Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234: Em làm như vậy là bôi xấu thần tượng của mình đấy
Chương 234: Em làm như vậy là bôi xấu thần tượng của mình đấy
Đứa bé gái mặc áo đỏ kia càng mắng Thẩm Thanh Lan thì càng có nhiều người chú ý tới chỗ của mấy người bọn họ.
Copy từ web VietWriter
Mấy người này có lẽ đều là fan cứng của Kiều Hân nên tất cả đều nhìn Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Đúng vậy, chúng tôi hâm mộ thần tượng kiểu gì thì liên quan quái gì tới cô?”
“Chúng tôi được đứng từ xa nhìn Kiều Hân một cái thì chúng tôi cũng thấy rất mãn nguyện rồi. Chuyện này thì liên quan gì tới cô? Đúng là ngu dốt!”
“Bà chị già này không theo hâm mộ thần tượng thì cũng thôi đi. Người ta hâm mộ thần tượng thì ăn mất miếng cơm nào của nhà chị à? Đúng là ăn nọ rửng mỡ, cút, cút ra ngoài, chúng tôi không muốn nhìn thấy chị nữa”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Nghe thấy những lời phẫn nộ từ xung quanh, Thẩm Thanh Lan bất lực nhìn sang Giang Bắc Minh, rồi nói: “Xem ra câu nói vừa rồi của em làm mọi người tức giận rồi, chúng ta đi, chúng ta ra đằng kia đi”
“Đúng rồi đấy, cút đi”.
Thấy Thẩm Thanh Lan nói muốn đi thì cô nhóc mặc áo đỏ vừa rồi tiến lại nói thẳng vào mặt Thẩm Thanh Lan.
Giang Bắc Minh hơi nhắm mắt lại, anh nói với Thẩm Thanh Lan: “Chúng ta có thể đi nhưng chúng ta không thể cứ như thế này mà đi được”
Nói rồi, Giang Bắc Minh đi thẳng tới trước mặt cô nhóc gái mặc áo đỏ kia, nói: “Cô vừa chửi cô ấy là đ* điện đúng không? Bây giờ tôi cho cô một cơ hội, xin lỗi cô ấy!”
Đây đúng là chạm tới giới hạn Giang Bắc Minh. Mặc kệ đối phương là ai nếu có người dám mắng vợ mình là đ* điên mà người đàn ông không phản ứng gì thì người đàn ông này nên đi mặc váy cho rồi.
"Xin lỗi?” Cô nhóc mặc áo đỏ kia nói to lên: “Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi? Lúc nãy là cô ta nói chúng tôi trước, chúng tôi không bắt cô ta xin lỗi thì thôi, dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi cô ta, cô ta là ai chứ?”
“Tôi nói lại một lần nữa, xin lỗi đi!” Sắc mặt Giang Bắc Minh trầm xuống. Nếu bây giờ đứng trước mặt anh không phải là một cô nhóc mười bảy tuổi mà là một người đàn ông thì anh đã cho anh ta một cái bạt tại vào mặt rồi.
Đây hoàn toàn không phải là chuyện theo đuổi thần tượng nữa, con bé này đúng là không có giáo dục.
“Hôm nay tôi không xin lỗi đấy, tôi xem anh có thể làm gì được tôi?” Cô nhóc 17- 18 tuổi đang trong giai đoạn phản nghịch lại bị Giang Bắc Minh nói như thế thì tự nhiên trở nên rất cứng đầu. Con bé đứng chống nạnh, không hề e sợ đáp lại Giang Bắc Minh.
“Tôi xem anh có thể làm gì được tôi à?” Giang Bắc Minh nói, anh vung tay lên tát một phát vào mặt cô nhóc: “Có mắng người khác là đúng hay sai? Xin lỗi!”
“Xin lỗi cái đầu nhà anh!”
Đứa bé không ngờ là Giang Bắc Minh sẽ ra tay đánh nó nên lập tức nổi cơn điện. Đứa bé nắm chặt tay lại, định đâm vào mặt Giang Bắc Minh.
Giang Bắc Minh tóm được cổ tay của nó, anh lạnh giọng nói: “Cô theo đuổi thần tượng không có gì sai, nhưng cô không không có giáo dục, tùy tiện chửi bới người khác, đây là lỗi của cô. Nếu bố mẹ cô không dạy cô cái này thì bây giờ tôi thay bố mẹ cô dạy dỗ cô cho nên người.”
Khống chế những người xung quanh xong, Giang Bắc Minh quay sang nhìn cô nhóc gái mặc áo đỏ. Hai hàng nước mắt chảy ra, cô nhóc cắn chặt răng, trợn trừng mặt, bộ mặt hằm hằm nhìn Giang Bắc Minh: “Có phải không phục không? Có phải cô đang cảm thấy nếu được thì cô cũng giết tôi luôn không?”
“Hứ”. Đứa bé hứ một tiếng nhưng không nói gì. Nhưng từ ánh mắt của cô nhóc, có thể thấy nếu giết người không phạm pháp thì nó đã giết chết Giang Bắc Minh.
