nghĩ, nếu dựa theo tốc độ bán hàng này, chỉ e là hai ngày tới mình lại phải đi mua một lô đá thô rồi.
Nhưng chẳng qua chuyện này cũng không có gì to tát, chỉ cần chuyện làm ăn thuận lợi thì tất cả đều ổn cả thôi. "Anh Bắc Minh, không ổn rồi!”
Ngay lúc này, Tề Bảo Nhi vội vã chạy vào, hét lên với Giang Bắc Minh: “Ngoài cổng có một nhóm người mua trang sức ở cửa hàng chúng ta, bọn họ đều nói tất cả sản phẩm mua từ cửa hàng chúng ta đều là đồ giả!”
“Giả?” Giang Bắc Minh sững sờ, nói: "Đi, đi ra xem một chút”
Ngay khi mấy người Giang Bắc Minh và Dương Hoàng Việt rã đến cửa cửa hàng trang sức, đã thấy một nhóm người tụ tập ở đó, đa số đều là những người trẻ tuổi, tuổi tác áng chừng hai chín ba mươi tuổi.
Khi nhìn thấy những người này, vẻ mặt những người này đang giận dữ không thôi, điên cuồng mắng chửi những nhân viên tư vấn bán hàng đang đứng trong cửa hàng.
Mọi người, mọi người, mong mọi người yên tĩnh một chút” Hồ Khánh Linh lại giơ tay ra hiệu bình tĩnh với mọi người, nói: “Mong mọi người đừng kích động quá mức như thế, tôi muốn hỏi mọi người một chút, sau khi mọi người mua trang sức từ cửa hàng chúng tôi, đã đến nơi nào để làm giảm định, là một nơi giám định chuyên nghiệp sao? Hay là mọi người đến đâu để kiểm tra? Mọi người cứ yên tâm, nếu là trung tâm giám định chuyên nghiệp thì bọn họ sẽ kiểm tra được, nếu chúng tôi bán hàng giả thì nhất định sẽ giải quyết theo chính sách bán hàng, bồi thường gấp mười giá trị sản phẩm cho mọi người!”
“Là tôi giám định cho bọn họ!” Đúng lúc này, một giọng nói vang dội truyền vào lỗ tai tất cả mọi người có mặt ở đó
Mọi người ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông già mặc trang phục cố, chống gậy gỗ, tuổi tác khá lớn khoảng hơn sáu mươi tuổi, lúc này ông ta đang tiến về phía này.
“Là ông ta? Chẳng phải ông ta là Đường Hoài Nhân, ông Hoài Nhân nổi tiếng sao?”
“Đúng thế, tôi đã từng thấy ông ta trên Tivi rồi, ông ta chính là chuyên gia giám định trang sức chuyên nghiệp, Đường Hoài Nhân, ông ta đã nói cửa hàng này bán đồ giả, vậy thì chắc chắn là đồ giả!”.
Lần này Giang Bắc Minh tổ chức lễ khai trương cho cửa hàng trang sức, đương nhiên bọn họ sẽ không để cửa hàng trang sức này được khai trương một cách suôn sẻ được.
Copy từ web VietWriter
Mặc kệ có thể nào, bọn họ đều muốn tạo chút sóng gió để cửa hàng trang sức của Giang Bắc Minh không thể tiếp tục mở cửa được nữa!
Lúc này, hai ông bà nhà này đang ngồi ở tầng hai của quán cà phê đối diện cửa hàng trang sức, nhìn cảnh khai trương nhộn nhịp tưng bừng của cửa hàng trang sức, hai người đều nghiến răng nghiến lợi quan sát, nhân viên phục vụ bưng cà phê đã nguội ngắt từ lâu xuống, bọn họ vẫn chưa nhấp môi ngụm nào.
Bọn họ đã hoàn toàn không có tâm trạng để uống cà phê, thậm chí đến cả chuyện cơm nước cũng chẳng rảnh để mang tớinữa!
Giang Bắc Minh đi một vòng khắp các quầy bán hàng của cửa hàng trang sức, trong này có rất nhiều khách hàng đang mua sắm các món trang sức, nhất là ở khu trưng bày đồ trang sức phỉ thúy, bán hàng đắt như tôm tươi.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
"Anh Bắc Minh, quầy hàng trang sức phỉ thúy của chúng ta, chỉ mới một buổi sáng đã bán ra hơn trăm sản phẩm rồi ạ” Hồ Khánh Linh bước tới bên cạnh Giang Bắc Minh, vừa cười vừa nói: “Vừa rồi tôi đã kiểm kê một chút, danh sách hóa đơn bán hàng sáng nay đã đạt đến con số xấp xỉ bảy mươi tỷ rồi, dựa theo tốc độ bán hàng này, có lẽ đến giờ đóng cửa tối nay thì cửa hàng trang sức của chúng ta sẽ bán được khoảng hai phần ba tổng sản phẩm hiện có”.