Giang Bắc Minh cười nhạt rồi nói: “Em gái, theo đuổi thần tượng không có gì sai, ai cũng có tín ngưỡng của mình, đây là một chuyện tốt. Nhưng anh hỏi em, nếu thần tượng của em là người gặp ai cũng chửi mắng người khác là chó, là đ* điên, là một người không có văn hóa thì em có hâm mộ thần tượng của em nữa không? Em có thích thần tượng của em nữa không? Đừng nói với anh là em vẫn sẽ thích người bởi vì anh biết đấy là em chỉ nói linh tinh những lúc em cứng đầu thôi, anh tin là em sẽ không bao giờ thích người như thế”
“Nếu như em đã hâm mộ thần tượng thì phải hâm mộ những điều tốt, những ưu điểm của thần tượng em, học từ họ những thứ có ích cho em. Như thế mới là cách hâm mộ thông minh, em hiểu không?” Giang Bắc Minh nói: “Chứ không phải em hâm mộ thần. tượng là chuyện gì ghê gớm lắm. Cũng không phải là em yêu thích người ta, rồi đến khi thấy người khác nói những câu khó nghe thì nổi giận đùng đùng rồi xô xát, đánh nhau với đối phương. Em làm như thế là đang bôi đen thần tượng của em đấy em biết không?”
“Tôi.."
“Còn nữa, nếu như em thật sự muốn theo đuổi thần tượng thì em cũng phải tự nỗ lực để chi trả cho nhu cầu theo đuổi thần tượng của em chứ. Anh thấy tầm tuổi này của em chắc em vẫn còn đang học đại học đúng không? Tiền em đang tiêu là tiền bố mẹ em vất vả lắm mới làm ra được. Chiếc áo T-shirt em đang mặc này trên fanpage của thần tượng em chắc phải có giá hơn 3 triệu nhỉ? Còn chỗ hoa, chỗ đồ hiệu em đang cầm trong tay chắc cũng có giá không rẻ nhỉ? Anh chỉ nói chỗ đồ em dùng tới đây để gặp thần tượng ít nhất chắc cũng phải có giá hơn chục triệu rồi nhỉ? Thế có bao giờ em nghĩ hơn chục triệu này bố mẹ em phải vất vả làm việc bao lâu thì mới có được không? Bọn họ nhịn ăn nhịn mặc bao lâu mới có thể tích góp ra được? Vậy mà em lại dùng số tiền này để theo đuổi một người không hề liên quan gì tới em, một người em gọi là “thần tượng” sao?”
Đứa bé gái mặc áo đỏ kia càng mắng Thẩm Thanh Lan thì càng có nhiều người chú ý tới chỗ của mấy người bọn họ.
Copy từ web VietWriter
Mấy người này có lẽ đều là fan cứng của Kiều Hân nên tất cả đều nhìn Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Đúng vậy, chúng tôi hâm mộ thần tượng kiểu gì thì liên quan quái gì tới cô?”
“Chúng tôi được đứng từ xa nhìn Kiều Hân một cái thì chúng tôi cũng thấy rất mãn nguyện rồi. Chuyện này thì liên quan gì tới cô? Đúng là ngu dốt!”
“Bà chị già này không theo hâm mộ thần tượng thì cũng thôi đi. Người ta hâm mộ thần tượng thì ăn mất miếng cơm nào của nhà chị à? Đúng là ăn nọ rửng mỡ, cút, cút ra ngoài, chúng tôi không muốn nhìn thấy chị nữa”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Nghe thấy những lời phẫn nộ từ xung quanh, Thẩm Thanh Lan bất lực nhìn sang Giang Bắc Minh, rồi nói: “Xem ra câu nói vừa rồi của em làm mọi người tức giận rồi, chúng ta đi, chúng ta ra đằng kia đi”
“Đúng rồi đấy, cút đi”.
Thấy Thẩm Thanh Lan nói muốn đi thì cô nhóc mặc áo đỏ vừa rồi tiến lại nói thẳng vào mặt Thẩm Thanh Lan.
Giang Bắc Minh hơi nhắm mắt lại, anh nói với Thẩm Thanh Lan: “Chúng ta có thể đi nhưng chúng ta không thể cứ như thế này mà đi được”
Nói rồi, Giang Bắc Minh đi thẳng tới trước mặt cô nhóc gái mặc áo đỏ kia, nói: “Cô vừa chửi cô ấy là đ* điện đúng không? Bây giờ tôi cho cô một cơ hội, xin lỗi cô ấy!”
Đây đúng là chạm tới giới hạn Giang Bắc Minh. Mặc kệ đối phương là ai nếu có người dám mắng vợ mình là đ* điên mà người đàn ông không phản ứng gì thì người đàn ông này nên đi mặc váy cho rồi.
"Xin lỗi?” Cô nhóc mặc áo đỏ kia nói to lên: “Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi? Lúc nãy là cô ta nói chúng tôi trước, chúng tôi không bắt cô ta xin lỗi thì thôi, dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi cô ta, cô ta là ai chứ?”
“Tôi nói lại một lần nữa, xin lỗi đi!” Sắc mặt Giang Bắc Minh trầm xuống. Nếu bây giờ đứng trước mặt anh không phải là một cô nhóc mười bảy tuổi mà là một người đàn ông thì anh đã cho anh ta một cái bạt tại vào mặt rồi.
Đây hoàn toàn không phải là chuyện theo đuổi thần tượng nữa, con bé này đúng là không có giáo dục.
“Hôm nay tôi không xin lỗi đấy, tôi xem anh có thể làm gì được tôi?” Cô nhóc 17- 18 tuổi đang trong giai đoạn phản nghịch lại bị Giang Bắc Minh nói như thế thì tự nhiên trở nên rất cứng đầu. Con bé đứng chống nạnh, không hề e sợ đáp lại Giang Bắc Minh.
“Tôi xem anh có thể làm gì được tôi à?” Giang Bắc Minh nói, anh vung tay lên tát một phát vào mặt cô nhóc: “Có mắng người khác là đúng hay sai? Xin lỗi!”
“Xin lỗi cái đầu nhà anh!”
Đứa bé không ngờ là Giang Bắc Minh sẽ ra tay đánh nó nên lập tức nổi cơn điện. Đứa bé nắm chặt tay lại, định đâm vào mặt Giang Bắc Minh.
Giang Bắc Minh tóm được cổ tay của nó, anh lạnh giọng nói: “Cô theo đuổi thần tượng không có gì sai, nhưng cô không không có giáo dục, tùy tiện chửi bới người khác, đây là lỗi của cô. Nếu bố mẹ cô không dạy cô cái này thì bây giờ tôi thay bố mẹ cô dạy dỗ cô cho nên người.”
Khống chế những người xung quanh xong, Giang Bắc Minh quay sang nhìn cô nhóc gái mặc áo đỏ. Hai hàng nước mắt chảy ra, cô nhóc cắn chặt răng, trợn trừng mặt, bộ mặt hằm hằm nhìn Giang Bắc Minh: “Có phải không phục không? Có phải cô đang cảm thấy nếu được thì cô cũng giết tôi luôn không?”
“Hứ”. Đứa bé hứ một tiếng nhưng không nói gì. Nhưng từ ánh mắt của cô nhóc, có thể thấy nếu giết người không phạm pháp thì nó đã giết chết Giang Bắc Minh.
Giang Bắc Minh cười nhạt rồi nói: “Em gái, theo đuổi thần tượng không có gì sai, ai cũng có tín ngưỡng của mình, đây là một chuyện tốt. Nhưng anh hỏi em, nếu thần tượng của em là người gặp ai cũng chửi mắng người khác là chó, là đ* điên, là một người không có văn hóa thì em có hâm mộ thần tượng của em nữa không? Em có thích thần tượng của em nữa không? Đừng nói với anh là em vẫn sẽ thích người bởi vì anh biết đấy là em chỉ nói linh tinh những lúc em cứng đầu thôi, anh tin là em sẽ không bao giờ thích người như thế”
“Nếu như em đã hâm mộ thần tượng thì phải hâm mộ những điều tốt, những ưu điểm của thần tượng em, học từ họ những thứ có ích cho em. Như thế mới là cách hâm mộ thông minh, em hiểu không?” Giang Bắc Minh nói: “Chứ không phải em hâm mộ thần. tượng là chuyện gì ghê gớm lắm. Cũng không phải là em yêu thích người ta, rồi đến khi thấy người khác nói những câu khó nghe thì nổi giận đùng đùng rồi xô xát, đánh nhau với đối phương. Em làm như thế là đang bôi đen thần tượng của em đấy em biết không?”
“Tôi.."
“Còn nữa, nếu như em thật sự muốn theo đuổi thần tượng thì em cũng phải tự nỗ lực để chi trả cho nhu cầu theo đuổi thần tượng của em chứ. Anh thấy tầm tuổi này của em chắc em vẫn còn đang học đại học đúng không? Tiền em đang tiêu là tiền bố mẹ em vất vả lắm mới làm ra được. Chiếc áo T-shirt em đang mặc này trên fanpage của thần tượng em chắc phải có giá hơn 3 triệu nhỉ? Còn chỗ hoa, chỗ đồ hiệu em đang cầm trong tay chắc cũng có giá không rẻ nhỉ? Anh chỉ nói chỗ đồ em dùng tới đây để gặp thần tượng ít nhất chắc cũng phải có giá hơn chục triệu rồi nhỉ? Thế có bao giờ em nghĩ hơn chục triệu này bố mẹ em phải vất vả làm việc bao lâu thì mới có được không? Bọn họ nhịn ăn nhịn mặc bao lâu mới có thể tích góp ra được? Vậy mà em lại dùng số tiền này để theo đuổi một người không hề liên quan gì tới em, một người em gọi là “thần tượng” sao?”