Hồ Khánh Linh là quản lý cửa hàng của cửa hàng trang sức, cho nên bất cứ lúc nào cô ấy cũng phải chú ý đến hóa đơn bán hàng, mặc dù trước đó cũng nghĩ có lẽ doanh số bán hàng của cửa hàng trang sức sẽ rất tốt, nhưng cũng không thể ngờ được, chỉ một buổi sáng, nhất là bây giờ mới chỉ hơn chín giờ sáng một chút, chỉ vừa khai trương hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà đã bán được bảy mươi tỷ tiền hàng, trừ đi tất cả chi phí, ít nhất sáng hôm nay cũng kiếm lời mười lăm hai mươi tỷ!
Đương nhiên đây chỉ là những phỏng đoán của cá nhân Hồ Khánh Linh, cơ bản cô ấy cũng không biết là mấy món trang sức phỉ thúy không hề dùng tiền để mua về, nếu không biết chuyện trong một buổi sáng mà Giang Bắc Minh đã kiếm được bảy mươi tỷ tiền lời, chắc chắn cô ấy phải ngạc nhiên há hốc miệng cho xem.
“Thật sao? Không ngờ chuyện kinh doanh suôn sẻ quá” Giang Bắc Minh cười ha ha quay đầu nói với Dương Hoàng Việt: “Đợt hàng phỉ thúy thứ hai, gia công thế nào rồi?”
"Đã gia công ổn thỏa cả rồi, vừa sáng nay em đã gọi điện cho bên nhà máy sản xuất, bọn họ nói chắc tầm xế chiều hôm nay sẽ có thể giao hàng cho chúng ta, sáng ngày mai là hàng đến tay người nhận” Dương Hoàng Việt cười hì hì trả lời, nhìn cửa hàng trang sức kinh doanh phát đạt như thế, Dương Hoàng Việt cũng thấy thực sự vui mừng thay Giang Bắc Minh.
Cậu ta biết, anh Bắc Minh không làm thì thôi, một khi đã làm thì ai cũng phải trố mắt ngạc nhiên cho mà xem!
“Ừm, nhất định phải đuổi kịp tiến độ sản xuất, nếu không đến lúc đó lại không có hàng bán, gián đoạn như thế sẽ khó ăn nói với khách Giang Bắc Minh cười cười trả lời, cùng lúc đó trong lòng anh đang nghĩ, nếu dựa theo tốc độ bán hàng này, chỉ e là hai ngày tới mình lại phải đi mua một lô đá thô rồi.
Nhưng chẳng qua chuyện này cũng không có gì to tát, chỉ cần chuyện làm ăn thuận lợi thì tất cả đều ổn cả thôi. "Anh Bắc Minh, không ổn rồi!”
Ngay lúc này, Tề Bảo Nhi vội vã chạy vào, hét lên với Giang Bắc Minh: “Ngoài cổng có một nhóm người mua trang sức ở cửa hàng chúng ta, bọn họ đều nói tất cả sản phẩm mua từ cửa hàng chúng ta đều là đồ giả!”
“Giả?” Giang Bắc Minh sững sờ, nói: "Đi, đi ra xem một chút”
Ngay khi mấy người Giang Bắc Minh và Dương Hoàng Việt rã đến cửa cửa hàng trang sức, đã thấy một nhóm người tụ tập ở đó, đa số đều là những người trẻ tuổi, tuổi tác áng chừng hai chín ba mươi tuổi.
Khi nhìn thấy những người này, vẻ mặt những người này đang giận dữ không thôi, điên cuồng mắng chửi những nhân viên tư vấn bán hàng đang đứng trong cửa hàng.
Mọi người, mọi người, mong mọi người yên tĩnh một chút” Hồ Khánh Linh lại giơ tay ra hiệu bình tĩnh với mọi người, nói: “Mong mọi người đừng kích động quá mức như thế, tôi muốn hỏi mọi người một chút, sau khi mọi người mua trang sức từ cửa hàng chúng tôi, đã đến nơi nào để làm giảm định, là một nơi giám định chuyên nghiệp sao? Hay là mọi người đến đâu để kiểm tra? Mọi người cứ yên tâm, nếu là trung tâm giám định chuyên nghiệp thì bọn họ sẽ kiểm tra được, nếu chúng tôi bán hàng giả thì nhất định sẽ giải quyết theo chính sách bán hàng, bồi thường gấp mười giá trị sản phẩm cho mọi người!”
“Là tôi giám định cho bọn họ!” Đúng lúc này, một giọng nói vang dội truyền vào lỗ tai tất cả mọi người có mặt ở đó
Mọi người ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông già mặc trang phục cố, chống gậy gỗ, tuổi tác khá lớn khoảng hơn sáu mươi tuổi, lúc này ông ta đang tiến về phía này.
“Là ông ta? Chẳng phải ông ta là Đường Hoài Nhân, ông Hoài Nhân nổi tiếng sao?”
“Đúng thế, tôi đã từng thấy ông ta trên Tivi rồi, ông ta chính là chuyên gia giám định trang sức chuyên nghiệp, Đường Hoài Nhân, ông ta đã nói cửa hàng này bán đồ giả, vậy thì chắc chắn là đồ giả!”.